Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 83: Cùng chết


Thời tiết càng ngày càng nóng, chỉ sợ dù có mở cửa ra cũng làm cho người trong phòng có chút tâm phiền ý loạn. Liên tục uống hai chén trà lạnh, La Úy Nhiên vẫn cảm thấy trong lòng giống như có một ngọn lửa đang cháy. Từ sau khi nói chuyện với bệ hạ ở Sướng Xuân Viện xong quay về chỗ ở của mình, y vốn không ra khỏi thư phòng.

Trấn Phủ Sử Hầu Văn Cực ngồi ở đối diện y không nhịn được cười nói:

- Mọi người đều nói Chỉ Huy Sử của Đại Nội Thị Vệ Xử La Uý Nhiên tính tình trầm ổn, thấy biến không sơ hãi, gặp nguy không loạn, núi Thái Sơn có sụp đổ mặt cũng không đổi sắc. Hôm nay là thế nào đây, ngươi đã đi ít nhất mười vòng trong phòng rồi.

- Gặp nguy không loạn, đó là do nguy không đủ. Thấy biến không sợ, đó chỉ làkinh hãi quá nhỏ. Về phần núi Thái Sơn sụp đổ... Không là cái rắm gì so với cái trừng mắt của bệ hạ.

La Uý Nhiên lắc lắc đầu giận dữ nói:

- Việc này nếu không có Bố Y xử lý thì không được.

Y vừa đi đi lại lại vừa nói:

- Nhiều nhất là cùng nhau phá bàn cờ mà chúng ta bày ra trước kia, tuy rằng ban đầu y là người ta đem đến cho ngươi đưa vào Tình Nha, nhưng y đã vào cửa của ngươi thì là người của ngươi, quan hệ giữa hai ngươi bây giờ còn thân mật hơn quan hệ của y với ta, hôm nay ta đã nói với Bố Y là ngươi chỉ cho ta nhiều nhất ba ngày mặt mũi... Ngươi có cho hay không?

- Nói linh tinh.Hầu Văn Cực trừng mắt nhìn y nói:

- Ngươi cũng đã nói, hiện tại Bố Y là người của ta, cần ta để cho ngươi mặt mũi sao? Tính tình của y, ta và ngươi đều hiểu, thật vất vả mới tìm được một đệ tử xem như vừa mắt lại còn là nữ tử, nếu mạnh mẽ bẻ gãy cái tinh thần kia, y thật sự dám mang người đến giấu ở một nơi hẻo lánh đến chim cũng không thèm ỉa bên ngoài thành Trường An lắm. Ở trong mắt chúng ta, luôn đặt chuyện của triều đình, chuyện của bệ hạ lên vị trí đầu, nhưng y... Những năm lao ngục kia căn bản không thể đè ép được tính tình của y.

La Uý Nhiên thở dài:

- Ta chỉ luôn nghĩ là, làm một chuyện mạo hiểm như vậy, liệu có đáng giá hay không.- Trác Bố Y làm việc, cho tới bây giờ đều là xem có nguyện ý hay không, với y đâu có cái gì gọi là đáng hay không đáng.

- Nếu không thì nhốt y lại?

La Uý Nhiên nói:

- Đợi sau khi mọi chuyện ổn thỏa, cùng lắm thì hai ta cùng nhận lỗi với y.

Hầu Văn Cực không kìm nổi cười:

- Nhốt y? Mười năm trong nhà giam, y đã ngộ ra Hoa Địa Vi Lao, nếu động thủ thì cả hai chúng ta cũng không phải đối thủ của y.

- Giữ lại Mộc Tiểu Yêu, nhưng người khác thì không giữ.La Úy Nhiên phát hiện đầu mình càng ngày càng lớn, nói chuyện cũng càng ngày càng vớ vẩn.

- Một khi nữ nhân tên Trầm Khuynh Phiến kia chết, tên Phương Giải lai lịch thần bí kia tất nhiên sẽ không để yên, hắn không thành thật, ngươi có thể không giết hắn? Giết Phương Giải, Mộc Tiểu Yêu sẽ chết theo, đến cuối cùng vẫn là một người cũng không còn.

- Vì một Trác Bố Y, không ngờ lại có thể khiến hai chúng ta ở đây buồn rầu.

La Uý Nhiên ngồi xuống ghế, cười khổ nói:


- Ta chỉ sợ kỳ thật là bệ hạ đã biết chúng ta biết rõ tình hình thực tế, bệ hạ cho thời gian bảy ngày, đơn giản là muốn để chúng ta tự mình xử lý.- Dám xông vào Binh bộ, giết một trăm lẻ bốn người... Cho dù có là Thiên vương lão tử cũng không thể cứu bọn họ.

- Không đúng!

