Trở Lại Hoang Thôn

C13- Ngày thứ năm 3

Và trong đồ ngọc của văn minh Lương Chử, “Hoàn” đã từng xuất hiện đi xuất hiện lại, hơn nữa mỗi lần xuất hiện, kí hiệu này đều báo hiệu sắp có phát hiện khảo cổ trọng đại. Bởi vậy, kí hiệu này vô cùng quan trọng đối với văn minh Lương Chử, thậm chí là một giấc mộng quan trọng nhất của cổ quốc Lương Chử.

Cổ quốc Lương Chử đối với giấc mộng này, cũng như đối với kí hiệu này đều tồn tại sự sùng bái mãnh liệt. Do trong mộ mai táng cũng phát hiện thấy kí hiệu này nên có thể đoán định người Lương Chử, cũng giống như người Ai Cập cổ, đều cho rằng, sau khi con người chết đi linh hồn vẫn tồn tại, có thể sống lại ở một thời điểm nào đó ở tương lai. Người Ai Cập cổ đã sử dụng phương pháp ướp xác để theo đuổi sự sống vĩnh hằng, còn người Lương Chử lại dựa vào “Hoàn” để chờ đợi ngày phục sinh.

“Hoàn” là một quỹ đạo không có điểm đầu, cũng không có điểm cuối, quỹ đạo này sẽ vĩnh viễn chuyển động thành vòng tròn, lặp lại không giới hạn, giống như sinh mệnh của con người vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Trong lĩnh vực triết học cổ đại, “Hoàn” có ý nghĩa tuần hoàn lặp đi lặp lại, thậm chí tượng trưng cho sự tồn tại vĩnh hằng. Trong hình học, “Hoàn” là biểu hiện quan trọng của khái niệm hình tròn. Trong toán học, tần suất tính toán theo vòng tròn của “Hoàn” cũng không có điểm đầu, không có điểm cuối. Trong mỹ học như hội họa, điêu khắc, vũ đạo… và những nghệ thuật thị giác khác, “Hoàn” cũng có tác dụng vô cùng đặc biệt. Trung Quốc cổ đại cũng có một trò chơi trí tuệ tên là “Cửu liên hoàn”.

Bởi vậy, “Hoàn” vừa là biểu tượng của người chết phục sinh, vừa là mật mã để giải giấc mộng Lương Chử.

Khi đọc tới đây, trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh – mấy hôm trước khi tôi mới bước chân vào căn phòng này, chỉ thấy Tô Thiên Bình ngồi trên sàn nhà, xung quanh có xếp các loại đồ vật thành một “vòng tròn”.

Đây không phải là “Hoàn” sao?

Còn có cả “vòng tròn” được hợp thành bằng những chiếc cốc này, trong “tâm vòng tròn” còn vẽ một ngôi sao năm cánh màu trắng, không nghi ngờ gì nữa, đây cũng là một “Hoàn”.

Còn nữa – tôi ngẩng đầu lên dồn ánh mắt về phía cửa sổ, màu đỏ đó nổi bật trong làn hơi nước.

Đúng như trong "Hủy diệt mộng cảnh" viết vậy, chính là “Hoàn”!

Nhưng, cái chữ “Hoàn” này đối với tôi mà nói, còn có ý nghĩa đặc biệt hơn cả, đó chính là – nhẫn ngọc.

Chiếc nhẫn ngọc trong “Quán trọ Hoang thôn” là một ngọc khí kỳ dị - hình dáng hơi giống chiếc nhẫn, nhưng to hơn chiếc nhẫn bình thường một chút. Màu sắc của chiếc nhẫn ngọc rất đặc biệt, tổng thể là màu xanh non trong suốt, dưới ánh sáng soi rọi sẽ phát ra tia sáng yếu ớt. Một bên chiếc nhẫn ngọc có một vết kỳ dị màu đỏ, xem ra giống như một vệt bẩn mọc trong thân chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn ngọc đến từ địa cung dưới lòng đất ngôi nhà Tiến Sỹ Đệ trong Hoang thôn, nửa năm trước, bốn học sinh của trường đại học S đã xâm nhập vào địa cung, Xuân Vũ đã lấy chiếc nhẫn ngọc này đem về Thượng Hải. Sau khi Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong xảy ra chuyện, tôi có đọc được chiếc nhẫn này và đã cảm thấy rằng bên trong có ẩn chứa bí mật nào đó.

