Sau khi pha xong, anh bưng cốc vào phòng ngủ, tiện tay cầm túi chườm nóng đã sạc đầy điện từ phòng khách vào. Túi chườm nóng này lúc trước đã bị cất đi rồi, là anh lại lôi nó ra.
Anh đi đến bên giường, Mạc Tùy nằm co ro, yếu ớt lườm anh. Đôi mắt vốn cực kỳ tức giận lúc này cũng có vẻ mông lung không tiêu cự. Tóc mái dài lộn xộn xõa trên trán, có vài sợi che cả mắt, màu tóc đen như mực càng tôn lên vẻ tái nhợt của cô lúc này.
Tùy Kỳ cúi xuống vén tóc ra sau tai cho cô, sau đó nhấc chăn lên đặt túi chườm lên bụng cô, còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Mạc Tùy xấu hổ, ôm túi chườm rồi đẩy tay anh ra ngoài, “Bỏ ra, bỏ ra ngay.”
Tuy nói vậy nhưng động tác lại yếu xìu, dù sao chuyện thân thiết hơn nữa họ cũng đã từng làm rồi. Chẳng qua là trong trạng thái tỉnh táo như bây giờ cô khiến cô có chút không quen mà thôi.
Tùy Kỳ ngoan ngoãn rút tay ra, bưng bát lên, dịu dàng nói, “Uống chút nước đường đỏ nóng sẽ đỡ hơn đó.”
Mạc Tùy bây giờ ngay cả thở cũng không có sức, cô nghiêng đầu tỏ vẻ không muốn động đậy, kết quả là bị Tùy Kỳ ôm dậy. Cô đau đến rên hừ hừ, “Anh đừng đụng vào em, đừng có đụng vào em.”
Tùy Kỳ siết chặt tay ôm cô, “Đi bệnh viện thôi.”
Cô còn đang không muốn động đậy chứ nói gì đến đi bệnh viện. Hơn nữa cho dù đi cũng vô dụng. Trước kia phạm tư nhiễm không biết truyền bao nhiêu bình nước biển, uống bao nhiêu thuốc đông y. Kết quả có đỡ chút nào đâu. Cô còn lâu mới đi tự hành xác.
“Không đi!” Mạc Tùy co gối, lắc đầu, “Một hai ngày thôi, cố chịu là được. Không đi!”
Tùy Kỳ lau mồ hôi cho cô, lo lắng nói: “Nhưng em đã đau thành thế này rồi.” Thật sự rất muốn bế cô đi thẳng đến bệnh viện.
Mạc Tùy hung dữ lườm anh một cái, dù cho bây giờ ánh mắt không có chút lực sát thương nào: “Anh thì biết cái gì? Anh đâu phải phụ nữ, chẳng lẽ anh còn biết hơn em chắc?”
Tùy Kỳ không nói nữa mà đưa cốc nước tới bên miệng cô, chịu thua: “Không đi thì thôi, uống cái này đi đã kẻo nguội mất.”
Tùy Kỳ ghét bỏ cau mũi, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Tùy Kỳ để cái cốc không sang một bên, sau đó nhân lúc Mạc Tùy không để ý vén chăn lên chui vào.
“Xéo ra ngay!” Mạc Tùy lập tức xù lông quát, giận dữ nhìn anh. Quả đúng là được nước làm tới, mới hiền lành với anh ta mấy hôm mà đã bắt đầu coi trời bằng vung rồi.
Tùy Kỳ khựng lại, mím môi, có chút tội nghiệp nhìn cô. Ngay sau đó lại chậm rãi nhưng kiên quyết tiếp tục chui vào, đến khi ôm trọn cô vào lòng.
“Anh làm cái gì đấy? Em bảo anh xéo ra cơ mà, điếc à?” Bây giờ cô chẳng còn tý sức nào, tay chân khua khoắng chống cự cũng chỉ như con mèo con cào cào thôi.
Tùy Kỳ đặt tay lên túi chườm cho ấm sau đó áp tay lên bụng Mạc Tùy. Cơ thể dưới lòng bàn tay cứng đờ, anh vừa nhẹ nhàng xoa vừa nói: “Thả lỏng, như thế có thể sẽ đỡ hơn đấy.”
