Phương Giải đứng lên, đi tới trước người y, cúi đầu nhìn:
- Cao Bắc Đẩu ở Lục Xuyên, Đậu Thiên Đức ở Bác Dương, diệt được hai đại tặc này là nhờ Kiêu Kỵ Giáo mà ngươi phái đi phối hợp tốt với đại quân. Công lao này không thể bỏ qua. Nếu không nhờ tình báo mà Kiêu Kỵ Giáo tìm hiểu được, thì hai trận đó không đánh thắng dễ dàng như vậy. Nhất là lúc tấn công huyện thành Lục Xuyên, Kiêu Kỵ Giáo trộn lẫn vào trong thành, lúc đại quân công thành liền đoạt được cửa thành, nghênh đón kỵ binh đi vào thành, hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.
- Ta vốn tính toán đưa công đầu cho Kiêu Kỵ Giáo, nhưng ngươi thì tốt lắm, Tôn tiên sinh còn chưa viết xong giấy khen ngợi, thì khe núi Hổ Khẩu liền thua mất một đội năm mươi Kiêu Kỵ Giáo! Ta nhớ lần trước ngươi đã nói, kẻ tặc ở khe núi Hổ Khẩu khác với Cao Bắc Đẩu và Đậu Thiên Đức, hai người kia chỉ biết cướp bóc, không biết chỉ huy nên dễ đánh. Mà cường đạo ở khe núi Hổ Khẩu tuy có số lượng không nhiều, nhưng quân luật khiêm khắc. Đã như vậy, vì sao không cẩn thận chút?
Hắn nhìn La Úy Nhiên ngồi ở một bên, nói:
- Ngay ngày hôm qua, ta còn khen ngươi trước mặt La Chỉ Huy Sứ, nói rằng ngươi là một nhân tài!
Trần Hiếu Nho nói:
- Thuộc hạ nguyện chịu sự trách phạt của Đại tướng quân.
Phương Giải hừ một tiếng:
- Dù ta có chém đầu ngươi, thì có cứu trở về năm mươi Kiêu Kỵ Giáo không?
Trần Hiếu Nho cúi đầu không dám lên tiếng.
Tôn Khai Đạo cúi người nói:
- Đại tướng quân bớt giận. Có lẽ vì ỷ vào hai trận trước thắng quá thuận lợi, nên Kiêu Kỵ Giáo dưới trướng Trần tướng quân mới có chút khinh địch. Không chỉ là Trần tướng quân, dù là thuộc hạ cũng không ngờ rằng một nơi khỉ ho cò gáy như khe núi Hổ Khẩu, lại có một đám cường đạo được huấn luyện bài bản như vậy, Xem ra họ Mạc kia có lai lịch lớn. Nếu Trần tướng quân phạm sai lầm, không bằng cho y một cơ hội lấy công chuộc tội.
Phương Giải khoát tay nói:
- Mang ra ngoài lĩnh hai mươi quân côn trước rồi nói sau.
Trần Hiếu Nho vội vàng đứng dậy, cúi người lui ra ngoài.
Phương Giải trở lại ghế ngồi, ngồi xuống nói:
- Đánh Bác Dương, Kiêu Kỵ Giáo lẻn vào ban đêm đốt lương thực của cường đạo, làm rất gọn gàng. Đánh Lục Xuyên, Kiêu Kỵ Giáo lẻn vào huyện thành mở cửa thành cho đại quân, làm rất tốt. Nhưng biết rõ cường đạo ở khe núi Hổ Khẩu không tầm thường, lại dám phái một đội đột nhập vào đấy, trong khi chẳng có sự chuẩn bị gì. Kết quả là bị vây ở bên trong, sáng sớm ngày thứ hai liền có năm mươi cỗ thi thể treo ở bên ngoài đại thụ!
Sắc mặt của hắn có chút khó coi, hiển nhiên thực sự nổi giận:
- Ta muốn giết kẻ tặc lập uy, chỉ sợ kẻ tặc ở khe núi Hổ Khẩu kia cũng nghĩ như vậy. Bọn chúng dựa vào địa hình dễ thủ khó công của khe núi, rồi treo thi thể của Kiêu Kỵ Giáo ở bên ngoài cửa cốc là cố ý khiêu khích. Bọn chúng muốn cho người ngoài biết, bọn chúng không sợ Hắc Kỳ Quân của chúng ta!
