Bóng đêm kéo tới, mùi máu tanh nồng nặc trong gió.
Mã Lệ Liên chuyển ánh mắt về hướng ngự liễn thật lớn ở phía xa xa, có thể mơ hồ nhìn thấy Cẩm Y Giáo đứng thẳng tắp ở đó. Đèn dầu thắp sáng ngự liễn, lại không nhìn thấy người ở bên trong. Thỉnh thoảng có người ra vào, thoạt nhìn vội vàng. Lúc này Mã Lệ Liên mới nhớ tới, hình như đã gần một tháng rồi chưa được trông thấy Hoàng Đế. Lần gần đây nhất nhìn thấy Hoàng Đế, là lúc cổ vũ một nghìn dũng sĩ qua sông cướp thuyền.
Chẳng lẽ bệnh của Hoàng Đế đã nặng hơn?
Mã Lệ Liên khẽ nhíu mày, nhưng không tìm được đáp án.
Hẳn là như vậy…nếu không phải bệnh nặng, thì gần một tháng rồi ngay cả ngự liễn Hoàng Đế cũng không xuống. Mỗi ngày đều nhìn thấy ngự y ra vào nhiều lần. Có lẽ là vì phản quân phong tỏa rất nghiêm mật, khiến tâm tình của Hoàng Đế kém đi, thân thể cũng bị ảnh hưởng theo.
Nàng nhìn bát cháo, tuy thấy đau trong bụng nhưng bụng lại không đói.
Đã hơn một tháng, mỗi ngày mỗi người chỉ được hai bát cháo loãng. Nàng là Ngũ Phẩm tướng quân, nên mỗi ngày được ba bát.
Tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa tới nửa tháng sẽ cạn lương thực. Tới lúc đó, phản quân phong tỏa đường sông căn bản không cần đi lên chém giết, chỉ cần nhìn bọn họ dần dần đói chết. Chỉ cách một con sông à, mà mỗi ngày có thể nhìn thấy khói bếp của phản quân bờ bên kia thổi tới, khiến cho người ta ảo tưởng tới bát cơm tẻ, ảo tưởng tới thịt heo ngon lành.
- Chớ lãng phí.
Không biết khi nào thì có người ngồi xuống đối diện với nàng. Mã Lệ Liên ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng dậy thi lễ. Người đối diện khoát tay, ôn hòa nói:
- Ngồi xuống ăn bát cháo đó đi.
Y day day cái mũi, cười nói:
- Tối nay bờ bên kia được ăn thịt heo hầm củ cải trắng, thật là thơm, có thể vừa ngửi vừa ăn.
Mã Lệ Liên cười khổ một tiếng, bưng bát cháo lên húp một ngụm.
- Hầu đại nhân, có phải bệ hạ…
Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra:
- Sức khỏe không được tốt?
Ngồi đối diện với nàng là một nam tử trung niên mặc áo gấm, mặc dù trong hoàn cảnh khốn khổ này, quần áo của y vẫn rất sạch sẽ gọn gào, quần áo được là phẳng, trên giày không dính một hạt bụi nào. Tóc của y vẫn chải gọn gàng búi ở đằng sau. Bộ râu cũng được chăm chuốt tỉ mỉ.
Y tên là Hầu Văn Cực.
Hoàng Đế vốn lưu y lại giúp đỡ Kim Thế Hùng bình định, nhưng tới lúc này, chuyện bên chỗ Kim Thế Hùng đã không quan trọng nữa rồi. Hoàng Đế thay đổi chủ ý, tính toán mang theo y trở về thành Trường An. Bởi vì không ai có nhiều kinh nghiệm hơn Hầu Văn Cực, nếu trong thành Trường An mà có phản nghịch, thì y có thể điều tra ra và bắt được. Hoàng Đế thường xuyên thay đổi chủ ý. Chẳng hạn như y muốn Phương Giải làm Thiếu sư cho Thái tử, nhập Đông cung làm phụ chính. Nhưng về sau y lại không chút do dự phái Phương Giải đi phòng thủ Thanh Hạp. Chẳng hạn như y muốn cứ như vậy chết đi ở Tây Bắc, không quan tâm tới chính vụ nữa, nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
- Không tốt?
Hầu Văn Cực cười có chút chua xót, lắc đầu nói:
- Có lẽ là vậy…
- Ngay cả ngài cũng không biết.
