Chương 537: Y tên là Tô Đồ Cẩu
Dương Kỳ cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ:
- Từ lần đầu tiên ta đi về phía tây, ta đã không nghĩ trở về rồi. Đợi chút đi…Tối nay sau khi ta cùng Thanh Ngưu đi lên Đại Tuyết Sơn, nếu còn dư lực trở về…
Y không nói hết, nhưng Trác Bố Y hiểu.
Bởi vì có Hạng Thanh Ngưu tới, Dương Kỳ có thêm một trợ thủ rất mạnh, cho nên tính toán đứng dậy đi tới Đại Tuyết Sơn. Giờ đang là lúc Minh Vương yếu nhất, đối thủ lớn nhất của Dương Kỳ chính là Thiên Tôn Đại Tự Tại, cái kẻ chưa từng rời khỏi Đại Luân Tự kia. Cho dù tu vị của Dương Kỳ thông thần, nhưng lúc giao chiến với Đại Tự Tại cũng chưa chắc chống đỡ được cao thủ khác của Phật tông vây công. Mà có Hạng Thanh Ngưu trợ giúp, thì y có thể rảnh tay hơn.
- Minh Vương không thể tồn tại.
Dương Kỳ trầm mặc một lúc, nói:
- Người có sinh lão bệnh tử, sống được trăm năm đã là điều hiếm thấy rồi. Có một số người sống lâu thì là yêu quái, vi phạm quy luật của nhân sinh. Chỉ khi người như vậy chết rồi, thì trật tự của nhân gian mới được khôi phục.
- Minh Vương vẫn bất tử?
Trác Bố Y kinh hãi:
- Nhưng nghe đồn là Minh Vương sẽ truyền thụ tất cả tu vị cho Phật tử đó sao?
- Phật tử…
Dương Kỳ có chút chán ghét nói:
- Chẳng qua chỉ là một thân thể thay thế của Minh Vương mà thôi. Thế nhân đều tưởng Minh Vương kế thừa là một nghi thức, các thế hệ Minh Vương nối tiếp nhau. Nhưng kỳ thực Minh Vương muốn là một Phật tử có thể chất vượt xa thể chất của người thường. Cho tới giờ, y chưa từng chết qua.
Nghe thấy lời này, trong lòng Trác Bố Y như kinh đào hải lãng. Nếu lời của Dương Kỳ là thật, vậy thì Minh Vương nắm giữ một thuật pháp cao thâm, có thể di chuyển linh hồn của mình tới một thân thể khác. Cứ lặp lại như vậy, chẳng phải y đã sống tới nghìn năm rồi sao?
Nghìn năm qua, nhiều thế hệ Minh Vương nối tiếp nhau, chẳng qua chỉ là y đổi lại thể xác mà thôi!
Nếu là như vậy, Minh Vương đã tích lũy tu vị được hàng nghìn năm, rốt cuộc hùng mạnh tới cỡ nào?
Trác Bố Y không dám tưởng tượng, cũng không tưởng tượng đến. Mà lúc này đây, y rốt cuộc hiểu được lúc trước Dương Kỳ đi về phía tây là phải quyết tâm cỡ nào. Có lẽ ngay từ lúc đầu Dương Kỳ đã biết mình phải khiêu chiến với một đối thủ như thế nào, thậm chí đã thoát ly phạm trù con người. Nhưng y chưa từng lùi bước, cũng chưa từng e ngại qua.
Từ ý nghĩa nào đó, y không phải chiến đấu cùng một người.
Trác Bố Y thở dài một tiếng, trong lòng đầy gợn sóng khó có thể bình tĩnh được. Phật tông đã tồn tại gần nghìn năm ở Tây Vực, hóa ra từ đầu tới cuối chỉ là món đồ chơi của một mình Minh Vương mà thôi. Y đã ở trên bảo tọa hoa sen trong Đại Luân Tự trên đỉnh Đại Tuyết Sơn quan sát thế gian này lâu như vậy, lâu tới mức có lẽ ngay cả y cũng quên mình rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
- Con bạch sư kia, tên là Hỗn Độn.