Thời điểm nói đến Thiên Vương lão tử, ánh mắt La Uý Nhiên đột nhiên sáng ngời.

- Người khác không biết, nhưng chỉ có ta và ngươi, còn có bệ hạ biết... Phương Giải và người bạn cũ ở Phan Cố kia cùng xuất hiện, nếu chúng ta đẩy người kia ra làm tấm lá chắn, ngươi đoán xem bệ hạ có thể mở ra một mặt lưới hay không? Tỷ như... Chúng ta có thể nói, Phương Giải là đồ đệ của người kia.

Hầu Văn Cực nao nao, trầm mặc một hồi rồi nói ra:- Ngược lại có thể thử xem.

Y uống một ngụm trà lạnh rồi tiếp tục nói:

- Dù sao bàn cờ chúng ta bày ra lúc trước cũng đã thành hình, tuy rằng Phương Giải chỉ là một con tốt bình thường trong bàn cờ của chúng ta, về sau có cần thiết hay không cũng không biết được. Nhưng đã có cơ hội bảo vệ được bàn cờ chúng ta cực khổ bố trí, vẫn nên thử xem thì tốt hơn.

- Chúng ta là người của Đại Nội Thị Vệ Xử, không thể nhúng tay vào chuyện của quân đội.

La Uý Nhiên nói:

- Vất vả lắm mới tìm được cơ hội, cứ như vậy mà bị phá làm cho người ta có chút không cam lòng. Quan văn, võ tướng, Đại Nội Thị Vệ Xử... Quan văn và võtướng có mâu thuẫn, quan văn có mâu thuẫn với chúng ta, võ tướng và chúng ta cũng có mâu thuẫn, từ lúc mới bắt đầu bệ hạ đều khiến cho chúng ta đứng ở mặt đối lập với triều thần, thoạt nhìn Đại Nội Thị Vệ Xử chúng ta phong quang vô hạn, chỉ khi nào quan văn và võ tướng liên thủ, bệ hạ cũng sẽ không che chở một mặt cho chúng ta.

Hầu Văn Cực bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện đàm phán hòa bình không liên quan, không kìm nổi nói:

- Năm đó tại sao ngươi phải lựa chọn ở lại? Nếu ngươi không nhận những chuyện xui xẻo này, hiện tại vẫn đang ngao du giang hồ như cũ, thanh danh chỉ sợ sẽ vang dội hơn bây giờ. Túng ý ân cừu, ngươi không lưu luyến cuộc sống đó sao? Mặc bộ phi ngư bào này vào, cũng đừng mong được làm mọi chuyện theo ý mình.

La Uý Nhiên lăc đầu:- Có bốn sư huynh đệ, dù sao cũng phải có một người ở lại bên cạnh bệ hạ.

Vẻ mặt y hoảng hốt một chút, bất đắc dĩ cười cười:

- Lúc đầu ta vốn tưởng rằng y sẽ ở lại, dù sao thân phận của y cũng đã được sắp đặt ở đó. Nhưng mười năm trước y lại rời đi, trước khi đi giao an nguy của bệ hạ vào trong tay ta, ta không có bất cứ lý do nào để nói không với y, ta cũng không nói nên lời.

- Bốn sư huynh đệ các ngươi, nếu tụ lại cùng một chỗ có thể phá tan nửa ngọn núi Đại Tuyết Sơn không?

Hầu Văn Cực vô cùng tò mò hỏi.

- Một mình y là đủ rồi, không cần đến bốn người.Thời điểm La Uý Nhiên nói những lời này, trong mắt không thiếu tôn kính và sùng bái.

- Mười năm trước, có phải y đã rời đi không?

Hầu Văn Cực lại hỏi.


La Uý Nhiên lắc đầu:

- Không biết. Nhưng Đại Tuyết Sơn vẫn còn.

- Người Bắc Liêu đã xưng thần với bệ hạ, trong lòng người Mông Nguyên hiển nhiên là không thoải mái, vì thế phát binh tấn công biên thành Phan Cố, rồi lại bị Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng Quân Lý Viễn Sơn suất quân đánh tan. Tặc tử Mông Nguyênkhông cam lòng, vì thế phái tuyệt thế cao thủ lẻn vào Binh bộ ý đồ muốn lấy trộm bản đồ bố phòng biên quân Đại Tùy, tự nhiên là sẽ động binh với Đại Tùy. Sau khi cao thủ Mông Nguyên lẻn vào Binh bộ, bí võ quan giữ cửa phát hiện, trong hỗn chiến, Binh bộ tổn thất hơn một trăm người, nhưng đã làm cao thủ Mông Nguyên phái tới bị thương, ngăn trở hành động lấy trộm bản đồ của người Mông Nguyên.

