Trọn Đời Bên Nhau

Chương 13: Mối quan hệ chân thật giữa cô và anh (1)

Sau buổi dạ tiệc một tuần là đến tuần diễn ra kỳ thi giữa kỳ.

 

Lúc này đã gần cuối mùa thu, trong phòng học lạnh đến dọa người, cho nên thư viện có điều hòa quanh năm tư nhiên trở nên được yêu thích.

 

Đồng Ngôn nằm bò trên bàn đọc cuốn sách tài liệu về pháp lý, hoàn toàn bị choáng váng đầu óc vì tiếng Latin. Giảng viên môn này nói học pháp luật thì phải học tiếng Latin, trực tiếp đưa ra một cuốn sách nhỏ tự biên soạn, tất cả nội dung trong đó đều được đối chiếu giữa tiếng Anh và tiếng Latin, tuyên bố bài thi cuối kỳ 50% dùng tiếng Latin…

 

Vì thế… Đồng Ngôn chỉ có thể cặm cụi gặm cuốn sách đó, gặm đến hoa mắt chóng mặt, cháng váng của đầu óc…

 

“philosophy, philosophia, phiên âm cũng không khác lắm nhỉ,” Đồng Ngôn thở dài, “Vì sao tớ đã bị môn tiếng Anh cấp 6 tra tấn rồi còn phải cõng trên lưng thêm cái môn tiếng Latin này nữa chứ.”

 

Trầm Diêu cũng nằm sấp trên bàn, làm bài thi toán cao cấp vào vở, “Tớ cảm thấy học viện luật xui xẻo nhất cả nước chính là của chúng ta. Cậu đã bao giờ thấy học luật còn phải học lại môn toán cao cấp không?”

 

Văn Tĩnh Tĩnh cũng ngẩng đầu lên từ trong cuốn trọng tài thương mại quốc tế, “Bổ sung thêm câu này nữa, vì sao trong tất cả những học viện luật của cả nước chỉ có chúng ta từ năm thứ ba đã phải dạy học và học toàn bằng Anh ăvn? Tiếng Anh cấp 4 của mình còn chưa qua…”

 

Nói xong, đưa tay như muốn gạt nước mắt thể hiện sự thổn thức của mình.

 

Đồng Ngôn thấy Văn Tĩnh Tĩnh cầm sách trọng tài thương mại, bỗng nhiên nhớ tới Cố Bình Sinh.

 

Tuần trước anh lại nói trong nhà có việc, không thể dạy bổ túc vật lý cho cô…

 

Trầm Diêu cầm một tờ giấy ghi đầy công thức toán học, cân nhắc nên sử dụng công thức nào, “Tớ cảm thấy học kỳ này không thể lơi là được đâu, không phải cậu cũng phải học lại vật lý đấy sao? Buổi chiều cùng tớ đi đăng ký môn học và lớp đi.”

 

“Tớ đã chọn ở phòng máy tính rồi, cậu muốn chọn những môn gì?”

 

Đồng Ngôn còn trong trạng thái nửa thất thần, đã vô tình chạm vào nỗi đau của Trầm Diêu.

 

“Đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, đại cương nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mac, C++,” Trầm Diêu cố ý gằn từng tiếng khi đọc tên ba môn này lên, “Không phải tớ đã trượt hết sao? Phải học lại tất cả, nếu kỳ này không thể qua được thì sẽ là lần học lại thứ ba rồi.”

 

 

Đồng Ngôn rất thức thời ngậm miệng.

 

Người thành thạo ba loại ngoại ngữ chính là người thủ lĩnh chơi piano đừng đầu dàn nhạc của học viện, thế nhưng lại trượt những môn không ai trượt bao giờ, lại còn là tư tưởng Mao Trạch Đông thi đề mở, nguyên lý Mac và C++… Đấy đúng là một sự kiện đáng ghi nhớ trong năm học của học viện.

 

Cùng so sánh với đó thì môn toán mà không trượt thì mới đúng là không hợp với tự nhiên.

 

Đương nhiên lời này cô không dám nói.

 

Đồng Ngôn lại vô tình nhìn lướt qua cuốn sách trong tay Văn Tĩnh Tĩnh, bỗng nhiên rất muốn nhắn tin cho thầy Cố, hỏi xem tuần này anh có thể dạy kèm cho cô không… Nhưng liếc mắt nhìn điện thoại lại do dự.

