Phương Giải tự mình rót trà cho Tôn Khai Đạo. Tôn Khai Đạo mới từ núi Chu Tước Hoàng Dương Đạo chạy tới, hiển nhiên có chút không thích ứng, vội vàng đứng dậy dùng hai tay nhận lấy chén trà. Từ sau khi Phương Giải xuôi nam, kẻ từng có địa vị cao nhất trong Hắc Kỳ Quân chỉ sau Phương Giải này, trở nên nhàn rỗi. Ngoại trừ lúc đàm phán với Bắc Huy Đạo, Phương Giải có dùng tới y, về sau không còn ai an bàn cho y làm bất kỳ việc gì.
Kể từ đó, địa vị của y dần bị nhân tài mới xuất hiện là Độc Cô Văn Tú thay thế. Hiện tại Độc Cô Văn Tú đã được Phương Giải phong làm Tuần Phủ Hoàng Dương Đạo, quản lý dân sự ở Hoàng Dương Đạo. Thậm chí ngay cả việc động binh với thành Tín Dương đều giao cho Độc Cô Văn Tú và Trần Bàn Sơn xử lý. Sự tin tưởng này, có thể nói là khó tìm được người thứ hai trong đám quan văn núi Chu Tước.
- Tiên sinh đi đường vất vả, vốn định cho tiên sinh nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới mời tiên sinh tới nói chuyện. Không ngờ tiên sinh vừa tới Ung Châu liền tới tìm ta.
Phương Giải cười cười, chỉ cái ghế, nói:
- Ngồi xuống nói chuyện, giữa ta và tiên sinh đâu cần nhiều quy củ như vậy.
Sắc mặt của Tôn Khai Đạo có chút khác thường, bàn tay nắm cái chén hơi run rẩy.
- Đại tướng quân tìm thuộc hạ tới có gì chỉ bảo?
Tôn Khai Đạo hỏi.
- Cũng không có gì…
Phương Giải cười ôn hòa:
- Chỉ có điều đã lâu không trông thấy tiên sinh, cho nên có chút nhớ nhung. Ta nhớ lúc mới từ Hoàng Dương Đạo đi lên phía bắc, nhờ tiên sinh tương trợ, ta mới ổn định được ở Tây Bắc. Về sau ta suất quân về hướng đông cứu tiên đế, tiên sinh mang binh trông coi đại doanh núi Lang Nhũ, bất kể là và quân vụ hay là dân sự, tiên sinh đều làm rất tốt. Chính vì có tiên sinh, mà ta mới có thể yên tâm mang binh ra ngoài chinh chiến.
- Lại về sau, tiên sinh cùng ta tới thảo nguyên phát triển. Nếu không có hành trình tới thảo nguyên đó, thì đã không có kỵ binh Hắc Kỳ Quân sau này. Sau khi trở lại Hoàng Dương Đạo, chuyện đồn điền vẫn do tiên sinh lo liệu. Năm thứ nhất liền khai hoang được mấy chục vạn mẫu ruộng. Nếu không có tiên sinh, thì việc hậu cầu tiếp tế cho đại doanh núi Chu Tước đã không hoàn thiện như vậy.
- Đại tướng quân khen lầm rồi, đó vốn là bổn phận của thuộc hạ.
- Đúng vậy…là bổn phận…
Phương Giải lặp lại, sắc mặt của Tôn Khai Đạo càng thêm khó nhìn. Mấy câu ấm lòng phía trước của Phương Giải khiến trong lòng y thư giãn một chút, thì câu lặp lại này khiến trong lòng y lại căng thẳng.
- Đại tướng quân…thuộc hạ…
Phương Giải nhìn y:
- Sao vậy, tiên sinh có chuyện muốn nói à?
Tôn Khai Đạo trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không có.
- Ừ.
Phương Giải ừ một tiếng, dường như có chút thất vọng. Hắn đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài thật lâu không nói gì. Tôn Khai Đạo ngồi ở ghế, nhìn cái chén trong tay, suy nghĩ xuất thần.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Giải quay đầu nhìn y, cười cười:
- Tiên sinh đường xa mà tới cũng khá vất vả rồi, nên về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì, tới sáng mai lại nói.
Tôn Khai Đạo há miệng, do dự một lúc lâu mới đứng dậy thi lễ:
- Vậy thuộc hạ xin cáo từ.
- Đi thôi.
Lúc Tôn Khai Đạo đi tới cửa, Phương Giải bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu:
- Về sau tiên sinh giữ gìn sức khỏe cho tốt, khí hậu nam bắc khác nhau rất lớn, Ung Châu ẩm ướt hơn Hoàng Dương Đạo, mà tiên sinh lại là người phương bắc, nên chú ý nhiều hơn.
- Dạ?
Tôn Khai Đạo sửng sốt, sau đó nói lời cảm rơn rồi bước nhanh rời đi.
Đợi Tôn Khai Đạo đi rồi, Phương Giải mới thở dài lẩm bẩm:
- Có mấy lời ngươi không nói, ta tự nhiên không thể nói ra. Nếu ngươi nói ra, thì mọi chuyện đều có thể giải quyết…nếu ta nhắc tới trước, liệu ta giết ngươi hay không?
