Editor: dipM
Beta:mèo mỡ
Mạc Tùy nhìn thấy Trần Lương Sinh lúc đã gần tan làm. Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, khoác áo khoác đen, vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Nhân viên bảo vệ dắt anh ta đến trước mặt Mạc Tùy, cười nói: “Tiểu Mạc, anh cô đến tìm cô này!”
Mạc Tùy đặt khăn lau điện thoại xuống, đứng lên, “A, phải rồi! Hiếm khi anh mới tới khu này mà!”
Trần Lương Sinh nhàn nhạt liếc cô, nói với người dẫn mình tới: “Làm phiền anh rồi.”
“Không sao đâu.” Anh bảo vệ ngờ nghệch lắc đầu, “Tôi đi trước đây.”
Chờ người đó đi xa, Trần Lương Sinh mới từ từ nhìn sang đống lộn xộn bẩn thỉu bên chân Mạc Tùy, “Công việc thế này mà em thấy rất thoải mái sao?”
Mạc Tùy xoăn xuýt mấy ngón tay dính bẩn của mình, “Em thích thế.”
Trần Lương Sinh nhìn cô cúi đầu như thể để tùy anh ta muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được liền cảm thấy bất lực, lắc đầu, bước lại gần, “Bị thương ở chân mà sao không nói với anh?”
“Nói cũng chẳng để làm gì.” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
“Sao em biết được nói cũng không để làm gì?”
“Anh đâu phải bác sĩ.”
Trần Lương Sinh trừng mắt, “Ít ra anh còn có thể lái xe đưa em đi viện! Còn hơn là một mình em đi!”
Mạc Tùy há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.
“Muốn nói gì thì nói đi!”
Cô lắc đầu, “Không, em nói gì được chứ.”
Vốn định nói cho anh ta biết mình không đi một mình, nhưng nếu lôi chuyện này ra thế nào cũng sẽ cãi nhau, cô không rảnh.
Anh ta giơ tay gõ gõ Mạc Tùy, ra lệnh: “Ngồi xuống anh xem chân em thế nào.”
Mạc Tùy không nghe, “Đông người qua lại trông chẳng ra làm sao cả.”
“Em còn biết xấu hổ cơ à!” Trần Lương Sinh trừng mắt lườm cô, rồi nói tiếp: “Ngồi xuống đi, anh che cho.”
Mạc Tùy bị anh ta đẩy xuống ngồi lên băng ghế, cô nhìn anh ta ngồi xổm xuống trước mặt mình, trên gương mặt quá quen thuộc ẩn khuất lo lắng.
“Muốn xem chân em thế, không sợ chân thối quá chết ngất luôn à?”
Trần Lương Sinh cười liếc nhìn cô, “Anh còn từng bị em nhét tất vào mồm rồi đấy, có gì phải sợ?”
Vụ này là do Mạc Tùy có việc tìm anh ta, kết quả hôm trước Trần Lương Sinh thức khuya quá, gọi thế nào cũng không dậy. Cũng tại hồi đấy còn bé, làm gì cũng không nghĩ, cô cởi luôn cái tất đang đi nhét vào miệng anh ta. Nghe nói cả ngày hôm đó đến cả ăn Trần Lương Sinh cũng nếm ra được mùi chân.
Chân Mạc Tùy đã tháo băng, có điều vẫn phải kiêng nước, hàng ngày chỉ có thể lau mấy lần bằng khăn, trên ngón chân đau vẫn còn vết nước thuốc rất rõ ràng.
Ngón chân không có móng lại còn bôi thuốc loang lổ nhìn khá đáng sợ. Trần Lương Sinh nhíu chặt lộng mày, ngón tay xoa nhè nhẹ trên chỗ bị thương, Mạc Tùy giật nảy lên, “Này, bẩn đấy!”
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, không nói một câu nào, đột nhiên giơ tay tóm tai cô.
Mạc Tùy tránh trái tránh phải, “Vừa mới sờ vào chân xong, a, đừng đụng vào em!”
Trần Lương Sinh cố tình sờ mấy cái rồi mới thôi, sau đó giúp cô đi tất.
Mạc Tùy rụt chân lại, “Để tự em làm.”
“Đừng nhúc nhích.” Trần Lương Sinh đẩy tay cô ra, “Hồi bé em đi vệ sinh còn để anh chùi cho đấy, giờ còn tránh cái gì!”
