Tin tức tốt lành nhanh chóng lan truyền, chỉ trong chốc lát, ngay cả hàng xóm cũng biết chuyện này.
Nhà ông An quan hệ với làng xóm láng giềng rất tốt, mọi người nghe nói cha con nhà họ Lục từ xa tới, giờ đang ở nhà ông An vì thế không mời mà tự đến nhà chúc mừng, tức thì trong phòng khách chật ních người, ghế không đủ ngồi, có người ngồi có người đứng, trò chuyện vui vẻ náo nhiệt, thảo luận sôi nổi việc đính hôn như nào, phải làm những gì, đúng là còn náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa.
Ông An tươi cười đón khách, bà Tiêu Du thì bận rộn pha trà nót nước mời hàng xóm láng giềng.
Vừa rồi bà nội không kiềm chế được tự ra rồi quyết định, An Na biết sự việc đã xong, thấy Lục Trung Quân hai mắt sáng ngời, nhìn mình chăm chú, trong lòng cũng sung sướng khôn cùng, bất chợt lại khẩn trương, kéo Lục Tiểu Lâm đi vào phòng mình, đóng cửa lại, nhận lời chúc mừng của cô ấy xong, hai người trốn ở trong phòng thì thầm trò chuyện. Tới lúc này rồi, nghe bên ngoài náo nhiệt, biết hàng xóm láng giềng tới, càng ngượng ngùng hơn không dám đi ra ngoài.
– Chị dâu, sau này em có chị dâu rồi. – Lục Tiểu Lâm cười hì hì nói, – Chắc anh em giờ đang chưa lấy lại tinh thần đâu. Hời anh ấy quá rồi. Ngày thường anh ấy chẳng làm gì được, cuối cùng phải nhờ bố ra mặt mới cưới được vợ về, đúng là vô dụng mà.
– Nói gì anh đấy hở Tiểu Lâm? – Bên ngoài có giọng của Lục Trung Quân.
Lục Tiểu Lâm thè lưỡi, chạy ra mở cửa:
– Em có nói gì đâu. Toàn khen anh thôi.
Lục Trung Quân cười, đứng ở cửa nhìn An Na.
– Anh chị nói chuyện đi, em không làm bóng đèn nữa.
Lục Tiểu Lâm cười hì hì đi ra ngoài.
Lục Trung Quân vẫn đứng ở cửa, chăm chú nhìn An Na một lát, bỗng nhiên giang tay ra với cô.
An Na lao tới, nhào vào cái ôm của anh.
Lục Trung Quân đón lấy cô, cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn ngọt ngào qua đi, An Na dựa vào ngực anh, tay treo lên cổ anh, ngước lên nhìn anh khẽ khàng nói:
– Chắc trong lòng chú em nghẹn lắm đây. Chờ mọi người đi về rồi, em đưa anh đi gặp chú, chúng ta xin lỗi ông, được không?
– Anh xin nghe theo vợ anh.
Lục Trung Quân lại lần nữa ôm chặt cô.
……
Cả buổi chiều, trưởng bối hai nhà đều bàn bạc chuyện hôn sự. Cuối cùng quyết định hai ngày trước cuối năm sẽ tổ chức tiệc rượu bên nhà ông An trước, sang tháng giêng thì đến Bắc Kinh tổ chức lần nữa. Bàn bạc chi tiết xong rồi, ăn xong bữa cơm chiều, Lục Tiểu Lâm buổi tối ngủ cùng phòng với An Na, Lục Trung Quân đưa bố đến khách sạn.
An Quốc Cường cũng ra ngoài tiễn, ông cụ Lục bảo không cần mãi, ông An mới dừng lại, quay vào nhà.
Lục Trung Quân đem đưa bố đến khách sạn, an bài xong xuôi, đứng trước mặt bố, mãi một lúc mới cất tiếng:
– Bố…
Anh vừa gọi, ông cụ đưa đưa tay lên ngăn anh lại.
