Lục Thố nhíu mày, “A Thần, cậu bình tĩnh một chút, cậu đừng quên còn có Trần Lăng.”
“Liên quan quái gì đến cậu?” Phương Như Thần nâng tay chỉ vào Lục Thố, “Tôi nói cho cậu biết, Mạc Tùy là của tôi, chỉ có thể là của tôi, tôi có thể không cần Phương thị, nhưng tuyệt không thể mất cô ấy.”
Lục Thố khiếp sợ, sau đó cũng nổi giận, “Cậu nói vớ vẩn gì thế, cậu điên rồi!”
“Cậu thì biết cái gì, Phương thị mất có thể bắt đầu lại, mất Mạc Tùy cậu bảo tôi đi đâu tìm?” Hai năm, hai năm qua anh không đêm nào được an giấc, trong lòng bất an lo sợ Mạc Tùy gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc đã có người khác mà quên anh. Những suy đoán này luôn khiến anh phát điên, nếu nửa đời sau vĩnh viễn phải sống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng bất đắc dĩ và sợ hãi ấy không ai biết, không ai hiểu.
Lục Thố trợn mắt nhìn anh như nhìn một kẻ điên, khi nhận ra những gì anh nói đều là thật đành bất đắc dĩ nói: “Vậy khi nào cậu về?”
“Tôi không về!”
“Cái gì?”
“Công ty có việc có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc gửi mail, tôi không về!” Dừng một chút, lại nói: “Còn có, buổi chiều cậu về trực công ty.”
“Cái gì?” Lục Thố lần này thực sự biến sắc, đây rõ ràng là muốn đuổi anh ta đi!
“A Thần, cậu đừng đùa! Đây không phải trò đùa, cậu sao có thể rời công ty!” Anh ta nghiêm túc nói.
“Nói ít thôi, tôi tự có tính toán của tôi.”
Nói xong anh đứng dậy đi vào buồng trong, Mạc Tùy đang ngồi trước máy tính xem danh sách khách đăng ký, chỉ cách một bức tường đương nhiên cô nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Phương Như Thần không quấy rầy cô, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh.
Tâm tư của Lục Thố trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng địa vị của anh ta trong lòng Mạc Tùy từ trước đến nay đều không thay đổi. Điểm này cô có thể cam đoan. Có lẽ chính Lục Thố cũng hiểu, hơn nữa anh ta cũng biết dựa theo tình huống hiện tại mình không có phần thắng, bởi vậy cũng không quá phản đối quyết định của Phương Như Thần, xế chiều hôm đó liền xách hành lý đi mất.
Phương Như Thần lại bắt đầu quấn lấy Mạc Tùy, có đôi khi thất thần chợt cảm thấy ngoại trừ hai năm trống rỗng thì không có gì thay đổi, đợi đến khi hoàn hồn lại tự giễu, sao có thể không có gì thay đổi chứ?
Giờ tan làm, Phương Như Thần đứng chắn đường Mạc Tùy đòi đi mua quần áo. Ráng chiều đỏ như lửa chiếu lên mặt anh càng thêm quyến rũ mê người.
“Anh có thể vào nội thành mua!” Mạc Tùy nói.
“Em đi với anh.”
“Tôi không rảnh.”
“Anh không biết đường.”
Phương Như Thần quấy rồi vô cùng nhuần nhuyễn, anh đã sẵn sàng tinh thần kháng chiến đến cùng. Anh đã dự đoán được Mạc Tùy cuối cùng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Cô không tiếp tục tìm lý do nữa, chỉ lạnh nhạt gật đầu, “Được!”
Sau đó cô xoay người dẫn anh đi ra ngoài. Đây là kết quả anh muốn, nhưng đối diện với khuôn mặt thản nhiên như mặt nước lặng sóng của Mạc Tùy anh lại cảm thấy thật mất mát.
Đến nội thành anh nghĩ cách để Mạc Tùy nói chuyện, nhưng phản ứng của cô không phải lắc đầu thì là gật đầu, nhiều nhất cũng chỉ một hai con chữ.
“Đi thôi, đi ăn cơm!” Đèn đường vừa bật, anh xách theo đống đồ, đề nghị.
“Không cần.”
“Đi thôi, giờ về nhà lại phải chuẩn bị đồ ăn, cũng không biết phải chờ tới khi nào.”
Mạc Tùy vẫn lắc đầu, “Không cần, anh ở lại đây mà ăn, tôi đi trước!”
Sao anh có thể để cô đi như vậy? Anh giữ cô, bất đắc dĩ gọi, “Mạc Tùy!”
