Con nhỏ gội đầu xấu hổ nhìn hai người một cái, xoay người chạy tới nơi khác.
Mạc Tùy cắt tóc xong đứng dậy xoay xoay cổ, cảm thấy thân thể thoải mái lên không ít, sau đó nhìn về phía Tùy Kỳ, thấy anh muốn đưa con chó qua, “Á, đừng đưa cho tôi, anh đặt ở ghế đi.”
“Sẽ chạy mất.” Tùy Kỳ nhìn cái ghế một cái.
“Nhỏ như vậy có thể chạy đi đâu?” Mạc Tùy xua tay, “Đặt đấy đi.”
Tùy Kỳ chần chờ cuối cùng vẫn đặt lên, con chó nhỏ đứng ngây ra trên ghế tựa sau đó cuống cuồng run lẩy bẩy nhìn Tùy Kỳ, ánh mắt đáng thương như bị vứt bỏ, còn phát ra tiếng nức nở nho nhỏ yếu ớt. Anh cúi người vỗ vỗ đầu nó, “Ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, tao sẽ quay lại ngay.”
Mạc Tùy lắc đầu cười nhạo ra tiếng, một người đàn ông lớn đầu rồi mà vẫn thần kinh. Tùy Kỳ xoay người đi theo con nhóc gội đầu đi gội đầu. Tóc của anh còn dài hơn Mạc Tùy, từ sau khi cô nhặt anh về chưa cắt bao giờ, đương nhiên là rất dài rồi.
Cô rảnh rỗi liền ngồi bên cạnh cầm di động chơi. Khoảng nửa tiếng Tùy Kỳ cũng cắt gội xong. Khuôn mặt vốn bị tóc che khuất giờ lộ ra, đôi mắt đào hoa hơi xếch, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét gò má hoàn mỹ, tuấn tú lạ thường. Ngay cả thợ cắt tóc là nam cũng phải ngây người.
Mạc Tùy ho khan một tiếng ra quầy trả tiền, sau đó chuẩn bị ra về lại bị Tùy Kỳ ngăn lại. Anh vội la lên: “Con chó đâu rồi?”
“Chó?” Mạc Tùy quay đầu nhìn về phía ghế dựa, mất tăm rồi.
Cô nuốt nước miếng, lúng ta lúng túng nói: “Tôi cũng không biết.”
“Cô nói sẽ không chạy mà.” Tùy Kỳ nhìn cô lí nhí nói.
Mạc Tùy bị anh nhìn đến xấu hổ, giống như người lớn làm sai chuyện trước mặt trẻ con, còn bị người ta chỉ thẳng mặt.
Cửa hiệu làm tóc cũng chỉ có một gian mà thôi, liếc mắt một cái có thể bao quát toàn bộ. Hai người tìm vài vòng không thấy đành ra bên ngoài tìm, không chừng con chó đó chạy theo người khác rồi ấy chứ.
Cuối cùng cũng tìm được ở chỗ mấy đứa nhỏ đứng góc đường. Có lẽ là thấy chó nhỏ đáng yêu, thừa dịp không ai chú ý liền ôm ra đây. Mạc Tùy xách cổ con chó nhỏ ném vào lòng Tùy Kỳ, sau đó véo tai mấy đứa nhóc hù dọa: “Ăn trộm là không ngoan, nên bắt vào tù. Nào nào nào, chúng mày lần lượt báo tên bố mẹ ra đây.”
Đám nhóc sợ mất mật, xoắn xoắn ngón tay cúi đầu, không đứa nào dám hé răng.
Mạc Tùy lại nói: “Không nói sao? Không sao, tối nay cảnh sát sẽ tới nhà gặp ba mẹ mấy đứa ghi tên.”
Trong đó có một cô bé mím môi sợ đến mức đột nhiên khóc òa lên. Có đôi khi nước mắt cũng lây lan, khiến cả đám trẻ con một giây sau liền gào khóc đinh tai nhức óc.
Mạc Tùy ngớ ra, thấy người đi đường bắt đầu nhìn mình với ánh mắt hiếu kỳ liền ngượng ngùng cười cười, cuối cùng kéo tay Tùy Kỳ, “Chạy.”
Mạc Tùy vắt chân lên cổ mà chạy, Tùy Kỳ ôm con chó bị động chạy theo sau lưng cô, vòng mấy ngõ mới dừng lại. Cô chống đầu gối, trong lòng còn sợ hãi nhìn đằng sau, chỉ trêu bọn nhóc thôi ai dè chúng nó khóc toáng lên. Không biết bị người qua đường nghĩ như thế nào nữa.
