Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 556-1: Vương miện bị vỡ ((1))


Trong lịch sử hẳn có không ít chiến tích lấy ít thắng nhiều được hậu thế tán dương, và vị tướng quân chỉ huy những chiến dịch đó cũng đc ghi danh sách sử. Chính vì những điển cố như thế này không ít, dân chúng dần cảm thấy làm được chuyện này cũng chẳng khó khăn gì. Chỉ cần chuẩn bị đủ binh sĩ tinh nhuệ và có đủ mau mắn, ai cũng có thể thay thế những cái tên sáng chói trên lịch sử kia.

Nhưng trên thực tế, mỗi lần một chiến tích huy hoàng được ghi lại trên sách sử, liệu những câu chữ xinh đẹp ấy có thể miêu tả rõ ràng? Ghi chép dù có tỉ mỉ đến mấy, cũng không thể tái dựng lại một chi tiết. Mà chi tiết, luôn luôn có thể quyết định thắng bại của một chiến dịch.

Sau này có thể sẽ có người hời hợt nói, nếu ta có bốn vạn hùng sư trong tay để tấn công đội ngũ gồm năm mươi vạn con cừu ta cũng có thể giành thắng lợi, người như vậy căn bản là không hiểu quân sự. Đầu tiên, việc coi đối thủ như cừu đã là một quan điểm sai lầm.

Ban đầu Phương Giải không có dự định cùng đám Man binh này quyết chiến, mục đích của hắn chính là luyện binh. Nhưng đến giờ phút này, từ bỏ thắng lợi là một việc không ai có thể chịu đựng nổi.

Bạch sư Hỗn Độn mang theo Phương Giải từ trên dốc cao lao xuống, tốc độ cực nhanh mắt thường căn bản là không theo kịp. Trước đó một chi Man binh khoảng chừng năm vạn người xông lên được nửa đường thì nhìn thấy đội ngũ chỉ có năm trăm người bọn họ từ phía đối diện chạy đến. Không sai, lúc này bên cạnh Phương Giải chỉ có mấy trăm thân binh.

Mấy trăm kỵ binh bám sát sau lưng bạch sư, phía sau là một cây phá giáp chùy.

Người Bắc Man chạy trước không nhìn rõ thứ Phương Giải đang cưỡi là một con bạch sư to lớn mạnh mẽ, đợi đến khi giáp mặt lập tức bị dọa kêu lên thành tiếng, tuyệt đại bộ phận người quay đầu bỏ chạy, số còn lại thì sợ đến mềm nhũn hai chân muốn chạy cũng không chạy được.

Bạch sư từ trước đến giờ, lúc nào cũng duy trì một bộ dạng lười biếng, mặc dù thỉnh thoảng có rống lên vài tiếng thể hiện khí phách, nhưng không hề mang theo sát ý thực sự. Nhưng lần này, nó giống như cùng Phương Giải tâm linh tương thông, cảm nhận được huyết tính không cần áp chế trong lòng chủ nhân, nó cũng dần trở nên kích động.

Trong lúc di chuyển, bạch sư giống như một khối thiên thạch khổng lồ rơi vào giữa đội ngũ Bắc Man, lập tức khiến cho mấy chục Man binh phía trước tán loạn. Thân thể nó quét ngang, hàng ngũ Bắc Man bị quét ra một lỗ hổng lớn, kị binh phía sau men theo lỗ hổng này tiến vào.


Bạch sư chạy trên đường, Man binh ngồi trên lưng ngựa giật mình kêu lên sợ hãi, tay chân luống cuống định điều khiển chiến mã nhanh chóng rời đi, nhưng bản thân hắn bị bạch sư dọa cho lục thần vô chủ, chiến mã dưới chân hắn cũng bị dọa cho đến bỏ chạy cũng không còn dũng khí. Cho nên bất luận Man binh có đấm đá loạn xạ thế nào, chiến mã của hắn cũng không thể di chuyển.

Có lẽ thấy mình bị cản đường bạch sư cực kì không vui, vừa chạy nó vừa giơ chân đập mạnh một cái về phía trước, móng vuốt đập vào đầu Man binh, Man binh kia lập tức ngã gục trên lưng ngựa, liền sau đó, chiến mã cũng không chịu nổi lực đánh, rắc một tiếng bốn vó gãy đôi, lưng ngựa và Bắc Man binh trên lưng ngựa đồng thời bị đập cho máu thịt mơ hồ!