– Không cần nói gì cả. Bố biết con muốn nói gì. Ngược lại bố có mấy lời muốn nói với con. Hôm nay bố làm thế, nói dễ nghe, thì là giúp con trai mình cưới vợ, nói khó nghe, là dựa vào mặt già này mà ép bức người ta. Bố phá quy củ ngay cả mặt già này cũng không cần, vì sao, trong lòng con hiểu đúng không. Với bố con không cần phải nói gì cả, phía An Quốc Cường, bố biết trong lòng cậu ta chắc chắn khó chịu, con qua đó luôn đi, tạ lỗi với người ta đi.
Lục Trung Quân vội vã đáp:
– Vâng con biết rồi, con đi luôn ạ.
Nói xong vội vã đi, ra tới cửa, chợt dừng bước lại.
– Bố, cảm ơn bố.
Ông cụ Lục hừ mũi, mặt không biểu cảm.
Lục Trung Quân toét miệng cười, mở cửa bước ra ngoài.
……
Lục Trung Quân trở lại nhà họ An.
An Na đã chờ anh ở cổng rồi.
– Chú em đâu?
– Trở lại rồi ạ. Chú đang ở trong phòng, đang nói chuyện với thím.
Cô dẫn Lục Trung Quân vào phòng tiếp khách thường ngày, bảo anh chờ, mình thì gõ cửa phòng bố mẹ, thấy cửa khép hờ thì đẩy vào, nói với ông An.
– Bố, anh ấy trở lại rồi. Con bảo anh ấy chờ ở phòng khách rồi ạ. Anh ấy muốn gặp bố.
An Quốc Cường hừ mũi:
– Còn gì để gặp? Ban ngày gặp còn chưa đủ à? Nó không thấy đủ, nhưng bố thấy đủ rồi.
Tiêu Du cười lắc lắc đầu, đẩy ông đi ra.
– Đừng giống trẻ con nữa. Là người nhà cả, nói chuyện đàng hoàng cho em.
Ông An rốt cuộc vẫn phải đi vào phòng khách.
An Na cảm kích nhìn mẹ, mình cũng đi vào theo bố.
Lục Trung Quân đứng lên, sóng vai với An Na đến trước mặt ông An.
– Còn gì muốn nói thì nói đi.
Ông An cũng không ngồi xuống, cất lời luôn.
– Chú, vừa rồi đưa bố đến khách sạn, bố cháu nói, việc chú đồng ý, ông ấy đã nhận ân tình lớn của chú, bảo cháu qua cảm ơn chú. Chú, cám ơn chú đã đồng ý để cháu và An Na kết hôn với nhau. Cháu đảm bảo, cả đời này sẽ đối xử tốt với cô ấy, tuyệt đối không phụ sự nhượng bộ ngày hôm nay của chú đâu ạ.
Lúc anh nói câu này, thần sắc trịnh trọng vô cùng.
Ông An không nói gì.
– Bố…Chú…- An Na dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ông An, – Chú nói gì đi, nếu không dẫu chú đã đồng ý rồi, trong lòng cháu cũng khó chịu. Cháu muốn nhận được lời chúc phúc của chú.
Thần sắc của ông An rốt cuộc hòa hoãn xuống, liếc Lục Trung Quân.
– Cậu nhớ kỹ cho tôi, trước khi kết hôn cấm đụng một ngón tay vào người con bé.
An Na ngẩn ra, ngay sau đó mặt nóng bừng lên.
Lục Trung Quân cũng ngây ra, sau đó lập tức gật đầu.
– Vâng, cháu hứa. Cháu sẽ làm được.
– Cứ thế đi.
Ông An chắp tay ra sau, đi ra ngoài.
