Editor: mèomỡ
“Thế giới này ngoại trừ nữ thì là nam. Ngoài đường toàn lũ đàn ông, chẳng lẽ em gặp ai cũng dẫn về nhà chắc? Bạn bè bình thường không cần quá nhiều bạn khác phái, nhưng dựa vào cái gì mà em lại không thể kết bạn với đàn ông?” Mạc Tùy buông tay, vẻ mặt buồn bực nhìn anh.
“Nếu như ngày nào đó em gặp được ai tốt hơn anh thì sao?” Tùy Kỳ bĩu môi. Thật ra là anh tự ti, bởi vì chưa đủ tốt nên mới sợ Mạc Tùy theo người khác. Cho dù Mạc Tùy không thích người khác cũng khó đảm bảo rằng người khác sẽ không thích cô. Cảm giác người phụ nữ của mình bị kẻ khác ngấp nghé rất khó chịu, chỉ nghĩ thôi cũng thấy bực mình.
“Xin anh, em đâu phải loại người đứng núi này trông núi nọ?” Véo mặt anh. “Hơn nữa với bề ngoài này của anh muốn tìm được người hơn anh cũng khó.”
Tùy Kỳ ngoan ngoãn ngồi im mặc cho cô giày xéo mặt mình, miệng lúng búng nói: “Cho dù gặp được người đẹp trai hơn anh cũng không được thích người ta đâu đấy.”
Mạc Tùy nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được.”
“Vậy cho dù là bạn cũng phải giữ khoảng cách.”
“Đương nhiên.”
“Tối đa là nói chuyện phiếm trong thời gian ngắn thôi nhé. Cái khác đều không được.” Anh nghiêm túc nói.
“Chẹp, sao anh lắm chuyện vậy?” Mạc Tùy bất mãn nhíu mày, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh cô vẫn đầu hàng: “Rồi rồi rồi.”
“Cũng không được quen quá nhiều.” Anh lại nói.
Mạc Tùy hết chịu nổi, trừng mắt, “Con mẹ nó, sao anh lắm yêu cầu vậy. Đây rõ ràng là vấn đề của anh, chính anh suy nghĩ lung tung. Úp mặt vào tường sám hối cho em. Không thèm để ý đến anh nữa!”
Nói xong hất tay anh chạy mất. Tùy Kỳ ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai cô ngửi ngửi, rầu rĩ nói: “Không nói nữa, em đừng giận, là anh sợ em không cần anh nữa.”
Mạc Tùy nghe vậy lại mềm lòng, chắc hẳn do ngày trước đuổi anh đi quá nhiều đã để lại ám ảnh trong lòng anh. Cô vỗ vỗ cánh tay anh: “Haiz. Biết rồi. Từ nay về sau chắc chắn không bỏ anh nữa. Thanh niên trai tráng sao cứ ủy mị vậy.”
Buổi sáng hôm nay Mạc Tùy ăn hơi nhiềunên bỏ bữa trưa, tới chiều lại đói rồi. Cô quăng máy chơi game chạy tới phòng ngủ, Tùy Kỳ đang hết sức chăm chú dò mìn.
“Này, em đói bụng rồi, anh đi làm cái gì ăn đi.” Mạc Tùy chờ anh chơi xong một ván mới nói.
Tùy Kỳ đứng dậy,”Em muốn ăn cái gì?”
“Đơn giảnthôi, có cái gì thì làm cái đó, hoặc hâm nóng đồ thừa từ trưa cũng được.”
Anh gật đầu, trước khi đi ra ngoài còn liếc nhìn máy vi tính. Mạc Tùy vỗ màn hình cười nói: “Đừng lưu luyến nữa, em không tranh với anh đâu.”
Tùy Kỳ dường như có chút xấu hổ, gãi gãi đầu đi ra ngoài.
Mạc Tùy không nghiện internet nhưng gần đây thỉnh thoảng cũng sẽ lên xem tin tức, chủ yếu là chú ý tình hình của Phương thị. Dù sao nó cũng có liên quan tới Tùy Kỳ, hiểu rõ hơn một chút cũng không xấu.
