Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 668: Nghiệp Hỏa mà ngươi tạo ra có thể đốt rụi mọi thứ?


- Ngươi đúng là một tên quái vật.

Phương Giải tùy ý dắt Triều Lộ đao vào sau lưng, khí xoáy vẫn tụ ở trên mũi đao.

- Ta từng thấy qua cái chết của Đại Luân Minh Vương. Trên đường đi y bị một kiếm phá vạn pháp của Trung Thân Vương Dương Kỳ chặt đứt không biết bao nhiêu miếng thịt, hoảng sợ như chó nhà có tang. Cuối cùng phải dựa vào một thứ hư vô phiêu miểu như quỷ để tìm tới ta. Cái bộ dáng đó khiến người ta thật ghê tởm. Cái dạng này của ngươi, còn ghê tởm hơn cả y.

Đầu người giữa không trung cười lạnh, lập tức có một vầng sáng xuất hiện, biến thành thân thể của y. Tuy nhiên, một thân thể bằng vầng sáng có cái đầu là đầu lâu, nhìn vẫn rất quỷ dị.

- Đó có phải là thứ duy trì sự sống của ngươi không?

Phương Giải hỏi:

- Hay chính là một nửa nội kình của Đại Luân Minh Vương dùng để tạo ra ngươi lúc trước? Y cũng thật nhàm chán a…mặc dù ngươi có thể xác của người, kỳ thực ngươi chỉ là một chùm khí, là chùm khí tách ra từ trong cơ thể của Đại Luân Minh Vương…Cái đó chẳng khác nào cái rắm, nhiều nhất chỉ là cái rắm đó khá mạnh mẽ mà thôi.

La Diệu đứng ở đó, nhìn khí xoáy tụ trên Triều Lộ đao của Phương Giải, không quan tâm tới lời châm chọc của hắn:

- Hóa ra ngươi đã ngộ tới mức này…Năm khí mạch, không ngờ còn có biến hóa như vậy.

Phương Giải nhún vai:

- Ngươi có biết rằng vì muốn giết ngươi mà ta đã chuẩn bị từ rất lâu, ngũ mạch lực này chỉ là một loại trong đó mà thôi. Tác dụng của nó giống như là cái gương, cho nên ngươi cũng không cần quá kinh ngạc. Ngươi xem…

Phương Giải chỉ sáu cái rương còn thừa lại:

- Còn sáu cái rương, thứ bên trong đều là những thứ ta chuẩn bị cho ngươi.

La Diệu trầm mặc một lúc:

- Làm sao ngươi khiến A Mạc Tát nghe lệnh của ngươi như vậy?

Phương Giải cười hỏi ngược lại:

- Ngươi để A Mạc Tát giúp ngươi khống chế người khác như thế nào?


Trên khuôn mặt không đầy đủ của La Diệu hơi lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu:

- Đã hiểu…Nhiều năm qua, ta rất hứng thú với cổ thuật của người Hột. Ta vốn định bồi dưỡng một thế thân cho ta. Nhưng cổ thuật dù có thần kỳ hơn nữa, cũng không thể tạo ra một cỗ thân thể khiến ta hài lòng. Nhưng lúc ta gần như tuyệt vọng, ngươi lại tới…ngươi chính là cơ thể mà ông trời chuẩn bị cho ta, một cơ thể hoàn mỹ.

- Phì!

Phương Giải gắt một cái, khuôn mặt vẫn tươi cười.

- Ngươi biết ta có hứng thú với cổ thuật, cho nên ngươi liền biết cổ thuật nhất định có thể giúp được ngươi. Vì vậy ngươi chọn một người có dáng người như ngươi…Không, chỉ là một kẻ chết thay có dáng người như ngươi, sau đó để cho y đeo mặt nạ, thoạt nhìn không thể phân biệt được. Hơn nữa người này còn là một người chết, khiến ta bị lừa.

- Đây là cổ thuật thấp nhất của người Hột, tạo ra cương thi.

Phương Giải gật đầu:

- Mấy năm lãnh binh đánh giặc, không thiếu người chết trên chiến trường. Muốn tìm một cỗ thi thể có dáng người giống mình cũng không khó lắm.