Mạc Tùy đơ ra, lúng túng nhìn anh ta, “Cứ lôi chuyện ngày xưa ra là sao.”
“Sao không được? Tết năm nào người lớn cũng thích kể lại chuyện này còn gì?”
Mạc Tùy bĩu môi không thèm nói nữa.
Thu dọn xong thì cũng tan làm, Mạc Tùy bàn giao công việc xong liền đi rút tiền. Trần Lương Sinh vẫn đang đi theo, giờ Mạc Tùy cũng đành mang anh ta đi ăn cùng thôi, còn cố tình chọn đi cửa chính.
Lên xe rồi, cô nhắn tin cho Tùy Kỳ bảo anh tự về. Tin nhắn vừa gửi được một giây, anh đã gọi điện thoại tới.
“Cô đi đâu?”
Mạc Tùy quay đầu liếc Trần Lương Sinh, Trần Lương Sinh tỏ mặt rất bình tĩnh cài dây an toàn, “À, tôi với mấy người bạn đi ăn, anh ăn trước đi.”
Lúc đó Trần Lương Sinh quay sang cài dây an toàn cho Mạc Tùy, cô ngửa người ra sau.
“Ăn xong rồi cô về chứ?”
“Ừ, ăn xong tôi sẽ về.”
“Dây này hơi chật, em dịch sang bên kia một chút.” Trần Lương Sinh đột nhiên nói.
Tùy Kỳ lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng gió thổi truyền qua điện thoại. Ngày nào anh cũng đứng chờ Mạc Tùy ở nhà để xe, mà cái ngõ đó gió rất lớn.
Mạc Tùy nhíu mày nhìn Trần Lương Sinh, dịch người sang một bên, “Tôi cúp đây, anh tự về đi nhé.”
“Chờ một chút,” Giọng anh buồn buồn, “Ai ở cạnh cô vậy?”
“Bạn tôi.”
“Bạn nào?”
“Chậc, anh quan tâm mấy chuyện này từ bao giờ thế?” Mạc Tùy bị anh hỏi cũng khó chịu, “Cúp đây!”
Trần Lương Sinh nhìn cô cúp điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, “Không phải nói là người thuê chung thôi à? Sao nói chuyện nghe như người yêu vậy?”
“Thân nhau thì nói thế, không được chắc?” Mạc Tùy nhướn mày, nghĩ một chút, lại nói: “Không phải anh nói người yêu mới được ở chung à? Em đang cân nhắc việc thành người yêu với Tùy Kỳ đây.”
Trần Lương Sinh bắt đầu nổ máy, anh ta hiểu Mạc Tùy, cô là điển hình cho kiểu người cố chấp không chịu làm theo lời người khác. Người ta bảo cô đi hướng tây, cô sẽ nhất quyết đi hướng đông. Nếu muốn chống lại người như thế, chỉ có thể dùng cái đầu. Biết sao được, ngoại trừ bốc đồng ra, chỉ số thông minh của cô là bằng không, quá ngốc!
Lúc đầu tại anh tức giận quá mới quên mất.
“Em muốn hẹn hò không phải là không được, nếu em thích cậu ta thì dẫn cậu ta về gặp chú Mạc đi. Em cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc có bạn trai rồi.” Anh ta vừa quay vô lăng, vừa làm như tùy ý nói.
Mặt Mạc Tùy biến sắc, căm tức trừng anh ta, rồi quay ngoắt đi nhìn đường ngoài cửa xe.
Vừa khéo lúc này là giờ tan tầm cao điểm nên người đi siêu thị cũng đông vô cùng. Họ ra đến cửa liền bị các xe khác chặn mất, chỉ đành chờ.
Mạc Tùy nhìn cửa ra vào cho nhân viên lục tục có người lên xe đi ra, không lâu sau, Tùy Kỳ cũng ra. Anh không lên xe đi, mà dắt, đầu cúi gằm, mặt không cảm xúc.
Đúng vậy, Tùy Kỳ đang rất không vui. Bạn của Mạc Tùy anh chỉ biết hai người là Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm, nhưng giọng nói lúc nãy rõ ràng không phải của hai người mà anh quen. Đó là ai? Mạc Tùy hình như rất thân với anh ta. Điều này làm anh rất khó chịu. Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện Mạc Tùy quen biết rộng đến mức nào, còn có bao nhiêu người mà anh không biết. Còn bây giờ anh có muốn mong muốn đến điên cuồng phải thăm dò điều đó. Mạc Tùy còn quá nhiều thứ anh không biết làm anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Anh ghét cảm giác này.
