Phương Giải hạ lệnh cho người của Kiêu Kỵ Giáo nhanh chóng mang hai loại đạn pháo trở về xưởng hỏa khí ở núi Chu Tước, sau đó lại phái người mang An Đức Lỗ tới. Tới hiện tại Phương Giải mới hiểu mình còn cách mục tiêu mà mình đề ra khá xa. An Đức Lỗ bất quá chỉ là một học đồ tại một xưởng hỏa khí ở công quốc Rose. Tuy rằng thông minh, nhưng tầm mắt và học thức cuối cùng cũng có hạn. Hơn nữa hiện tại xem ra trình độ chế tạo hỏa khí của công quốc Rose đã không thể so sánh được với đế quốc Agoda.
Nói một cách khác, vũ khí mà đang được sản xuất ở núi Chu Tước…đã lạc hậu.
Nghĩ như vậy có chút chàn chường. Hao tâm tổn sức để chuẩn bị, giữ bí mật một cách nghiêm ngặt, hỏa khí cũng được chế tạo thành công, nhưng lúc này phát hiện những thứ mình chế tạo vẫn còn lạc hậu hơn so với đế quốc hùng mạnh bên kia đại dương kia, bất kể như thế nào trong lòng đều không thoải mái. Đây vốn là đòn sát thủ có thể dùng ở thời điểm mấu chốt nhất, nhưng giờ có khả năng mất đi ý nghĩa.
Được nhìn thấy pháo bắn thử, Phương Giải càng ngày càng lo lắng. Nhưng hiện tại điều hắn có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở, dù đã phái đi nhóm người thứ ba nhưng trong lòng Phương Giải vẫn chưa thể kiên định. Đây là nhóm người thứ ba chạy tới Đông Cương đưa tin cho Mộc phủ và Dương Thuận Hội rồi. Phần lớn biên quân Đông Cương nắm trong tay Mộc phủ, mà Dương Thuận Hội có thể tự do điều động chiến binh hai vệ trong tay. Việc phòng ngự Đông Cương đều nằm trên hai người này.
Đế quốc Agoda tiêu diệt đế quốc Aegean đã là chuyện vài năm trước. Nếu đế quốc này có một vị quân chủ hùng tài đại lược, vậy thì lòng tham của đế quốc này sẽ rất lớn. Thật giống như lúc trước Đại Tùy mới lập quốc, Dương Kiên và hậu đại của ông ta đều không ngừng mở mang bờ cõi vậy.
Liên tiếp phái ba nhóm người đưa tin, Phương Giải hy vọng sự nhắc nhở của mình có thể được Mộc phủ và Dương Thuận Hội coi trọng.
- Kỳ Lân!
Sau khi Phương Giải phái thuộc hạ rời đi, hắn xoay người phân phó Kỳ Lân:
- Dẫn người của Thân Binh Doanh và biên quân tạo bù nhìn rơm, mặc áo binh lính.
- À?
Trong lúc nhất thời Kỳ Lân không hiểu ý của Phương Giải, do dự một lát, hỏi:
- Đại tướng quân muốn tạo bao nhiêu bù nhìn rơm?
- Càng nhiều càng tốt!
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:
- Mặc khác điều động dân chúng ở thôn trấn xung quanh, bảo dân chúng cũng tham gia hỗ trợ. Tìm cả thợ mộc tới đây, ta muốn dựng cầu nổi.
Kỳ Lân và Trần Hiếu Nho lên tiếng, thấy sắc mặt của Phương Giải ngưng trọng cho nên không dám trì hoãn, lập tức đi chuẩn bị.
Sau khi phân phó xong, Phương Giải lại đi lên thành Định Viễn, dùng Thiên Lý Nhãn quan sát thành Khánh Nguyên phía đối diện:
- Lúc ta qua sông, ta đã cố ý quan sát.
Phương Giải chỉ một chỗ cách bờ nam sông Kim Thủy chừng ba dặm. Đó là một ngọn đồi, cỏ dại mọc xum xuê, cũng không thiếu lau sậy.
- Chỗ đó có thể lợi dụng được.
Tán Kim Hầu quan sát rồi nói:
- Ta không am hiểu chuyện quân vụ, nếu Đại tướng quân có việc gì liên quan tới hậu cần thì cứ ra lệnh cho ta.
- Đánh thành Khánh Nguyên cũng không phải quá khó khăn.
