Ngày hôm sau mẹ của Độc Cô Văn Tú được đưa tới đại doanh núi Chu Tước. Vị phụ nhân hiền lương này lập tức đuổi Độc Cô Văn Tú khỏi nhà, bảo y trở lại làm việc. Phương Giải cho Độc Cô Văn Tú mười ngày ở bên mẹ mình, bà ta lại kiên quyết từ chối. Độc Cô Văn Tú đi tìm Phương Giải nói chuyện mình bị đuổi ra ngoài, trong lòng Phương Giải khá xúc động. Mẹ của y còn hiểu lý lẽ hơn rất nhiều người.
- Nếu đã như vậy, ngươi chuẩn bị ngày mai tới Tây Bắc đi.
Phương Giải ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Ta bảo Yến Cuồng đi theo ngươi, mang một đội Kiêu Kỵ Giáo, lại tuyển thêm năm trăm kỵ binh. Ta đã phái người tới Tương thành trước để an bài, sau khi các ngươi tới đó cứ phái người liên lạc là được. Kim Thế Hùng đã nhận được thư của ta, về phần đàm phán, ta tin tưởng ngươi. Ta chỉ nói một chút, nhất định phải lấy được quặng sắt rồi mau chóng chuyển tới đây. Xưởng bên kia cũng đã chuẩn bị xây dựng, mà xưởng hỏa khí cũng rất cần sắt.
- Thuộc hạ hiểu.
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi không cần lo lắng lão phu nhân bên kia, ta sẽ phái vài nha đầu lanh lợi tới hầu hạ, tuyệt không để lão phu nhân chịu khổ. Tuy thuở nhỏ ta không có cha mẹ, nhưng ta biết nên đối xử với người già như thế nào.
- Đa tạ Đại tướng quân!
Độc Cô Văn Tú bỗng nhiên quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu một cái.
Phương Giải vội vàng đi tới dìu y đứng dậy:
- Cần gì làm lễ lớn như vậy, ngươi làm việc cho ta, ta giải quyết những chuyện buồn phiền phía sau cho ngươi, là điều ta nên làm. Một thủ lĩnh như ta mà không có năng lực khiến thủ hạ an ổn đi theo, vậy thì cũng quá thất bại.
- Mẫu thân cố ý phân phó, nếu thuộc hạ không quỳ một cái lạy này, mẫu thân sẽ không đáp ứng.
Phương Giải cười cười:
- Đêm qua mẹ con các ngươi đoàn tụ, ta muốn đi tiếp đón nhưng sợ quấy rầy hai người. Hôm nay tính toán buổi chiều tới xem lão phu nhân còn thiếu cái gì không để còn đặt mua. Ngươi đã tới, vậy thì đi cùng ta luôn.
Trong lòng Độc Cô Văn Tú rất ấm áp, vội vàng xoay người dẫn đường.
Mặc dù y xuất thân từ Độc Cô thế gia, nhưng là thứ xuất, thở nhỏ không cao quý hơn đám hạ nhân là bao nhiêu. Con cháu vợ cả muốn hành hạ thế nào thì hành hạ, muốn sai khiến thế nào thì sai khiến. Với y, phụ thân cũng chẳng có thân tình gì đáng nói, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn bị quản gia cắt xén. Mẹ y dù giận nhưng không dám nói gì. Nếu đắc tội quản sự, hai mẹ con chỉ sợ còn sống khổ hơn.
Chỉ có đường huynh Độc Cô Tĩnh làm người hiền lành ôn hòa, thỉnh thoảng phái người cho ít bạc quần áo, nên hai mẹ con mới sống thoải mái hơn chút. Từ khi vừa ra đời, Độc Cô Văn Tú vốn không có quyền làm chủ bản thân. Lúc Độc Cô gia phái y tới chỗ Phương Giải làm, y không có sự lựa chọn nào khác.
Y không muốn tới, nhưng y biết rằng nếu mình không tới, thì Độc Cô gia sẽ lập tức từ bỏ hai mẹ con bọn họ.