Trần Lương Sinh chú ý tới tầm mắt của cô, cũng quay đầu nhìn. Đó là một chàng trai đẹp đến mức chỉ một lần nhìn thấy cũng không thể nào quên được. Anh ta mím môi nhìn Mạc Tùy vẫn thất thần, không nhịn được híp mắt lại.
Không khí lúc hai người ăn rất nhẹ nhàng, tốt hơn rất nhiều so với Mạc Tùy tưởng, như thể những xích mích trước đó hoàn toàn không tồn tại. Thật ra, có một số việc thực sự không nên nghiêm túc quá, điều này làm cô thấy rất thoải mái.
Mạc Tùy cắn một miếng lên bánh bao nhân canh, hút sạch canh ở trong, rồi dìm cả vỏ bánh vào trong bát dấm cho bên trong đầy dấm rồi mới bỏ vào miệng. Đầu lưỡi bị kích thích mạnh mẽ, cô thoải mái nheo mắt lại.
“Thói quen này phải sửa, ăn thế này dạ dày chịu sao nổi.” Trần Lương Sinh ngồi đối diện lành lạnh nói.
Cô bất mãn nhìn lại, “Câu này anh nói bao nhiêu năm rồi đã thấy chán chưa?”
“Em sửa thì anh sẽ không nói nữa!” Anh ta nhấp một ngụm đồ uống, nhướn mày, “Em đã sửa chưa?”
“Không sửa đấy, cách ăn như thế cũng là tuyệt kỹ của em đó, không phải ai cũng làm được đâu.” Vừa nói vừa bỏ một miếng khác vào miệng.
Trần Lương Sinh buồn cười, “Em còn làm như đáng tự hào lắm.”
Mạc Tùy hừ một tiếng, rồi chuyển chủ đề, “Được rồi, làm sao anh biết em làm ở cửa hàng đó?” Cô chưa từng nói với anh ta, anh ta cũng không hề nhắc đến, không lý nào anh ta lại biết được cả.
Beta:mèo mỡ
Mạc Tùy nhìn thấy Trần Lương Sinh lúc đã gần tan làm. Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, khoác áo khoác đen, vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Nhân viên bảo vệ dắt anh ta đến trước mặt Mạc Tùy, cười nói: “Tiểu Mạc, anh cô đến tìm cô này!”
Mạc Tùy đặt khăn lau điện thoại xuống, đứng lên, “A, phải rồi! Hiếm khi anh mới tới khu này mà!”
Trần Lương Sinh nhàn nhạt liếc cô, nói với người dẫn mình tới: “Làm phiền anh rồi.”
“Không sao đâu.” Anh bảo vệ ngờ nghệch lắc đầu, “Tôi đi trước đây.”
Chờ người đó đi xa, Trần Lương Sinh mới từ từ nhìn sang đống lộn xộn bẩn thỉu bên chân Mạc Tùy, “Công việc thế này mà em thấy rất thoải mái sao?”
Mạc Tùy xoăn xuýt mấy ngón tay dính bẩn của mình, “Em thích thế.”
Trần Lương Sinh nhìn cô cúi đầu như thể để tùy anh ta muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được liền cảm thấy bất lực, lắc đầu, bước lại gần, “Bị thương ở chân mà sao không nói với anh?”
“Nói cũng chẳng để làm gì.” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
“Sao em biết được nói cũng không để làm gì?”
“Anh đâu phải bác sĩ.”
Trần Lương Sinh trừng mắt, “Ít ra anh còn có thể lái xe đưa em đi viện! Còn hơn là một mình em đi!”
Mạc Tùy há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.
“Muốn nói gì thì nói đi!”
Cô lắc đầu, “Không, em nói gì được chứ.”
Vốn định nói cho anh ta biết mình không đi một mình, nhưng nếu lôi chuyện này ra thế nào cũng sẽ cãi nhau, cô không rảnh.
Anh ta giơ tay gõ gõ Mạc Tùy, ra lệnh: “Ngồi xuống anh xem chân em thế nào.”
Mạc Tùy không nghe, “Đông người qua lại trông chẳng ra làm sao cả.”