 

Có lẽ anh đang bề bộn rất nhiều việc.

 

Vị trí các cô đang ngồi chỉ cách cầu thang một rào chắn bằng gỗ, bỗng nhiên có rất đông người đi từ trên cầu thang xuống thu hút ánh mắt của ba người bọn họ. Xem ra hẳn đều là giảng viên, tốp năm tốp ba vừa đi vừa trò chuyện.

 

“A, không phải là nữ thần ác mộng của Đồng Ngôn sao? Cô ấy biết thầy Cố?” Trầm Diêu với ánh mắt sắc nhọn, nhanh chóng bắt được gian tình.

 

Khi Đồng Ngôn nhìn lại, Cố Bình Sinh cùng nữ thần ác mộng Triệu Nhân đang sóng vai đi xuống. Trong đám đông có người gọi một tiếng“Cô Triệu”, Triệu Nhân vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, ý bảo có người đang tìm mình.

 

Khi Cố Bình Sinh nhìn sang cô Triệu thì cũng đồng thời nhìn thấy ba người các cô.

 

Nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt mà thôi.

 

Đợi cho đến khi cầu thang trở về yên tĩnh, Trầm Diêu cũng đã cất đi bài làm cùng đề thi môn toán của mình,“Chiều nay ba giờ tớ còn lớp toán cao cấp, đi trước đây.” Văn Tĩnh Tĩnh giật mình liếc nhìn đồng hồ một chút, sợ hãi kêu thành tiếng, “Chết rồi, đã một giờ, tớ làm giám thị coi như là đến muộn rồi.”

 

Trầm Diêu nghiến răng nghiến lợi, “Tớ hận các cậu có thể được làm giám thị kiếm thêm thu nhập.”

 

Văn Tĩnh Tĩnh cười hì hì, “Ai bảo cậu trượt nguyên lý Mac.”

 

Các môn học chung trong học viện đều có đề thi cuối kỳ là đề mở, hoặc cho học trước những câu hỏi soạn sẵn có trong đề thi. Vì thế coi thi hay không cũng không quan trọng lắm, để tiết kiệm tài nguyên giảng viên, học viện đặc biệt cho sinh viên năm thứ ba ngành Luật “Công chính nghiêm minh” đi coi thi. Mỗi buổi coi thi sẽ được 80 tệ …

 

Vì thế sau Cố Bình Sinh, học viện luật lại có thêm một lý do cho người ta đuổi giết.

 

Thế nhưng người cùng khóa được đi coi thi lại còn nhận được tiền kiếm thêm thu nhập, tuyệt đối là địch của toàn sinh viên học viện.

 

Buổi thi ba giờ chiều đó chính là do Đồng Ngôn coi thi, cô cũng không vội.

 

Chỉ là hai người kia đã đi rồi, cô cũng không có tâm tư ở lại, đang suy nghĩ có nên trở về phòng kí túc xa hay không, thì trong tay bỗng nhiên có người đặt vào một chiếc cốc giấy.

 

Một cốc giấy chỉ có nước trắng, còn có khói đang bốc lên .

 

Cô quay đầu nhìn lại, là Cố Bình Sinh người đáng lẽ đã rời khỏi khu vực này từ lâu rồi.

 

Giống như bất cứ lúc nào chỗ nào, anh cũng thích đưa nước cho mình, như là một thói quen.

 

“Đang học tiếng Latin?” Anh liếc nhìn cuốn sách nhỏ trước mặt cô.

 

Cô gật đầu, “Đề pháp lý khẳng định sẽ là bằng tiếng Latin, không thể không học thuộc.”

 

Anh ngồi xuống bên cạnh cô,“Tôi vừa rồi cùng Triệu Nhân đã nói về tiến độ của em, cô ấy đã đồng ý giúp tôi tiếp tục phụ đạo cho em, em đã biết phương thức liên hệ với cô ấy chưa? Hòm thư hoặc số điện thoại?”

 

Đồng Ngôn sửng sốt, trả lời rất nhanh, “Có, em có hòm thư của cô.”