…
Sau bữa tiệc đính hôn mà nhà họ An và nhà họ Lục tổ chức tại nhà An Quốc Cường xong, mấy bố con ông cụ Lục về Bắc Kinh, chuẩn bị cho tiệc đính hôn vào tháng giêng. An Na trước cuối năm gọi điện thoại cho cô Lý Hồng, nói chuyện hôn sự của mình và Lục Trung Quân, nói đợi có thời gian rảnh cô và Lục Trung Quân sẽ đi Hồng Thạch Tỉnh thăm bà và Tiểu Ny.
Cô Lý Hồng cực kỳ vui mừng, chúc mừng An Na, còn nói với cô, trạm sữa trong huyện giờ kinh doanh rất tốt, điều kiện trong nhà cũng khá lên rất nhiều ròi, đang chuẩn bị sửa nhà. Bà tuy rằng mở quầy hàng bán đồ lặt vặt, chủ yếu cũng là để giết thời gian. Bảo khi nào An Na rảnh, nhất định phải đến đây chơi.
An Na đồng ý, trước khi cúp điện thoại, trù trừ một chút, vẫn nói chuyện Chu Kiến Bân cho bà biết, còn bảo, Chu Kiến Bân kia giờ đã bị hủy bỏ tư cách xuất ngoại, cũng không làm chủ tịch hội sinh viên nữa, trước kỳ nghỉ đông vẫn không thấy anh ta quay về trường, đoán chừng là vì quá xấu hổ mà xin nghỉ dài hạn rồi. Bên kia cô Lý Hồng nghe xong vô cùng kích động, sau đó nghiến răng mắng chửi một lúc, cuối cùng cảm ơn An Na. Hai người lại trò chuyện một lúc nữa mới cúp điện thoại.
……
Những ngày bận rộn cuối năm rất nhanh đã qua, bước vào tháng giêng, đảo mắt đã tới ngày lành đã chọn rồi.
Vợ chồng ông An cùng bà nội, Tiểu Quang đến trước một ngày.
Nhà của Lục gia vẫn để không, ông cụ Lục kiên quyết muốn họ ở nhà mình, nói phòng đã dọn dẹp xong hết rồi. An Quốc Cường không muốn ở lại, nhưng bà nội và Tiêu Dao thì thấy còn có Tiểu Quang nữa, ở bên ngoài thì quá không tiện, vì vậy nhận ý tốt của ông cụ Lục, ở lại nhà họ Lục.
Nhà họ Lục đã chuẩn bị đâu vào đấy mọi thứ cho tiệc đính hôn ngày mai. Bữa tiệc tổ chức ở nhà hàng Tây Uyển, cũng không tính làm quá lớn, chỉ mời một số bạn bè thân thích thân cận. Nhưng dù vậy cũng phải gần hai mươi bàn liền. Ngoài thân thuộc của Lục gia, còn có một vài thế giao, bộ hạ của ông cụ Lục, chủ nhiệm Điền, cùng với một số thành viên quen biết đã lâu đều tới dự. Phó huyện trưởng Uông và chị Hồ cùng con gái Uông Tuệ Lệ cũng tới, khi gặp mặt An Na, vui vẻ trò chuyện không dứt.
Ngày đính hôn, khách khứa đến đông đủ, Lục Trung Quân thần thái sáng láng, tươi rói. Qua bữa tiệc, khách đã vãn dẫn, người ở gần thì tạm biệt ra về, người ở nhà thì bố trí nơi nghỉ ngơi.
Cả nhà họ An ở lại Bắc Kinh chơi mấy ngày, toàn bộ hành trình Lục Trung Quân đều tham gia, săn sóc bà nội rất chu đáo. Bà nội cứ gặp anh là cười rất tươi. Nhận ra được, ông An tuy không mấy khi nói chuyện với anh, nhưng mỗi khi gặp anh, trong lòng vẫn chỉ hận không đá cho anh đầu choáng mắt hoa mới thấy hả lòng.
Hôm nay, cả nhà ông An sẽ quay về thành phố S. Ông cụ Lục hôm nay lại có việc bận, không thể đích thân tiễn cả nhà về được, sáng sớm đã chờ chào từ biệt với bà nội và vợ chồng An Quốc Cường, sau đó bảo Lục Trung Quân đưa cả nhà họ ra nhà ga.