Mở trang chủ, ấn hiện địa chỉ thường dùng trong ô đánh địa chỉ. Mạc Tùy xem tin tức đều tương đối cố định bởi vậy trình duyệt chỉ cho ra một hai kết quả, nhưng hôm nay lại nhiều hơn. Cô không dạy Tùy Kỳ lên mạng nhưng máy tính này ngoài cô thì chỉ có anh sử dụng.
Cô không chút do dự ấn vào mấy đường link lạ. Tiêu đề cho thấy là trang web chính thức của Phương thị, nhưng phía dưới vẫn còn vài trang con. Mạc Tùy hơi nhíu mày, ấn vào link gần đây nhất.
Đó là một trang blog cá nhân, ảnh đại diện là hình hai bé trai hoạt hình, có vài bài viết. Bài viết cuối cùng là từ một năm trước.
Mạc Tùy lại mở album ảnh, lập tức nhảy ra mấy chục tấm ảnh chế độ riêng tư. Tất cả đều là ảnh chụp hai người, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, là Tùy Kỳ và Lâm Sâm.
Đầu cô trống rỗng trong giây lát như bị sét đánh sau đó mới chợt hiểu hóa ra anh đã nhớ lại tất cả rồi.
Mạc Tùy bắt đầu nghĩ đến những cử chỉ gần đây của Tùy Kỳ, ngoại trừ ít nói hơn một chút thì không có gì khác thường. Anh khôi phục trí nhớ từ khi nào?
Ít nhất có thể chắc canh là sau khi đánh nhau với Lâm Sâm, nếu không làm sao anh ra tay được?
Không phải chưa lường tới chuyện anh sẽ nhớ lại, chỉ không ngờ là sẽ đột nhiên như vậy thôi, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.
Mạc Tùy vỗ mạnh lên gáy, cô cảm thấy mạch suy nghĩ có chút đứt quãng, thần kinh co rút đau đớn.
Khi Tùy Kỳ bưng bát cơm rang trứng bước vào Mạc Tùy đang ngẩn người, anh đi tới nhìn màn hình, bộ bài tú lơ khơ đang nhảy loạn.
“Qua cửa rồi à? Trò này anh chưa thắng bao giờ.” Anh có chút tiếc nuối nói.
Mạc Tùy cầm bát từ trong tay anh, đứng dậy ngồi lên giường, “Anh không biết chơi bài lại biết dò mìn.”
“Bởi vì anh vẫn chưa chơi cấp độ khó.”
Mạc Tùy nhìn anh một cái, tiếp tục vùi đầu gảy cơm, “Vậy anh cố lên.”
“Ừ.” Tùy Kỳ lại ngồi lên ghế.
Mạc Tùy cứng ngắc nhai cơm trong miệng lại không cảm nhận được mùi vị. Trong lòng như bị thứ gì đó đè nặng, gần như không thở nổi. Tại sao anh phải giấu cô việc anh đã khôi phục trí nhớ? Sau này anh định làm gì?
Cô không ngốc, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Phương sao có thể vứt bỏ cuộc sống xa hoa để chen chúc trong căn nhà trọ nhỏ hẹp này của cô? Cho nên anh nhất định sẽ đi, chỉ là không biết sẽ rời đi bằng cách nào thôi. Nhưng dù là cách nào đi nữa Mạc Tùy vẫn ghét nhất là bị lừa gạt.
“Mạc Tùy, em lạnh à?” Tùy Kỳ đột nhiên hỏi, cũng tiến đến trước mặt cô, cầm tay cô, nhíu mày, “Lạnh quá.”
Lúc này cô mới phát hiện thân thể bất giác đang phát run, nhìn bên ngoài mặt trời ấm áp đang tỏa nắng.
Mạc Tùy cười cười, rút tay ra, đặt bát vào tay anh, vỗ vỗ bụng, “Em no rồi, anh rửa đi.”
“Em mặc thêm áo vào, đừng để cảm lạnh.” Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Tùy nhanh chóng đi đến trước máy vi tính, mở trang web ra, địa chỉ vừa rồi đã không thấy đâu nữa rồi.
Buổi tối hai người cùng ngồi xem TV, ngày xưa Mạc Tùy đều dùng Tùy Kỳ làm đệm lưng, tay cầm hoa quả, thoải mái dễ chịu.
Hôm nay mỗi người ngồi một bên, Mạc Tùy thỉnh thoảng lại phẩy tay phẩy chân nói là rèn luyện thân thể.