“Em còn biết xấu hổ cơ à!” Trần Lương Sinh trừng mắt lườm cô, rồi nói tiếp: “Ngồi xuống đi, anh che cho.”
Mạc Tùy bị anh ta đẩy xuống ngồi lên băng ghế, cô nhìn anh ta ngồi xổm xuống trước mặt mình, trên gương mặt quá quen thuộc ẩn khuất lo lắng.
“Muốn xem chân em thế, không sợ chân thối quá chết ngất luôn à?”
Trần Lương Sinh cười liếc nhìn cô, “Anh còn từng bị em nhét tất vào mồm rồi đấy, có gì phải sợ?”
Vụ này là do Mạc Tùy có việc tìm anh ta, kết quả hôm trước Trần Lương Sinh thức khuya quá, gọi thế nào cũng không dậy. Cũng tại hồi đấy còn bé, làm gì cũng không nghĩ, cô cởi luôn cái tất đang đi nhét vào miệng anh ta. Nghe nói cả ngày hôm đó đến cả ăn Trần Lương Sinh cũng nếm ra được mùi chân.
Chân Mạc Tùy đã tháo băng, có điều vẫn phải kiêng nước, hàng ngày chỉ có thể lau mấy lần bằng khăn, trên ngón chân đau vẫn còn vết nước thuốc rất rõ ràng.
Ngón chân không có móng lại còn bôi thuốc loang lổ nhìn khá đáng sợ. Trần Lương Sinh nhíu chặt lộng mày, ngón tay xoa nhè nhẹ trên chỗ bị thương, Mạc Tùy giật nảy lên, “Này, bẩn đấy!”
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, không nói một câu nào, đột nhiên giơ tay tóm tai cô.
Mạc Tùy tránh trái tránh phải, “Vừa mới sờ vào chân xong, a, đừng đụng vào em!”
Trần Lương Sinh cố tình sờ mấy cái rồi mới thôi, sau đó giúp cô đi tất.
Mạc Tùy rụt chân lại, “Để tự em làm.”
“Đừng nhúc nhích.” Trần Lương Sinh đẩy tay cô ra, “Hồi bé em đi vệ sinh còn để anh chùi cho đấy, giờ còn tránh cái gì!”
Mạc Tùy đơ ra, lúng túng nhìn anh ta, “Cứ lôi chuyện ngày xưa ra là sao.”
“Sao không được? Tết năm nào người lớn cũng thích kể lại chuyện này còn gì?”
Mạc Tùy bĩu môi không thèm nói nữa.
Thu dọn xong thì cũng tan làm, Mạc Tùy bàn giao công việc xong liền đi rút tiền. Trần Lương Sinh vẫn đang đi theo, giờ Mạc Tùy cũng đành mang anh ta đi ăn cùng thôi, còn cố tình chọn đi cửa chính.
Lên xe rồi, cô nhắn tin cho Tùy Kỳ bảo anh tự về. Tin nhắn vừa gửi được một giây, anh đã gọi điện thoại tới.
“Cô đi đâu?”
Mạc Tùy quay đầu liếc Trần Lương Sinh, Trần Lương Sinh tỏ mặt rất bình tĩnh cài dây an toàn, “À, tôi với mấy người bạn đi ăn, anh ăn trước đi.”
Lúc đó Trần Lương Sinh quay sang cài dây an toàn cho Mạc Tùy, cô ngửa người ra sau.
“Ăn xong rồi cô về chứ?”
“Ừ, ăn xong tôi sẽ về.”
“Dây này hơi chật, em dịch sang bên kia một chút.” Trần Lương Sinh đột nhiên nói.
Tùy Kỳ lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng gió thổi truyền qua điện thoại. Ngày nào anh cũng đứng chờ Mạc Tùy ở nhà để xe, mà cái ngõ đó gió rất lớn.
Mạc Tùy nhíu mày nhìn Trần Lương Sinh, dịch người sang một bên, “Tôi cúp đây, anh tự về đi nhé.”
“Chờ một chút,” Giọng anh buồn buồn, “Ai ở cạnh cô vậy?”
“Bạn tôi.”
“Bạn nào?”
“Chậc, anh quan tâm mấy chuyện này từ bao giờ thế?” Mạc Tùy bị anh hỏi cũng khó chịu, “Cúp đây!”
Trần Lương Sinh nhìn cô cúp điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, “Không phải nói là người thuê chung thôi à? Sao nói chuyện nghe như người yêu vậy?”