Không lâu sau, tôi đã dọn tới quán trọ Hoang thôn, trong một đêm tối đen khủng khiếp, do tò mò nên tôi đã đeo chiếc nhẫn này lên. Vậy là, sự việc khiến người ta không thể ngờ tới đã xảy ra, chiếc nhẫn ngọc vừa đeo lên ngón tay thôi, dù đã dùng mọi cách tôi không tài nào tháo nó ra được, nó giống như có sức sống vậy, “sinh trưởng” bám riết lấy ngón trỏ tay trái tôi…

Khi tôi thoát khỏi những hồi ức của quán trọ Hoang thôn, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã phát hiện ra bí mật.

= Hoàn = Nhẫn ngọc Không sai! Ý nghĩa của chính là “Hoàn”, “Hoàn” của văn minh Lương Chử thần bí, “Hoàn” ngao du trong đêm tối thành phố, còn có cả chiếc nhẫn ngọc của Hoang thôn cổ xưa.

Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy , trong đầu đã lờ mờ hiện lên hình dáng của chiếc nhẫn ngọc, “Hoàn” màu xanh non nửa trong suốt đó, thậm chí đốt ngón trỏ của tay trái cũng đau âm ỉ. Đúng rồi, tất cả những thứ này đều là trực giác của tôi, hoặc là lời kêu gọi của chiếc nhẫn ngọc từ Hoang thôn xa xôi.

Nhưng sự tình lại càng lúc càng phức tạp, tôi càng cho rằng bản thân mình tiếp cận được với chân tướng hơn, thì những ngã rẽ trước mắt lại càng nhiều, lẽ nào tất cả những điều này đều đến từ Hoang thôn sao?

Lúc này người duy nhất tôi có thể hỏi được chính là A Hoàn.

Đợi đã, A Hoàn – trong cái tên này không phải cũng có “Hoàn” sao?

Rút cuộc, tôi đã phát hiện ra bí mật của cái tên u hồn bưu thiếp, có lẽ “A Hoàn” và cũng có mối quan hệ nào đó?

Cô ta thực sự tên là gì?

Bất luận là A Hoàn hay là Lâm U, bây giờ tôi bắt buộc phải tìm thấy cô ta, để cô ta trả lời câu hỏi này, đây có thể là tia hy vọng duy nhất của tôi.

Đi tìm cô ấy nào!

4 giờ chiều.

Tôi vận một bộ đồ đen, cầm một chiếc ô màu đen, dưới bầu trời lạnh giá âm u, lại tới con phố nhỏ ở trung tâm thành phố lần nữa.

Tầm nhìn xuyên qua màn mưa xối xả, trước mặt chính là ki ốt bưu thiếp nhỏ xíu.

Ban ngày ở đây có rất nhiều người, nhưng cơn mưa lạnh lẽo này đã khiến cho hơi người cũng vơi đi rất nhiều, ki ốt trong màn mưa càng trở nên thê lương.

Tôi tin rằng không thể nhìn thấy bưu thiếp có in ảnh A Hoàn trong đó nữa, nên liền tiếp tục đi về phía trước, tới con phố kín đặc những quán bar.

Đi đi lại lại hai vòng mới nhìn thấy quán bar tối qua. Nhìn từ cửa kính sát đất vào bên trong, trong quán bar này chẳng có mấy người, chỉ có vài gã trai vô vị đang bốc phét.

Tôi lặng lẽ đi vào trong quán, sau khi xác định không có gã sâu rượu đầu trọc tối qua thì mới tới tìm một thanh niên có vẻ là trưởng cả ở đây hỏi: “Xin hỏi, ở đây có nhân viên phục vụ nào tên là Lâm U không?’

“Có, nhưng tối này cô ấy không đi làm, bình thường cũng phải rất muộn mới tới”.

“Cô ấy là sinh viên ư?”

“Hình như không phải, chỉ là một người làm thuê lung tung thôi”. Trên mặt của cậu nhân viên này bỗng nhiên nở nụ cười tà ác, cậu ta thì thào nói: “Có phải anh nhắm trúng cô ta rồi không?”

Tại sao lại là câu hỏi đáng ghét này nhỉ? Tôi chỉ biết kìm nén sự không vui xuống, nói: “Không, cậu hiểu nhầm rồi, chỉ là tôi có việc quan trọng muốn tìm cô ấy”.

“Tôi khuyên anh không nên để ý tới cô ta”. Trên khuô mặt gày gò của cậu này phát ra ánh sáng phản quang màu xanh, cậu ta kề sát tai tôi nói: “Trên người con bé này có hơi ma, không được đâu!”

