Khóe mắt Lục Trung Quân giật giật, nhìn cô chăm chú một giây, xoay người, nhấn ga tiếp tục đi.
– Tôi thấy em hối hận rồi, đồng chí Cao Vĩ kia sao lại rất bình thường nhỉ? Hai người rất hợp.
Một lát sau, anh lại như không để tâm nói tiếp.
– Hình như việc này chẳng liên quan gì đến đồn công an các anh nhỉ?
An Na mí mắt cũng không nhúc nhích buông một câu.
Lục Trung Quân mắt tối sầm, nhấn ga, xe gầm lên như mũi tên lao về phía trước. Hai người cả chặng đường không nói năng gì, chưa tới một giờ thì đã tới thị trấn. Lục Trung Quân đưa An Na đến trung tâm huyện, dẫn cô đến phòng làm việc của Phó huyện trưởng Uông vừa lên chức năm ngoái, gõ cửa, phó huyện trưởng Uông ở bên trong ngẩng lên thấy là Lục Trung Quân thì có vẻ như khá bất ngờ.
– Tiểu Quân, là cháu à.
Ông hơn bốn mươi tuổi, râu cạo nhẵn, trên người tỏa ra khí chất quân nhân đặc biệt, hình như rất thân quen với Lục Trung Quân.
– Chú Uông, cháu đưa người ta tới rồi ạ.
Lục Trung Quân hất đầu về phía An Na đang đứng sau mình.
Phó huyện trưởng Uông nhìn theo.
– Cháu chào Phó huyện trưởng Uông. Cháu là Lý Mai ở trường tiểu học Công Trình ạ.
An Na bước ra, mỉm cười chào ông ta.
– Cháu là cô giáo Lý Mai à?
Trên mặt Phó huyện trưởng Uông lộ vẻ ngạc nhiên, đứng lên bước ra trước bàn làm việc.
– Không ngờ lại trẻ như thế. Ngồi đi, cả Tiểu Quân nữa, cháu bận như thế, mấy lần muốn gặp cháu đều khó, sao hôm nay lại đích thân đưa cô giáo Lý Mai tới thế? Lúc nãy chú còn tưởng là ai chứ. Nào ngồi đi ngồi đi.
Lục Trung Quân mỉm cười cùng An Na đi vào.
– Lãnh đạo giao nhiệm vụ, nhân viên bọn cháu dĩ nhiên phải tận sức, dù bận cũng phải hết bận ạ.
– Nghiêm túc nào, không đùa nữa.
Phó huyện trưởng Uông nghiêm mặt ngồi xuống, quay sang An Na, nở nụ cười tươi nói:
– Cô Lý, là như này, có phải cô biết nói tiếng Pháp đúng không? Cô có thể đảm nhiệm công việc phiên dịch không?
An Na hơi ngẩn ra, do dự một chút đáp:
– Dạ…biết chút ít ạ….Phó huyện trưởng Uông, chú hỏi có gì không ạ?
– Có chứ. Chuyện là có một đoàn đại biểu giao lưu văn hóa kinh tế từ nước Pháp đến, thành viên đoàn có quan thị chính, giáo sư đại học, còn có nhà thực vật học thuộc Thực vật viên nước Pháp. Đi theo đoàn của họ có thông dịch viên nhưng không may là hôm nay thông dịch viên đó có chuyện phải vào bệnh viện rồi. Phiên dịch tiếng Anh, tiếng Nga thì huyện có, nhưng lại tìm người có thể phiên dịch tiếng Pháp rất khó, giảng viên C từng học tiếng Pháp rồi nhưng chỉ có thể làm văn bản trao đổi chứ không thể phiên dịch bằng lời được. Còn có một người nữa đang về quê, giờ gọi họ đi làm cũng không kịp nữa. Ngành tương quan trong huyện nghe nói đoàn đại biểu Pháp đó phần lớn nghe hiểu tiếng Anh, huyện cũng định nếu không tìm được người phiên dịch thì đành phải nói với họ là dùng tiếng Anh để trao đổi. Nhưng lại nghe nói người Pháp hình như không mấy thích tiếng Anh. Đang lúc khó xử thì một thành viên trong đoàn của họ lại đề cử cháu, nói lúc ông ta đến thăm quan vườn thực vật chúng ta có bị mất ví da, đúng lúc gặp cháu, là nhờ cháu mà tìm được, đã đề cử cháu hỗ trợ. Lãnh đạo huyện bảo chú lập tức mời cháu giúp. Tiểu Lý, cháu nhất định phải coi trọng nhiệm vụ này. Nhà nước đang thực hiện cải cách mở rộng, đây là đoàn nước ngoài đầu tiên đến trao đổi kinh tế văn hóa với thành phố chúng ta trong mấy chục năm nay, lãnh đạo thành phố rất coi trọng, yêu cầu mọi thứ phải là một mở đầu tốt. Thế nào, cháu làm được không?