Mạc Tùy thong thả nhưng kiên quyết rút tay ra, “Phương Như Thần!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, thật xa lạ.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn tôi cùng anh đi mua quần áo, tôi đi. Nếu anh nhất định muốn tôi cùng anh đi ăn cơm, được, tôi cũng có thể đi, nhưng cũng phải có giới hạn được không? Tôi rất mệt, tôi muốn về nhà ăn cơm rồi đi ngủ, yêu cầu của tôi không khó chứ? Anh có thể đừng làm tình làm tội tôi nữa được không?”
Cô không muốn có liên quan đến người và việc trước kia nữa, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô chỉ muốn ở một mình, tại sao lại không được?
Phương Như Thần ngẩn người, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hiếm khi cô nói dài như vậy, lời nói cũng không nặng nề, nhưng lại khiến anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ và chật vật.
Anh rũ mắt, nói nhỏ: “Anh chỉ muốn ở bên em thêm một lát.”
“Nhưng tôi không muốn.”
“Anh xin lỗi.”
Hai người lại quay về trấn nhỏ, Phương Như Thần nhìn đống quần áo trong tay lúc này chỉ thấy thật châm chọc.
“Anh đừng đi theo tôi nữa.” Mạc Tùy vừa đi vừa nói, “Tôi sẽ không để anh ở cùng.”
Phương Như Thần nhìn bóng lưng cô, không nói gì.
Đến cửa nhà trọ Mạc Tùy cũng không mở cửa đi vào, mà ngồi bệt xuống đất, ngẩn người nhìn mặt đất.
Phương Như Thần muốn ngồi bên người cô, đi vài bước lại dừng lại, ngồi xuống đối diện cô.
Hai người đều không nói gì, từng giây từng phút trôi qua, Phương Như Thần thi thoảng liếc nhìn cô, vẻ mặt càng ngày càng bi thương.
“Em có từng thích anh không?” Thật lâu sau anh hỏi.
“Từng thích!”
“Vậy vì sao lại dễ dàng buông tay như vậy?”
Mạc Tùy sau một lúc lâu mới đáp, “Có lẽ vì tôi vốn là người vô tình.”
Phương Như Thần không nói nữa, đứng lên đi ra ngoài, đi được một đoạn, quay lưng về phía cô nói: “Mau vào nhà ăn cơm đi, ngày mai anh lại đến tìm em.”
Tiếng bước chân xa dần, cho đến khi biến mất.
Ánh mắt Mạc Tùy trống rỗng, ngồi thừ ra thật lâu mới vào nhà.
Từ đó Phương Như Thần không quấy rầy cô nữa, chỉ cố gắng hết sức chăm sóc cô trong phạm vi anh có thể làm được.
Ví dụ như mang cho cô một chén trà nóng, mua một lọ thuốc nhỏ mắt, đưa một chiếc áo khoác v…v…
Giống Lục Thố anh cũng ở lại khách sạn này. Khi cô đi làm, anh ngồi ở sảnh giải quyết công việc của mình. Máy tính không biết được mang tới từ khi nào, một ngày phải họp mấy lần, di động cũng kêu liên hồi. Mạc Tùy có khi có thể thấy quầng thâm rõ ràng dưới mắt anh.
Chờ Mạc Tùy tan tầm, anh sẽ đi theo từ xa đưa cô về nhà. Anh luôn đứng dưới tầng, chưa bao giờ đi lên. Dưới sân có bồn cây, bên cạnh là ghế đá, anh liền ngồi ở trên ghế, cho đến khi tầng hai tắt đèn.
Lần đầu tiên Trần Kiện nhìn thấy Phương Như Thần ngồi ở sảnh thì ngẩn người, khóe miệng chảy nước dãi, sau đó hét lên, “Vợ xinh đẹp!”
Sau này cậu ta liền biến thành cái đuôi của Phương Như Thần, mỗi ngày đều ngồi bên chân anh nhìn ngẩn ngơ. Ông chủ thấy cái vẻ ngu ngốc này của con trai thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng ít ra không cần đi tìm Trần Kiện khắp cả trấn cũng coi như là việc tốt, thế là cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Phương Như Thần có khi rảnh rỗi cũng sẽ tán gẫu vài câu với cậu ta. Có một lần, anh hỏi: “Mạc Tùy ở đây có vui không?”
Trần Kiện ngây thơ, nói:”Đương nhiên là vui rồi, vợ nhỏ Mạc ngày nào cũng cười.”
Phương Như Thần nhìn biển khơi phía xa, “Vậy à? Thế cô ấy có nói chuyện với cậu không? Nói cái gì?”
“Nói chuyện!” Trần Kiện gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu sau mới không xác định nói: “Vợ nhỏ Mạc rất ít nói chuyện .”