Hiện tại Phương Giải phái người lén đưa mẹ của y đi ra, y không còn lo lắng gì phía sau nữa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nói về việc đàm phán với Kim Thế Hùng. Trước mắt Phương Giải hạ lệnh bắt đầu xây dựng vài cái xưởng, cần rất nhiều sắt để hoạt động. Cho nên việc này quan trọng không kém gì đánh Bắc Huy Đạo. Độc Cô Văn Tú biết rằng Phương Giải muốn trọng dụng mình, bước ngoặt nhân sinh chính đang ở trên người Phương Giải.
- Người của Kiêu Kỵ Giáo đã chuẩn bị xong ở Tương thành, ngay cả con đường lui cũng đã chuẩn bị xong. Vạn nhất xuất hiện bất ngờ gì, có thể đưa ngươi an toàn rời khỏi thành. Ngươi nên biết tầm quan trọng của bản thân. Cho nên một khi xảy ra chuyện gì thì phải nhanh chóng rời đi. Ta thà không cần quặng sắt, cũng không thể thiếu một thủ hạ đắc lực như ngươi được.
Phương Giải vừa đi vừa nói.
Độc Cô Văn Tú cay cay mũi, cúi thấp đầu không muốn Phương Giải nhìn thấy hốc mắt đã ướt.
- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ nhất định sẽ làm hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này. Thuộc hạ biết vài cái xưởng đang bắt tay vào xây dựng, những thứ như binh khí, hỏa khí không thể thiếu sắt được. Đại tướng quân giao việc quan trọng như vậy cho thuộc hạ, thuộc hạ sao dám làm chậm trễ bố trí của Đại tướng quân.
- Ừ.
Phương Giải cười cười:
- Ta vốn tính toán giao nhiệm vụ này cho Tôn Khai Đạo, đó là một người có học thức tâm kế cũng như có tài ăn nói, nhưng y có một tật xấu không tốt lắm…
Phương Giải không nói hết nhưng Độc Cô Văn Tú hiểu ý của Phương Giải. Tôn Khai Đạo là một người luôn mưu cầu đường lui cho bản thân. Bất kể dưới tình huống nào y đều đặt bản thân ở vị trí đầu tiên. Điều này vốn không có gì đáng trách, nhưng chính vì vậy đã khiến y càng ngày càng tham lam. Độc Cô Văn Tú có thể tiến vào đại doanh núi Chu Tước chính là vì có Tôn Khai Đạo tiến cử. Mà tiến cử này là nhờ Độc Cô gia chi một số bạc lớn.
Ngay cả Độc Cô gia cũng nghe được Tôn Khai Đạo tham tiền, Phương Giải sao dám trọng dụng một người như vậy?
- Về sau khiến ngươi phải vất vả hơn rồi.
Phương Giải cười cười nói.
Độc Cô Văn Tú gật đầu mạnh, thầm nói với mình rằng, đây là một cơ hội, một cơ hội thay đổi toàn bộ số mạng của mình. Chỉ cần mình thành công, vậy thì cuộc sống nghèo khổ hai mươi mấy năm qua sẽ không tiếp diễn nữa. Tôn Khai Đạo lo lắng nhiều cho bản thân không tính là sai, nhưng y không hiểu được rằng, chỉ khi Phương Giải càng ngày càng lớn mạnh, thì bọn họ mới càng có nhiều vinh hoa phú quý.
…
…
Tiểu viện của Độc Cô Văn Tú ở chân núi, cách đó không xa là một dòng suối nhỏ, nước rất trong, đứng trên bờ có thể nhìn thấy cá bơi qua bơi lại. Cá nhiều tới mức giống như chỉ cần khẽ vươn tay là có thể vớt cá lên được vậy. Nơi này có phong cảnh khá là tươi đẹp.
Tuy rằng đã vào đông, nhưng khí hậu của Hoàng Dương Đạo vẫn ấm áp hơn Tây Bắc rất nhiều. Cho nên cây cối vẫn xanh mơn mởn, chưa rụng lá.
