Edit: Trạch Mỗ Beta: Sakura Dương công công vung tay lên, hai nội thị tiến lên, mỗi người một bên đè Chân Tịnh lại, khẽ quấn dải lụa trắng kia lên cần cổ ả, trên tay gia tăng sức lực.
Hai tay Chân Tịnh nắm gắt gao lụa trắng ở cần cổ, hai chân ra sức đá đạp loạn xạ, mắt càng ngày càng lồi ra, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Thần Khánh Đế bế Trân Trân càng đi càng xa.
Trong nháy mắt đó, trong đầu ả hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Thủa ấu thơ nổi lên tranh chấp với trưởng tỷ, phụ thân khiển trách trưởng tỷ, bế ả lên dỗ dành, ả nín khóc mỉm cười, tiếng cười như tiếng chuông rải đầy sân nhỏ có bàn đu dây.
Thuở nhỏ đính hôn với phủ Lễ bộ Thượng thư, đắc ý nho nhỏ cùng với ngượng ngùng.
Sự tuyệt vọng sau khi bị từ hôn, sự tức giận khi biết được phải gả cho học sinh hàn môn, còn có, dần dần tăng lên, hận ý đối với Chân Tứ.
Sự sợ hãi và đập nồi dìm thuyền lúc giao phó cả thể xác và tinh thần dưới giàn nho, sự mừng rỡ và ước mơ khi thai nghén Trân Trân, còn có cảnh tượng đắc ý sau khi trở thành quý phi một năm này.
Cuối cùng, những thứ này đều hóa thành một luồng ánh sáng trắng, che phủ hai mắt, dần dần ả cái gì cũng không nhìn được nữa, hết thảy đủ loại tính toán, truy đuổi, không cam lòng, cuối cùng về với yên lặng.
Chân Tịnh nhẹ buông tay, hữu khí vô lực rủ xuống, thân thể mềm nhũn ra.
Một nội thị trong đó đưa tay thăm dò ở chóp mũi ả, nói: “Dương công công, quý phi nương nương chết rồi.”
Dương công công vẫn chưa yên tâm, tiến lên một bước tự mình dò xét hơi thở, lúc này mới nói: “Chuẩn bị lễ tang đi.”
Trong Hoàng cung cảnh thắt cổ chấn động lòng người không muốn người biết này, Chân Diệu đã xuất cung tất nhiên không biết được.
Nàng trở về phủ, đầu tiên là trấn an La Tri Chân một phen, lại phái người đi nha thự mời La Thiên Trình trở về.
Chân chạy là Mãn Thu, ấu đệ của Bán Hạ
Bán Hạ từ sau khi cưới Thanh Cáp đã bị phái ra ngoài xử lý tửu lâu phủ quốc công mở. Thanh Cáp có tài nấu nướng xuất chúng, hai vợ chồng hợp tác, kinh doanh tửu lâu vốn là làm ăn bình thường náo náo nhiệt nhiệt, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là hạ nhân của phủ quốc công nhưng cuộc sống lại trôi qua rất dễ chịu, sai nô bảo tỳ không nói, năm ngoái Thanh Cáp đã sinh tiểu tử mập mạp, Bán Hạ có tâm nhãn linh hoạt đã nghĩ xong chờ con trai lớn hơn một chút sẽ xin chủ tử ân điển, bỏ đi nô tịch của con trai, đưa đi học đường đi học.
Có tấm gương huynh trưởng phía trước nên Mãn Thu rất nhiệt tình. Đối với phân phó của Đại nãi nãi không hề dám lười biếng, nhanh chóng tìm được La Thiên Trình.
La Thiên Trình vừa nghe Chân Diệu mời hắn về phủ, lo lắng đã xảy ra chuyện gì, hiện nay trong nha thự hắn lớn nhất. Dặn dò cấp dưới một tiếng. Rồi vội vã trở về phủ.
Chân Diệu mới vừa đưa La Tri Chân đi. Sắc mặt không dễ nhìn lắm, La Thiên Trình thấy vậy trong lòng nhảy một cái, vội hỏi: “Kiểu Kiểu, gọi ta trở về, có chuyện gì?”
