Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 69-2: Đào hầm đợi Phương Giải (2)


Ông ta biết Hoàng Đế bệ hạ là một người có chí lớn mà rất cẩn thận. Trước khi triển khai một trận đại chiến, Hoàng Đế tất nhiên sẽ suy nghĩ chu toàn mọi việc. Dân tâm dũng, mới có thể chiến. Dân tâm sợ, chiến là tất bại. Quân đội Đại Tùy là quân đội mạnh nhất thế gian. Nhưng không có nghĩa rằng bọn họ bách chiến bách thắng. Chỉ khi các dân chúng tin tưởng vững chắc là sẽ không thua, dùng hết sức lực duy trì trận chiến có khả năng thay đổi cục diện thế giới này, thì đám quân nhân mới có thể phát huy ra hết tiềm lực.

Cho nên, Tiêu chân nhân biết mình phải làm tốt việc Hoàng Đế giao phó.

Ông ta cũng vui làm chuyện này.

Bởi vì nếu việc này làm tốt, không chỉ có lợi cho Hoàng Đế. Dù Đạo tông có địavị độc nhất vô nhị ở Đại Tùy, nhưng Tiêu chân nhân tự mình hiểu lấy. Luận về tầm ảnh hưởng và thực lực, Phật tông vượt xa Đạo tông. Mà vị Đại Luân Minh Vương, đứng đầu Phật tông kia, địa vị và tu vị chỉ sợ mạnh hơn ông ta không ít.

Đạo tông như vậy, nếu không dốc hết toàn lực để phát triển. Thì đừng nói cả đời ông ta, cho dù trải qua rất nhiều đời cũng không thể chính thức so sánh với Phật tông.

Đạo tông chỉ mới phát triển ở một góc của Đại Tùy, mà Phật tông đã truyền bá khắp thiên hạ.

Lúc ông ta mới chỉ là một tên đạo sĩ giang hồ lừa tiền khắp nơi, thì trong lòng ông ta không có hùng tâm tráng chí như vậy. Nhưng từ một năm kia, khi Dương Dịch mới chỉ là Tứ hoàng tử, ông ta lừa gạt Dương Dịch một trăm lượng bạc và một lời hứa hẹn, vận mệnh của ông ta đã lặng yên phát sinh thay đổi.Tứ hoàng tử trở thành Hoàng Đế, ông ta trở thành Quốc Sư.

Mà Quốc Sư, không chỉ vì bệ hạ muốn Đạo tông phát triển mà ông ta có được. Vào năm đó lúc Hoàng tử Dương Dịch thoạt nhìn vô dục vô cầu, khiêm tốn, cẩn thận tranh đoạt ngôi vị, ông ta đã phát huy tác dụng không thể thiếu. Chính vì lẽ đó, mà bệ hạ mới tín nhiệm ông ta.


Thấy phản ứng của dân chúng đã đủ nhiệt liệt, Tiêu chân nhân thấp giọng phân phó cho đạo đồng ở bên ngoài vài câu. Đạo động kia vội vàng đi lên phía trước tìm Hạc Lệ đạo nhân, ghé vào tai nói lại ý của Tiêu chân nhân. Hạc Lệ đạo nhân gật đầu, chậm rãi đi tới chỗ người nông dân đang ngồi xổm nhìn con trâu của mình gào thét trong cái hố.

Hạc Lệ đạo nhân lấy một thỏi bạc đưa cho người nông dân kia, ôn hòa nói:- Làm tổn thương trâu cày của ngươi là bất đắc dĩ. Thỏi bạc này là bồi thường cho ngươi. Con trâu của ngươi bị thương xương cốt, sau này chỉ sợ không cày ruộng được. Ngươi dùng số bạc này mua một con trâu cày khỏe mạnh khác. Nếu có yêu cầu gì, ngươi có thể trực tiếp tới đế đô tìm ta.

Hạc Lệ đạo nhân phóng thấp tư thế, lập tức nhân được hảo cảm của những thôn dân kia.

Có người bắt đầu trầm trồ khen ngợi, có người bắt đầu vỗ tay.

Hạc Lệ đạo nhân xoay người, một lần nữa đi lên xe ngựa. Người nông dân kia cầm lấy bạc, ngây ngốc không biết nên nói cái gì.

Đội ngũ lần nữa lên đường. Đám quan viên của Lễ Bộ đều há hốc mồm. Đây làlần đầu tiên bọn họ chứng kiến năng lực của người tu hành. Cũng là lần đầu tiên cảm nhận được thì ra con người có thể có sức mạnh như thần tiên như vậy.

Đội nhân mã tiếp tục khởi hành, các dân chúng vui vẻ tiễn đưa.

