Editor: trucxinh0505
Thân thể Lê Uyển vốn thể hàn, đi một vòng gió lạnh thổi, có chút chịu không được, phân phó Tử Lan đem hai giường cùng hai bộ chăn nệm của hồi môn thêu đỏ thẫm ôm ra, một bộ phòng nàng dùng, một bộ đưa đi thư phòng cho Tần Mục Ẩn.
Tiếng gió hú qua khe cửa, trên cây lá rơi còn trụi lủi cành, một viện tiêu điều, một phòng quạnh quẽ, Lê Uyển ôm gối dựa tường, trong tay lò sưởi ấm, mơ màng không ngờ lại ngủ rồi.
Khi tỉnh lại, trong phòng đã thắp đèn, đèn cung đình năm liên châu hình tròn sừng dê tản ra ánh màu vàng, nàng đột nhiên ngồi dậy, bên ngoài trời tối đến lợi hại.
“Giờ nào?” Nàng còn muốn đi Tĩnh An Viện hầu hạ lão phu nhân dùng bữa, nếu đã muộn, Giang mụ mụ càng không thích nàng.
Đời trước Giang mụ mụ không thích nàng, cũng chưa từng nói lời lạnh nhạt làm trò trước mặt lão phu nhân, ngầm trừng mắt lạnh đối với nàng không thiếu, nàng cảm thấy diện mạo Giang mụ mụ cũng là một nhân tố, dáng người Giang mụ mụ hơi béo, mặt bầu dục, giữa mày có viên chí, khuôn mặt nghiêm túc, mắt phượng hơi xếch, nghiêm túc sắc bén, nàng không sợ lão phu nhân, lại sợ Giang mụ mụ vô cùng.
Tử Lan ngồi ở bên chân nàng, nghe thanh âm nàng, vội vàng gác xuống kim chỉ trong tay, duỗi tay, xem xét trán nàng “Phu nhân, ngài phát sốt!”
Lê Uyển lắc đầu, chỉ vào chén trà trên bàn “Không ngại, uống ly trà thì tốt rồi, đúng rồi, giờ nào rồi?”
Xốc chăn lên, duỗi chân ra, một cổ lạnh lẽo chui vào giữa hai chân, nàng không tự chủ rụt lại, nắm chặt chăn nệm trong tay “Đem áo khoác lấy tới cho ta!”
Tử Lan nhớ kỹ nàng muốn đi Tĩnh An Viện hầu hạ lão phu nhân, vì nàng mặc tốt áo khoác, nói, “Buổi chiều mưa lại rơi, trời nhìn đen như vậy, thực ra canh giờ còn sớm!”
Khi Lê Uyển ngủ, búi tóc không cài ngọc trâm, lúc này lên đầu, búi tóc khó chịu khẩn, nàng chỉnh quần áo tốt, ngồi ở trước gương đồng “Búi tóc đơn giản thôi, đi Tĩnh An Viện, còn có thể bồi lão phu nhân trò chuyện!”
Lão phu nhân không thích người hoa hòe lộng lẫy, Tử Lan mở hộp trang điểm ra, muốn lấy hoa hồng tinh tịnh đế hải đường tu cánh ngọc loan bộ diêu, Lê Uyển nhíu nhíu mày “Cái trâm ngọc lan hoa kia được rồi!”
Ngọc trâm ngày là thành thân ngày thứ hai lão phu nhân cho nàng, đời trước nàng chỉ thấy quá đơn giản, lấy về cũng chưa mang một lần, sau mới biết được, ngọc trâm là lão phu nhân cùng lão hầu gia thành thân, là tín vật lão hầu gia cấp cho bà, phí phạm của trời nàng lại không biết.
Nghiêng đầu nhìn trong gương đồng, ngọc trâm cắm trên búi tóc, khiến cho cả khuôn mặt nàng dịu dàng không ít, nàng vừa lòng gật đầu.
Mưa vẫn còn rơi, Lê Uyển thay đổi ủng mưa đi, đem giày cho Tử Lan cùng đi theo, nàng cầm ô, Tử Lan muốn cầm theo đèn liền bị nàng ngăn trở, thiên chưa tối, cầm theo đèn lồng ở trong mắt lão phu nhân chỉ cảm thấy phô trương lãng phí.