Phương Giải thở dài nói:
- Điều ta lo lắng nhất vẫn là Đông Cương bên kia. Nơi Nam Cương này mặc kệ có khó khăn gì ta đều có thể trực tiếp đối mặt, cho nên không quá lo lắng. Chúng ta ở Tây Nam, cách Đông Cương hàng ngàn dặm, muốn làm gì cũng bất khả thi.
- Đại tướng quân có biện pháp đánh hạ thành Khánh Nguyên?
Tán Kim Hầu hỏi.
Phương Giải ừ một tiếng, nói:
- Tuy chúng ta thu được một ổ pháo, hoàn toàn có thể phá nát cửa thành Khánh Nguyên, nhưng pháo chỉ có một ổ, không áp chế được quân coi giữ trên thành. Mặc dù phá hủy được cửa thành, thì tổn thất vẫn khá lớn. Trong thành có hai vạn quân đội Nam Yến, cũng không thiếu dân dũng được huấn luyện đều đặn. Còn bên chúng ta tuy có ba, bốn vạn người, nhưng không hề có ưu thế nào. Cho nên nếu muốn phá thành, trước phải nghĩ biện pháp tiêu hao binh lực của kẻ địch.
- Đại đội binh mã của chúng ta còn bao lâu nữa thì tới nơi?
Phương Giải hỏi.
Người của Kiêu Kỵ Giáo vội vàng trả lời:
- Đã qua sông Dã Trư, chậm nhất là năm ngày sau sẽ tới. Nếu kỵ binh tách khỏi đại đội thì chỉ cần hai ngày là tới. Người được phái đi trở về nói rằng mỗi ngày đại quân chỉ dùng hai canh giờ để ngủ, thời gian còn lại là đi đường.
Phương Giải lắc đầu:
- Bảo kỵ binh tới trước cũng không có quá nhiều tác dụng. Phái người thúc giục, chờ tới thành Định Viễn thì cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, cố gắng thêm một chút.
- Tuân lệnh!
Người của Kiêu Kỵ Giáo vội vàng rời đi.
Hắn quay đầu hỏi Biệt tương biên quân:
- Nơi hạ du dòng nước chạy chậm, liệu kỵ binh có vượt qua được không?
- Cũng có thể!
Biệt tương biên quân nói:
- Phía hạ du rộng vài lần, mực nước không sâu, chỉ tới thắt lưng. Nhưng thuộc hạ không biết dưới đáy nước có bùn lầy hay không, lo lắng kỵ binh sẽ bị vùi vào đó.
- Vậy thì đi thăm dò!
Phương Giải nói:
- Trong vòng hai ngày phải tìm được vị trí qua sông.
- Tuân lệnh!
Biệt tương biên quân lĩnh mệnh rời đi.
- Đại tướng quân, vì sao phải nóng lòng như vậy?
Ngô Nhất Đạo có chút kinh ngạc hỏi.
- Mộc Tam lại gửi tin tức tới.
Phương Giải khẽ cau mày nói:
- Dương Kiên đã mang binh rời khỏi Trường An, hiện tại xem chừng đã tới Giang Bắc Đạo rồi. Y sẽ rất nhanh giao chiến với phản quân của La Đồ. Nếu áo giáp quân giống như ba nghìn kim thân tăng binh của Phật tông, thì La Đồ làm sao có thể thắng được? Phật tông có ba nghìn tăng binh kim thân liền được xưng là bất khả xâm phạm, mà trong tay của Dương Kiên có chừng hai vạn người! Nếu La Đồ bại, thì y liền mất đi giá trị lợi dụng. Những người trong thư viện Thông Cổ thấy y không còn có tác dụng nữa, tự nhiên sẽ không thu nhận và giúp đỡ y. Tàn binh của La Đồ chỉ có thể lui về Tây Nam…
Phương Giải có chút lo lắng nói:
- Cho nên chúng ta phải mau chóng đánh hạ Nam Yến, sau đó quay trở về Hoàng Dương Đạo. Những kẻ trong thư viện Thông Cổ giỏi nhất là gió thổi chiều nào thì ngả theo chiều ấy. Nếu La Đồ binh bại, bọn họ chưa chắc dám cứng đối cứng với Dương Kiên. Mà một khi bọn họ chịu khuất phục, thì Dương Kiên cũng sẽ không đại khai sát giới Giang Nam. Hiện tại điều Dương Kiên cần là ổn định Đại Tùy. Nếu những người Giang Nam đó lần nữa quy thuận, thì về sau Dương Kiên sẽ thanh toán, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Ngô Nhất Đạo biến sắc:
- Cho nên…nếu người của Giang Nam đầu hàng, thì mục tiêu của Dương Kiên chính là Tây Nam chúng ta rồi…
Phương Giải gật đầu, không nói gì thêm.
