Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 571: Chưa tới Trường An thì chưa dừng xe


Hoàng Đế thân chinh tiêu diệt phản tặc ở Tây Bắc Đại Tùy, gột rửa quần khấu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng trời không cho thời gian, bệ hạ bệnh nặng, long thể quy thiên. Thiên hạ không thể một ngày không có chủ, Đại Tùy không thể một ngày không có đế. Sau khi Hoàng hậu nương nương và các đại thần phụ chính khẩn cấp thương nghị, nghênh đón Thái tử Dương Thừa Càn lập tức kế vị, đăng cơ đại bảo.

Tất cả quần thần đều sửng sốt, không biết là ai khóc thét lên, theo sát đó là từng tràng bi thương, phô thiên cái địa. Mặc kệ là khóc thật hay khóc giả, ngày đó ở trước điện Thái Cực, có mười mấy đại thần khóc tới ngất đi, có mấy trăm người khóc tới không sức để đứng lên. Phải nhờ ngự tiền thị vệ đứng dậy. Bất kể là giả vờ hay là khóc thật, thì hôm đó mắt tất cả đều đỏ hồng.

Thái tử Dương Thừa Càn mới hơn mười một tuổi liền biến thành vị Chí Tôn mới của Đại Tùy. Đứa nhỏ mặc long bào ngồi trên long ỷ, vẻ mặt còn mang theo mờ mịt và sợ hãi.

Các cung nữ tất bật qua lại đeo vải trắng lên người các triều thần. Trong cung Thái Cực, cờ trắng được treo lên, giống như là tuyết lớn rơi ngày hè.

Tiếng trống tang vang dội trong thành, khiến cả Trường An đều kinh hoàng.

Dân chúng nghe được tin Hoàng Đế băng hà ở Tây Bắc, tất cả đều sững sờ, không ai dám tin vị Hoàng Đế đang tuổi tráng niên kia lại chết như vậy. Bọn họ nhớ mang máng lúc Hoàng Đế thân chinh ra khỏi thành, hăng hái giống như mới lúc Hoàng Đế mới đăng cơ ở trên cửa Cận Thiên Cảnh, dân chúng phía dưới thì vẫy tay chào mừng.

Người trẻ tuổi thì ngơ ngẩn không biết làm sao, người già thì quỳ xuống đất khóc rống.

Tân hoàng tuổi nhỏ, mọi việc đều phải do những đại thần phụ chính được Hoàng Đế giao trách nhiệm trước khi thân chinh xử lý. Sau đại lễ đăng cơ, là thảo luận phái ai lãnh binh nghênh đón linh cữu của Hoàng Đế trở về. Đương nhiên, cái này chỉ cần làm dáng mà thôi. Lúc trước Hoàng Đế lưu lại ba người đứng đầu triều thần, một là Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, hai là Binh Bộ Thượng Thư Tông Lương Hổ, ba là Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân. Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh suất quân trở về kinh thành, việc đầu tiên chính là bắt Bùi Diễn, lục soát Bùi gia. Cho nên khi Hoàng hậu nương nương ra mặt, đại thần phụ chính từ ba vị tăng lên bốn vị, hai văn hai võ.

Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân được Thái hậu phong làm Phó Xạ, Binh Bộ Thượng Thư Tông Lương Hổ thăng làm Nạp Ngôn. Hai vị đại thần phụ chính còn lại, vốn đám triều thần quả quyết không đồng ý do võ tướng đảm nhiệm, nhưng thời thế bức bách, không phải do bọn họ làm chủ. Hoàng hậu nương nương chỉ định Dương Thuận Hội làm nhiệm vụ bảo vệ thành Trường An. Dương Thuận Hội là hoàng tộc nên không ai phản đối. Còn Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung thì công trở về kinh thành diệt trừ gian nịnh, nên cũng được chỉ định.

Lúc này, mọi người mới chú ý tới vị Hoàng hậu nương nương bình thường nổi tiếng là ôn lương thục đức, hóa ra lại quả quyết như vậy. Trong hơn chục năm Hoàng Đế kế vị, Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ hỏi tới chính vụ, chỉ tập trung quản lý ngăn nắp hậu cung. Trừ một số đại lễ không thể không tham dự, thì rất ít khi xuất đầu lộ diện.