Đi ra sân, gặp Tử Tình từ bên ngoài trở về, nàng ta không nhận ra Lê Uyển, liếc mắt vội vàng đi qua, Tử Lan dừng bước chân lại gọi nàng.
“Tử Tình, lúc này không ở trong phòng đợi, chạy ra bên ngoài làm gì?”
Tử Tình là nha hoàn của hồi môn của Lê Uyển, khi thành thân, Lê phu nhân tuyển bốn đại nha hoàn cho nàng, một vú em, hai nha hoàn thô sử, Tử Tình là đại nha hoàn.
“Đi thôi!” Nụ cười trên mặt Tử Tình làm Lê Uyển chán ghét, nàng minh bạch nụ cười sau lưng mình là thế nào.
Tử Lan cau mày, tà liếc mắt Tử Tình một cái, đuổi kịp bước chân Lê Uyển.
“Phu nhân, Tử Tình tuổi còn nhỏ, ngày khác nô tỳ lại nói rõ với nàng!” Tử Tình là nha hoàn tuổi nhỏ nhất, Tử Lan cảm thấy nàng không đủ ổn trọng, còn hảo tới hầu phủ một tháng, không có sai lầm gì, Tử Lan nghĩ là được rồi, vừa rồi, nàng thấy trên mặt phu nhân hiện lên chán ghét, nàng đi theo bên người phu nhân nhiều năm, lần đầu tiên thấy phu nhân chán ghét một người đến không muốn nói lời nói.
Tính tình Phu nhân thẳng thắn, không cao hứng ai trực tiếp kêu trước mặt mắng một hồi, thời điểm ẩn nhẫn không phát thật đúng là một lần cũng không có, trong lòng Tử Lan xuất hiện suy nghĩ.
Lê Uyển hứng thú không cao, nha đầu Tử Tình kia, chỉ giáo dục cũng không thành, đời trước câu dẫn Lưu Tấn Nguyên lại hạ dược Tần Mục Ẩn, thủ đoạn so với nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Rất nhanh đến Tĩnh An Viện, nàng không nghĩ tiếp tục rối rắm chuyện Tử Tình.
Tới ngoài phòng, nghe bên trong có âm thanh nói chuyện.
Nàng đỡ Tử Lan, đổi giày tốt, vỗ vỗ nước mưa trên người, một lát sau, khí sắc hảo, mới đẩy mành ra vào phòng.
Lão phu nhân ngồi ở thiền ghế màu đệm màu đen, phía dưới là Tần Mục Ẩn, nghe động tĩnh nàng, hai người đều ngẩng đầu nhìn lại.
Tay Lê Uyển cứng ngắt ở đó, vẫn là Giang mụ mụ ở phía sau nói giúp nàng muốn vào phòng, nàng mới xấu hổ đi vào, tầm mắt vừa chuyển, ngồi xuống bên cạnh Tần Mục Ẩn, “Con dâu tới hầu hạ lão phu nhân dùng bữa!”
Mọi tầm mắt đều dừng ở trên người nàng, nàng ngồi vững như Thái sơn, bên cạnh, Giang mụ mụ bắt đầu bày cơm, nàng da mặt dày nói “Giang mụ mụ, hôm nay ta tới cọ cơm, sẽ không thêm phiền toái cho bà đi?”
Giang mụ mụ nghiêng đầu, nhìn nàng một cái, lại nhìn mắt lão phu nhân cùng Tần Mục Ẩn, vỗ vỗ tay nha hoàn bên cạnh, Lê Uyển biết ý tứ bà, là kêu nha hoàn đưa thêm lên một bộ chén đũa, nàng cảm kích cười.
Còn tốt, không làm nàng xuống đài không được, đối với đánh giá Tần Mục Ẩn, nàng nhấp nhấp môi, đứng bên cạnh lão phu nhân “Lão phu nhân sẽ không cảm thấy ta ồn ào đi?”
Lần trước tới Tĩnh An Viện dùng bữa, Hạ Thanh Thanh cũng ở, vì so đo cùng Hạ Thanh Thanh, bữa cơm thực gian nan, nàng muốn lôi kéo lão phu nhân nói chuyện, Tần Mục Ẩn nhìn không được, nói một câu ồn ào, nàng mới hơi thu liễm chút.
“Sẽ không, ngày thường trong phủ quá là an tĩnh, có nói chuyện náo nhiệt mới tốt!”