Phương Giải nghe tiếng quân côn đập vào thân người ở bên ngoài, nói:
- Nếu không phải La Chỉ Huy Sứ còn phải huấn luyện những binh lính mới chiêu mộ vào Kiêu Kỵ Giáo, thì ta đã cách chức Trần Hiếu Nho, giao Kiêu Kỵ Giáo cho La Chỉ Huy Sứ rồi.
- Vạn lần không được.
La Úy Nhiên vội vàng đứng lên chắp tay nói:
- Đại tướng quân, Trần Hiếu Nho chỉ là sai sót nhất thời. Có kinh nghiệm lần này, y chắc chắn sẽ không phạm vào sai lầm như thế nữa. Tuy rằng lúc trước y làm việc dưới trướng của ta, nhưng mấy năm qua luôn đi bên cạnh Đại tướng quân hiệu lực, càng vất vả công lao càng lớn, vả lại Kiêu Kỵ Giáo cũng đã quen có Trần tướng quân chỉ huy rồi. Nếu ta chen chân vào, sẽ làm không tốt bằng Trần tướng quân.
Sắc mặt Phương Giải hơi chút hoà hoãn, hướng bên ngoài nói:
- Đánh xong rồi thì tiến vào nói chuyện!
Không bao lâu, hai Kiêu Kỵ Giáo dìu Trần Hiếu Nho đi vào đại sảnh. Trần Hiếu Nho giãy hai Kiêu Kỵ Giáo ra, cắn răng tự mình đi vào phòng.
- Đại tướng quân, cho thuộc hạ một cơ hội. Thuộc hạ nhất định tự mình đi báo thù cho năm mươi huynh đệ kia.
Phương Giải gật đầu:
- Có chí khí như vậy là tốt rồi. Ta liền cho ngươi thêm một cơ hội. Trong vòng bảy ngày, nếu không điều tra ra được binh lực của cường đạo trong khe núi Hổ Khẩu có bao nhiêu, lại lịch của họ Mạc thế nào, thì ta nghĩ chắc chính ngươi cũng không tha thứ cho bản thân. Trần Hiếu Nho, ngươi có biết ta giận nhất là cái gì không?
- Thuộc hạ biết!
Trần Hiếu Nho cắn răng, nhịn đau nói:
- Thuộc hạ không thể mang thi thể của năm mươi huynh đệ trở về!
Sau khi cường đạo ở khe núi Hổ Khẩu giết chết năm mươi Kiêu Kỵ Giáo, liền treo trên cây đại thụ ở bên ngoài cửa cốc. Không phải là Trần Hiếu Nho không nghĩ mang thi thể trở về nhưng cường đạo bên trong cửa cốc cố ý làm như vậy, chờ người cướp thi thể về. Thi thể treo cách tường gỗ sơn trại chưa tới năm mươi bước, đằng sau tường gỗ có ít nhất hai trăm nỏ cứng đang chờ sẵn. Nếu người của Kiêu Kỵ Giáo chạy tới đoạt thi thể, thì tổn thất còn lớn hơn.
- Lúc đầu ta đã từng nói, các huynh đệ đi theo ta, là vì bọn họ tin tưởng ta.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Nếu ngay cả thi thể của bọn họ ta cũng không thể mang trở về để hậu táng, thì chẳng phải là thất vọng sự tin tưởng đó sao?
- Thuộc hạ lập tức đi mang thi thể các huynh đệ trở về!
Trần Hiếu Nho lại quỳ một gối xuống:
- Đại tướng quân yên tâm, lần này nếu thuộc hạ không làm được, thì không cần Đại tướng quân trách phạt, thuộc hạ sẽ tự chặt đầu mình.
- Đi thôi.
Phương Giải khoát tay nói:
- Ta cũng rất muốn nhìn xem, là vị thần tiên nào giấu ở khe núi Hổ Khẩu.
…
…
Khe núi Hổ Khẩu cách núi Chu Tước chừng hai trăm dặm. Kỳ thực hai ngọn núi này vẫn là một nhánh của núi Chu Tước. Bởi vì hai ngọn núi này cao ngất, thoạt nhìn giống như răng nanh của mãnh hổ, cho nên dân bản sứ mới gọi nó là núi Hổ Nha. Mà khe núi ở giữa hai ngọn núi, được gọi là khe núi Hổ Khẩu.