Trên đường đi, An Na nghĩ mãi cũng không hiểu, không biết vì sao huyện lại cử mình đi. Chẳng lẽ biết mình dùng thân phận Lý Mai mà bắt mình đi điều tra, nhưng nghĩ nghĩ thì có lẽ không phải, vậy thì khả năng duy nhất là có liên quan đến hoạt động văn nghệ lần trước rồi. Nhưng chẳng ngờ được là họ lại mời cô làm phiên dịch.
Thấy Phó huyện trưởng Uông nhìn mình với ánh mắt tha thiết, người đã đến đây rồi, cũng đành phải đồng ý thôi. Vì vậy An Na gật đầu:
– Trao đổi bình thường chắc không vấn đề gì ạ. Nếu thật sự cần cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức.
– Tốt quá rồi. Vấn đề giải quyết xong rồi. – Phó huyện trưởng Uông cười tươi rói, đứng lên:
– Chú đã cho người mua vé tàu hỏa đi thành phố ngay tối nay rồi, tầm mười một giờ tối là đến, nghỉ tại nhà khách thành phố. Chú sẽ đi cùng cháu, vé xe giường nằm. Dù mới mấy giờ nhưng cháu vẫn có thể nghỉ ngơi để chuẩn bị tinh lực cho công việc ngày mai. Giờ chúng ta lên đường luôn.
Nói xong thì gọi thư ký của mình.
Vừa rồi lúc An Na trò chuyện với Phó huyện trưởng Uông, Lục Trung Quân ngồi bên không nói gì, lúc này đứng lên nói:
– Chú Uông, người cháu đưa đến rồi, đã hết việc của cháu, giờ cháu xin đi trước ạ.
Nói rồi đi ra ngoài luôn.
– Đã đến rồi thì đi cùng chú luôn đi. – Phó huyện trưởng Uông gọi anh lại, – Nhiều lần muốn tìm cháu trò chuyện mà không được. Không phải chú không có thời gian thì là cháu trốn tránh không gặp. Nay cháu đã đến đây rồi thì đi cùng chú, chú cháu ta vừa đi vừa tâm sự.
– Có gì để tâm sự chứ?
Lục Trung Quân liếc An Na, ngoài miệng thì nói vậy nhưng chân thì dừng bước, đứng ở cửa ra vào.
– Nói rồi cháu sẽ biết. Lần này đừng hòng trốn nữa.
Thư ký đưa cặp công văn tới, Phó huyện trưởng Uông gọi điện cho thành phố, mặc áo khoác rồi đưa An Na ra ngoài.
Lục Trung Quân hai tay đút túi quần, lững thững đi theo sau, cuối cùng cùng lên chiếc xe của huyện đi đến nhà ga, lên tàu đi thành phố.
Mấy năm trước, ngồi tàu hỏa cũng có quy định nghiêm ngặt về cấp bậc, cán bộ cấp mười ba của địa phương trở lên hoặc là cấp giáo sư chuyên gia thì mới có tư cách ngồi ghế mềm giường nằm. Sau đó tuy rằng quy định đã nới lỏng, nhưng ghế nằm không phải là ai cũng có thể mua được. Trưởng ga đã được thông báo trước, đã chuẩn bị sẵn giường nằm, bên trong có bốn chiếc giường, ga giường và gối trắng tinh sạch sẽ, ngồi được một lúc, nhân viên phục vụ của tàu mang điểm tâm tối đến: Một bát mỳ trứng.