La Uý Nhiên bắt đầu thuật lại những lời hắn y đã nói với Hoàng đế một lần, hồi tưởng lại lúc trước không lâu y đứng ở bên ngoài đình hóng mát thậm chí không dám nhìn sắc mặt của bệ hạ, trong nháy mắt, y cảm thấy mình sẽ vì cái đáp án tốt này mà bị cơn thịnh nộ lôi đình của Hoàng đế thiêu sống.

Chỗ đáng sợ của La Uý Nhiên là trong tay y nắm Đại Nội Thị Vệ Xử-danh khí của triều đình, mà thứ bệ hạ nắm trong tay là thần khí của cả giang sơn xã tắc.Nghe được La Uý Nhiên đã trả lời Hoàng đế như vậy, Hầu Văn Cực không kìm nổi vỗ tay khen:

- Nếu đổi lại là ta, không thấy thích hợp thì sẽ sinh phản ứng phụ. Mọi sự đã được chuẩn bị, cái bệ hạ còn thiếu chính là một lý do đầy đủ a... Ngươi nói xem, một khi triều đình đem chuyện Mông Nguyên đế quốc phái người tập kích nha môn Binh bộ trong đêm công bố ra bên ngoài, dân chúng Đại Tùy sẽ có phản ứng gì? Những đại thần trong triều, sẽ có thái độ như thế nào?

- Đến lúc đó yêu cầu khai chiến có thể làm cho cả thành Trường An phải rung chuyển.

La Uý Nhiên rất nghiêm túc nói:

- Dân chúng Đại Tùy, sẽ không tiếc bất cứ giá nào đế ủng hộ trận chiến tranh này. Nếu cần, bọn họ có thể dỡ cả ván cửa nhà mình xuống cấp cho binh lính làm láchắn. Nếu cần, bọn họ sẽ nấu chảy cả cuốc của mình đế đúc binh khí cho binh lính. Nếu cần, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ cầm trong tay cây gậy đi sau quân đội Đại Tùy xông về phía trước.

- Dân chúng Đại Tùy cũng được, triều thần cũng được, người trong nhà mình lục đục với nhau như thế nào cũng không liên quan, một khi dính đến khai chiến bên ngoài, lòng của mỗi người đều có thể chung về một khối.

Hầu Văn Cực ừ một tiếng nói:

- Cho nên, chuyện nha môn Binh bộ bị người bên ngoài đột nhập dùng kiếm tàn sát giống như cày ruộng, chưa hẳn là một chuyện không tốt. Chuyện của người Bắc Liêu với chuyện ở Phan Cố khiến dân chúng ủng hộ triều đình. Nhưng ủng hộ còn kém xa so với chuyện Binh Bộ bị tàn sát.- Lần này bệ hạ đánh cuộc, đồ thế chấp quá lớn.

Hầu Văn Cực cảm khái nói:

- Bất kẻ trận chiến này đánh như thế nào, cũng không phải một chuyện có thể tốc chiến tốc thắng. Quốc lực của Mông Nguyên quá mạnh mẽ, trên thực tế Đại Tùy không có năng lực hoàn toàn đánh thắng Mông Nguyên. Cho nên, mục tiêu lúc đầu của trận chiến này là, dùng tốc độ nhanh nhất đánh thắng trận đầu tiên, sau đó dùng thời gian lâu để bảo vệ thành quả. Có lẽ mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... Cho đến khi người Mông Nguyên quên trả thù.

La Uý Nhiên nhón một miếng bánh từ trong đĩa đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói:

- Chuyện chiến tranh, ta và ngươi không tham dự.Hầu Văn Cực gật gật đầu, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài nói:

- Cứ tiếp tục nói chuyện trước mắt đi.

- Ngươi không thể chờ ta ăn no sao?

La Uý Nhiên bất đắc dĩ nói:


- Vất vả quá nên quên chuyện này, mà giờ cũng chẳng ăn vô được gì.

- Ta đã phái người đi thăm dò rồi, xem tay Phương Giải kia rốt cuộc có thân phận gì.

Hầu Văn Cực quay đầu lại nói:

- Nhưng... Cái gì cũng chưa tra được.Vừa lúc đó, bỗng nhiên thị vệ ở bên ngoài bước nhanh vào, sau khi nhìn thấy Hầu Văn Cực đứng ở cửa liền vội vàng hành lễ, Hầu Văn Cực hỏi một câu có chuyện gì, thị vệ nói có người cầu kiến Chỉ Huy Sứ đại nhân.

- Ai?

La Uý Nhiên trong phòng hỏi một câu.

- Một đạo sĩ... Tuổi không lớn lắm, vóc dáng không cao, rất béo.