Mã Lệ Liên thở dài một tiếng, nhìn bất cháo loãng ngẩn người.
- Ăn hết bát cháo đi trước đã, bằng không tí nữa ngay cả dục vọng muốn ăn cũng mất.
Mã Lệ Liên có chút kinh ngạc nhìn Hầu Văn Cực, sau đó ngửa cổ uống hết bát cháo. Bởi vì quá đói, cháo loãng chui vào dạ dày rồi dính vào vách dạ dạch khiến nàng nhíu mày vì đau đớn. Qua hồi lâu mới đỡ hơn, sau đó nàng cười áy náy với Hầu Văn Cực.
- Đại nhân có chuyện gì muốn nói với ta à?
Mã Lệ Liên hỏi.
- Tối nay tuyển vài thân tín bảo vệ ngươi rời đi, ta sẽ dặn dò binh lính để ngươi rời khỏi doanh trại. Ngươi là nữ tử duy nhất trong đại doanh, chiến tranh, từ trước tới nay không nên để nữ tử dính vào. Nữ tử vốn không thuộc về chiến trường. Sau khi ra ngoài ngươi đi về phía nam, cởi chiến bào trên người, thay quần áo của dân chúng bình thường. Nếu may mắn tránh thoát được phản quân trở về Trường An, thì về sau chớ nghĩ tới chuyện trở lại chiến trường.
Mã Lệ Liên sửng sốt:
- Vì…vì sao?
Hầu Văn Cực nhìn cái chén không bên cạnh nàng, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đã bao lâu ngươi không được thấy Hoàng Đế rồi?
- Một tháng.
- Bao lâu không thấy thái giám cầm bút Tô Bất Úy rồi?
- Cũng một tháng rồi.
Hầu Văn Cực đứng dậy, có chút thương cảm nhìn Mã Lệ Liên:
- Đi thôi, đây chính là lý do ta bảo ngươi uống nốt chén cháo kia rồi mới nói nguyên nhân cho ngươi. Nếu ngươi biết được, ngươi sẽ cảm thấy ghê tởm, ăn không nổi cháo thì sẽ không còn khí lực chạy trốn. Ngươi vốn không nên tới nơi này. Hoàng Đế đã rời khỏi đại doanh từ lâu rồi, đại quân không qua được sông, nhưng người tu hành muốn mang theo Hoàng Đế qua sông không phải là việc khó gì. Những người lưu lại đây chẳng qua là chịu chết cho Hoàng Đế mà thôi. Mỗi ngày đều phải đi chịu chết, chính là để cho phản quân bên kia tưởng rằng Hoàng Đế vẫn còn ở chỗ này…
Tim của Mã Lệ Liên cơ hồ ngừng đập, nàng trừng mắt nhìn Hầu Văn Cực, hy vọng đây chỉ là lời nói dối.
Nhưng nàng không tìm thấy cái gì cả.
- Vì sao…vì sao phải làm như vậy?
Nàng lẩm bẩm nói.
- Ở đâu ra nhiều vì sao như vậy.
Hầu Văn Cực nhìn nàng, trầm mặc một lúc rồi lấy một tấm ngân phiếu từ ống tay áo đưa cho nàng:
- Trở về đi. Nhà ngươi còn có mẫu thân, phụ thân của ngươi đã chết trận, nên suy nghĩ cho mẫu thân của ngươi. Hoàng Đế đã không còn là Hoàng Đế đáng giá cho ngươi bán mạng kia nữa. Triều đình cũng đã không còn là triều đình đáng giá để ngươi liều mạng nữa. Ta cũng sẽ đi, chỉ là chưa tới lúc.
Nói xong câu đó, y đặt ngân phiếu lên đầu gối Mã Lệ Liên, sau đó xoay người rời đi.
Mã Lệ Liên nhìn bóng lưng của Hầu Văn Cực, lại nhìn ngự liễn cực lớn đằng kia.
- Ta dm các ngươi!
Nàng ôm đầu khóc rống, cũng không biết mình khóc vì cái gì, vì ai.
