Editor: trucxinh0505
Hạ Thanh Thanh một tay cầm dù giấy, một tay nhéo hộp gấm, khi lên thuyền, thuyền lắc lư, trọng tâm nàng không xong, nha hoàn phía sau kịp đỡ nàng mới không té ngã, sau đó, đứng vững vàng, nàng xoay người lại, ánh mắt quạnh quẽ nhìn bên này vẫy vẫy tay, vào khoang thuyền.
Triệu thị lại lau hai dòng nước mắt, thuận tiện liếc mắt xẻo Lê Uyển một cái, Lê Uyển hơi hơi mỉm cười, mặc kệ. Triệu thị tức khí không phát được, mắt hạnh hơi trừng, đỡ tay nha hoàn đi rồi, đi ngang bên người Tần Mục Ẩn, ném xuống một câu “Thanh Thanh đi rồi, ta tuy nhận hảo ý của ngươi, đối với nàng, đừng nghĩ ta cấp sắc mặt tốt!”
Sắc mặt Tần Mục Ẩn bất động, Triệu thị đi vài bước xa, cũng không nghe được hắn trả lời.
Thanh âm Triệu thị không nhỏ, Lê Uyển cũng nghe tới thấy, kinh ngạc liếc qua Tần Mục Ẩn, Triệu thị nói nhận hảo ý của hắn, chẳng lẽ là mấy quyển sách kia?
Đầu óc nàng có cái gì chợt lóe lướt qua, đúng rồi, thái độ lão phu nhân đối với nàng rõ ràng, sai rồi, không thấy mặt ôn hòa, đúng rồi, mặt cười giúp đỡ nàng. Ngày đó, lão phu nhân đi Vân Ẩn Tự, nên sinh khí sẽ không nói nàng, đối với nàng ở sau lưng rải lời đồn hãm hại Hạ Thanh Thanh cũng không biết gì, trong lòng Triệu thị rõ ràng lại không hướng lão phu nhân tố khổ, nghĩ đến ở giữa cùng Tần Mục Ẩn đạt chung nhận thức.
Đi lên trước, há mồm nghĩ cảm ơn hắn, Tần Mục Ẩn đã xoay người đi rồi.
Thần sắc Lê Uyển ngẩn ra, đi nhanh theo, đi có chút nóng nảy, giày dẫm vào trong nước, nước bắn ướt váy, màu trắng gạo thêu kim tơ sắc váy hoa dài nhiễm một vòng vết bẩn, giày mặt cũng dơ hết.
Phảng phất như nàng không thấy, đuổi theo Tần Mục Ẩn, thanh âm thở gấp gáp, “Hầu gia, cảm ơn người giúp ta gạt lão phu nhân!”
Bước chân Tần Mục đình chỉ, không dấu vết dừng ở làn váy trên tay nàng, cùng nơi khác bất đồng, một đôi tay đẫy đà trắng nõn, lúc này, bên trên chảy một giọt vết bẩn, “Không cần, mẫu thân nhiều sự tình, chuyện tức phụ còn muốn mẫu thân nhọc lòng, nói thêm, ta làm nhi tử cũng có sai!”
Nâng bước muốn đi, lại bị một đôi tay kéo lại, dư quang thoáng nhìn, tay nàng nắm trên quần áo hắn, vết bẩn trên mu bàn tay chảy qua khe hở ngón tay.
Tần Mục Ẩn hơi nhíu mày, “Còn có chuyện gì?”
Lê Uyển chỉ là theo bản năng không nghĩ theo bóng dáng hắn mới duỗi tay đem hắn giữ chặt, bị hắn hỏi đến sửng sốt.
Hai người liền duy trì tư thế đó một lúc, Tử Lan căng dù che mưa, dừng ở đầu vai Tần Mục Ẩn, Lê Uyển nhíu nhíu mi, phân phó Tử Lan, “Đem dù thu, đừng làm ướt áo choàng hầu gia!”
Mà giúp Tần Mục Ẩn bung dù Toàn An cũng chú ý, dù hắn dính nước, rơi trên cánh tay Lê Uyển nhiễm một vòng trên quần áo nàng, hắn cũng vội vàng thu dù.
Dư lại hai người, đứng ở trong mưa.
“Hôm nay hầu gia không vội đi, ta mới học vài món ăn, muốn làm cho lão phu nhân nếm thử, lại lo lắng hương vị không tốt, không bằng, hầu gia giúp ta xem thử hương vị?”