Trước cuối năm khi về nhà, An Na đã thông qua bố chào hỏi với lãnh đạo cục kinh tế thương mại, đã xin nghỉ, giờ muốn ở lại làm nốt việc ở phòng làm việc của Tống nữ sĩ, không thể về nhà cùng cả nhà được.
Bên kia bà nội tạm biệt với Lục Trung Quân, bên này Tiêu Du dặn dò An Na, bảo cô chú ý sức khỏe đừng để bản thân mệt mỏi. An Na chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Lục Trung Quân giúp bà nội xách hành lý, đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại phòng khách chợt vang lên.
Lục Tiểu Lâm chạy tới nhận điện thoại, sau đó nói là chủ nhiệm Điền gọi tới, tìm Lục Trung Quân có việc gấp.
An Na và Lục Trung Quân nhìn nhau.
– Lục Trung Quân! Sao cháu lại cả gan làm loạn như vậy, cháu muốn làm chú tức chết à?
Bên kia điện thoại chủ nhiệm Điền vừa nghe thấy giọng của Lục Trung Quân là bắt đầu mắng chửi, giọng mắng rất to, ngay cả An Na cũng nghe rõ ràng.
Lục Trung Quân vội đưa điện thoại ra xa tai một chút.
– Cháu lại gây gì với chú vậy chủ nhiệm?
– Thằng ranh chết tiệt kia! Cháu lập tức lăn đến đây cho chú, ngay lập tức. Đây là mệnh lệnh!
– Chủ nhiệm!
Lục Trung Quân khó xử, nhìn cả nhà ông An đang chờ mình nhận điện thoại, hạ thấp giọng:
– Cháu đang định đưa cả nhà chú An Na ra nhà ga…Có chuyện gì không chú? Gần đây hình như cháu đâu phạm lỗi gì đâu?
– An Quốc Cường cũng ở đó hở? Vừa hay, bảo anh ta nghe điện thoại đi. Chú không thèm nói chuyện với cháu nữa. Chú sắp bị cháu làm cho tức chết rồi.
Lục Trung Quân chần chờ một chút, đành phải nói với ông An.
– Chú, chủ nhiệm Điền nói muốn nói chuyện với chú…
Ông An sửng sốt.
– Hình như ông ấy giận cháu. Nhưng cháu bảo đảm, gần đây cháu không hề gây chuyện gì cả.
Lục Trung Quân gấp gáp giải thích.
An Quốc Cường mang vẻ mặt khó hiểu đi tới nhận điện thoại trên tay Lục Trung Quân, a lô một tiếng.
– Chủ nhiệm Điền, tôi là An Quốc Cường…
Cũng không biết chủ nhiệm Điền nói gì mà thần sắc của An Quốc Cường dần dần trở nên rất kỳ lạ.
An Na căng thẳng vô cùng. Cô cảm giác hai ngày này bố có vẻ như đã chấp nhận Lục Trung Quân rồi, nhỡ đâu anh lại gây chuyện…
– Biết rồi, được, tôi lập tức bảo cậu ta quay về học viện.
Ông An cúp điện thoại.
– Chú, chủ nhiệm Điền làm sao vậy, sao lại tức giận như thế?
An Na lập tức hỏi dồn ông An.
– Chủ nhiệm Điền nói, mẹ của Phó đội trưởng Chử Vĩ đã hy sinh trước kia của Lục Trung Quân vừa mới đến học viện, nói giờ mới biết Lục Trung Quân gánh vết đen cho con trai mình nhiều năm, còn nói tháng nào cũng khấu trừ tiền lương để trợ cấp cho mình, trong lòng không yên, nên tới học viện, mong muốn lãnh đạo trả lại trong sạch cho nó.
