Việc đã tới mức này, dường như không ai có thể ngăn cản nó tiếp tục phát triển. Tuy giọng điệu của Phương Giải không khắc nghiệt, nhưng giống như thanh dao găm đâm vào tim mỗi người ở đây, khiến bọn họ lạnh lẽo. Người như Lưu Địch và Vũ Văn Ba rất khó lý giải, vì sao Phương Giải lại làm một chuyện đầy cảm tính như vậy. Nếu là một người tâm cơ thâm trầm mang binh xuôi nam, sẽ biết rằng phải có sự ủng hộ của thế gia địa phương, mặc dù phẫn nộ, sẽ không khiến sự việc trở nên lớn như vậy, lớn tới mức không có đường xoay chuyển.
Cách làm của Phương Giải, hoàn toàn trái với lẽ thường.
Lưu Địch đã từng nói, cho dù Phương Giải tra ra được Lưu Phong bắt người của hắn, thì hắn cũng không gây ra náo loạn lớn. Bởi vì Lưu Phong hoàn toàn có thể dùng lý do bắt kẻ khả nghi để qua loa tắc trách. Mà không hề nghi ngờ rằng, điều thực sự chọc giận Phương Giải, chính là Lưu Phong đã giết chết hai mươi mấy người kia.
Cho nên khi hiểu ra những điều này, trong lòng Lưu Địch bắt đầu khẩn trương.
Phương Giải giống như một con mãnh hổ bảo vệ con của mình, mà binh lính Hắc Kỳ Quân giống như đều là con của hắn. Ai làm thương tổn con của hắn, hắn liền không cố kỵ lộ ra nanh vuốt, khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù Đỗ Kiến Chu biết khó có thể dập tắt được lửa giận của Phương Giải, nhưng ông ta không thể để Lưu Địch liên lụy vào. Một khi thế gia địa phương có dính líu tới, vậy thì kết quả sẽ khiến bất kỳ kẻ nào đều không thể chịu đựng được. Phương Giải đã tỏ rõ thái độ, chính là muốn kéo kẻ chủ mưu ra ngoài ánh sáng. Mà một khi kéo ra, có lẽ máu sẽ chảy thành sông.
Thân là Tổng Đốc Nam Huy Đạo, tới lúc đó ông ta chỉ có thể kiên định đứng bên phía thế gia, không thể đứng chung chỗ với Phương Giải, cho nên hôm nay tòa thành Đại Cô sẽ đổ máu.
Đây không phải là điều mà Đỗ Kiến Chu muốn thấy.
- Ta có thể hiểu tâm tình của Phương tướng quân.
Đỗ Kiến Chu lấy lại bình tĩnh, đi tới trước mặt Phương Giải, ôn hòa nói:
- Kẻ làm tướng, binh sĩ phía dưới như huynh đệ chân tay. Huynh đệ bỏ mạng, tất nhiên không thể ngồi yên. Cho nên mặc dù Lưu Phong là Giáo úy quận binh dưới trướng của ta, còn có những quận binh mà ngươi bắt tới kia, ta đều không đi lên nói chuyện hộ cho bọn họ, bởi vì ta hiểu tâm tình của Phương tướng quân. Về chuyện này, ta sẽ không bao che cho bọn họ, nếu Lưu Phong làm sai, thì y nên gánh vác. Những quận binh kia tham dự vào, cũng nên gánh vác…Vì vậy sinh tử của bọn họ đều giao cho Đại tướng quân quyết định, ta tuyệt đối không nhúng tay vào, dù bọn họ chết cũng chưa hết tội.
Ý của lời này là, hy vọng ngươi có chừng mực. Giết Lưu Phong, thậm chí giết 500 quận binh này là đủ rồi. Nếu đào sâu hơn, đối với mọi người đều không tốt.