Lê Uyển nghĩ tới lời nói đi trước, lời nói tới rồi bên miệng liền có chút túng quẫn, đời trước yêu Tần Mục Ẩn quá sâu, lấy lòng nịnh nọt ăn tận xương cốt không phải trong chốc lát là có thể sửa đổi được.
Tần Mục Ẩn nhìn sắc trời, nhấp môi suy nghĩ một lát, gật đầu.
Lê Uyển nhẹ nhàng thở ra, cầm dù từ trong tay Tử Lan, căng ra, đi ở bên cạnh hắn.
Mí mắt Tần Mục Ẩn hơi buông xuống, thấy nàng một tay dẫn theo làn váy, một tay cầm ô, hai mắt cẩn thận đánh giá mặt đường.
Vớ trên chân Lê Uyển ướt nước mưa, mỗi bước nàng đi càng cẩn thận, cảm giác tay trái trống không, ngửa đầu, dù đã ở trong tay Tần Mục Ẩn, “Đi thôi, trời lạnh, hồi phủ sớm chút!”
Lê Uyển thở dài, nàng thiếu chút nữa suy nghĩ nhiều rồi.
Trong phòng đốt lò sưởi, thay đổi quần áo ra, Tần Mục Ẩn cũng rực rỡ hẳn lên, cầm một quyển sách trong tay ngồi trên ghế, biểu tình chuyên chú, áo choàng xanh đen thêu hoa màu tối, bên hông đeo khóa nịch, bên trên treo một cái túi tiền, một cái ngọc trụy.
Tầm mắt lưu chuyển tới túi tiền dính nước mưa, mặt nàng hơi đỏ lên, bên trên túi tiền thêu một mảnh cây trúc, bên sườn thêu chữ — Ẩn, thành thân ngày thứ hai nàng đưa cho hắn, cho rằng hắn đã ném đi, không nghĩ tới hắn sẽ mang theo trên người.
Mí mắt Tần Mục Ẩn nâng lên, theo ánh mắt nàng, gỡ xuống túi tiền, “Không tìm thấy túi tiền thích hợp, liền dùng cái này, có chuyện gì sao?”
Lê Uyển không nghĩ cùng hắn nói chuyện, Tần Mục Ẩn sẽ không khen người, nói một câu dài là quá nhiều, nàng không trông mong gì, nói “Hầu gia ngồi một lát, ta đi phòng bếp!”
Trù nghệ Lê Uyển không tồi vẫn là công lao của Tần Mục Ẩn, hắn không chỉ có thói ở sạch, phương diện ăn cực kén chọn, đầu bếp Bắc Duyên Hầu phủ là Tần Mục Ẩn tìm từ các nơi, mỗi người mỗi tay nghề riêng.
Thừa Vương từng trêu ghẹo hắn, nói Tần Mục Ẩn không lo làm quan lo đi mở tửu lầu, định phú bá một phương, nghĩ đến bộ dáng Tần Mục Ẩn thành phú hào, bụng phệ, lưng hùm vai gấu, chung quanh đi theo một đoàn râu quai nón, nàng bật cười.
Nàng cười, trong phòng an tĩnh lại, vẫn là Tử Lan nhắc nhở nàng, “Phu nhân, canh giờ không còn sớm!”
Lê Uyển hoàn hồn, đối với ánh mắt nghi hoặc của Tần Mục Ẩn, nàng thẹn thùng dời đầu đi, đi phòng bếp.
Lý mụ mụ còn đang dưỡng thương, phòng bếp một mình Trương mụ mụ quản, được nàng phân phó, phòng bếp không có lộn xộn.
Đồ ăn rửa sạch để sẵn trên mâm, Lê Uyển thoáng đảo qua, hành tây, khoai tây, thịt gà, ớt cay, đậu hủ, tất cả đã cắt tốt, nàng chỉ nấu là được.
Tôm lột, khoai tây ti chua cay, gà Cung Bảo, xương sườn củ cải canh, nghĩ kỹ rồi, nàng đeo tạp dề, phân phó nhóm lửa.
Tử Lan ở cửa thủ, trong mắt có lo lắng, phu nhân chưa từng làm đồ ăn, lúc ấy nói nấu ăn chính là nhất thời hồ đồ, nàng nhìn Tử Thự vẫy tay, nhỏ giọng nói “Ngươi đi phòng bếp thiên viện chuẩn bị mấy thứ đồ ăn, đợi lát nữa phu nhân không cao hứng ngươi liền mang sang!”