La Diệu trầm tư một lát, rồi nói:

- Ngươi hạ cổ vào cỗ thi thể này, chế tạo thành cương thi, giấu ở dưới người A Mạc Tát. Ngươi đoán lúc ta kéo A Mạc Tát từ trong rương đi ra, nhìn thấy có ngươi ở phía dưới, nhất định sẽ kích động hưng phấn, khiến ánh mắt bị che mờ, không phân biệt được thật giả.

- Nhưng ta vẫn chưa rõ, làm sao ngươi khống chế được A Mạc Tát. Nàng là Đại Vu Sư của tộc Hột, trong cơ thể nàng có cổ độc, cho nên không thể bị người khác hạ độc được. Cổ độc trong cơ thể nàng cực kỳ bá đạo, bất luận con sâu độc nào tiến vào sẽ bị cổ độc trong người nàng cắn nuốt.

Phương Giải nói:

- Hạ độc Đại Vu Sư của tộc Hột đương nhiên là bất khả thi. Nhưng ta đã nhờ một người phá nát tâm trí của bà ta, rồi lưu lại một ý niệm duy nhất trong đầu bà ta, chính là nghe lệnh của ta. Lúc Đạo Tôn Hạng Thanh Ngưu của Đạo Tông kể cho ta một việc, việc đó đã cho ta linh cảm…Trước khi Chưởng giáo của Đạo Tông Tiêu Nhất Cửu đi về phía tây, thần trí thác loạn, hành vi điên đảo, phải nhờ Vạn lão gia tử lưu lại một ý niệm trong lòng Tiêu Nhất Cửu, thì ông ta mới biết mà đi về phía tây.

- Người bạn tên là Hạng Thanh Ngưu kia của ta là đệ tử quan môn (đệ tử cuối cùng) của Vạn lão gia tử. Tuy làm việc hay tùy ý và không đáng tin cậy, cũng là kẻ ham ăn tục uống, không tử tế nhất trong bốn sư huynh đệ, nhưng y lại là đệ tử đầu tiên của Vạn lão gia tử khai ngộ Đạo Tâm. Trung Thân Vương Dương Kỳ không tính, bởi vì ông ấy căn bản không có Đạo Tâm, chỉ có Bản Tâm. Hạng Thanh Ngưu khai ngộ Đạo Tâm, đã lưu lại một ý niệm trong lòng A Mạc Tát, người đã bị phá nát thần trí…chính là nghe lệnh của ta.

Phương Giải vừa nói vừa quan sát thân thể ánh sáng của La Diệu, không nhịn được lắc đầu:

- Ngươi dựa vào một nửa tu vị của Đại Luân Minh Vương mới sống sót, nói một cách khác, ngũ quan bộ phận chỉ là bài trí, chỉ có mỗi cái đầu là có chút tác dụng…Cho nên ta rất ngạc nhiên, trước khi động thủ ngươi có thể trả lời ta một vấn đề hay không?


La Diệu hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu:

- Ngươi hỏi đi.

Y không biết vào lúc này Phương Giải còn có điều gì muốn hỏi. Có lẽ là muốn hỏi, thuật Luân Hồi để chuyển sang kiếp khác tiến hành như thế nào. Có lẽ là muốn hỏi, bên trong Phật tông còn có sự tồn tại nghịch thiên nào không. Hoặc là muốn hỏi, rốt cuộc trong thành Trường An là quái vật nào có thể bức y tới mức này.

Những việc đó, đều khiến cho người ta tò mò.

La Diệu chờ, chờ Phương Giải hỏi ra sự hiếu kỳ của hắn.

- Kỳ thực ta rất muốn biết…

Phương Giải cười cười:

- Cơ thể của ngươi chỉ bài trí, dựa vào nội kình để sống sót. Nói cách khác, ngươi không phải là một ‘con người’ thực sự. Như vậy…lúc đi tiểu ngươi có rùng mình hay không?

- Ngươi…

La Diệu sững sờ:

- Có ý gì?

Phương Giải:

- Còn ý gì nữa, lúc ngươi đi tiểu có rùng mình không?