Chân Diệu vội nói nguyên do, thở dài nói: “Tam muội không muốn vào cung làm phi, vốn là ta coi thái độ Thái hậu đã buông lỏng rồi, nhưng không biết sao lại sửa miệng. Ta đang suy nghĩ, đây có thể là ý kiến của Hoàng thượng. Thế tử, chàng đi tìm Hoàng thượng cầu tình được không?”
“Hoàng thượng nhìn trúng Tam muội rồi?” La Thiên Trình có chút kinh ngạc.
Phải nói, hiện nay phủ Trấn Quốc Công đã là hoa tươi bám gấm, lửa mạnh rán mỡ, quả thật không cần phải chiếm giữ một vị trí nhỏ nhoi trong hậu cung nữa, tin tưởng Hoàng thượng cũng hiểu đạo lý này.
Nếu nói hoàng thượng coi trọng con người Tam muội, lại càng có chút vô căn cứ, cho dù thật có khả năng này, cũng nên tiết lộ một hai trước với hắn.
Trong chốc lát La Thiên Trình suy nghĩ rất nhiều, có chút không lần ra được bến bờ.
“Hiện tại chỉ là Thái hậu ban thưởng hoa,danh sách cuối cùng vào cung, vẫn phải chờ Hoàng thượng quyết định. Chờ ý chỉ truyền tới, mới đi cầu tình sẽ không được.” Chân Diệu thấy hắn không nói, không nhịn được thúc giục.
“Phải nói, Tam muội như vậy, quá tùy hứng rồi. Nhiều cô nương dự tiệc như vậy, nếu như trong lòng không muốn, đều muốn người thân ra mặt từ chối, đó là hậu quả gì?”
Cho dù là nhà dân chúng bình thường, còn chú trọng lệnh cha mẹ lời mai mối cơ mà, huống chi Thiên gia chọn phi, quý phủ nhà ai còn dám suy xét tâm ý của cô nương? Vậy thì cách tai họa không xa rồi.
Chân Diệu có chút bất mãn: “Thế tử, Tam nương là đường muội chàng đấy.”
La Thiên Trình cười lạnh: “Kiểu Kiểu, nàng quá mềm lòng. Nếu Tam nương không phải biết mình là cô nương phủ Quốc Công, có một đường huynh rất được Hoàng thượng coi trọng, dám tùy theo tâm ý của mình như thế?”
Hắn thừa nhận, mình không tính là nhân từ lương thiện, đối với đường muội thứ xuất kém mười mấy tuổi đó cũng không có bao nhiêu tình huynh muội. Muội ấy là cô nương phủ Quốc Công, thường ngày tất nhiên sẽ chiếu cố, nhưng nếu nói bởi vì muội ấy không muốn vào cung, đã bị chọn trúng còn muốn đi tìm Hoàng thượng cầu tình, hắn không phải là kiên quyết không chịu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy, muội muội này có chút không tự mình biết mình.
“Chàng không muốn sao?” Chân Diệu mím môi, vẻ mặt có chút ủ ê.
Nàng có dự cảm, vì chuyện này tự mình đi cầu Thần Khánh Đế, hắn rất có thể sẽ đáp ứng. Chỉ là vượt qua phu quân đi tìm nam tử khác cầu tình, hơn nữa nam tử kia còn có chút tâm tư khác, nàng không làm được.
La Thiên Trình bất đắc dĩ cười nói: “Nhìn nàng mặt ủ mày ê kìa, ta lại không nói không đi. Chỉ là, sao ta không biết, nàng để ý Tam muội như vậy thế?”
Thấy hắn đáp ứng, gánh nặng trong lòng Chân Diệu được gỡ bỏ, trên mặt đã có ý cười: “Phải nói, cũng là ta biến khéo thành vụng, đưa ra chủ ý ôi thiu.”
Lúc này mới nói ra chuyện hai cô tẩu thương lượng.
La Thiên Trình nghe xong, gật đầu: “Vậy ngày mai ta sẽ đi.”
Ngày thứ hai, tin tức Chân quý phi hoăng lại truyền ra.
