Editor: dipM
Beta: mèo mỡ
Dù sao cũng là sinh nhật Trần Kiện, Mạc Tùy không mong cậu không vui trong ngày này, vậy nên cô không cho Lục Thố tham gia, mà chỉ đứng một bên dùng điện thoại quay cho bọn họ. Lần đầu tiên Trần Kiện được quay phim, cảm giác rất thích thú, thế nên cũng không làm ầm ĩ như trước nữa.
Nhưng xây một ngôi nhà cũng không dễ, Mạc Tùy không có tài năng đấy, ngồi đắp một lúc lâu cũng vẫn là một đống không ra hình, khó khăn lắm mới nhìn ra được đại khái là cái gì. Cô không muốn chơi nữa, tùy tiện bỏ lại một câu: “Coi như xong rồi đấy, cậu dùng tạm nhà này đi!”
Trần Kiện không vui lắm, “Cậu nói là nhà sẽ rất đẹp cơ mà!”
“Cái này đẹp thế còn gì!” Cô chỉ chỉ đống cát mềm, “Cát này làm được cái nhà như thế là đẹp lắm rồi! Không tin cậu hỏi anh ta đi!”
Mạc Tùy hùng hổ chỉ sang Lục Thố, ngầm chớp mắt vài cái.
Lục Thố tay cầm điện thoại, nhìn qua màn hình thấy được động tác của Mạc Tùy, anh ta cười, “Đúng đấy, khá đẹp rồi, đây là tác phẩm đẹp nhất tôi từng thấy.”
“Thật hả?” Trần Kiện hưng phấn xác nhận.
Mạc Tùy gật đầu thật mạnh “Thật thật!” rồi lái sang chuyện khác “Không phải còn muốn cắt bánh gato à? Để lâu là không thắp được nến nữa đâu!”
Sự chú ý của Trần Kiện bị chuyển sang hướng khác, “Đúng đúng, cắt bánh cắt bánh!”
Bánh gato là Mạc Tùy cất công vào thành phố mua, đang đặt cách đó không xa. Nhưng gió lớn thổi cát bay lên rất mất vệ sinh, nên họ chạy tới một chiếc thuyền hỏng để trên bờ cắt bánh.
Bánh gato hình thức rất đơn giản, vẽ hình một cậu béo và số tuổi, nhưng Trần Kiện nhìn thấy vẫn rất vui vẻ, nhảy nhót múa may quay cuồng quanh chiếc bánh.
Mạc Tùy cắm nến lên, cười: “Đừng quay nữa chóng mặt đấy, nhanh ra ước rồi thổi nến nào.”
Trần Kiện dừng lại, nghiêng đầu. Cảnh đó cậu mới thấy trong tivi, chứ cậu chưa từng gặp, nên cậu hơi bối rối, “Ước thế nào cơ?”
“Mình muốn gì thì ước cái đó!” Mạc Tùy nói.
Trần Kiện nghĩ một chút, rồi gật đầu cái rụp, “Ừ, tôi biết rồi!”
Hai tay cũng không chập lại, cậu hét toáng lên: “Tôi muốn Mạc Tùy làm vợ tôi!”
Mạc Tùy nhướng mày, cười khổ chẳng biết làm sao.
Sau ống kính Lục Thố mím môi, đột nhiên nói: “Cái này không tính.”
“Vì sao?” Trần Kiện nhíu mày.
“Điều ước chỉ có thể liên quan đến mình, không được liên quan đến người khác, nếu không sẽ không linh.”
Trần Kiện rất thất vọng, phụng phịu giậm chân, mỡ rung rung, sau một lúc lậu, lại nói, “Vậy được rồi, tôi ước sau này tôi được ăn thật nhiều thịt mỡ!”
Mạc Tùy nghe mà ói máu, béo quá sẽ ảnh hưởng sức khỏe, nên ông chủ khống chế nghiêm ngặt đồ ăn của Trần Kiện, không cho cậu ăn thịt, xem ra Trần Kiện khá oán hận chuyện này.