Phương thị hàng năm đều có đại hội công nhân viên, các thành viên hội đồng quản trị đều sẽ có mặt. Sau khi nhận được vô số cuộc điện thoại của Lục Thố, Phương Như Thần chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
“Anh sẽ về nhanh thôi, nhiều nhất một tuần!” Trước khi đi một ngày anh nhoài người lên quầy, nói với Mạc Tùy.
Mạc Tùy cầm bút tính sổ sách, “Không nhanh cũng không sao.”
Phương Như Thần cười cười, “Anh sợ em chạy mất, hơn nữa một mình em ở đây anh rất lo. Mạc Tùy, thời gian còn dài, anh có thể đợi, cũng sẽ không tạo áp lực cho em, em có thể từ từ cân nhắc.”
Đời người khó đoán, rất nhiều chuyện không thể nói trước được. Ví dụ như thời gian, ai biết đời người sẽ dài bao nhiêu?
Phương Như Thần đi rồi, Mạc Tùy phát hiện mình lại thường xuyên nhìn nơi anh ngồi. Một người muốn tạo thành thói quen thật ra rất đơn giản, cho dù cố gắng kìm chế, cũng không thể phủ nhận không có anh vẫn sẽ có chút không quen.
Hiện giờ là mùa hạ, vùng ven biển nhiều nhất chính là bão, một năm bão lớn bão nhỏ cũng có mấy lần, nhưng chưa bao giờ đổ bộ vào thị trấn nhỏ này.
Buổi tối hôm Phương Như Thần rời đi cục khí tượng thủy văn thông báo bão sắp tới, nhưng không ai để ý, phòng hộ cũng chỉ làm qua loa. Nhưng ba ngày sau bão đổ bộ, trấn nhỏ bất hạnh nằm trong tâm bão.
Đây là cơn bão lớn nhất trong suốt mấy chục năm qua, thiết bị điện tê liệt, tất cả thiết bị liên lạc gián đoạn, cả thị trấn bị mưa to gió lớn tàn phá.
Phương Như Thần xem được tin tức lập tức gọi điện thoại cho Mạc Tùy, nhưng không gọi được.
Anh ngẩn người, sau đó khoác áo đi ra ngoài. Nơi này ít nhiều cũng bị ảnh hưởng thế nên trời cũng đang mưa. Anh lái xe đến thẳng sân bay, nhưng tất cả các chuyến bay đến thị trấn J đều đã bị hoãn.
Anh đành lái xe đi, trong lúc đó cũng không ngừng gọi điện thoại cho Mạc Tùy, nhưng cũng chỉ nghe được câu nói không có tín hiệu của tổng đài. Trên radio đang không ngừng đưa tin ảnh hưởng của cơn bão, nghe tới thị trấn của Mạc Tùy có nhà sập Phương Như Thần sốt ruột đến phát điên. Hôm nay Mạc Tùy trực tối, khách sạn đều là nhà đã xây lâu năm, không biết chừng. . . .
Anh đấm mạnh lên vô lăng, mắt vằn đỏ.
“Mạc Tùy!” Anh gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục tăng tốc, xe lao đi như tên bắn.
Nhưng qua mấy trạm thu phí lại phát hiện đường cao tốc cũng bị chặn.
Mãi tới tối hôm sau Phương Như Thần mới đến nơi. Lúc này trời vẫn đang mưa như trút nước, cây cối ven đường gần như đều bật gốc, khắp nơi là mảnh mái nhà la liệt, xe cứu hỏa xe cứu thương liên tiếp dừng ở ven đường.
Phương Như Thần càng nhìn càng kinh hãi, lúc này đã có điện và tín hiệu, nhưng anh vẫn không gọi được cho Mạc Tùy.
Anh dầm mưa chạy tới thị trấn, nước mưa quất vào mặt đau gần như không mở được mắt. Đến khách sạn anh gọi mấy lần lại phát hiện không có ai, liền vội vàng chạy tới nhà Mạc Tùy. Đi ngang qua một tòa nhà sập, nơi đó vây đầy người, ngay cả ông chủ khách sạn cũng đứng đó, ông ấy cũng thấy Phương Như Thần vội vàng vẫy tay gọi anh qua.
Phương Như Thần do dự chạy tới, nghe thấy ông ấy đang hô cái gì đó, tới gần mới nghe rõ, ông ấy nói: “Nhanh lên, Mạc Tùy bị kẹt phía dưới!”
Phương Như Thần khựng lại, chân mềm nhũn suýt nữa không đứng nổi. Mạc Tùy, anh lập tức chạy như điên tới.
Trần Kiện lau nước mắt đang thì thào gọi vợ nhỏ Mạc.
Tất cả mọi người đang chuyển đá và bùn đất, trời vẫn mưa, mọi người cũng không dám làm mạnh sợ đất sụt tiếp.