Lê Uyển xuống bếp vì lấy lòng hầu gia, mùi vị không tốt chắc chắn trong lòng Lê Uyển không thoải mái, nói Tử Thự chuẩn bị đồ ăn tốt, Lê Uyển làm không thể ăn cũng có thể có đồ ăn cứu chữa, phía dưới không lộ tiếng gió, nói hầu gia là phu nhân làm cho, hầu gia sẽ không hoài nghi.
Ánh mắt Lê Uyển sáng ngời, không biết Tử Lan đều vì nàng tìm đường lui tốt.
Muối, hồ tiêu, nước tương, douban, cho nhiều ít, cầm muỗng múc nàng liền ước lượng, nấu gần xong sẽ vớt ra trước nếm thử hương vị một chút, Lê Uyển trực tiếp bày toàn bộ ra mâm.
Tử Lan nghiêng đầu nhìn, đừng nói, nhìn qua màu sắc không tồi.
Món cuối cùng là tôm lột, đời trước Lê Uyển am hiểu đồ ăn, trước đem lột vỏ tôm sống, sau đó cho ớt khô, hoa tiêu, bát giác, hồi hương trộn đều, thịt tôm biến hồng, ướp trộn hai lần mới đem nấu!
Sở dĩ lột vỏ tôm là vì Tần Mục Ẩn, mười ngón không dính nước, chuyện lột tôm dơ tay hắn sẽ không làm, người khác lột, hắn ngại dơ cũng sẽ không ăn, mà hắn, lại thích ăn tôm.
Đầu bếp Tĩnh An Viện khi làm tôm, đều sẽ lột vỏ sống sau đó nấu, nàng cùng Tần Mục Ẩn sinh sống nhiều năm mới biết được chuyện này.
Nàng muốn hỏi hắn một chút, đều là người khác lột tôm, vì sao phải lột vỏ sống sau đó nấu hắn mới ăn.
Cởi bỏ tạp dề, cả trán Lê Uyển đầy mồ hôi, Tử Lan móc khăn tay ra đưa cho nàng, Lê Uyển lắc đầu, “Ra mồ hôi, ta tắm gội trước!”
Nàng không thích nấu bếp nguyên do là tại đây, nấu xong trên người một cổ khói dầu, hương vị hỗn tạp, khó chịu cực điểm, nàng ngửi ở đầu vai, quả thực, tất cả đều là mùi vị ớt cay và hồ tiêu.
Đồ ăn bày lên bàn, Tần Mục Ẩn đánh giá nàng vài lần, Lê Uyển hơi i mỉm cười, ngồi xuống, lấy cho hắn nửa chén cơm, “Hầu gia dùng bữa đi!”
Tần Mục Ẩn cầm lấy chiếc đũa, Lê Uyển cúi đầu rũ mắt, nhẹ nhàng uống một ngụm canh, nàng không thích ăn cơm, quá khô, ăn khó chịu, canh thì lại khác, uống vào bụng xong, ấm áp, cả thể xác và tinh thần thư giãn.
Tần Mục Ẩn nếm một ngụm, đã diễn phải diễn cho đến nơi đến chốn, Lê Uyển hỏi hắn, “Hương vị thế nào, lão phu nhân có thể không thích hay không?”
Kỳ thật trong lòng nàng sớm đã rõ ràng, về ẩm thực lão phu nhân không quá bắt bẻ, nàng tùy ý làm chút thức ăn, lão phu nhân đều sẽ thực nể tình khen ngợi nói đồ ăn ngon.
Tần Mục Ẩn chưa cho nàng hồi đáp, mỗi món trên bàn nếm một chút..
Lê Uyển cho rằng hắn sẽ không mở miệng, hắn lại há mồm nói, “Hương vị không tồi, giống đầu bếp có mấy năm làm trù nghệ, trước kia ngươi học qua?”
Lê Uyển phốc một cái, thiếu chút nữa bị sặc canh.
Biết không thể gạt được Tần Mục Ẩn, đỏ mặt, gật đầu, “Thời điểm ở trong phủ, có theo mẫu thân trộm học một ít!”
Hắn không ăn tôm chưa lột, không ăn rau thơm, hành thái, chén cơm không thích đầy, thà ăn hai chén, cũng không nhận một chén áp đầy cơm, nàng đều minh bạch. Thanh âm Tần Mục Ẩn vừa chậm nói “Ta không kén ăn, đồ ăn trước đưa thư phòng đều rất tốt!”