An Quốc Cường liếc Lục Trung Quân đang đầy lo lắng bên cạnh, nói.
Nhà ông An quan hệ với làng xóm láng giềng rất tốt, mọi người nghe nói cha con nhà họ Lục từ xa tới, giờ đang ở nhà ông An vì thế không mời mà tự đến nhà chúc mừng, tức thì trong phòng khách chật ních người, ghế không đủ ngồi, có người ngồi có người đứng, trò chuyện vui vẻ náo nhiệt, thảo luận sôi nổi việc đính hôn như nào, phải làm những gì, đúng là còn náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa.
Ông An tươi cười đón khách, bà Tiêu Du thì bận rộn pha trà nót nước mời hàng xóm láng giềng.
Vừa rồi bà nội không kiềm chế được tự ra rồi quyết định, An Na biết sự việc đã xong, thấy Lục Trung Quân hai mắt sáng ngời, nhìn mình chăm chú, trong lòng cũng sung sướng khôn cùng, bất chợt lại khẩn trương, kéo Lục Tiểu Lâm đi vào phòng mình, đóng cửa lại, nhận lời chúc mừng của cô ấy xong, hai người trốn ở trong phòng thì thầm trò chuyện. Tới lúc này rồi, nghe bên ngoài náo nhiệt, biết hàng xóm láng giềng tới, càng ngượng ngùng hơn không dám đi ra ngoài.
– Chị dâu, sau này em có chị dâu rồi. – Lục Tiểu Lâm cười hì hì nói, – Chắc anh em giờ đang chưa lấy lại tinh thần đâu. Hời anh ấy quá rồi. Ngày thường anh ấy chẳng làm gì được, cuối cùng phải nhờ bố ra mặt mới cưới được vợ về, đúng là vô dụng mà.
– Nói gì anh đấy hở Tiểu Lâm? – Bên ngoài có giọng của Lục Trung Quân.
Lục Tiểu Lâm thè lưỡi, chạy ra mở cửa:
– Em có nói gì đâu. Toàn khen anh thôi.
Lục Trung Quân cười, đứng ở cửa nhìn An Na.
– Anh chị nói chuyện đi, em không làm bóng đèn nữa.
Lục Tiểu Lâm cười hì hì đi ra ngoài.
Lục Trung Quân vẫn đứng ở cửa, chăm chú nhìn An Na một lát, bỗng nhiên giang tay ra với cô.
An Na lao tới, nhào vào cái ôm của anh.
Lục Trung Quân đón lấy cô, cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn ngọt ngào qua đi, An Na dựa vào ngực anh, tay treo lên cổ anh, ngước lên nhìn anh khẽ khàng nói:
– Chắc trong lòng chú em nghẹn lắm đây. Chờ mọi người đi về rồi, em đưa anh đi gặp chú, chúng ta xin lỗi ông, được không?
– Anh xin nghe theo vợ anh.
Lục Trung Quân lại lần nữa ôm chặt cô.
……
Cả buổi chiều, trưởng bối hai nhà đều bàn bạc chuyện hôn sự. Cuối cùng quyết định hai ngày trước cuối năm sẽ tổ chức tiệc rượu bên nhà ông An trước, sang tháng giêng thì đến Bắc Kinh tổ chức lần nữa. Bàn bạc chi tiết xong rồi, ăn xong bữa cơm chiều, Lục Tiểu Lâm buổi tối ngủ cùng phòng với An Na, Lục Trung Quân đưa bố đến khách sạn.
An Quốc Cường cũng ra ngoài tiễn, ông cụ Lục bảo không cần mãi, ông An mới dừng lại, quay vào nhà.
Lục Trung Quân đem đưa bố đến khách sạn, an bài xong xuôi, đứng trước mặt bố, mãi một lúc mới cất tiếng:
– Bố…
Anh vừa gọi, ông cụ đưa đưa tay lên ngăn anh lại.