Trần Kiện một mình xơi hết nửa cái bánh rồi hài lòng chạy ra ngoài chơi. Lục Thố và Mạc Tùy thì đứng trên chiếc thuyền cũ ngắm cảnh biển. Hai năm qua Mạc Tùy đã ngắm nhìn khung cảnh này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi nhìn cô vẫn có cảm giác lòng nhẹ nhàng hơn, như thể cho dù là chuyện gì đứng trước cảnh tượng này cũng chỉ là hạt cát.
“Mấy ngày nữa cũng là sinh nhật tôi, đến lúc đó cô lại tổ chức với tôi nhé!” Đột nhiên Lục Thố nói.
Mạc Tùy nhìn cánh hải âu bay liệng phía xa, “Được, đến lúc đó gọi thêm vài người cho náo nhiệt.”
“Hai người là đủ rồi, những người khác tôi cũng không quen lắm.”
Mạc Tùy nhíu mày, cô không phải đồ ngốc, lời nói cử chỉ của Lục Thố đang muốn biểu hiện gì không phải cô không hiểu. Không tính đến chuyện Lục Thố là người như thế nào, cho dù anh ta có tốt ngàn vạn lần thì chỉ cần có quan hệ với Phương Như Thần, Mạc Tùy đều sẽ từ chối giao du. Nếu không phải anh ta chủ động tiếp cận thì hẳn hai người cũng chẳng có dính dáng gì.
“Hai người thì không hay lắm, để người ta thấy không biết sẽ nói gì. Tuy tôi không phải người câu nệ tiểu tiết, nhưng tôi vẫn rất quan tâm đến danh tiếng của mình.” Mạc Tùy đùa.
“Bị thấy thì sao, tôi vốn đang theo đuổi cô mà, trai chưa vợ gái chưa chồng, chuyện rất bình thường.” Lục Thố dứt khoát nói thẳng.
Mạc Tùy không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại: “Lục Thố, chuyện này không nên đùa, chúng ta không thân đến mức ấy, hơn nữa tôi tự thấy mình không có gì đặc biệt, với tướng mạo của anh muốn tìm loại nào mà không có? Hơn nữa chuyện trước kia không phải anh không biết, sao tôi có thể chấp nhận anh?”
“Đừng kích động như thế!” Lục Thố đút hai tay trong túi quần, quần áo anh ta bị gió biển thổi phấp phới, mái tóc mềm mại bay hơi rối: “Tôi thấy em thực sự hấp dẫn tôi, tôi cũng không thể nói mình có tình cảm sâu đậm với em, dù sao chúng ta mới tiếp xúc chưa nhiều. Có điều từ trước tới nay người khiến tôi có hưng thú chỉ có một mình em. Vậy nên chúng ta cứ thong thả từng bước, giờ tôi chỉ nhắc nhở em, cho em có chuẩn bị thôi.”
Mạc Tùy ôm trong lòng sự bất an lo sợ, nhưng anh ta đã nói vậy cô cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể nhíu mày giữ yên lặng.
Lục Thố không đòi Mạc Tùy mua quà sinh nhật gì, chỉ cần cô ra sân bay đón và cùng ăn bữa. Có lẽ biết cô sẽ tự chối, cuối cùng còn nói thêm một câu, dù là bạn bè bình thường những việc này cũng là nên làm.
Mạc Tùy bó tay. Nghĩ lại, cô cũng cảm thấy việc này không khó, thế nên một ngày trước khi đi đón cô cẩn thận gọi điện cho anh ta để xác nhận giờ bay. Lúc đó Lục Thố đang ở biệt thự của Phương Như Thần báo cáo công việc, nhưng vì vừa mới ăn phải vài đồ ăn hỏng nên phải vào nhà vệ sinh.
Phương Như Thần nhìn mã vùng số gọi đến lại nghĩ là công việc, nên không ngại nghe thay.
Xem đi, có một vài việc luôn trùng hợp như thế, đương nhiên, chuyện không trùng hợp thì đã không trở thành chuyện.
“A lô? Xin chào!”