…
…
Hoàng Dương Đạo
Núi Chu Tước
Đây là một dãy núi kéo dài mấy trăm dặm, là nơi có phong cảnh nổi tiếng nhất Hoàng Dương Đạo. Lúc thái bình, hàng năm có không biết bao nhiêu văn nhân mặc khách đi lên du lịch, để lại rất nhiều bài thơ bài văn hay. Sự tích nổi tiếng nhất chính là vài chục năm trước, tài tử của Đại Tùy là Chu Tiếu Trần bất ngờ gặp được Công chúa An Dương rồi rơi vào bể tình, một bài thơ định chung thân. Tuy thân phận kém quá xa, kết cục cũng không đến được với nhau, nhưng về sau có không ít nam nữ thanh niên tới nơi này, đi xem bài thơ đính ước ở đình Vọng Nguyệt.
Tuy nhiên, từ khi chiến loạn, tất cả nhà giàu đã đi tránh họa rồi, dân chúng bình thường đâu có tâm tư du lịch. Hơn nữa năm gần dây, trên núi Chu Tước có một cường đạo chiếm núi làm vương. Nghe nói cực kỳ hung ác, cướp bóc thương khách phú hộ qua lại, cho nên không ai dám tới gần.
Đình Vọng Nguyệt nằm ở giữa sườn núi Chu Tước, xây dựng ở trên một tảng đá lớn lồi ra. Ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy phong cảnh ở dưới chân núi.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc váy vàng nhạt đang ngồi trên ghế đá, cúi đầu ngẩn người. Gió núi thổi váy dài của nàng bay lất phất, khiến nàng càng thêm vài phần linh động. Thoạt nhìn nàng mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mặt trái xoan, mượt mà mà đáng yêu, hai hàng lông mi cong hơi nhíu lại, cũng không biết là đang có tâm sự gì.
Trong tay nàng có một cây súng ngắn, được lau chùi rất sạch sẽ.
- Tiểu thư.
Một tiểu nha hoàn mặc váy tím cầm một bức thư vui sướng chạy tới.
- Lão gia gửi thư tới.
Vì chạy vội, nên mồ hôi đã chảy trên trán.
Nử tử mặc váy dài màu vàng nhạt chính là Ngô Ẩn Ngọc, viên minh châu trong tay của Tán Kim Hầu. Nàng ngổi thẳng người dậy, mở bức thư ra nhìn, khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui sướng:
- Phụ thân sắp tới rồi, chậm nhất là một tháng.
- Thật tốt!
Tiểu nha hoàn Lung Nhi cười nói:
- Tiểu thư một mực lo lắng cho lão gia, hiện tại có thể yên tâm được rồi. Tiểu thư, lão gia còn nói gì trong thư vậy?
- Không có gì.
Ngô Ẩn Ngọc cúi đầu, che đi vẻ đỏ ứng xuất hiện trên mặt, cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, nói:
- Còn nói người kia sẽ tới, thật đáng ghét.
- Đáng ghét?
Lung Nhi cười khanh khách nói:
- Sao nô tỳ cảm thấy tiểu thư rất thích người nọ nhỉ.
- Phì phì phì.
Ngô Ẩn Ngọc lườm Lung Nhi một cái:
- Ai thích cái tên vô lại kia, mỗi ngày phải trông coi cái xưởng cho hắn thật phiền tới chết. Sao hắn không tự đến mà trông, cứ như báu lắm ý.
Đang nói, bỗng nhiên phía sau núi bốc lên một làn khói mỏng.
- Cái tên An Đức Lỗ này!
Ngô Ẩn Ngọc dậm chân:
- Lại gây ra họa gì rồi. Lần trước đốt cháy một loạt phòng, còn làm nổ bị thương một cánh tay, lần này không biết gặp phải tai ương gì. Đám người nước ngoài mắt xanh mũi to kia, chỉ biết gây phiền toái thôi.
Nàng sửa sang lại quần áo nói:
- Đi thôi, đi xuống xem thế nào.
Cùng lúc đó, phía sau núi có mấy căn nhà gỗ mới dựng đã sụp xuống, không ít người đang xách nước dập lửa. Một người nước ngoài cao lớn mặt đèn xì vì khói hun vào mặt cười ha hả, không thèm để ý quần áo rách rưới trên người, vừa cười to vừa dùng tiếng Hán sứt sẹo hô:
- Ta thành công rồi! Cuối cùng đã thành công tìm ra được tỷ lệ phối chế! Thiên tài…cái vị mà các ngươi gọi là Phương tướng quân kia thật đúng là một thiên tài! Không có thư mà hắn gửi tới, thì ta tìm không ra tỉ lệ hoàn mỹ nhất!