Nhà này chỉ có một bà lão cao tuổi, rất thân với Mạc Tùy. Trời bão bà ấy lo cho đàn gà con muốn ra che gió che mưa cho chúng nó, đúng lúc Mạc Tùy tan tầm đi qua. Thấy vậy cô liền chạy vào giúp, kết quả là vừa che kín chuồng gà, nhà liền sập. Bà lão bất hạnh chết ngay tại chỗ, Mạc Tùy thì bị vùi bên dưới, nhưng theo mọi người nói thì cũng lành ít dữ nhiều.
Phương Như Thần đột nhiên quay đầu trừng trừng nhìn người đang nói, vẻ mặt hung tàn, “Cô ấy không sao, cô ấy không sao hết, ông dám rủa cô ấy thêm một câu nữa xem?”
Người kia bị dáng vẻ của anh làm sợ hãi, lùi một bước, ngượng ngùng im lặng.
Mà Phương Như Thần đã không còn tâm trạng để ý đến người khác, anh chạy giữa chỗ sập, bắt đầu dùng tay đào.
Mạc Tùy ở phía dưới, hơn nữa đã gần 20 tiếng. Ý nghĩ này khiến trái tim anh gần như chết lặng, không biết cô bị thương thế nào, không biết cô có còn tỉnh táo hay không, cho dù không muốn thừa nhận nhưng tình hình lúc này quả thật vô cùng nguy hiểm. Nếu Mạc Tùy không còn nữa. . . . . .
Đôi mắt anh đỏ lừ, cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn. Nhất định sẽ không sao, cô là Mạc Tùy, nhất định sẽ không sao hết.
Lúc trước anh không đi thì tốt rồi, cô nhất định rất sợ hãi, nếu anh ở bên cô có lẽ cô sẽ đỡ sợ hơn một chút?
Hai tay không bao lâu liền đầm đìa máu, anh lại như chết lặng, tiếp tục đào bới. Bên cạnh có người bắt đầu không đành lòng lắc đầu, gần như đã không còn hi vọng.
Lúc này bên cạnh đột nhiên có người kêu, “Ở đây, nhanh qua đây, cô ấy ở đây này! !”
Đó là góc chết mấy tảng đá lớn đổ dựa vào nhau, Mạc Tùy chật vật nằm trong góc, bị thương cụ thể thế nào chưa biết, nhưng dưới ánh đèn có thể thấy lớp bùn phía dưới đã bị nhuộm thành màu đỏ, nước mưa rơi xuống còn có máu loãng tiếp tục chảy ra.
Phương Như Thần gọi cô như điên dại, nhưng cô không hề phản ứng, thân thể đưa lưng về phía mọi người mềm oặt nằm trong lớp đổ nát, không chút động đậy.
Lại qua tầm hai tiếng, Mạc Tùy mới được cứu ra. Cô nằm ở cáng, trên mặt dính đầy máu và bùn, gần như không nhìn rõ khuôn mặt nữa.
Vội vàng đưa cô vào bệnh viện, ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng, trong thời gian ấy còn lên cơn sốc mấy lần vì đầu bị thương mất quá nhiều máu. Phương Như Thần thẫn thờ đứng ở hành lang bệnh viện, quần áo trên người còn đang nhỏ nước, có người bảo anh đi thay anh dường như cũng không nghe thấy, sắc mặt tái nhợt không khác gì người bị bệnh nặng.
Lục Thố cũng đã tới đây, anh ta bị mấy thành viên hội đồng quản trị gọi điện thúc giục tới phát phiền mới tới. Đến nơi mới biết Mạc Tùy xảy ra chuyện, tình hình nguy cấp.
Anh ta tới bệnh viện, liếc mắt một cái liền thấy Phương Như Thần thất hồn lạc phách, cả người dường như vừa mới vớt từ dưới nước lên.
Nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng đỏ, anh ta hỏi:”Tình huống như thế nào?”
Mắt Phương Như Thần giật giật, không đáp.
Lục Thố cũng không nói nữa, vỗ vỗ vai anh như cổ vũ, cùng nhau đứng.
Trời tờ mờ sáng Mạc Tùy được đưa ra, nhưng vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. 24 giờ tiếp theo Phương Như Thần luôn đứng ngoài phòng bệnh, không rời nửa bước, một ngày hai đêm anh không chợp mắt một phút nào, cũng không ăn lấy một miếng cơm. Lục Thố khuyên rát họng cũng không có tác dụng. Phương Như Thần như vậy khiến anh ta cũng đành bó tay.
Cũng may Mạc Tùy thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, được đưa vào phòng bệnh thường. Giây phút ấy, Lục Thố thấy Phương Như Thần đột nhiên khóc, hai tay che mặt vùi đầu vào đầu gối, hai vai run lẩy bẩy, chỉ có tiếng khóc đè nén đứt quãng thỉnh thoảng phát ra.
