Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 107

Editor: trucxinh0505

Trên mặt Lê Uyển ngứa, dường như có cái gì đang bò, mở mắt ra, trong tay Tần Mục Ẩn nắm một dúm tóc nàng, nhẹ nhàng phất trên mũi nàng, lông mi thon dài rũ xuống, ánh mắt thâm thúy, nàng ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, không tính đã trễ, “Hầu gia hôm nay không có việc gì sao?”

Tần Mục Ẩn duỗi tay lướt qua sau đầu nàng, đỡ nàng ngồi dậy, lót cho nàng một cái gối dựa, chỉ vào cửa sổ, trên cửa sổ an trí hai bồn hoa sơn chi, sáng nay, Toàn An đi bên ngoài mua về, thời điểm này, hoa sơn chi trong kinh không nhiều lắm, làm khó hắn có tâm, “Thích không?”

Hoàng Thượng lâm triều sẽ điều tra chuyện Hạ Văn Bang, hắn không có chức quan trong người, đi hay không đi không có ảnh hưởng gì, “Lâm triều có Hoàng Thượng, ta có đi hay không không có ảnh hưởng gì.”

Đương nhiên không phải, Lê Uyển nhớ rõ chuyện Hạ phủ, hôm qua Triệu thị nháo động lớn, nếu không phải Hạ phủ thật gặp việc khó, Triệu thị không học người la lối khóc lóc, Hạ phủ tới kinh thành thời gian không dài, Triệu thị khác Lưu thị, Lưu thị đối với quy củ Đại Hộ Nhân gia từng khát khao một đoạn thời gian, sau mới từ bỏ, mà Triệu thị, mỗi tiếng nói cử động đều dựa vào quy củ Đại Hộ Nhân gia, ngần ấy năm, giơ tay nhấc chân bộ dáng đã có vài phần phu nhân kinh thành.

Hành vi Triệu thị ngày hôm qua, trong lòng tự có khinh thường.

“Đúng rồi, ngài nói Hoàng Thượng sẽ xử trí chuyện Hạ phủ như thế nào?” Lê Uyển gom quần áo lại, trong phòng nhiều khối băng, nửa đêm, nàng cùng Tần Mục Ẩn đều dùng cái chăn mỏng, ngồi lên có chút lạnh.

Tần Mục Ẩn thấy thân mình nàng phát run, vội vàng chà xát cánh tay nàng, “Ta làm Tử Lan đem bớt khối băng trong phòng đi, nàng cứ nằm yên đi.”

Nói xong, Tần Mục Ẩn liền xốc chăn lên, thực mau đổi quần áo xong, đi đến bên mành, Tử Lan đang bưng chậu chờ.

“Tử Lan, vào nhà lấy đi một ít khối băng trong phòng, thuận tiện hầu hạ phu nhân rửa mặt.” Tần Mục Ẩn không quen nha hoàn hầu hạ, tự đi nhà kề, thời điểm đi ra, Tử Lan đem hoa sơn chi trên cửa sổ gác qua trên bàn, Lê Uyển ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay đùa nghịch lá cây hoa sơn chi.

Hoa sơn chi mới vừa hái về, bên trên còn tàn giọt sương, khóe miệng Lê Uyển hơi hơi câu lên, nhìn ra tâm tình cực tốt, Tần Mục Ẩn đứng dựa bên tủ quần áo, lẳng lặng chờ Tử Lan chải tóc cho Lê Uyển, nàng hoài hài tử, da thịt càng thêm bóng loáng, chính là nàng lại không thích soi gương, trang điểm chải chuốt cũng tùy ý rất nhiều, nàng ngồi bình chân như vại, mặt lộ vẻ yên tĩnh, Tần Mục Ẩn lẳng lặng nhìn, ánh mắt cũng nhu hòa xuống.

Năm tháng an ổn, nàng xem hoa, hắn xem nàng.

Toàn An mua hoa sơn chi không phải ý tứ hắn, bất quá, Lê Uyển rõ ràng thật sự thích, tóc chải xong, Lê Uyển luyến tiếc rút về tay, Tần Mục Ẩn tiến lên, phân phó Tử Lan truyền thiện.

“Hôm nay, nhạc phụ hẹn ta đi qua nói chuyện, nàng có nghĩ trở về không?” Hôm qua ở trong cung gặp Lê Trung Khanh, hắn nói có việc nói cùng Tần Mục Ẩn, Lê Trung Khanh không phải người nói nhiều, chuyện muốn nói việc nhiều phân nửa chuyện triều đình. Lê Uyển tính tính ngày, cách thời gian Lê Thành Lê Uy về nhà còn mấy ngày, cho nên, lắc đầu, “Ta không đi, nhị đệ tam đệ không ở nhà, hôm qua đã gặp nương, cha có nói cái gì với chàng sao?”

“Hôm qua ở trong cung cũng không nói tỉ mỉ, ta cũng không rõ ràng lắm, nàng mới hồi kinh, sợ còn không biết, năm nay nhị đệ đậu Thám Hoa, Hoàng Thượng làm nhị đệ vào Hàn Lâm Viện, tam đệ thử thử nước, thi không được tốt lắm, chính là, phía trước có nhị đệ, nhạc mẫu cao hứng, chưa nói tam đệ cái gì, theo như lời nói trước, nhạc phụ không ở, nhị đệ tam đệ ở.”