Lê Uyển bĩu bĩu môi, rõ ràng miệng không đúng lòng. Nàng lo lắng Tần Mục Ẩn ăn không ngon, cả ngày dặn dò phòng bếp hầm canh thịt cho hắn, hai ba ngày không thấy có thức ăn chay, Tần Mục Ẩn thích chay mặn phối hợp, nếu là mới vừa thành thân nàng sẽ cho rằng lời Tần Mục Ẩn là nói thật, kỳ thật không phải thế.
Còn tưởng rằng hai ngày này nàng đổi tính, vừa rồi bĩu môi còn lộ ra tính trẻ con, Tần Mục Ẩn hạ ánh mắt, bổ sung “Có thức ăn chay nữa bữa cơm cực tốt!”
Lê Uyển lúc này mới cười rộ lên, “Thiếp thân minh bạch, về sau sẽ nói phòng bếp chú ý chút!”
Đồ ăn trên bàn bị hai người gắp gắp ăn, đồ ăn đúng ý Tần Mục Ẩn, hắn ăn nhiều hơn, Lê Uyển bởi vì nghĩ thông suốt một ít việc nên ăn theo đến no căng.
Lê Uyển ghé vào trên bàn không nghĩ muốn nhúc nhích, “Tử Thự, phân phó người thu thập bàn!”
Nàng nghiêng đầu, trong phòng duy nhất cái giường mỹ nhân đã bị chiếm, Lê Uyển đành phải đi đến ngồi bên bàn trà, ngồi trên ghế, bụng nặng trĩu, khó chịu vô cùng, trái lại Tần Mục Ẩn, trên người đắp một cái chăn, tay gối lên sau đầu, híp mắt, biểu tình thích ý.
Trong lòng nàng bất bình, đi lên trước, “Hầu gia, có phải ăn nhiều hay không?”
Tần Mục Ẩn mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ hồ, Lê Uyển bị ánh mắt đen trầm nhìn, thanh âm đều thay đổi, “Hầu gia, đi ra ngoài tản bộ tiêu thực không?”
Ánh mắt Tần Mục Ẩn ý vị sâu xa, Lê Uyển chịu không nổi, dời mắt đi, nàng đi, nàng ghét vẻ mặt hắn nhàn nhã, có tâm trêu cợt hắn mà thôi, xoay người, nghĩ nên hồi phòng nằm nghỉ tốt nhất.
“Đi thôi!”
Lê Uyển nghe được hắn nói.
Bên ngoài không biết mưa ngừng khi nào, trên trời đầy sương, trong mông lung lộ ra bầu trời màu lam.
Đi tới cửa, bên ngoài, Tử Tình vội vàng đến, mặt đầy vui sướng, “Chủ tử, chủ tử, phu nhân tới thăm ngài, hiện giờ đang ở Tĩnh An Viện nói chuyện cùng lão phu nhân!”
Đến gần, Tử Tình thả chậm bước chân, uốn gối hành lề, hai má ửng đỏ “Cấp hầu gia thỉnh an!”
Lê Uyển đáy mắt hiện lên trào phúng, nàng thật đúng là có thể diễn, cho rằng đi được cấp có thể che giấu nhìn thấy Tần Mục Ẩn sau trên mặt ửng hồng?
Tử Tình chờ Tần Mục Ẩn kêu nàng đứng dậy, đợi một hồi cũng không có động tĩnh, ngẩng đầu, ánh mắt Tần Mục Ẩn căn bản không đặt ở trên người nàng, khẽ cắn môi, nàng lại nói.
Lê Uyển hoàn toàn đen mặt, “Tử Lan, dẫn Tử Tình đi!”
Trước mặt Tần Mục Ẩn nàng không làm gì Tử Tình, Tử Tình là nha đầu hồi môn của nàng, như vậy nàng cũng sẽ không có mặt mũi.
Hai mắt Tử Lan liếc xéo Tử Tình, lôi kéo nàng đi, làm trò trắng trợn câu dẫn hầu gia trước mặt phu nhân, Tử Lan thoáng nghĩ, sợ rằng tâm tư của Tử Tình không chỉ một hai ngày, nếu không, phu nhân sẽ không chán ghét nàng như thế.
Chải vuốt rõ ràng, trên tay Tử Lan liền dùng lực, Tử Tình đau đến kêu to oa oa “Tử Lan, ngươi véo ta làm gì, ta không có đắc tội ngươi!”
Khóe miệng Tử Lan giơ lên, trào phúng nói, “Đã đắc tội rồi!”
