Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 721: Mưa biến thành đao


Mưa vẫn rơi, thế giới trở nên mờ mịt. Bởi vì hạt mưa quá dày, cho nên tầm mắt không được rõ ràng cho lắm. Trạm gác ngầm của Kiêu Kỵ Giáo và binh lính phòng ngự đều đặt ở cửa thôn. Phòng ngự được bố trì rất nghiêm ngặt, nếu không phải là cao thủ tuyệt đỉnh thì khó mà tránh đi bọn họ.

Nhưng dưới sự phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, có một đám người xuyên thấu màn mưa tiến vào thôn. Bọn họ giống như trong suốt, vượt qua những Kiêu Kỵ Giáo được huấn luyện bài bản, sau đó nhảy lên tường nhà, đi lại trên nóc nhà. Màn mưa là thứ che dấu bọn họ tốt nhất. Mà cũng là thứ mang lại cho bọn họ một chút phiền toái.

Tuy bọn họ được huấn luyện gian khổ từ nhỏ, biến bản thân thành người trong suốt tránh đi ánh mắt của binh lính bảo vệ, nhưng trên mặt đất đều là mưa, bước chân của bọn họ vẫn có thể khiến cho Kiêu Kỵ Giáo chú ý. Cho nên bọn họ mới lựa chọn đi trên nóc nhà. Mà bọn họ được huấn luyện khinh công từ nhỏ, thân thể đã nhẹ như chim én, bước chân sẽ không phát ra động tĩnh gì.

Kỳ thực, cao thủ trong đám này, dù đi vào vũng nước, cũng không gây ra sự thay đổi gì.

Trong đó người cầm đầu, không kiêng nể gì đi lướt qua người một Kiêu Kỵ Giáo. Có lẽ Kiêu Kỵ Giáo này cảm nhận được cái gì đó, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không phát hiện ra cái gì.

Người cầm đầu lúc đi đường, dùng mũi chân chạm đất, lúc dẫm lên vũng nước, vũng nước sẽ tạo thành một gợn sóng nhỏ. Nhưng những gợn sóng này chẳng khác nào hạt mưa rơi xuống. Cho nên cho dù có Kiêu Kỵ Giáo trông thấy, cũng không nghĩ rằng có người đi ngang qua người mình.

Nếu có người có thể nhìn thấy bọn họ, sẽ kinh ngạc phát hiện, những người gần như trong suốt này, có vài người còn cõng thêm người.

Bọn họ dễ dàng tránh được phòng ngự nghiêm ngặt của Kiêu Kỵ Giáo, rồi xuất hiện trên đường cái của thôn trấn. Người cầm đầu lộ ra thân hình ở chỗ vắng người. Y xốc áo choàng lên, lộ ra một khuôn mặt nam tử trầm ổn thành thục. Đôi mắt của nam tử này, có một sự lạnh lùng giống như dã thú.

Đây không phải là lần đầu tiên y dẫn theo đội chấp hành nhiệm vu. Nhưng chưa có lần nào y cẩn thận như lần này. Bởi vì y biết người mà y muốn ám sát hôm nay là ai. Người này có tiếng tăm rất lớn ở Trung Nguyên, cao thủ dưới trướng rất nhiều, hơn nữa bản thân hắn cũng có tu vị cực cao.

Cho nên y tự nói với mình rằng, nhất định phải cẩn thận.

Với lại lần này bọn họ còn hợp tác với một nhóm người khác. Đối với mấy người tới từ đại dương kia, tuy rằng y không tin tưởng, nhưng lúc hợp tác, y nhất định phải để cho bản thân dứt bỏ thành kiến. Mấy người kia cũng đã thể hiện ra được năng lực khác với người Trung Nguyên, thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Chức vị của y khiến cho y một mực duy trì đề phòng với mấy người bên kia đại dương. Có lẽ xuất phát từ nhiều năm độc lập tác chiến, cho nên y cảm thấy có thêm mấy người đó tham gia không phải là chuyện tốt. Nhưng bề trên đã mệnh lệnh như vậy, thân là quân nhân, y nhất định phải phục tùng. Cho dù y không phải là quân nhân trên ý nghĩa.

Sau khi quan sát địa hình, y lại dùng áo choàng che toàn thân lại, rồi biến mất trong màn mưa.

Bọn họ tới cách tòa nhà nơi Phương Giải ở chừng trăm mét, rồi buông mấy người mà bọn họ cõng trên lưng xuống, sau đó mấy người được cõng tạo thành một trận hình kỳ quái bao vây tòa nhà kia. Nếu như từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy bọn họ bố trí thành một ngôi sao sáu cánh cực kỳ tiêu chuẩn.


Những người được cõng cũng khoác cái áo choàng thần kỳ, nhưng hiển nhiên bọn họ không để ý tới mấy đồng bọn kia. Bởi vì thân phận cao quý, mấy người này đã quen với việc ra lệnh. Ở chỗ của bọn họ, thân phân của bọn họ đã quyết định rằng bọn họ cao quý hơn người thường nhiều lắm.