“Liên quan quái gì đến cậu?” Phương Như Thần nâng tay chỉ vào Lục Thố, “Tôi nói cho cậu biết, Mạc Tùy là của tôi, chỉ có thể là của tôi, tôi có thể không cần Phương thị, nhưng tuyệt không thể mất cô ấy.”
Lục Thố khiếp sợ, sau đó cũng nổi giận, “Cậu nói vớ vẩn gì thế, cậu điên rồi!”
“Cậu thì biết cái gì, Phương thị mất có thể bắt đầu lại, mất Mạc Tùy cậu bảo tôi đi đâu tìm?” Hai năm, hai năm qua anh không đêm nào được an giấc, trong lòng bất an lo sợ Mạc Tùy gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc đã có người khác mà quên anh. Những suy đoán này luôn khiến anh phát điên, nếu nửa đời sau vĩnh viễn phải sống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Nhưng bất đắc dĩ và sợ hãi ấy không ai biết, không ai hiểu.
Lục Thố trợn mắt nhìn anh như nhìn một kẻ điên, khi nhận ra những gì anh nói đều là thật đành bất đắc dĩ nói: “Vậy khi nào cậu về?”
“Tôi không về!”
“Cái gì?”
“Công ty có việc có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc gửi mail, tôi không về!” Dừng một chút, lại nói: “Còn có, buổi chiều cậu về trực công ty.”
“Cái gì?” Lục Thố lần này thực sự biến sắc, đây rõ ràng là muốn đuổi anh ta đi!
“A Thần, cậu đừng đùa! Đây không phải trò đùa, cậu sao có thể rời công ty!” Anh ta nghiêm túc nói.
“Nói ít thôi, tôi tự có tính toán của tôi.”
Nói xong anh đứng dậy đi vào buồng trong, Mạc Tùy đang ngồi trước máy tính xem danh sách khách đăng ký, chỉ cách một bức tường đương nhiên cô nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Phương Như Thần không quấy rầy cô, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh.
Tâm tư của Lục Thố trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng địa vị của anh ta trong lòng Mạc Tùy từ trước đến nay đều không thay đổi. Điểm này cô có thể cam đoan. Có lẽ chính Lục Thố cũng hiểu, hơn nữa anh ta cũng biết dựa theo tình huống hiện tại mình không có phần thắng, bởi vậy cũng không quá phản đối quyết định của Phương Như Thần, xế chiều hôm đó liền xách hành lý đi mất.
Phương Như Thần lại bắt đầu quấn lấy Mạc Tùy, có đôi khi thất thần chợt cảm thấy ngoại trừ hai năm trống rỗng thì không có gì thay đổi, đợi đến khi hoàn hồn lại tự giễu, sao có thể không có gì thay đổi chứ?
Giờ tan làm, Phương Như Thần đứng chắn đường Mạc Tùy đòi đi mua quần áo. Ráng chiều đỏ như lửa chiếu lên mặt anh càng thêm quyến rũ mê người.
“Anh có thể vào nội thành mua!” Mạc Tùy nói.
“Em đi với anh.”
“Tôi không rảnh.”
“Anh không biết đường.”
Phương Như Thần quấy rồi vô cùng nhuần nhuyễn, anh đã sẵn sàng tinh thần kháng chiến đến cùng. Anh đã dự đoán được Mạc Tùy cuối cùng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Cô không tiếp tục tìm lý do nữa, chỉ lạnh nhạt gật đầu, “Được!”
Sau đó cô xoay người dẫn anh đi ra ngoài. Đây là kết quả anh muốn, nhưng đối diện với khuôn mặt thản nhiên như mặt nước lặng sóng của Mạc Tùy anh lại cảm thấy thật mất mát.
Đến nội thành anh nghĩ cách để Mạc Tùy nói chuyện, nhưng phản ứng của cô không phải lắc đầu thì là gật đầu, nhiều nhất cũng chỉ một hai con chữ.
“Đi thôi, đi ăn cơm!” Đèn đường vừa bật, anh xách theo đống đồ, đề nghị.
“Không cần.”
“Đi thôi, giờ về nhà lại phải chuẩn bị đồ ăn, cũng không biết phải chờ tới khi nào.”
Mạc Tùy vẫn lắc đầu, “Không cần, anh ở lại đây mà ăn, tôi đi trước!”
Sao anh có thể để cô đi như vậy? Anh giữ cô, bất đắc dĩ gọi, “Mạc Tùy!”