Tính chân thật của những lời này không đáng tin tẹo nào, chỉ riêng hành động này cũng đủ khiến tất cả các giác quan của Mạc Tùy tập trung hết vào bàn tay ấm áp của anh. Động tác thân mật với người khác phái làm cô nổi da gà. Cô không phải thục nữ, cũng không có tế bào lãng mạn. Chuyện người khác thấy cảm động cô lại thấy không chấp nhận được.
Mạc Tùy cứng ngắc để Tùy kỳ săn sóc vuốt ve, đến khi hết mệt nhoài mới dần thả lỏng, chấp nhận số mệnh nằm trong lòng anh tiếp tục chống cự nỗi đau đớn người thường không chịu nổi này.
Tùy Kỳ ôm lấy người trong lòng, thân mật tỳ cằm lên đỉnh đầu cô, ngửi thấy mùi hương ấm áp đặc biệt của cô khiến anh cảm thấy thỏa mãn, mặc dù đối với Mạc Tùy bây giờ thì lại là tàn nhẫn.
Cách Tùy Kỳ nghĩ ra cũng không phát huy hiệu quả như trong dự đoán. Mạc Tùy đau tái mặt cuối cùng cũng chỉ biết cắn lấy áo Tùy Kỳ.
Đêm đã khuya, tối nay hai người đều ngủ không ngon, đến khi trời hửng sáng mới đỡ hơn một chút. Tùy Kỳ cúi đầu nhìn Mạc Tùy đã thiếp đi, ngón tay thon dài cẩn thận vuốt ve đường nét khuôn mặt cô sau đó hôn xuống. Cô không ưu tú, cũng không quá xinh đẹp, thậm chí có vô số khuyết điểm khiến người ta đau đầu. Nhưng cô là độc nhất vô nhị, là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến anh mất khống chế.
Mạc Tùy cho là mình ngủ rất lâu nhưng khi mở mắt ra cũng mới chỉ có hai tiếng mà thôi. Cô khẽ cử động, lập tức cứng đờ. Đêm qua đi là lúc thủy triều dâng, đau đớn thay phía dưới lũ lụt rồi.
Tùy Kỳ nhận thấy sự khác thường của cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Lại đau à?”
Mạc Tùy khóc không ra nước mắt, đẩy đẩy anh: “Đồng chí, anh đi xuống trước đi, nhanh lên.”
Tùy kỳ chần chờ đến khi cô không chịu nổi mà gào lên: “Thay băng vệ sinh cũng không cho à?”
Anh đỏ mặt ngồi dậy, sau đó hai người đều hóa đá. Tùy Kỳ mặc quần ở nhà màu vàng nhạt, lúc này ở phần đùi dính một vệt đỏ chói mắt, hơn nữa còn đã khô.
Dù là người bình tĩnh dù gặp phải tình huống như thế này cũng không bình tĩnh nổi nữa. Mạc Tùy há hốc miệng, mặt đen như đít nồi nhìn anh còn thản nhiên lấy tay lau lau. Cô không chịu nổi quát: “Lau cái rắm mà lau, còn không mau đi thay quần đi.”
Thứ kia không phải chất lỏng bình thường, còn bị đàn ông sờ như vậy Mạc Tùy nhìn mà ngứa răng.
Tùy Kỳ liếc nhìn ga giường cô, lựa lời: “Em cũng nên đi thay đi.”
Quần anh còn bị bẩn thì chắc chắn ga giường và quần lót của Mạc Tùy đều bẩn. Nghĩ vậy anh không khỏi có chút nóng mặt.
“Nói thừa, anh còn không mau đi ra ngoài.”
“Anh giúp em thay.”
Mạc Tùy cầm gối ôm ném tới, nghiến răng: “Cút!”
Tùy Kỳ thất vọng đi ra ngoài, vào phòng tắm thay quần xong liền ra ngoài ngồi đợi cô.
Mạc Tùy vén chăn trông thấy đống bừa bộn bên trong không khỏi chán nản nhắm mắt. Cô lấy áo từ ngăn tủ mặc vào rồi đi ra ngoài, liếc cái tên đang xán tới một cái rồi đi vào nhà tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Đợi sau khi rửa ráy xong, Mạc Tùy lại trợn tròn mắt, quả nhiên là họa vô đơn chí, băng vệ sinh dùng hết mất rồi.