Quý phi huy hoàng hơn nữa, cũng không phải là Hoàng hậu, không tính là quốc tang, Thần Khánh Đế chỉ tuyên bố nghỉ chầu một ngày, để bày tỏ niềm thương nhớ.
Bởi thế, cái chết của Chân quý phi cũng không có nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, chỉ cho những nữ tử tràn đầy ước mơ sắp tiến cung kia, gõ hồi chuông báo động, có người sinh lòng sợ hãi, có người ngược lại cảm thấy đã dọn ra một chỗ, trong cung trừ Hoàng hậu không có phi tử phẩm cấp cao nữa, chính là cơ hội tốt thi triển tài năng.
Ngay cả phủ Kiến An Bá, nhận được tin tức này cũng không có người thật sự đau buồn, chỉ có chút hoảng hốt, sáng sớm Tưởng thị đã tới phủ Trấn Quốc Công gặp Chân Diệu.
Đây là lo lắng cái chết của Chân Tịnh là điềm báo Thần Khánh Đế muốn động đến phủ Kiến An Bá, tới thăm dò tin tức.
“Thế tử đã truyền tin tức cho cháu, nói Quý phi là hôm qua ăn nhiều cua và hoa quả ở hội thưởng cúc, lại bị lạnh, mới ban đêm chết bất đắc kỳ tử.”
Tưởng thị muốn nói lại thôi, thấy Chân Diệu không nói nhiều, không nhịn được giảm thấp giọng nói: “Lời tuy như thế, ai không biết hậu cung chuyện tư mật là nhiều nhất, Đại bá của cháu cũng lo lắng, lỡ như cái chết của Quý phi có nội tình khác, vậy Bá phủ có thể chọc phải phiền toái hay không?”
Chân Diệu tiết lộ nội tình: “Thế tử nói bảo chúng ta thoải mái, buông lỏng tinh thần, nếu Hoàng thượng đã nghỉ chầu một ngày để bày tỏ niềm thương nhớ, đó là thể diện cho Tiểu công chúa và Tiểu hoàng tử. Nếu như thế, Bá phủ cũng sẽ không có phiền toái gì.”
Lúc này Tưởng thị mới yên tâm, đi ra khỏi cửa lớn phủ Quốc Công lên xe ngựa, không nhịn được cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ thứ nữ chính là thứ nữ, trông cậy vào các nàng làm rạng rỡ tổ tiên quả thực là chê cười, không gây phiền toái cho gia đình, đã là cám ơn trời đất rồi.
Mấy ngày trôi qua, mắt thấy trong cung gió êm sóng lặng, không biết ngày nào sẽ truyền ra tin tức người mới vào cung, vừa lúc Thần Khánh Đế cho mời La Thiên Trình tiến cung có việc thương lượng, nói chính sự xong, hắn bèn mở miệng.
Thần Khánh Đế nghe xong, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: “Hôm đó Giai Minh ở trong cung, nếu đã có ý nghĩ này, sao không nói thẳng với trẫm chứ?”
Mấy ngày nay hắn vẫn chờ Chân Diệu tới cửa cầu xin, không nghĩ tới chờ trái chờ phải, lại là La Thiên Trình tới, mặc dù không đến mức tức giận, trong lòng cũng có chút không biết là mùi vị gì.
Vốn La Thiên Trình cũng không suy nghĩ nhiều chuyện Chân Diệu tìm hắn cầu tình, lúc này nghe Thần Khánh Đế vừa nói như thế, trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào, khóe miệng không nhịn được vểnh lên, lộ ra ý cười.
Thần Khánh Đế nhìn, trong lòng càng chua, lặng lẽ trợn mắt coi thường.
“Giai Minh sợ mất phân tấc, nên mới về nhà tìm thần thương lượng.” Vợ gặp phải khó khăn tìm phu quân, thiên kinh địa nghĩa mà.
Thần Khánh Đế không muốn nhìn bộ dáng khoe mẽ ân ái này của La Thiên Trình, tâm tư nhỏ u ám nhất thời xông ra.
