Trọn Đời Bên Nhau

Chương 10: Điều tốt đẹp nhỏ nhoi(1)

Bởi vì tầm quan trọng của lễ kỷ niệm ngày thành lập học viện, phần lớn các tiết mục qua kiểm duyệt đều bị cắt bỏ, hơn nữa có thêm phần biểu diễn của rất nhiều dàn nhạc.

 

Ngay cả tổ kịch Dương Quang cũng mời đến diễn viên kịch chuyên nghiệp đã tốt nghiệp đến giúp đỡ…

 

Tóm lại, chuyện này càng ngày càng phức tạp.

 

Phía sau hội trường của học viện có bốn phòng nghỉ, khi diễn tập phân ra làm hai phòng thay quần áo nam nữ. Đồng Ngôn không ngừng nghe thấy những tiếng thét chói tai bên ngoài, phần lớn là quần áo của tôi đâu? Đạo cụ của tôi đâu? … May mắn đây không phải là biểu diễn chính thức, dưới váy các nữ sinh viên này còn mặc quần và giầy thể thao, phỏng chừng đến khi biểu diễn chính thức thì sau hội trường này căn bản sẽ rất hỗn loạn.

 

Cô và Cố Bình Sinh ở trong phòng nghỉ của ban tổ chức, không ngừng có người hốt hoảng chạy vào, sau đó lập tức nói xin lỗi xin lỗi… rồi lại vội vàng rời khỏi. Hai người đều cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn nhau.

 

Cố Bình Sinh bỗng nhiên nói, “Tôi đã xem thành tích môn vật lý của lớp các em, giống như chỉ có ký túc xá của các em là không được tốt lắm?”

 

Vừa nhắc đến vật lý, Đồng Ngôn cười không nổi…

 

Cô buồn khổ giải thích: “Lớp em mười chín bạn, chỉ có ký túc xá của chúng em là xuất thân từ khoa văn. Còn các bạn khác… thật ra điểm thi đầu vào của họ đều cao hơn chuyên ngành khác, đều là công nghệ sinh học được chuyển đến học viện Luật,” Cô thấy Cố Bình Sinh có vẻ hứng thú, mới giải thích, “Thầy nhìn xem lớp trưởng của bọn em đó, tất cả các môn thi đều đạt hơn 95 điểm, các môn tính toán đều đạt điểm tối đa, đúng không ? Cậu ta đến từ Thành Đô Tứ Xuyên, điểm thi vào đại học cao thứ ba toàn tỉnh, nhưng nghe nói vẫn thi trượt…”

 

Nhắc tới đó, trong lòng cô bắt đầu rỉ máu.

 

Cùng những người này so thành tích, đoán chừng ngay từ lúc bắt đầu học tiểu học cô đã thua.

 

Cũng may có người kịp thời xuất hiện, thông báo đã đến lượt 2 MC bắt đầu diễn tập

 

Lúc Đồng Ngôn đứng dậy, suýt nữa đạp vào váy của mình.

 

Cô cũng giống như mấy người diễn tập kia, trong quần bò, ngoai thì mặc bộ lễ phục dạ hội do hội học sinh đưa đến. Bởi vì bộ lễ phục dạ hội này khá dài, bất đắc dĩ cô phải đi giày cao gót từ trước.

 

Hai người đi đến sau sân khấu, đứng ở phía sau tấm màn khổng lồ, nhìn lãnh đạo học viện ngồi ở hai ba hàng ghế phía dưới, Đồng Ngôn bỗng nhiên thấy căng thẳng hơn. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng lên… Cô theo bản năng nhìn sang Cố Bình Sinh, nơi tranh sáng tranh tối, ánh sáng mờ nhạt, anh dường như đã phát hiện ra sự khác thường của cô, cúi đầu nhìn cô, “Căng thẳng sao?”

 

Đồng Ngôn gật đầu. Thật mất mặt quá.

 

Còn nói là kinh nghiệm phong phú, có thể trợ giúp Cố Bình Sinh, thế nào mà lần đầu diễn tập chính thức đã căng thẳng rồi chứ?

 

Cô nghe thấy tiếng nhạc mở màn vang lên, thở sâu, không cần khẩn trương không sao đâu, không phải chỉ là hai mươi mấy vị lãnh đạo học viện thôi sao? Cô cứ tự nhủ như vậy để chấn định tâm lý của mình rằng mọi thứ đều thuận lợi, dưới hội trường chỉ là những quá bí đao lớn, những quá bí đao chỉ biết há miệng thôi…

 

Bỗng nhiên, bàn tay được nắm lấy, không nhẹ không nặng, một lực vừa đủ.