– Không cần nói gì cả. Bố biết con muốn nói gì. Ngược lại bố có mấy lời muốn nói với con. Hôm nay bố làm thế, nói dễ nghe, thì là giúp con trai mình cưới vợ, nói khó nghe, là dựa vào mặt già này mà ép bức người ta. Bố phá quy củ ngay cả mặt già này cũng không cần, vì sao, trong lòng con hiểu đúng không. Với bố con không cần phải nói gì cả, phía An Quốc Cường, bố biết trong lòng cậu ta chắc chắn khó chịu, con qua đó luôn đi, tạ lỗi với người ta đi.
Lục Trung Quân vội vã đáp:
– Vâng con biết rồi, con đi luôn ạ.
Nói xong vội vã đi, ra tới cửa, chợt dừng bước lại.
– Bố, cảm ơn bố.
Ông cụ Lục hừ mũi, mặt không biểu cảm.
Lục Trung Quân toét miệng cười, mở cửa bước ra ngoài.
……
Lục Trung Quân trở lại nhà họ An.
An Na đã chờ anh ở cổng rồi.
– Chú em đâu?
– Trở lại rồi ạ. Chú đang ở trong phòng, đang nói chuyện với thím.
Cô dẫn Lục Trung Quân vào phòng tiếp khách thường ngày, bảo anh chờ, mình thì gõ cửa phòng bố mẹ, thấy cửa khép hờ thì đẩy vào, nói với ông An.
– Bố, anh ấy trở lại rồi. Con bảo anh ấy chờ ở phòng khách rồi ạ. Anh ấy muốn gặp bố.
An Quốc Cường hừ mũi:
– Còn gì để gặp? Ban ngày gặp còn chưa đủ à? Nó không thấy đủ, nhưng bố thấy đủ rồi.
Tiêu Du cười lắc lắc đầu, đẩy ông đi ra.
– Đừng giống trẻ con nữa. Là người nhà cả, nói chuyện đàng hoàng cho em.
Ông An rốt cuộc vẫn phải đi vào phòng khách.
An Na cảm kích nhìn mẹ, mình cũng đi vào theo bố.
Lục Trung Quân đứng lên, sóng vai với An Na đến trước mặt ông An.
– Còn gì muốn nói thì nói đi.
Ông An cũng không ngồi xuống, cất lời luôn.
– Chú, vừa rồi đưa bố đến khách sạn, bố cháu nói, việc chú đồng ý, ông ấy đã nhận ân tình lớn của chú, bảo cháu qua cảm ơn chú. Chú, cám ơn chú đã đồng ý để cháu và An Na kết hôn với nhau. Cháu đảm bảo, cả đời này sẽ đối xử tốt với cô ấy, tuyệt đối không phụ sự nhượng bộ ngày hôm nay của chú đâu ạ.
Lúc anh nói câu này, thần sắc trịnh trọng vô cùng.
Ông An không nói gì.
– Bố…Chú…- An Na dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ông An, – Chú nói gì đi, nếu không dẫu chú đã đồng ý rồi, trong lòng cháu cũng khó chịu. Cháu muốn nhận được lời chúc phúc của chú.
Thần sắc của ông An rốt cuộc hòa hoãn xuống, liếc Lục Trung Quân.
– Cậu nhớ kỹ cho tôi, trước khi kết hôn cấm đụng một ngón tay vào người con bé.
An Na ngẩn ra, ngay sau đó mặt nóng bừng lên.
Lục Trung Quân cũng ngây ra, sau đó lập tức gật đầu.
– Vâng, cháu hứa. Cháu sẽ làm được.
– Cứ thế đi.
Ông An chắp tay ra sau, đi ra ngoài.
…
Sau bữa tiệc đính hôn mà nhà họ An và nhà họ Lục tổ chức tại nhà An Quốc Cường xong, mấy bố con ông cụ Lục về Bắc Kinh, chuẩn bị cho tiệc đính hôn vào tháng giêng. An Na trước cuối năm gọi điện thoại cho cô Lý Hồng, nói chuyện hôn sự của mình và Lục Trung Quân, nói đợi có thời gian rảnh cô và Lục Trung Quân sẽ đi Hồng Thạch Tỉnh thăm bà và Tiểu Ny.