 

Cố Bình Sinh cười cười, “Luận trình độ chuyên môn, cô ấy mới là giảng viên vật lý thực thụ. Hơn nữa mỗi giảng viên đều có phương pháp giảng dạy của mình, em cũng đã học cô ấy lâu như vậy, nếu được cô ấy phụ đạo riêng, học kỳ sau hẳn là sẽ dễ dàng thi qua.”

 

Vì muốn nói chuyện với cô mà anh nghiêng người qua.

 

Cả người anh lọt thỏm vào trong ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những góc cạnh trên ngũ quan cũng rất mơ hồ.

 

Cô gật đầu, “Cảm ơn thầy Cố.”

 

Sau đó, hai người lại không còn gì để nói.

 

Cô rất nhanh liền hết mấy cuốn sách, nhanh chóng đứng lên, “Chiều em còn có giờ học, nếu thầy Cố không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi trước.”

 

Cố Bình Sinh gật đầu, bỗng nhiên lại cười rộ lên, “Nhớ rõ, phải học thật tốt, không riêng gì môn học của thầy.”

 

Khi những lời này được nói ra, đúng là khó có thể thấy được ngữ khí chân thành trong đó.

 

Buổi chiều cô phải đi coi nên cô đã cố gắng đến phòng thi sớm.

 

Theo lẽ thường thì sẽ có một giảng viên và một sinh viên học viện Luật, nhưng giảng viên đã gọi điện thoại trước cho cô, thông báo nhà mình có việc đột xuất, toàn quyền ủy thác lại cho cô.

 

Cô ôm chồng đề thi chưa bóc tem niêm phong, nghiêm trang đi vào phòng học, sau đó lập tức tiếng nghị luận nổi lên liên tục.

 

Dưới bục giảng cũng có vài người cùng học thể dục và tin học với cô, nhìn thấy cô thì đều vui vẻ. Mà những người không biết cô, tự nhiên cũng nhận ra người dẫn chương trình trong ngày kỷ niệm thành lập trường, khó tránh khỏi cảm xúc muốn tám chuyện.

 

Khiến người ta đau đầu nhất chính là Ngải Mễ cũng thi ở phòng này.

 

“Đúng là trời rủ lòng thương rồi,” Ngải Mễ nhìn ra bên ngoài,“Đồng Ngôn, chỉ có mình cậu thôi sao?”

 

Đồng Ngôn hắng giọng một cái, nói một cách nghiêm túc, “Tôi là giám thị của phòng thi này. Hôm nay là bài kiểm tra giữa kỳ nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mac, nghiêm cấm trao đổi, điện thoại đều phải tắt nguồn. Mọi người đã biết rõ quy định của học viện rồi, thi trượt có thể học lại, nhưng gian lận trong kỳ thi thì nhà trường sẽ không nhân nhượng được, đều bị đuổi học.”

 

Nói xong nửa câu đầu, tất cả mọi người đều trầm mặc.

 

Cô nhìn rất nhiều gương mặt quen thuộc ở bên dưới, trầm mặc ba giây, rút cuộc cũng nói ra câu cuối, “Tôi nhận lương của người ta thì phải hoàn thành cho tốt công việc được giao, các bạn hãy kín đáo một chút. Hôm nay chỉ có mình tôi coi thi, nhưng bên ngoài còn có giảng viên tuần tra, hãy nhớ nhé, các bạn học.”

 

Nói xong nửa câu sau, khuôn mặt của bốn mươi mấy người bên dưới lập tức trở nên vui vẻ.

 

Ai ai cũng vui vẻ hoàn thành bài thi của mình, kỳ thi cũng thuận lợi kết thúc.

 

Ngải Mễ hưng phấn, bám riết lấy cô hỏi han,“Hai ngày cuối tuần tớ không gặp cậu, nhân vật gây nên một trong những cơn bão gần đây của học viện, dạo này cậu làm gì?”

 

“Học, học rất chi là vô cùng chăm chỉ.”

 

“Phục cậu thật đấy,” Ngải Mễ thở dài, “Buổi dạ tiệc tối hôm đó , cảm giác như là một bộ phim vậy, bộ phim thần tượng có nội dung tuyệt đối là cuộc sống tình yêu tuổi thanh xuân… Bây giờ lại trở về như ngày thường, mỗi ngày ngoại trừ học thì cũng chính là đi thi, cậu có cảm thấy khó thích ứng không vậy?”