…
…
Hà Đông Đạo
Thành Hưng Nhưỡng
Là vùng giảm xóc giữa Tây Bắc và Trung Nguyên, mặc dù Hà Đông Đạo không chịu loạn lạc quá lớn, nhưng cũng bị tổn thất nhiều. Lúc đại quân triều đình tây chinh, Hà Đông Đạo chính là hậu phương. Rất nhiều đồ lương thảo quân nhu đều vận chuyển từ Hà Đông Đạo. Kho lúa cơ hồ rỗng tuếch. Về sau Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch mang binh trở về Trường An, phản quân của Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ lại tới vơ vét Hà Đông Đạo. Ngay cả lương thực trong tay dân chúng cũng bị cướp bóc.
Hơn mười vạn đại quân triều đình chết trận ở sông Nghi Thủy, mà Thiên Hữu Hoàng Đế thì được sự bảo vệ của Tô Bất Úy và Võ Đang Trương chân nhân lặng lẽ qua sông. Sau khi hơn mười vạn binh mã triều đình tử trận, Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ đã không còn đối thủ ở Hà Đông Đạo. Tây Bắc Kim Thế Hùng tuy vẫn còn, nhưng ông ta đã ốc không mang nổi mình ốc.
Bàng Bá được các thế gia Giang Nam đẩy ra đã bị La Diệu tiêu diệt, La Diệu lại bị Dương Kiên đánh bại. La Đồ mang tàn binh xuôi nam, đại quân triều đình thừa cơ hội đuổi theo.
Còn phản quân của Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ vẫn chưa bị đại quân chính quy của triều đình ngăn cản.
Thành Hưng Nhưỡng là trị thành của Hà Đông Đạo. Dù bị phản quân chiếm cứ mấy năm nhưng không có bị phá hư. Tổng Đốc Hà Đông Đạo Dương Thiện Thần là người khá trung thành với triều đình, mang theo dân dũng phản kháng phản quân, kết quả là bị thủy quân của Vương Nhất Cừ đánh bại, Dương Thiện Thần bị giết, thi thể băm cho cá ăn. Về sau tiếng kêu ca quá nhiều, Vương Nhất Cừ liền giả vờ giả vịt giết mấy tên được gọi là hung thủ, sau đó dùng quan tài bằng gỗ lim hậu táng Dương Thiện Thần.
Quan hệ giữa Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái không tệ lắm. Hai người này đã quen biết nhau từ lâu. Về sau đã kết thông gia, tuy rằng chẳng qua là con trai thứ xuất của Vương Nhất Cừ cưới con gái thứ xuất của Cao Khai Thái. Nếu đang là lúc Đại Tùy thái bình, vì phòng ngừa Hoàng Đế hoài nghi bọn họ kết bè kết cánh, bọn họ không dám công khai mối quan hệ thông gia này.
Sau khi hai người khởi binh, chưa bao giờ có mâu thuẫn quá nghiêm trọng với nhau. Hơn nữa có vẻ như Vương Nhất Cừ cam nguyện làm nhân vật số hai, ở mặt ngoài rất kính trọng Cao Khai Thái. Dù sao gần hai mươi vạn phản quân tinh nhuệ là thuộc về Cao Khai Thái. Tuy thủy quân của y có mạnh hơn nữa, thì rời khỏi sông lớn liền vô tác dụng.
Nha môn Tổng Đốc, đã được đổi thành phủ Đại Nguyên Soái.
Cao Khai Thái được Vương Nhất Cừ tán thành làm Đại Nguyên Soái, y làm Phó Soái. Kỳ thực dựa theo ý của Vương Nhất Cừ, là muốn ủng hộ Cao Khai Thái làm Vương. Nhưng ai biết vừa mới có tâm tư này, La Diệu lại bị đánh bại ở Kinh Kỳ Đạo. Nếu lúc đó Cao Khai Thái xưng vương, thì mới là kẻ ngu ngốc.