Cô Lý Hồng cực kỳ vui mừng, chúc mừng An Na, còn nói với cô, trạm sữa trong huyện giờ kinh doanh rất tốt, điều kiện trong nhà cũng khá lên rất nhiều ròi, đang chuẩn bị sửa nhà. Bà tuy rằng mở quầy hàng bán đồ lặt vặt, chủ yếu cũng là để giết thời gian. Bảo khi nào An Na rảnh, nhất định phải đến đây chơi.
An Na đồng ý, trước khi cúp điện thoại, trù trừ một chút, vẫn nói chuyện Chu Kiến Bân cho bà biết, còn bảo, Chu Kiến Bân kia giờ đã bị hủy bỏ tư cách xuất ngoại, cũng không làm chủ tịch hội sinh viên nữa, trước kỳ nghỉ đông vẫn không thấy anh ta quay về trường, đoán chừng là vì quá xấu hổ mà xin nghỉ dài hạn rồi. Bên kia cô Lý Hồng nghe xong vô cùng kích động, sau đó nghiến răng mắng chửi một lúc, cuối cùng cảm ơn An Na. Hai người lại trò chuyện một lúc nữa mới cúp điện thoại.
……
Những ngày bận rộn cuối năm rất nhanh đã qua, bước vào tháng giêng, đảo mắt đã tới ngày lành đã chọn rồi.
Vợ chồng ông An cùng bà nội, Tiểu Quang đến trước một ngày.
Nhà của Lục gia vẫn để không, ông cụ Lục kiên quyết muốn họ ở nhà mình, nói phòng đã dọn dẹp xong hết rồi. An Quốc Cường không muốn ở lại, nhưng bà nội và Tiêu Dao thì thấy còn có Tiểu Quang nữa, ở bên ngoài thì quá không tiện, vì vậy nhận ý tốt của ông cụ Lục, ở lại nhà họ Lục.
Nhà họ Lục đã chuẩn bị đâu vào đấy mọi thứ cho tiệc đính hôn ngày mai. Bữa tiệc tổ chức ở nhà hàng Tây Uyển, cũng không tính làm quá lớn, chỉ mời một số bạn bè thân thích thân cận. Nhưng dù vậy cũng phải gần hai mươi bàn liền. Ngoài thân thuộc của Lục gia, còn có một vài thế giao, bộ hạ của ông cụ Lục, chủ nhiệm Điền, cùng với một số thành viên quen biết đã lâu đều tới dự. Phó huyện trưởng Uông và chị Hồ cùng con gái Uông Tuệ Lệ cũng tới, khi gặp mặt An Na, vui vẻ trò chuyện không dứt.
Ngày đính hôn, khách khứa đến đông đủ, Lục Trung Quân thần thái sáng láng, tươi rói. Qua bữa tiệc, khách đã vãn dẫn, người ở gần thì tạm biệt ra về, người ở nhà thì bố trí nơi nghỉ ngơi.
Cả nhà họ An ở lại Bắc Kinh chơi mấy ngày, toàn bộ hành trình Lục Trung Quân đều tham gia, săn sóc bà nội rất chu đáo. Bà nội cứ gặp anh là cười rất tươi. Nhận ra được, ông An tuy không mấy khi nói chuyện với anh, nhưng mỗi khi gặp anh, trong lòng vẫn chỉ hận không đá cho anh đầu choáng mắt hoa mới thấy hả lòng.
Hôm nay, cả nhà ông An sẽ quay về thành phố S. Ông cụ Lục hôm nay lại có việc bận, không thể đích thân tiễn cả nhà về được, sáng sớm đã chờ chào từ biệt với bà nội và vợ chồng An Quốc Cường, sau đó bảo Lục Trung Quân đưa cả nhà họ ra nhà ga.