Hừ, hắn này vừa mới chết Quý phi, vô luận chẳng yêu thích mấy, tốt xấu gì là mẹ đẻ của một đôi trai gái, làm cho hai ngày này hắn bị hai đứa bé khóc to cả đầu, còn dám chạy đến trước mặt hắn khoe khoang?
Thần Khánh Đế lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng là, trẫm đối với La Tam cô nương, là vừa gặp đã thương mà.”
La Thiên Trình co rút khóe miệng.
Vừa gặp đã thương chó má, lúc trước đám nữ tử ngài mang về phủ Hoàng tử, người nào không phải là vừa gặp đã thương!
Thần Khánh Đế cũng không muốn thật sự có ngăn cách giữa La Thiên Trình, thấy hắn lại muốn cầu lần nữa, bèn nhả miệng: “Như vậy đi, Cẩn Minh, ngươi đánh cuộc một trận với trẫm, thắng, trẫm sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, thua, sẽ đàng hoàng đưa Tam muội ngươi vào cung.”
“Đánh cuộc gì, xin Hoàng thượng hãy chỉ rõ.”
“Ngươi còn nhớ Tố Tố không?” Vẻ mặt Thần Khánh Đế cười đầy ý xấu.
Thấy vẻ mặt La Thiên Trình mê mang, mặt đen lên nói: “Chính là người để ở trong nhà dân yểm trợ thân phận của ta và ngươi ý!”
La Thiên Trình bừng tỉnh đại ngộ: “Thần nhớ ra rồi.”
“Như vậy đi, Cẩn Minh, chúng ta sẽ lấy Tố Tố đánh cuộc, yêu cầu nàng ta tới cửa cầu kiến Giai Minh, tự xưng ngoại thất của ngươi. Nếu Giai Minh tin ngươi, sẽ tính ngươi thắng, nếu như nàng giận ngươi, vậy thì tính ngươi thua.”
La Thiên Trình một mặt hắc tuyến: “Hoàng thượng, ngài hãm hại thần mà!”
Hoàng thượng này có phải là ăn no rỗi việc rồi hay không, rốt cuộc nhàm chán bao nhiêu mới nghĩ ra cái này!
Thần Khánh Đế một mặt vô tội: “Cẩn Minh, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn biết, cách nhìn của Giai Minh đối với ngươi sao? Vả lại, đây chỉ là vui đùa, nếu nàng giận ngươi thật, sau đó trẫm cũng sẽ giải thích rõ.”
Thấy La Thiên Trình vẫn không gật đầu, vô lại nói: “Dù sao ngươi nếu ngươi không đánh keo này, cũng có thể, vẫn nên mau mau đưa La Tam cô nương vào cung đi, trẫm thật vừa gặp đã thương với nàng!”
La Thiên Trình......
Cuối cùng hắn cũng nghĩ rõ ràng nguyên nhân kiếp trước Thần Khánh Đế cười đến cuối cùng, bởi vì đủ vô sỉ!
Nghĩ tới nếu như không hoàn thành giao phó của vợ, vợ nhất định sẽ thất vọng, La Thiên Trình chỉ đành phải rưng rưng gật đầu, cũng cố gắng nhớ lại. Bàn tên hồi đó hắn làm để chỗ nào rồi nhỉ? Một cái có thể không đủ quỳ, xem ra còn phải làm cái dự bị.
Chân Diệu đứng ngồi không yên, đang chờ La Thiên Trình trở về, hỏi thử chuyện ra sao rồi, lại thấy Mộc Chi vẻ mặt cổ quái đi vào bẩm báo: “Đại nãi nãi, bên ngoài phủ có một nữ tử tới, muốn gặp ngài, người trông cửa thấy nàng ta không nói ra thân phận, bèn không cho người đi vào, kết quả nữ tử kia nói một chút lời mê sảng, người trông cửa không dám làm chủ, bèn tới báo tin tức.”
“Nữ tử đó đâu?”
“Vẫn chờ ở bên ngoài.”
“Dẫn nàng ta tới giác đình đằng trước chờ, ta đi xem thử.”
Người lai lịch không rõ, hiển nhiên là không tiện đưa vào nội viện.
Chân Diệu thay bộ xiêm y có thể gặp khách, trong vòng vây của một đám nha hoàn bà tử đi qua.