Lường trước lão phu nhân sẽ nói như thế, Lê Uyển thoáng nhẹ nhàng thở ra, bàn ăn bên trên giá, nha hoàn đem rửa tay bồn bưng lên, nàng tiến lên hai bước, vắt khăn, đưa cho lão phu nhân, cảm giác chăm chú Tần Mục Ẩn nhìn, nàng cười khanh khách nhìn qua, lão phu nhân rửa tay sạch, đưa lại cho nàng, xoay người định đưa cho Tần Mục Ẩn, hắn đã ngồi xuống, cầm đũa lên rồi.
Cười khổ đem khăn đặt bên cạnh bồn, ngồi xuống bên cạnh Tần Mục Ẩn, lão phu nhân không thích người chia thức ăn, cho dù là Giang mụ mụ, thời điểm lão phu nhân ăn cơm bà đứng bên cạnh bàn nhỏ .
Nói là bàn nhỏ, kỳ thật là được Giang mụ mụ chuẩn bị, trong phủ quạnh quẽ, lão phu nhân khi ăn cơm bên người không có người nói chuyện, kêu Giang mụ mụ cùng nhau dùng bữa, nhưng chủ tớ có khác, vì thế, liền đặt cái bàn nhỏ bên cửa sổ, Giang mụ mụ ở bàn nhỏ ăn cơm, bồi lão phu nhân trò chuyện, thời điểm không ăn cơm trên bàn đặt hai cái bình hoa, cắm chút hoa trong đó, trong phòng tràn ngập mùi hoa.
Lúc này, trong phòng có người, Giang mụ mụ không dám ngồi, liền đứng bên cạnh bình hoa.
Lão phu nhân nói không nhiều lắm, Tần Mục Ẩn lại ít nói, trên bàn cơm một mảnh an tĩnh, vẫn là Lê Uyển, không chịu được quá an tĩnh, há mồm, đánh vỡ trầm mặc.
“Lão phu nhân, con dâu hồ đồ, dựa việc nhỏ xử lý Lý mụ mụ, Lý mụ mụ từng là ma ma hầu gia, ta không những bất kính còn gọi bà trước mặt hạ nhân trước không chừa mặt mũi, là con dâu không phải!” Lê Uyển nhai xong đồ ăn trong miệng, chậm rì rì nói, “Trước kia tính tình con dâu quá nóng nảy, nghĩ lão phu nhân đãi con dâu tốt liền cố tình làm bậy, được nuông chiều cho là vinh hạnh, cũng làm mất mặt hầu gia!”
Nói một phen xong, Lê Uyển suy nghĩ hồi lâu, lão phu nhân chưa bao giờ để nàng quá mặt, không sợ làm hại hầu gia thân bại danh liệt, cả đời Thừa Vương □□ bà cũng chưa từng nói cái gì.
Ngẩng đầu, nhìn lão phu nhân nàng dò hỏi ánh mắt “Lão phu nhân, con dâu muốn đi Vân Ẩn Tự tịnh tâm!”
Ăn chay niệm phật, cầu phúc cho lão phu nhân cùng hầu gia.
“Xử lý đã xử lý, nếu ngươi cảm thấy làm sai rồi không có mặt mũi đi gọi, ta kêu Lý mụ mụ tới, cùng nàng ta nói, Lý mụ mụ không phải mang thù người, sẽ không sinh khí ngươi!” Thanh âm lão phu nhân nhu hòa.
Lê Uyển nghe được hốc mắt đỏ lên, đời trước Lý mụ mụ tới cáo trạng, bà cũng khuyên Lý mụ mụ không cần cùng nàng so đo, lúc sau, Lý mụ mụ chẳng quan tâm mặt mũi, làm trò trước mặt hạ nhân khiến nàng không khỏi gặp nhiều nan kham.
“Con dâu đã nhận lỗi cùng Lý mụ mụ, chính là, chính là con dâu nghĩ, vẫn muốn nói một câu với lão phu nhân!” Rũ xuống mí mắt, hít hít mũi lên men, nỗ lực ngăn chặn yết hầu nghẹn ngào át tiếng nói.
Lão phu nhân gác đũa xuống, móc khăn ra, xoa xoa khóe mắt Lê Uyển, “Đứa nhỏ này, đều nói không có việc gì, có cái gì thật là khó chịu, Lý mụ mụ ở trong phủ nhiều năm, hầu gia đối đãi cực tốt, sẽ không sinh khí ngươi, nếu ngươi lo lắng, hiện tại kêu Lý mụ mụ tới, ta tự nói cùng nàng ta!”