Phó huyện trưởng Uông nhường phòng của mình cho An Na, ông và Lục Trung Quân thì ra ngoài, đoán chừng là muốn trò chuyện với nhau. An Na ăn mỳ, một người cứ thế mà chiếm phòng của bốn người, mười một giờ đêm đã tới nơi. Lúc xuống, cũng không biết Phó huyện trưởng Uông nói gì với Lục Trung Quân mà cảm giác như sắc mặt của anh không tốt lắm, còn vẻ mặt của Phó huyện trưởng Uông thì rất khó xử.
Trong thành phố đã chuẩn bị xe đỗ ở bên ngoài ga để đón. Lục Trung Quân không đi cùng, nói mình có việc khác, sẽ ở chỗ khác. Phó huyện trưởng Uông gọi thế nào cũng không được, đành phải mời An Na lên xe. Lúc đi về hướng nhà khách thành phố, lắc lắc đầu, cảm khái:
– Cô Lý Mai không biết đó thôi, đội trưởng Lục ấy, đó là loại công tử dám chọc thủng trời. Trước khi chú làm hành chính thì làm nhân viên dưới quyền của bố cậu ta mấy chục năm. Cuối năm ngoái ông cụ gọi điện thoại cho chú, bảo chú mời cậu ta về nhà ăn bữa cơm tất niên, chú bảo cậu ta, cậu ta nói đã có nơi mời rồi, là Sở trưởng Lưu mời đến nhà. Chú nghĩ thế cũng tốt, dù sao không phải ăn tết một mình. Hai hôm trước đi họp chú có gặp Sở trưởng Lưu, tiện thể hỏi thăm, người ta lại nói tưởng là cậu ta qua nhà chú cơ. Nói là mình nhiệt tình mới cậu ta, cậu ta lại bảo đến nhà chú. Đúng thật là….làm chú chả biết phải nói sao nữa.
Nói xong thở dài.
An Na giật mình.
– Thôi không nói cái này nữa. – Phó huyện trưởng Uông lại quay về đề tài cũ: – Cô giáo Mai, có lẽ cháu cũng biết tiếng Anh phải không? Trong huyện sắp thành lập Cục kinh tế mậu dịch, do chú phụ trách. Nếu cháu là nhân tài, ở lại trường tiểu học dạy nhạc thì quá đáng tiếc. Thế nào, cháu có hứng thú đến làm không?
An Na cười đáp:
– Phó huyện trưởng Uông quá khen cháu rồi. Cháu không giỏi về kinh tế ạ, đến đó chỉ sợ làm việc không ra gì. Nhưng, trạm sữa của huyện có phải là đang nhận thầu một hạng mục không ạ, cháu muốn tiếp nhận, thứ nhất là hưởng ứng lời kêu gọi của huyện, thứ hai là cũng muốn giúp các hộ nuôi bò sữa của thôn Cam Nguyên ạ.
– Hộ bò sữa chuyên nghiệp có vấn đề gì à? – Nghe thế, thần sắc của Phó huyện trưởng Uông lập tức chăm chú.
Mấy hôm trước gặp Từ Binh, An Na hỏi cậu ta lần nữa, vẫn như cũ, không có gì cải thiện cả, liền đem mọi việc nói lại một lượt.
Phó huyện trưởng Uông trầm tư chốc lát.
– Nhà nước đã phát công văn xuống dưới, tích cực ủng hộ nông dân làm kinh doanh, phát triển sản xuất hàng hóa, có địa phương rất tích cực, làm việc hiệu quả. Trong huyện chúng ta tư tưởng bảo thủ, luôn đi chậm hơn so với những địa phương khác, giờ còn xảy ra vấn đề như thế nữa, một mặt người dân không có sữa để uống, mặt khác trạm thu mua sữa cũng không có đủ năng lực, các hộ nuôi bò sữa chuyên nghiệp không có nơi tiêu thụ, đây rõ ràng là trách nhiệm của chú rồi. Đồng chí Lý Mai, cách nghĩ của cháu rất đáng để suy ngẫm, nhưng nếu cháu nhận thầu hạng mục sữa này thì đây không phải chuyện đùa đâu.