Những người này đều cầm một cây gậy có hình thù kỳ quái trong tay. Lúc này cây gậy được giấu trong áo choàng, nên không ai nhìn thấy.

Sau khi buông sáu người này ra, những người khác bắt đầu di chuyển về hướng tòa nhà nơi Phương Giải ở. Bọn họ di chuyển rất cẩn thận, mỗi bước chân đều bước theo một hạt mưa rơi xuống. Làm vậy khiến bọn họ như hòa vào thiên nhiên, khó có thể phát hiện ra được.

Sau nửa canh giờ, bao gồm sáu người trên nóc nhà, chừng có bốn mươi kẻ thần bí như vậy bao vây tòa nhà nơi Phương Giải ở.

Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi vị thủ lĩnh từng dẫn dắt bọn họ hoàn thành vô số nhiệm vụ ra lệnh.





Trong đầu Phương Giải vẫn đang suy nghĩ tới bóng đen kia. Phương pháp bài trừ này hắn đã dùng qua không chỉ một lần, nhưng hắn vẫn không buông tha cho. Mỗi một lần suy nghĩ đều suy nghĩ rất cẩn thận, để tìm ra chi tiết nào khác lạ. Sau khi sử dụng nhiều lần bài trừ, những người có thể liên quan tới bóng đen kia dần dần tạo thành một mạng lưới trong đầu hắn.

Từ mạng lưới này, Phương Giải có thể tìm thấy rõ ràng sự liên hện của hắn với bọn họ.

Tự hỏi, cũng không phải là một suy nghĩ đơn giản. Tự hỏi, chia ra làm rất nhiều phương thức. Phần lớn trong đó là suy nghĩ lung tung. Còn chân chính tự hỏi, thì sắp xếp phân loại rất nhiều suy nghĩ khác thành một mạng lưới chính xác nhất.

Cứ như vậy, trong đầu sẽ xuất hiện các hình ảnh rõ ràng.

Cứ thế thật lâu, Phương Giải mới thu hồi suy nghĩ lại, nhìn ra ngên ngoài. Ở cửa, Kiêu Kỵ Giáo đang trực nắm chuôi hoành đao đi qua đi lại. Mưa rơi xuống người bọn họ tạo thành một tầng sương mù. Đây là vì hạt mưa sau khi chạm vào người rồi bị văng ra, biến thành nhiều giọt nước nhỏ, nhỏ giống như sương mù.

Đây vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng không biết vì sao Phương Giải lại chú ý tới nó khá lâu.


Trong mắt hắn hiện lên một tia khác lạ, nhưng rất nhanh biến mất không thấy. Hắn xoay người đi vào nhà, hạ giọng cười nói vài câu gì đó với mấy nữ nhân. Thoạt nhìn giống như đang nói chuyện phiếm.

Thủ lĩnh thích khách đứng trên tường viện nhìn những người cười nói ở trong phòng, vẻ mặt không có tình cảm gì cả. Theo y, ở thời khắc này, những người kia đều đã là những người chết.

Sau đó, y chỉ tay về phía trước.

Đám thủ hạ đã quen thuộc với y, nhìn chằm chằm vào vị trị của y. Bọn họ từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc và đặc biệt, bọn họ cũng đã quá quen với việc sử dụng chiếc áo choàng để giấu bản thân này rồi. Người khác không nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ có thể dễ đàng tìm được vị trí của đồng bọn.

Nhìn thấy thủ lĩnh chỉ vào trong nhà, bọn họ lập tức hiểu, thời khác đó đã tới.

Mấy chục thích khách nhẹ nhàng nhảy xuống tường viện, tự nhiên giống như hạt mưa rơi xuống. Sau đó bọn họ tạo thành hình cánh quạt di chuyển tới căn phòng bên kia. Bước chân rất chậm, mỗi bước chân đều trải qua sự lựa chọn cẩn thận, không để cho người khác nhìn thấy sự bất thường.

Bọn họ chia thành hai hàng trước sau để chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm tới từ bất kỳ lúc nào. Những người này phối hợp cực kỳ ăn ý, huấn luyện bài bản.

Giọt mưa rơi xuống mái hiên luôn lớn hơn hạt mưa rơi từ trên trời xuống rất nhiều, dày đặc giống như một bức rèm che. Nhưng bức rèm che này giống như một dải ngăn cách, trong phòng là một thế giới, ngoài phòng là một thế giới. Nếu thích khách có thể biến mất ở bên ngoài phòng, vậy thì ở trong phòng thì sao?

Bọn họ không thể.

Bọn họ có sáu bảy bộ áo choàng để thay đổi phù hợp với hoàn cảnh. Nhưng bọn họ không thể thay quần áo mà không bị người khác phát hiện. Cho nên bọn họ không có cách nào tiến vào nhà giết người, chỉ có thể chờ đợi.

Bọn họ khá là may mắn. Sau khi Phương Giải trò chuyện với mấy nữ nhân xong, xoay người tới cửa gọi một Kiêu Kỵ Giáo tới, bảo y chuẩn bị đồ ăn. Lúc Kiêu Kỵ Giáo này chạy tới thiếu chút nữa đụng vào một thích khách, thích khách này nhanh nhẹn tránh sang một bên.