Lê Uyển lắc đầu, mũi lên men, “Lý mụ mụ hiện không xuống giường được, không phiền nàng đi lại!”
Lão phu nhân đặt tay trên đầu nàng, Lê Uyển cảm thấy ấm áp, tinh tế đánh giá mặt mày lão phu nhân, tuổi trẻ trượng phu không có, kéo thân mình chiếu cố một cái hài tử, sinh hoạt không những không tiều tụy, ngược lại tinh thần càng thêm sáng láng.
Lê Uyển cười nói, không khí lúc sau cực hảo, mặt mày lão phu nhân đều ý cười, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho nàng, Lê Uyển băn khoăn, gắp đồ ăn cho lão phu nhân, nhưng gắp cho Tần Mục Ẩn, thời điểm gắp đồ ăn cho hắn, nàng có chút do dự, Tần Mục Ẩn có thói ở sạch, đồ vật dính qua của người khác, hắn đều không muốn chạm vào.
Trong phủ chén đũa mọi người đều đánh dấu, đời trước, có lần nàng cố ý cầm chiếc đũa hắn ăn cơm muốn nhìn phản ứng hắn một chút, hắn cái gì cũng chưa nói, sau lại đem toàn bộ đũa chén nàng đụng qua ném hết, nàng mới biết được hắn có thói ở sạch cỡ nào.
Lão phu nhân cũng nghiêng đầu nhìn hắn, Tần Mục Ẩn dừng một chút, kẹp đồ ăn trong chén, bỏ vào trong miệng, Lê Uyển lại nhìn đến, hắn nhai nuốt vào trong bụng.
Từ khi vào phủ đến nay, đây là bữa cơm Lê Uyển vui sướng nhất, không có giương cung bạt kiếm, không có giọng nói trầm lạnh, thêm tâm cảnh thay đổi, tâm tình cực hảo, bồi lão phu nhân nói chuyện một lúc, khi múc nước cho bà rửa chân, lão phu nhân không quen “Có Giang mụ mụ nào cần ngươi tới?”
Lê Uyển cố chấp đem chân lão phu nhân đặt ở thùng, ngửa đầu cười nói, “Khi ở nhà, con dâu cũng sẽ rửa chân cho mẫu thân, trời lạnh, chân ngâm nước ấm, con dâu lại giúp ngài ấn ấn, ban đêm liền không lạnh!”
Lê Uyển chế trụ lòng bàn chân bà ấn mấy cái huyệt vị, ngón tay ấn một cái, cảm giác chân lão phu nhân căng thẳng, nàng dùng ngón trỏ lại ấn xuống hai cái, sau đó đổi địa phương, lặp lại hai lần, cuối cùng, thả chân lại thùng nước ngâm, đánh giá canh giờ, không sai biệt lắm lấy khăn trong tay Giang mụ mụ, nâng chân lão phu nhân đặt trên thùng nước lau, xong lại nâng chân lão phu nhân lên bỏ vào trong chăn, “Lão phu nhân ngài ngủ, đêm nay khẳng định ấm áp!”
“Ngươi mệt rồi!” Lão phu nhân duỗi chân, cảm giác chân linh hoạt rất nhiều, ấm áp, trong lòng mềm nhũn, “Ngươi đó ~”
Lê Uyển cảm thấy nhẹ nhàng, ngồi ở mép giường, chờ lão hô hấp phu nhân đều đều, mới lặng lẽ lui đi ra ngoài, Giang mụ mụ theo nàng cầm giày đặt lên ghế ở ven tường, nàng ngượng ngùng, “Giang mụ mụ...”
“Ngồi xuống thay ủng mưa đi, về nghỉ ngơi sớm một chút!”
Giang mụ mụ không rõ hôm nay sao nàng lại tới, trên mặt lão phu nhân cao hứng, bà cũng liền không so đo.
Lê Uyển nào dám kêu Giang mụ mụ hầu hạ nàng mang giày, cầm lấy ủng đi mưa, nhanh chóng đổi hảo, kêu Tử Lan cầm giày theo, nàng bung dù lên, nhìn Giang mụ mụ phất tay “Giang mụ mụ, ngày mai còn tới cọ cơm, phiền toái ngài nhiều hơn!”
