Trở thành hoàng phi hờ

Chương 52: Bắt nhầm nữ nhân

‘’Nàng ta là ai’’ Ninh Phong chỉ tay về phía Diệp Tử vẻ mặt có chút không vui, nàng nhìn sang Âu Dương Thần nàng khó hiểu nàng ta ở đâu ra tại sao lại xuất hiện ở Thương Vân Lệnh, nàng hiểu rõ tính tình hắn, hắn chưa từng để ai dễ dàng đi vào Thương Vân Lệnh ngay cả người thân tín ngay cạnh hắn cũng chỉ được đứng bên ngoài chờ lệnh của hắn, vậy mà nữ nhân này là xuất hiện đường đột ở đây
Nàng rốt cuộc đến đây với mục đích gì?
‘’Nàng ấy là Diệp Tử, người ở bên cạnh bảo vệ nương nương’’ Hắn trầm giọng trong đẩu chỉ nghĩ tới một việc duy nhất hắn phải tới Thương Long một chuyến, không dễ dàng bỏ qua việc này hắn nhất định phải làm rõ
‘’Dương Thần, hoàng phi nương nương tại sao lại đến đây dù người có là hoàng phi thì nơi này cũng không phải nơi người nên đến’’ Sắc mặt Ninh Phong bất chợt thay đổi
‘’Việc nương nương tới đây đã không còn quan trọng, việc quan trọng bây giờ bệ hạ sẽ trở về bất cứ lúc nào, người đã căn dặn ta phải bảo vệ tốt cho nương nương giờ nương nương bị đưa đi, ta nghĩ mình nên tới đại điện chịu tội’’ Âu Dương Thần dường như không muốn nhiều lời, hắn cầm chặt trong tay linh bài của Thương Long
‘’Dương Thần, huynh có biết khi huynh đến đại điện xưng tội với điện hạ huynh sẽ phải chịu đựng hình phạt thế nào không’’ Ninh Phong chợt quay đi, miệng cắn chặt lại cả thên thể run lên, hàng lông mày nhíu lại nàng đã từng chứng kiến việc bệ hạ trừng phạt hắn quả thực rất đau đớn lúc đó cứ tưởng rằng hắn sẽ chết, hắn sẽ bỏ nàng đi mất khi đó nàng không nhớ rõ mình đã khóc trong bao lâu chỉ nhớ khi tỉnh lại hắn đang ngồi trước mặt nàng ôn nhu mỉm cười với nàng, dù hắn có mạnh đến đâu thì hắn cũng chỉ là một con người bình thường không phải thần tiên để có thể chịu đựng hình phạt tàn nhẫn đó
‘’Ta đã từng phải chịu đựng chúng lẽ nào nàng nghĩ ta không thể chịu đựng được nữa’’ Hắn cười nhạt có đau đớn thế nào hắn cũng chẳng mảy may bận tâm hắn đã không thể bảo vệ được nương nương thì hình phạt đó có đáng là bao
‘’Huynh không nghĩ cho bản thân huynh thì chí ít cũng nên nghĩ cho ta’’Cánh tay phải nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt chảy xuống nàng không dám quay lại nhìn hắn, nếu như quay lại thứ nàng nhận được chỉ là nụ cười vô hồn của hắn, liệu hắn có bao giờ nghĩ đến nàng sẽ tổn thương thế nào khi hắn gần như là chết đi không
Diệp Tử đứng ngoài cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng thở dài một tiếng đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền lại không muốn chứng kiến cảnh tượng đó nữa, hai người họ xem ra chính là yêu dáng vẻ lo lắng đến mức bật khóc của Ninh Phong đã làm rõ điều đó, Âu Dương Thần dù có ôn nhu với người khác thì vẻ mặt vẫn lạnh như băng, cũng chưa từng cười với bất cứ ai tuy nhiên chỉ có Ninh Phong là khác đứng trước mặt nàng ấy hắn hóa ôn nhu lạ kì, nụ cười với nàng ấy không hề lạnh lẽo mà là nụ cười quan tâm đến cực cùng
Phải nói thế nào, bản thân nàng trước đây đã từng giống như hai người họ nhưng suy cho cùng tất cả chỉ là do nàng tự ảo tưởng, nàng bị nam nhân đó phản bội, không dám ngước mặt lên nhìn ai, huynh đệ trong môn nhìn nàng bây giờ chỉ còn lại ánh mắt dè bỉu khinh ghét, họ mỗi ngày đều muốn nàng đi khỏi Bách Hoa Môn nhưng sư phụ lại bảo vệ nàng giờ trái tim nàng đã nguội lạnh, chân tình? Đối với nàng bây giờ chỉ còn là đau thương