An Na biết Phó huyện trưởng Uông không tin tưởng mình, nói:
– Phó huyện trưởng Uông, chú đừng thấy cháu còn trẻ, trước khi tới đây, cháu cũng từng sống ở thành thị vùng duyên hải, nên rất quen. Chỉ cần các chú tin tưởng cháu, cháu có lòng tin sẽ làm tốt việc này.
Phó huyện trưởng Uông bật cười:
– Tốt, có chí không đợi tuổi, không thua đấng mày râu. Cháu muốn làm, khi về cháu xây dựng bản kế hoạch tỉ mỉ rồi đưa cho chú. Nếu được, có thể giúp các hộ nuôi bò sữa chuyên nghiệp giải quyết được vấn đề, bất kể là cho vay hay là gì khác, huyện sẽ ủng hộ.
An Na sau khi từ thành phố S quay về, vẫn muốn nhận thầu hạng mục sữa, thứ nhất là giúp đỡ những hộ nuôi bò sữa như gia đình nhà Từ Binh, thứ hai là kiếm chút tiền, chuẩn bị để quay về thành phố S. Hiện tại cô không có tiền, nếu không có tiền thì không làm gì được cả. Không ngờ lại may mắn như thế được gặp phó huyện trưởng quản lý mảng kinh tế của huyện, còn được ông ta hứa hẹn, cô hết sức mừng rỡ, gật đầu:
– Chú yên tâm ạ, cháu nhất định làm tốt việc này, không để chú thất vọng ạ. Khi về cháu sẽ nhanh chóng hoàn thành bản kế hoạch nhận thầu cho chú.
– Được được. – Phó huyện trưởng Uông gật đầu.
Đến nhà khách thành phố, An Na vào phòng đã được đặt sẵn, Phó huyện trưởng Uông cho người đưa tới đồ dùng cá nhân. Rửa mặt xong cô lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, xe đến đón đã đến, An Na cùng Phó huyện trưởng Uông cùng lên xe để đi.
– Tôi thấy em hối hận rồi, đồng chí Cao Vĩ kia sao lại rất bình thường nhỉ? Hai người rất hợp.
Một lát sau, anh lại như không để tâm nói tiếp.
– Hình như việc này chẳng liên quan gì đến đồn công an các anh nhỉ?
An Na mí mắt cũng không nhúc nhích buông một câu.
Lục Trung Quân mắt tối sầm, nhấn ga, xe gầm lên như mũi tên lao về phía trước. Hai người cả chặng đường không nói năng gì, chưa tới một giờ thì đã tới thị trấn. Lục Trung Quân đưa An Na đến trung tâm huyện, dẫn cô đến phòng làm việc của Phó huyện trưởng Uông vừa lên chức năm ngoái, gõ cửa, phó huyện trưởng Uông ở bên trong ngẩng lên thấy là Lục Trung Quân thì có vẻ như khá bất ngờ.
– Tiểu Quân, là cháu à.
Ông hơn bốn mươi tuổi, râu cạo nhẵn, trên người tỏa ra khí chất quân nhân đặc biệt, hình như rất thân quen với Lục Trung Quân.
– Chú Uông, cháu đưa người ta tới rồi ạ.
Lục Trung Quân hất đầu về phía An Na đang đứng sau mình.
Phó huyện trưởng Uông nhìn theo.
– Cháu chào Phó huyện trưởng Uông. Cháu là Lý Mai ở trường tiểu học Công Trình ạ.
An Na bước ra, mỉm cười chào ông ta.
– Cháu là cô giáo Lý Mai à?
Trên mặt Phó huyện trưởng Uông lộ vẻ ngạc nhiên, đứng lên bước ra trước bàn làm việc.
– Không ngờ lại trẻ như thế. Ngồi đi, cả Tiểu Quân nữa, cháu bận như thế, mấy lần muốn gặp cháu đều khó, sao hôm nay lại đích thân đưa cô giáo Lý Mai tới thế? Lúc nãy chú còn tưởng là ai chứ. Nào ngồi đi ngồi đi.