Câu này khiến người ta nghe xong dựng cả tóc gáy, tôi lập tức đẩy cậu ta ra, mặt xị xuống nói: “Cậu coi tôi là loại người gì chứ? Tôi hỏi cậu, Lâm U làm ở đây bao lâu rồi?”

Cậu chàng này bỗng nổi cáu, miệng lẩm bẩm càu nhàu: “Anh là gì của cô ấy? Dựa vào cái gì mà phải nói cho anh?”

Tuy trong lòng rất bực bổi, nhưng lúc này tôi cẩn nhờ tới cậu ta nên không thể nổi cáu, đành phải “hội lộ” vậy. Vậy là tôi móc một tờ 50 tệ từ trong túi ra, lặng lẽ nhét vào lòng bàn tay cậu phục vụ này.

Trên mặt cậu ta lập tức hồi phục lại ánh sáng mùa xuân rực rỡ, thì thào nói: “Cảm ơn nhé, thế này sớm hơn chút đã chẳng sao rồi. Con bé Lâm U này đến đây được mấy tháng rồi, cô ấy xinh như vậy nên luôn thu hút được rất nhiều khách hàng. Nhưng không ai dám động chạm tới cô ta, bởi vì đôi mắt trợn tròn của cô ta thực sự khiến người ta phát sợ, giống như có quỷ đi kèm bên cạnh cô ta vậy. Nghe nói, đêm qua có gã đầu trọc say rượu dám động tới cô ấy, không ngờ rằng lại được anh hùng cứu mỹ nhân cướp đi mất, đáng tiếc đêm qua tôi lại không ở đây”.

Đúng thật là có tiền có thể đuổi “ma”! Những lời của cậu trưởng ca khiến tôi trầm ngâm hồi lâu, hình như trên người Lâm U thực sự có chút khí chất đặc biệt, tôi gật gật đầu: “Rất cảm ơn cậu, cậu có biết số điện thoại và địa chỉ của cô ấy không?”

Cậu phục vụ móc điện thoại ra tìm kiếm, sau đó nói cho tôi biết số điện thoại và địa chỉ của Lâm U.

Tôi lại cảm ơn cậu này lần nữa rồi trốn vào một góc trong quán bar, ngắm cảnh thành phố trong mưa bên ngoài cửa kính, và lấy điện thoại ra ấn số của Lâm U.

Vài tiếng chuông vang lên, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh: “Hello!”

“Cô là Lâm U phải không? Cô có còn nhớ người đã cứu cô trong quán bar đêm hôm qua không?”

“Ối giời! Là anh à, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh đấy”.

Giọng cô ấy trong điện thoại lanh lảnh dị thường, khiến tôi có chút cuống quýt, tôi chỉ biết thăm dò: “Bây giờ tôi có thể nói chuyện với cô không?”

“Qua điện thoại sao? Thật lãng phí tiền điện thoại”.

“Không, chúng ta tìm chỗ nào đó bên ngoài, được không?”

Lâm U ở đầu dây bên kia dừng lại một lúc nói: “Có việc gì không?”

“Một vài việc quan trọng về A Hoàn”.

Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Lâm U có chút khó chịu: “Anh lại nhận nhầm người rồi đúng không? Tôi nói rồi, tôi không phải là A Hoàn, tên tôi là Lâm U, Lâm trong từ rừng cây, U trong từ u hồn!”

Rút cuộc, tôi không nhẫn nhịn được nữa bèn thốt lên: “Tại sao sáng lại bỏ đi? Tại sao cố ý trốn tôi?”

“Anh nói cho rõ xem nào, sáng sớm hôm nay tôi và anh ở cùng nhau sao? Anh đừng nói linh tinh được không!”

“Cô không thừa nhận mình là u hồn bưu thiếp sao?”

“Cái gì mà u hồn bưu thiếp? Não anh có vấn đề à? Thần kinh!”

Sau câu nói nặng lời đó, Lâm U ngắt điện thoại, tôi đờ đẫn nghe tiếng máy bận, mãi vẫn không thốt được câu nào.

Cô ấy lại thụi vào tôi một nắm đấm rõ mạnh, rút cuộc phải giày vò tôi thế nào cô ta mới dừng lại đây?