Chỉ cần y dám xưng vương, thì sẽ có vô số đầu mâu quay về hướng y.
Cho dù triều đình muốn bình định Giang Nam trước, nhưng nếu y xưng vương, triều đình tất nhiên sẽ tập trung toàn bộ lực lượng nhắm vào y.
Cao Khai Thái tuổi cũng không lớn, chỉ chừng 40 tuổi. Hôm nay y mặc một bộ trường bào màu đen thêu con trăn vàng. Tuy khác với Vương bào, nhưng khác biệt không quá lớn. Ngồi ở bên tay trái của y chính là Đại tướng quân Thủy Sư, Phó Soái phản quân Vương Nhất Cừ. Người này râu ria đã bạc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Hai người, một người cao lớn hùng dũng, một người gầy gò lão luyện.
Ngồi đối diện Vương Nhất Cừ là một người mặc áo gấm màu xanh, khuôn mặt hơi tái, hiển nhiên tâm tình không được tốt. Người này chính là Đại tướng quân Kim Thế Hùng trấn thủ Tây Bắc.
- Tố Viễn huynh…
Cao Khai Thái liếc nhìn Kim Thế Hùng, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tuy chuyện này hung hiểm, nhưng hiện tại chính là thời cơ…Ta biết trong lòng Tố Viễn huynh còn có một điểm mấu chốt, khó mà bước qua được. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút mà xem, cho dù ngươi không có tâm tư phất cờ, chẳng lẽ tương lai triều đình sẽ bỏ qua cho ngươi? Theo ta được biết, địa vị của Kim gia ở thư viện Thông Cổ không thấp phải không? Hiện tại trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, nếu triều đình thắng…mặc kệ đối với ai đều không phải chuyện tốt.
Kim Thế Hùng vẫn trầm mặc không nói.
Vương Nhất Cừ cười cười nói:
- Tố Viễn, kỳ thực ngươi có cái nhìn xa hơn bọn ta, làm sao lại nhìn không rõ cục diện hiện tại? Người kia xuôi nam tiêu diệt La Đồ, người của Giang Nam khẳng định sẽ đẩy La Đồ lên phía trước rồi ở phía sau thu lưới. Hiện tại chính là thời cơ tốt….Binh lực ở Kinh Kỳ Đạo thiếu thốn, trong thành Trường An không còn người kia nữa, cũng không còn Vạn Tinh Thần nữa. Tòa thành Trường An được xưng là vĩnh viễn không bị công phá còn biết dựa vào cái gì? Dựa vào tường thành thật cao thật dày?
- Hả hả…
Y cười nói:
- Tường thành dù chắc chắn, nhưng lòng người trong thành không chắc chắn. Người kia đại khai sát giới ở bên trong thành Trường An, các thế gia nào mà chẳng lo lắng đề phòng? Lần này y mang binh xuôi nam, tất cả mọi người trong thành đều thở phào một hơi. Ta dám đánh cuộc, nếu lúc này ta phái người liên lạc với người trong thành Trường An, sẽ có rất nhiều người ngóng trông chúng ta mang binh tới. Đến lúc đó, khéo bọn họ còn mở cửa thành xếp hàng đón chào chúng ta ấy chứ!
Cao Khai Thái nói:
- Tố Viễn huynh, cũng không thể đặt toàn bộ lợi thế vào một chỗ. Huynh trưởng của ngươi ở Giang Nam, ngươi ở Tây Bắc, từ đầu tới cuối đều là huynh trưởng của ngươi chủ trì Kim gia. Chẳng lẽ…Tố Viễn huynh không muốn tranh giành một chút?
Y khuyên nhủ:
- Cho dù Kim gia có địa vị không thấp ở thư viện Thông Cổ, nhưng ngươi phải biết rằng cũng có không ít người có địa vị cao hơn Kim gia. Nói sau, nếu ngươi chỉ đứng im một chỗ không thay đổi, thì cơ hội sẽ tuột khỏi lòng bàn tay mà thôi. Chúng ta đừng quên, Đông Bắc còn có một Mộc phủ! Chúng ta không tiến binh, ai có thể đảm bảo bọn họ không tiến binh? Tới lúc đó chờ bọn họ tiến binh xong chúng ta mới động tay động chân, vậy thì….ai chiếm được Trường An, người đó chính là chính thống! Không cần quan tâm sự sống chết của người trong Dương gia. Tới lúc đó chúng ta đẩy một con rối ra, chúng ta có thể quang minh chính đại ra lệnh!