Lục Trung Quân mỉm cười cùng An Na đi vào.
– Lãnh đạo giao nhiệm vụ, nhân viên bọn cháu dĩ nhiên phải tận sức, dù bận cũng phải hết bận ạ.
– Nghiêm túc nào, không đùa nữa.
Phó huyện trưởng Uông nghiêm mặt ngồi xuống, quay sang An Na, nở nụ cười tươi nói:
– Cô Lý, là như này, có phải cô biết nói tiếng Pháp đúng không? Cô có thể đảm nhiệm công việc phiên dịch không?
An Na hơi ngẩn ra, do dự một chút đáp:
– Dạ…biết chút ít ạ….Phó huyện trưởng Uông, chú hỏi có gì không ạ?
– Có chứ. Chuyện là có một đoàn đại biểu giao lưu văn hóa kinh tế từ nước Pháp đến, thành viên đoàn có quan thị chính, giáo sư đại học, còn có nhà thực vật học thuộc Thực vật viên nước Pháp. Đi theo đoàn của họ có thông dịch viên nhưng không may là hôm nay thông dịch viên đó có chuyện phải vào bệnh viện rồi. Phiên dịch tiếng Anh, tiếng Nga thì huyện có, nhưng lại tìm người có thể phiên dịch tiếng Pháp rất khó, giảng viên C từng học tiếng Pháp rồi nhưng chỉ có thể làm văn bản trao đổi chứ không thể phiên dịch bằng lời được. Còn có một người nữa đang về quê, giờ gọi họ đi làm cũng không kịp nữa. Ngành tương quan trong huyện nghe nói đoàn đại biểu Pháp đó phần lớn nghe hiểu tiếng Anh, huyện cũng định nếu không tìm được người phiên dịch thì đành phải nói với họ là dùng tiếng Anh để trao đổi. Nhưng lại nghe nói người Pháp hình như không mấy thích tiếng Anh. Đang lúc khó xử thì một thành viên trong đoàn của họ lại đề cử cháu, nói lúc ông ta đến thăm quan vườn thực vật chúng ta có bị mất ví da, đúng lúc gặp cháu, là nhờ cháu mà tìm được, đã đề cử cháu hỗ trợ. Lãnh đạo huyện bảo chú lập tức mời cháu giúp. Tiểu Lý, cháu nhất định phải coi trọng nhiệm vụ này. Nhà nước đang thực hiện cải cách mở rộng, đây là đoàn nước ngoài đầu tiên đến trao đổi kinh tế văn hóa với thành phố chúng ta trong mấy chục năm nay, lãnh đạo thành phố rất coi trọng, yêu cầu mọi thứ phải là một mở đầu tốt. Thế nào, cháu làm được không?
Trên đường đi, An Na nghĩ mãi cũng không hiểu, không biết vì sao huyện lại cử mình đi. Chẳng lẽ biết mình dùng thân phận Lý Mai mà bắt mình đi điều tra, nhưng nghĩ nghĩ thì có lẽ không phải, vậy thì khả năng duy nhất là có liên quan đến hoạt động văn nghệ lần trước rồi. Nhưng chẳng ngờ được là họ lại mời cô làm phiên dịch.
Thấy Phó huyện trưởng Uông nhìn mình với ánh mắt tha thiết, người đã đến đây rồi, cũng đành phải đồng ý thôi. Vì vậy An Na gật đầu:
– Trao đổi bình thường chắc không vấn đề gì ạ. Nếu thật sự cần cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức.
– Tốt quá rồi. Vấn đề giải quyết xong rồi. – Phó huyện trưởng Uông cười tươi rói, đứng lên:
– Chú đã cho người mua vé tàu hỏa đi thành phố ngay tối nay rồi, tầm mười một giờ tối là đến, nghỉ tại nhà khách thành phố. Chú sẽ đi cùng cháu, vé xe giường nằm. Dù mới mấy giờ nhưng cháu vẫn có thể nghỉ ngơi để chuẩn bị tinh lực cho công việc ngày mai. Giờ chúng ta lên đường luôn.