Mạc Tùy nở nụ cười, “Sao lịch sự vậy, tôi chỉ gọi hỏi xem mai anh đi chuyến mấy giờ thôi, nếu không đến lệch giờ thì không ổn lắm!”
Khi còn là Tùy Kỳ, anh và Mạc Tùy rất ít khi nói chuyện điện thoại. Giờ Mạc Tùy và Lục Thố cũng tương tự, không mấy khi nói chuyện điện thoại nên cô hoàn toàn không nghe ra giọng bên kia có gì khác lạ. Nhưng Mạc Tùy không nhận ra không có nghĩa là Phương Như Thần không nhận ra. Trước đây mỗi lần trò chuyện anh đều ghi âm lại, mấy năm nay anh đã tua đi tua lại chúng không biết bao nhiêu lần, sao có thể không nghe ra?
Bút trong tay rơi ‘bộp’ xuống đất, cơ mặt Phương Như Thần như bị keo cao su cố định, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
“Mạc Tùy?” Anh gượng gạo phát âm hai tiếng.
“Đúng rồi, tôi đây!” Mạc Tùy nhắc lại: “Mai anh đi chuyến nào? Đã đặt chưa?”
Hai tay Phương Như Thần siết chặt lại rồi lại thả lỏng ra, đôi mắt nhìn vô định về hướng bàn trà phía trước, anh cố giữ bình tĩnh: “Rồi, một giờ chiều.”
Vé máy bay của Lục Thố là thư ký của Phương Như Thần đặt giúp, đương nhiên anh biết.
“Được, vậy mai gặp!”
“Mai gặp!”
Cúp điện thoại, anh nhanh chóng xóa cuộc gọi trong nhật ký, sau đó đặt lại điện thoại về chỗ, không bao lâu sau Lục Thố đi ra, anh ta xoa xoa bụng cười khổ, “Thực là khổ sở quá, đã mấy ngày rồi!”
Phương Như Thần cúi đầu xem tài liệu không đáp, vì sao Lục Thố không nói việc này cho mình? Đáp án dường như đã rõ ràng.
“Sao vậy? Sắc mặt đột nhiên kém thế?” Lục Thố ngồi xuống đối diện anh, hỏi.
“Không sao, đột nhiên đầu hơi choáng!” Anh nhàn nhạt nhìn anh ta, “Phần còn lại cậu gửi thẳng vào mail cho tôi đi, hôm nay đến đây thôi!”
“Cũng được, dù sao phần quan trọng đã nói hết rồi, cần thì gọi điện thoại sau.”
Phương Như Thần gật đầu, Lục Thố thu dọn xong mau chóng đi về.
Trong phòng chỉ còn lại một mình anh, Phương Như Thần ngẩn ngơ nhìn về phía trước, dường như còn chưa thể hoàn hồn. Hai năm qua Mạc Tùy vẫn ở thành phố J? Cô sống thế nào? Bây giờ cô thế nào rồi? Có khi nào cô không muốn gặp lại anh không? Có khi nào nhìn thấy anh là chạy không?
Trong đầu lại quẩn quanh rất nhiều nghi vấn, mà khiến cho anh không thể bỏ qua nhất là giọng điệu như rất thân thiết của Mạc Tùy. Cô và Lục Thố đã gặp lại từ lâu. Anh còn nhớ rõ cách đây hai năm Lục Thố tiếp cận Mạc Tùy, tuy lúc ấy bọn họ còn chưa tính là bạn, nhưng anh biết ấn tượng của Mạc Tùy về Lục Thố không phải tệ, mà Lục Thố đối với Mạc Tùy cũng rất đặc biệt. Trong trí nhớ của anh, Lục Thố là người ôn hòa thân thiện nhưng cũng không quá gần gũi với ai, nhưng anh ta tiếp xúc với Mạc Tùy nhiều hơn rất nhiều so với người khác. Mạc Tùy của hai năm sau, Lục Thố gặp cô sớm hơn anh, điều này làm cho anh ghen đến mức đầu ngón tay cũng đau.