Mã Lệ Liên chuyển ánh mắt về hướng ngự liễn thật lớn ở phía xa xa, có thể mơ hồ nhìn thấy Cẩm Y Giáo đứng thẳng tắp ở đó. Đèn dầu thắp sáng ngự liễn, lại không nhìn thấy người ở bên trong. Thỉnh thoảng có người ra vào, thoạt nhìn vội vàng. Lúc này Mã Lệ Liên mới nhớ tới, hình như đã gần một tháng rồi chưa được trông thấy Hoàng Đế. Lần gần đây nhất nhìn thấy Hoàng Đế, là lúc cổ vũ một nghìn dũng sĩ qua sông cướp thuyền.
Chẳng lẽ bệnh của Hoàng Đế đã nặng hơn?
Mã Lệ Liên khẽ nhíu mày, nhưng không tìm được đáp án.
Hẳn là như vậy…nếu không phải bệnh nặng, thì gần một tháng rồi ngay cả ngự liễn Hoàng Đế cũng không xuống. Mỗi ngày đều nhìn thấy ngự y ra vào nhiều lần. Có lẽ là vì phản quân phong tỏa rất nghiêm mật, khiến tâm tình của Hoàng Đế kém đi, thân thể cũng bị ảnh hưởng theo.
Nàng nhìn bát cháo, tuy thấy đau trong bụng nhưng bụng lại không đói.
Đã hơn một tháng, mỗi ngày mỗi người chỉ được hai bát cháo loãng. Nàng là Ngũ Phẩm tướng quân, nên mỗi ngày được ba bát.
Tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa tới nửa tháng sẽ cạn lương thực. Tới lúc đó, phản quân phong tỏa đường sông căn bản không cần đi lên chém giết, chỉ cần nhìn bọn họ dần dần đói chết. Chỉ cách một con sông à, mà mỗi ngày có thể nhìn thấy khói bếp của phản quân bờ bên kia thổi tới, khiến cho người ta ảo tưởng tới bát cơm tẻ, ảo tưởng tới thịt heo ngon lành.
- Chớ lãng phí.
Không biết khi nào thì có người ngồi xuống đối diện với nàng. Mã Lệ Liên ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng dậy thi lễ. Người đối diện khoát tay, ôn hòa nói:
- Ngồi xuống ăn bát cháo đó đi.
Y day day cái mũi, cười nói:
- Tối nay bờ bên kia được ăn thịt heo hầm củ cải trắng, thật là thơm, có thể vừa ngửi vừa ăn.
Mã Lệ Liên cười khổ một tiếng, bưng bát cháo lên húp một ngụm.
- Hầu đại nhân, có phải bệ hạ…
Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra:
- Sức khỏe không được tốt?
Ngồi đối diện với nàng là một nam tử trung niên mặc áo gấm, mặc dù trong hoàn cảnh khốn khổ này, quần áo của y vẫn rất sạch sẽ gọn gào, quần áo được là phẳng, trên giày không dính một hạt bụi nào. Tóc của y vẫn chải gọn gàng búi ở đằng sau. Bộ râu cũng được chăm chuốt tỉ mỉ.
Y tên là Hầu Văn Cực.
Hoàng Đế vốn lưu y lại giúp đỡ Kim Thế Hùng bình định, nhưng tới lúc này, chuyện bên chỗ Kim Thế Hùng đã không quan trọng nữa rồi. Hoàng Đế thay đổi chủ ý, tính toán mang theo y trở về thành Trường An. Bởi vì không ai có nhiều kinh nghiệm hơn Hầu Văn Cực, nếu trong thành Trường An mà có phản nghịch, thì y có thể điều tra ra và bắt được. Hoàng Đế thường xuyên thay đổi chủ ý. Chẳng hạn như y muốn Phương Giải làm Thiếu sư cho Thái tử, nhập Đông cung làm phụ chính. Nhưng về sau y lại không chút do dự phái Phương Giải đi phòng thủ Thanh Hạp. Chẳng hạn như y muốn cứ như vậy chết đi ở Tây Bắc, không quan tâm tới chính vụ nữa, nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
- Không tốt?
Hầu Văn Cực cười có chút chua xót, lắc đầu nói:
- Có lẽ là vậy…
- Ngay cả ngài cũng không biết.