Tùy Kỳ nhíu mày nhìn cô thở, ánh mắt có chút trách cứ, giọng điệu thản nhiên nói: “Sao cô lúc nào cũng như vậy thế?”
“Hử?” Mạc Tùy nhìn anh, nghi hoặc nói: “Như thế nào?”
“Xấu tính.” Anh nhíu mày sờ sờ đầu con chó nhỏ, mắt không dám nhìn cô nhưng vẫn cả gan hùng hồn nói: “Người ta cũng đâu cố ý, trẻ con thôi mà, cô chấp làm gì?”
Tùy Kỳ rất ít khi có vẻ mặt nghiêm túc chứ đừng nói đến những lời trách móc như thế này.
Mạc Tùy sửng sốt, sau đó đứng thẳng người lên hai tay chống eo, vừa cười nói: “Ha, không tồi! Bắt đầu học được cách lên lớp người khác rồi đấy. Nhưng anh cũng thiếu não quá, tôi có khi nào tốt đâu? Hai chúng ta tiếp xúc lâu như vậy rồi, sao giờ anh mới biết?”
Cô quay đầu nhìn xe cộ cùng người đi đường ngược xuôi, vô số người đi lướt qua đều xa lạ mà xa cách, cười nói: “Được rồi, đi thôi, đi tắm rửa cho nó đi.”
Hai tay cô đút túi đi ra ngoài trước, cũng không thèm liếc anh lấy một cái. Sau đó hai người không nói bất cứ câu nào với nhau nữa. Mạc Tùy chỉ nghịch di động, vẻ mặt bình tĩnh, còn Tùy Kỳ lại không ngừng nhìn trộm cô, muốn nói cái gì cuối cùng mấp máy vẫn không nói ra.
Đến cửa hàng thú cưng, Mạc Tùy đi đến khu nghỉ ngơi gần cửa sổ ngồi xuống nhìn bên ngoài đến bần thần. Tùy Kỳ ra quầy giao chó cho nhân viên, trong đó một người cười nói: “Chú chó này anh mới nuôi đúng không.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Tên là gì vậy?”
“Tiểu. . . . . . Tiểu Tùy.” Nói xong anh liếc nhìn Mạc Tùy một cái, cô dường như lại không nghe thấy.
Chó được ôm vào, Tùy Kỳ chần chờ ngồi xuống đối diện Mạc Tùy, gãi gãi tai có vẻ rầu rĩ. Anh không thích không khí như bây giờ, tuy rằng lúc trước Mạc Tùy cũng rất ít khi nói chuyện với anh, nhưng cũng sẽ không tỏ vẻ xa cách như vậy, giống như hai người chỉ là người lạ. Cảm giác như vậy rất kinh khủng.
Hơn nữa trước nếu như anh có ý kiến cô sẽ phản bác thẳng, giọng điệu thái độ đều vô cùng ác liệt. Tuy rằng làm vậy khiến anh tổn thương, nhưng so với vẻ vô thưởng vô phạt vừa rồi vẫn tốt hơn nhiều. Mạc Tùy bình tĩnh như vậy khiến anh cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Cửa hàng thú cưng có rất nhiều chó mèo thậm chí là lợn con. Mạc Tùy đang nhìn con heo ngốc nghếch kia, Tùy Kỳ nói với bác sĩ bên cạnh: “Con mèo này bị làm sao vậy?”
“Không sao, nó rất khỏe, chỉ tiêm vắc-xin phòng bệnh thôi.” Rút thuốc vào ống kim tiêm, bác sĩ đẩy đẩy kính trên mũi, cười nói: “Đây là mũi cuối, số còn lại thì chờ người tới nhận nuôi nó.”
“Nó vẫn chưa có chủ sao?”
“Phải, là mèo hoang.” Bác sĩ lại đẩy kính, “Mấy hôm trước tôi nhặt được dưới tầng, lúc đó còn gầy hơn bây giờ cơ!”
Tùy Kỳ nhìn con mèo trắng nhỏ nằm ở trong lồng, do dự nói với Mạc Tùy: “Tôi có thể mang về nuôi không?”
Mạc Tùy quét mắt nhìn, đáp hai chữ, “Tùy anh.”
Tùy Kỳ không biết cô nói thật hay là có lệ, dù sao cô cũng rất ghét chó, vì sao giờ muốn nuôi mèo lại dễ dàng đồng ý như vậy? Anh rất sợ Mạc Tùy giận. Cô mà giận, anh cũng không biết nên làm gì, cũng bắt đầu hối hận vì những lời nói ban nãy. Vì sao lại nói vậy cơ chứ? Mạc Tùy dẫn mình về nhà, cô tốt như vậy cơ mà. Nghĩ thế, trong lòng anh lại càng áy náy.