Bỗng chốc, mưa ngoài cửa sổ lại rơi to hơn, tôi nhìn chằm chằm vào những giọt mưa đọng trên kính cửa sổ, tự lẩm bẩm: “Lẽ nào A Hoàn và Lâm U thật sự là hai người khác nhau?”

Không, cứ cho là như vậy thì cũng cần phải chứng thực đích xác. Lúc này tôi đã có được địa chỉ của Lâm U, tôi cần phải đến đấy xem sao!

Tôi lập tức đứng dậy rời khỏi quán bar, trước khi đi ra, cậu trưởng ca còn mỉm cười chào tạm biệt, tôi thì lẩm bẩm chửi cậu ta.

Chặn một chiếc tắc xi ven đường, tôi tức tốc lao tới nơi ở của Lâm U.

Chiếc xe xuyên qua mưa lạnh Thượng Hải hai mươi phút đồng hồ, người qua lại hai bên đường dáng vẻ ai cũng vội vã, dường như cả thành phố đều đang ngâm mình dưới nước sâu vậy.

Tắc xi dừng lại trước một tòa chung cư bảy tầng. Tôi vội vã nhảy khỏi xe, chạy vào tòa nhà có vẻ cũ kĩ này.

Theo như địa chỉ của cậu phục vụ tại quán bar đưa cho, Lâm U sống tại tầng 4 của tòa nhà này. Hành lang tầng lầu này có kê rất nhiều chậu hoa, bên trái chậu hoa to nhất chính là của nhà Lâm U.

Đột nhiên, tôi chú ý tới vòng tròn màu trắng vẽ trên cánh cửa, rõ ràng là cái kí hiệu đó!

Hoàn! Đúng, đây chính là kí hiệu đánh dấu của A Hoàn.

Không nghi ngờ gì nữa, đây vừa là nhà của Lâm U, cũng vừa là nhà của A Hoàn.

này chắc là dùng phấn trắng để vẽ lên, bởi vậy vô cùng bắt mắt, nhìn qua giống hệt như trên cửa lắp một cái mắt mèo.

Kí hiệu vẽ trên cửa này lại khiến tôi nhớ tới Alibaba và bốn mươi tên cướp trong câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, khi bọn cướp định chuẩn bị ra tay với Alibaba đã vẽ kí hiệu này lên cửa nhà anh ta, nhưng hầu gái của Alibaba đã vẽ kí hiệu giống hệt như vậy trên cửa của tất cả những nhà khác, do đó mà bốn mươi tên cướp không biết phải ra tay với nhà nào.

Cũng lập luận như vậy có thể suy đoán: nếu như “Hoàn” này có trên cửa của mọi nhà thì có lẽ u hồn sẽ không tìm thấy cửa sổ để trở về nhà đâu nhỉ?

Tôi âm thầm cười đau khổ nghĩ đến lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ tới vấn đề kỳ cục đó, thật là hâm chết đi được!

Tôi không phát hiện ra có dấu vết của chuông cửa, đành phải dùng nắm tay gõ gõ, nhưng gõ mãi hồi lâu mà bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì. Tôi nhớ cậu phục vụ đã nói Lâm U hôm nay không đi làm, vậy nếu không ở nhà thì chắc là đang lượn lờ bên ngoài rồi?

Cô ta đi đâu nhỉ? Tôi lại móc điện thoại ra gọi cho cô ta, nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu, Lâm U cũng không chịu nghe máy.

Ôi! Lại đi một chuyến vô ích. Đúng lúc tôi đang nhìn “Hoàn” trên cánh cửa, chán nản nghĩ tới việc quay về thì chuông tin nhắn đột nhiên vang lên.

Tôi mở điện thoại ra xem, hóa ra là tin nhắn của Lâm U gửi tới:

Chìa khóa dưới đáy chậu hoa trước cửa. Bất cứ ai nhận được tin nhắn này đều sẽ theo phản xạ bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Nhưng hành lang và cầu thang lên xuống đều không có bóng người, lẽ nào ở đây cũng lắp “con mắt” nào đó sao?

Chỉ có “Hoàn” vẽ trên cửa nhà đang mặc nhiên nhìn tôi chằm chằm.

Có lẽ nó chính là một con mắt.

Có trời mới biết được tại sao Lâm U lại biết tôi đang đứng trước cửa nhà cô ấy! Có lẽ cô ấy thực sự là một thầy mo có thể bói ra được hành tung của tôi?

Bất luận thế nào, xem chìa khóa có ở đấy không đã.