Mạc Tùy thong thả nhưng kiên quyết rút tay ra, “Phương Như Thần!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, thật xa lạ.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn tôi cùng anh đi mua quần áo, tôi đi. Nếu anh nhất định muốn tôi cùng anh đi ăn cơm, được, tôi cũng có thể đi, nhưng cũng phải có giới hạn được không? Tôi rất mệt, tôi muốn về nhà ăn cơm rồi đi ngủ, yêu cầu của tôi không khó chứ? Anh có thể đừng làm tình làm tội tôi nữa được không?”
Cô không muốn có liên quan đến người và việc trước kia nữa, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô chỉ muốn ở một mình, tại sao lại không được?
Phương Như Thần ngẩn người, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hiếm khi cô nói dài như vậy, lời nói cũng không nặng nề, nhưng lại khiến anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ và chật vật.
Anh rũ mắt, nói nhỏ: “Anh chỉ muốn ở bên em thêm một lát.”
“Nhưng tôi không muốn.”
“Anh xin lỗi.”
Hai người lại quay về trấn nhỏ, Phương Như Thần nhìn đống quần áo trong tay lúc này chỉ thấy thật châm chọc.
“Anh đừng đi theo tôi nữa.” Mạc Tùy vừa đi vừa nói, “Tôi sẽ không để anh ở cùng.”
Phương Như Thần nhìn bóng lưng cô, không nói gì.
Đến cửa nhà trọ Mạc Tùy cũng không mở cửa đi vào, mà ngồi bệt xuống đất, ngẩn người nhìn mặt đất.
Phương Như Thần muốn ngồi bên người cô, đi vài bước lại dừng lại, ngồi xuống đối diện cô.
Hai người đều không nói gì, từng giây từng phút trôi qua, Phương Như Thần thi thoảng liếc nhìn cô, vẻ mặt càng ngày càng bi thương.
“Em có từng thích anh không?” Thật lâu sau anh hỏi.
“Từng thích!”
“Vậy vì sao lại dễ dàng buông tay như vậy?”
Mạc Tùy sau một lúc lâu mới đáp, “Có lẽ vì tôi vốn là người vô tình.”
Phương Như Thần không nói nữa, đứng lên đi ra ngoài, đi được một đoạn, quay lưng về phía cô nói: “Mau vào nhà ăn cơm đi, ngày mai anh lại đến tìm em.”
Tiếng bước chân xa dần, cho đến khi biến mất.
Ánh mắt Mạc Tùy trống rỗng, ngồi thừ ra thật lâu mới vào nhà.
Từ đó Phương Như Thần không quấy rầy cô nữa, chỉ cố gắng hết sức chăm sóc cô trong phạm vi anh có thể làm được.
Ví dụ như mang cho cô một chén trà nóng, mua một lọ thuốc nhỏ mắt, đưa một chiếc áo khoác v…v…
Giống Lục Thố anh cũng ở lại khách sạn này. Khi cô đi làm, anh ngồi ở sảnh giải quyết công việc của mình. Máy tính không biết được mang tới từ khi nào, một ngày phải họp mấy lần, di động cũng kêu liên hồi. Mạc Tùy có khi có thể thấy quầng thâm rõ ràng dưới mắt anh.
Chờ Mạc Tùy tan tầm, anh sẽ đi theo từ xa đưa cô về nhà. Anh luôn đứng dưới tầng, chưa bao giờ đi lên. Dưới sân có bồn cây, bên cạnh là ghế đá, anh liền ngồi ở trên ghế, cho đến khi tầng hai tắt đèn.
Lần đầu tiên Trần Kiện nhìn thấy Phương Như Thần ngồi ở sảnh thì ngẩn người, khóe miệng chảy nước dãi, sau đó hét lên, “Vợ xinh đẹp!”
Sau này cậu ta liền biến thành cái đuôi của Phương Như Thần, mỗi ngày đều ngồi bên chân anh nhìn ngẩn ngơ. Ông chủ thấy cái vẻ ngu ngốc này của con trai thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng ít ra không cần đi tìm Trần Kiện khắp cả trấn cũng coi như là việc tốt, thế là cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Phương Như Thần có khi rảnh rỗi cũng sẽ tán gẫu vài câu với cậu ta. Có một lần, anh hỏi: “Mạc Tùy ở đây có vui không?”
Trần Kiện ngây thơ, nói:”Đương nhiên là vui rồi, vợ nhỏ Mạc ngày nào cũng cười.”
Phương Như Thần nhìn biển khơi phía xa, “Vậy à? Thế cô ấy có nói chuyện với cậu không? Nói cái gì?”
“Nói chuyện!” Trần Kiện gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu sau mới không xác định nói: “Vợ nhỏ Mạc rất ít nói chuyện .”
Phương thị hàng năm đều có đại hội công nhân viên, các thành viên hội đồng quản trị đều sẽ có mặt. Sau khi nhận được vô số cuộc điện thoại của Lục Thố, Phương Như Thần chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
“Anh sẽ về nhanh thôi, nhiều nhất một tuần!” Trước khi đi một ngày anh nhoài người lên quầy, nói với Mạc Tùy.