Khe núi Hổ Khẩu rất hẹp, nơi rộng nhất cũng chỉ trên dưới trăm mét. Càng đi vào bên trong càng hẹp, chỗ hẹp nhất chỉ rộng chừng hai mét, được gọi là Nhất Tuyến Nhai. Địa thế nơi này nổi tiếng là hiểm yếu, cường đạo vừa chặn lại ở cửa cốc, muốn đi vào thật khó như lên trời. Hai bên vách núi dựng đứng, không có chỗ mượn lực. Dù là người đại tu hành cũng không dễ mà đi qua.
Từ việc chọn vị trí này có thể nhìn ra được, thủ lĩnh họ Mạc trong khe núi kia thật không tầm thường. Nghe nói người này trị quân rất nhiêm, tặc binh trong sơn trại núi Hổ Nha được huấn luyện bài bản. Lúc trước Cao Bắc Đẩu ở Lục Xuyên từng muốn thu nhận dưới trướng, hứa hẹn cho người kia vị trí Tam đương gia, nhưng họ Mạc không đồng ý. Cao Bắc Đẩu giận dữ, tự mình dẫn theo năm nghìn người tấn công.
Kết quả năm nghìn người vây công nửa tháng, tổn thất sáu, bảy trăm người vẫn không thể công phá được Hổ Nha trại. Cao Bắc Đẩu tức giận chửi ầm lên nhưng không thể làm gì được. Địa hình nơi này rất hiểm yếu, nếu như cường công, binh lực sẽ không thi triển ra được, chỉ có thể chứa được hai tới ba trăm người xông về phía trước. Mà tặc binh ở Hổ Nha trại từ trên cao nhìn xuống, cộng thêm được huấn luyện bài bản, căn bản không để Cao Bắc Đẩu vào mắt. Sau khi ác chiến nửa tháng, Cao Bắc Đẩu bất đắc dĩ phải dẫn người trở về huyện Lục Xuyên.
Mấy tháng trước, cường đạo ở Hổ Nha trại còn cướp được một đám lương thực từ Đậu Thiên Đức ở Bác Dương, giết chết bốn, năm trăm người của Đậu Thiên Đức, hoàn toàn chọc giận một người trời sinh tàn bạo như Đậu Thiên Đức, y cũng dẫn theo người tới vây công, nhưng giống như Cao Bắc Đẩu, y không làm gì được Hổ Nha trại. Y đứng ở bên ngoài Hổ Nha trại mắng to, lại bị một mũi tên bắn trúng bả vai, chật vật rút quân đi.
Thủ lĩnh họ Mạc ở Hổ Nha trại này, tính cách bình tĩnh nhưng lại thích trương dương, cố ý trêu chọc hai nhóm cường đạo có thực lực hơn xa mình. Có vẻ như người này cực kỳ tự tin, muốn phát triển Hổ Nha trại thành thế lực hàng đầu.
Trần Hiếu Nho bị phạt quân côn rời đi, Phương Giải lệnh cho thuộc hạ mang Đậu Thiên Đức vào. Kẻ này làm ác ở hyện Bác Dương đã gần một năm, hôm qua lúc đưa tới đại doanh ở núi Chu Tước, bị dọa bể mật gần chết. Không nói tới lúc giao chiến, chiến lực hùng mạnh của Phi Hổ Quân dưới trướng của Trần Định Nam khiến y e ngại, lúc tới núi Chu Tước, bị quy mô của đại doanh dọa sợ. Y đã sớm nghe nói trên núi Chu Tước có một đám cường đạo, lại không ngờ có quy mô lớn như vậy.
Kỵ binh tính bằng đơn vị hàng nghìn, còn có liên miên bất tận chiến thuyền.
Nơi này đâu phải là cường đạo, rõ ràng là một đội quân hùng mạnh!
Cho nên dù có bản tính hung tàn, lúc bị đưa tới, Đậu Thiên Đức cũng phải run rẩy cả người. Nhìn một loạt vệ binh cầm đại đao đứng bên ngoài đại sảnh, y càng hoảng sợ. Hai Kiêu Kỵ Giáo dẫn y vào đại sảnh, vừa thả tay ra, y liền xụi lơ xuống đất.