Sắc mặt của Kim Thế Hùng biến ảo không ngừng. Trầm mặc một lúc lâu thở dài nói:
- Nói kế hoạch của các vị đi!
Nói một cách khác, vũ khí mà đang được sản xuất ở núi Chu Tước…đã lạc hậu.
Nghĩ như vậy có chút chàn chường. Hao tâm tổn sức để chuẩn bị, giữ bí mật một cách nghiêm ngặt, hỏa khí cũng được chế tạo thành công, nhưng lúc này phát hiện những thứ mình chế tạo vẫn còn lạc hậu hơn so với đế quốc hùng mạnh bên kia đại dương kia, bất kể như thế nào trong lòng đều không thoải mái. Đây vốn là đòn sát thủ có thể dùng ở thời điểm mấu chốt nhất, nhưng giờ có khả năng mất đi ý nghĩa.
Được nhìn thấy pháo bắn thử, Phương Giải càng ngày càng lo lắng. Nhưng hiện tại điều hắn có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở, dù đã phái đi nhóm người thứ ba nhưng trong lòng Phương Giải vẫn chưa thể kiên định. Đây là nhóm người thứ ba chạy tới Đông Cương đưa tin cho Mộc phủ và Dương Thuận Hội rồi. Phần lớn biên quân Đông Cương nắm trong tay Mộc phủ, mà Dương Thuận Hội có thể tự do điều động chiến binh hai vệ trong tay. Việc phòng ngự Đông Cương đều nằm trên hai người này.
Đế quốc Agoda tiêu diệt đế quốc Aegean đã là chuyện vài năm trước. Nếu đế quốc này có một vị quân chủ hùng tài đại lược, vậy thì lòng tham của đế quốc này sẽ rất lớn. Thật giống như lúc trước Đại Tùy mới lập quốc, Dương Kiên và hậu đại của ông ta đều không ngừng mở mang bờ cõi vậy.
Liên tiếp phái ba nhóm người đưa tin, Phương Giải hy vọng sự nhắc nhở của mình có thể được Mộc phủ và Dương Thuận Hội coi trọng.
- Kỳ Lân!
Sau khi Phương Giải phái thuộc hạ rời đi, hắn xoay người phân phó Kỳ Lân:
- Dẫn người của Thân Binh Doanh và biên quân tạo bù nhìn rơm, mặc áo binh lính.
- À?
Trong lúc nhất thời Kỳ Lân không hiểu ý của Phương Giải, do dự một lát, hỏi:
- Đại tướng quân muốn tạo bao nhiêu bù nhìn rơm?
- Càng nhiều càng tốt!
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:
- Mặc khác điều động dân chúng ở thôn trấn xung quanh, bảo dân chúng cũng tham gia hỗ trợ. Tìm cả thợ mộc tới đây, ta muốn dựng cầu nổi.
Kỳ Lân và Trần Hiếu Nho lên tiếng, thấy sắc mặt của Phương Giải ngưng trọng cho nên không dám trì hoãn, lập tức đi chuẩn bị.
Sau khi phân phó xong, Phương Giải lại đi lên thành Định Viễn, dùng Thiên Lý Nhãn quan sát thành Khánh Nguyên phía đối diện:
- Lúc ta qua sông, ta đã cố ý quan sát.
Phương Giải chỉ một chỗ cách bờ nam sông Kim Thủy chừng ba dặm. Đó là một ngọn đồi, cỏ dại mọc xum xuê, cũng không thiếu lau sậy.
- Chỗ đó có thể lợi dụng được.
Tán Kim Hầu quan sát rồi nói:
- Ta không am hiểu chuyện quân vụ, nếu Đại tướng quân có việc gì liên quan tới hậu cần thì cứ ra lệnh cho ta.
- Đánh thành Khánh Nguyên cũng không phải quá khó khăn.
Phương Giải thở dài nói:
- Điều ta lo lắng nhất vẫn là Đông Cương bên kia. Nơi Nam Cương này mặc kệ có khó khăn gì ta đều có thể trực tiếp đối mặt, cho nên không quá lo lắng. Chúng ta ở Tây Nam, cách Đông Cương hàng ngàn dặm, muốn làm gì cũng bất khả thi.