Chỉ một đòn, bạch sư đã đập chết một con chiến mã cản đường.

Man binh phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, sao còn dám dừng lại. Càng là dân tộc lạc hậu lại càng sợ hãi những sự vật hiếm thấy, ở vùng đất Man hoang họ mặc dù sống bằng nghề săn bắt dã thú, nhưng chính vì hiểu được sức mạnh của dã thú, thời điểm nhìn thấy con sư tử trắng khổng lồ, phản ứng đầu tiên của họ là con sư tử trắng này chính là thần vật.

Bọn họ đem tất cả những gì không thể lý giải, quy kết hết lên người thần linh.

Chạy đi!

Cũng không biết là ai hô lên một tiếng, Bắc Man binh cuối cùng cũng đã tan rã, sau khi đập chết một con chiến mã, bạch sư lao lên phía trước đẩy ngã sáu bảy Man binh, móng vuốt khổng lồ tùy tiện ấn một cái, người bị ấn ngã không còn cơ hội sống sót nữa.

Nó há miệng cắn một con chiến mã, sau đó hất cổ sang một bên, chiến mã thảo nguyên cao lớn bị trực tiếp quăng ra ngoài, bay xa sáu bảy mét, còn đè chết mấy tên Man binh.

Một con mãng thú xông vào giữa đoàn người, khí thế không gì đỡ nổi.


Phương Giải từ đầu đến cuối không hề sử dụng triều lộ đao của hắn, sắc mặt bình tình ngồi trên lưng bạch sư làm quen lại với mùi máu tanh trên chiến trường. Cũng không biết vì sao, hắn lại có cảm giác kết nối với bạch sư, giống như bạch sư hiểu được hắn đang nghĩ gì, và hắn cũng biết bạch sư đang nghĩ gì.

Có lẽ đây chỉ là một loại ảo giác, nhưng lại rất chân thật.

Bạch sư không còn bộ dạng lười biếng thường ngày, tàn bạo giống như một vị sát thần đến từ địa ngục. Máu tươi bắn tung tóe xung quanh bạch sư, tô điểm cho hình ảnh nó càng ngày càng trở nên ngang ngược.

Và nam nhân ngồi trên lưng bạch sư, sắc mặt bình thản đó cả đời này những Man binh kia cũng không thể nào quên được. Nhiều năm sau, khi người Man đã học được cách trồng trọt dệt vải đọc sách, tóc trắng da mồi, ngồi trong sân nhà ôm cháu kể chuyện, họ sẽ nhắc đến nam nhân trẻ tuổi ngồi trên lưng một con sư tử trắng, và trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bọn trẻ sẽ tò mò nhìn khuôn lên khuôn mặt già nua, hoặc là vĩnh viễn cũng không thể lý giải tại sao lúc kể câu chuyện này giọng của lão nhân lại run rẩy như vậy.

Nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu đen đó, ở giữa thiên binh vạn mã mà ung dung tự tại như ở chỗ không người. Hắn ngồi trên lưng con sư tử trắng, y phục màu đen và lông màu trắng tạo nên một sự đối lập rõ ràng, khiến người ta không sao quên được.

Thiên binh vạn mã cũng phải tránh né bạch sư.

Loại uy thế này, ngôn ngữ nào có thể miêu tả nổi?

Bạch sư cả quãng đường đánh đâu thắng đó, không ai dám cản bước nó tiến lên, đội ngũ mấy vạn người điên cuồng tránh sang hai bên, nhường cho bạch sư một con đường rộng rãi, kị binh phía sau căn bản không cần vung đao, chỉ cần đi theo bạch sư tiến lên phía trước, người Man vốn định cử ra một đội ngũ đánh lên dốc cao, ai ngờ lại bị một con sư tử cắt thành hai nửa.


Phía sau đội ngũ Man binh, Trầm Định Nam và Hạ Hầu Bách Xuyên nhìn thấy cơ hội, thấy người Man đã bị con sư tử trắng của tướng quân dọa cho vỡ mật, lập tức dẫn theo nhân mã đánh bọc từ phía sau. Người Man đã không còn ý chí chiến đấu chỉ lo chạy về phía trước, giao phần lưng không được bảo vệ của mình cho hoành đao kẻ thù.