Mạc Tùy cầm bút tính sổ sách, “Không nhanh cũng không sao.”
Phương Như Thần cười cười, “Anh sợ em chạy mất, hơn nữa một mình em ở đây anh rất lo. Mạc Tùy, thời gian còn dài, anh có thể đợi, cũng sẽ không tạo áp lực cho em, em có thể từ từ cân nhắc.”
Đời người khó đoán, rất nhiều chuyện không thể nói trước được. Ví dụ như thời gian, ai biết đời người sẽ dài bao nhiêu?
Phương Như Thần đi rồi, Mạc Tùy phát hiện mình lại thường xuyên nhìn nơi anh ngồi. Một người muốn tạo thành thói quen thật ra rất đơn giản, cho dù cố gắng kìm chế, cũng không thể phủ nhận không có anh vẫn sẽ có chút không quen.
Hiện giờ là mùa hạ, vùng ven biển nhiều nhất chính là bão, một năm bão lớn bão nhỏ cũng có mấy lần, nhưng chưa bao giờ đổ bộ vào thị trấn nhỏ này.
Buổi tối hôm Phương Như Thần rời đi cục khí tượng thủy văn thông báo bão sắp tới, nhưng không ai để ý, phòng hộ cũng chỉ làm qua loa. Nhưng ba ngày sau bão đổ bộ, trấn nhỏ bất hạnh nằm trong tâm bão.
Đây là cơn bão lớn nhất trong suốt mấy chục năm qua, thiết bị điện tê liệt, tất cả thiết bị liên lạc gián đoạn, cả thị trấn bị mưa to gió lớn tàn phá.
Phương Như Thần xem được tin tức lập tức gọi điện thoại cho Mạc Tùy, nhưng không gọi được.
Anh ngẩn người, sau đó khoác áo đi ra ngoài. Nơi này ít nhiều cũng bị ảnh hưởng thế nên trời cũng đang mưa. Anh lái xe đến thẳng sân bay, nhưng tất cả các chuyến bay đến thị trấn J đều đã bị hoãn.
Anh đành lái xe đi, trong lúc đó cũng không ngừng gọi điện thoại cho Mạc Tùy, nhưng cũng chỉ nghe được câu nói không có tín hiệu của tổng đài. Trên radio đang không ngừng đưa tin ảnh hưởng của cơn bão, nghe tới thị trấn của Mạc Tùy có nhà sập Phương Như Thần sốt ruột đến phát điên. Hôm nay Mạc Tùy trực tối, khách sạn đều là nhà đã xây lâu năm, không biết chừng. . . .
Anh đấm mạnh lên vô lăng, mắt vằn đỏ.
“Mạc Tùy!” Anh gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục tăng tốc, xe lao đi như tên bắn.
Nhưng qua mấy trạm thu phí lại phát hiện đường cao tốc cũng bị chặn.
Mãi tới tối hôm sau Phương Như Thần mới đến nơi. Lúc này trời vẫn đang mưa như trút nước, cây cối ven đường gần như đều bật gốc, khắp nơi là mảnh mái nhà la liệt, xe cứu hỏa xe cứu thương liên tiếp dừng ở ven đường.
Phương Như Thần càng nhìn càng kinh hãi, lúc này đã có điện và tín hiệu, nhưng anh vẫn không gọi được cho Mạc Tùy.
Anh dầm mưa chạy tới thị trấn, nước mưa quất vào mặt đau gần như không mở được mắt. Đến khách sạn anh gọi mấy lần lại phát hiện không có ai, liền vội vàng chạy tới nhà Mạc Tùy. Đi ngang qua một tòa nhà sập, nơi đó vây đầy người, ngay cả ông chủ khách sạn cũng đứng đó, ông ấy cũng thấy Phương Như Thần vội vàng vẫy tay gọi anh qua.
Phương Như Thần do dự chạy tới, nghe thấy ông ấy đang hô cái gì đó, tới gần mới nghe rõ, ông ấy nói: “Nhanh lên, Mạc Tùy bị kẹt phía dưới!”
Phương Như Thần khựng lại, chân mềm nhũn suýt nữa không đứng nổi. Mạc Tùy, anh lập tức chạy như điên tới.
Trần Kiện lau nước mắt đang thì thào gọi vợ nhỏ Mạc.
Tất cả mọi người đang chuyển đá và bùn đất, trời vẫn mưa, mọi người cũng không dám làm mạnh sợ đất sụt tiếp.
