Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 38

An Na đã nhận ra anh ta, gật đầu:
– Tìm tôi có chuyện gì không chủ nhiệm Lưu?
Chủ nhiệm Lưu đánh giá An Na, thở dài:
– Mấy ngày không gặp, đồng chí Lý Mai đã thay đổi không nhỏ. Đồng chí à, làm giáo viên không tốt hay sao mà lại đi nhận thầu trạm sữa thế?
– Chủ nhiệm Lưu, xin lỗi anh, anh có gì cứ nói, tôi đang bận lắm ạ.
– Được được. – Chủ nhiệm Lưu lục lọi trong cặp lấy ra một tờ công văn, – Đồng chí Lý Mai, là như này, sắp tới là ngày quốc tế phụ nữ mùng tám tháng ba, đồng thời đây cũng là nếp văn hóa sau giờ làm việc của quần chúng nhân dân trong khu chúng ta. Trong khu quyết định tổ chức buổi biểu diễn chúc mừng ngày quốc tế phụ nữ, cụ thể sẽ do cung văn hóa chúng ta phụ trách, đến lúc đó có biểu diễn văn nghệ nữa, cũng ngay tại cung văn hóa chúng ta luôn. Đồng chí là cây văn nghệ nòng cốt, tôi hy vọng đồng chí sẽ đóng góp một phần sức, tham gia một tiết mục thay mặt cho chị em phụ nữ khu ta.
An Na từ chối:
– Xin lỗi chủ nhiệm Lưu, tôi rất bận, e là không tham gia được ạ.
Chủ nhiệm Lưu lắc đầu:
– Đồng chí Lý Mai, sao đồng chí có thể tiêu cực như thế chứ? Đó là ngày quốc tế phụ nữ, đồng chí cũng là một thành viên vinh quang trong đó, đó là ngày lễ chúc mừng các đồng chí, bận thế nào đi nữa thì cũng phải tham gia.
An Na khó xử, nghĩ một chút nói:
– Chủ nhiệm Lưu, vậy tôi đề nghị cử nữ công nhân viên trạm sữa bọn tôi tham gia tiết mục được không ạ?
– Được. – Chủ nhiệm Lưu gật đầu, – Đây càng thể hiện diện mạo tinh thần đoàn kết của các đồng chí, cách nghĩ này của đồng chí rất tốt.
– Vâng, thế thì tôi xin nhận nhiệm vụ.
Chủ nhiệm Lưu biểu đạt sự ủng hộ của mình với công việc của cô, trước khi đi còn nhìn cô, xoa xoa tay, móc một cuốn tạp chí trong cặp ra đưa cho cô.
An Na nhìn, là chuyên san thơ ra tháng trước thì ngập ngừng:
– Chủ nhiệm Lưu, cám ơn anh, nhưng tôi không đọc chuyên san thơ ạ.
– Bên trong này có bài thơ mà anh mới sáng tác, tiêu đề là Đôi mắt sáng trong của em, trang thứ 25. Anh đã đánh dấu rồi, em lật một cái là ra ngay. Chính là bài thơ mà anh có được linh cảm ngày hôm đó, sau khi về gọt rũa lại thì gửi bản thảo, may mắn lại được chọn đăng. Đồng chí Lý Mai, em hãy cầm xem đi.
Chủ nhiệm Lưu nói vừa mang vẻ khiêm tốn lại mang chút tự đắc.
– Trước kia em không có hứng thú với thơ ca cũng không sao cả, giờ bắt đầu có hứng thú cũng được mà. Thơ ca có thể đào sâu tình cảm sâu đậm của con người, lọc sạch tâm hồn của người ta, em hãy dũng cảm thử nghiệm đi, anh rất coi trọng em. Nếu em có tác phẩm nào đó cứ tới tìm anh, anh sẽ là người hướng dẫn cho em. Anh tin rằng em sẽ nhanh chóng trở thành người có tài nghệ.
– Vâng vâng…
An Na vội đứng lên gọi Triệu Trung Phân vào tiễn khách. Chủ nhiệm Lưu đặt chuyên san thơ kia lên bàn, mỉm cười, ý vị gõ lên bàn một cái rồi mới đi.