 

Lòng bàn tay ấm áp, cảm giác quen thuộc… Cô không dám thở, càng không dám quay đầu nhìn anh.

 

Bên tai tiếng nhạc dần nhỏ đi, rất nhanh, lực đạo trên tay được nới lỏng, cô nghe thấy Cố Bình Sinh nói, “Không sao đâu, còn có tôi, nếu có quên lời thì cứ nhìn tôi là được.”

 

Mấy buổi diễn tập thông thường trước đây, cô cùng anh đã hình thành sự ăn ý với nhau.

 

Mỗi lần đến lượt anh nói, cô sẽ nhìn anh trước khi nói hai câu cuối cùng, để anh có thể thuận lợi tiếp lời.

 

“Đồng Ngôn,” Trong tai nghe là tiếng Chu Thanh Thần gọi cô, “Go.”

 

Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, lần dẫn chương trình này so với những lần trước thì càng phải cẩn thận hơn, tất cả các tiết mục khi liên hệ với hai MC thì chủ yếu vẫn là thông qua cô. Nếu cô phạm lỗi, Cố Bình Sinh căn bản là không có cơ hội cứu vãn…

 

Bởi thế nên rất áp lực…

 

Lần đầu tiên diễn tập, Đồng Ngôn hoàn toàn thất thường.

 

Mỗi khi cô bất lực nhìn về phía Cố Bình Sinh, đều có thể nhìn thấy rõ ràng anh đang cười rộ lên, sau đó rất nhanh giúp cô che giấu sai lầm. Giọng nói của anh giống như đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, theo mic truyền ra rất êm dịu, hoàn toàn khác lúc giảng bài. Rất rõ ràng, có chút trầm thấp…

 

Như nước suối mát lạnh.

 

Cố mỹ nhân thể hiện rất tốt, càng làm nổi bật sự yếu kém của cô.

 

Ngay cả Chu Thanh Thần cũng nói, “Đồng Ngôn vô kỵ, tớ là người mời cậu đến dẫn chương trình, nhưng mà như thế nào cảm giác như cậu chẳng khác nào người mới vậy, ngay cả giọng nói cũng run lên…” Cô cảm thấy bất đắc dĩ, cầm tờ kịch bản che kín mặt, dùng giọng nghẹn ngào nức nở nói, “Tớ cần giảm sức ép, vừa nghĩ mình phải gánh hai phần trách nhiệm thì lại cảm thấy căng thẳng quá mức.”

 

Ngược lại Đỗ nửa nhịp rất khoan dung, “Không sao, đây là lần đầu tiên chính thức diễn tập, còn hai lần nữa, chậm rãi thích ứng là vừa.” Thầy ấy nói xong, còn đưa mắt nhìn sau lưng Đồng Ngôn, “Chu Thanh Thần, cậu đưa Đồng Ngôn đi mua bộ váy mới đi, lần này là kỷ niệm ngày thành lập trường, không thể mặc bộ lễ phục dạ hội của mấy sinh viên khóa trước để lại được.”

 

Những lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn vào chiếc váy của Đồng Ngôn.

 

Quả nhiên, bởi vì cô quá gầy, sau lưng phải cài mười mấy chiếc kim băng màu bạc, dùng để cố định thu gọn kích thước lưng áo.

 

Chu Thanh Thần suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, “Thầy Đỗ, em sẽ bị bạn gái em đánh chết mất, cô ấy toàn tính sổ với em ngay cả khi em nói chuyện với sinh viên nữ khác …” Đồng Ngôn cũng xấu hổ muốn chết, “Thầy Đỗ, chỉ cần hội học sinh đồng ý cho em sửa một chút, em cầm về cắt chỉ khâu lại một lần là được rồi.”

 

Trang phục dạ hội của hội học sinh đều là những bộ lễ phục đã được những người dẫn chương trình trước mặc đi mặc lại rất nhiều lần, hơn nữa chủ yếu là tài sản cá nhân của những người đó để lại, phần lớn được may theo kích thước của người chủ sở hữu. Không riêng gì Đồng Ngôn, bất kể ai mặc đều như vậy, sớm đã thành thói quen.

 

Cũng may Đỗ nửa nhịp cũng không kiên trì mà nói thêm gì nữa.

 

Bởi vì trước quốc khánh môn trọng tài thương mại quốc tế đã tạm nghỉ, tuần này Cố Bình Sinh lại phải diễn tập, tổng cộng sáu tiết trọng tài thương mại đều phải học bù vào buổi tối, từ thứ Hai đến thứ Bảy, tám giờ tối bắt đầu, mãi đến mười giờ mới kết thúc.

