Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 553-2: Kiêu Kỵ Doanh và chiến tranh ngoài dự liệu ((2))


Người Bắc Man vốn phân tán khắp nơi để cướp đoạt tài vật của mục dân, bởi vì Hắc Kỳ Quân mà dần dần tụ lại một chỗ. Những đội ngũ được phái đi, đều bị Tạ tiên sinh triệu tập trở về. Ba vạn người của Lợi Cổ Đạt đã không tính toán trong đó. Đêm đó bị giết hơn ba vạn người, hơn vạn người chạy trốn giống như bầy dê bị chăn dắt, bị người đuổi giết phía sau, kéo dài tới hàng trăm dặm.

Doanh trại của Hợp Lực Mộc đỡ hơn một chút, bởi vì Tạ tiên sinh đã kịp thời phân phó, cho nên Hắc Kỳ Quân hai lần tấn công vẫn không thể phá được doanh trại này. Tuy rằng tổn thất hơn nghìn người, nhưng tốt xấu vẫn mang theo đội ngũ trở về. Tuy nhiên từ đó cũng có thể thấy được, chiến lực của Hắc Kỳ Quân vẫn chưa được phát huy hoàn toàn, còn cần phải đề cao.

Bắc Man Vương ngồi trên giường đá, nghe người dưới báo cáo tổn thất, lửa giận toát ra từ hai mắt bà ta. Nữ tử thoạt nhìn chừng ba trăm cân này vừa tàn bạo vừa vũ dũng, người Bắc Man cực kỳ sợ bà ta. Ở Bắc Man, lời của bà ta không ai dám vi phạm, bằng không chính là khinh nhờ với thần linh.

Mà sau khi thần sứ đến, chuyện đầu tiên chính là đại biểu cho thần linh thừa nhận sự hiện hữu của Bắc Man Vương. Điều này làm cho địa vị của bà ta càng thêm củng cố, cho nên bà ta cũng rất tôn kính thần sứ.

Bộ áo da bó chặt trên người Bắc Man Vương, mà cái khe ở giữa hai bộ ngực kia có thể nhét vào một đầu người vào. Mà người bị nhét vào, tám chín phần sẽ khó thở mà chết. Lúc bà ta ngồi, bộ ngực chảy xệ tới bụng, mà bụng ngấn của bà tà thì chảy xuống đùi. Thoạt nhìn giống như là ruộng bậc thang.

Cánh tay của bà ta còn thô hơn đùi người bình thường.

Bà ta thích ngồi ở trên giường đá, bất kể đi chỗ nào, bà ta đều sẽ phái người khiêng cái giường đá nặng nề cùng thân hình nặng nề của bà ta. Có lẽ vì rất béo, ăn toàn đồ mỡ, nên làn da không được tốt lắm, lỗ chân lông rất to. Ngoài ra, bà ta có con mắt ti hí, lông mi dày, mũi lớn, hai lỗ mũi thoạt nhìn còn lớn hơn cả con mắt. Môi dày trề ra ngoài.

Bà ta vốn không để ý lắm tới chiến sự, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt của thần sứ không được tốt lắm thì cũng giận dữ theo:


- Cái tên Lợi Cổ Đạt ngu xuẩn hơn cả chó kia, ngu hơn cả heo kia, ta cho y ba vạn dũng sĩ, vậy mà y không mang về được một ai, bao gồm cả chính y…Còn có Hợp Lực Mộc, vậy mà cũng bị đánh bại…Thần sứ nói qua, đánh thắng phải được khen, đánh thua phải trừng phạt.

Lời tới đây thì không nói nữa, bởi vì bà ta không biết nên trừng phạt và thưởng như thế nào.

Cho nên bà ta di chuyển hai cái đùi mập mạp, hơi ngượng ngùng cười cười với Tạ tiên sinh:

- Thần sứ tôn kính…ngài cảm thấy nên xử lý bọn chúng thế nào? Cái tên Lợi Cổ Đạt chết tiệt kia bị giết khi trên đường trở về. Nghe nói một nửa thi thể ở phía đông, một nửa ở phía tây, đầu ở phía bắc, mông ở phía nam…cho nên không thể trừng phạt được rồi. Về phần Hợp Lực Mộc, thần sứ nói trừng phạt y thế nào, ta liền trừng phạt như thế.

- Không!

Tạ tiên sinh cau mày nói:

- Vị vua tôn kính, hiện tại không phải là lúc nghĩ tới trừng phạt con dân của mình thế nào, mà là mau chóng chỉnh đốn đội ngũ nghênh đón sự khiêu chiến của người Hán.

- Đánh nhau với người Hán…


Bắc Man Vương cười có chút xấu hổ:

- Bọn ta đánh nhau với người Hán chưa từng thắng lần nào…Những người Hán giảo hoạt kia có hoành đao sắc bén trong tay, còn có những cái cây thật dài cũng sắc bén. Thần sứ, ngài đã nói chỉ cần giết hết những binh lính cưỡi ngựa, thì thảo nguyên liền thuộc về ta. Hiện tại sao lại có người Hán xuất hiện?

Tạ tiên sinh nhíu mày lại:

- Thế nào, ý ngươi là không muốn khai chiến với người Hán?