Lúc đi ngoại trừ con chó lại còn dẫn thêm một con mèo, thức ăn và cát đi vệ sinh. Một mình Tùy Kỳ không xách được nhiều như vậy, Mạc Tùy đưa tay ôm lấy con chó. Lần này cô khoan dung khác hẳn lúc đến, điều này làm cho Tùy Kỳ càng thêm sợ hãi.
Sau khi đưa chó về nhà Phạm Tư Nhiễm, Mạc Tùy lập tức đi về nhà. Về tới nhà đã là chạng vạng, Tùy Kỳ đặt con mèo vào chỗ xong liền vào phòng bếp nấu cơm. Mạc Tùy ra ban công thu quần áo của mình rồi tùy tay ném lên giường, còn quần áo của Tùy Kỳ thì gấp gọn gàng giúp anh. Đây là lần đầu tiên Mạc Tùy gấp quần áo cho anh từ khi hai người quen biết tới nay.
Lúc Tùy Kỳ bưng canh đi ra thấy vậy không khỏi ngẩn người, sau một lúc lâu cũng không hoàn hồn được.
Chờ gấp xong hết quần áo thì thức ăn cũng đã làm xong. Mạc Tùy không nói gì lẳng lặng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Tùy Kỳ nhìn khuôn mặt không biểu cảm của cô trong lòng có chút không yên. Anh cũng không vì Mạc Tùy giúp anh gấp quần áo mà cảm thấy cao hứng, ngược lại lại cảm thấy khó chịu, giống như cô đang yên lặng phân rõ giới hạn, cho dù ý nghĩ này có chút vớ vẩn.
Nhưng đến khi bữa tối kết thúc Tùy Kỳ mới phát hiện ý nghĩ này chẳng những không vớ vẩn, thậm chí anh còn phải đối mặt với hiện thực còn tàn khốc lạnh lẽo hơn thế.
Mạc Tùy lấy từ trong phòng ngủ ra hai tấm thẻ, giao cho anh, “Anh cầm đi, một tấm là quán bar lần trước đền tiền cho anh, tấm còn lại là tiền lương anh làm ở siêu thị. Hôm nay anh hãy chuyển đi đi!”
Mạc Tùy cắt tóc xong đứng dậy xoay xoay cổ, cảm thấy thân thể thoải mái lên không ít, sau đó nhìn về phía Tùy Kỳ, thấy anh muốn đưa con chó qua, “Á, đừng đưa cho tôi, anh đặt ở ghế đi.”
“Sẽ chạy mất.” Tùy Kỳ nhìn cái ghế một cái.
“Nhỏ như vậy có thể chạy đi đâu?” Mạc Tùy xua tay, “Đặt đấy đi.”
Tùy Kỳ chần chờ cuối cùng vẫn đặt lên, con chó nhỏ đứng ngây ra trên ghế tựa sau đó cuống cuồng run lẩy bẩy nhìn Tùy Kỳ, ánh mắt đáng thương như bị vứt bỏ, còn phát ra tiếng nức nở nho nhỏ yếu ớt. Anh cúi người vỗ vỗ đầu nó, “Ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, tao sẽ quay lại ngay.”
Mạc Tùy lắc đầu cười nhạo ra tiếng, một người đàn ông lớn đầu rồi mà vẫn thần kinh. Tùy Kỳ xoay người đi theo con nhóc gội đầu đi gội đầu. Tóc của anh còn dài hơn Mạc Tùy, từ sau khi cô nhặt anh về chưa cắt bao giờ, đương nhiên là rất dài rồi.
Cô rảnh rỗi liền ngồi bên cạnh cầm di động chơi. Khoảng nửa tiếng Tùy Kỳ cũng cắt gội xong. Khuôn mặt vốn bị tóc che khuất giờ lộ ra, đôi mắt đào hoa hơi xếch, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét gò má hoàn mỹ, tuấn tú lạ thường. Ngay cả thợ cắt tóc là nam cũng phải ngây người.
Mạc Tùy ho khan một tiếng ra quầy trả tiền, sau đó chuẩn bị ra về lại bị Tùy Kỳ ngăn lại. Anh vội la lên: “Con chó đâu rồi?”
“Chó?” Mạc Tùy quay đầu nhìn về phía ghế dựa, mất tăm rồi.
Cô nuốt nước miếng, lúng ta lúng túng nói: “Tôi cũng không biết.”