Kỵ binh truy kích phía Man nhân mỗi một đao lại có một Man nhân xuống.

Sau khi xuyên qua chi đội này, Phương Giải dẫn theo mấy trăm kỵ binh nhẹ nhàng tiến vào đại đội Bắc Man, Lưu Húc Nhật và Gia Cát Vô Ngân dẫn theo hai vạn kỵ binh phân thành bốn đội đã chia cắt Man nhân, bạch sư từ trong đám đông bối rối trực tiếp lao về phía lá cờ tượng trưng cho thân phận Man vương.

- Đại tướng quân uy vũ!

Lưu Húc Nhật và Gia Cát Vô Ngân nhìn thấy Phương Giải cưỡi bạch sư xông đến như vào chỗ không người, lập tức hô lớn, giờ khắc này. Sĩ khí của Hắc kỳ quân đã được kích phát triệt để.

- Đại tướng quân uy vũ!

- Đại tướng quân uy vũ!

Tiếng reo hò như muốn xé toạc bầu trời, mức độ uy hiếp càng lúc càng tăng lên.

Trước đó chiến thuật lượn vòng đã khiến Man nhân sợ đến vỡ mật, Man nhân thiếu hụt kinh nghiệm tác chiến đại bộ phận lựa chọn bỏ chạy. Mặc dù có mấy chục vạn đại quân, nhưng thời điểm kỵ binh đột nhập không thể tìm ra phương án hợp lý. Năm mươi vạn người, quy mô doanh địa vô cùng hoành tráng, chỉ cần người chỉ huy còn có thể duy trì lý trí, hướng dẫn binh sĩ bao vây từ phía sau, kỵ binh của Hắc kỳ quân sẽ như rơi xuống vũng bùn không thể di chuyển nửa bước.

Nếu đổi thành bộ binh Đại Tùy được huấn luyện bài bản, sẽ có rất nhiều biện pháp có thể cầm chân khinh kỵ trong doanh, nhưng người Bắc Man lại không có kinh nghiệm này, ngay từ lúc còn chưa chiến bại họ đã cho rằng mình thất bại rồi.



- Ngươi dẫn người xông lên đi!

Tạ tiên sinh tức giận rống lên với Man vương, Man vương nhìn thấy con sư tử trắng càng lúc càng đến gần mình bản thân đã không còn dũng khí. Bộ lạc Man nhân tuyệt đối sợ hãi những gì không thể lý giải, cho nên mới tôn tu vi mà Tạ tiên sinh thể hiện ra như thần tích. Con sư tử trắng này, trong mắt họ lại là một loại thần tích khác.

Trơ mắt nhìn con sư tử trắng xuyên qua mấy chục vạn người trực tiếp xông đến phía sau đội ngũ, trong mắt Tạ tiên sinh không sao giấu nổi lửa giận trong mắt.

- Phương Giải!

Thấy Man vương ngơ ngác nhìn con sư tử trắng và nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên lưng sư tử, bàn tay cầm kim trượng run rẩy dữ dội, Tạ tiên sinh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, xoay người phát ra một tiếng rống giận dữ đối với Phương Giải:

- Ngươi là điếc không sợ súng!

Cho bạch sư đứng lại, Phương Giải nhìn lão giả da thịt trên mặt bởi vì tức giận mà căng lên, ánh mắt vẫn vô cùng bình thản, nhưng vẻ bình thản đó lại như những cái gai nhọn đâm vào lòng Tạ tiên sinh.

- Ta muốn giết ngươi!

Tạ tiên sinh nhảy lên từ trên lưng ngựa, hai tay hướng xuống dưới, hai luồng nội kình mạnh mẽ lập tức bắn về phía Phương Giải. Lúc luồng nội kình kia sắp đến, sư tử trắng nhảy phắt sang một bên, chỗ nó vừa đứng, giờ chỉ là một cái hố rộng.

Thấy bạch sư tránh được công thế của mình, Tạ tiên sinh vặn mình một cái giữa không trung, mười ngón tay liên tục bắn chưởng, Tạ gia tuyệt học Bạo phong kiếm vũ phô thiên cái địa bao phủ xuống, kiêm ý dày đặc đến mức hoàn toàn không có khe hở, cũng không lưu lại cho kẻ thù không gian có thể tránh né.




back top