 

Cho nên Đồng Ngôn cùng Cố Bình Sinh, cứ ba giờ chiều mỗi ngày là chạm mặt nhau ở hội trường, diễn tập xong lại vội vàng lên lớp.

 

Buổi tối gây chấn động nhất là lần đầu tiên khi hai người một trước một sau bước vào phòng học, ngay cả Trầm Diêu cũng há hốc miệng hình chữ O mà nhìn. Đồng Ngôn vừa ngồi xuống thì cô ấy lập tức thấp giọng kề tai nói nhỏ, “Đồng Ngôn, cậu không cảm thấy như vậy là lộ liễu quá sao, cả lớp chỉ chờ hai người thôi đấy.”

 

Đồng Ngôn hung tợn trừng mắt, “Nếu không cậu đổi với tớ đi?”

 

Sau này nhiều lần rồi cũng thành thói quen, bạn học trong lớp dần dần bắt đầu không kiêng nể gì nữa hay trêu chọc, mỗi lần đều phát ra những âm thanh quái dị, Đồng Ngôn cũng giả bộ rất bình tĩnh trong mọi tình huống. Dù sao Cố mỹ nhân cũng không nghe thấy, bọn họ càng được nước làm ầm lên.

 

“Đồng Ngôn vô kỵ, để thành toàn cho cậu và Cố mỹ nhân, bọn mình ngay cả thứ bảy cũng đều đi học nhé.” “Ngôn Ngôn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, là tổ huấn đấy.” “Đồng Vô Kỵ, cậu có biết ‘ghen tỵ’ viết như thế nào không? Hãy xem vẻ mặt của tớ đi…”

 

Đồng Ngôn đều phải tham gia diễn tập mỗi ngày, mệt gần chết, lười phải quan tâm tới mấy người này, chỉ nằm trên bàn nghe giảng bài.

 

Qua ngày mai, chỉ còn 13 tuần, 91 ngày.

 

Sáng sớm Chủ nhật, cô không còn khẩn trương gì nữa thế nhưng lại đi làm muộn.

 

Cũng may Miêu Miêu đã giúp cô những công việc ở bàn thu ngân, thấy cô chạy vào, câu đầu tiên là, “Đồng Ngôn, nhanh nhanh, tớ nói với quản lí lúc nãy là cậu bị tiêu chảy phải đi WC.”

 

Đồng Ngôn vô cùng cảm kích, cũng dở khóc dở cười.

 

Cô đến muộn một giờ đồng hồ, đoán chừng tay quản lí người Pháp nghĩ rằng cô ngất trong wc rồi.

 

Hôm nay bởi vì mưa lớn, cửa hàng cũng không đông khách lắm.

 

Đến gần mười một giờ, Miêu Miêu và cô cũng đã nhàn rỗi được một lúc lâu, bèn nói chuyện phiếm qua bàn thu ngân.

 

“Tớ muốn đính hôn,” Miêu Miêu bỗng nhiên thần bí nhìn cô, “Cậu không cần đưa hồng bao cho tớ đâu, chỉ cần cho tớ thơm một cái là được.” Đồng Ngôn kinh ngạc nhìn cô bạn, “Cậu đã đủ tuổi rồi à…mình nhớ cậu mới mười chín mà?”

 

“Đúng vậy, cho nên chỉ đính hôn, sang năm đủ tuổi kết hôn theo luật mới đi đăng ký.”

 

Đồng Ngôn ngồi ngây người ra, Miêu Miêu chỉ vào một người đàn ông cao 1m9 với chiếc túi mang chéo trên người, đang đứng ở cửa, “Nhìn đi, anh ấy đến đây.”

 

Cô tiếp tục mơ màng chào hỏi người kia, không thể tin được mà truy vấn cô bạn, “Cậu thực sự muốn kết hôn? Mười chín tuổi?”

 

Miêu Miêu buồn cười nhìn cô, “Tớ đã đi làm hơn ba năm, cũng nên ổn định rồi. Cậu thì sao? Khi nào thì nghĩ đến chuyện kết hôn?”

 

Kết hôn?

 

Đồng Ngôn cảm thấy điều này quá xa xôi, cô còn đang lo nghĩ khi nào thì có thể thi qua môn vật lý, mà đã có người hỏi cô khi nào thì kết hôn? Cô yên lặng tính toán thật lâu, suy đoán, “Tớ 21 tuổi rưỡi tốt nghiệp, dù sao đi chăng nữa thì cũng phải đi làm năm năm để trả hết số tiền đã vay đóng học, sau đó yêu đương hai ba năm gì đó nữa, tầm 29 là vừa…”

 

Miêu Miêu choáng váng,“Lúc ấy con mình cũng học tiểu học rồi, chắc cũng lớp 3 hoặc lớp 4 gì đó rồi…”

 

Vì thế hai người có mục tiêu sống khác hẳn nhau, mỗi người đều coi đối phương như quái vật, dừng cuộc nói chuyện lại.