‘’Ta và ngươi sẽ cùng tới xưng tội với bệ hạ’’ Diệp Tử mở mắt, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Thần cương quyết một lời
‘’Ngươi.. ‘’
‘’Ta không cần, đây là việc của ta đừng xen vào’’
‘’Ngươi không cần nhưng ta vẫn phải xen vào việc này suy cho cùng đều là trách nghiệm của ta và ngươi nay nương nương bị đưa đi một phần cũng là do ta bảo vệ người không tốt, ta làm việc này không phải vì ngươi mà là vì bản thân ta’’ Nàng phản bác lại, lạnh lùng lên tiếng
‘’Ngươi nghĩ mình đủ khả năng sao, huynh ấy từng chết đi sống lại sau sự trừng phạt đó dù ngươi có là ai nhưng vẫn là nữ nhân đừng quá kiêu ngạo’’
Diệp Tử cảm nhận được ánh mắt khinh thường nàng của Ninh Phong, lời nói của nàng ta vừa nghe cũng thấy được sự lo lắng cho an nguy của nàng bên trong đó nhưng với Diệp Tử chỉ là không muốn nàng gần gũi với Âu Dương Thần, nàng chỉ là người xa lạ không nên dính dáng vào hắn
‘’Thế thì đã sao, Ninh Phong cô là sát thủ nổi danh khắp thiên hạ ai ai cũng biết về nội công ta không thể bằng cô nhưng phải chịu sự đau đớn giày vò phải trải qua những thứ mà một người bình thường chưa từng được trải qua thì cô mãi mãi không thể bằng ta, cô nên nhớ kĩ đều đó’’ Diệp Tử nhếch miệng, ngả lưng về phía sau dáng vẻ khiêu khích Ninh Phong
‘’ Ngươi …. Đừng ‘’ Ninh Phong tức giận một hạ nhân như nàng ta mà dám đem ra so sánh nàng với nàng ta thật ngông cuồng, nếu không dạy cho nàng ta một bài học thì mãi mãi nàng cũng chỉ bị coi thường không ra gì
‘’Ninh Phong đủ rồi’’
Bên trong còn đang lộn xộn suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn, bên ngoài một tên thuộc hạ của Âu Dương Thần chạy vào báo tin, vẻ mặt sợ hãi vô cùng
‘’Lệnh chủ có chuyện lớn rồi’’
Âu Dương Thần thản nhiên đối ngược lại với vẻ mặt lo lắng của tên thuộc hạ dường như hắn biết có chuyện gì xảy ra vẫn bình thản hỏi lại
‘’Có chuyện gì, mau nói’’
Tên thuộc lạ hít một hơi thật mạnh, cúi đầu xuống nhanh miệng nói
‘’ Bệ hạ đã trở về từ biên giới phía Bắc hiện giờ người đang rất tức giận trong cung vì không thấy hoàng phi nương nương trở về, lệnh chủ bệ hạ truyền thánh chỉ triệu ngài vào cung ngay lập tức’’
Âu Dương Thần không hề mở miệng phản bác hay mỉa mai cũng không để lộ ra vẻ mặt sợ sệt hắn chỉ đứng đó, im lặng một lúc
Diệp Tử tiến tới chỗ Âu Dương Thần, nhướn người lên vỗ vài bờ vai rộng lớn của hắn, nàng khẽ cười ‘’ Ta chịu tội cùng ngươi, mau vào cung’’
Nói xong Diệp Tử lập tức rời đi theo thánh chỉ của bệ hạ, Âu Dương Thần ung dung đi theo nàng không có chút nghi ngại nào, Ninh Phong nắm lấy tay Âu Dương Thần lắc đầu, nàng cắn chặt môi dường như không để hắn đi, hắn quay người lại buông tay Ninh Phong ra, chạm lên đầu nàng
‘’Nàng chờ ta, ta sẽ bình an trở về không phải đi theo ta, nàng đi đường xa trở về đã mệt rồi, ta sẽ trở về nhanh thôi’’
Nghe vậy Ninh Phong mới bỏ tay hắn ra để hắn đi, giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt tuyệt đẹp nàng nhẹ nhàng nói
‘’Nhất định phải bình an’’
‘’Nhất định’’ Vẻ mặt anh tuấn tựa hoa đào hiện lên cười với nàng một lần, nàng cứ có cảm giác như đó là nụ cười ôn nhu cuối cùng giành cho nàng, Ninh Phonh chần chừ đứng đó nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất xa

Chàng nhất định phải trở về bình an bên cạnh ta, Âu Dương Thần
Chàng nhất định không được xảy ra chuyện gì, ta đợi chàng quay về
Bắc Thần Quốc
‘’Điện hạ, đám vân long đã chờ về và mang theo nữ nhân mà bệ hạ cần’’ Thuộc hạ của Từ Hiện quỳ xuống trước hoàng bệ cao lớn báo tin
‘’Hiện giờ đang ở đâu’’