Ông ta kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Phương Giải, hạ giọng nói:
- Tuy ngươi còn trẻ nhưng đã có được thành tựu như ngày hôm nay, tài trí tất nhiên hơn người, cho nên ngươi nên biết, nếu muốn sống yên ở chư đạo Tây Nam, không thể thiếu sự ủng hộ của những người đó. Ta lớn tuổi hơn ngươi, ta không dùng thân phận của Tổng Đốc Nam Huy Đạo nói với ngươi mấy lời đó, mà là lấy thân phận của một trưởng bối để nói…
- Ngươi dẫn theo quân đội tới Nam Cương chống địch, là vì nước vì dân. Nhưng ngươi cũng biết, nếu không có chỗ dựa thì rất khó đánh. Có đôi khi cho dù quân đội có hùng mạnh, binh lính có dũng cảm liều chết, cũng chưa chắc có thể thắng. Nếu đánh thắng, thì là một việc rất có lợi cho Hắc Kỳ Quân của ngươi. Danh tiếng của ngươi và Hắc Kỳ Quân sẽ vang dội khắp Trung Nguyên. Nhưng những điều này làm sao thiếu sự ủng hộ của địa phương được? Sao người làm việc xúc động thế.
Lúc nói tới đây, thanh âm của ông ta có chút cầu xin.
VIB tặng 500.000 đồng cho khách hàng mới khi gửi tiết kiệm trực tuyến
vib.com.vn
Ông ta biết Phương Giải không ngốc, mình đã nói rõ ràng như vậy rồi, Phương Giải nên nghĩ kỹ hơn.
- Chỉ cần việc hôm nay dừng ở đây…
Ông ta thấy Phương Giải không phản ứng gì, đành phải nhẫn nại nói tiếp:
- Những thứ ta đáp ứng lúc trước sẽ đưa đầy đủ cho ngươi, ta không sợ nói rõ với ngươi…trước khi ngươi tới, ta rất phiền não, bởi vì những người đó không đáp ứng chia một vạn quận binh cho ngươi. Những quận binh đó là các nhà bỏ vốn để nuôi, ngươi mang lên chiến trường, tương đương với cắt của bọn họ một miếng thịt. Việc này khác với việc cung cấp lương thảo vật tư. Bọn họ không quan tâm tới lương thảo vật tư, chỉ quan tâm tới những quận binh kia.
- Chỉ cần chuyện này dừng ở Lưu Phong, ta cam đoan bọn họ không so đo chuyện một vạn quận binh kia, thậm chí ngươi có thể kiếm được nhiều lương thảo vật tư hơn từ trong tay bọn họ. Đối với Hắc Kỳ Quân mà nói, chiếm được càng nhiều, càng giảm bớt không ít phiền toái. Ngươi nên biết lựa chọn như vậy mới có lợi.
Ông ta thấp giọng nói:
- Ngươi biết những lời ta nói là chân thành, chứ không phải là suy xét cho bản thân.
- Ta biết.
Phương Giải gật đầu.
Hắn cười cười với Đỗ Kiến Chu:
- Lời vừa rồi của Tổng Đốc đại nhân, nghe kiểu gì cũng có lý.
Sắc mặt của Đỗ Kiến Chu vừa hòa hoãn, thì lại nghe Phương Giải nói tiếp:
- Nhưng đây không phải là một giao dịch, từ đầu tới cuối đều không phải. Thuộc hạ của ta có thể chết trận, nhưng không thể chết oan. Đại nhân nói ta có thể được nhiều lương thảo vật tư hơn, có thể không cần lo lắng một vạn quận binh kia, ngụ ý là những thứ đó còn giá trị hơn tính mạng hai mươi mấy binh lính của ta?
- Nhưng trong mắt ta, chuyện này vốn không thể cò kè mặc cả. Binh lính của ta không phải là rau củ quả bán ở chợ, làm hỏng có thể đền bù. Ngay từ đầu ta mang binh tiến vào Bắc Huy Đạo, không ngừng có người muốn thử ta, thử xem giới hạn của ta ở đâu. Cũng chính vì mấy chuyện không có ý nghĩa đó, mà sự kiên nhẫn của ta đã bị mài giũa hết sạch.
- Đại nhân đã thẳng thắn như vậy, ta cũng thành thật với đại nhân…Cho dù Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân và Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Trì Hạo Niên không tới đại doanh núi Chu Tước của ta, thì ta cũng đã quyết định dẫn binh xuôi nam giết kẻ địch rồi. Ta vốn định đi đường thủy tới thẳng Ung Châu, vượt qua ba đạo. Ngươi có biết điều này có nghĩa gì không?
