Phân cách giữa Hoàng Dương Đạo và Bắc Huy Đạo khác với các đạo khác. Các đạo khác trên cơ bản đều lấy dãy núi và sông lớn tự nhiên chia ra. Nhưng Tây Nam có rất nhiều sông, dãy núi lại ít, lúc trước Đại Tùy chiếm được Thương Quốc, dựa vào bản đồ Thương Quốc mà chia Thương Quốc ra làm bốn đạo. Lúc ấy Hoàng Đế Đại Tùy ấn theo số lượng quận huyện để chia, cho nên giữa Hoàng Dương Đạo và Bắc Huy Đạo không có địa hình hiểm trở nào. Ngăn cản Hắc Kỳ Quân chỉ có vài tòa thành chắc chắn.
Mục đích hiện giờ của La Diệu vô cùng rõ ràng, y chỉ muốn đánh chiếm thành Trường An, cho nên y mặc kệ các huyện thành ven đường. Mang theo trăm vạn đại quân dùng tốc độ nhanh nhất giết tới Giang Bắc Đạo.
Mà Phương Giải thì khác, hắn muốn không chỉ là một thành trì.
Cho nên muốn ôm gọn cả vùng Tây Nam này, nhất định phải đánh chiếm từng tòa thành một. Lương thành là tòa thành lớn có lịch sử mấy trăm năm, ở thời Thương Quốc là tòa thành khá quan trọng. Vì phòng bị Đại Tùy đang dần trở nên mạnh mẽ, Thương Quốc đã bố trí trọng binh ở Lương thành. Đáng tiếc chính là, nội bộ Thương Quốc đã cực kỳ hủ hóa rồi, mặc dù bố trị trọng binh ở phương bắc, nhưng quân lệnh không có tác dụng, bởi vì binh lính đều đã cực kỳ thất vọng với triều đình, không người nào nguyện ý liều chết chiến đấu. Thế nên lúc nhìn thấy quân Tùy xuôi nam, vài tòa trọng trấn này cơ hồ không mang tới chút phiền toái nào cho quân Tùy.
Kế sách lúc đó của quân Tùy là dùng đại quân thu hút chủ lực của Thương quân tới phía nam Trường Giang quyết chiến, sau đó La Diệu suất quân đi vòng qua đánh thắng tới Ung Châu. Lúc Ung Châu bị vây khốn, Thương Quốc còn hai phần ba lãnh thổ chưa bị quân Tùy xâm chiếm.
Sau đó quân Tùy đại thắng ở chận quyết chiến bờ sông Trường Giang, La Diệu đánh vào Đô thành. Các nơi Thương Quốc đều đầu hàng, bởi vì dân chúng bị áp bức quá cực khổ rồi, có không ít nơi khi quân Tùy tới, dân chúng liền ép buộc quan viên địa phương phải mở cửa thành đầu hàng.
Cho nên dù dân chúng Tây Nam hận Đại Tùy, nhưng cũng có sự biết ơn với Đại Tùy.
Bởi vì La Diệu giết quá nhiều người trong thành Ung Châu, cho nên dân chúng ở khu vực gần Ung Châu chỉ kính sợ Đại Tùy, chứ không tâm phục. Còn dân chúng ở những địa phương khác, cảm thấy cuộc sống dưới sự thống trị của triều đình Đại Tùy tốt hơn lúc trước rất nhiều. Dù sao sau khi diệt Thương, Hoàng Đế Đại Tùy đã ban bố không ít lệnh có lợi cho dân chúng.
Hơn trăm năm qua đi.
Dường như chiến tranh lại một lần nữa giáng xuống nơi Tây Nam giàu có và đông đúc.
Lần này khác với lần trước. Lần trước là quốc gia đấu với quốc gia, lần này là Phương Giải vì mở rộng thực lực của mình mà đánh chiếm. Nếu muốn trấn phục bốn đạo Tây Nam, nhất định phải xuất ra thực lực khiến cho những người đó phải sợ hãi. Không đánh vài trận xinh đẹp, không giết vài tên ngu ngốc, thì sẽ không dọa được đám quan lại địa phương đã luyện được lá gan sắt lúc ở dưới trướng La Diệu.
Lúc trước quân Tùy tới, có không ít dân chúng Thương Quốc mở cửa thành đầu hàng. Nhưng Phương Giải mang binh xuôi nam, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
Trước khi tiến binh, Phương Giải phái người mang một bức thư tự tay hắn viết cho Tổng Đốc Chung Tân của Bắc Huy Đạo, nói với ông ta rằng, nếu ông ta đồng ý tuyên bố từ nay về sau Bắc Huy Đạo thuộc về sự quản lý của Hắc Kỳ Quân, đồng thời đồng ý cung cấp lương thực, như vậy Hắc Kỳ Quân sẽ không dẫn binh xuôi nam, mà là bảo vệ cho Bắc Huy Đạo. Nếu Chung Tân không đồng ý, thì Hắc Kỳ Quân sẽ dùng phương thức trực tiếp hơn để lấy được Bắc Huy Đạo.
Chung Tân hồi âm cho Phương Giải rất nhanh, chỉ hai mươi ngày, thân tín của ông ta đã mang thư tới sơn trại núi Chu Tước.