 

Cô cười, “Cũng đã thành thói quen rồi còn gì, cũng không phải lần đầu tiên tớ làm người dẫn chương trình.”

 

“Không giống nhau mà, người dẫn chương trình với cậu mỗi lần đều là một người khác.” Ngải Mễ cố gắng quan sát biểu tình của cô, “Nói nhỏ cho mình biết coi, có phải cậu và thầy Cố đặc biệt ăn ý, đặc biệt có duyên với nhau không thế?”

 

Cô nhét bài thi vào túi da, đóng gói bài thi cẩn thận, “Hôm ấy cùng dẫn chương trình với nhau, đương nhiên là phải ăn ý rồi.”

 

Ngải Mễ nhìn cô nói chuyện có vẻ không thoải mái, cẩn thận quan sát cô một lúc, bỗng nhiên nói một cách đứng đắn, “Đồng Ngôn, đùa thì đùa vậy thôi, nhưng cậu cũng đừng có làm mình sợ. Tình yêu thầy trò năm sáu năm trước vẫn còn là điều cấm kỵ, bây giờ tuy rằng cái nhìn của mọi người đều thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nếu có thể tránh được vẫn nên tránh. Cậu hãy nhìn vào cặp đôi ở học viện xây dựng đi, cũng là tốt nghiệp xong mới dám công khai chuyện yêu đương đó sao? Vậy mà học viện vẫn không hài lòng, còn muốn chấm dứt hợp đồng với vị giảng viên đó.”

 

Tim Đồng Ngôn đập như trống bỏi, đá cô bạn một cái, “Đừng nói lung tung, tớ còn muốn thuận lợi mà tốt nghiệp.”

 

Còn 11 tuần, 77 ngày.

 

Học kỳ này đã trôi qua một nửa.

 

Thứ bảy, học viện tổ chức một hội nghị nghiên cứu và thảo luận về việc học tập pháp luật trong môi học viện quốc tế.

 

Những người được mời đến đều là các giảng viên trường luật nổi tiếng thế giới và các tổ chức liên hợp quốc, danh sánh sinh viên được tham dự hội nghị này cũng rất hiếm hoi, cả lớp tranh nhau chảy máu vỡ đầu để có thể trở thành một trong những sinh viên vinh hạnh được gặp mặt những vị khách quý kia.

 

Trầm Diêu có thiên phú ngoại ngữ, tự nhiên được ưu tiên hơn cho công việc này.

 

Hai ngày liền cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào người đại diện cho tổ chức liên hợp quốc, chuẩn bị mọi thứ để tóm lấy ông ta, xin thư giới thiệu vào học.

 

“Cho tớ hai chai nước.” Trầm Diêu bỗng nhiên chạy vọt ra, gấp gáp nói với Đồng Ngôn, “Nhanh, nhanh, thư giới thiệu liên hợp quốc của tớ đang khát.” Đồng Ngôn dở khóc dở cười, lấy từ trong thùng giấy bên chân hai chai nước đưa cho bạn của mình,“Biểu hiện cho tốt vào, làm được là vào Yale, còn không làm được là ở học viện nhà quê này mãi đấy.”

 

Trầm Diêu sốt ruột nói, “Thư giới thiệu rất có thiện cảm với tớ, chắc chắn là đến tay rồi. Bây giờ học viện thương mại Walton với tớ chả là cái gì nữa rồi, pháp luật, chỉ có pháp luật mới là lý tưởng của tớ.”

 

Nói xong, vội vàng chạy về phía ông già ngoại quốc râu bạc trắng, sau đó lại tiếp tục giới thiệu về học viện luật ở đây như thế nào, giống như học viện luật của học viện này là học viện đứng đầu Trung Quốc.

 

Đồng Ngôn đang xem trò vui, chợt thấy Cố Bình Sinh mặc bộ vest rất đơn giản, nhìn vào có cảm giác rất nhàn nhã, cùng mấy người cười nói sôi nổi đi về phía sau cánh gà, cô không nghe được họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của anh cũng biết hẳn đó là những người bạn thân quen của anh.

 

Hình như chỉ với người bạn thân quen, anh mới cười rạng rỡ như thế.

 

Đến khi cơm trưa, Trầm Diêu rất trượng nghĩa chạy ra, cùng Đồng Ngôn ăn hộp cơm ở trên bàn chiêu đãi.