Dương Kỳ liếc nhìn con sư tử, cười nói:
- Phật tông có một cuốn Cùng Giới Kinh, ghi lại những dị thú của thế gian. Hỗn Độn là con vật đại hung. Cùng Giới Kinh ghi lại, nó gặp được người lương thiện thì sẽ hành hung, gặp được người ác thì sẽ nghe theo chỉ huy. Nó tới đâu thì đó là nơi có thảm họa chiến tranh. Nó vẫn tồn tại, nhưng chỉ khi lúc thiên hạ rung chuyển, chiến tranh kéo dài liên miên thì nó mới xuất hiện. Kỳ thực ở đâu ra những chuyện hoang đường ly kỳ như vậy, chỉ là bịa ra lừa gạt người đời mà thôi. Tuy nhiên, quả thực là nó thường xuất hiện ở những nơi chiến loạn, dường như muốn tìm một thứ gì đó.
Trác Bố Y ngẩn ra, trầm mặc một lúc bỗng nhiên nói:
- Tìm kiếm người đại hung?
Dương Kỳ không đáp, mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Ông trời cho phép có người trộm mạng sống, chứng tỏ rằng thiên đạo bất công, cho nên còn người chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Giờ đang lúc Minh Vương suy yếu nhất, nếu không thể giết được y, vậy thì về sau y đổi sang thân xác khác, diệt trừ sẽ rất khó khăn. Mỗi người nên sống trong thế giới của mình, chứ không nên trở thành đồ chơi trong tay người khác. Y từng nói rằng thế giới này đầy sự khúm núm, vậy thì ta liền cho y nhìn thấy, luôn có người đứng thẳng bước đi.
Nói xong câu đó, Dương Kỳ liền biến mất trong tầm mắt của Trác Bố Y.
Dẫn theo huynh đệ Trần thị.
Trác Bố Y bỗng nhiên sinh ra một ảo giác, giống như toàn bộ trời đất này chỉ còn lại y và Phương Giải. Một cảm giác chưa từng có sinh ra trong lòng y, rất nhanh tràn ngập cả trái tim. Trong lòng lúc nóng lúc lạnh, giống như mùa đông mùa hạ luân phiên nhau. Y cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt đầy sự nghi hoặc và bất an.
…
…
Lúc Phương Giải tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ ba. Thời khắc mở mắt, một cảm giác mệt mỏi trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân, thậm chí không có khí lực để ngồi dậy. Hắn muốn giơ tay xoa bóp đôi mắt đau nhức nhưng không làm được. Lần đầu tiên xuất hiện con ngươi màu đỏ, hắn cũng có cảm giác đó nhưng không mãnh liệt như hiện tại, mãnh liệt tới mức khiến hắn tưởng rằng mình đã chết.
Thân thể không có một chút khí lực nào, đôi mắt thì đau nhức khiến người ta chỉ muốn đập mạnh vào đá.
Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng lại không phát ra thanh âm nào.
May mắn, hắn nhìn thấy Trác Bố Y đang ngồi suy nghĩ xuất thần ở một bên.
Thấy hắn tỉnh, Trác Bố Y cho hắn uống chút nước. Nước mát đi vào cổ họng, giúp Phương Giải lấy lại chút khí lực.
- Ta…làm sao vậy?
Qua hồi lâu, Phương Giải mới có thể mở miệng nói chuyện.
- Trung Thân Vương đã tới.
Trác Bố Y nói.
Bạch sư thấy Phương Giải tỉnh lại, liền đi tới nằm xuống bên cạnh Phương Giải, thỉnh thoảng dùng cái đầu thật lớn vuốt ve mặt Phương Giải, giống như cực kỳ lo lắng cho hắn.
Trác Bố Y trầm mặc một lúc, nói lại những lời của Trung Thân Vương cho Phương Giải nghe, cố gắng không bỏ sót chữ nào, cho nên nói rất chậm. Sắc mặt của Phương Giải biến ảo theo, trong mắt đầy sự kinh ngạc. Lúc hắn nghe tới câu, con ngươi màu đỏ mới là mầm tai họa, trong lòng như sóng to gió lớn. Hắn vẫn cho rằng con ngươi màu đỏ là thể chất trời sinh, nên chưa từng hoài nghi qua.
Sau khi Trác Bố Y nói xong, Phương Giải lập tức nghĩ tới ngày đó ở núi Mang Đãng, trong cơn mưa to mình trú mưa ở sơn động, La Diệu liền đột ngột xuất hiện ở bên ngoài sơn động, thật giống như y vẫn luôn biết mình ở nơi nào vậy.
Sau đó hắn lại nghĩ tới ngọn lửa màu vàng khi con ngươi màu đỏ xuất hiện, nó cũng dữ dội như lúc La Diệu thi triển ra!