Hạ Thanh Thanh một tay cầm dù giấy, một tay nhéo hộp gấm, khi lên thuyền, thuyền lắc lư, trọng tâm nàng không xong, nha hoàn phía sau kịp đỡ nàng mới không té ngã, sau đó, đứng vững vàng, nàng xoay người lại, ánh mắt quạnh quẽ nhìn bên này vẫy vẫy tay, vào khoang thuyền.
Triệu thị lại lau hai dòng nước mắt, thuận tiện liếc mắt xẻo Lê Uyển một cái, Lê Uyển hơi hơi mỉm cười, mặc kệ. Triệu thị tức khí không phát được, mắt hạnh hơi trừng, đỡ tay nha hoàn đi rồi, đi ngang bên người Tần Mục Ẩn, ném xuống một câu “Thanh Thanh đi rồi, ta tuy nhận hảo ý của ngươi, đối với nàng, đừng nghĩ ta cấp sắc mặt tốt!”
Sắc mặt Tần Mục Ẩn bất động, Triệu thị đi vài bước xa, cũng không nghe được hắn trả lời.
Thanh âm Triệu thị không nhỏ, Lê Uyển cũng nghe tới thấy, kinh ngạc liếc qua Tần Mục Ẩn, Triệu thị nói nhận hảo ý của hắn, chẳng lẽ là mấy quyển sách kia?
Đầu óc nàng có cái gì chợt lóe lướt qua, đúng rồi, thái độ lão phu nhân đối với nàng rõ ràng, sai rồi, không thấy mặt ôn hòa, đúng rồi, mặt cười giúp đỡ nàng. Ngày đó, lão phu nhân đi Vân Ẩn Tự, nên sinh khí sẽ không nói nàng, đối với nàng ở sau lưng rải lời đồn hãm hại Hạ Thanh Thanh cũng không biết gì, trong lòng Triệu thị rõ ràng lại không hướng lão phu nhân tố khổ, nghĩ đến ở giữa cùng Tần Mục Ẩn đạt chung nhận thức.
Đi lên trước, há mồm nghĩ cảm ơn hắn, Tần Mục Ẩn đã xoay người đi rồi.
Thần sắc Lê Uyển ngẩn ra, đi nhanh theo, đi có chút nóng nảy, giày dẫm vào trong nước, nước bắn ướt váy, màu trắng gạo thêu kim tơ sắc váy hoa dài nhiễm một vòng vết bẩn, giày mặt cũng dơ hết.
Phảng phất như nàng không thấy, đuổi theo Tần Mục Ẩn, thanh âm thở gấp gáp, “Hầu gia, cảm ơn người giúp ta gạt lão phu nhân!”
Bước chân Tần Mục đình chỉ, không dấu vết dừng ở làn váy trên tay nàng, cùng nơi khác bất đồng, một đôi tay đẫy đà trắng nõn, lúc này, bên trên chảy một giọt vết bẩn, “Không cần, mẫu thân nhiều sự tình, chuyện tức phụ còn muốn mẫu thân nhọc lòng, nói thêm, ta làm nhi tử cũng có sai!”
Nâng bước muốn đi, lại bị một đôi tay kéo lại, dư quang thoáng nhìn, tay nàng nắm trên quần áo hắn, vết bẩn trên mu bàn tay chảy qua khe hở ngón tay.
Tần Mục Ẩn hơi nhíu mày, “Còn có chuyện gì?”
Lê Uyển chỉ là theo bản năng không nghĩ theo bóng dáng hắn mới duỗi tay đem hắn giữ chặt, bị hắn hỏi đến sửng sốt.
Hai người liền duy trì tư thế đó một lúc, Tử Lan căng dù che mưa, dừng ở đầu vai Tần Mục Ẩn, Lê Uyển nhíu nhíu mi, phân phó Tử Lan, “Đem dù thu, đừng làm ướt áo choàng hầu gia!”
Mà giúp Tần Mục Ẩn bung dù Toàn An cũng chú ý, dù hắn dính nước, rơi trên cánh tay Lê Uyển nhiễm một vòng trên quần áo nàng, hắn cũng vội vàng thu dù.
Dư lại hai người, đứng ở trong mưa.
“Hôm nay hầu gia không vội đi, ta mới học vài món ăn, muốn làm cho lão phu nhân nếm thử, lại lo lắng hương vị không tốt, không bằng, hầu gia giúp ta xem thử hương vị?”