Người tới tự xưng là Ngưu Kháng, là phụ tá đắc lực của Chung Tân. Nghe qua cái tên có vẻ như là một mãng phu thôn dân nửa chữ bẻ đôi không biết, nhưng người này lại rất gầy yếu, thân cao chừng một mét bảy, nặng 50 kg đã là không tồi rồi. Y mặc quần áo rộng thùng thình, giống như một trận gió có thể thổi ngã y vậy.
Để chòm râu dê, nhưng lại họ Ngưu.
Phương Giải ngồi trên soái vị mở lá thư ra nhìn, phát hiện nội dung bức thư khá chân thành, tuy nhiên Chung Tân tất nhiên sẽ không dễ dàng giao Bắc Huy Đạo như vậy. Dù sao hiện tại ông ta vẫn là người của Ung Vương La Diệu. Ý của Chung Tân là, ông ta là Tổng Đốc Đại Tùy, có trách nhiệm bảo vệ và giữ yên đất đai, không dám khinh suất nghênh đon Hắc Kỳ Quân tiếp quản Bắc Huy Đạo. Tuy nhiên, nếu Hắc Kỳ Quân thiếu thốn lương thảo, ông ta nguyện ý ban bạc với các danh môn nhà giàu của Bắc Huy Đạo, gom góp một ít lương thảo đồ quân nhu đưa tới Hoàng Dương Đạo.
Đi kèm với bức thư gửi tới cho Phương Giải, là một danh sách quà cáp.
Phương Giải đọc xong bức thư và danh sách quà cáp, không nhịn được cười.
Vị Tổng Đốc Chung Tân này ra tay khá xa xỉ, tặng hai mươi viên đông câu, năm nghìn lượng vàng, một vạn lượng bạc, hai bức tranh chữ đại gia, bốn cây san hô màu đỏ, còn có mấy thứ linh tinh, tổng giá trị cũng phải hơn bảy vạn lượng bạc.
- Đều nói Tây Nam giàu có hưng thịnh, nhìn qua danh sách quà tặng này có thể thấy được điều đó.
Phương Giải cười cười, đưa danh sách cho Ngô Nhất Đạo:
- Chung đại nhân không tiếc tiền để mua cái bình an. Tuy nhiên…
Phương Giải liếc nhìn Ngưu Kháng một cái, thanh âm hơi lạnh lẽo:
- Dường như Chung đại nhân vẫn chưa hiểu thì phải…ông ta nói ông ta là Tổng Đốc của một đạo Đại Tùy, có trách nhiệm giữ gìn và bảo vệ đất đai. Điều này đâu cần phải nhiều lời, chẳng lẽ ta còn cần Chung đại nhân phải nhắc nhở sao? Hắc Kỳ Quân của ta là do chính bệ hạ thành lập, mà ta phụng ý chỉ của bệ hạ dẫn theo Hắc Kỳ Quân bảo vệ Tây Nam Đại Tùy. Ta muốn tiến vào Bắc Huy Đạo, là phụng chỉ quét sạch loạn phỉ Tây Nam, như thế nào, chẳng lẽ Chung đại nhân coi ta là loạn phỉ sao? Không ngờ tính toán dùng tiền mua bình an, hay chính ông ta mới là loạn phỉ?
Một tiếng quát lạnh làm Ngưu Kháng hoảng sự, y vội vàng cúi đầu nói:
- Thực ra ý của Tổng Đốc đại nhân là, Bắc Huy Đạo khá thái bình yên ổn, dưới sự cai quản của Tổng Đốc đại nhân không có loạn phỉ cường đạo nào hoành hành. Mà số bạc này tất nhiên không phải mua bình yên, mà là Tổng Đốc đại nhân chia sẻ với quân đội. Đại tướng quân suất quân bắc thượng vất vả như vậy, Tổng Đốc đại nhân dặn dò tiểu nhân thay ngài ấy an ủi nhiều hơn. Ý của Tổng Đốc đại nhân là, Bắc Huy Đạo không có cường đạo làm loạn, Đại tướng quân không cần phải…
Y nhìn thoang qua sắc mặt của Phương Giải, thật cẩn thận nói:
- Tổng Đốc đại nhân nói, đại quân xuôi nam hao tốn lương thực, binh lính vất vả, Đại tướng quân càng vất vả. Nếu Bắc Huy Đạo đã bình an rồi, thì không cần Đại tướng quân tới đó nữa. Hơn nữa những năm gần đây dân chúng Tây Nam khá lận đật, Bắc Huy Đạo lại gặp nạn hạn hán hiếm có, mặc dù Đại tướng quân xuôi nam, chỉ sợ mất nhiều hơn được…
- Vì dân chúng Bắc Huy Đạo, chỉ cần Đại tướng quân không xuôi nam, Tổng Đốc đại nhân cùng các thế gia danh môn tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích Đại tướng quân. Nếu Đại tướng quân…
- Sao?
Phương Giải cười cười hỏi:
- Nếu ta khư khư cố chấp, như vậy chẳng khác nào đắc tội với Chung Tân y và mấy danh môn của Bắc Huy Đạo à?
- Không đúng, không đúng!
Chung Tân vội vàng nói:
- Ý của Tổng Đốc đại nhân là, nếu yên ổn được thì yên ổn. Dù sao…lúc trước phòng thủ Bắc Huy Đạo, cũng là Ung Vương La Diệu.
Phương Giải nghe thấy câu này, sắc mặt liền lạnh lùng, vỗ mạnh xuống bàn một cái:
- Mang loạn thần tặc tử này ra ngoài, đánh năm mươi quân côn!