Nử tử kia một thân áo trắng thuần, nghe được tiếng động xoay người lại.
Hai tay Chân Tịnh nắm gắt gao lụa trắng ở cần cổ, hai chân ra sức đá đạp loạn xạ, mắt càng ngày càng lồi ra, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Thần Khánh Đế bế Trân Trân càng đi càng xa.
Trong nháy mắt đó, trong đầu ả hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Thủa ấu thơ nổi lên tranh chấp với trưởng tỷ, phụ thân khiển trách trưởng tỷ, bế ả lên dỗ dành, ả nín khóc mỉm cười, tiếng cười như tiếng chuông rải đầy sân nhỏ có bàn đu dây.
Thuở nhỏ đính hôn với phủ Lễ bộ Thượng thư, đắc ý nho nhỏ cùng với ngượng ngùng.
Sự tuyệt vọng sau khi bị từ hôn, sự tức giận khi biết được phải gả cho học sinh hàn môn, còn có, dần dần tăng lên, hận ý đối với Chân Tứ.
Sự sợ hãi và đập nồi dìm thuyền lúc giao phó cả thể xác và tinh thần dưới giàn nho, sự mừng rỡ và ước mơ khi thai nghén Trân Trân, còn có cảnh tượng đắc ý sau khi trở thành quý phi một năm này.
Cuối cùng, những thứ này đều hóa thành một luồng ánh sáng trắng, che phủ hai mắt, dần dần ả cái gì cũng không nhìn được nữa, hết thảy đủ loại tính toán, truy đuổi, không cam lòng, cuối cùng về với yên lặng.
Chân Tịnh nhẹ buông tay, hữu khí vô lực rủ xuống, thân thể mềm nhũn ra.
Một nội thị trong đó đưa tay thăm dò ở chóp mũi ả, nói: “Dương công công, quý phi nương nương chết rồi.”
Dương công công vẫn chưa yên tâm, tiến lên một bước tự mình dò xét hơi thở, lúc này mới nói: “Chuẩn bị lễ tang đi.”
Trong Hoàng cung cảnh thắt cổ chấn động lòng người không muốn người biết này, Chân Diệu đã xuất cung tất nhiên không biết được.
Nàng trở về phủ, đầu tiên là trấn an La Tri Chân một phen, lại phái người đi nha thự mời La Thiên Trình trở về.
Chân chạy là Mãn Thu, ấu đệ của Bán Hạ
Bán Hạ từ sau khi cưới Thanh Cáp đã bị phái ra ngoài xử lý tửu lâu phủ quốc công mở. Thanh Cáp có tài nấu nướng xuất chúng, hai vợ chồng hợp tác, kinh doanh tửu lâu vốn là làm ăn bình thường náo náo nhiệt nhiệt, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là hạ nhân của phủ quốc công nhưng cuộc sống lại trôi qua rất dễ chịu, sai nô bảo tỳ không nói, năm ngoái Thanh Cáp đã sinh tiểu tử mập mạp, Bán Hạ có tâm nhãn linh hoạt đã nghĩ xong chờ con trai lớn hơn một chút sẽ xin chủ tử ân điển, bỏ đi nô tịch của con trai, đưa đi học đường đi học.
Có tấm gương huynh trưởng phía trước nên Mãn Thu rất nhiệt tình. Đối với phân phó của Đại nãi nãi không hề dám lười biếng, nhanh chóng tìm được La Thiên Trình.
La Thiên Trình vừa nghe Chân Diệu mời hắn về phủ, lo lắng đã xảy ra chuyện gì, hiện nay trong nha thự hắn lớn nhất. Dặn dò cấp dưới một tiếng. Rồi vội vã trở về phủ.
Chân Diệu mới vừa đưa La Tri Chân đi. Sắc mặt không dễ nhìn lắm, La Thiên Trình thấy vậy trong lòng nhảy một cái, vội hỏi: “Kiểu Kiểu, gọi ta trở về, có chuyện gì?”