Nói xong thì gọi thư ký của mình.
Vừa rồi lúc An Na trò chuyện với Phó huyện trưởng Uông, Lục Trung Quân ngồi bên không nói gì, lúc này đứng lên nói:
– Chú Uông, người cháu đưa đến rồi, đã hết việc của cháu, giờ cháu xin đi trước ạ.
Nói rồi đi ra ngoài luôn.
– Đã đến rồi thì đi cùng chú luôn đi. – Phó huyện trưởng Uông gọi anh lại, – Nhiều lần muốn tìm cháu trò chuyện mà không được. Không phải chú không có thời gian thì là cháu trốn tránh không gặp. Nay cháu đã đến đây rồi thì đi cùng chú, chú cháu ta vừa đi vừa tâm sự.
– Có gì để tâm sự chứ?
Lục Trung Quân liếc An Na, ngoài miệng thì nói vậy nhưng chân thì dừng bước, đứng ở cửa ra vào.
– Nói rồi cháu sẽ biết. Lần này đừng hòng trốn nữa.
Thư ký đưa cặp công văn tới, Phó huyện trưởng Uông gọi điện cho thành phố, mặc áo khoác rồi đưa An Na ra ngoài.
Lục Trung Quân hai tay đút túi quần, lững thững đi theo sau, cuối cùng cùng lên chiếc xe của huyện đi đến nhà ga, lên tàu đi thành phố.
Mấy năm trước, ngồi tàu hỏa cũng có quy định nghiêm ngặt về cấp bậc, cán bộ cấp mười ba của địa phương trở lên hoặc là cấp giáo sư chuyên gia thì mới có tư cách ngồi ghế mềm giường nằm. Sau đó tuy rằng quy định đã nới lỏng, nhưng ghế nằm không phải là ai cũng có thể mua được. Trưởng ga đã được thông báo trước, đã chuẩn bị sẵn giường nằm, bên trong có bốn chiếc giường, ga giường và gối trắng tinh sạch sẽ, ngồi được một lúc, nhân viên phục vụ của tàu mang điểm tâm tối đến: Một bát mỳ trứng.
Phó huyện trưởng Uông nhường phòng của mình cho An Na, ông và Lục Trung Quân thì ra ngoài, đoán chừng là muốn trò chuyện với nhau. An Na ăn mỳ, một người cứ thế mà chiếm phòng của bốn người, mười một giờ đêm đã tới nơi. Lúc xuống, cũng không biết Phó huyện trưởng Uông nói gì với Lục Trung Quân mà cảm giác như sắc mặt của anh không tốt lắm, còn vẻ mặt của Phó huyện trưởng Uông thì rất khó xử.
Trong thành phố đã chuẩn bị xe đỗ ở bên ngoài ga để đón. Lục Trung Quân không đi cùng, nói mình có việc khác, sẽ ở chỗ khác. Phó huyện trưởng Uông gọi thế nào cũng không được, đành phải mời An Na lên xe. Lúc đi về hướng nhà khách thành phố, lắc lắc đầu, cảm khái:
– Cô Lý Mai không biết đó thôi, đội trưởng Lục ấy, đó là loại công tử dám chọc thủng trời. Trước khi chú làm hành chính thì làm nhân viên dưới quyền của bố cậu ta mấy chục năm. Cuối năm ngoái ông cụ gọi điện thoại cho chú, bảo chú mời cậu ta về nhà ăn bữa cơm tất niên, chú bảo cậu ta, cậu ta nói đã có nơi mời rồi, là Sở trưởng Lưu mời đến nhà. Chú nghĩ thế cũng tốt, dù sao không phải ăn tết một mình. Hai hôm trước đi họp chú có gặp Sở trưởng Lưu, tiện thể hỏi thăm, người ta lại nói tưởng là cậu ta qua nhà chú cơ. Nói là mình nhiệt tình mới cậu ta, cậu ta lại bảo đến nhà chú. Đúng thật là….làm chú chả biết phải nói sao nữa.
Nói xong thở dài.
An Na giật mình.