 

Kỳ thật ở đây cô cố hết sức không lấy lòng một ai, hội bốn người biết hai loại ngoại ngữ thì đi tiếp xúc với các vị khách quý, còn lại mọi người đều tự tìm lấy cớ, từ chối làm những công việc lặt vặt.

 

Mà cô lại bị lớp trưởng hết dỗ ngọt rồi lại bắt ép, đến làm ở bộ phận lễ tân.

 

Nguyên văn câu lớp trưởng nói là: Trung tâm hội nghị ở chỗ sâu nhất trong vườn học viện, bàn lễ tân dĩ nhiên đặt giữa rừng trúc đầy bóng rợp, vô cùng lãng mạn.

 

Ngày mưa dầm tháng 11, lãng mạn và lạnh đến chết người.

 

“Tớ bảo cậu này, chiều nếu bàn lễ tân không có việc thì hãy nhanh chóng trở về học viện đi, vào phòng tắm mà tắm nước nóng đi. Rừng trúc này lạnh như vậy, cậu còn mặc váy, lớp trưởng đúng là không sợ lạnh chết người.” Trầm Diêu lạnh rụt hết cả cổ, không hề khách sáo mà gắp luôn một miếng miếng thịt kho tàu trong hộp cơm của Đồng Ngôn, “Kể cho cậu nghe chuyện này, phía bên đó có hai người quen biết Cố Bình Sinh, nói là bạn bè. Vừa rồi nói chuyện phiếm tớ nghe họ nói hình xăm trên tay phải của thầy Cố là do thầy tự dùng tay trái khắc lên, hơn nữa, còn không dùng thuốc gây tê.”

 

Đồng Ngôn đang ăn quả trứng còn sót lại trong hộp cơm, lòng đỏ trứng có chút khô, cô cầm lấy chai nước khoáng uống một hớp, một chút hơi ấm vừa tích góp được lại bị ngụm nước lạnh này thổi bay.

 

Lúc Trầm Diêu đang ăn thịt kho tàu đầy hấp dẫn, không e dè gì mà ăn lấy ăn để, Cố Bình Sinh vừa mới đi ra, có vẻ như đang tìm ai.

 

Anh thấy hai người đứng ở bàn lễ tân, ánh mắt mới tạm dừng lại một lát, “Sao lại ăn cơm ở đây? Có tiệc đứng ở trong đại sảnh mà.”

 

“Em ngồi ở đây ăn cùng với Đồng Ngôn.” Trầm Diêu lập tức nuốt nước miếng, “Bạn ấy phải trực buổi trưa ở đây, đáng thương lắm phải không thầy? Thầy Cố, thầy nể mặt ba chúng ta từng cùng nhau hợp tác một tiết mục, thầy cần phải khiếu nại lên ban lãnh đạo học viện, xin cho bọn em thêm mấy tín chỉ…”

 

Anh nhìn rừng trúc bị gió thổi xào xạc, lại nhìn Đồng Ngôn, còn chưa kịp nói gì đã bị cô đã cướp lời, “Không sao đâu ạ, buổi chiều không có nhiệm vụ nào nữa, em sẽ về học viện.”

 

Đang nói chuyện, vừa vặn có một cơn gió thổi qua, hai chân cô lộ ra bên ngoài váy cũng tím tái…

 

Anh liếc nhìn đồng hồ, sau đó nói,“Lúc này cũng không cần phải ở lại làm gì nữa, tôi đưa các em đi ăn gì cho ấm người.”

 

Trầm Diêu nghe vậy, lập tức buông nửa hộp cơm xuống.

 

Cố Bình Sinh rất nhanh đã trở lại, hẳn là đi gọi taxi, Đồng Ngôn kéo tay Trầm Diêu, “Cậu muốn ăn thì vào tiệc đứng, làm gì còn muốn đi ra ngoài ăn cơm?”

 

“Cậu lạnh cóng hết người rồi, đồ ăn ở tiệc đứng cũng không giúp được cậu đâu, vẫn là cơm canh giúp cậu làm ấm người nhanh hơn.” Trầm Diêu đoạt lấy hộp cơm trong tay cô ném vào trong túi giấy, “Thật lòng mà nói, sau này ai có thể gả cho thầy Cố, xem như sống không uổng cuộc đời này.”

back top