Mà chính mình, chưa từng nghĩ tới mối liên hệ trong đó.
Con ngươi màu đỏ kia, ngọn lửa màu vàng kia, đều chỉ là ký hiệu của La Diệu để vào trong cơ thể hắn mà thôi. Cũng là một kiểu bảo vệ, khi gặp được nguy hiểm, thì những thứ đó sẽ tự động xuất hiện bảo vệ cho hắn. Có thể thấy được cơ thể của hắn quan trọng với La Diệu dường nào.
Mà mấy hôm trước, Trung Thân Vương Dương Kỳ đã rút ký hiệu đó ra khỏi cơ thể hắn.
Tuy rằng mất đi một thứ khiến thực lực tăng mạnh, nhưng Phương Giải rất muốn cất tiếng cười to. Tâm tình của hắn từ hoảng sợ trở nên dần thoải mái.
- Vương gia đi đâu rồi?
Phương Giải hỏi.
- Đại Luân Tự.
Trác Bố Y gian nan nói ra ba chữ này.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngài ấy không chờ ta tỉnh lại được sao…
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc, sau đó hỏi Trác Bố Y:
- Có thấy một người đàn ông luôn cười chất phát ngây ngô đi theo Trung Thân Vương không?
Trác Bố Y lắc đầu:
- Chỉ có một mình ngài ấy thôi.
Phương Giải im lặng, sự vui sướng mới sinh ra trong lòng lại trầm xuống. Trung Thân Vương tới, nhưng Tô Đồ Cẩu không tới…Có lẽ cái người luôn cười thật thà chất phát kia đã chết không biết từ lúc nào rồi. Hắn nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của lão bản nương, nghĩ tới khuôn mặt xấu xí của Tô Đồ Cẩu, hai khuôn mặt này dần dần dung hợp vào nhau, sao mà xứng đôi.
- Giờ chúng ta trở về?
Trác Bố Y hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Trở về thôi, cần phải trở về…
Hắn nhìn bạch sư nằm bên cạnh, hỏi:
- Mày tên là Hỗn Độn?
Sư tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dường như có chút mờ mịt. Phương Giải khó khăn giơ tay lên vuốt ve bộ lông của nó:
- Mặc kệ bọn họ nói mày là đại hung vật gì đó, phải tìm người đại hung làm bạn. Nếu thực là như vậy…thì về sau ngươi phải làm quen với việc chở ta đi rồi.
Trác Bố Y đỡ hắn ngồi lên lưng bạch sư, bạch sư ngẩng đầu gầm một tiếng chấn thiên.
Thanh âm quanh quẩn trên thảo nguyên, thật lâu không tán.
…
…
Đại Tuyết Sơn
Cách chân núi chừng mười lăm dặm có một cây tùng hình như mới được trồng, còn rất nhỏ, chỉ cao tới người. Cây tùng một mình đứng đó, trông coi một nấm mồ đơn độc. Một cây một phần mộ làm bạn, khiến cho người ta cảm giác không phải chúng nó chiếu ứng lẫn nhau, mà là gia tăng sự cô đơn.
Người trong thảo nguyên không có thói quen dựng mồ mả cho người chết, cho nên nấm mồ này khá là bắt mắt. Nhưng nấm mồ này gần Đại Tuyết Sơn như vậy, vẫn không có ai phá hủy.
Hạng Thanh Ngưu gỡ bầu rượu từ thắt lưng đưa cho Dương Kỳ, im lặng không nói.
Dương Kỳ ngồi trước nấm mồ, mở bầu rượu ra nhìn, phát hiện bên trong vẫn đầy. Y không biết, có một lão già tuy thích rượu như mạng, nhưng cũng chỉ uống một ngụm rượu Lê Hoa Nhưỡng trong bình rượu cuối cùng này, sau đó trịnh trọng đóng lại, chưa từng có suy nghĩ uống thêm một ngụm.
Dương Kỳ đổ rượu Lê Hoa Nhưỡng trước ngôi mộ.
- Y gọi là Tô Đồ Cẩu, một người liều chết giết được 127 tăng binh kim thân. Y gọi là Tô Đồ Cẩu, trước khi chết còn cắn đứt cổ một Hộ Pháp Phật tông. Y gọi là Tô Đồ Cẩu, trước khi nhắm mắt còn có thể xấu hổ nói rằng, ta nhớ vợ.