Beta: mèo mỡ
Dù sao cũng là sinh nhật Trần Kiện, Mạc Tùy không mong cậu không vui trong ngày này, vậy nên cô không cho Lục Thố tham gia, mà chỉ đứng một bên dùng điện thoại quay cho bọn họ. Lần đầu tiên Trần Kiện được quay phim, cảm giác rất thích thú, thế nên cũng không làm ầm ĩ như trước nữa.
Nhưng xây một ngôi nhà cũng không dễ, Mạc Tùy không có tài năng đấy, ngồi đắp một lúc lâu cũng vẫn là một đống không ra hình, khó khăn lắm mới nhìn ra được đại khái là cái gì. Cô không muốn chơi nữa, tùy tiện bỏ lại một câu: “Coi như xong rồi đấy, cậu dùng tạm nhà này đi!”
Trần Kiện không vui lắm, “Cậu nói là nhà sẽ rất đẹp cơ mà!”
“Cái này đẹp thế còn gì!” Cô chỉ chỉ đống cát mềm, “Cát này làm được cái nhà như thế là đẹp lắm rồi! Không tin cậu hỏi anh ta đi!”
Mạc Tùy hùng hổ chỉ sang Lục Thố, ngầm chớp mắt vài cái.
Lục Thố tay cầm điện thoại, nhìn qua màn hình thấy được động tác của Mạc Tùy, anh ta cười, “Đúng đấy, khá đẹp rồi, đây là tác phẩm đẹp nhất tôi từng thấy.”
“Thật hả?” Trần Kiện hưng phấn xác nhận.
Mạc Tùy gật đầu thật mạnh “Thật thật!” rồi lái sang chuyện khác “Không phải còn muốn cắt bánh gato à? Để lâu là không thắp được nến nữa đâu!”
Sự chú ý của Trần Kiện bị chuyển sang hướng khác, “Đúng đúng, cắt bánh cắt bánh!”
Bánh gato là Mạc Tùy cất công vào thành phố mua, đang đặt cách đó không xa. Nhưng gió lớn thổi cát bay lên rất mất vệ sinh, nên họ chạy tới một chiếc thuyền hỏng để trên bờ cắt bánh.
Bánh gato hình thức rất đơn giản, vẽ hình một cậu béo và số tuổi, nhưng Trần Kiện nhìn thấy vẫn rất vui vẻ, nhảy nhót múa may quay cuồng quanh chiếc bánh.
Mạc Tùy cắm nến lên, cười: “Đừng quay nữa chóng mặt đấy, nhanh ra ước rồi thổi nến nào.”
Trần Kiện dừng lại, nghiêng đầu. Cảnh đó cậu mới thấy trong tivi, chứ cậu chưa từng gặp, nên cậu hơi bối rối, “Ước thế nào cơ?”
“Mình muốn gì thì ước cái đó!” Mạc Tùy nói.
Trần Kiện nghĩ một chút, rồi gật đầu cái rụp, “Ừ, tôi biết rồi!”
Hai tay cũng không chập lại, cậu hét toáng lên: “Tôi muốn Mạc Tùy làm vợ tôi!”
Mạc Tùy nhướng mày, cười khổ chẳng biết làm sao.
Sau ống kính Lục Thố mím môi, đột nhiên nói: “Cái này không tính.”
“Vì sao?” Trần Kiện nhíu mày.
“Điều ước chỉ có thể liên quan đến mình, không được liên quan đến người khác, nếu không sẽ không linh.”
Trần Kiện rất thất vọng, phụng phịu giậm chân, mỡ rung rung, sau một lúc lậu, lại nói, “Vậy được rồi, tôi ước sau này tôi được ăn thật nhiều thịt mỡ!”
Mạc Tùy nghe mà ói máu, béo quá sẽ ảnh hưởng sức khỏe, nên ông chủ khống chế nghiêm ngặt đồ ăn của Trần Kiện, không cho cậu ăn thịt, xem ra Trần Kiện khá oán hận chuyện này.