Thân thể Lê Uyển vốn thể hàn, đi một vòng gió lạnh thổi, có chút chịu không được, phân phó Tử Lan đem hai giường cùng hai bộ chăn nệm của hồi môn thêu đỏ thẫm ôm ra, một bộ phòng nàng dùng, một bộ đưa đi thư phòng cho Tần Mục Ẩn.
Tiếng gió hú qua khe cửa, trên cây lá rơi còn trụi lủi cành, một viện tiêu điều, một phòng quạnh quẽ, Lê Uyển ôm gối dựa tường, trong tay lò sưởi ấm, mơ màng không ngờ lại ngủ rồi.
Khi tỉnh lại, trong phòng đã thắp đèn, đèn cung đình năm liên châu hình tròn sừng dê tản ra ánh màu vàng, nàng đột nhiên ngồi dậy, bên ngoài trời tối đến lợi hại.
“Giờ nào?” Nàng còn muốn đi Tĩnh An Viện hầu hạ lão phu nhân dùng bữa, nếu đã muộn, Giang mụ mụ càng không thích nàng.
Đời trước Giang mụ mụ không thích nàng, cũng chưa từng nói lời lạnh nhạt làm trò trước mặt lão phu nhân, ngầm trừng mắt lạnh đối với nàng không thiếu, nàng cảm thấy diện mạo Giang mụ mụ cũng là một nhân tố, dáng người Giang mụ mụ hơi béo, mặt bầu dục, giữa mày có viên chí, khuôn mặt nghiêm túc, mắt phượng hơi xếch, nghiêm túc sắc bén, nàng không sợ lão phu nhân, lại sợ Giang mụ mụ vô cùng.
Tử Lan ngồi ở bên chân nàng, nghe thanh âm nàng, vội vàng gác xuống kim chỉ trong tay, duỗi tay, xem xét trán nàng “Phu nhân, ngài phát sốt!”
Lê Uyển lắc đầu, chỉ vào chén trà trên bàn “Không ngại, uống ly trà thì tốt rồi, đúng rồi, giờ nào rồi?”
Xốc chăn lên, duỗi chân ra, một cổ lạnh lẽo chui vào giữa hai chân, nàng không tự chủ rụt lại, nắm chặt chăn nệm trong tay “Đem áo khoác lấy tới cho ta!”
Tử Lan nhớ kỹ nàng muốn đi Tĩnh An Viện hầu hạ lão phu nhân, vì nàng mặc tốt áo khoác, nói, “Buổi chiều mưa lại rơi, trời nhìn đen như vậy, thực ra canh giờ còn sớm!”
Khi Lê Uyển ngủ, búi tóc không cài ngọc trâm, lúc này lên đầu, búi tóc khó chịu khẩn, nàng chỉnh quần áo tốt, ngồi ở trước gương đồng “Búi tóc đơn giản thôi, đi Tĩnh An Viện, còn có thể bồi lão phu nhân trò chuyện!”
Lão phu nhân không thích người hoa hòe lộng lẫy, Tử Lan mở hộp trang điểm ra, muốn lấy hoa hồng tinh tịnh đế hải đường tu cánh ngọc loan bộ diêu, Lê Uyển nhíu nhíu mày “Cái trâm ngọc lan hoa kia được rồi!”
Ngọc trâm ngày là thành thân ngày thứ hai lão phu nhân cho nàng, đời trước nàng chỉ thấy quá đơn giản, lấy về cũng chưa mang một lần, sau mới biết được, ngọc trâm là lão phu nhân cùng lão hầu gia thành thân, là tín vật lão hầu gia cấp cho bà, phí phạm của trời nàng lại không biết.
Nghiêng đầu nhìn trong gương đồng, ngọc trâm cắm trên búi tóc, khiến cho cả khuôn mặt nàng dịu dàng không ít, nàng vừa lòng gật đầu.
Mưa vẫn còn rơi, Lê Uyển thay đổi ủng mưa đi, đem giày cho Tử Lan cùng đi theo, nàng cầm ô, Tử Lan muốn cầm theo đèn liền bị nàng ngăn trở, thiên chưa tối, cầm theo đèn lồng ở trong mắt lão phu nhân chỉ cảm thấy phô trương lãng phí.
Đi ra sân, gặp Tử Tình từ bên ngoài trở về, nàng ta không nhận ra Lê Uyển, liếc mắt vội vàng đi qua, Tử Lan dừng bước chân lại gọi nàng.