Cô cúi đầu nhìn, lại nhìn cái vỏ không, đau đớn muốn khóc.
Tùy Kỳ ở bên ngoài đợi lâu mà không thấy cô ra liền tới gõ cửa, “Vẫn chưa xong à?”
Mạc Tùy gấp giấy vệ sinh lại thật dày tạm thời dùng tạm, đứng dậy đi ra ngoài. Mở cửa vừa khéo nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tùy Kỳ, nhớ hôm qua anh thức trắng đêm chăm cô, chút bực bội trong lòng cũng không nỡ trút lên anh.
“Có chuyện gì không? Không có gì thì anh đi ngủ đi.”
Nói xong cô thay giày định ra ngoài. Tùy Kỳ vội vàng ngăn cô lại, “Đã thế này rồi em còn muốn đi đâu?”
Mạc Tùy giãy không nổi, bây giờ cô vẫn rất mệt, bất đắc dĩ nói: “Em đi mua đồ, không phải đi chơi.”
“Mua đồ gì.”
“Đồ cần dùng.”
“Rất quan trọng à?”
“Nói thừa, lập tức cần dùng anh nói xem có quan trọng không?” Vừa to tiếng một câu Mạc Tùy đã cảm thấy phía dưới chảy ra ồ ồ, cô vội la lên, “Mau buông em ra.”
Tùy Kỳ nói thật tự nhiên, còn Mạc Tùy lại lúng túng liếm môi, có cảm giác như ‘không trâu bắt chó đi cày’.
Qua một lát im lặng, Tùy Kỳ lại nói: “Anh đi mua cho em.”
Miệng Mạc Tùy giật giật, càng ngày càng không hiểu nổi lối suy nghĩ của Tùy Kỳ.
“Không cần, em tự đi.”
“Giờ em đi không tiện!” Anh nhăn nhó liếc cô, “Cứ để anh đi cho!”
“Anh có thể đừng dùng vẻ mặt đó nhìn em được không?” Mạc Tùy phát điên mất, khuôn mặt đẹp trai là thế sao cứ phải có vẻ mặt bỉ ổi vậy nhỉ? Nhất là khi đối tượng còn là cô.
Tùy Kỳ không hiểu sao lại bị cô mắng, vẻ mặt ngơ ngác.
Mạc Tùy bị anh nhìn tới nghẹn lời, người ta đã không thèm để ý đến sĩ diện đàn ông như vậy thì cô còn băn khoăn cái gì?
Cô đành phải quay lại ghế ngồi, cũng chẳng muốn đắn đo nữa. Lao động miễn phí tự động dâng đến trước mặt, còn là lao động miễn phí không cần sĩ diện, không trưng dụng thì đúng là lãng phí.
“Vậy anh đi đi, mua mấy gói vào, tháng sau đỡ phải đi.”
Tùy Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Mạc Tùy giơ tay lên chỉ vào nhà tắm. “Anh vào lấy cái gói không ra đây.”
Chờ anh mang ra cô lại dặn dò, “Em luôn dùng của hãng này, anh đừng có mua nhầm. Còn nữa, phải là loại lót bông, cái này là ban ngày, cái này là ban đêm, loại ban đêm phải mua cái dài nhất, hiểu chưa?”
Tùy Kỳ nhìn qua nhìn lại đống bao bì hồng hồng tím tím, liên tục gật đầu, “Hiểu rồi, hãng này, bông, ban đêm dùng dài nhất.”
Mạc Tùy hài lòng, “Đúng rồi, đi đi!” Rồi lại dúi hai cái gói không vào tay anh, “Quên thì xem lại.”
Tùy Kỳ cất hai gói vào túi rồi đưa bát đường đỏ mới tranh thủ pha và túi chườm đã sạc đầy điện vào tay cô, xong mới đi.