Trước cuối năm khi về nhà, An Na đã thông qua bố chào hỏi với lãnh đạo cục kinh tế thương mại, đã xin nghỉ, giờ muốn ở lại làm nốt việc ở phòng làm việc của Tống nữ sĩ, không thể về nhà cùng cả nhà được.
Bên kia bà nội tạm biệt với Lục Trung Quân, bên này Tiêu Du dặn dò An Na, bảo cô chú ý sức khỏe đừng để bản thân mệt mỏi. An Na chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Lục Trung Quân giúp bà nội xách hành lý, đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại phòng khách chợt vang lên.
Lục Tiểu Lâm chạy tới nhận điện thoại, sau đó nói là chủ nhiệm Điền gọi tới, tìm Lục Trung Quân có việc gấp.
An Na và Lục Trung Quân nhìn nhau.
– Lục Trung Quân! Sao cháu lại cả gan làm loạn như vậy, cháu muốn làm chú tức chết à?
Bên kia điện thoại chủ nhiệm Điền vừa nghe thấy giọng của Lục Trung Quân là bắt đầu mắng chửi, giọng mắng rất to, ngay cả An Na cũng nghe rõ ràng.
Lục Trung Quân vội đưa điện thoại ra xa tai một chút.
– Cháu lại gây gì với chú vậy chủ nhiệm?
– Thằng ranh chết tiệt kia! Cháu lập tức lăn đến đây cho chú, ngay lập tức. Đây là mệnh lệnh!
– Chủ nhiệm!
Lục Trung Quân khó xử, nhìn cả nhà ông An đang chờ mình nhận điện thoại, hạ thấp giọng:
– Cháu đang định đưa cả nhà chú An Na ra nhà ga…Có chuyện gì không chú? Gần đây hình như cháu đâu phạm lỗi gì đâu?
– An Quốc Cường cũng ở đó hở? Vừa hay, bảo anh ta nghe điện thoại đi. Chú không thèm nói chuyện với cháu nữa. Chú sắp bị cháu làm cho tức chết rồi.
Lục Trung Quân chần chờ một chút, đành phải nói với ông An.
– Chú, chủ nhiệm Điền nói muốn nói chuyện với chú…
Ông An sửng sốt.
– Hình như ông ấy giận cháu. Nhưng cháu bảo đảm, gần đây cháu không hề gây chuyện gì cả.
Lục Trung Quân gấp gáp giải thích.
An Quốc Cường mang vẻ mặt khó hiểu đi tới nhận điện thoại trên tay Lục Trung Quân, a lô một tiếng.
– Chủ nhiệm Điền, tôi là An Quốc Cường…
Cũng không biết chủ nhiệm Điền nói gì mà thần sắc của An Quốc Cường dần dần trở nên rất kỳ lạ.
An Na căng thẳng vô cùng. Cô cảm giác hai ngày này bố có vẻ như đã chấp nhận Lục Trung Quân rồi, nhỡ đâu anh lại gây chuyện…
– Biết rồi, được, tôi lập tức bảo cậu ta quay về học viện.
Ông An cúp điện thoại.
– Chú, chủ nhiệm Điền làm sao vậy, sao lại tức giận như thế?
An Na lập tức hỏi dồn ông An.
– Chủ nhiệm Điền nói, mẹ của Phó đội trưởng Chử Vĩ đã hy sinh trước kia của Lục Trung Quân vừa mới đến học viện, nói giờ mới biết Lục Trung Quân gánh vết đen cho con trai mình nhiều năm, còn nói tháng nào cũng khấu trừ tiền lương để trợ cấp cho mình, trong lòng không yên, nên tới học viện, mong muốn lãnh đạo trả lại trong sạch cho nó.
An Quốc Cường liếc Lục Trung Quân đang đầy lo lắng bên cạnh, nói.