- Ngu ngốc.

Phương Giải bỗng nhiên nói một câu, sau đó khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.


Hắn đứng ở cửa, thích khách gần hắn trong gang tấc. Đây là thời cơ tốt nhất, có đã có thích khách vận chuyển nội kình, chuẩn bị tấn công bất ngờ. Thích khách gần với Phương Giải nhất mới chuẩn bị ra tay, chợt nghe Phương Giải nói một câu ngu ngốc, cho nên y hơi sửng sốt.

Sau đó, một tơ máu xuất hiện trong màn mưa.

- Thủ đoạn khá tinh vị.

Phương Giải khẽ cười nói.

Lời này vừa dứt, trong sân giống như châm khói lửa vậy, không ngừng có sương máu nổ bung. Ở trong màn mưa, hình ảnh hoa máu nở rộ mang theo sự đẹp đẽ ác nghiệt. Những thích khách rõ ràng có thể ẩn núp thân hình này, cơ hồ đồng thời bị một lực tu hành mà bọn họ không phát hiện ra được cắn nát. Nước mưa trong sân bị nhuộm thành màu đỏ.

Chẳng phải bọn họ đang vô hình đó sao?

Nhưng bọn họ lại bị giết một cách vô hình.

Thủ lĩnh thích khách đứng trên tường viện biến sắc, bàn tay nắm chặt lại.





Phương Giải giơ tay về phía chùm máu trước mặt rồi giật xuống một thứ, lập tức một cỗ thi thể xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn cầm cái áo choàng trong tay, cẩn thận nhìn, sau đó không nhịn được khen:

- Có thể vẽ được hình mưa giống như vậy, mặc nó vào đi trong mưa quả thực khó mà phát hiện. Nhưng nếu đây là thủ đoạn giết người của các ngươi, vì sao các ngươi không làm cho thông minh chút?

Mưa đánh vào thân người, sẽ có bọt nước bắn ra, giống như sương mù.

Lúc Phương Giải hơi thất thần nhìn Kiêu Kỵ Giáo đi qua đi lại trong mưa, hạt mưa bắn lên người tạo thành sương mù, hắn cũng không nghĩ nhiều lắm. Nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện ra sự khác lạ. Ở một chỗ không có ai, cũng xuất hiện sương mù như vậy.

- Giết!



Thủ lĩnh thích khách bỗng nhiên gầm lên giận dữ. Y nhảy xuống tường viện, lao tới chỗ Phương Giải nhanh như điện. Còn cách Phương Giải hơn mười mét, y tung hai đấm về phía trước. Một cỗ nội kình hùng mạnh như nước sông Trường Giang đánh về phía Phương Giải.

Bịch bịch!

Vang lên tiếng trầm đục.

Thủ lĩnh thích khách bị một cỗ sức mạnh khổng lồ đụng cho bay ra ngoài. Còn chưa rơi xuống đất thì áo choàng đã bị thiếu niên đánh bay y kia tóm lấy, sau đó y bị thiếu niên kia dùng một tay giơ lên. Không đợi y kịp phản ứng, thì thân hình liền đập mạnh xuống đất, sau đó lưng bị dẫm lên. Ầm ầm, thân thể của y khảm vào trong lòng đất cứng rắn.

- Các ngươi có thể bắt chước màn mưa, lại quên bản thân không phải trong suốt. Sai lầm cấp thấp như vậy, chẳng lẽ lúc trước các ngươi chưa từng phạm phải? Tự tin có đôi khí có thể khiến cho mình coi nhẹ tiểu tiết. Mà tiểu tiết có đôi khi mới là mấu chốt của thành bại.

Phương Giải thản nhiên nói một câu.

Cùng lúc đó, Mộc Tiểu Yêu nhắm mắt lại chỉ tay về một hướng, một kiếm khí bay ra. Không bao lâu, mấy chục thích khách ở trong sân đã bị kiếm ý của Trầm Khuynh Phiến cắt đứt.

Phương Giải biết người mà mình đang dẫm chân lên còn chưa chết, bởi vì hắn không hạ sát thủ. Thủ đoạn của đám thích khách này khác với khách giang hồ Trung Nguyên. Hắn muốn biết là ai phái tới.

Một hồi ám sát, bởi vì chi tiết nhỏ nhặt mà thất bại.

Khoan!

Còn chưa kết thúc!

Trên nóc nhà, sáu người một mực đứng im bỗng nhiên đồng thời cúi đầu ngâm xướng. Sau đó bọn họ giơ cây gậy giấu trong áo choàng lên. Viên đá được khảm trên cây gậy bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt.

Vì thế, mưa thay đổi.

Mưa không còn là mưa, mà là đao.

� Giáo chừng trăm mét, những bóng đen này đều dừng lại. Người cầm đầu vung tay ra hiệu, những bóng đen này lập tức tản đi. Quỷ dị chính là, bọn họ có thể giống như trong suốt tiến vào màn mưa.

Mà trạm gác ngầm của Kiêu Kỵ Giáo, hoàn toàn không phát hiện.



back top