….
Giờ mới đầu tháng ba, cách mùng 8 còn mấy ngày nữa, chủ nhiệm Lưu vừa đi, An Na liền thông báo cho mấy nữ nhân viên trạm sữa huyện. Nghe nói phải tham gia bữa tiệc chúc mừng ngày quốc tế phụ nữ tại cung văn hóa, còn phải biểu diễn tiết mục văn nghệ tập thể nữa, mấy cô gái bàn tán náo nhiệt sau đó có người chối đây đẩy, có người muốn tham gia. Triệu Trung Phân là người đầu tiên ghi danh, nói mình sẽ đi thông báo cho các đồng chí nữ khác ở xưởng, xem ai tham gia thì đăng ký danh sách, xong sẽ hỏi An Na tổ chức tiết mục gì.
Thời gian chỉ có mấy ngày, nữ nhân viên trạm sữa trừ Triệu Trung Phân trẻ tuổi nhất ra, còn lại cũng đều là tầm tuổi bốn mươi trở lên, có người còn sắp đến năm mươi, bảo họ lên sân khấu biểu diễn văn nghệ, thật sự làm khó cho họ. Đang lúc khó giải quyết, chợt nhớ đến tập thơ mà Lưu Triết có để trên bàn cho mình thì mắt sáng lên.
– Tiết mục ngâm thơ tập thể đi.
Vừa nghe nói là tiết mục ngâm thơ tập thể, trên thông báo còn nói ai tham gia sẽ được tặng quà lưu niệm, một số phụ nữ lớn tuổi ban đầu không định tham gia lập tức hứng thú, vội vàng đăng ký danh sách. Triệu Trung Phân phấn khởi đi thông báo, An Na thì về phòng của mình để làm việc, cầm lấy tờ báo chuyên san thơ ca kia lật xem, cuối cùng chọn được bài thơ ca ngợi các chiến sĩ biên phòng đêm trung thu ngắm trăng lòng nhớ nhà nhớ người thân, nhưng vì sự nghiệp bảo vệ tổ quốc mà vẫn phải giữ vững cương vị, không ngắn cũng không quá dài, nếu quá dài chỉ sợ các bà các chị không thuộc được, ngâm thơ mất tầm khoảng ba phút là xong.
Tiết mục yêu cầu ít nhất năm phút, hơn nữa, nếu chỉ ngâm không thôi thì quá nhàm chán. An Na suy nghĩ một chút quyết định làm thành buổi hòa nhạc ngâm thơ, do mình ở sau sân khấu dùng bản nhạc để xen kẽ, càng tạo nhiều cảm xúc hơn.
Triệu Trung Phân nhanh chóng trở về, hào hứng nói cho cô biết tổng cộng có hơn mười người đăng ký danh sách. An Na đem ý tưởng nói cho cô ấy, Triệu Trung Phân tán thành liên tục.
Triệu Trung Phân tốt nghiệp trung học cơ sở, biết chữ, An Na liền giao nhiệm vụ huấn luyện mọi người đọc thuộc thơ cho cô ấy. Triệu Trung Phân nhận nhiệm vụ, làm việc vô cùng nhiệt tình, cứ sáu giờ tối là tập trung các bà các chị tổ chức học thuộc thơ, trong ba buổi tối liên tục ai không tham gia thì hủy tư cách luôn. Vì muố nhận được vật lưu niệm, mọi người đều đến đông đủ, sau ba ngày thì cơ bản đã thuộc bài thơ rồi.