“Cô nói sẽ không chạy mà.” Tùy Kỳ nhìn cô lí nhí nói.
Mạc Tùy bị anh nhìn đến xấu hổ, giống như người lớn làm sai chuyện trước mặt trẻ con, còn bị người ta chỉ thẳng mặt.
Cửa hiệu làm tóc cũng chỉ có một gian mà thôi, liếc mắt một cái có thể bao quát toàn bộ. Hai người tìm vài vòng không thấy đành ra bên ngoài tìm, không chừng con chó đó chạy theo người khác rồi ấy chứ.
Cuối cùng cũng tìm được ở chỗ mấy đứa nhỏ đứng góc đường. Có lẽ là thấy chó nhỏ đáng yêu, thừa dịp không ai chú ý liền ôm ra đây. Mạc Tùy xách cổ con chó nhỏ ném vào lòng Tùy Kỳ, sau đó véo tai mấy đứa nhóc hù dọa: “Ăn trộm là không ngoan, nên bắt vào tù. Nào nào nào, chúng mày lần lượt báo tên bố mẹ ra đây.”
Đám nhóc sợ mất mật, xoắn xoắn ngón tay cúi đầu, không đứa nào dám hé răng.
Mạc Tùy lại nói: “Không nói sao? Không sao, tối nay cảnh sát sẽ tới nhà gặp ba mẹ mấy đứa ghi tên.”
Trong đó có một cô bé mím môi sợ đến mức đột nhiên khóc òa lên. Có đôi khi nước mắt cũng lây lan, khiến cả đám trẻ con một giây sau liền gào khóc đinh tai nhức óc.
Mạc Tùy ngớ ra, thấy người đi đường bắt đầu nhìn mình với ánh mắt hiếu kỳ liền ngượng ngùng cười cười, cuối cùng kéo tay Tùy Kỳ, “Chạy.”
Mạc Tùy vắt chân lên cổ mà chạy, Tùy Kỳ ôm con chó bị động chạy theo sau lưng cô, vòng mấy ngõ mới dừng lại. Cô chống đầu gối, trong lòng còn sợ hãi nhìn đằng sau, chỉ trêu bọn nhóc thôi ai dè chúng nó khóc toáng lên. Không biết bị người qua đường nghĩ như thế nào nữa.
Tùy Kỳ nhíu mày nhìn cô thở, ánh mắt có chút trách cứ, giọng điệu thản nhiên nói: “Sao cô lúc nào cũng như vậy thế?”
“Hử?” Mạc Tùy nhìn anh, nghi hoặc nói: “Như thế nào?”
“Xấu tính.” Anh nhíu mày sờ sờ đầu con chó nhỏ, mắt không dám nhìn cô nhưng vẫn cả gan hùng hồn nói: “Người ta cũng đâu cố ý, trẻ con thôi mà, cô chấp làm gì?”
Tùy Kỳ rất ít khi có vẻ mặt nghiêm túc chứ đừng nói đến những lời trách móc như thế này.
Mạc Tùy sửng sốt, sau đó đứng thẳng người lên hai tay chống eo, vừa cười nói: “Ha, không tồi! Bắt đầu học được cách lên lớp người khác rồi đấy. Nhưng anh cũng thiếu não quá, tôi có khi nào tốt đâu? Hai chúng ta tiếp xúc lâu như vậy rồi, sao giờ anh mới biết?”
Cô quay đầu nhìn xe cộ cùng người đi đường ngược xuôi, vô số người đi lướt qua đều xa lạ mà xa cách, cười nói: “Được rồi, đi thôi, đi tắm rửa cho nó đi.”
Hai tay cô đút túi đi ra ngoài trước, cũng không thèm liếc anh lấy một cái. Sau đó hai người không nói bất cứ câu nào với nhau nữa. Mạc Tùy chỉ nghịch di động, vẻ mặt bình tĩnh, còn Tùy Kỳ lại không ngừng nhìn trộm cô, muốn nói cái gì cuối cùng mấp máy vẫn không nói ra.
Đến cửa hàng thú cưng, Mạc Tùy đi đến khu nghỉ ngơi gần cửa sổ ngồi xuống nhìn bên ngoài đến bần thần. Tùy Kỳ ra quầy giao chó cho nhân viên, trong đó một người cười nói: “Chú chó này anh mới nuôi đúng không.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Tên là gì vậy?”
“Tiểu. . . . . . Tiểu Tùy.” Nói xong anh liếc nhìn Mạc Tùy một cái, cô dường như lại không nghe thấy.