Mã Lệ Liên thở dài một tiếng, nhìn bất cháo loãng ngẩn người.
- Ăn hết bát cháo đi trước đã, bằng không tí nữa ngay cả dục vọng muốn ăn cũng mất.
Mã Lệ Liên có chút kinh ngạc nhìn Hầu Văn Cực, sau đó ngửa cổ uống hết bát cháo. Bởi vì quá đói, cháo loãng chui vào dạ dày rồi dính vào vách dạ dạch khiến nàng nhíu mày vì đau đớn. Qua hồi lâu mới đỡ hơn, sau đó nàng cười áy náy với Hầu Văn Cực.
- Đại nhân có chuyện gì muốn nói với ta à?
Mã Lệ Liên hỏi.
- Tối nay tuyển vài thân tín bảo vệ ngươi rời đi, ta sẽ dặn dò binh lính để ngươi rời khỏi doanh trại. Ngươi là nữ tử duy nhất trong đại doanh, chiến tranh, từ trước tới nay không nên để nữ tử dính vào. Nữ tử vốn không thuộc về chiến trường. Sau khi ra ngoài ngươi đi về phía nam, cởi chiến bào trên người, thay quần áo của dân chúng bình thường. Nếu may mắn tránh thoát được phản quân trở về Trường An, thì về sau chớ nghĩ tới chuyện trở lại chiến trường.
Mã Lệ Liên sửng sốt:
- Vì…vì sao?
Hầu Văn Cực nhìn cái chén không bên cạnh nàng, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đã bao lâu ngươi không được thấy Hoàng Đế rồi?
- Một tháng.
- Bao lâu không thấy thái giám cầm bút Tô Bất Úy rồi?
- Cũng một tháng rồi.
Hầu Văn Cực đứng dậy, có chút thương cảm nhìn Mã Lệ Liên:
- Đi thôi, đây chính là lý do ta bảo ngươi uống nốt chén cháo kia rồi mới nói nguyên nhân cho ngươi. Nếu ngươi biết được, ngươi sẽ cảm thấy ghê tởm, ăn không nổi cháo thì sẽ không còn khí lực chạy trốn. Ngươi vốn không nên tới nơi này. Hoàng Đế đã rời khỏi đại doanh từ lâu rồi, đại quân không qua được sông, nhưng người tu hành muốn mang theo Hoàng Đế qua sông không phải là việc khó gì. Những người lưu lại đây chẳng qua là chịu chết cho Hoàng Đế mà thôi. Mỗi ngày đều phải đi chịu chết, chính là để cho phản quân bên kia tưởng rằng Hoàng Đế vẫn còn ở chỗ này…
Tim của Mã Lệ Liên cơ hồ ngừng đập, nàng trừng mắt nhìn Hầu Văn Cực, hy vọng đây chỉ là lời nói dối.
Nhưng nàng không tìm thấy cái gì cả.
- Vì sao…vì sao phải làm như vậy?
Nàng lẩm bẩm nói.
- Ở đâu ra nhiều vì sao như vậy.
Hầu Văn Cực nhìn nàng, trầm mặc một lúc rồi lấy một tấm ngân phiếu từ ống tay áo đưa cho nàng:
- Trở về đi. Nhà ngươi còn có mẫu thân, phụ thân của ngươi đã chết trận, nên suy nghĩ cho mẫu thân của ngươi. Hoàng Đế đã không còn là Hoàng Đế đáng giá cho ngươi bán mạng kia nữa. Triều đình cũng đã không còn là triều đình đáng giá để ngươi liều mạng nữa. Ta cũng sẽ đi, chỉ là chưa tới lúc.
Nói xong câu đó, y đặt ngân phiếu lên đầu gối Mã Lệ Liên, sau đó xoay người rời đi.
Mã Lệ Liên nhìn bóng lưng của Hầu Văn Cực, lại nhìn ngự liễn cực lớn đằng kia.
- Ta dm các ngươi!
Nàng ôm đầu khóc rống, cũng không biết mình khóc vì cái gì, vì ai.