An Na bình thường trong cuộc sống không chú ý những chi tiết nhỏ, nhưng lại là người theo đuổi sự hoàn mỹ khi làm việc. Nếu đã đồng ý tham gia cũng coi như quảng cáo cho trạm sữa, đến lúc đó người đến xem không đến một ngàn thì có sẽ có mấy trăm, cho nên cũng rất coi trọng, ra sức để tiết mục đạt được thành công. Chờ mọi người thuộc thơ rồi thì đích thân cô dạy họ cách ngâm một cách truyền cảm, chỗ nào cần dừng, chỗ nào cần trọng âm, cần đều nhịp…
Đây là lần đầu tiên mọi người được lên sân khấu biểu diễn, ai nấy vừa phấn khởi vừa căng thẳng, cũng rất coi trọng, người nào cũng học rất nghiêm túc. Xem mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, An Na đến cung văn hóa mượn cây đàn violon mà lần trước mình từng mượn dùng để chuẩn bị tập luyện. Mượn được rất thuận lợi, lúc mang về, Triệu Trung Phân thấy cô về thì hưng phấn kéo tay cô chỉ vào bên trong nói:
– Chị Mai ơi, có anh đẹp trai tới. Em bảo anh ấy chờ trong phòng chị rồi.
An Na ngớ ra một chút rồi kịp phản ứng, biết là cô ấy nhắc tới Lục Trung Quân mấy ngày rồi không thấy, chân cô hơi ngập ngừng.
Cánh cửa phòng làm việc của cô khép hờ, cô ôm cây đàn violonm mượn được đi tới cửa, nhìn thấy Lục Trung Quân ngồi trên ghế trong phòng của mình, hai chân đặt lên mặt bàn, lưng dựa vào ghế, tay thì lật tập san thơ liên tục. Ngước mắt lên thấy An Na đứng ở cửa thì thả chân xuống, cầm tập san thơ đứng lên đi đến chỗ cô.
– Làm gì thế? – Anh đứng cạnh cô, chỉ vào bài thơ có chữ ký của Lưu Triết, – Là thơ của Lưu Triết gì đó ở cung văn hóa à, Đôi mắt sáng trong của em, ý gì?
An Na quay lại, thấy Triệu Trung Phân đang không ngừng nhòm sang bên này đầy vẻ tò mò thì vội đẩy anh vào trong đóng cửa lại.
– Tôi làm sao biết? Anh muốn học làm thơ à? Bảo Lưu Triết kia dạy đi.
An Na vừa nói vừa đặt cây đàn violon xuống.
– Miệng ghê gớm quá nhỉ.
Lục Trung Quân bắt đầu đọc bài thơ kia lên.
“Ánh mắt em như cơn mưa mùa hạ đa cảm
Như bầu trời phương nam ưu sầu và tuyết lạnh phương bắc
Từng bông từng bông rơi vào lòng anh
Khi em cười, hạt sương, bóng hoa, vân mây, sóng mềm…
Hết thảy đều không bằng nụ cười của em
Nụ cười của nữ thần…”
Anh ném tập san thơ lên bàn.

– Viết về em đúng không? Anh nói này Mai Mai, em và tên Lưu Triết kia rốt cuộc là gì thế? Nụ cười nữ thần cơ à?
– Lục Trung Quân anh bị bệnh à, tự nhiên chạy tới đây tra hỏi. Anh nói tôi và anh ta có chuyện gì à, anh ta thích viết cái gì tôi làm sao mà quản được chứ?
An Na không thèm để ý tới anh, nhấc cây đàn violon ra khỏi hộp, điều chỉnh dây âm.
Lục Trung Quân ngập ngừng giây lát, đến cạnh cô, xem cô thử dây đàn.
– Anh thấy anh ta khen ngợi em bằng bao nhiều lời hay lẽ đẹp như thế, chắc là trong lòng em thích lắm đúng không? Cho nên em mới đánh dấu trang như này?
– Là anh ta làm. Vừa nãy anh đọc lên tôi mới biết đấy. Anh cứ lải nhải tôi đuổi anh ra ngoài bây giờ.
Lục Trung Quân chay mày lại:
– Thế còn giữ làm gì, để anh vứt cho em.
Vừa nói vừa cầm tập san thơ kia định quăng vào thùng rác.
– Đừng, hai ngày nữa chúng tôi tham gia buổi biểu diễn chào mừng ngày quốc tế phụ nữ, có chọn bài thơ trong đó để làm tiết mục tham gia, anh đừng có vứt.
– Bài thơ nào?
An Na đọc tên bài thơ ra, Lục Trung Quân tìm đúng trang đó xé toẹt một cái, đặt lên bàn, còn lại thì xé luôn làm đôi, sau đó vứt luôn vào thùng rác.