“Đúng rồi, Lục Thố và Lâm Sâm gần đây cũng không xuất hiện, không biết sau này bọn họ có tính toán gì không?” Cô làm như vô ý hỏi.
Tùy Kỳ mím môi không đáp.
“Cẩn thận họ bí quá hóa liều sẽ trói anh lại mang về đấy.”
“Sẽ không đâu.” Anh lắc đầu, “Bọn họ sẽ không làm như vậy, hơn nữa anh cũng sẽ không để cho bọn họ trói.”
Nếu như anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ sẽ trả lời thế nào? Có lẽ sẽ nói như thế này: Bọn họ dám! Sau đó giọng điệu sẽ cực kỳ tức giận.
“Lần trước hai người bọn họ đều bị anh đánh, cũng không biết bây giờ sao rồi, nhất là tên họ Lâm.” Mạc Tùy đưa tay dựa vào đệm tựa, vặn cổ, “Ngày đó bị anh đánh ngã, chắc hẳn còn bị thương nặng hơn Lục Thố.”
Tùy Kỳ nhíu mày, dáng vẻ có chút cứng ngắc, có lẽ còn có lo lắng.
Mạc Tùy trước kia không bao giờ nói tới hai người kia trước mặt anh, không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào cho nên không thể so sánh, nhưng chắc chắn không phải như thế này.
Lâm Sâm từng nói bọn họ muốn ở bên nhau đã phải trải qua rất nhiều chuyện, chướng ngại không phải người ngoài có thể tưởng tượng ra được. Cũng không khó hiểu, dù là xã hội hiện đại nhưng đồng tính vẫn không được nhiều người chấp nhận, cho nên… Bây giờ trong lòng Tùy Kỳ nhất định vẫn có người kia!
Mạc Tùy khá cố chấp, ở vài phương diện cũng bị bệnh sạch sẽ quá mức, Trần Lương Sinh chính là ví dụ tốt nhất. Nhiều năm như vậy cô vẫn có thể không vượt qua giới hạn, ngoại trừ do ân oán đời trước đương nhiên còn cả Triệu Yên Phi. Cô không phải loại người sẽ chia xẻ người yêu với kẻ khác.
“Thế giới này ngoại trừ nữ thì là nam. Ngoài đường toàn lũ đàn ông, chẳng lẽ em gặp ai cũng dẫn về nhà chắc? Bạn bè bình thường không cần quá nhiều bạn khác phái, nhưng dựa vào cái gì mà em lại không thể kết bạn với đàn ông?” Mạc Tùy buông tay, vẻ mặt buồn bực nhìn anh.
“Nếu như ngày nào đó em gặp được ai tốt hơn anh thì sao?” Tùy Kỳ bĩu môi. Thật ra là anh tự ti, bởi vì chưa đủ tốt nên mới sợ Mạc Tùy theo người khác. Cho dù Mạc Tùy không thích người khác cũng khó đảm bảo rằng người khác sẽ không thích cô. Cảm giác người phụ nữ của mình bị kẻ khác ngấp nghé rất khó chịu, chỉ nghĩ thôi cũng thấy bực mình.
“Xin anh, em đâu phải loại người đứng núi này trông núi nọ?” Véo mặt anh. “Hơn nữa với bề ngoài này của anh muốn tìm được người hơn anh cũng khó.”
Tùy Kỳ ngoan ngoãn ngồi im mặc cho cô giày xéo mặt mình, miệng lúng búng nói: “Cho dù gặp được người đẹp trai hơn anh cũng không được thích người ta đâu đấy.”
Mạc Tùy nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được.”
“Vậy cho dù là bạn cũng phải giữ khoảng cách.”
“Đương nhiên.”
“Tối đa là nói chuyện phiếm trong thời gian ngắn thôi nhé. Cái khác đều không được.” Anh nghiêm túc nói.
“Chẹp, sao anh lắm chuyện vậy?” Mạc Tùy bất mãn nhíu mày, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh cô vẫn đầu hàng: “Rồi rồi rồi.”
“Cũng không được quen quá nhiều.” Anh lại nói.
Mạc Tùy hết chịu nổi, trừng mắt, “Con mẹ nó, sao anh lắm yêu cầu vậy. Đây rõ ràng là vấn đề của anh, chính anh suy nghĩ lung tung. Úp mặt vào tường sám hối cho em. Không thèm để ý đến anh nữa!”