“Tử Tình, lúc này không ở trong phòng đợi, chạy ra bên ngoài làm gì?”
Tử Tình là nha hoàn của hồi môn của Lê Uyển, khi thành thân, Lê phu nhân tuyển bốn đại nha hoàn cho nàng, một vú em, hai nha hoàn thô sử, Tử Tình là đại nha hoàn.
“Đi thôi!” Nụ cười trên mặt Tử Tình làm Lê Uyển chán ghét, nàng minh bạch nụ cười sau lưng mình là thế nào.
Tử Lan cau mày, tà liếc mắt Tử Tình một cái, đuổi kịp bước chân Lê Uyển.
“Phu nhân, Tử Tình tuổi còn nhỏ, ngày khác nô tỳ lại nói rõ với nàng!” Tử Tình là nha hoàn tuổi nhỏ nhất, Tử Lan cảm thấy nàng không đủ ổn trọng, còn hảo tới hầu phủ một tháng, không có sai lầm gì, Tử Lan nghĩ là được rồi, vừa rồi, nàng thấy trên mặt phu nhân hiện lên chán ghét, nàng đi theo bên người phu nhân nhiều năm, lần đầu tiên thấy phu nhân chán ghét một người đến không muốn nói lời nói.
Tính tình Phu nhân thẳng thắn, không cao hứng ai trực tiếp kêu trước mặt mắng một hồi, thời điểm ẩn nhẫn không phát thật đúng là một lần cũng không có, trong lòng Tử Lan xuất hiện suy nghĩ.
Lê Uyển hứng thú không cao, nha đầu Tử Tình kia, chỉ giáo dục cũng không thành, đời trước câu dẫn Lưu Tấn Nguyên lại hạ dược Tần Mục Ẩn, thủ đoạn so với nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Rất nhanh đến Tĩnh An Viện, nàng không nghĩ tiếp tục rối rắm chuyện Tử Tình.
Tới ngoài phòng, nghe bên trong có âm thanh nói chuyện.
Nàng đỡ Tử Lan, đổi giày tốt, vỗ vỗ nước mưa trên người, một lát sau, khí sắc hảo, mới đẩy mành ra vào phòng.
Lão phu nhân ngồi ở thiền ghế màu đệm màu đen, phía dưới là Tần Mục Ẩn, nghe động tĩnh nàng, hai người đều ngẩng đầu nhìn lại.
Tay Lê Uyển cứng ngắt ở đó, vẫn là Giang mụ mụ ở phía sau nói giúp nàng muốn vào phòng, nàng mới xấu hổ đi vào, tầm mắt vừa chuyển, ngồi xuống bên cạnh Tần Mục Ẩn, “Con dâu tới hầu hạ lão phu nhân dùng bữa!”
Mọi tầm mắt đều dừng ở trên người nàng, nàng ngồi vững như Thái sơn, bên cạnh, Giang mụ mụ bắt đầu bày cơm, nàng da mặt dày nói “Giang mụ mụ, hôm nay ta tới cọ cơm, sẽ không thêm phiền toái cho bà đi?”
Giang mụ mụ nghiêng đầu, nhìn nàng một cái, lại nhìn mắt lão phu nhân cùng Tần Mục Ẩn, vỗ vỗ tay nha hoàn bên cạnh, Lê Uyển biết ý tứ bà, là kêu nha hoàn đưa thêm lên một bộ chén đũa, nàng cảm kích cười.
Còn tốt, không làm nàng xuống đài không được, đối với đánh giá Tần Mục Ẩn, nàng nhấp nhấp môi, đứng bên cạnh lão phu nhân “Lão phu nhân sẽ không cảm thấy ta ồn ào đi?”
Lần trước tới Tĩnh An Viện dùng bữa, Hạ Thanh Thanh cũng ở, vì so đo cùng Hạ Thanh Thanh, bữa cơm thực gian nan, nàng muốn lôi kéo lão phu nhân nói chuyện, Tần Mục Ẩn nhìn không được, nói một câu ồn ào, nàng mới hơi thu liễm chút.
“Sẽ không, ngày thường trong phủ quá là an tĩnh, có nói chuyện náo nhiệt mới tốt!”