Chân Diệu vội nói nguyên do, thở dài nói: “Tam muội không muốn vào cung làm phi, vốn là ta coi thái độ Thái hậu đã buông lỏng rồi, nhưng không biết sao lại sửa miệng. Ta đang suy nghĩ, đây có thể là ý kiến của Hoàng thượng. Thế tử, chàng đi tìm Hoàng thượng cầu tình được không?”
“Hoàng thượng nhìn trúng Tam muội rồi?” La Thiên Trình có chút kinh ngạc.
Phải nói, hiện nay phủ Trấn Quốc Công đã là hoa tươi bám gấm, lửa mạnh rán mỡ, quả thật không cần phải chiếm giữ một vị trí nhỏ nhoi trong hậu cung nữa, tin tưởng Hoàng thượng cũng hiểu đạo lý này.
Nếu nói hoàng thượng coi trọng con người Tam muội, lại càng có chút vô căn cứ, cho dù thật có khả năng này, cũng nên tiết lộ một hai trước với hắn.
Trong chốc lát La Thiên Trình suy nghĩ rất nhiều, có chút không lần ra được bến bờ.
“Hiện tại chỉ là Thái hậu ban thưởng hoa,danh sách cuối cùng vào cung, vẫn phải chờ Hoàng thượng quyết định. Chờ ý chỉ truyền tới, mới đi cầu tình sẽ không được.” Chân Diệu thấy hắn không nói, không nhịn được thúc giục.
“Phải nói, Tam muội như vậy, quá tùy hứng rồi. Nhiều cô nương dự tiệc như vậy, nếu như trong lòng không muốn, đều muốn người thân ra mặt từ chối, đó là hậu quả gì?”
Cho dù là nhà dân chúng bình thường, còn chú trọng lệnh cha mẹ lời mai mối cơ mà, huống chi Thiên gia chọn phi, quý phủ nhà ai còn dám suy xét tâm ý của cô nương? Vậy thì cách tai họa không xa rồi.
Chân Diệu có chút bất mãn: “Thế tử, Tam nương là đường muội chàng đấy.”
La Thiên Trình cười lạnh: “Kiểu Kiểu, nàng quá mềm lòng. Nếu Tam nương không phải biết mình là cô nương phủ Quốc Công, có một đường huynh rất được Hoàng thượng coi trọng, dám tùy theo tâm ý của mình như thế?”
Hắn thừa nhận, mình không tính là nhân từ lương thiện, đối với đường muội thứ xuất kém mười mấy tuổi đó cũng không có bao nhiêu tình huynh muội. Muội ấy là cô nương phủ Quốc Công, thường ngày tất nhiên sẽ chiếu cố, nhưng nếu nói bởi vì muội ấy không muốn vào cung, đã bị chọn trúng còn muốn đi tìm Hoàng thượng cầu tình, hắn không phải là kiên quyết không chịu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy, muội muội này có chút không tự mình biết mình.
“Chàng không muốn sao?” Chân Diệu mím môi, vẻ mặt có chút ủ ê.
Nàng có dự cảm, vì chuyện này tự mình đi cầu Thần Khánh Đế, hắn rất có thể sẽ đáp ứng. Chỉ là vượt qua phu quân đi tìm nam tử khác cầu tình, hơn nữa nam tử kia còn có chút tâm tư khác, nàng không làm được.
La Thiên Trình bất đắc dĩ cười nói: “Nhìn nàng mặt ủ mày ê kìa, ta lại không nói không đi. Chỉ là, sao ta không biết, nàng để ý Tam muội như vậy thế?”
Thấy hắn đáp ứng, gánh nặng trong lòng Chân Diệu được gỡ bỏ, trên mặt đã có ý cười: “Phải nói, cũng là ta biến khéo thành vụng, đưa ra chủ ý ôi thiu.”
Lúc này mới nói ra chuyện hai cô tẩu thương lượng.
La Thiên Trình nghe xong, gật đầu: “Vậy ngày mai ta sẽ đi.”
Ngày thứ hai, tin tức Chân quý phi hoăng lại truyền ra.
Quý phi huy hoàng hơn nữa, cũng không phải là Hoàng hậu, không tính là quốc tang, Thần Khánh Đế chỉ tuyên bố nghỉ chầu một ngày, để bày tỏ niềm thương nhớ.