– Thôi không nói cái này nữa. – Phó huyện trưởng Uông lại quay về đề tài cũ: – Cô giáo Mai, có lẽ cháu cũng biết tiếng Anh phải không? Trong huyện sắp thành lập Cục kinh tế mậu dịch, do chú phụ trách. Nếu cháu là nhân tài, ở lại trường tiểu học dạy nhạc thì quá đáng tiếc. Thế nào, cháu có hứng thú đến làm không?
An Na cười đáp:
– Phó huyện trưởng Uông quá khen cháu rồi. Cháu không giỏi về kinh tế ạ, đến đó chỉ sợ làm việc không ra gì. Nhưng, trạm sữa của huyện có phải là đang nhận thầu một hạng mục không ạ, cháu muốn tiếp nhận, thứ nhất là hưởng ứng lời kêu gọi của huyện, thứ hai là cũng muốn giúp các hộ nuôi bò sữa của thôn Cam Nguyên ạ.
– Hộ bò sữa chuyên nghiệp có vấn đề gì à? – Nghe thế, thần sắc của Phó huyện trưởng Uông lập tức chăm chú.
Mấy hôm trước gặp Từ Binh, An Na hỏi cậu ta lần nữa, vẫn như cũ, không có gì cải thiện cả, liền đem mọi việc nói lại một lượt.
Phó huyện trưởng Uông trầm tư chốc lát.
– Nhà nước đã phát công văn xuống dưới, tích cực ủng hộ nông dân làm kinh doanh, phát triển sản xuất hàng hóa, có địa phương rất tích cực, làm việc hiệu quả. Trong huyện chúng ta tư tưởng bảo thủ, luôn đi chậm hơn so với những địa phương khác, giờ còn xảy ra vấn đề như thế nữa, một mặt người dân không có sữa để uống, mặt khác trạm thu mua sữa cũng không có đủ năng lực, các hộ nuôi bò sữa chuyên nghiệp không có nơi tiêu thụ, đây rõ ràng là trách nhiệm của chú rồi. Đồng chí Lý Mai, cách nghĩ của cháu rất đáng để suy ngẫm, nhưng nếu cháu nhận thầu hạng mục sữa này thì đây không phải chuyện đùa đâu.
An Na biết Phó huyện trưởng Uông không tin tưởng mình, nói:
– Phó huyện trưởng Uông, chú đừng thấy cháu còn trẻ, trước khi tới đây, cháu cũng từng sống ở thành thị vùng duyên hải, nên rất quen. Chỉ cần các chú tin tưởng cháu, cháu có lòng tin sẽ làm tốt việc này.
Phó huyện trưởng Uông bật cười:
– Tốt, có chí không đợi tuổi, không thua đấng mày râu. Cháu muốn làm, khi về cháu xây dựng bản kế hoạch tỉ mỉ rồi đưa cho chú. Nếu được, có thể giúp các hộ nuôi bò sữa chuyên nghiệp giải quyết được vấn đề, bất kể là cho vay hay là gì khác, huyện sẽ ủng hộ.
An Na sau khi từ thành phố S quay về, vẫn muốn nhận thầu hạng mục sữa, thứ nhất là giúp đỡ những hộ nuôi bò sữa như gia đình nhà Từ Binh, thứ hai là kiếm chút tiền, chuẩn bị để quay về thành phố S. Hiện tại cô không có tiền, nếu không có tiền thì không làm gì được cả. Không ngờ lại may mắn như thế được gặp phó huyện trưởng quản lý mảng kinh tế của huyện, còn được ông ta hứa hẹn, cô hết sức mừng rỡ, gật đầu:
– Chú yên tâm ạ, cháu nhất định làm tốt việc này, không để chú thất vọng ạ. Khi về cháu sẽ nhanh chóng hoàn thành bản kế hoạch nhận thầu cho chú.
– Được được. – Phó huyện trưởng Uông gật đầu.
Đến nhà khách thành phố, An Na vào phòng đã được đặt sẵn, Phó huyện trưởng Uông cho người đưa tới đồ dùng cá nhân. Rửa mặt xong cô lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, xe đến đón đã đến, An Na cùng Phó huyện trưởng Uông cùng lên xe để đi.