Nói xong hất tay anh chạy mất. Tùy Kỳ ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai cô ngửi ngửi, rầu rĩ nói: “Không nói nữa, em đừng giận, là anh sợ em không cần anh nữa.”
Mạc Tùy nghe vậy lại mềm lòng, chắc hẳn do ngày trước đuổi anh đi quá nhiều đã để lại ám ảnh trong lòng anh. Cô vỗ vỗ cánh tay anh: “Haiz. Biết rồi. Từ nay về sau chắc chắn không bỏ anh nữa. Thanh niên trai tráng sao cứ ủy mị vậy.”
Buổi sáng hôm nay Mạc Tùy ăn hơi nhiềunên bỏ bữa trưa, tới chiều lại đói rồi. Cô quăng máy chơi game chạy tới phòng ngủ, Tùy Kỳ đang hết sức chăm chú dò mìn.
“Này, em đói bụng rồi, anh đi làm cái gì ăn đi.” Mạc Tùy chờ anh chơi xong một ván mới nói.
Tùy Kỳ đứng dậy,”Em muốn ăn cái gì?”
“Đơn giảnthôi, có cái gì thì làm cái đó, hoặc hâm nóng đồ thừa từ trưa cũng được.”
Anh gật đầu, trước khi đi ra ngoài còn liếc nhìn máy vi tính. Mạc Tùy vỗ màn hình cười nói: “Đừng lưu luyến nữa, em không tranh với anh đâu.”
Tùy Kỳ dường như có chút xấu hổ, gãi gãi đầu đi ra ngoài.
Mạc Tùy không nghiện internet nhưng gần đây thỉnh thoảng cũng sẽ lên xem tin tức, chủ yếu là chú ý tình hình của Phương thị. Dù sao nó cũng có liên quan tới Tùy Kỳ, hiểu rõ hơn một chút cũng không xấu.
Mở trang chủ, ấn hiện địa chỉ thường dùng trong ô đánh địa chỉ. Mạc Tùy xem tin tức đều tương đối cố định bởi vậy trình duyệt chỉ cho ra một hai kết quả, nhưng hôm nay lại nhiều hơn. Cô không dạy Tùy Kỳ lên mạng nhưng máy tính này ngoài cô thì chỉ có anh sử dụng.
Cô không chút do dự ấn vào mấy đường link lạ. Tiêu đề cho thấy là trang web chính thức của Phương thị, nhưng phía dưới vẫn còn vài trang con. Mạc Tùy hơi nhíu mày, ấn vào link gần đây nhất.
Đó là một trang blog cá nhân, ảnh đại diện là hình hai bé trai hoạt hình, có vài bài viết. Bài viết cuối cùng là từ một năm trước.
Mạc Tùy lại mở album ảnh, lập tức nhảy ra mấy chục tấm ảnh chế độ riêng tư. Tất cả đều là ảnh chụp hai người, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, là Tùy Kỳ và Lâm Sâm.
Đầu cô trống rỗng trong giây lát như bị sét đánh sau đó mới chợt hiểu hóa ra anh đã nhớ lại tất cả rồi.
Mạc Tùy bắt đầu nghĩ đến những cử chỉ gần đây của Tùy Kỳ, ngoại trừ ít nói hơn một chút thì không có gì khác thường. Anh khôi phục trí nhớ từ khi nào?
Ít nhất có thể chắc canh là sau khi đánh nhau với Lâm Sâm, nếu không làm sao anh ra tay được?
Không phải chưa lường tới chuyện anh sẽ nhớ lại, chỉ không ngờ là sẽ đột nhiên như vậy thôi, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.
Mạc Tùy vỗ mạnh lên gáy, cô cảm thấy mạch suy nghĩ có chút đứt quãng, thần kinh co rút đau đớn.
Khi Tùy Kỳ bưng bát cơm rang trứng bước vào Mạc Tùy đang ngẩn người, anh đi tới nhìn màn hình, bộ bài tú lơ khơ đang nhảy loạn.
“Qua cửa rồi à? Trò này anh chưa thắng bao giờ.” Anh có chút tiếc nuối nói.
Mạc Tùy cầm bát từ trong tay anh, đứng dậy ngồi lên giường, “Anh không biết chơi bài lại biết dò mìn.”