Vậy là tôi cẩn thận ngồi xuống, luồn tay xuống dưới đáy chậu hoa, mò mẫm hồi lâu mới mò ra chiếc chìa khóa. Trong ánh sáng âm u của dãy hành lang, tôi không ngừng lắc lư chiếc chìa khóa, giống như một loại đạo cụ nào đó trong tay nhà thôi miên. Tại sao phải để nó dưới đáy chậu hoa trước cửa? Cố ý để chuẩn bị cho tôi sao?

Không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa rồi, chính Lâm U nói với tôi chìa khóa ở đâu, vậy tức là đã cho phép tôi mở cửa vào bên trong.

Tôi lập tức cắm chìa khóa vào ổ, đúng là chiếc chìa khóa này, nhẹ nhàng mở cánh cửa có vẽ “Hoàn” ra.

Không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy ngay một tấm gương sát đất, dưới ánh sáng âm u mịt mù trong phòng, tôi nhìn thấy một chàng trai xông vào nhà, quần áo và ô đều màu đen, thừa sức có thể lên trang poster của phim “Ma trận”.

Sau đó, tôi để lại chìa khóa dưới đáy chậu hoa, có lẽ Lâm U không có thói quen đem theo chìa khóa khi ra khỏi nhà thì phải?

Trong phòng dường như lan tỏa một mùi nhàn nhạt, chắc là hương thơm thường có trong phòng con gái.

Hai bên tấm gương sát đất là hai căn phòng, ở giữa là phòng bếp và phòng vệ sinh. Tôi vào căn phòng bên trái trước.

Căn phòng chưa tới mười mét vuông, giấy gián tường gần như màu đen càng khiến cho người ta cảm thấy chật hẹp bức bối. Trong phòng rất bừa bộn, nồng nặc mùi kim loại nặng màu đen, trên tường dán poster của ban nhạc rock, một tấm ảnh vô cùng bắt mắt của Dikeniuzi, còn có cả mấy thứ đồ gia dụng kim loại đen sì, hình như đến cả chiếc giường cũng làm bằng thép.

Đây chính là phòng của Lâm U sao? Nhìn giống rock bar hơn. Trong phòng chất hàng đống đĩa, không thấy máy tính, nhưng có một bộ loa không xoàng. Tôi không thấy tấm ảnh nào của Lâm U, điều này khiến người ta cảm thấy đôi chút kì lạ, thường thì những cô gái xinh đẹp đều dán rất nhiều ảnh đẹp của mình trong phòng.

Cửa sổ phòng xem ra không to lắm, ánh sáng lúc hoàng hôn ngày mưa bị khung cửa sổ chật hẹp này nuốt chửng, chiếu lên một vùng sáng hình vuông, còn những chỗ còn lại trong phòng vẫn chìm trong bóng tối.

“Lâm U màu đen”.

Nhìn căn phòng và ánh sáng này, tôi bất giác thốt lên.

Sau đó, tôi rời khỏi phòng của Lâm U, đi qua chiếc gương sát mặt đất nơi bậc thềm, bước vào căn phòng phía bên phải.

Một thế giới màu trắng – khi tôi vừa mới đặt chân vào căn phòng này thì đôi mắt đã bị thu hút bởi bức tường màu trắng, đồ gia dụng màu trắng, võng treo màu trắng, giống như đang ở trong vương quốc tuyết trắng Bắc Cực vậy.

Đúng vậy, ở đây so với căn phòng màu đen kia, hoàn toàn là một thế giới khác.

Trừ màu trắng mênh mang ra, gần như không thấy màu sắc nào khác. Tôi bước vài bước giống như đang trượt trên lớp băng mỏng, sợ rằng sẽ bị rơi xuống thảm tuyết trắng.

Trong phòng không có quá nhiều đồ đạc, không ti vi không máy tính, cũng không thấy bất cứ tấm ảnh nào.

Đồ gia dụng và giường đều bằng gỗ, sơn màu trắng, đơn giản và mộc mạc, cả căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ tới nỗi không thấy nổi một hạt bụi, dường như nó đã hoàn toàn thoát khỏi cái thể giới này.

Nếu như nói rằng: phòng đối diện là “Lâm U màu đen” thì ở đây chính là “A Hoàn màu trắng” rồi.

A Hoàn màu trắng – Tôi lại nghĩ tới con phố nhỏ lúc sáng sớm, chiếc áo gió màu trắng dưới ánh đèn âm u lạnh lẽo, chiếc mũ chụp đầu màu trắng bọc lấy u hồn bưu thiếp trong truyền thuyết.