Lê Uyển nghĩ tới lời nói đi trước, lời nói tới rồi bên miệng liền có chút túng quẫn, đời trước yêu Tần Mục Ẩn quá sâu, lấy lòng nịnh nọt ăn tận xương cốt không phải trong chốc lát là có thể sửa đổi được.
Tần Mục Ẩn nhìn sắc trời, nhấp môi suy nghĩ một lát, gật đầu.
Lê Uyển nhẹ nhàng thở ra, cầm dù từ trong tay Tử Lan, căng ra, đi ở bên cạnh hắn.
Mí mắt Tần Mục Ẩn hơi buông xuống, thấy nàng một tay dẫn theo làn váy, một tay cầm ô, hai mắt cẩn thận đánh giá mặt đường.
Vớ trên chân Lê Uyển ướt nước mưa, mỗi bước nàng đi càng cẩn thận, cảm giác tay trái trống không, ngửa đầu, dù đã ở trong tay Tần Mục Ẩn, “Đi thôi, trời lạnh, hồi phủ sớm chút!”
Lê Uyển thở dài, nàng thiếu chút nữa suy nghĩ nhiều rồi.
Trong phòng đốt lò sưởi, thay đổi quần áo ra, Tần Mục Ẩn cũng rực rỡ hẳn lên, cầm một quyển sách trong tay ngồi trên ghế, biểu tình chuyên chú, áo choàng xanh đen thêu hoa màu tối, bên hông đeo khóa nịch, bên trên treo một cái túi tiền, một cái ngọc trụy.
Tầm mắt lưu chuyển tới túi tiền dính nước mưa, mặt nàng hơi đỏ lên, bên trên túi tiền thêu một mảnh cây trúc, bên sườn thêu chữ — Ẩn, thành thân ngày thứ hai nàng đưa cho hắn, cho rằng hắn đã ném đi, không nghĩ tới hắn sẽ mang theo trên người.
Mí mắt Tần Mục Ẩn nâng lên, theo ánh mắt nàng, gỡ xuống túi tiền, “Không tìm thấy túi tiền thích hợp, liền dùng cái này, có chuyện gì sao?”
Lê Uyển không nghĩ cùng hắn nói chuyện, Tần Mục Ẩn sẽ không khen người, nói một câu dài là quá nhiều, nàng không trông mong gì, nói “Hầu gia ngồi một lát, ta đi phòng bếp!”
Trù nghệ Lê Uyển không tồi vẫn là công lao của Tần Mục Ẩn, hắn không chỉ có thói ở sạch, phương diện ăn cực kén chọn, đầu bếp Bắc Duyên Hầu phủ là Tần Mục Ẩn tìm từ các nơi, mỗi người mỗi tay nghề riêng.
Thừa Vương từng trêu ghẹo hắn, nói Tần Mục Ẩn không lo làm quan lo đi mở tửu lầu, định phú bá một phương, nghĩ đến bộ dáng Tần Mục Ẩn thành phú hào, bụng phệ, lưng hùm vai gấu, chung quanh đi theo một đoàn râu quai nón, nàng bật cười.
Nàng cười, trong phòng an tĩnh lại, vẫn là Tử Lan nhắc nhở nàng, “Phu nhân, canh giờ không còn sớm!”
Lê Uyển hoàn hồn, đối với ánh mắt nghi hoặc của Tần Mục Ẩn, nàng thẹn thùng dời đầu đi, đi phòng bếp.
Lý mụ mụ còn đang dưỡng thương, phòng bếp một mình Trương mụ mụ quản, được nàng phân phó, phòng bếp không có lộn xộn.
Đồ ăn rửa sạch để sẵn trên mâm, Lê Uyển thoáng đảo qua, hành tây, khoai tây, thịt gà, ớt cay, đậu hủ, tất cả đã cắt tốt, nàng chỉ nấu là được.
Tôm lột, khoai tây ti chua cay, gà Cung Bảo, xương sườn củ cải canh, nghĩ kỹ rồi, nàng đeo tạp dề, phân phó nhóm lửa.
Tử Lan ở cửa thủ, trong mắt có lo lắng, phu nhân chưa từng làm đồ ăn, lúc ấy nói nấu ăn chính là nhất thời hồ đồ, nàng nhìn Tử Thự vẫy tay, nhỏ giọng nói “Ngươi đi phòng bếp thiên viện chuẩn bị mấy thứ đồ ăn, đợi lát nữa phu nhân không cao hứng ngươi liền mang sang!”