Trần Kiện một mình xơi hết nửa cái bánh rồi hài lòng chạy ra ngoài chơi. Lục Thố và Mạc Tùy thì đứng trên chiếc thuyền cũ ngắm cảnh biển. Hai năm qua Mạc Tùy đã ngắm nhìn khung cảnh này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi nhìn cô vẫn có cảm giác lòng nhẹ nhàng hơn, như thể cho dù là chuyện gì đứng trước cảnh tượng này cũng chỉ là hạt cát.
“Mấy ngày nữa cũng là sinh nhật tôi, đến lúc đó cô lại tổ chức với tôi nhé!” Đột nhiên Lục Thố nói.
Mạc Tùy nhìn cánh hải âu bay liệng phía xa, “Được, đến lúc đó gọi thêm vài người cho náo nhiệt.”
“Hai người là đủ rồi, những người khác tôi cũng không quen lắm.”
Mạc Tùy nhíu mày, cô không phải đồ ngốc, lời nói cử chỉ của Lục Thố đang muốn biểu hiện gì không phải cô không hiểu. Không tính đến chuyện Lục Thố là người như thế nào, cho dù anh ta có tốt ngàn vạn lần thì chỉ cần có quan hệ với Phương Như Thần, Mạc Tùy đều sẽ từ chối giao du. Nếu không phải anh ta chủ động tiếp cận thì hẳn hai người cũng chẳng có dính dáng gì.
“Hai người thì không hay lắm, để người ta thấy không biết sẽ nói gì. Tuy tôi không phải người câu nệ tiểu tiết, nhưng tôi vẫn rất quan tâm đến danh tiếng của mình.” Mạc Tùy đùa.
“Bị thấy thì sao, tôi vốn đang theo đuổi cô mà, trai chưa vợ gái chưa chồng, chuyện rất bình thường.” Lục Thố dứt khoát nói thẳng.
Mạc Tùy không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại: “Lục Thố, chuyện này không nên đùa, chúng ta không thân đến mức ấy, hơn nữa tôi tự thấy mình không có gì đặc biệt, với tướng mạo của anh muốn tìm loại nào mà không có? Hơn nữa chuyện trước kia không phải anh không biết, sao tôi có thể chấp nhận anh?”
“Đừng kích động như thế!” Lục Thố đút hai tay trong túi quần, quần áo anh ta bị gió biển thổi phấp phới, mái tóc mềm mại bay hơi rối: “Tôi thấy em thực sự hấp dẫn tôi, tôi cũng không thể nói mình có tình cảm sâu đậm với em, dù sao chúng ta mới tiếp xúc chưa nhiều. Có điều từ trước tới nay người khiến tôi có hưng thú chỉ có một mình em. Vậy nên chúng ta cứ thong thả từng bước, giờ tôi chỉ nhắc nhở em, cho em có chuẩn bị thôi.”
Mạc Tùy ôm trong lòng sự bất an lo sợ, nhưng anh ta đã nói vậy cô cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể nhíu mày giữ yên lặng.
Lục Thố không đòi Mạc Tùy mua quà sinh nhật gì, chỉ cần cô ra sân bay đón và cùng ăn bữa. Có lẽ biết cô sẽ tự chối, cuối cùng còn nói thêm một câu, dù là bạn bè bình thường những việc này cũng là nên làm.
Mạc Tùy bó tay. Nghĩ lại, cô cũng cảm thấy việc này không khó, thế nên một ngày trước khi đi đón cô cẩn thận gọi điện cho anh ta để xác nhận giờ bay. Lúc đó Lục Thố đang ở biệt thự của Phương Như Thần báo cáo công việc, nhưng vì vừa mới ăn phải vài đồ ăn hỏng nên phải vào nhà vệ sinh.
Phương Như Thần nhìn mã vùng số gọi đến lại nghĩ là công việc, nên không ngại nghe thay.
Xem đi, có một vài việc luôn trùng hợp như thế, đương nhiên, chuyện không trùng hợp thì đã không trở thành chuyện.
“A lô? Xin chào!”