Đúng, A Hoàn là màu trắng.

Cô ấy rút cuộc là u hồn bưu thiếp hay là “tiên nữ Lâm U cô đơn ngoài thế giới” đây?

Có lẽ ma quỷ và thiên sứ luôn sống cùng nhau trong một thân xác.

Tôi chán nản lắc đầu rồi lùi lại trước tấm gương sát đất ngoài cửa, nhìn màu đen bên trái và màu trắng bên phải.

Lâm U màu đen và A Hoàn màu trắng Đây quả là một căn “nhà” kỳ quái. Căn phòng bên trái giống quán bar màu đen, còn căn phòng bên phải, nếu như nói rằng nó giống phòng bệnh của bệnh viện thì thà nói nó giống thiên đường còn hơn.

Đen và trắng – hai loại màu sắc đơn giản này tạo thành căn phòng giống mộng cảnh.

Quả nhiên là một “dị cảnh đen trắng”.

Lúc này, màn đêm ngoài cửa sổ đã dần buông xuống. Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình không nơi nương tựa, giống như bị vây trói trong tường thành đen và trắng như thế này đây.

Ôi, tôi không biết bản thân mình nên đi đâu nữa.

Về lại căn phòng bố trí đầy rẫy “con mắt” của Tô Thiên Bình, hay là ra ngoài phố trong đêm đen tìm u hồn bưu thiếp, hay chạy tới ga tàu điện ngầm, nơi phát hiện ra Tiểu Chi lúc ẩn lúc hiện trên kính cửa sổ toa tàu?

Nhận thức của tôi lúc này trở nên hoảng loạn nên đã vô thức bước vào thế giới màu trắng của A Hoàn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ga giường trắng như tuyết phủ, dường như bản thân tôi cũng đang chìm trong Bắc Quốc long lanh.

Vậy là, tôi giống như người say rượu đổ xuống, nằm trên ga trải giường màu trắng, ngửa mặt lên trần nhà cũng màu trắng như vậy.

Màn đêm đã bao trùm căn phòng, mưa bụi ngoài cửa sổ tiêu điều lạnh lẽo, một hành trình dài dằng dặc lại bắt đầu rồi đây.

Đổ người trên giường của A Hoàn, tôi đột nhiên phát hiện ra mình giống như một đứa trẻ bị lạc đường. Có lẽ mỗi người chúng ta đều là trẻ con, đều lạc đường trong cái thành phố to lớn này, chúng ta chỉ muốn tìm đến một nơi yên tĩnh, thì thầm những lời thầm kín, yêu thương lẫn nhau…

Đêm

Kỳ lạ, sao lại có mùi mỳ ăn liền nhỉ?

Tuy mắt đang nhắm, nhận thức cũng trong trạng thái mông lung, nhưng cánh mũi tôi vẫn phập phồng hít lên hít xuống, một mùi thơm nức chui tọt vào trong mũi, từ cổ họng bay vào lồng ngực tôi.

Đúng, đây là mùi mì ăn liền. Mùi thơm này đánh thức não tôi, cũng đánh thức luôn cả dạ dày đang ngủ say của tôi.

Hóa ra là tôi đói rồi.

Bụng lập tức trở nên khó chịu, thôi thúc tôi mở to mắt. Một ánh đèn trắng rọi vào đồng tử, trong ảo ảnh như đang trong mộng cảnh, tôi nhìn thấy một đôi mắt đen láy.

Đó là mắt của u hồn bưu thiếp.

Ảo ảnh dần dần hóa thành hiện thực, khuôn mặt đó cũng không còn mờ ảo nữa. Cô ta đang cúi người xuống nhìn, mái tóc một bên má rủ cả lên mặt tôi.

“Anh rút cuộc cũng tỉnh rồi”.

Đôi môi xanh xám của A Hoàn mấp máy một chút, thần kinh của tôi hình như cũng chậm chạp hơn rất nhiều, sau vài giây mới nghe thấy tiếng cô ấy và cũng đồng thời cảm nhận được hơi thở phả ra từ miệng của cô ấy.

Tôi chớp chớp mắt với A Hoàn, nhưng vẫn không nói nên lời, chỉ thấy hình bóng trắng toát của cô ấy hình như đang bay, những sợi tóc đen giống như rắn nước đang trườn bò.