Lường trước lão phu nhân sẽ nói như thế, Lê Uyển thoáng nhẹ nhàng thở ra, bàn ăn bên trên giá, nha hoàn đem rửa tay bồn bưng lên, nàng tiến lên hai bước, vắt khăn, đưa cho lão phu nhân, cảm giác chăm chú Tần Mục Ẩn nhìn, nàng cười khanh khách nhìn qua, lão phu nhân rửa tay sạch, đưa lại cho nàng, xoay người định đưa cho Tần Mục Ẩn, hắn đã ngồi xuống, cầm đũa lên rồi.
Cười khổ đem khăn đặt bên cạnh bồn, ngồi xuống bên cạnh Tần Mục Ẩn, lão phu nhân không thích người chia thức ăn, cho dù là Giang mụ mụ, thời điểm lão phu nhân ăn cơm bà đứng bên cạnh bàn nhỏ .
Nói là bàn nhỏ, kỳ thật là được Giang mụ mụ chuẩn bị, trong phủ quạnh quẽ, lão phu nhân khi ăn cơm bên người không có người nói chuyện, kêu Giang mụ mụ cùng nhau dùng bữa, nhưng chủ tớ có khác, vì thế, liền đặt cái bàn nhỏ bên cửa sổ, Giang mụ mụ ở bàn nhỏ ăn cơm, bồi lão phu nhân trò chuyện, thời điểm không ăn cơm trên bàn đặt hai cái bình hoa, cắm chút hoa trong đó, trong phòng tràn ngập mùi hoa.
Lúc này, trong phòng có người, Giang mụ mụ không dám ngồi, liền đứng bên cạnh bình hoa.
Lão phu nhân nói không nhiều lắm, Tần Mục Ẩn lại ít nói, trên bàn cơm một mảnh an tĩnh, vẫn là Lê Uyển, không chịu được quá an tĩnh, há mồm, đánh vỡ trầm mặc.
“Lão phu nhân, con dâu hồ đồ, dựa việc nhỏ xử lý Lý mụ mụ, Lý mụ mụ từng là ma ma hầu gia, ta không những bất kính còn gọi bà trước mặt hạ nhân trước không chừa mặt mũi, là con dâu không phải!” Lê Uyển nhai xong đồ ăn trong miệng, chậm rì rì nói, “Trước kia tính tình con dâu quá nóng nảy, nghĩ lão phu nhân đãi con dâu tốt liền cố tình làm bậy, được nuông chiều cho là vinh hạnh, cũng làm mất mặt hầu gia!”
Nói một phen xong, Lê Uyển suy nghĩ hồi lâu, lão phu nhân chưa bao giờ để nàng quá mặt, không sợ làm hại hầu gia thân bại danh liệt, cả đời Thừa Vương □□ bà cũng chưa từng nói cái gì.
Ngẩng đầu, nhìn lão phu nhân nàng dò hỏi ánh mắt “Lão phu nhân, con dâu muốn đi Vân Ẩn Tự tịnh tâm!”
Ăn chay niệm phật, cầu phúc cho lão phu nhân cùng hầu gia.
“Xử lý đã xử lý, nếu ngươi cảm thấy làm sai rồi không có mặt mũi đi gọi, ta kêu Lý mụ mụ tới, cùng nàng ta nói, Lý mụ mụ không phải mang thù người, sẽ không sinh khí ngươi!” Thanh âm lão phu nhân nhu hòa.
Lê Uyển nghe được hốc mắt đỏ lên, đời trước Lý mụ mụ tới cáo trạng, bà cũng khuyên Lý mụ mụ không cần cùng nàng so đo, lúc sau, Lý mụ mụ chẳng quan tâm mặt mũi, làm trò trước mặt hạ nhân khiến nàng không khỏi gặp nhiều nan kham.
“Con dâu đã nhận lỗi cùng Lý mụ mụ, chính là, chính là con dâu nghĩ, vẫn muốn nói một câu với lão phu nhân!” Rũ xuống mí mắt, hít hít mũi lên men, nỗ lực ngăn chặn yết hầu nghẹn ngào át tiếng nói.
Lão phu nhân gác đũa xuống, móc khăn ra, xoa xoa khóe mắt Lê Uyển, “Đứa nhỏ này, đều nói không có việc gì, có cái gì thật là khó chịu, Lý mụ mụ ở trong phủ nhiều năm, hầu gia đối đãi cực tốt, sẽ không sinh khí ngươi, nếu ngươi lo lắng, hiện tại kêu Lý mụ mụ tới, ta tự nói cùng nàng ta!”