Lê Uyển xuống bếp vì lấy lòng hầu gia, mùi vị không tốt chắc chắn trong lòng Lê Uyển không thoải mái, nói Tử Thự chuẩn bị đồ ăn tốt, Lê Uyển làm không thể ăn cũng có thể có đồ ăn cứu chữa, phía dưới không lộ tiếng gió, nói hầu gia là phu nhân làm cho, hầu gia sẽ không hoài nghi.
Ánh mắt Lê Uyển sáng ngời, không biết Tử Lan đều vì nàng tìm đường lui tốt.
Muối, hồ tiêu, nước tương, douban, cho nhiều ít, cầm muỗng múc nàng liền ước lượng, nấu gần xong sẽ vớt ra trước nếm thử hương vị một chút, Lê Uyển trực tiếp bày toàn bộ ra mâm.
Tử Lan nghiêng đầu nhìn, đừng nói, nhìn qua màu sắc không tồi.
Món cuối cùng là tôm lột, đời trước Lê Uyển am hiểu đồ ăn, trước đem lột vỏ tôm sống, sau đó cho ớt khô, hoa tiêu, bát giác, hồi hương trộn đều, thịt tôm biến hồng, ướp trộn hai lần mới đem nấu!
Sở dĩ lột vỏ tôm là vì Tần Mục Ẩn, mười ngón không dính nước, chuyện lột tôm dơ tay hắn sẽ không làm, người khác lột, hắn ngại dơ cũng sẽ không ăn, mà hắn, lại thích ăn tôm.
Đầu bếp Tĩnh An Viện khi làm tôm, đều sẽ lột vỏ sống sau đó nấu, nàng cùng Tần Mục Ẩn sinh sống nhiều năm mới biết được chuyện này.
Nàng muốn hỏi hắn một chút, đều là người khác lột tôm, vì sao phải lột vỏ sống sau đó nấu hắn mới ăn.
Cởi bỏ tạp dề, cả trán Lê Uyển đầy mồ hôi, Tử Lan móc khăn tay ra đưa cho nàng, Lê Uyển lắc đầu, “Ra mồ hôi, ta tắm gội trước!”
Nàng không thích nấu bếp nguyên do là tại đây, nấu xong trên người một cổ khói dầu, hương vị hỗn tạp, khó chịu cực điểm, nàng ngửi ở đầu vai, quả thực, tất cả đều là mùi vị ớt cay và hồ tiêu.
Đồ ăn bày lên bàn, Tần Mục Ẩn đánh giá nàng vài lần, Lê Uyển hơi i mỉm cười, ngồi xuống, lấy cho hắn nửa chén cơm, “Hầu gia dùng bữa đi!”
Tần Mục Ẩn cầm lấy chiếc đũa, Lê Uyển cúi đầu rũ mắt, nhẹ nhàng uống một ngụm canh, nàng không thích ăn cơm, quá khô, ăn khó chịu, canh thì lại khác, uống vào bụng xong, ấm áp, cả thể xác và tinh thần thư giãn.
Tần Mục Ẩn nếm một ngụm, đã diễn phải diễn cho đến nơi đến chốn, Lê Uyển hỏi hắn, “Hương vị thế nào, lão phu nhân có thể không thích hay không?”
Kỳ thật trong lòng nàng sớm đã rõ ràng, về ẩm thực lão phu nhân không quá bắt bẻ, nàng tùy ý làm chút thức ăn, lão phu nhân đều sẽ thực nể tình khen ngợi nói đồ ăn ngon.
Tần Mục Ẩn chưa cho nàng hồi đáp, mỗi món trên bàn nếm một chút..
Lê Uyển cho rằng hắn sẽ không mở miệng, hắn lại há mồm nói, “Hương vị không tồi, giống đầu bếp có mấy năm làm trù nghệ, trước kia ngươi học qua?”
Lê Uyển phốc một cái, thiếu chút nữa bị sặc canh.
Biết không thể gạt được Tần Mục Ẩn, đỏ mặt, gật đầu, “Thời điểm ở trong phủ, có theo mẫu thân trộm học một ít!”
Hắn không ăn tôm chưa lột, không ăn rau thơm, hành thái, chén cơm không thích đầy, thà ăn hai chén, cũng không nhận một chén áp đầy cơm, nàng đều minh bạch. Thanh âm Tần Mục Ẩn vừa chậm nói “Ta không kén ăn, đồ ăn trước đưa thư phòng đều rất tốt!”