Bởi thế, cái chết của Chân quý phi cũng không có nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, chỉ cho những nữ tử tràn đầy ước mơ sắp tiến cung kia, gõ hồi chuông báo động, có người sinh lòng sợ hãi, có người ngược lại cảm thấy đã dọn ra một chỗ, trong cung trừ Hoàng hậu không có phi tử phẩm cấp cao nữa, chính là cơ hội tốt thi triển tài năng.
Ngay cả phủ Kiến An Bá, nhận được tin tức này cũng không có người thật sự đau buồn, chỉ có chút hoảng hốt, sáng sớm Tưởng thị đã tới phủ Trấn Quốc Công gặp Chân Diệu.
Đây là lo lắng cái chết của Chân Tịnh là điềm báo Thần Khánh Đế muốn động đến phủ Kiến An Bá, tới thăm dò tin tức.
“Thế tử đã truyền tin tức cho cháu, nói Quý phi là hôm qua ăn nhiều cua và hoa quả ở hội thưởng cúc, lại bị lạnh, mới ban đêm chết bất đắc kỳ tử.”
Tưởng thị muốn nói lại thôi, thấy Chân Diệu không nói nhiều, không nhịn được giảm thấp giọng nói: “Lời tuy như thế, ai không biết hậu cung chuyện tư mật là nhiều nhất, Đại bá của cháu cũng lo lắng, lỡ như cái chết của Quý phi có nội tình khác, vậy Bá phủ có thể chọc phải phiền toái hay không?”
Chân Diệu tiết lộ nội tình: “Thế tử nói bảo chúng ta thoải mái, buông lỏng tinh thần, nếu Hoàng thượng đã nghỉ chầu một ngày để bày tỏ niềm thương nhớ, đó là thể diện cho Tiểu công chúa và Tiểu hoàng tử. Nếu như thế, Bá phủ cũng sẽ không có phiền toái gì.”
Lúc này Tưởng thị mới yên tâm, đi ra khỏi cửa lớn phủ Quốc Công lên xe ngựa, không nhịn được cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ thứ nữ chính là thứ nữ, trông cậy vào các nàng làm rạng rỡ tổ tiên quả thực là chê cười, không gây phiền toái cho gia đình, đã là cám ơn trời đất rồi.
Mấy ngày trôi qua, mắt thấy trong cung gió êm sóng lặng, không biết ngày nào sẽ truyền ra tin tức người mới vào cung, vừa lúc Thần Khánh Đế cho mời La Thiên Trình tiến cung có việc thương lượng, nói chính sự xong, hắn bèn mở miệng.
Thần Khánh Đế nghe xong, sửng sốt một hồi lâu, mới nói: “Hôm đó Giai Minh ở trong cung, nếu đã có ý nghĩ này, sao không nói thẳng với trẫm chứ?”
Mấy ngày nay hắn vẫn chờ Chân Diệu tới cửa cầu xin, không nghĩ tới chờ trái chờ phải, lại là La Thiên Trình tới, mặc dù không đến mức tức giận, trong lòng cũng có chút không biết là mùi vị gì.
Vốn La Thiên Trình cũng không suy nghĩ nhiều chuyện Chân Diệu tìm hắn cầu tình, lúc này nghe Thần Khánh Đế vừa nói như thế, trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào, khóe miệng không nhịn được vểnh lên, lộ ra ý cười.
Thần Khánh Đế nhìn, trong lòng càng chua, lặng lẽ trợn mắt coi thường.
“Giai Minh sợ mất phân tấc, nên mới về nhà tìm thần thương lượng.” Vợ gặp phải khó khăn tìm phu quân, thiên kinh địa nghĩa mà.
Thần Khánh Đế không muốn nhìn bộ dáng khoe mẽ ân ái này của La Thiên Trình, tâm tư nhỏ u ám nhất thời xông ra.
Hừ, hắn này vừa mới chết Quý phi, vô luận chẳng yêu thích mấy, tốt xấu gì là mẹ đẻ của một đôi trai gái, làm cho hai ngày này hắn bị hai đứa bé khóc to cả đầu, còn dám chạy đến trước mặt hắn khoe khoang?