…
…
Tôn Khai Đạo đã cả đêm không ngủ, đi tới đi lui trong phòng. Y nghĩ lại những năm qua đi theo Phương Giải, nghĩ tới mình lập được bao nhiêu công lao, phạm vào bao nhiêu sai lầm. Suốt cả đêm, y so sánh công lao với sai lầm, sau đó phát hiện, mình đáng bị chém đầu rồi.
Thu hối lộ, mua bán chức quan, liên hệ với thế gia Giang Nam. Bất kỳ chuyện nào trong đó đều đủ để Phương Giải chém đầu. Cho nên y càng nghĩ càng sợ, thật vất vả chờ tới trời sáng, y rốt cuộc quyết định lại đi tìm Phương Giải, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ra.
Thay xong quần áo, vừa muốn đi ra ngoài, thì nhìn thấy Trần Hiếu Nho mang theo vài người đã đứng ở cửa chờ y.
- Phụng quân lệnh của Đại tướng quân, mời tiên sinh tới thành nam xem nhà mới của mình.
Trần Hiếu Nho cười nói:
- Đại tướng quân đặt mua một tòa nhà lớn ở dưới chân núi phía nam thành cho tiên sinh. Về sau tiên sinh tới đó sống. Chắc trong tay tiên sinh cũng không thiếu tiền bạc, cho nên tôi tớ thì tùy tiên sinh chọn lựa. Đại tướng quân nói, ngài ấy sẽ không nhắc tới nữa.
- Mặt khác…Đại tướng quân bảo ta truyền lời cho tiên sinh.
Tôn Khai Đạo sắc mặt trắng bệch hỏi:
- Đại tướng quân nói gì?
Trần Hiếu Nho nghiêm mặt nói:
- Đại tướng quân nói, cảm ơn tiên sinh.
…
…
Có ít người, làm sai có thể làm lại từ đầu.
Có mấy lời, bỏ lỡ sẽ không có cơ hội nói nữa.
Không ai biết Tôn Khai Đạo mang theo tâm tình gì rời khỏi dịch trạm, rồi tới tòa nhà lớn mà Phương Giải chuẩn bị cho y. Giống như lời Trần Hiếu Nho nói, tòa nhà này đã được thu thập sạch sẽ, nhưng không có một bóng người nào.
Tôn Khai Đạo nghĩ tới lời của Trần Hiếu Nho, y nói, Đại tướng quân sẽ không nhắc lại.
Không nhắc lại, trong đó còn lại bao nhiêu tình cảm.
Trần Hiếu Nho từ thành nam trở về chỗ Phương Giải nhận lệnh. Phương Giải không hỏi Tôn Khai Đạo có phản ứng gì, giống như đã quên người này. Nhưng Trần Hiếu Nho có thể cảm giác được một sự mất mát trong lòng Đại tướng quân, mà trong lòng y chẳng phải cũng như vậy sao? Cho dù Tôn Khai Đạo không đi theo Phương Giải từ đầu, nhưng coi như là người cũ của Hắc Kỳ Quân. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tiền độ tương lai sẽ khá rộng rãi.
Nhưng hiện tại, y đã biết mất trong tầm mắt của mọi người.
- Triệu tập tất cả tướng lĩnh tới nghị sự.
Phương Giải thản nhiên phân phó một câu, Trần Hiếu Nho lập tức rời đi.
Trên dưới Hắc Kỳ Quân đều đã biết chuyện sẽ động binh với Nam Yến. Thời gian gần đây không có chiến sự, binh lính của Hắc Kỳ Quân đều khá nhàm chán. Còn đám quận binh từ ba đạo Tây Nam đi theo Hắc Kỳ Quân, bọn họ không ngóng trông chiến tranh cho lắm. Dù sao bọn họ còn chưa từng chân chính trải qua chiến tranh.
Nhưng kỵ binh Hắc Kỳ Quân đã nghiện với thắng lợi. Vốn cho rằng nghỉ ngơi một thời gian là chuyện tốt, nhưng sau khi rảnh rỗi một hồi, cảm giác ngứa tay ngứa chân lại khiến cho bọn họ đứng ngồi không yên. Cũng chính vào lúc này, các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân mới hiểu vì sao Phương Giải lại nói dùng máu tanh để nuôi dưỡng sát khí cho Hắc Kỳ Quân.
Không chiến không được.
Các tướng lĩnh theo Phương Giải tới Ung Châu đều đã chờ trong đại sảnh của phủ tướng quân. Mà mấy tướng lĩnh biên quân mới được đề bạt thì có vẻ câu nệ. Bọn họ được Hắc Kỳ Quân của Phương Giải cứu ra từ biên thành, nhưng đối với Hắc Kỳ Quân, bọn họ vẫn còn có chút xa lạ.
Tuy nhiên, từ trước tới nay biên quân chẳng xa lạ gì với chiến tranh.
Cho dù là lúc Đại Tùy thái bình, thì biên quân vẫn phải không ngừng chém giết.
Phương Giải tiến vào, tất cả tướng lĩnh đều đứng dậy chào.
Phương Giải ngồi xuống soái vị, vươn tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Bởi vì không phải là nghị sự xuất chinh, cho nên các tướng quân không cần phải mặc áo giáp nặng nề. Nếu mặc áo giáp, đứng còn thoải mái hơn ngồi.
- Có chuyện, người cũ trong Hắc Kỳ Quân đều bết, nhưng người của biên quân còn chưa hiểu rõ lắm.