Trong nhà lại trở nên yên tĩnh, Mạc Tùy bóp bóp túi chườm, một lúc lâu sau mới bưng bát lên, nhấp một ngụm. Vị ngọt chạy dọc đầu lưỡi tràn khắp khoang miệng, mắt cô nóng lên, không nhịn được sụt sịt mũi một cái. ***
Anh đi đến bên giường, Mạc Tùy nằm co ro, yếu ớt lườm anh. Đôi mắt vốn cực kỳ tức giận lúc này cũng có vẻ mông lung không tiêu cự. Tóc mái dài lộn xộn xõa trên trán, có vài sợi che cả mắt, màu tóc đen như mực càng tôn lên vẻ tái nhợt của cô lúc này.
Tùy Kỳ cúi xuống vén tóc ra sau tai cho cô, sau đó nhấc chăn lên đặt túi chườm lên bụng cô, còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Mạc Tùy xấu hổ, ôm túi chườm rồi đẩy tay anh ra ngoài, “Bỏ ra, bỏ ra ngay.”
Tuy nói vậy nhưng động tác lại yếu xìu, dù sao chuyện thân thiết hơn nữa họ cũng đã từng làm rồi. Chẳng qua là trong trạng thái tỉnh táo như bây giờ cô khiến cô có chút không quen mà thôi.
Tùy Kỳ ngoan ngoãn rút tay ra, bưng bát lên, dịu dàng nói, “Uống chút nước đường đỏ nóng sẽ đỡ hơn đó.”
Mạc Tùy bây giờ ngay cả thở cũng không có sức, cô nghiêng đầu tỏ vẻ không muốn động đậy, kết quả là bị Tùy Kỳ ôm dậy. Cô đau đến rên hừ hừ, “Anh đừng đụng vào em, đừng có đụng vào em.”
Tùy Kỳ siết chặt tay ôm cô, “Đi bệnh viện thôi.”
Cô còn đang không muốn động đậy chứ nói gì đến đi bệnh viện. Hơn nữa cho dù đi cũng vô dụng. Trước kia phạm tư nhiễm không biết truyền bao nhiêu bình nước biển, uống bao nhiêu thuốc đông y. Kết quả có đỡ chút nào đâu. Cô còn lâu mới đi tự hành xác.
“Không đi!” Mạc Tùy co gối, lắc đầu, “Một hai ngày thôi, cố chịu là được. Không đi!”
Tùy Kỳ lau mồ hôi cho cô, lo lắng nói: “Nhưng em đã đau thành thế này rồi.” Thật sự rất muốn bế cô đi thẳng đến bệnh viện.
Mạc Tùy hung dữ lườm anh một cái, dù cho bây giờ ánh mắt không có chút lực sát thương nào: “Anh thì biết cái gì? Anh đâu phải phụ nữ, chẳng lẽ anh còn biết hơn em chắc?”
Tùy Kỳ không nói nữa mà đưa cốc nước tới bên miệng cô, chịu thua: “Không đi thì thôi, uống cái này đi đã kẻo nguội mất.”
Tùy Kỳ ghét bỏ cau mũi, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Tùy Kỳ để cái cốc không sang một bên, sau đó nhân lúc Mạc Tùy không để ý vén chăn lên chui vào.
“Xéo ra ngay!” Mạc Tùy lập tức xù lông quát, giận dữ nhìn anh. Quả đúng là được nước làm tới, mới hiền lành với anh ta mấy hôm mà đã bắt đầu coi trời bằng vung rồi.
Tùy Kỳ khựng lại, mím môi, có chút tội nghiệp nhìn cô. Ngay sau đó lại chậm rãi nhưng kiên quyết tiếp tục chui vào, đến khi ôm trọn cô vào lòng.
“Anh làm cái gì đấy? Em bảo anh xéo ra cơ mà, điếc à?” Bây giờ cô chẳng còn tý sức nào, tay chân khua khoắng chống cự cũng chỉ như con mèo con cào cào thôi.
Tùy Kỳ đặt tay lên túi chườm cho ấm sau đó áp tay lên bụng Mạc Tùy. Cơ thể dưới lòng bàn tay cứng đờ, anh vừa nhẹ nhàng xoa vừa nói: “Thả lỏng, như thế có thể sẽ đỡ hơn đấy.”