Phương Giải nhìn vào mắt Đỗ Kiến Chu, nói:
- Ý nghĩa rằng cho dù các ngươi không cung cấp lương thảo vật tư, ta vẫn muốn đánh trận này. Binh lính của ta cũng biết vậy. Đánh trận này không hề có lợi gì gì với bọn họ. Vượt mấy nghìn dặm tập kích, không được triều đình ban thưởng, thậm chí còn bị địa phương xa lánh, nhưng vì cái gì ta vẫn muốn cùng binh lính của ta đánh một trận?
- Bởi vì chúng ta đều là người Hán.
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Có lẽ ngươi không hiểu, có lẽ các ngươi không thể lý giải, cho rằng ta giả vờ giả vịt, ta cũng không cần phải giải thích với các ngươi, bởi vì đây là sự lựa chọn của ta, không liên quan gì tới các ngươi. Đúng lúc ta đưa ra quyết định thì Chung Tân và Trì Hạo Niên tới nhà, đồng ý những điều kiện của ta, chẳng lẽ ta lại cự tuyệt? Ta vốn rất cao hứng, cho rằng không chỉ có nam tử Hắc Kỳ Quân mới có tâm huyết, các quan viên và thế gia hào môn Tây Nam cũng có tâm huyết, cho nên mới cung cấp nhiều lương thảo vật tư như vậy ủng hộ Hắc Kỳ Quân xuôi nam giết giặc.
- Hóa ra ta sai rồi…
Phương Giải nhấn mạnh:
- Vẫn câu nói kia, không có sợ trợ giúp của các ngươi, ta vẫn đánh trận này. Một khi đã như vậy, thì càng không cần dùng điều kiện để dạy ta. Ai giết người của ta, ta liền đào từ đầu tới cuối, không để sót một tên. Hơn nữa…lương thảo vật tư mà các ngươi đã đáp ứng vẫn phải cung cấp, một vạn quận binh kia ta vẫn muốn mang đi…nếu các ngươi không đáp ứng, ta giết thêm vài người là được, giết vài người không đủ…ta liền tàn sát cả tộc.
Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn những người quỳ trong sân:
- Ta nói thật cho đại nhân biết, từ đầu tới cuối ta chưa bao giờ để đám thế gia hào môn kia vào mắt. Chọc giận ta, ta liền giết, bởi vì ta không giống các ngươi, ta không sợ mất gì cả, bởi vì ta từng không có gì.
Lời này giống như cái búa đánh vào lòng Đỗ Kiến Chu, khiến ông ta có cảm giác muốn hộc máu.
…
…
Đã hơn hai mươi quận binh chết dưới côn của Kỳ Lân, những người còn lại đều sợ tới mức mặt mũi trắng bêch, run rẩy không ngừng. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng mình lại gặp chuyện như vậy, sự sợ hãi lan tràn toàn thân, không thể bình tĩnh.
Sắc mặt của Lưu Địch và Vũ Văn Ba là khó xem nhất. Hiện tại mọi chuyện đã vượt quá dự tính của bọn họ. Vốn tưởng rằng là một chuyện dễ dàng giải quyết, nhưng giờ đã mất đi khống chế. Bọn họ đã thẩm vấn những binh lính Hắc Kỳ Quân bị bắt mấy ngày, nhưng không thu được tin tức hữu dụng nào. Mà hiện tại có thể vì chuyện này mà bọn họ không tự bảo vệ được mình, mất nhiều hơn được.
Lưu Địch lui về phía sau vài bước, hạ giọng nói với Vũ Văn Ba:
- Chúng ta đừng so đo chuyện một vạn quận binh kia nữa…con mẹ nó, xui xẻo thật! Không ngờ chọc phải một tên điên.
Vũ Văn Ba than nhẹ:
- Thật đúng là người điên, căn bản không làm theo lẽ thường…Thôi, bất quá chỉ là một vạn binh lính, về sau huấn luyện thêm là được.
Hai người xì xào bàn tán, không chú ý tới Phương Giải nhìn thoáng qua hai người.
Lúc Kỳ Lân giết tới người thứ bốn mươi, đám quận binh này bỗng nhiên tỉnh ngộ, đổ hết tội lên đầu Lưu Phong, đều nói rằng Lưu Phong mang theo bọn họ bắt người, bọn họ căn bản không biết người bị bắt là ai. Trong nhà giam dùng hình cũng là Lưu Phong hạ lệnh, bọn họ chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.