Bắc Man Vương vội vàng lắc đầu:

- Chỉ có điều…sợ đánh không thắng…

Tạ tiên sinh giận dữ:


- Những người Hán đó bất quả chỉ là những người còn sót lại sau khi bị người trong thảo nguyên đánh bại vài năm trước. Ngay cả người vượn thảo nguyên đều đánh bại được bọn chúng, mà ở trước mặt các dũng sĩ Bắc Man, người thảo nguyên giống như chó đất gặp vua sư tử, chỉ biết chạy trối chết. Cho nên những người Hán đó không đáng sợ. Chỉ cần có dũng khí, mặc cho ngươi và con dân của ngươi gặt hái thắng lợi. Thắng lợi đó ngọt ngào như táo ngọt, thơm mát giống như lê.

- Nhưng…

Bắc Man Vương há miệng, còn chưa nói đã bị Tạ tiên sinh ngắt lời:

- Không có nhưng nhị gì cả, ta đại biểu cho thần linh đi tới bộ lạc Bắc Man, ta có thể chúc phúc cho vương miện ngươi đội trên đầu, cũng có thể gỡ nó xuống đặt đầu người khác.

Trong mắt Bắc Man Vương lóe lên một tia khác thường, sau đó gật đầu nói:

- Toàn bộ do thần sứ làm chủ.

Tạ tiên sinh ừ một tiếng, lúc này mới gật đầu hài lòng:

- Từ hiện tại trở đi, tất cả dũng sĩ Bắc Man xuôi nam! Số lượng của những người Hán đó rất ít, các ngươi chỉ cần reo hò tiến lên là trận chiến kết thúc. Trận đánh này đánh xong, toàn bộ thảo nguyên liền không còn người nào ngăn cản các ngươi được nữa. Dê bò trên thảo nguyên đều là của các ngươi, chiến mã nô lệ cũng đều là của các ngươi.

Y xoay người lớn tiếng la lên, nhưng không phát hiện sự khác thường trong mắt Bắc Man Vương càng ngày càng đậm.



Nữ nhân béo ú này, ngón tay vô thức chạm vào kim trượng…

Vào trung tuần tháng tư, đội ngũ Bắc Man bắt đầu tập kết xuôi nam. Ước chừng có hơn một nửa di chuyển về hướng Khắc Thấm Kỳ, không dưới 50 vạn. Người Bắc Man hành quân không có quy củ gì trói buộc, cứ thế mà đi, từ xa nhìn có chút khí thế. Chỉ có điều nếu tới gần nhìn mới hiện ra sự kém cỏi. Nhìn những bộ quần áo rách rưới của bọn họ, nếu không phải trong tay bọn họ cầm loan đao cướp được, chỉ cầm chùy gỗ hay là gậy gỗ, thì bất kỳ ai cũng cho rằng đây là dân chạy nạn.

Người Bắc Man rất lạc hậu. Tuy rằng có láng giềng là một quốc gia văn minh phồn hoa như Đại Tùy, nhưng bởi vì ngăn cách, cho nên bọn họ hoàn toàn không học được những thứ tiên tiến. Người Tùy cũng không có khả năng cho bọn họ học tập. Mà bản thân người Bắc Man cũng không cho rằng đây là biểu hiện của sự lạc hậu.

Bất kể như thế nào, mấy chục vạn người hành quân, quy mô vẫn khá đồ sộ.

Bắc Man Vương ngồi trên giường đá của bà ta, mà giường đá đặt trên một cỗ xe bò thật lớn, kéo xe là mười con bò. Bắc Man Vương ngồi trên xe bò dường như rất hưởng thụ kiểu di chuyển xóc nảy này. Trước kia xuất hành, đều do người khiêng. Người Bắc Man vốn không thứ gọi là xe kéo.

Sau khi rời khỏi cái nơi nguyên thủy và phong bế kia, ánh mắt của bọn họ trở nên rộng rãi. Đây chính là sự tiến bộ. Bọn họ học được cách điều khiển xe, biết dê bò ngựa là có thể chăn nuôi, biết được thêm gia vị vào đồ ăn thì sẽ khiến đồ ăn ngon hơn. Lần này rời nhà đi xa, giống như mở ra cánh cửa tới một thế giới mới.

Mặc kệ Tạ tiên sinh xuất phát từ mục đích gì, mặc kệ lần di chuyển này người Bắc Man sẽ chết bao nhiêu người, thì lần này đều ảnh hưởng sâu xa tới người Bắc Man. Bởi vì một khi đi ra, bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi kịp bước chân thời đại. Có lẽ, đối với người Mông Nguyên, chiến tranh quy mô lớn sẽ khiến quốc gia trở nên lạc hậu, đối với Đại Tùy, sự hỗn loạn liên tục sẽ khiến cho văn hóa bị phá hủy. Nhưng đối với người Bắc Man mà nói, mỗi một sự việc đều là thu hoạch kinh nghiệm.

Bởi vì trước đây bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng. Bởi vì không có gì, dù phải trải qua quá trình đau khổ thì vẫn là thu hoạch. Văn minh nhân loại, chính là tập tễnh đi trên con đường như vậy. Mỗi một lần văn minh tiến bộ, đều phải trải qua con đường đầy máu thịt.

Đã có người Bắc Man ngồi lên lưng ngựa. Tuy khống chế chiến mã còn chưa tốt, nhưng bọn họ vẫn rất cao hứng. Bọn họ không trang bị yên ngựa, nhưng năng lực thích ứng của bọn họ rất mạnh. Bọn họ không khó để chinh phục lưng ngựa trụi lủi. Bọn họ bắt đầu khoác bì giáp ở bên ngoài quần áo rách rưới, bắt đầu bỏ vũ khí bằng đá để thay bằng vũ khí bằng sắt sắc bén.



back top