– Đỡ phải chướng mắt. – Quẳng xong còn lẩm bẩm một câu.
An Na thấy anh không làm phiền đến mình thì mặc kệ anh, cầm tùng hương lau dây đàn cẩn thận, tiện hỏi:
– Anh tới làm gì?
– Mấy ngày rồi không được gặp em, nhớ em thôi chứ có gì đâu.
Lục Trung Quân ngồi lại ghế, nhìn cô bận rộn.
An Na tay đang cầm đàn hơi khựng lại chút.
– Tôi rất bận, lát còn phải cùng mọi người tập luyện nữa, chỉ còn hai ngày nữa thôi. Anh không có việc gì thì về đi.
An Na vốn nghĩ anh sẽ chẳng nghe lời cô mà đi đâu, ai ngờ anh thật sự đứng lên, đi đến cửa mấy bước lại dừng lại, quay lại nói:
– Mai Mai, trong lòng em có thật sự muốn anh cuốn gói khỏi Hồng Thạch Tỉnh, sau này không bao giờ tới làm phiền em nữa không?
An Na ngẩng lên nhìn anh.
– Ý anh là gì?
Lục Trung Quân nói:
– Không có gì, nói bừa thôi. Bỏ đi, không làm phiền em nữa, anh đi đây.
Nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.

Lục Trung Quân ra khỏi trạm sữa đi thẳng tới Ủy ban huyện, đến phòng làm việc của Phó huyện trưởng Uông, gõ cửa một cái rồi đi vào.
Phó huyện trưởng Uông đang có người, thấy anh vào thì xua người kia đi, đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh Lục Trung Quân, quan tâm hỏi:
– Thế nào, nghĩ kỹ chưa?
– Nghĩ kỹ rồi ạ.
Phó huyện trưởng Uông tỏ vẻ hài lòng.
– Được, thế thì tốt. Vậy chú sẽ báo cho lãnh đạo của cháu…
– Cháu không đi. Cháu sẽ ở lại đây.
Lục Trung Quân cắt đứt lời ông.
Phó huyện trưởng Uông ngớ hết cả người, như không tin vào tai mình.
– Tiểu Quân, cháu nói gì thế? Cơ hội tốt như thế mà sao cháu lại không đi?
Lần trước ông gọi anh đến bảo có chuyện muốn nói chính là tin tức này. Học viện Lục Hàng XX mới thành lập đích thân điều Lục Trung Quân đến đó đảm nhiệm huấn luyện viên. Lúc đó anh nói cho anh suy nghĩ vài ngày. Phó huyện trưởng Uông tin chắc anh sẽ bằng lòng, không ngờ rằng anh lại nói không muốn đi.
– Cháu nghĩ gì vậy hả? Một cơ hội tốt hiếm có như thế. Chú cho cháu biết, đây là đơn vị trực thuộc Trung ương, bồi dưỡng nhân tài phi hành cao cấp, họ biết cháu là người giữ kỷ lục bay đêm dài nhất, rất thưởng thức cháu nên mới đặc biệt điều cháu đến đó. Chỉ cần cháu đi là cháu có cơ hội khôi phục lại chức hàm. Chẳng phải cháu nằm mơ cũng muốn quay về đó sao, sao giờ lại thay đổi thế?
– Không gì cả, chỉ không muốn đi thôi. Cháu đi đây chú Uông.
Anh đứng lên đi ra cửa.
– Cháu đứng lại cho chú.
Phó huyện trưởng Uông tức giận cũng đứng lên.
– Cháu đúng là người chẳng biết tốt xấu. Sao cháu cứ gàn bướng cự tuyệt cơ hội tốt như thế hả. Sao thế, làm đội trưởng đồn công an ở một nơi khỉ ho cò gáy kia cháu rất thích à? Chú cho cháu biết, đây cũng là ý của bố cháu. Cháu không dám đi à?
– Chú Uông, dù là ý của ông trời cháu cũng không đi. Thế ạ, làm phiền chú nhiều rồi. Cháu đi đây.
Anh mở cửa đi ra ngoài.

back top