Chó được ôm vào, Tùy Kỳ chần chờ ngồi xuống đối diện Mạc Tùy, gãi gãi tai có vẻ rầu rĩ. Anh không thích không khí như bây giờ, tuy rằng lúc trước Mạc Tùy cũng rất ít khi nói chuyện với anh, nhưng cũng sẽ không tỏ vẻ xa cách như vậy, giống như hai người chỉ là người lạ. Cảm giác như vậy rất kinh khủng.
Hơn nữa trước nếu như anh có ý kiến cô sẽ phản bác thẳng, giọng điệu thái độ đều vô cùng ác liệt. Tuy rằng làm vậy khiến anh tổn thương, nhưng so với vẻ vô thưởng vô phạt vừa rồi vẫn tốt hơn nhiều. Mạc Tùy bình tĩnh như vậy khiến anh cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Cửa hàng thú cưng có rất nhiều chó mèo thậm chí là lợn con. Mạc Tùy đang nhìn con heo ngốc nghếch kia, Tùy Kỳ nói với bác sĩ bên cạnh: “Con mèo này bị làm sao vậy?”
“Không sao, nó rất khỏe, chỉ tiêm vắc-xin phòng bệnh thôi.” Rút thuốc vào ống kim tiêm, bác sĩ đẩy đẩy kính trên mũi, cười nói: “Đây là mũi cuối, số còn lại thì chờ người tới nhận nuôi nó.”
“Nó vẫn chưa có chủ sao?”
“Phải, là mèo hoang.” Bác sĩ lại đẩy kính, “Mấy hôm trước tôi nhặt được dưới tầng, lúc đó còn gầy hơn bây giờ cơ!”
Tùy Kỳ nhìn con mèo trắng nhỏ nằm ở trong lồng, do dự nói với Mạc Tùy: “Tôi có thể mang về nuôi không?”
Mạc Tùy quét mắt nhìn, đáp hai chữ, “Tùy anh.”
Tùy Kỳ không biết cô nói thật hay là có lệ, dù sao cô cũng rất ghét chó, vì sao giờ muốn nuôi mèo lại dễ dàng đồng ý như vậy? Anh rất sợ Mạc Tùy giận. Cô mà giận, anh cũng không biết nên làm gì, cũng bắt đầu hối hận vì những lời nói ban nãy. Vì sao lại nói vậy cơ chứ? Mạc Tùy dẫn mình về nhà, cô tốt như vậy cơ mà. Nghĩ thế, trong lòng anh lại càng áy náy.
Lúc đi ngoại trừ con chó lại còn dẫn thêm một con mèo, thức ăn và cát đi vệ sinh. Một mình Tùy Kỳ không xách được nhiều như vậy, Mạc Tùy đưa tay ôm lấy con chó. Lần này cô khoan dung khác hẳn lúc đến, điều này làm cho Tùy Kỳ càng thêm sợ hãi.
Sau khi đưa chó về nhà Phạm Tư Nhiễm, Mạc Tùy lập tức đi về nhà. Về tới nhà đã là chạng vạng, Tùy Kỳ đặt con mèo vào chỗ xong liền vào phòng bếp nấu cơm. Mạc Tùy ra ban công thu quần áo của mình rồi tùy tay ném lên giường, còn quần áo của Tùy Kỳ thì gấp gọn gàng giúp anh. Đây là lần đầu tiên Mạc Tùy gấp quần áo cho anh từ khi hai người quen biết tới nay.
Lúc Tùy Kỳ bưng canh đi ra thấy vậy không khỏi ngẩn người, sau một lúc lâu cũng không hoàn hồn được.
Chờ gấp xong hết quần áo thì thức ăn cũng đã làm xong. Mạc Tùy không nói gì lẳng lặng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Tùy Kỳ nhìn khuôn mặt không biểu cảm của cô trong lòng có chút không yên. Anh cũng không vì Mạc Tùy giúp anh gấp quần áo mà cảm thấy cao hứng, ngược lại lại cảm thấy khó chịu, giống như cô đang yên lặng phân rõ giới hạn, cho dù ý nghĩ này có chút vớ vẩn.
Nhưng đến khi bữa tối kết thúc Tùy Kỳ mới phát hiện ý nghĩ này chẳng những không vớ vẩn, thậm chí anh còn phải đối mặt với hiện thực còn tàn khốc lạnh lẽo hơn thế.
Mạc Tùy lấy từ trong phòng ngủ ra hai tấm thẻ, giao cho anh, “Anh cầm đi, một tấm là quán bar lần trước đền tiền cho anh, tấm còn lại là tiền lương anh làm ở siêu thị. Hôm nay anh hãy chuyển đi đi!”