Thần Khánh Đế lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng là, trẫm đối với La Tam cô nương, là vừa gặp đã thương mà.”
La Thiên Trình co rút khóe miệng.
Vừa gặp đã thương chó má, lúc trước đám nữ tử ngài mang về phủ Hoàng tử, người nào không phải là vừa gặp đã thương!
Thần Khánh Đế cũng không muốn thật sự có ngăn cách giữa La Thiên Trình, thấy hắn lại muốn cầu lần nữa, bèn nhả miệng: “Như vậy đi, Cẩn Minh, ngươi đánh cuộc một trận với trẫm, thắng, trẫm sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, thua, sẽ đàng hoàng đưa Tam muội ngươi vào cung.”
“Đánh cuộc gì, xin Hoàng thượng hãy chỉ rõ.”
“Ngươi còn nhớ Tố Tố không?” Vẻ mặt Thần Khánh Đế cười đầy ý xấu.
Thấy vẻ mặt La Thiên Trình mê mang, mặt đen lên nói: “Chính là người để ở trong nhà dân yểm trợ thân phận của ta và ngươi ý!”
La Thiên Trình bừng tỉnh đại ngộ: “Thần nhớ ra rồi.”
“Như vậy đi, Cẩn Minh, chúng ta sẽ lấy Tố Tố đánh cuộc, yêu cầu nàng ta tới cửa cầu kiến Giai Minh, tự xưng ngoại thất của ngươi. Nếu Giai Minh tin ngươi, sẽ tính ngươi thắng, nếu như nàng giận ngươi, vậy thì tính ngươi thua.”
La Thiên Trình một mặt hắc tuyến: “Hoàng thượng, ngài hãm hại thần mà!”
Hoàng thượng này có phải là ăn no rỗi việc rồi hay không, rốt cuộc nhàm chán bao nhiêu mới nghĩ ra cái này!
Thần Khánh Đế một mặt vô tội: “Cẩn Minh, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn biết, cách nhìn của Giai Minh đối với ngươi sao? Vả lại, đây chỉ là vui đùa, nếu nàng giận ngươi thật, sau đó trẫm cũng sẽ giải thích rõ.”
Thấy La Thiên Trình vẫn không gật đầu, vô lại nói: “Dù sao ngươi nếu ngươi không đánh keo này, cũng có thể, vẫn nên mau mau đưa La Tam cô nương vào cung đi, trẫm thật vừa gặp đã thương với nàng!”
La Thiên Trình......
Cuối cùng hắn cũng nghĩ rõ ràng nguyên nhân kiếp trước Thần Khánh Đế cười đến cuối cùng, bởi vì đủ vô sỉ!
Nghĩ tới nếu như không hoàn thành giao phó của vợ, vợ nhất định sẽ thất vọng, La Thiên Trình chỉ đành phải rưng rưng gật đầu, cũng cố gắng nhớ lại. Bàn tên hồi đó hắn làm để chỗ nào rồi nhỉ? Một cái có thể không đủ quỳ, xem ra còn phải làm cái dự bị.
Chân Diệu đứng ngồi không yên, đang chờ La Thiên Trình trở về, hỏi thử chuyện ra sao rồi, lại thấy Mộc Chi vẻ mặt cổ quái đi vào bẩm báo: “Đại nãi nãi, bên ngoài phủ có một nữ tử tới, muốn gặp ngài, người trông cửa thấy nàng ta không nói ra thân phận, bèn không cho người đi vào, kết quả nữ tử kia nói một chút lời mê sảng, người trông cửa không dám làm chủ, bèn tới báo tin tức.”
“Nữ tử đó đâu?”
“Vẫn chờ ở bên ngoài.”
“Dẫn nàng ta tới giác đình đằng trước chờ, ta đi xem thử.”
Người lai lịch không rõ, hiển nhiên là không tiện đưa vào nội viện.
Chân Diệu thay bộ xiêm y có thể gặp khách, trong vòng vây của một đám nha hoàn bà tử đi qua.
Nử tử kia một thân áo trắng thuần, nghe được tiếng động xoay người lại.