Cứ như vậy, tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu Lưu Phong, mà Lưu Phong vẫn cắn răng không chịu khai, bởi vì y biết, chỉ khi im lặng, thì mình mới bảo vệ được càng nhiều người.
- Các ngươi chỉ phụng mệnh làm việc?
Phương Giải đứng lên chậm rãi đi tới trước người đám quận binh, hỏi, đám quận binh đều gật đầu.
- Giết hết đi, mang tới trước cửa đại doanh quận binh rồi chém đầu.
Phương Giải lạnh nhạt nói:
- Các ngươi không biết gì cả, vậy thì vô dụng với ta.
Binh lính Hắc Kỳ Quân xông tới, áp tải đám quận binh này ra ngoài. Tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn, đám quận binh này không ngừng la lên cầu xin tha thứ. Phương Giải chẳng thèm để ý, ngồi xuống trước mặt Lưu Phong, nói:
- Ta biết ngươi đang nghĩ gì, thà chết không nói, ngươi có thể bảo vệ được nhiều người hơn. Ta không dùng người nhà của ngươi để uy hiếp ngươi, cũng sẽ không động tới bọn họ. Nhưng ta sẽ không thả ngươi cho dù ta kính nể sự kiên cường của ngươi, bởi vì giết người phải đền mạng. Cho nên ngươi có tiêu sái ra đi được rồi.
Phương Giải đứng dậy khoát tay, Trần Hiếu Nho lập tức cắt đứt cổ họng của Lưu Phong.
- Tới nơi này có vẻ như không hỏi được gì nữa rồi.
Phương Giải trở lại chỗ ngồi, mọi người tưởng rằng tới đây là kết thúc, trong lòng đều buông lỏng. Nhưng một câu của Phương Giải lập tức khiến bọn họ sợ tới phát run.
- Ta đã mất đi kiên nhẫn, cho nên không có ý định tra tấn thêm nam tử xương cứng kia. Ta quyết định nên trực tiếp chút…
Phương Giải nhìn những thân hào ở đây, chậm rãi nói:
- Hiện tại tới lượt các ngươi, ta sẽ thẩm vấn từng người một.
- Lớn mật!
Lập tức có người run rẩy hô:
- Ngươi có tư cách gì tra tấn bọn ta!
Phương Giải nhìn người lên tiếng, bình thản nói:
- Vậy thì bắt đầu từ ngươi…Trần Hiếu Nho, vị đại nhân này có thân phận tôn quý, ngươi dụng hình nên cẩn thận chút.
Hắn chỉ vào người nọ, chính là Lưu Địch.
…
…
Giang Bắc Đạo
Ung quân của La Diệu và liên quân triều đình Bàng Bá đang giằng co quyết liệt. Ung quân của La Diệu liên tục tấn công mạnh mẽ, khiến binh mã của Lưu Ân Tĩnh và Hứa Hiếu Cung phải không ngừng lui về phía sau. Mà Bàng Bá thấy tình hình không tốt cũng tạm thời rút lui. Cứ như vậy, áp lực lên Ung quân liền giảm. La Diệu hạ lệnh đại quân toàn lực tấn công binh mã triều đình, mà chính y thì mang theo ba vạn tinh binh đề phòng binh mã của Bàng Bá, giống như đang nói…ngươi thích thì ta chiều.
Ba mươi vạn quân của Bàng Bá lại bị ba van tinh binh do La Diệu suất lĩnh ép cho không dám tiến về phía trước.
Mà La Tiểu Đồ làm tiên phong Ung quân, liên tục chiến đấu ba ngày, khiến đại quân triều đình phải lui về thành Hỏa Hồ.
Vào ban đêm lúc đại quân triều đình đang rút về thành Hỏa Hồ, cách bọn họ 120 dặm, có một nam tử mặc vương bào tiến vào đại doanh của Bàng Bá. Tuy người này không cao lớn, nhưng thoạt nhìn như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống.
Lúc y đi tới đại doanh Bàng Bá, sắc mặt có chút mất hứng, có chút bất đắc dĩ, có chút phẫn nộ, rất phức tạp.
- Sự kiên nhẫn của ta đã hao hết…
Y nhìn Bàng Bá bị y kêu đi ra, rất nghiêm túc nói:
- Nếu trong đại doanh của ngươi có người như Trương Dịch Dương thì mau mời ra, nếu như không có, ngươi đã chuẩn bị chết chưa?