“Thân nhau thì nói thế, không được chắc?” Mạc Tùy nhướn mày, nghĩ một chút, lại nói: “Không phải anh nói người yêu mới được ở chung à? Em đang cân nhắc việc thành người yêu với Tùy Kỳ đây.”
Trần Lương Sinh bắt đầu nổ máy, anh ta hiểu Mạc Tùy, cô là điển hình cho kiểu người cố chấp không chịu làm theo lời người khác. Người ta bảo cô đi hướng tây, cô sẽ nhất quyết đi hướng đông. Nếu muốn chống lại người như thế, chỉ có thể dùng cái đầu. Biết sao được, ngoại trừ bốc đồng ra, chỉ số thông minh của cô là bằng không, quá ngốc!
Lúc đầu tại anh tức giận quá mới quên mất.
“Em muốn hẹn hò không phải là không được, nếu em thích cậu ta thì dẫn cậu ta về gặp chú Mạc đi. Em cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc có bạn trai rồi.” Anh ta vừa quay vô lăng, vừa làm như tùy ý nói.
Mặt Mạc Tùy biến sắc, căm tức trừng anh ta, rồi quay ngoắt đi nhìn đường ngoài cửa xe.
Vừa khéo lúc này là giờ tan tầm cao điểm nên người đi siêu thị cũng đông vô cùng. Họ ra đến cửa liền bị các xe khác chặn mất, chỉ đành chờ.
Mạc Tùy nhìn cửa ra vào cho nhân viên lục tục có người lên xe đi ra, không lâu sau, Tùy Kỳ cũng ra. Anh không lên xe đi, mà dắt, đầu cúi gằm, mặt không cảm xúc.
Đúng vậy, Tùy Kỳ đang rất không vui. Bạn của Mạc Tùy anh chỉ biết hai người là Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm, nhưng giọng nói lúc nãy rõ ràng không phải của hai người mà anh quen. Đó là ai? Mạc Tùy hình như rất thân với anh ta. Điều này làm anh rất khó chịu. Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện Mạc Tùy quen biết rộng đến mức nào, còn có bao nhiêu người mà anh không biết. Còn bây giờ anh có muốn mong muốn đến điên cuồng phải thăm dò điều đó. Mạc Tùy còn quá nhiều thứ anh không biết làm anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Anh ghét cảm giác này.
Trần Lương Sinh chú ý tới tầm mắt của cô, cũng quay đầu nhìn. Đó là một chàng trai đẹp đến mức chỉ một lần nhìn thấy cũng không thể nào quên được. Anh ta mím môi nhìn Mạc Tùy vẫn thất thần, không nhịn được híp mắt lại.
Không khí lúc hai người ăn rất nhẹ nhàng, tốt hơn rất nhiều so với Mạc Tùy tưởng, như thể những xích mích trước đó hoàn toàn không tồn tại. Thật ra, có một số việc thực sự không nên nghiêm túc quá, điều này làm cô thấy rất thoải mái.
Mạc Tùy cắn một miếng lên bánh bao nhân canh, hút sạch canh ở trong, rồi dìm cả vỏ bánh vào trong bát dấm cho bên trong đầy dấm rồi mới bỏ vào miệng. Đầu lưỡi bị kích thích mạnh mẽ, cô thoải mái nheo mắt lại.
“Thói quen này phải sửa, ăn thế này dạ dày chịu sao nổi.” Trần Lương Sinh ngồi đối diện lành lạnh nói.
Cô bất mãn nhìn lại, “Câu này anh nói bao nhiêu năm rồi đã thấy chán chưa?”
“Em sửa thì anh sẽ không nói nữa!” Anh ta nhấp một ngụm đồ uống, nhướn mày, “Em đã sửa chưa?”
“Không sửa đấy, cách ăn như thế cũng là tuyệt kỹ của em đó, không phải ai cũng làm được đâu.” Vừa nói vừa bỏ một miếng khác vào miệng.
Trần Lương Sinh buồn cười, “Em còn làm như đáng tự hào lắm.”
Mạc Tùy hừ một tiếng, rồi chuyển chủ đề, “Được rồi, làm sao anh biết em làm ở cửa hàng đó?” Cô chưa từng nói với anh ta, anh ta cũng không hề nhắc đến, không lý nào anh ta lại biết được cả.