- Đại tướng quân có biện pháp đánh hạ thành Khánh Nguyên?
Tán Kim Hầu hỏi.
Phương Giải ừ một tiếng, nói:
- Tuy chúng ta thu được một ổ pháo, hoàn toàn có thể phá nát cửa thành Khánh Nguyên, nhưng pháo chỉ có một ổ, không áp chế được quân coi giữ trên thành. Mặc dù phá hủy được cửa thành, thì tổn thất vẫn khá lớn. Trong thành có hai vạn quân đội Nam Yến, cũng không thiếu dân dũng được huấn luyện đều đặn. Còn bên chúng ta tuy có ba, bốn vạn người, nhưng không hề có ưu thế nào. Cho nên nếu muốn phá thành, trước phải nghĩ biện pháp tiêu hao binh lực của kẻ địch.
- Đại đội binh mã của chúng ta còn bao lâu nữa thì tới nơi?
Phương Giải hỏi.
Người của Kiêu Kỵ Giáo vội vàng trả lời:
- Đã qua sông Dã Trư, chậm nhất là năm ngày sau sẽ tới. Nếu kỵ binh tách khỏi đại đội thì chỉ cần hai ngày là tới. Người được phái đi trở về nói rằng mỗi ngày đại quân chỉ dùng hai canh giờ để ngủ, thời gian còn lại là đi đường.
Phương Giải lắc đầu:
- Bảo kỵ binh tới trước cũng không có quá nhiều tác dụng. Phái người thúc giục, chờ tới thành Định Viễn thì cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, cố gắng thêm một chút.
- Tuân lệnh!
Người của Kiêu Kỵ Giáo vội vàng rời đi.
Hắn quay đầu hỏi Biệt tương biên quân:
- Nơi hạ du dòng nước chạy chậm, liệu kỵ binh có vượt qua được không?
- Cũng có thể!
Biệt tương biên quân nói:
- Phía hạ du rộng vài lần, mực nước không sâu, chỉ tới thắt lưng. Nhưng thuộc hạ không biết dưới đáy nước có bùn lầy hay không, lo lắng kỵ binh sẽ bị vùi vào đó.
- Vậy thì đi thăm dò!
Phương Giải nói:
- Trong vòng hai ngày phải tìm được vị trí qua sông.
- Tuân lệnh!
Biệt tương biên quân lĩnh mệnh rời đi.
- Đại tướng quân, vì sao phải nóng lòng như vậy?
Ngô Nhất Đạo có chút kinh ngạc hỏi.
- Mộc Tam lại gửi tin tức tới.
Phương Giải khẽ cau mày nói:
- Dương Kiên đã mang binh rời khỏi Trường An, hiện tại xem chừng đã tới Giang Bắc Đạo rồi. Y sẽ rất nhanh giao chiến với phản quân của La Đồ. Nếu áo giáp quân giống như ba nghìn kim thân tăng binh của Phật tông, thì La Đồ làm sao có thể thắng được? Phật tông có ba nghìn tăng binh kim thân liền được xưng là bất khả xâm phạm, mà trong tay của Dương Kiên có chừng hai vạn người! Nếu La Đồ bại, thì y liền mất đi giá trị lợi dụng. Những người trong thư viện Thông Cổ thấy y không còn có tác dụng nữa, tự nhiên sẽ không thu nhận và giúp đỡ y. Tàn binh của La Đồ chỉ có thể lui về Tây Nam…
Phương Giải có chút lo lắng nói:
- Cho nên chúng ta phải mau chóng đánh hạ Nam Yến, sau đó quay trở về Hoàng Dương Đạo. Những kẻ trong thư viện Thông Cổ giỏi nhất là gió thổi chiều nào thì ngả theo chiều ấy. Nếu La Đồ binh bại, bọn họ chưa chắc dám cứng đối cứng với Dương Kiên. Mà một khi bọn họ chịu khuất phục, thì Dương Kiên cũng sẽ không đại khai sát giới Giang Nam. Hiện tại điều Dương Kiên cần là ổn định Đại Tùy. Nếu những người Giang Nam đó lần nữa quy thuận, thì về sau Dương Kiên sẽ thanh toán, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Ngô Nhất Đạo biến sắc:
- Cho nên…nếu người của Giang Nam đầu hàng, thì mục tiêu của Dương Kiên chính là Tây Nam chúng ta rồi…
Phương Giải gật đầu, không nói gì thêm.