Tính chân thật của những lời này không đáng tin tẹo nào, chỉ riêng hành động này cũng đủ khiến tất cả các giác quan của Mạc Tùy tập trung hết vào bàn tay ấm áp của anh. Động tác thân mật với người khác phái làm cô nổi da gà. Cô không phải thục nữ, cũng không có tế bào lãng mạn. Chuyện người khác thấy cảm động cô lại thấy không chấp nhận được.
Mạc Tùy cứng ngắc để Tùy kỳ săn sóc vuốt ve, đến khi hết mệt nhoài mới dần thả lỏng, chấp nhận số mệnh nằm trong lòng anh tiếp tục chống cự nỗi đau đớn người thường không chịu nổi này.
Tùy Kỳ ôm lấy người trong lòng, thân mật tỳ cằm lên đỉnh đầu cô, ngửi thấy mùi hương ấm áp đặc biệt của cô khiến anh cảm thấy thỏa mãn, mặc dù đối với Mạc Tùy bây giờ thì lại là tàn nhẫn.
Cách Tùy Kỳ nghĩ ra cũng không phát huy hiệu quả như trong dự đoán. Mạc Tùy đau tái mặt cuối cùng cũng chỉ biết cắn lấy áo Tùy Kỳ.
Đêm đã khuya, tối nay hai người đều ngủ không ngon, đến khi trời hửng sáng mới đỡ hơn một chút. Tùy Kỳ cúi đầu nhìn Mạc Tùy đã thiếp đi, ngón tay thon dài cẩn thận vuốt ve đường nét khuôn mặt cô sau đó hôn xuống. Cô không ưu tú, cũng không quá xinh đẹp, thậm chí có vô số khuyết điểm khiến người ta đau đầu. Nhưng cô là độc nhất vô nhị, là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến anh mất khống chế.
Mạc Tùy cho là mình ngủ rất lâu nhưng khi mở mắt ra cũng mới chỉ có hai tiếng mà thôi. Cô khẽ cử động, lập tức cứng đờ. Đêm qua đi là lúc thủy triều dâng, đau đớn thay phía dưới lũ lụt rồi.
Tùy Kỳ nhận thấy sự khác thường của cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Lại đau à?”
Mạc Tùy khóc không ra nước mắt, đẩy đẩy anh: “Đồng chí, anh đi xuống trước đi, nhanh lên.”
Tùy kỳ chần chờ đến khi cô không chịu nổi mà gào lên: “Thay băng vệ sinh cũng không cho à?”
Anh đỏ mặt ngồi dậy, sau đó hai người đều hóa đá. Tùy Kỳ mặc quần ở nhà màu vàng nhạt, lúc này ở phần đùi dính một vệt đỏ chói mắt, hơn nữa còn đã khô.
Dù là người bình tĩnh dù gặp phải tình huống như thế này cũng không bình tĩnh nổi nữa. Mạc Tùy há hốc miệng, mặt đen như đít nồi nhìn anh còn thản nhiên lấy tay lau lau. Cô không chịu nổi quát: “Lau cái rắm mà lau, còn không mau đi thay quần đi.”
Thứ kia không phải chất lỏng bình thường, còn bị đàn ông sờ như vậy Mạc Tùy nhìn mà ngứa răng.
Tùy Kỳ liếc nhìn ga giường cô, lựa lời: “Em cũng nên đi thay đi.”
Quần anh còn bị bẩn thì chắc chắn ga giường và quần lót của Mạc Tùy đều bẩn. Nghĩ vậy anh không khỏi có chút nóng mặt.
“Nói thừa, anh còn không mau đi ra ngoài.”
“Anh giúp em thay.”
Mạc Tùy cầm gối ôm ném tới, nghiến răng: “Cút!”
Tùy Kỳ thất vọng đi ra ngoài, vào phòng tắm thay quần xong liền ra ngoài ngồi đợi cô.
Mạc Tùy vén chăn trông thấy đống bừa bộn bên trong không khỏi chán nản nhắm mắt. Cô lấy áo từ ngăn tủ mặc vào rồi đi ra ngoài, liếc cái tên đang xán tới một cái rồi đi vào nhà tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Đợi sau khi rửa ráy xong, Mạc Tùy lại trợn tròn mắt, quả nhiên là họa vô đơn chí, băng vệ sinh dùng hết mất rồi.