Cuối cùng nhận thức cũng tỉnh táo trở lại: Tôi còn nhớ lúc hoàng hôn, theo địa chỉ tìm thấy nhà của Lâm U, cô ấy nhắn tin để tôi tìm được chìa khóa, tiếp đó tôi lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện ra căn phòng “Lâm U màu đen” và “A Hoàn màu trắng”. Khi màn đêm buông xuống, tôi mơ mơ màng màng ngả lên giường trong phòng của A Hoàn.

Hiện giờ tôi đang nằm trên chiếc giường gỗ màu trắng này, trên người vẫn đắp một chiếc chăn lông, quần áo vẫn còn nghiêm chỉnh.

Trời ơi, hóa ra tôi đã ngủ trên giường của u hồn bưu thiếp, không biết có còn phát sinh chuyện gì nữa không?

Nghĩ tới đây, tôi vùng vằng bó dậy, tung chăn lông trên người, mở miệng ra thì thấy cổ họng khô rát.

Một cốc nước đưa tới trước mặt tôi.

Chưa kịp nói cảm ơn, tôi đã dốc cốc uống hết nước.

Khi nươc đang chảy trong cơ thể, tôi mới chú ý tới một bát mì ăn liền bốc khói nghi ngút trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh tôi.

A Hoàn bưng mì tới trước mặt tôi, chắc là cô ấy biết tôi vẫn chưa ăn tối, và cơn đói đang tới đỉnh điểm.

Cuối cùng thì tôi đã phục hồi sức lực, trong miệng chỉ bật ra hai từ đơn giản nhất: “Cám ơn!”

Chính bát mì bốc khói thơm nừa này đã đánh thức tôi dậy từ trong mộng mị, tôi thật sự phải cảm ơn bát mì này.

Đói khát đồng thời cũng khiến tôi quên mất phong độ và thể diện, tôi đỡ lấy bát mì bắt đầu gắp từng miếng to. Từng gắp mì cây nồng đưa vào miệng, vị giác đầu lưỡi tức khắc ẩm ướt, giống như rắn chui vào dạ dày, lắp đầy khoảng trống bên trong đã trống rỗng mấy tiếng đồng hồ.

Chưa tới năm phút, tôi đã ăn sạch bát mì, đến cả nước mì cũng chẳng còn lấy một giọt.

Giờ tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của A Hoàn: “Muốn ăn nữa không?”

Tôi dùng giấy ăn lau dần trên miệng, ngốc nghếch ngẩng đầu lên, đang định nói: “Thêm bát nữa đi” nhưng lại lập tức lắc lắc đầu: “Không, không cần nữa, rất cảm ơn cô”.

Lúc này tôi mới nhìn lại đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm rồi! Thật không thể ngờ được, hóa ra tôi đã ngủ gần sáu tiếng đồng hồ ở đây.

A Hoàn lặng lẽ giúp tôi thu dọn bát mì. Tôi quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đông vẫn đang rả rích.

Tôi ra sức lắc lắc đầu, hiện giờ có phải đang ở trong mộng cảnh không nhỉ?

Signmund Freud không phải đã từng nói: mộng là sự đạt được nguyện vọng sao?

Nguyện vọng của tôi là tìm thấy A Hoàn, nguyện vọng đã thành hiện thực trong mộng rồi, là thời khắc tỉnh mộng rồi đây.

Vậy nhưng, tôi không biết là A Hoàn đã xâm nhập vào giấc mộng của tôi hay là tôi đã xâm nhập vào giấc mộng của A Hoàn.

Tôi véo vào đùi mình một cái thật mạnh, khi tôi cảm thấy đau điếng người thì A Hoàn lại lần nữa tiến lại gần tôi.

Bất luận là mơ hay không, tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Tôi tóm ngay lấy tay của u hồn bưu thiếp, sững sờ hỏi:

“Tiểu Chi đang ở đâu?”

Cô ấy khẽ quay đầu lại nói: “Anh muốn gặp Tiểu Chi không?”

Lại là một câu hỏi đầy mê hoặc thót ra từ miệng u hồn bưu thiếp đấm một đấm nặng trịch lên ngực tôi.

Tôi hoang mang gật gật đầu. Trong thời khắc nửa đêm nay, tôi đối diện với u hồn bưu thiếp, nhờ cô ta đưa tôi đi gặp một u hồn khác – u hồn tàu điện ngầm.

Lông mày A Hoàn chau lại, cô ấy nhìn vào mắt tôi lắc lắc đầu, giằng tay ra khỏi tay tôi, lẩm bẩm nói: “Không, tôi không thể làm như vậy”.