Dương Kỳ cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ:
- Từ lần đầu tiên ta đi về phía tây, ta đã không nghĩ trở về rồi. Đợi chút đi…Tối nay sau khi ta cùng Thanh Ngưu đi lên Đại Tuyết Sơn, nếu còn dư lực trở về…
Y không nói hết, nhưng Trác Bố Y hiểu.
Bởi vì có Hạng Thanh Ngưu tới, Dương Kỳ có thêm một trợ thủ rất mạnh, cho nên tính toán đứng dậy đi tới Đại Tuyết Sơn. Giờ đang là lúc Minh Vương yếu nhất, đối thủ lớn nhất của Dương Kỳ chính là Thiên Tôn Đại Tự Tại, cái kẻ chưa từng rời khỏi Đại Luân Tự kia. Cho dù tu vị của Dương Kỳ thông thần, nhưng lúc giao chiến với Đại Tự Tại cũng chưa chắc chống đỡ được cao thủ khác của Phật tông vây công. Mà có Hạng Thanh Ngưu trợ giúp, thì y có thể rảnh tay hơn.
- Minh Vương không thể tồn tại.
Dương Kỳ trầm mặc một lúc, nói:
- Người có sinh lão bệnh tử, sống được trăm năm đã là điều hiếm thấy rồi. Có một số người sống lâu thì là yêu quái, vi phạm quy luật của nhân sinh. Chỉ khi người như vậy chết rồi, thì trật tự của nhân gian mới được khôi phục.
- Minh Vương vẫn bất tử?
Trác Bố Y kinh hãi:
- Nhưng nghe đồn là Minh Vương sẽ truyền thụ tất cả tu vị cho Phật tử đó sao?
- Phật tử…
Dương Kỳ có chút chán ghét nói:
- Chẳng qua chỉ là một thân thể thay thế của Minh Vương mà thôi. Thế nhân đều tưởng Minh Vương kế thừa là một nghi thức, các thế hệ Minh Vương nối tiếp nhau. Nhưng kỳ thực Minh Vương muốn là một Phật tử có thể chất vượt xa thể chất của người thường. Cho tới giờ, y chưa từng chết qua.
Nghe thấy lời này, trong lòng Trác Bố Y như kinh đào hải lãng. Nếu lời của Dương Kỳ là thật, vậy thì Minh Vương nắm giữ một thuật pháp cao thâm, có thể di chuyển linh hồn của mình tới một thân thể khác. Cứ lặp lại như vậy, chẳng phải y đã sống tới nghìn năm rồi sao?
Nghìn năm qua, nhiều thế hệ Minh Vương nối tiếp nhau, chẳng qua chỉ là y đổi lại thể xác mà thôi!
Nếu là như vậy, Minh Vương đã tích lũy tu vị được hàng nghìn năm, rốt cuộc hùng mạnh tới cỡ nào?
Trác Bố Y không dám tưởng tượng, cũng không tưởng tượng đến. Mà lúc này đây, y rốt cuộc hiểu được lúc trước Dương Kỳ đi về phía tây là phải quyết tâm cỡ nào. Có lẽ ngay từ lúc đầu Dương Kỳ đã biết mình phải khiêu chiến với một đối thủ như thế nào, thậm chí đã thoát ly phạm trù con người. Nhưng y chưa từng lùi bước, cũng chưa từng e ngại qua.
Từ ý nghĩa nào đó, y không phải chiến đấu cùng một người.
Trác Bố Y thở dài một tiếng, trong lòng đầy gợn sóng khó có thể bình tĩnh được. Phật tông đã tồn tại gần nghìn năm ở Tây Vực, hóa ra từ đầu tới cuối chỉ là món đồ chơi của một mình Minh Vương mà thôi. Y đã ở trên bảo tọa hoa sen trong Đại Luân Tự trên đỉnh Đại Tuyết Sơn quan sát thế gian này lâu như vậy, lâu tới mức có lẽ ngay cả y cũng quên mình rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
- Con bạch sư kia, tên là Hỗn Độn.