…
…
Hà Đông Đạo
Thành Hưng Nhưỡng
Là vùng giảm xóc giữa Tây Bắc và Trung Nguyên, mặc dù Hà Đông Đạo không chịu loạn lạc quá lớn, nhưng cũng bị tổn thất nhiều. Lúc đại quân triều đình tây chinh, Hà Đông Đạo chính là hậu phương. Rất nhiều đồ lương thảo quân nhu đều vận chuyển từ Hà Đông Đạo. Kho lúa cơ hồ rỗng tuếch. Về sau Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch mang binh trở về Trường An, phản quân của Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ lại tới vơ vét Hà Đông Đạo. Ngay cả lương thực trong tay dân chúng cũng bị cướp bóc.
Hơn mười vạn đại quân triều đình chết trận ở sông Nghi Thủy, mà Thiên Hữu Hoàng Đế thì được sự bảo vệ của Tô Bất Úy và Võ Đang Trương chân nhân lặng lẽ qua sông. Sau khi hơn mười vạn binh mã triều đình tử trận, Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ đã không còn đối thủ ở Hà Đông Đạo. Tây Bắc Kim Thế Hùng tuy vẫn còn, nhưng ông ta đã ốc không mang nổi mình ốc.
Bàng Bá được các thế gia Giang Nam đẩy ra đã bị La Diệu tiêu diệt, La Diệu lại bị Dương Kiên đánh bại. La Đồ mang tàn binh xuôi nam, đại quân triều đình thừa cơ hội đuổi theo.
Còn phản quân của Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ vẫn chưa bị đại quân chính quy của triều đình ngăn cản.
Thành Hưng Nhưỡng là trị thành của Hà Đông Đạo. Dù bị phản quân chiếm cứ mấy năm nhưng không có bị phá hư. Tổng Đốc Hà Đông Đạo Dương Thiện Thần là người khá trung thành với triều đình, mang theo dân dũng phản kháng phản quân, kết quả là bị thủy quân của Vương Nhất Cừ đánh bại, Dương Thiện Thần bị giết, thi thể băm cho cá ăn. Về sau tiếng kêu ca quá nhiều, Vương Nhất Cừ liền giả vờ giả vịt giết mấy tên được gọi là hung thủ, sau đó dùng quan tài bằng gỗ lim hậu táng Dương Thiện Thần.
Quan hệ giữa Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái không tệ lắm. Hai người này đã quen biết nhau từ lâu. Về sau đã kết thông gia, tuy rằng chẳng qua là con trai thứ xuất của Vương Nhất Cừ cưới con gái thứ xuất của Cao Khai Thái. Nếu đang là lúc Đại Tùy thái bình, vì phòng ngừa Hoàng Đế hoài nghi bọn họ kết bè kết cánh, bọn họ không dám công khai mối quan hệ thông gia này.
Sau khi hai người khởi binh, chưa bao giờ có mâu thuẫn quá nghiêm trọng với nhau. Hơn nữa có vẻ như Vương Nhất Cừ cam nguyện làm nhân vật số hai, ở mặt ngoài rất kính trọng Cao Khai Thái. Dù sao gần hai mươi vạn phản quân tinh nhuệ là thuộc về Cao Khai Thái. Tuy thủy quân của y có mạnh hơn nữa, thì rời khỏi sông lớn liền vô tác dụng.
Nha môn Tổng Đốc, đã được đổi thành phủ Đại Nguyên Soái.
Cao Khai Thái được Vương Nhất Cừ tán thành làm Đại Nguyên Soái, y làm Phó Soái. Kỳ thực dựa theo ý của Vương Nhất Cừ, là muốn ủng hộ Cao Khai Thái làm Vương. Nhưng ai biết vừa mới có tâm tư này, La Diệu lại bị đánh bại ở Kinh Kỳ Đạo. Nếu lúc đó Cao Khai Thái xưng vương, thì mới là kẻ ngu ngốc.
Chỉ cần y dám xưng vương, thì sẽ có vô số đầu mâu quay về hướng y.
Cho dù triều đình muốn bình định Giang Nam trước, nhưng nếu y xưng vương, triều đình tất nhiên sẽ tập trung toàn bộ lực lượng nhắm vào y.