Lê Uyển lắc đầu, mũi lên men, “Lý mụ mụ hiện không xuống giường được, không phiền nàng đi lại!”
Lão phu nhân đặt tay trên đầu nàng, Lê Uyển cảm thấy ấm áp, tinh tế đánh giá mặt mày lão phu nhân, tuổi trẻ trượng phu không có, kéo thân mình chiếu cố một cái hài tử, sinh hoạt không những không tiều tụy, ngược lại tinh thần càng thêm sáng láng.
Lê Uyển cười nói, không khí lúc sau cực hảo, mặt mày lão phu nhân đều ý cười, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho nàng, Lê Uyển băn khoăn, gắp đồ ăn cho lão phu nhân, nhưng gắp cho Tần Mục Ẩn, thời điểm gắp đồ ăn cho hắn, nàng có chút do dự, Tần Mục Ẩn có thói ở sạch, đồ vật dính qua của người khác, hắn đều không muốn chạm vào.
Trong phủ chén đũa mọi người đều đánh dấu, đời trước, có lần nàng cố ý cầm chiếc đũa hắn ăn cơm muốn nhìn phản ứng hắn một chút, hắn cái gì cũng chưa nói, sau lại đem toàn bộ đũa chén nàng đụng qua ném hết, nàng mới biết được hắn có thói ở sạch cỡ nào.
Lão phu nhân cũng nghiêng đầu nhìn hắn, Tần Mục Ẩn dừng một chút, kẹp đồ ăn trong chén, bỏ vào trong miệng, Lê Uyển lại nhìn đến, hắn nhai nuốt vào trong bụng.
Từ khi vào phủ đến nay, đây là bữa cơm Lê Uyển vui sướng nhất, không có giương cung bạt kiếm, không có giọng nói trầm lạnh, thêm tâm cảnh thay đổi, tâm tình cực hảo, bồi lão phu nhân nói chuyện một lúc, khi múc nước cho bà rửa chân, lão phu nhân không quen “Có Giang mụ mụ nào cần ngươi tới?”
Lê Uyển cố chấp đem chân lão phu nhân đặt ở thùng, ngửa đầu cười nói, “Khi ở nhà, con dâu cũng sẽ rửa chân cho mẫu thân, trời lạnh, chân ngâm nước ấm, con dâu lại giúp ngài ấn ấn, ban đêm liền không lạnh!”
Lê Uyển chế trụ lòng bàn chân bà ấn mấy cái huyệt vị, ngón tay ấn một cái, cảm giác chân lão phu nhân căng thẳng, nàng dùng ngón trỏ lại ấn xuống hai cái, sau đó đổi địa phương, lặp lại hai lần, cuối cùng, thả chân lại thùng nước ngâm, đánh giá canh giờ, không sai biệt lắm lấy khăn trong tay Giang mụ mụ, nâng chân lão phu nhân đặt trên thùng nước lau, xong lại nâng chân lão phu nhân lên bỏ vào trong chăn, “Lão phu nhân ngài ngủ, đêm nay khẳng định ấm áp!”
“Ngươi mệt rồi!” Lão phu nhân duỗi chân, cảm giác chân linh hoạt rất nhiều, ấm áp, trong lòng mềm nhũn, “Ngươi đó ~”
Lê Uyển cảm thấy nhẹ nhàng, ngồi ở mép giường, chờ lão hô hấp phu nhân đều đều, mới lặng lẽ lui đi ra ngoài, Giang mụ mụ theo nàng cầm giày đặt lên ghế ở ven tường, nàng ngượng ngùng, “Giang mụ mụ...”
“Ngồi xuống thay ủng mưa đi, về nghỉ ngơi sớm một chút!”
Giang mụ mụ không rõ hôm nay sao nàng lại tới, trên mặt lão phu nhân cao hứng, bà cũng liền không so đo.
Lê Uyển nào dám kêu Giang mụ mụ hầu hạ nàng mang giày, cầm lấy ủng đi mưa, nhanh chóng đổi hảo, kêu Tử Lan cầm giày theo, nàng bung dù lên, nhìn Giang mụ mụ phất tay “Giang mụ mụ, ngày mai còn tới cọ cơm, phiền toái ngài nhiều hơn!”