Dương Kỳ liếc nhìn con sư tử, cười nói:
- Phật tông có một cuốn Cùng Giới Kinh, ghi lại những dị thú của thế gian. Hỗn Độn là con vật đại hung. Cùng Giới Kinh ghi lại, nó gặp được người lương thiện thì sẽ hành hung, gặp được người ác thì sẽ nghe theo chỉ huy. Nó tới đâu thì đó là nơi có thảm họa chiến tranh. Nó vẫn tồn tại, nhưng chỉ khi lúc thiên hạ rung chuyển, chiến tranh kéo dài liên miên thì nó mới xuất hiện. Kỳ thực ở đâu ra những chuyện hoang đường ly kỳ như vậy, chỉ là bịa ra lừa gạt người đời mà thôi. Tuy nhiên, quả thực là nó thường xuất hiện ở những nơi chiến loạn, dường như muốn tìm một thứ gì đó.
Trác Bố Y ngẩn ra, trầm mặc một lúc bỗng nhiên nói:
- Tìm kiếm người đại hung?
Dương Kỳ không đáp, mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Ông trời cho phép có người trộm mạng sống, chứng tỏ rằng thiên đạo bất công, cho nên còn người chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Giờ đang lúc Minh Vương suy yếu nhất, nếu không thể giết được y, vậy thì về sau y đổi sang thân xác khác, diệt trừ sẽ rất khó khăn. Mỗi người nên sống trong thế giới của mình, chứ không nên trở thành đồ chơi trong tay người khác. Y từng nói rằng thế giới này đầy sự khúm núm, vậy thì ta liền cho y nhìn thấy, luôn có người đứng thẳng bước đi.
Nói xong câu đó, Dương Kỳ liền biến mất trong tầm mắt của Trác Bố Y.
Dẫn theo huynh đệ Trần thị.
Trác Bố Y bỗng nhiên sinh ra một ảo giác, giống như toàn bộ trời đất này chỉ còn lại y và Phương Giải. Một cảm giác chưa từng có sinh ra trong lòng y, rất nhanh tràn ngập cả trái tim. Trong lòng lúc nóng lúc lạnh, giống như mùa đông mùa hạ luân phiên nhau. Y cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt đầy sự nghi hoặc và bất an.
…
…
Lúc Phương Giải tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ ba. Thời khắc mở mắt, một cảm giác mệt mỏi trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân, thậm chí không có khí lực để ngồi dậy. Hắn muốn giơ tay xoa bóp đôi mắt đau nhức nhưng không làm được. Lần đầu tiên xuất hiện con ngươi màu đỏ, hắn cũng có cảm giác đó nhưng không mãnh liệt như hiện tại, mãnh liệt tới mức khiến hắn tưởng rằng mình đã chết.
Thân thể không có một chút khí lực nào, đôi mắt thì đau nhức khiến người ta chỉ muốn đập mạnh vào đá.
Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng lại không phát ra thanh âm nào.
May mắn, hắn nhìn thấy Trác Bố Y đang ngồi suy nghĩ xuất thần ở một bên.
Thấy hắn tỉnh, Trác Bố Y cho hắn uống chút nước. Nước mát đi vào cổ họng, giúp Phương Giải lấy lại chút khí lực.
- Ta…làm sao vậy?
Qua hồi lâu, Phương Giải mới có thể mở miệng nói chuyện.
- Trung Thân Vương đã tới.
Trác Bố Y nói.
Bạch sư thấy Phương Giải tỉnh lại, liền đi tới nằm xuống bên cạnh Phương Giải, thỉnh thoảng dùng cái đầu thật lớn vuốt ve mặt Phương Giải, giống như cực kỳ lo lắng cho hắn.
Trác Bố Y trầm mặc một lúc, nói lại những lời của Trung Thân Vương cho Phương Giải nghe, cố gắng không bỏ sót chữ nào, cho nên nói rất chậm. Sắc mặt của Phương Giải biến ảo theo, trong mắt đầy sự kinh ngạc. Lúc hắn nghe tới câu, con ngươi màu đỏ mới là mầm tai họa, trong lòng như sóng to gió lớn. Hắn vẫn cho rằng con ngươi màu đỏ là thể chất trời sinh, nên chưa từng hoài nghi qua.
Sau khi Trác Bố Y nói xong, Phương Giải lập tức nghĩ tới ngày đó ở núi Mang Đãng, trong cơn mưa to mình trú mưa ở sơn động, La Diệu liền đột ngột xuất hiện ở bên ngoài sơn động, thật giống như y vẫn luôn biết mình ở nơi nào vậy.
Sau đó hắn lại nghĩ tới ngọn lửa màu vàng khi con ngươi màu đỏ xuất hiện, nó cũng dữ dội như lúc La Diệu thi triển ra!