“Bởi vì anh vẫn chưa chơi cấp độ khó.”
Mạc Tùy nhìn anh một cái, tiếp tục vùi đầu gảy cơm, “Vậy anh cố lên.”
“Ừ.” Tùy Kỳ lại ngồi lên ghế.
Mạc Tùy cứng ngắc nhai cơm trong miệng lại không cảm nhận được mùi vị. Trong lòng như bị thứ gì đó đè nặng, gần như không thở nổi. Tại sao anh phải giấu cô việc anh đã khôi phục trí nhớ? Sau này anh định làm gì?
Cô không ngốc, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Phương sao có thể vứt bỏ cuộc sống xa hoa để chen chúc trong căn nhà trọ nhỏ hẹp này của cô? Cho nên anh nhất định sẽ đi, chỉ là không biết sẽ rời đi bằng cách nào thôi. Nhưng dù là cách nào đi nữa Mạc Tùy vẫn ghét nhất là bị lừa gạt.
“Mạc Tùy, em lạnh à?” Tùy Kỳ đột nhiên hỏi, cũng tiến đến trước mặt cô, cầm tay cô, nhíu mày, “Lạnh quá.”
Lúc này cô mới phát hiện thân thể bất giác đang phát run, nhìn bên ngoài mặt trời ấm áp đang tỏa nắng.
Mạc Tùy cười cười, rút tay ra, đặt bát vào tay anh, vỗ vỗ bụng, “Em no rồi, anh rửa đi.”
“Em mặc thêm áo vào, đừng để cảm lạnh.” Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Tùy nhanh chóng đi đến trước máy vi tính, mở trang web ra, địa chỉ vừa rồi đã không thấy đâu nữa rồi.
Buổi tối hai người cùng ngồi xem TV, ngày xưa Mạc Tùy đều dùng Tùy Kỳ làm đệm lưng, tay cầm hoa quả, thoải mái dễ chịu.
Hôm nay mỗi người ngồi một bên, Mạc Tùy thỉnh thoảng lại phẩy tay phẩy chân nói là rèn luyện thân thể.
“Đúng rồi, Lục Thố và Lâm Sâm gần đây cũng không xuất hiện, không biết sau này bọn họ có tính toán gì không?” Cô làm như vô ý hỏi.
Tùy Kỳ mím môi không đáp.
“Cẩn thận họ bí quá hóa liều sẽ trói anh lại mang về đấy.”
“Sẽ không đâu.” Anh lắc đầu, “Bọn họ sẽ không làm như vậy, hơn nữa anh cũng sẽ không để cho bọn họ trói.”
Nếu như anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ sẽ trả lời thế nào? Có lẽ sẽ nói như thế này: Bọn họ dám! Sau đó giọng điệu sẽ cực kỳ tức giận.
“Lần trước hai người bọn họ đều bị anh đánh, cũng không biết bây giờ sao rồi, nhất là tên họ Lâm.” Mạc Tùy đưa tay dựa vào đệm tựa, vặn cổ, “Ngày đó bị anh đánh ngã, chắc hẳn còn bị thương nặng hơn Lục Thố.”
Tùy Kỳ nhíu mày, dáng vẻ có chút cứng ngắc, có lẽ còn có lo lắng.
Mạc Tùy trước kia không bao giờ nói tới hai người kia trước mặt anh, không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào cho nên không thể so sánh, nhưng chắc chắn không phải như thế này.
Lâm Sâm từng nói bọn họ muốn ở bên nhau đã phải trải qua rất nhiều chuyện, chướng ngại không phải người ngoài có thể tưởng tượng ra được. Cũng không khó hiểu, dù là xã hội hiện đại nhưng đồng tính vẫn không được nhiều người chấp nhận, cho nên… Bây giờ trong lòng Tùy Kỳ nhất định vẫn có người kia!
Mạc Tùy khá cố chấp, ở vài phương diện cũng bị bệnh sạch sẽ quá mức, Trần Lương Sinh chính là ví dụ tốt nhất. Nhiều năm như vậy cô vẫn có thể không vượt qua giới hạn, ngoại trừ do ân oán đời trước đương nhiên còn cả Triệu Yên Phi. Cô không phải loại người sẽ chia xẻ người yêu với kẻ khác.