Mạc Tùy nở nụ cười, “Sao lịch sự vậy, tôi chỉ gọi hỏi xem mai anh đi chuyến mấy giờ thôi, nếu không đến lệch giờ thì không ổn lắm!”
Khi còn là Tùy Kỳ, anh và Mạc Tùy rất ít khi nói chuyện điện thoại. Giờ Mạc Tùy và Lục Thố cũng tương tự, không mấy khi nói chuyện điện thoại nên cô hoàn toàn không nghe ra giọng bên kia có gì khác lạ. Nhưng Mạc Tùy không nhận ra không có nghĩa là Phương Như Thần không nhận ra. Trước đây mỗi lần trò chuyện anh đều ghi âm lại, mấy năm nay anh đã tua đi tua lại chúng không biết bao nhiêu lần, sao có thể không nghe ra?
Bút trong tay rơi ‘bộp’ xuống đất, cơ mặt Phương Như Thần như bị keo cao su cố định, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
“Mạc Tùy?” Anh gượng gạo phát âm hai tiếng.
“Đúng rồi, tôi đây!” Mạc Tùy nhắc lại: “Mai anh đi chuyến nào? Đã đặt chưa?”
Hai tay Phương Như Thần siết chặt lại rồi lại thả lỏng ra, đôi mắt nhìn vô định về hướng bàn trà phía trước, anh cố giữ bình tĩnh: “Rồi, một giờ chiều.”
Vé máy bay của Lục Thố là thư ký của Phương Như Thần đặt giúp, đương nhiên anh biết.
“Được, vậy mai gặp!”
“Mai gặp!”
Cúp điện thoại, anh nhanh chóng xóa cuộc gọi trong nhật ký, sau đó đặt lại điện thoại về chỗ, không bao lâu sau Lục Thố đi ra, anh ta xoa xoa bụng cười khổ, “Thực là khổ sở quá, đã mấy ngày rồi!”
Phương Như Thần cúi đầu xem tài liệu không đáp, vì sao Lục Thố không nói việc này cho mình? Đáp án dường như đã rõ ràng.
“Sao vậy? Sắc mặt đột nhiên kém thế?” Lục Thố ngồi xuống đối diện anh, hỏi.
“Không sao, đột nhiên đầu hơi choáng!” Anh nhàn nhạt nhìn anh ta, “Phần còn lại cậu gửi thẳng vào mail cho tôi đi, hôm nay đến đây thôi!”
“Cũng được, dù sao phần quan trọng đã nói hết rồi, cần thì gọi điện thoại sau.”
Phương Như Thần gật đầu, Lục Thố thu dọn xong mau chóng đi về.
Trong phòng chỉ còn lại một mình anh, Phương Như Thần ngẩn ngơ nhìn về phía trước, dường như còn chưa thể hoàn hồn. Hai năm qua Mạc Tùy vẫn ở thành phố J? Cô sống thế nào? Bây giờ cô thế nào rồi? Có khi nào cô không muốn gặp lại anh không? Có khi nào nhìn thấy anh là chạy không?
Trong đầu lại quẩn quanh rất nhiều nghi vấn, mà khiến cho anh không thể bỏ qua nhất là giọng điệu như rất thân thiết của Mạc Tùy. Cô và Lục Thố đã gặp lại từ lâu. Anh còn nhớ rõ cách đây hai năm Lục Thố tiếp cận Mạc Tùy, tuy lúc ấy bọn họ còn chưa tính là bạn, nhưng anh biết ấn tượng của Mạc Tùy về Lục Thố không phải tệ, mà Lục Thố đối với Mạc Tùy cũng rất đặc biệt. Trong trí nhớ của anh, Lục Thố là người ôn hòa thân thiện nhưng cũng không quá gần gũi với ai, nhưng anh ta tiếp xúc với Mạc Tùy nhiều hơn rất nhiều so với người khác. Mạc Tùy của hai năm sau, Lục Thố gặp cô sớm hơn anh, điều này làm cho anh ghen đến mức đầu ngón tay cũng đau.