Tính ra mẹ của Độc Cô Văn Tú chưa tới bốn mươi tuổi. Tuy phải trải qua một cuộc sống vất vả nhưng vẫn giữ được vẻ xinh đẹp. Nàng gả vào Độc Cô gia làm tiểu thiếp khi mới chỉ mười bốn tuổi, năm sau liền sinh một đứa con. Sống trong thế gia, một tiểu thiếp mà không được sủng hạnh, dù bị coi thường hoặc sinh hoạt khó khăn thì cũng không phải lo việc ăn mặc. Cho nên nàng vẫn trẻ hơn không ít so với người cùng tuổi ở gia đình bình thường.
Tuy rằng như vậy, Phương Giải cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.
Vào cửa thấy mẹ của Độc Cô Văn Tú đang thêu thùa, Phương Giải hắng giọng một cái rồi dùng lễ của vãn bối chào hỏi. Chu thị chưa từng thấy Phương Giải, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình lớn nên lập tức phỏng đoán được lai lịch của nam tử trẻ tuổi này từ sắc mặt của đứa con.
Nàng vội vàng đứng lên, trước nhận cái lễ của Phương Giải, sau khi Phương Giải đứng dậy, nàng lại thi lễ một cách trịnh trọng.
- Dân phụ Chu thị, bái kiến Đại tướng quân!
Nàng muốn quỳ xuống, Phương Giải vội vàng bước nhanh tới nâng hai tay nàng đứng dậy:
- Phu nhân sao có thể dùng lễ lớn như vậy gặp ta, ta sao dám nhận chứ? Ta và Văn Mưu mới quen đã thân, phu nhân chính là trưởng bối của ta. Nếu ta nhận lễ này của phu nhân thì người khác sẽ nhạo báng mất.
Chu thị lắc đầu:
- Lúc trước dân phụ nhận lễ của Đại tướng quân, là vì biết Đại tướng quân và con ta chính là tri giao. Hiện tại ta muốn hành lễ với Đại tướng quân, là vì Đại tướng quân là ân nhân của hai mẹ con chúng tôi.
Nàng giãy ra, trịnh trọng cúi người.
Phương Giải bất đắc dĩ, đành phải nhận cái lễ này.
Hắn mời Chu thị ngồi xuống, sau đó bảo người mang hoa quả, bánh kẹo mà chuẩn bị từ trước lên, nói với mấy nha hoàn hầu hạ là về sau chăm sóc phu nhân, không thể lười biếng. Mọi chi phí đều do đại doanh trả.
- Con ta.
Chu thị nhìn Độc Cô Văn Tú, nói:
- Mẹ dập đầu cảm ơn Đại tướng quân, con có thể làm được không?
- Con không dám vi phạm lời dạy bảo của mẫu thân.
Độc Cô Văn Tú cúi đầu trả lời.
- Con sai rồi.
Chu thị lắc đầu:
- Nếu con làm vậy chỉ vì mẹ bảo con, thì mẹ rất thất vọng. Tuy mẹ không phải là hậu nhân của danh môn, nhưng thuở nhỏ cũng đọc ít sách, hiểu được thế nào là ‘Chịu ân người một giọt, tất mang cả suối báo đáp’. Mẹ mới tới nhưng dọc theo đường đi nghe được không ít chuyện, biết rằng Đại tướng quân trị quân nghiêm khắc, sở dĩ không giết con mà còn nghĩ cách đưa mẹ tới đây, là vì Đại tướng quân yêu quý tài năng và sự trung hậu của con.
- Cho nên hôm nay mẹ liền muốn nói cho con biết, con có thể không giảng đạo lý thậm chí không tuân thủ hiếu đạo, nhưng cũng phải nhớ kỹ hai chữ ‘trung hậu’! Nếu có một ngày con phụ sự tin tưởng của Đại tướng quân, mẹ liền không nhận con nữa. Hôm nay ở trước mặt Đại tướng quân, mẹ muốn con khắc sâu chữ ‘Trung’ vào trong tim.
Độc Cô Văn Tú trầm mặc một lúc, sau đó vén áo bào lên quỳ xuống, hướng Phương Giải dập đầu mạnh.