Nhưng đối mặt với cục diện khó khăn như vậy, nàng xử lý rất là thích đáng. Nên dùng sẽ dùng, đáng chết sẽ giết, không chút do dự nào.


Giang Nam, Ung Vương tiến quân, chiêng trống vang trời, cờ bay phấp phới, các tướng sĩ khoác lụa đỏ. Thành Trường An, Hoàng Đế quy thiên, khắp nơi thê lương, cờ trắng bay phấp phới, đám triều thần mặc áo trắng.

Ở đầu Trường Giang.

Thanh niên họ Phương không biết cảm ứng được gì hay là nghĩ tới chuyện gì đó mà khá trầm tư. Hết nhìn đông lại nhìn bắc, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm rượu, khóe miệng khẽ nhếch, nói ra một câu khiến người ta không hiểu ra sao “Bao nhiêu nhân vật đó, hãy nhìn ngày hôm nay”





Đám người Phương Giải lên thuyền, ngược dòng mà đi. Đại quân lên thuyền ở chỗ giao nhau giữa Trường Giang và Nghi Thủy, sau đó dọc theo đường sông đi về phía tây tới sông Hoàng Ngưu. Đi mất bảy ngày tới quận Cô Xuyên thuộc Hoàng Dương Đạo, rồi phải mất chừng mười ngày mới tới núi Chu Tước. Trước đó Ngô Nhất Đạo phân công người mang lương thảo đi tới sơn trại trước, mà người phụ trách chính là La Úy Nhiên.

Nếu Ngô Nhất Đạo đã lựa chọn Phương Giải, thì không khác nào mở một cánh cửa thật lớn cho Phương Giải. Hàng Thông Thiên Hạ có căn cơ không lồ như vậy, tuy vì nội chiến mà sự liên lạc giữa các cửa hàng bị cắt đứt không ít, việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng lớn, nhưng Ngô Nhất Đạo không hề cảm thấy đau lòng gì. Đây là chuyện tất nhiên phải xảy ra, căn bản vô lực thay đổi.

Hơn nữa, Hàng Thông Thiên Hạ vốn thuộc về Hoàng Đế.

Hiện tại nó đã thuộc về bản thân y. Trước kia dù Hàng Thông Thiên Hạ có khổng lồ hơn nữa thì y cũng chỉ là người quản lý. Mà giờ Hàng Thông Thiên Hạ dù nát hơn nữa, thì do y nắm giữ.

Đứng ở đầu thuyền, nhìn ngàn cây buồm tiến về phía trước, trong lòng liền khoáng đạt theo. Sông lớn chảy cuồn cuộn không ngừng, giống như dòng chảy lịch sữ vĩnh viễn không thể nghịch chuyển được. Phương Giải đứng thẳng tắp đón gió phả vào mặt, bỗng nhiên có một kích động muốn hét thật lớn. Nói thật, lúc mới tiến vào thế giới này, Phương Giải thật không có một ngày mình lại chơi trò chơi lớn như vậy.

Chỉ có điều, thế gian này không có nhiều người tư cách để chơi.


Kiếp trước chỉ là một dân chúng bình thường, mơ mộng lớn nhất cũng chỉ là mua sổ xố trúng giải thưởng lớn. Mà ở kiếp này, từ lúc trốn chết tới con đường làm quan rồi tới hiện tại gia nhập vào trận chiến dành thiên hạ, Phương Giải mất mười năm mới làm quen được. Cho dù tới hiện tại có đôi khi Phương Giải nhớ lại, vẫn cảm thấy tất cả như mộng ảo, không quá chân thật.

Thât giống như ông trời mang hắn tới nơi này, chính là vì ngày hôm nay.

Nói thật.

Hắn rất cao hứng.

Sự khẩn trương, kích động không yên lúc đầu dần tán đi, thay vào là cao hứng. Nếu đổi lại là bất kỳ người nào xuyên việt mà tới, chỉ sợ đều cao hứng. Mỹ nhân, giang sơn đang vẫy gọi, nếu không hăng hái tiến về phía trước, chẳng phải lãng phí cơ hội này sao?

- Đang nghĩ gì vậy?

Ngô Nhất Đạo đi tới đứng bên cạnh hắn, mỉm cười hỏi.

- Đang nghĩ ngày mai làm gì.