 

Lúc cô đang dọn dẹp, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, chợt nghe có giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Ngẩng đầu nhìn thấy một người mà cô hoàn toàn không ngờ sẽ gặp ở đây.

 

Cố Bình Phàm, chị họ của thầy Cố.

 

Nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ nhất là cô ấy đặt một chiếc túi giấy lên bàn thu ngân, lại lấy từ trong đó ra một bộ váy dạ hội màu xanh lam, “Đây là bộ chị đã mặc trong buổi lễ tốt nghiệp của học viện Hoàng gia, TK nói dáng người chúng ta tương tự nhau, nói chị đưa đến cho em mặc thử xem.”

 

Bây giờ căn bản là Đồng Ngôn lại ngây người lần nữa, Cố Bình Phàm lại nháy mắt cười bảo, “Cũ rồi, em đừng để ý , mới mặc một lần thôi.”

 

Làm sao có thể để ý đây?

 

 

Hay căn bản là thầy Cố sợ mình từ chối nên mới nhờ chị ấy đưa bộ váy cũ tới?

 

“Có muốn chị vào phòng thay đồ cùng em, nhìn xem chiếc váy này mặc lên người em rộng chật thế nào không?” Cố Bình Phàm cười nhìn cô.

 

“Không cần đâu, cám ơn chị.” Đồng Ngôn vội vàng nói vài câu cảm ơn, có chút không biết phải ứng đối trong trường hợp này như thế nào.

 

Bởi vì bộ váy này, toàn bộ thời gian làm trong buổi chiều cô đều như mất hồn mất vía.

 

Lúc Miêu Miêu đi ăn cơm về, nhìn chiếc túi giấy dưới chân cô, tò mò lấy ra xem, lập tức bùng phát, “Tuyệt đối đẹp hơn lễ phục đính hôn của tớ, mua ở phố đồ cưới Tô Châu sao? Hay là cậu biết chỗ nào tốt giới thiệu cho tớ đi?”

 

Đồng Ngôn không nói gì nhìn cô, “Tớ cũng chưa kết hôn làm sao giới thiệu được cho cậu kia chứ…”

 

Buổi tối chen chúc trên xe điện ngầm, rút cuộc cô cũng mới nhớ ra mình còn chưa cảm ơn. Lập tức lôi chiếc điện thoại di động từ trong túi ra một cách khó khăn, gửi cho anh một tin nhắn: Cảm ơn thầy Cố .

 

*Thầy Cố = cố lão sư, nên cụm từ cảm ơn thầy cố có 5 chữ là vì thế.

 

Gửi xong tin nhắn với 5 chữ, cô cảm thấy vẫn nên nói thêm một cái gì đó, lập tức bỏ thêm một câu: Hôm nay em được nhận tiền lương tháng này, ngày mai em trả trước cho thầy năm trăm được không ?

 

Rất nhanh, có tin nhắn trả lời : Không sao. Tôi nhớ rõ Bình Phàm từng mặc chiếc váy này, mày xanh lam ắt hẳn sẽ tôn lên vẻ đẹp màu da của em. Về chuyện tiền, không vội. TK

 

Cô nhìn hàng chữ nho nhỏ, suy nghĩ rất lâu mà không có trả lời.

 

Hoặc có thể nói, là không biết phải trả lời thế nào.

 

Thoát khỏi tình trạng đọc tin nhắn, nhìn lại trong hộp thư đến toàn một dãy dài tên ‘Thầy Cố’.

 

Thật ra cô mua di động, chỉ vì sợ trong nhà có việc gấp tìm mình mà không tìm được, thi thoảng liên lạc với bạn bè ở Bắc Kinh thì cơ bản cũng không sử dụng nhiều. Bạn cùng lớp tìm cô đều đứng dưới lầu mà gọi, hoặc là gọi điện thoại ký túc xá.

 

Cô nhìn chằm chằm di động, không hiểu sao cứ nhìn rất lâu, sau đó lại mở ra, đọc lại một lần nữa.

 

Một tiếng “Đinh” nhỏ vang lên, tiếng xe điện ngầm báo hiệu dừng lại, cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần…

 

Không đúng, Đồng Ngôn, mày mà cứ như thế này thì thật là nguy hiểm.

back top