Mà chính mình, chưa từng nghĩ tới mối liên hệ trong đó.
Con ngươi màu đỏ kia, ngọn lửa màu vàng kia, đều chỉ là ký hiệu của La Diệu để vào trong cơ thể hắn mà thôi. Cũng là một kiểu bảo vệ, khi gặp được nguy hiểm, thì những thứ đó sẽ tự động xuất hiện bảo vệ cho hắn. Có thể thấy được cơ thể của hắn quan trọng với La Diệu dường nào.
Mà mấy hôm trước, Trung Thân Vương Dương Kỳ đã rút ký hiệu đó ra khỏi cơ thể hắn.
Tuy rằng mất đi một thứ khiến thực lực tăng mạnh, nhưng Phương Giải rất muốn cất tiếng cười to. Tâm tình của hắn từ hoảng sợ trở nên dần thoải mái.
- Vương gia đi đâu rồi?
Phương Giải hỏi.
- Đại Luân Tự.
Trác Bố Y gian nan nói ra ba chữ này.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngài ấy không chờ ta tỉnh lại được sao…
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc, sau đó hỏi Trác Bố Y:
- Có thấy một người đàn ông luôn cười chất phát ngây ngô đi theo Trung Thân Vương không?
Trác Bố Y lắc đầu:
- Chỉ có một mình ngài ấy thôi.
Phương Giải im lặng, sự vui sướng mới sinh ra trong lòng lại trầm xuống. Trung Thân Vương tới, nhưng Tô Đồ Cẩu không tới…Có lẽ cái người luôn cười thật thà chất phát kia đã chết không biết từ lúc nào rồi. Hắn nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của lão bản nương, nghĩ tới khuôn mặt xấu xí của Tô Đồ Cẩu, hai khuôn mặt này dần dần dung hợp vào nhau, sao mà xứng đôi.
- Giờ chúng ta trở về?
Trác Bố Y hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Trở về thôi, cần phải trở về…
Hắn nhìn bạch sư nằm bên cạnh, hỏi:
- Mày tên là Hỗn Độn?
Sư tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dường như có chút mờ mịt. Phương Giải khó khăn giơ tay lên vuốt ve bộ lông của nó:
- Mặc kệ bọn họ nói mày là đại hung vật gì đó, phải tìm người đại hung làm bạn. Nếu thực là như vậy…thì về sau ngươi phải làm quen với việc chở ta đi rồi.
Trác Bố Y đỡ hắn ngồi lên lưng bạch sư, bạch sư ngẩng đầu gầm một tiếng chấn thiên.
Thanh âm quanh quẩn trên thảo nguyên, thật lâu không tán.
…
…
Đại Tuyết Sơn
Cách chân núi chừng mười lăm dặm có một cây tùng hình như mới được trồng, còn rất nhỏ, chỉ cao tới người. Cây tùng một mình đứng đó, trông coi một nấm mồ đơn độc. Một cây một phần mộ làm bạn, khiến cho người ta cảm giác không phải chúng nó chiếu ứng lẫn nhau, mà là gia tăng sự cô đơn.
Người trong thảo nguyên không có thói quen dựng mồ mả cho người chết, cho nên nấm mồ này khá là bắt mắt. Nhưng nấm mồ này gần Đại Tuyết Sơn như vậy, vẫn không có ai phá hủy.
Hạng Thanh Ngưu gỡ bầu rượu từ thắt lưng đưa cho Dương Kỳ, im lặng không nói.
Dương Kỳ ngồi trước nấm mồ, mở bầu rượu ra nhìn, phát hiện bên trong vẫn đầy. Y không biết, có một lão già tuy thích rượu như mạng, nhưng cũng chỉ uống một ngụm rượu Lê Hoa Nhưỡng trong bình rượu cuối cùng này, sau đó trịnh trọng đóng lại, chưa từng có suy nghĩ uống thêm một ngụm.
Dương Kỳ đổ rượu Lê Hoa Nhưỡng trước ngôi mộ.
- Y gọi là Tô Đồ Cẩu, một người liều chết giết được 127 tăng binh kim thân. Y gọi là Tô Đồ Cẩu, trước khi chết còn cắn đứt cổ một Hộ Pháp Phật tông. Y gọi là Tô Đồ Cẩu, trước khi nhắm mắt còn có thể xấu hổ nói rằng, ta nhớ vợ.