‘’Dạ, đang ở trong nhà lao cung thất’’ Tên đó vẫn cung kính nói
Từ Hiên đứng dậy, uy nghiêm bước xuống khỏi hoàng bệ, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn sự đáng sợ, tên thuộc hạ đó đứng cách xa hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận sát khí tàn nhẫn của Từ Hiên, hắn không nói một lời lập tức di chuyển đến nhà lao
Cuối cùng cũng có thể gập được ngươi Ninh Phong, lần này ta nhất định không để ngươi đi dễ dàng
‘’Mở nhà lao’’
‘’Vâng’’ Những tến lính canh giữ nhà lao lập tức thi hành lệnh, họ nhanh chóng mở khóa nhà lao giam dữ ‘’ Ninh Phong’’, cánh cửa gỗ được mở ra Từ Hiên bước vào, khí chất bá đạo, nàng ta vẫn đang bất tỉnh tại đó, hắn trầm giọng ra lệnh ‘’ Đưa nàng ta tới trước mặt ta’’
‘’Vâng’’
Một tên lính to lớn tại đó cầm một thùng nước lớn tới chỗ nàng đang bất tỉnh, đổ nước xuống, dòng nước lạnh buốt tuôn xối xả vào người nàng, nàng nhíu mày, đôi mắt xanh tuyệt đẹp từ từ mở ra, tất cả trước mặt nàng vẫn đang mơ hồ độc linh đan khiến nàng mệt mỏi, đau đau nhức không sao tả được
Thấy nàng di chuyển người, Từ Hiên lớn giọng ‘’ Ninh Phong, ngươi tỉnh rồi’’
Nhược Hy từ từ chống tay ngồi dậy, một tay sờ lên trên chán đang đau đớn, nàng lắc đầu bình tâm lại nhìn rõ mọi thứ xung quanh, vẻ mệt mỏi lộ rõ trong ánh mắt
Nàng ngạc nhiên không thể di chuyên chân tay toàn bộ cơ thể nàng đều bị trói chặt bởi dây thừng lớn, nàng ậm ừ không sao nói được chúng đã bịt miệng nàng che đi gần mất nửa gương mặt, hàng lông mi rủ xuống
Mệt quá, ta thực sự rất mệt, nàng không có điểm tựa thân thể mất thăng bằng lại một lần nữa ngã xuống trên nền đất lạnh, nàng cố mở mắt to lớn để nhìn lũ người đứng trước mặt nàng, ánh mắt dừng lại bởi dáng vẻ quen thuộc nàng hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi
Từ Hiên???
Nhận ra hắn nàng dãy dụa mạnh hơn, hắn chỉ nhếch miệng khinh bỉ hắn dĩ nhiên hiểu bộ dạng thảm hại lúc này của nàng ta bất kì ai trúng độc đan linh đều trở nên yếu ớt dù cho mạnh tới mức nào nhưng bất chợt lại phản ứng kịch liệt tới vậy chứng tỏ nàng ta thân thủ tốt
‘’Ninh Phong, ngươi có biết vì sao bổn vương lại bắt ngươi tới đây không’’
Nhược Hy không trả lời, lúc này này thực sự không còn sức lực để trả lời hắn nữa, nàng nhắm mắt lại, miệng cắn chặt
Tại sao Từ Hiên lại bắt nàng tới đây lại còn gọi với cái tên Ninh Phong
Nàng muốn nói cho hắn hiểu lại chẳng thể bởi độc linh đan quá mạnh nàng chưa từng biết đến thứ này, thân thể càng lúc càng yếu đi
‘’Mau nói, cái chết năm đó của hoàng hậu có liên quan tới ngươi đúng không’’
Nàng lập tức ngất đi, trán nhễ nhại mồ hôi, mắt nhắm nghiền lại hơi thở nóng rực lên
‘’Bệ hạ nàng ta hẳn không quen với độc linh đan lên thân thể ngày càng yếu ớt’’
‘’Không thể, người trong Thương Vân Lệnh nội công cao cường bất kì loại độc nào cũng đều đã thử qua ngay cả thiên hoa liên cực mạnh cũng có thể chịu đựng được, người này hoàn toàn khác xa với Ninh Phong màn người trong thiên hạ đồn thổi, nghe nói nàng ta còn thay lệnh chủ của Thương Vân Lệnh uông đan dược độc mà bệ hạ năm đó trừng phạt hắn’’
‘’Lẽ nào chúng ta đã bắt sai ngươi’’
Dáng vẻ của hắn càng lúc càng đáng sợ, đúng vậy trừ khi nàng ta không phải là Ninh Phong nếu đó không phải Ninh Phong thì nàng ta là ai ‘’ Lập tức tháo khăn che mặt ra’’
‘’Tuân lệnh’’
Tấm vải che mặt được tháo ra, Từ Hiên không tin vào mắt mình, người bất tỉnh nằm đó không phải là Ninh Phong lại chính là nàng
‘’Nhược Hy’’

back top