Nhà này chỉ có một bà lão cao tuổi, rất thân với Mạc Tùy. Trời bão bà ấy lo cho đàn gà con muốn ra che gió che mưa cho chúng nó, đúng lúc Mạc Tùy tan tầm đi qua. Thấy vậy cô liền chạy vào giúp, kết quả là vừa che kín chuồng gà, nhà liền sập. Bà lão bất hạnh chết ngay tại chỗ, Mạc Tùy thì bị vùi bên dưới, nhưng theo mọi người nói thì cũng lành ít dữ nhiều.
Phương Như Thần đột nhiên quay đầu trừng trừng nhìn người đang nói, vẻ mặt hung tàn, “Cô ấy không sao, cô ấy không sao hết, ông dám rủa cô ấy thêm một câu nữa xem?”
Người kia bị dáng vẻ của anh làm sợ hãi, lùi một bước, ngượng ngùng im lặng.
Mà Phương Như Thần đã không còn tâm trạng để ý đến người khác, anh chạy giữa chỗ sập, bắt đầu dùng tay đào.
Mạc Tùy ở phía dưới, hơn nữa đã gần 20 tiếng. Ý nghĩ này khiến trái tim anh gần như chết lặng, không biết cô bị thương thế nào, không biết cô có còn tỉnh táo hay không, cho dù không muốn thừa nhận nhưng tình hình lúc này quả thật vô cùng nguy hiểm. Nếu Mạc Tùy không còn nữa. . . . . .
Đôi mắt anh đỏ lừ, cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn. Nhất định sẽ không sao, cô là Mạc Tùy, nhất định sẽ không sao hết.
Lúc trước anh không đi thì tốt rồi, cô nhất định rất sợ hãi, nếu anh ở bên cô có lẽ cô sẽ đỡ sợ hơn một chút?
Hai tay không bao lâu liền đầm đìa máu, anh lại như chết lặng, tiếp tục đào bới. Bên cạnh có người bắt đầu không đành lòng lắc đầu, gần như đã không còn hi vọng.
Lúc này bên cạnh đột nhiên có người kêu, “Ở đây, nhanh qua đây, cô ấy ở đây này! !”
Đó là góc chết mấy tảng đá lớn đổ dựa vào nhau, Mạc Tùy chật vật nằm trong góc, bị thương cụ thể thế nào chưa biết, nhưng dưới ánh đèn có thể thấy lớp bùn phía dưới đã bị nhuộm thành màu đỏ, nước mưa rơi xuống còn có máu loãng tiếp tục chảy ra.
Phương Như Thần gọi cô như điên dại, nhưng cô không hề phản ứng, thân thể đưa lưng về phía mọi người mềm oặt nằm trong lớp đổ nát, không chút động đậy.
Lại qua tầm hai tiếng, Mạc Tùy mới được cứu ra. Cô nằm ở cáng, trên mặt dính đầy máu và bùn, gần như không nhìn rõ khuôn mặt nữa.
Vội vàng đưa cô vào bệnh viện, ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng, trong thời gian ấy còn lên cơn sốc mấy lần vì đầu bị thương mất quá nhiều máu. Phương Như Thần thẫn thờ đứng ở hành lang bệnh viện, quần áo trên người còn đang nhỏ nước, có người bảo anh đi thay anh dường như cũng không nghe thấy, sắc mặt tái nhợt không khác gì người bị bệnh nặng.
Lục Thố cũng đã tới đây, anh ta bị mấy thành viên hội đồng quản trị gọi điện thúc giục tới phát phiền mới tới. Đến nơi mới biết Mạc Tùy xảy ra chuyện, tình hình nguy cấp.
Anh ta tới bệnh viện, liếc mắt một cái liền thấy Phương Như Thần thất hồn lạc phách, cả người dường như vừa mới vớt từ dưới nước lên.
Nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng đỏ, anh ta hỏi:”Tình huống như thế nào?”
Mắt Phương Như Thần giật giật, không đáp.
Lục Thố cũng không nói nữa, vỗ vỗ vai anh như cổ vũ, cùng nhau đứng.
Trời tờ mờ sáng Mạc Tùy được đưa ra, nhưng vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. 24 giờ tiếp theo Phương Như Thần luôn đứng ngoài phòng bệnh, không rời nửa bước, một ngày hai đêm anh không chợp mắt một phút nào, cũng không ăn lấy một miếng cơm. Lục Thố khuyên rát họng cũng không có tác dụng. Phương Như Thần như vậy khiến anh ta cũng đành bó tay.
Cũng may Mạc Tùy thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, được đưa vào phòng bệnh thường. Giây phút ấy, Lục Thố thấy Phương Như Thần đột nhiên khóc, hai tay che mặt vùi đầu vào đầu gối, hai vai run lẩy bẩy, chỉ có tiếng khóc đè nén đứt quãng thỉnh thoảng phát ra.