…
…
Hoàng Dương Đạo
Núi Chu Tước
Đây là một dãy núi kéo dài mấy trăm dặm, là nơi có phong cảnh nổi tiếng nhất Hoàng Dương Đạo. Lúc thái bình, hàng năm có không biết bao nhiêu văn nhân mặc khách đi lên du lịch, để lại rất nhiều bài thơ bài văn hay. Sự tích nổi tiếng nhất chính là vài chục năm trước, tài tử của Đại Tùy là Chu Tiếu Trần bất ngờ gặp được Công chúa An Dương rồi rơi vào bể tình, một bài thơ định chung thân. Tuy thân phận kém quá xa, kết cục cũng không đến được với nhau, nhưng về sau có không ít nam nữ thanh niên tới nơi này, đi xem bài thơ đính ước ở đình Vọng Nguyệt.
Tuy nhiên, từ khi chiến loạn, tất cả nhà giàu đã đi tránh họa rồi, dân chúng bình thường đâu có tâm tư du lịch. Hơn nữa năm gần dây, trên núi Chu Tước có một cường đạo chiếm núi làm vương. Nghe nói cực kỳ hung ác, cướp bóc thương khách phú hộ qua lại, cho nên không ai dám tới gần.
Đình Vọng Nguyệt nằm ở giữa sườn núi Chu Tước, xây dựng ở trên một tảng đá lớn lồi ra. Ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy phong cảnh ở dưới chân núi.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc váy vàng nhạt đang ngồi trên ghế đá, cúi đầu ngẩn người. Gió núi thổi váy dài của nàng bay lất phất, khiến nàng càng thêm vài phần linh động. Thoạt nhìn nàng mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mặt trái xoan, mượt mà mà đáng yêu, hai hàng lông mi cong hơi nhíu lại, cũng không biết là đang có tâm sự gì.
Trong tay nàng có một cây súng ngắn, được lau chùi rất sạch sẽ.
- Tiểu thư.
Một tiểu nha hoàn mặc váy tím cầm một bức thư vui sướng chạy tới.
- Lão gia gửi thư tới.
Vì chạy vội, nên mồ hôi đã chảy trên trán.
Nử tử mặc váy dài màu vàng nhạt chính là Ngô Ẩn Ngọc, viên minh châu trong tay của Tán Kim Hầu. Nàng ngổi thẳng người dậy, mở bức thư ra nhìn, khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui sướng:
- Phụ thân sắp tới rồi, chậm nhất là một tháng.
- Thật tốt!
Tiểu nha hoàn Lung Nhi cười nói:
- Tiểu thư một mực lo lắng cho lão gia, hiện tại có thể yên tâm được rồi. Tiểu thư, lão gia còn nói gì trong thư vậy?
- Không có gì.
Ngô Ẩn Ngọc cúi đầu, che đi vẻ đỏ ứng xuất hiện trên mặt, cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, nói:
- Còn nói người kia sẽ tới, thật đáng ghét.
- Đáng ghét?
Lung Nhi cười khanh khách nói:
- Sao nô tỳ cảm thấy tiểu thư rất thích người nọ nhỉ.
- Phì phì phì.
Ngô Ẩn Ngọc lườm Lung Nhi một cái:
- Ai thích cái tên vô lại kia, mỗi ngày phải trông coi cái xưởng cho hắn thật phiền tới chết. Sao hắn không tự đến mà trông, cứ như báu lắm ý.
Đang nói, bỗng nhiên phía sau núi bốc lên một làn khói mỏng.
- Cái tên An Đức Lỗ này!
Ngô Ẩn Ngọc dậm chân:
- Lại gây ra họa gì rồi. Lần trước đốt cháy một loạt phòng, còn làm nổ bị thương một cánh tay, lần này không biết gặp phải tai ương gì. Đám người nước ngoài mắt xanh mũi to kia, chỉ biết gây phiền toái thôi.
Nàng sửa sang lại quần áo nói:
- Đi thôi, đi xuống xem thế nào.
Cùng lúc đó, phía sau núi có mấy căn nhà gỗ mới dựng đã sụp xuống, không ít người đang xách nước dập lửa. Một người nước ngoài cao lớn mặt đèn xì vì khói hun vào mặt cười ha hả, không thèm để ý quần áo rách rưới trên người, vừa cười to vừa dùng tiếng Hán sứt sẹo hô:
- Ta thành công rồi! Cuối cùng đã thành công tìm ra được tỷ lệ phối chế! Thiên tài…cái vị mà các ngươi gọi là Phương tướng quân kia thật đúng là một thiên tài! Không có thư mà hắn gửi tới, thì ta tìm không ra tỉ lệ hoàn mỹ nhất!