La Diệu nhẹ nhàng thở dài:

- Tới lúc này rồi mà ngươi lại hỏi vấn đề đó. Ta không biết ngươi đang giả ngu nói vài lời buồn cười để giảm bớt áp lực cho bản thân hay là cố ý chọc giận ta. Nhưng ta muốn nói với ngươi rằng, qua nhiều năm như vậy, ta đã thấy đủ loại người rồi. Những lời của ngươi, có hữu dụng không?

- Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.


Phương Giải cười nói:

- Ta hỏi ngươi lúc đi tiểu có rùng mình hay không, kỳ thực chỉ là muốn nói cho ngươi biết, nếu một người nam nhân mà ngay cả lúc đi tiểu cũng không cảm nhận được sự sung sướng khi rùng mình, vậy thì sống còn ý nghĩa gì nữa?

Câu này rõ ràng mang ý tứ khiêu khích, khiến cho khuôn mặt của La Diệu vốn khó coi càng thêm khó coi hơn.

Y…quả thực không rùng mình khi đi tiểu.





- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Cũng không biết vì sao, La Diệu trở nên có chút nôn nóng.

- Chưa.

Phương Giải lắc đầu:

- Nhiều năm qua ta luôn tự hỏi, từng giây từng phút tự hỏi, Phương Giải à…ngươi chuẩn bị xong chưa? Mỗi một lần hỏi, đều có đáp án là chưa. Bởi vì ta sợ mình chuẩn bị chưa đủ nhiều để đối phó với người như ngươi…à, xin lỗi, quên ngươi không phải là ‘người’. Đối với kẻ như ngươi, vĩnh viễn không có sự chuẩn bị tốt, dù chuẩn bị nhiều hơn nữa ta cũng không ngại nhiều.

Phương Giải đi tới một cái rương, mở nắp rương ra lấy một vật.

- Biết người này không?

Phương Giải cầm ra, là một đầu người.

Là một lão già, thoạt nhìn đã sáu, bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, mắt nhắm lại, trên trán đầy nếp nhăn, khuôn mặt góc cạnh, lúc còn trẻ hẳn là một nam tử phong độ.

Ánh mắt của La Diệu thay đổi, lửa giận bắt đầu lan tràn ra ngoài.

- Đây là phụ thân của ngươi phải không?

Phương Giải nói:

- Nếu ta nhớ không nhầm…lúc trước ngươi trốn khỏi Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn…không…chính xác mà nói, là Đại Luân Minh Vương thả ngươi ra. Ngươi muốn tạo cho mình một thân phận, nên đã nhận một người làm cha…đó là một nông dân rất bình thường của Tây Bắc Đại Tùy, thật thà chất phát, cả đời chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì. Lúc đó ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ con, tu vị cũng chưa sống lại trong người, cho nên ngươi cần một người lương thiện nuôi nấng ngươi.



- Sau đó ngươi trưởng thành, từ một đứa nhỏ biến thành một nam nhân cường tráng. Ngươi tính toán tòng quân, bởi vì lúc đó tu vị trong cơ thể ngươi đã sống lại một bộ phận, ngươi biết Đại Luân Minh Vương bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột với ngươi rồi. Vì tránh né Đại Luân Minh Vương, ngươi quyết định vào trong quân đội của Đại Tùy để tránh né. Trước khi rời đi, ngươi dập đầu với cha ngươi? Rơi lệ? Lưu luyến? Tóm lại ngươi làm đủ bộ dáng, có lẽ ngươi còn nói cho ông ta biết, tương lai ngươi có tiền đồ, sẽ đón ông ta, cho ông ta hưởng phúc.

Phương Giải nhún vai:

- Về sau ngươi làm tới Biệt Tương, phái người trở về Tây Bắc mua một tòa nhà lớn, mua không ít nha hoàn tôi tớ hầu hạ ông ta. Lúc đó chắc ông ta rất hạnh phúc, bởi vì ngươi quả thực đã có tiền đồ, công thành danh toại, một người xuất thân hàn môn lại trở thành quý nhân trong quân đội. Ngay cả Hoàng Đế Đại Tùy lúc đó cũng khen ngươi không dứt miệng. Về sau…

Phương Giải liếc nhìn cái đầu lâu một cái:

- Sau đó ngươi thực sự phái người tới đón ông ta, nói rằng ngươi nhớ ông ta, muốn đưa ông ta tới ở cùng. Chắc lúc đó ông ta rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ. Bởi vì có một người con có tiền đồ, lại hiếu thuận như ngươi, mà quan trọng nhất, là ông ta cũng rất nhớ ngươi…Sau đó ông ta liền biến thành một trong những cái đầu để trong cái rương lớn mà ngươi mang tới Trường An.