Cô đùa tôi?

Tim tôi lại lần nữa tan nát, tôi xiết chặt nắm đấm nói: “Tại sao?”

Nhưng cô ấy không trả lời, chỉ từ từ lùi lại một bước, hình như là nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Vậy là tôi cũng hướng ra ngoài cửa sổ xem sao, trong mưa đêm mơ mơ màng màng chẳng nhìn thấy rõ gì cả, có lẽ ở đó chỉ có linh hồn mà một mình A Hoàn mới có thể nhìn thấy.

Tôi kịch liệt lắc đầu nói: “Rút cuộc cô là ai? Có phải từ đầu đến cuối đều đang lừa tôi không?”

“Tôi không lừa anh”.

“Vậy thì tại sao cô lại biết Tiểu Chi?”

"Từ rất lâu trước đây, tôi đã quen biết Tiểu Chi rồi”.

Giọng cô ta nhẹ nhàng như nét phác thảo vậy, giống như đang kể về một cô bại gái hồi nhỏ.

“Cô quen cô ấy từ lâu rồi? Là lúc nào?”

“Cái này anh không cần phải biết”.

Ánh mắt A Hoàn đột nhiên trở nên lạnh lùng hệt như căn phòng màu trắng này.

Tôi không thể buông tha cho cô ta: “Đưa tôi đi tìm Tiểu Chi!”

“Không”.

Câu trả lời lanh lảnh này rút cuộc đã phá vỡ sự gượng gạo cuối cùng của tôi. Tôi không sao có thể chịu đựng được nữa tóm lấy tay A Hoàn nói: “Đưa tôi đi tìm cô ấy”.

Trong giây phút này, tôi đã gần như phát điên rồi, sự khùng hoảng và đau khổ kìm nén trong lòng tôi bao nhiêu năm nay giờ đây đều đã mãnh liệt bộc phát ra ngoài, đè gãy sợi dây hàng rào bảo vệ lý trí cuối cùng.

Thực ra, tôi chỉ muốn kéo A Hoàn đi, đưa cô ta ra đêm tối bên ngoài tìm kiếm Tiểu Chi, đồng thời miệng tôi sẽ không ngừng gào lên: “Đi cùng tôi, đưa tôi đi tìm cô ấy!”

Đột nhiên, do dùng sức mạnh nên gần như tôi đã kéo A Hoàn vào trong lòng mình, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong tĩnh mạch cổ tay cô ta.

A Hoàn căn bản không có sức để giãy giụa, trong khoảng ánh sáng rời rạc, tôi nhìn thấy một khuôn mặt đau khổ cực độ, hình như có cả những giọt nước mắt chiếm giữ trên khuôn mặt ấy.

Cô ấy khóc rồi, giống như một cô gái bị tổn thương.

Trong giây phút tuyệt vọng và điên cuồng, A Hoàn đã mở rộng miệng, cao giọng hét lên.

Tức khắc, tiếng thét thê lương xé toạc màn mưa đêm mịt mù – đây là tiếng thét thảm thiết chết chóc chỉ có quỷ ác mới hét được, chỉ có trong miếu cổ hoang sơn giữa đêm đen mới nghe thấy văng vẳng, nhưng lúc này đây lại đang gào lên ngay trước mặt tôi. Tôi đoán là cao độ của tần suất sóng âm đả vượt qua cực hạn của bất cứ con người nào có thể phát ra, đến cả dơi hút máu người cũng chưa chắc phát ra được như vậy.

Các bạn không thể tưởng tượng nổi, tiếng thét sắc nhọn này không hề thông qua màn nhĩ tôi, mà là thông qua cảm quan nào đó, trực tiếp xông vào não tôi. Trong sự va đập giữa sóng âm và lớp da đầu, trước mắt tôi xuất hiện từng khuôn mặt xấu xí, chúng thờ ơ mà lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, trong tay chúng cầm từng mặt nạ da người, những mặt nạ này tươi cười, xinh đẹp, trang trọng, còn môi của chúng lại chảy ra máu tươi cùa người khác, răng nanh hung tợn trắng nhởn lộ ra ngoài, vài đoạn xương người bị gặm nát vụn!

Đây là tiếng thét sắc nhọn đâm thẳng vào linh hồn.

12 giờ đêm, tôi quay cuồng trong tiếng thét thất thanh của A Hoàn…

back top