Cao Khai Thái tuổi cũng không lớn, chỉ chừng 40 tuổi. Hôm nay y mặc một bộ trường bào màu đen thêu con trăn vàng. Tuy khác với Vương bào, nhưng khác biệt không quá lớn. Ngồi ở bên tay trái của y chính là Đại tướng quân Thủy Sư, Phó Soái phản quân Vương Nhất Cừ. Người này râu ria đã bạc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Hai người, một người cao lớn hùng dũng, một người gầy gò lão luyện.
Ngồi đối diện Vương Nhất Cừ là một người mặc áo gấm màu xanh, khuôn mặt hơi tái, hiển nhiên tâm tình không được tốt. Người này chính là Đại tướng quân Kim Thế Hùng trấn thủ Tây Bắc.
- Tố Viễn huynh…
Cao Khai Thái liếc nhìn Kim Thế Hùng, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tuy chuyện này hung hiểm, nhưng hiện tại chính là thời cơ…Ta biết trong lòng Tố Viễn huynh còn có một điểm mấu chốt, khó mà bước qua được. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút mà xem, cho dù ngươi không có tâm tư phất cờ, chẳng lẽ tương lai triều đình sẽ bỏ qua cho ngươi? Theo ta được biết, địa vị của Kim gia ở thư viện Thông Cổ không thấp phải không? Hiện tại trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, nếu triều đình thắng…mặc kệ đối với ai đều không phải chuyện tốt.
Kim Thế Hùng vẫn trầm mặc không nói.
Vương Nhất Cừ cười cười nói:
- Tố Viễn, kỳ thực ngươi có cái nhìn xa hơn bọn ta, làm sao lại nhìn không rõ cục diện hiện tại? Người kia xuôi nam tiêu diệt La Đồ, người của Giang Nam khẳng định sẽ đẩy La Đồ lên phía trước rồi ở phía sau thu lưới. Hiện tại chính là thời cơ tốt….Binh lực ở Kinh Kỳ Đạo thiếu thốn, trong thành Trường An không còn người kia nữa, cũng không còn Vạn Tinh Thần nữa. Tòa thành Trường An được xưng là vĩnh viễn không bị công phá còn biết dựa vào cái gì? Dựa vào tường thành thật cao thật dày?
- Hả hả…
Y cười nói:
- Tường thành dù chắc chắn, nhưng lòng người trong thành không chắc chắn. Người kia đại khai sát giới ở bên trong thành Trường An, các thế gia nào mà chẳng lo lắng đề phòng? Lần này y mang binh xuôi nam, tất cả mọi người trong thành đều thở phào một hơi. Ta dám đánh cuộc, nếu lúc này ta phái người liên lạc với người trong thành Trường An, sẽ có rất nhiều người ngóng trông chúng ta mang binh tới. Đến lúc đó, khéo bọn họ còn mở cửa thành xếp hàng đón chào chúng ta ấy chứ!
Cao Khai Thái nói:
- Tố Viễn huynh, cũng không thể đặt toàn bộ lợi thế vào một chỗ. Huynh trưởng của ngươi ở Giang Nam, ngươi ở Tây Bắc, từ đầu tới cuối đều là huynh trưởng của ngươi chủ trì Kim gia. Chẳng lẽ…Tố Viễn huynh không muốn tranh giành một chút?
Y khuyên nhủ:
- Cho dù Kim gia có địa vị không thấp ở thư viện Thông Cổ, nhưng ngươi phải biết rằng cũng có không ít người có địa vị cao hơn Kim gia. Nói sau, nếu ngươi chỉ đứng im một chỗ không thay đổi, thì cơ hội sẽ tuột khỏi lòng bàn tay mà thôi. Chúng ta đừng quên, Đông Bắc còn có một Mộc phủ! Chúng ta không tiến binh, ai có thể đảm bảo bọn họ không tiến binh? Tới lúc đó chờ bọn họ tiến binh xong chúng ta mới động tay động chân, vậy thì….ai chiếm được Trường An, người đó chính là chính thống! Không cần quan tâm sự sống chết của người trong Dương gia. Tới lúc đó chúng ta đẩy một con rối ra, chúng ta có thể quang minh chính đại ra lệnh!
Sắc mặt của Kim Thế Hùng biến ảo không ngừng. Trầm mặc một lúc lâu thở dài nói:
- Nói kế hoạch của các vị đi!