Cô cúi đầu nhìn, lại nhìn cái vỏ không, đau đớn muốn khóc.
Tùy Kỳ ở bên ngoài đợi lâu mà không thấy cô ra liền tới gõ cửa, “Vẫn chưa xong à?”
Mạc Tùy gấp giấy vệ sinh lại thật dày tạm thời dùng tạm, đứng dậy đi ra ngoài. Mở cửa vừa khéo nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tùy Kỳ, nhớ hôm qua anh thức trắng đêm chăm cô, chút bực bội trong lòng cũng không nỡ trút lên anh.
“Có chuyện gì không? Không có gì thì anh đi ngủ đi.”
Nói xong cô thay giày định ra ngoài. Tùy Kỳ vội vàng ngăn cô lại, “Đã thế này rồi em còn muốn đi đâu?”
Mạc Tùy giãy không nổi, bây giờ cô vẫn rất mệt, bất đắc dĩ nói: “Em đi mua đồ, không phải đi chơi.”
“Mua đồ gì.”
“Đồ cần dùng.”
“Rất quan trọng à?”
“Nói thừa, lập tức cần dùng anh nói xem có quan trọng không?” Vừa to tiếng một câu Mạc Tùy đã cảm thấy phía dưới chảy ra ồ ồ, cô vội la lên, “Mau buông em ra.”
Tùy Kỳ nói thật tự nhiên, còn Mạc Tùy lại lúng túng liếm môi, có cảm giác như ‘không trâu bắt chó đi cày’.
Qua một lát im lặng, Tùy Kỳ lại nói: “Anh đi mua cho em.”
Miệng Mạc Tùy giật giật, càng ngày càng không hiểu nổi lối suy nghĩ của Tùy Kỳ.
“Không cần, em tự đi.”
“Giờ em đi không tiện!” Anh nhăn nhó liếc cô, “Cứ để anh đi cho!”
“Anh có thể đừng dùng vẻ mặt đó nhìn em được không?” Mạc Tùy phát điên mất, khuôn mặt đẹp trai là thế sao cứ phải có vẻ mặt bỉ ổi vậy nhỉ? Nhất là khi đối tượng còn là cô.
Tùy Kỳ không hiểu sao lại bị cô mắng, vẻ mặt ngơ ngác.
Mạc Tùy bị anh nhìn tới nghẹn lời, người ta đã không thèm để ý đến sĩ diện đàn ông như vậy thì cô còn băn khoăn cái gì?
Cô đành phải quay lại ghế ngồi, cũng chẳng muốn đắn đo nữa. Lao động miễn phí tự động dâng đến trước mặt, còn là lao động miễn phí không cần sĩ diện, không trưng dụng thì đúng là lãng phí.
“Vậy anh đi đi, mua mấy gói vào, tháng sau đỡ phải đi.”
Tùy Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Mạc Tùy giơ tay lên chỉ vào nhà tắm. “Anh vào lấy cái gói không ra đây.”
Chờ anh mang ra cô lại dặn dò, “Em luôn dùng của hãng này, anh đừng có mua nhầm. Còn nữa, phải là loại lót bông, cái này là ban ngày, cái này là ban đêm, loại ban đêm phải mua cái dài nhất, hiểu chưa?”
Tùy Kỳ nhìn qua nhìn lại đống bao bì hồng hồng tím tím, liên tục gật đầu, “Hiểu rồi, hãng này, bông, ban đêm dùng dài nhất.”
Mạc Tùy hài lòng, “Đúng rồi, đi đi!” Rồi lại dúi hai cái gói không vào tay anh, “Quên thì xem lại.”
Tùy Kỳ cất hai gói vào túi rồi đưa bát đường đỏ mới tranh thủ pha và túi chườm đã sạc đầy điện vào tay cô, xong mới đi.
Trong nhà lại trở nên yên tĩnh, Mạc Tùy bóp bóp túi chườm, một lúc lâu sau mới bưng bát lên, nhấp một ngụm. Vị ngọt chạy dọc đầu lưỡi tràn khắp khoang miệng, mắt cô nóng lên, không nhịn được sụt sịt mũi một cái. ***