Sắc mặt La Uý Nhiên hơi đổi, nhìn Hầu Văn Cực cười khổ nói:

- Người khó chơi nhất kia vẫn tới.- Ta phải đi rồi.

Phương Giải gấp gọn gẽ chăn trên giường, sau đó cầm lấy cây chổi bắt đầu dọn dẹp phòng ở, hắn vừa quét vừa nói:

- Ta vốn không muốn nói câu cảm ơn, bởi vì hai chữ này không có bất cứ ý nghĩa gì. Nếu như có thể, ta càng muốn làm mấy thứ gì đó, ơn cứu mạng quá lớn... Nhưng hiện tại, ta chỉ có thể nói tiếng cảm ơn với ngài, những chuyện khác chỉ sợ cái gì cũng làm không nổi.

Hắn khom người, động tác có chút cứng ngắc.

Ngô Nhất Đạo gật gật đầu, không giữ lại.

- Lúc này, ta không dám giữ ngươi... Thật có lỗi.Phương Giải ngồi thẳng lên nhìn Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Đổi lại là ta, cũng không dám.

- Phương Giải... Ngươi rốt cục có lai lịch thế nào?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

Phương Giải ngẫm nghĩ một chút hồi đáp:

- Nếu ta nói không biết ngài tin sao? Trên thực tế, ta còn muốn biết hơn ngài, nhưng ta đã hồ đồ mười lăm năm rồi, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ tiếp tục hồ đồ.

- Chuyện xảy ra ngoài bất ngờ.Ngô Nhất Đạo nói.

Phương Giải lắc đầu:

- Ta cũng không bất ngờ lắm.

Hắn quét dọn phòng ở sạch sẽ, sau đó sửa sang y phục của mình, đứng thẳng người, chắp tay, cúi người thật sâu.

- Cáo từ.



Hắn nói.

- Ta vốn cho là mình nhặt được một bảo bối, không ngờ lại nhặt được một củ khoai lang nóng phỏng tay.Ngô Nhất Đạo thở dài, không nói tiếp gì nữa. Sắc mặt Phương Giải bình tĩnh đi ra khỏi phòng, Đại Khuyển đã chờ hắn ở ngoài cửa rồi. Hai ngươi đi ra khỏi tòa nhà của Ngô Nhất Đạo, sau đó bước chân bắt đầu nhanh hơn. Sau khi vòng quanh mấy con phố, nhìn ba tầng lầu gỗ của Hồng Tụ Chiêu, Phương Giải vốn cho rằng mình sẽ rất kích động khẩn trương, nhưng trên thực tế lại bình tĩnh không có một tia gợn sóng.

- Ta vẫn không thích Trầm Khuynh Phiến.

Hắn vừa đi vừa nói.

Đại Khuyển gật đầu nói:

- Ta cũng không thích, ta vẫn cảm thấy Tiểu Yêu không tồi.- Vì một người không thích,mà phải mất mạng, đáng giá sao?

Phương Giải hỏi Đại Khuyển.

Đại Khuyển cười hì hì rồi nói:

- Đừng khuyên ta, không ích gì đâu.

Phương Giải ừ một tiếng, không khuyên nữa.

Hai người bọn họ đi vào Hồng Tụ Chiêu, những nhóm hạ nhân kia vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên vẫn mỉm cười chào hỏi bọn họ, hai người bọn họ cũng khách khí đáp lễ. Đi thẳng đến hậu viện, bọn họ liền thấy lão già què đang ngồi ở trước cửa một căn phòng uống rượu.- Ta đã trở về.

Phương Giải nói.

Lão già què gật gật đầu, sau đó hỏi:

- Nghĩ kỹ chưa?

- Không cần suy nghĩ gì cả.

Phương Giải trả lời.

Hắn đẩy cửa phòng ra, liền thấy Mộc Tiểu Yêu ngồi ở bên giường. Trên người nàng còn mặc bộ phi ngư bào, nhưng Phương Giải biết bộ quần áo này hiện tại đã mất đi ý nghĩa của nó.Hắn chậm rãi đi đến bên giường, nhìn nữ tử suy yếu như người giấy đang nằm trên giường kia. Tiếp nhận chén thuốc trong tay Mộc Tiểu Yêu, hắn ngồi xuống cạnh giường nhìn nữ tử không còn khí lực trợn to mắt nói:

- Ngu ngốc... Ta vẫn cho rằng ngươi là người trí tuệ đệ nhất thiên hạ, hiện tại xem ra là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc.

Hắn đút thuốc, nàng há miệng.

- Ngu ngốc có thể chết hay không?

Nữ tử nằm ở trên giường nói.

- Sẽ.Phương Giải gật đầu, sau đó cười cười, rất nhẹ nhàng:

- Tất cả mọi người sẽ chết, cùng chết.


back top