Phương Giải trả lời.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Nghĩ tới ngày mai là đúng, ngàn vạn lần chớ nghĩ tới ngày hôm qua, cũng không cần nghĩ quá nhiều tới ngày hôm nay. Nghĩ nhiều tới ngày hôm qua là biểu hiện của sự già yếu. Nghĩ nhiều tới ngày hôm nay, sẽ lo được lo mất. Chỉ nghĩ tới ngày mai, thì mới càng tiến càng như ý.


- Hầu gia.

Phương Giải liếc nhìn Ngô Nhất Đạo một cái, rất chân thành nói:

- Ta muốn cười.

- Ha ha.

Ngô Nhất Đạo bật cười trước, rất niềm nở:

- Đang lúc tuổi trẻ thì đắc ý sao không cười lên, ra vẻ thâm trầm làm gì? Nghẹn chi cho khó chịu, cười lên, vì sao không cười?

Phương Giải cũng cười ha hả theo.

Hai người sóng vai đứng ở đầu thuyền, theo gió vượt sóng.





Phía đông nam của Hà Đông Đạo chính là Thiểm Bắc Đạo. Qua Thiểm Bắc Đạo thì tiến vào địa giới Trung Nguyên theo nhận thức hẹp của mọi người. Đi ngang qua Thiểm Bắc Đạo dài 1600 dặm liền tiến vào Giang Bắc Đạo, sau đó lại đi ngang qua 600 dặm về hướng bắc là tới Kinh Kỳ Đạo.

Hà Đông Đạo có nhiều núi, mà Thiểm Bắc Đạo thì phần lớn là cao nguyên, nhưng nơi này không thiếu mưa, cho nên dân chúng khá giàu có. Thiểm Bắc nhiều cự phú, phong thổ nơi này hơi khác với Trung Nguyên. Rất nhiều người ở đây làm việc kinh doanh buôn bán, cho nên cấp bậc sĩ nông công thương ở nơi này khá mơ hồ.



Vì vậy thường xuyên có thể nhìn thấy trang viên tư nhân được xây dựng với quy mô lớn ở những nơi núi xanh nước biếc. Kỳ thực gọi nói là bảo trại (làng có tường xây quanh) thì thích hợp hơn. Bảo trại bình thường xây dựng theo địa thế, tường viện xây dựng giống như là tường thành, cao lớn chắc chắn, có không ít tư binh hộ viện.

Bảo trại như vậy, cho dù binh mã mấy nghìn người vây công cũng chưa chắc phá được.

Trên quan đạo, hơn hai trăm tinh kỵ bảo vệ một cỗ xe ngựa đi nhanh. Xe ngựa không có bất kỳ dấu hiệu tượng trưng nào, nhưng nhìn đám kỵ sĩ liền biết, gia đình giàu có bình thường tuyệt đối mời không nổi bảo tiêu tinh nhuệ như vậy. Mặc dù những kỵ sĩ này không mặc giáp, nhưng chỉ cần là người tu hành liếc mắt có thể nhìn ra, mỗi người trong đó đều có tu vị không tầm thường.

Đánh xe là một lão già thoạt nhìn năm mươi tuổi, màu da rất trắng, trắng kiểu hàng năm không có mấy ngày tiếp xúc với ánh nắng mật trời. Ông ta ngồi trên xe ngựa, xóc nảy theo cỗ xe. Cảnh tượng rất hài hòa, giống như ông ta là một phần của cỗ xe vậy, dù xóc nảy hơn nữa cũng không ảnh hưởng gì tới ông ta.

Ông ta thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với người trong xe ngựa, nhưng người trong xe ngựa rất ít khi đáp lại.

- Bệ hạ…

Lão già đánh xe vừa vung roi ngựa, vừa nói:

- Nếu bệ hạ cảm thấy khó chịu, thì mở cửa sổ ra. Cảnh sắc ở Thiểm Bắc Đạo không tồi. Đã chạy liên tiếp nhiều ngày nhưu vậy rồi, nếu bệ hạ cảm thấy không khỏe thì nói cho nô tài, nô tài liền dừng xe lại đỡ bệ hạ đi dạo một vòng.

- Không cần.

Trong xe truyền tới một thanh âm đứt quãng:

- Chưa tới thành Trường An…khụ khụ…thì chưa dừng lại!

Thanh âm của người trong xe ngựa xen lẫn tiếng ho khan, ho rất kịch liệt.

Lão già đánh xe cau mày, trong mắt đầy vẻ lo lắng.



back top