- Tiểu nhân…thảo dân Đậu Thiên Đức bái kiến chư vị Đại tướng quân…
Đậu Thiên Đức lắp bắp nói, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Phương Giải nhìn y, nói:
- Lúc ta mới tới Hoàng Dương Đạo, nghe nói huyện Bác Dương có một đại tặc tên là Đậu Thiên Đức, triệu tập hơn vạn cường đạo hoành hành quê nhà, công phá thôn trại, bắt người cướp của. Nếu có người nào không tuân theo, thì lập tức móc tim người đó uống với rượu. Có chuyện đó không?
Đậu Thiên Đức sợ tớ mức run lên, cuống quít dập đầu:
- Làm gì có chuyện đó Đại tướng quân. Thảo dân chỉ là thấy bất công với đám huyện lại trong huyện, cho nên mới dẫn theo bà con dân chúng phản kháng, làm tất cả mọi chuyện đều là vì tạo phúc cho quê hương, đâu dám giết hại dân chúng, càng không làm chuyện ác như ăn thịt người như vậy. Đại tướng quân minh giám, Đại tướng quân minh giám!
Phương Giải khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Vả miệng.
Hai Kiêu Kỵ Giáo dắt Đậu Thiên Đức lên, Kỳ Lân tự mình đi tới tát cho mười mấy cái tát. Khuôn mặt của Đậu Thiên Đức lập tức sưng phồng, miệng không ngừng phun ra máu.
- Tạo phúc cho quê nhà?
Phương Giải khoát tay ra hiệu cho Kỳ Lân dừng tay.
- Thảo dân…thảo dân quả thực đã làm một ít chuyện ác, mong Đại tướng quân khai ân.
- Ta hỏi ngươi, ngươi có quen với cường đạo bên trong khe núi Hổ Khẩu không?
Phương Giải hỏi.
- Dạ?
Đậu Thiên Đức hơi sửng sốt:
- Thảo dân không quen thuộc cho lắm. Tên họ Mạc trong khe núi Hổ Khẩu kia có lai lịch thần bí, cũng không biết dựng Hổ Nha trại trong khe núi bao giờ, lúc trước còn đoạt không ít lương thực của thảo dân. Thảo dân chỉ biết người này có võ nghệ không tầm thường, dáng người khôi ngôi, lúc y xuất hành thường che mặt, cho nên nhìn không rõ dung mạo. Nghe giọng của y, có vẻ như là vùng Giang Bắc bên kia.
- Ừ.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Người là người Bác Dương, cách núi Hổ Nha chỉ trên dưới một trăm dặm, muốn đi vào khe núi Hổ Khẩu chỉ có một con đường đó sao?
- Chỉ có một con đường đó!
Đậu Thiên Đức gật đầu như băm tỏi:
- Không còn con đường nào khác nữa rồi, trừ khi là đi lách ngàn dặm tới khe núi bên kia. Tuy nhiên bên kia rất hẹp, chỉ miễn cưỡng đủ cho một người, cho nên mới gọi là Nhất Tuyến Thiên.
- Lại hỏi ngươi một việc.
Phương Giải ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Điền Tín ở thành Tín Dương có từng chiêu an không?
Đậu Thiên Đức nghe thấy câu này, cảm thấy mình có một cơ hội sống sót, y vội vàng gật đầu:
- Có có. Điền Tín từng hai lần phái người tới bảo thảo dân dẫn theo đội ngũ tới thành Tín Dương. Nhưng y chỉ cho thảo dân một chức quan Giáo úy. Thảo dân cảm thấy đó đi tới đó là trói buộc, còn không tự do tự tại bằng ở lại Bác Dương, cho nên không đi. Tuy nhiên thảo dân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Đại tướng quân, nếu Đại tướng quân lưu lại cái mạng ti tiện này của thảo dân, dù bảo thảo dân vượt qua núi sông, biển lửa…
Y còn chưa nói hết, Phương Giải vẫy tay nói:
- Mang ra ngoài, đưa tới huyện thành Bác Dương, bảo Huyện lệnh Bác Dương triệu tập dân chúng. Ta muốn ở ngay trước mặt các dân chúng dùng người này để huyết tế các tướng sĩ đã chết trận.
Đậu Thiên Đức sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, đang định khóc lóc cầu xin thì bị Kiêu Kỵ Giáo như lang như hổ kéo ra ngoài. Một đường kêu rên.