Lê Uyển bĩu bĩu môi, rõ ràng miệng không đúng lòng. Nàng lo lắng Tần Mục Ẩn ăn không ngon, cả ngày dặn dò phòng bếp hầm canh thịt cho hắn, hai ba ngày không thấy có thức ăn chay, Tần Mục Ẩn thích chay mặn phối hợp, nếu là mới vừa thành thân nàng sẽ cho rằng lời Tần Mục Ẩn là nói thật, kỳ thật không phải thế.
Còn tưởng rằng hai ngày này nàng đổi tính, vừa rồi bĩu môi còn lộ ra tính trẻ con, Tần Mục Ẩn hạ ánh mắt, bổ sung “Có thức ăn chay nữa bữa cơm cực tốt!”
Lê Uyển lúc này mới cười rộ lên, “Thiếp thân minh bạch, về sau sẽ nói phòng bếp chú ý chút!”
Đồ ăn trên bàn bị hai người gắp gắp ăn, đồ ăn đúng ý Tần Mục Ẩn, hắn ăn nhiều hơn, Lê Uyển bởi vì nghĩ thông suốt một ít việc nên ăn theo đến no căng.
Lê Uyển ghé vào trên bàn không nghĩ muốn nhúc nhích, “Tử Thự, phân phó người thu thập bàn!”
Nàng nghiêng đầu, trong phòng duy nhất cái giường mỹ nhân đã bị chiếm, Lê Uyển đành phải đi đến ngồi bên bàn trà, ngồi trên ghế, bụng nặng trĩu, khó chịu vô cùng, trái lại Tần Mục Ẩn, trên người đắp một cái chăn, tay gối lên sau đầu, híp mắt, biểu tình thích ý.
Trong lòng nàng bất bình, đi lên trước, “Hầu gia, có phải ăn nhiều hay không?”
Tần Mục Ẩn mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ hồ, Lê Uyển bị ánh mắt đen trầm nhìn, thanh âm đều thay đổi, “Hầu gia, đi ra ngoài tản bộ tiêu thực không?”
Ánh mắt Tần Mục Ẩn ý vị sâu xa, Lê Uyển chịu không nổi, dời mắt đi, nàng đi, nàng ghét vẻ mặt hắn nhàn nhã, có tâm trêu cợt hắn mà thôi, xoay người, nghĩ nên hồi phòng nằm nghỉ tốt nhất.
“Đi thôi!”
Lê Uyển nghe được hắn nói.
Bên ngoài không biết mưa ngừng khi nào, trên trời đầy sương, trong mông lung lộ ra bầu trời màu lam.
Đi tới cửa, bên ngoài, Tử Tình vội vàng đến, mặt đầy vui sướng, “Chủ tử, chủ tử, phu nhân tới thăm ngài, hiện giờ đang ở Tĩnh An Viện nói chuyện cùng lão phu nhân!”
Đến gần, Tử Tình thả chậm bước chân, uốn gối hành lề, hai má ửng đỏ “Cấp hầu gia thỉnh an!”
Lê Uyển đáy mắt hiện lên trào phúng, nàng thật đúng là có thể diễn, cho rằng đi được cấp có thể che giấu nhìn thấy Tần Mục Ẩn sau trên mặt ửng hồng?
Tử Tình chờ Tần Mục Ẩn kêu nàng đứng dậy, đợi một hồi cũng không có động tĩnh, ngẩng đầu, ánh mắt Tần Mục Ẩn căn bản không đặt ở trên người nàng, khẽ cắn môi, nàng lại nói.
Lê Uyển hoàn toàn đen mặt, “Tử Lan, dẫn Tử Tình đi!”
Trước mặt Tần Mục Ẩn nàng không làm gì Tử Tình, Tử Tình là nha đầu hồi môn của nàng, như vậy nàng cũng sẽ không có mặt mũi.
Hai mắt Tử Lan liếc xéo Tử Tình, lôi kéo nàng đi, làm trò trắng trợn câu dẫn hầu gia trước mặt phu nhân, Tử Lan thoáng nghĩ, sợ rằng tâm tư của Tử Tình không chỉ một hai ngày, nếu không, phu nhân sẽ không chán ghét nàng như thế.
Chải vuốt rõ ràng, trên tay Tử Lan liền dùng lực, Tử Tình đau đến kêu to oa oa “Tử Lan, ngươi véo ta làm gì, ta không có đắc tội ngươi!”
Khóe miệng Tử Lan giơ lên, trào phúng nói, “Đã đắc tội rồi!”