Phương Giải chỉ vào cái rương lớn:

- Ngươi không thấy cái rương đó quen mắt sao?

Mặc dù lúc này thân hình La Diệu là do nguyên khí thiên địa tạo thành, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình của y hơi lay động. Lúc Phương Giải nói ra những lời này, y mới phát hiện, chín cỗ rương lớn kia giống hệt với cái rương mà năm đó y mang tới thành Trường An.

Phương Giải buông đầu lão già xuống, sau đó lấy ra cái đầu thứ hai.

- Đây là đệ đệ của ngươi phải không?

Phương Giải nói:

- Ngươi cũng biết, lúc ngươi giết những người này, ta còn chưa ra đời. Lúc ta rời khỏi Phan Cố tới thành Trường An, đã hơi hoài nghi ngươi. Ta có chút quan hệ với Đại Nội Thị Vệ Xử, mà La Úy Nhiên cũng khá chiếu cố ta. Nữ nhân của ta, Mộc Tiểu Yêu, lúc đó được chọn làm Thiên Hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử, có thể tiếp xúc một số hồ sơ lưu trữ trong Đại Nội Thị Vệ Xử, cho nên ta đã được xem qua mấy bức tranh…bức tranh của những người mà ngươi chém đầu bỏ vào rương. Những thứ này được phóng tác theo bức tranh, cho nên chưa hẳn giống với thật. Dù ta muốn giết ngươi, nhưng ta sẽ không dùng đầu thật. Ngươi có thể làm được chuyện đó, mà ta thì không làm được. Tuy rằng những cái đầu đó vẫn còn giữ lại trong Đại Nội Thị Vệ Xử, cũng không biết vì sao Hoàng Đế hạ lệnh giữ lại…

- Vị đệ đệ này của ngươi chết rất oan uổng, kỳ thực y chưa từng thấy qua ngươi. Y nhỏ hơn ngươi không ít tuổi, là một cô nhi mà phụ thân ngươi thu dưỡng sau khi ngươi tòng quân. Lúc đó mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi. Dưỡng phụ của ngươi họ La, nên đặt tên đệ đệ này của ngươi là La Tòng. Ông ấy ít học, nên cái tên cũng đơn giản, đó là hy vọng đệ đệ của ngươi vĩnh viễn đi theo sau ngươi để giúp đỡ ngươi. Đương nhiên. Đây chỉ là phán đoán của ta…trong hồ sơ của Đại Nội Thị Vệ Xử có ghi như vậy…

- Có một lần dưỡng phụ của ngươi đốc xúc La Tòng tập võ, bởi vì La Tòng kém cỏi nên ông ta nổi giận. Mắng La Tòng không bằng một phần vạn của ngươi, còn nói với y rằng, mọi thứ y đang có bây giờ đều là ngươi cho, tương lai phải báo đáp ngươi. Còn buộc La Tòng thề độc, đời này không được phản bội ngươi, phải thuận theo ngươi, trợ giúp báo đáp ngươi. Lúc La Tòng chết, y đã cưới vợ được một năm, có một đứa con mới đầy tháng.

Phương Giải giơ cái đầu lên:

- Ta đã tìm đọc không ít hồ sư của Đại Nội Thị Vệ Xử, hỏi qua không ít phi ngư bào từng gặp ngươi lúc ấy, nhưng ta vẫn cảm thấy vô lực, dù sao tranh vẽ không quá rõ ràng. Nếu làm không đúng, ngươi chớ để ý.

Nói xong câu này, Phương Giải ném cái đầu về hướng La Diệu.

- Đây là ‘Nghiệt’ của ngươi, Nghiệp Hỏa của ngươi có đốt sạch được không?

Phương Giải hỏi.



back top