Lúc đội ngũ đi qua rừng cây, đám người Thiết Nô khẽ gật đầu với Phương Giải, Phương Giải cười cười không nói gì.

Đúng lúc đó, cỗ xe thứ ba bỗng vén rèm lên tạo thành một khe hở. Một ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh lùng nhìn ra ngoài xe. Đầu tiên là nhìn Trầm Khuynh Phiến, sau đó rất nhanh chuyển lên người Phương Giải.

Ánh mắt này rất bình tĩnh, không có một chút hận ý nào.Phương Giải cho rằng mình gặp phải ảo giác, lúc nhìn lại thì rèm xe ngựa đã buông xuống.

Mãi đến khi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, Phương Giải vẫn chưa hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt kia. Không có căm thù, không có oán hận, chẳng có thứ gì cả. Bình tĩnh thanh tinh giống như mặt hồ không gợn sóng.

Nhưng ánh mắt đó, đã khiến trong lòng Phương Giải không khỏi chấn động.


Trên một ngọn đồi cách quan đạo hai ba dặm, chim ưng mặc áo bào đen dùngThiên Lý Nhãn nhìn thiếu niên ngậm tẩu thuốc ngồi trên chạc cây. Khóe miệng của hắn nhếch lên, không phải là nụ cười, mà là sát khí âm lãnh. Dù Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai đã căn dặn hắn không chỉ một lần. Nhưng đối với một tiểu nhân vật không có bối cảnh gì như Phương Giải, hắn thực không có chút kiêng kỵ nào.

Ở phía sau hắn là hàng mười người cũng mặc áo bào đen. Cả người bao phủ trong áo choàng, chỉ lộ ra con mắt, âm lãnh giống như con dao găm.

- Nữ nhân kia có chút khó chơi, còn lại không đáng để lo.

Chim ưng thấp giọng nói, nhíu mày trầm tư một lúc, đột nhiên nhớ ra một việc.

- Nghe nóiNgày mai đám người Lý Phục Ba của Diễn Vũ Viện sẽ diễn luyện binh pháp ở ngoài thành phía nam. Di Thân Vương sẽ đại biểu cho bệ hạ đích thân tớiquan sát. Đây chính là cuộc thi cuối cùng để chọn ra tam giáp của Diễn Vũ Viện. Cũng không biết nai sẽ chết về tay ai.

Một thuộc hạ của hắn gật đầu nói:

- Thị Lang đại nhân mới bố trí qua, đúng là có việc đó.

- Nếu để cho tiểu tử ngu ngốc kia ngày mai không cẩn thận tiến vào chỗ đó. Hắn chết trong lúc diễn luyện, chắc sẽ không tạo gợn sóng gì a?

Chim ưng cười lạnh một tiếng, quay đầu lại phân phó:


- Nghĩ biện pháp, sáng sớm ngày mơi dẫn hắn tới đó. Ba người đứng đầu của Diễn Vũ Viện đều là những kẻ kiêu ngạo, nghiêm khắc. Có người tự tiện xông vào khu vực diễn luyện, chắc chắn sẽ chịu trừng phạt. Cho dù không chết, Binh Bộ cũng có thể mượn cơ hội đó để xóa tên tiểu tư kia.- Chỉ cần hắn không phải là thí sinh của Diễn Vũ Viện, thì có gì phải lo lắng?

Hắn lại giơ Thiên Lý Nhãn lên, thì phát hiện thiếu niên đã không còn ở trên trạc cây.

Hắn cách Phương Giải chưa tới ba dặm.

Nếu Mộc Tiểu Yêu ở đây, nhất định sẽ cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

Nhưng tiếc rằng, Mộc Tiểu Yêu đã tiến vào đế đô, vào đại nội thị vệ.

Chim ưng di chuyển Thiên Lý Nhãn tìm kiếm thiếu niên chết tiệt kia. Không bao lâu thì phát hiện thì ra thiếu niên kia đã đi lên quan đạo. Giống như đang khoát tay về phía hắn. Hắn liền hoảng sợ, cẩn thận nhìn lại, thì mới phát hiện, thì ra trên quanđạo lại xuất hiện một đội ngũ, chừng bảy tám cỗ xe ngựa. Mà đi phía trước đội ngũ, là một đạo sĩ béo như heo chính đang dùng sức quơ cánh tay, hô to với thiếu niên kia.

Chim ưng cắn răng, trong lòng cầu khẩn tên đạo sĩ béo kia đừng là người đi cùng với Tiêu chân nhân. Nếu liên lụy tới người của Đạo tông, thì thật không dễ làm.

back top