Hôm qua thời điểm Lưu thị tới cũng không có nói việc này, lòng Lê Uyển có nghi hoặc, Lưu thị không phải người biết giữ miệng, Lê Thành tăng quang Lê phủ, Lưu thị sẽ không không lấy ra khoe, “Có phải nhị đệ xảy ra chuyện gì hay không?”

Hôm qua Tần Mục Ẩn cũng mới nghe nói quan hệ Lưu thị cùng Lê Thành Lê Uy nháo cương, Lê Thành Lê Uy ở trong phủ không quá phản ứng Lưu thị, bởi vì chuyện Lê Uyển trúng độc trước đó cùng việc hôn nhân Lê Thành, hai huynh đệ đối với Lưu thị bất mãn, còn may, Lê Thành là người hiểu lễ nghĩa, không làm Lưu thị mặt mũi bên ngoài. Nếu không, truyền ra thanh danh hỏng rồi liền phiền toái.

“Trước đó không phải nhạc mẫu nghĩ nói một cửa hôn nhân cho nhị đệ sao, sau lại không biết như thế nào lại nghe nói nhạc mẫu giúp đỡ Lưu Tấn Nguyên hại nàng, hai huynh đệ cáu kỉnh lên.” Lê Uy tuổi ít hơn, tuy rằng buồn bực đối với Lưu thị, tính tình tới nhanh đi cũng nhanh, Lê Thành có suy nghĩ riêng, đều không nể mặt mũi Lưu thị, trở lại trong phủ liền thích đóng cửa lại, chỗ nào cũng không đi.

Lê Uyển không biết có chuyện này, trong lòng lo lắng, tiểu thư Lệ gia sao xứng đôi với Lê Thành, đời trước liên lụy Lê Thành đủ nhiều, “Sự kiện kia là nương hồ đồ, ta và chàng cùng về đi, buổi sáng đi Lê phủ, buổi chiều đi thăm nhà tam thúc, miễn cho Đại Đường tẩu mang theo ba cái tẩu tử lại đi qua đây!”

Lý Phương Chỉ đi rồi đứa nhỏ Chu Lộ vẫn nuôi dưỡng, thêm gần nhất việc hôn nhân Tần Mục Cánh vội, chỉ sợ Chu Lộ càng vội hơn, khó ra cửa được, cùng nhau bái phỏng, Tần Mục Ẩn nghĩ nghĩ, cũng có đạo lý, chính là, lo lắng thân mình Lê Uyển chịu không nổi, cho nên cự tuyệt, “Trước đi Lê phủ rồi nói sau.”

Lê phủ cùng thời điểm năm trước biến hóa rất lớn, Lưu thị đem bố cục sân sửa lại rất nhiều, còn xây đình đài mới, núi giả một vòng nước chảy, bên cạnh chồng chất đá cuội, cục đá lớn nhỏ không đồng nhất, nhìn qua lịch sự tao nhã hơn nhiều, Lưu thị vui rạo rực giải thích, “Tìm đại sư phong thuỷ xem qua, nói phía trước nhiều tai nạn đều là phong thuỷ không tốt…”

Lê Uyển bật cười, đi phía trước hai bước, phủ đệ Lê phủ không lớn, lại xây một tòa đình, cảm giác càng thêm chật hẹp, Lưu thị kéo cánh tay Lê Uyển, “Đây cũng là ý tứ phong thuỷ đại sư, sợ là con không rõ ràng lắm, tòa đình này mới vừa xây xong, nhị đệ liền trúng Thám Hoa, còn không phải do phong thủy trước đó không tốt sao, đợi lát nữa, con cũng đi lên ngồi một chút dính không khí vui mừng, khẩn cầu Phật Tổ phù hộ con sinh một tiểu tử mập mạp, về sau, ở Tần gia có thể đứng vững gót chân.”

Quả thực, Lưu thị vẫn lo lắng vị trí bên người Tần Mục Ẩn có người nàng khó giữ được, cười nói, “Nương, lòng con hiểu rõ, lão phu nhân cùng hầu gia đều nói, mặc kệ là nam hài hay nữ hài đều thương như nhau, người là bà ngoại sao có thể ghét bỏ đứa nhỏ chứ?”

Tần Mục Ẩn đặt tên Nặc cho hài tử, hứa hẹn cả đời, tuy Tần Mục Ẩn chưa nói cái gì, Lê Uyển cũng hiểu được ý tứ hắn, năm mươi cây hải đường, có cái gì còn không rõ? Hắn đem kiếp sau đều cho nàng.

“Con biết cái gì? Hiện tại hoài hài tử, hầu gia lại tuổi trẻ khí thịnh, tối hôm qua cha con trở về đều nói, Thái Hậu, Thục thái phi, Cẩm thái phi đều nghĩ nhét người vào hầu phủ, biết con mang thai, đang nghĩ cách nhét người đó, đúng rồi, thấy nhị đệ con không, nói chuyện cùng nó, sự kiện kia là nương không đúng, chính là cha ngươi nằm yên trên giường không nhúc nhích, vài danh đại phu nói nhìn không cứu, ta cũng bị buộc đến không có biện pháp.” Nói lên chuyện Lê Thành, Lưu thị hơi mất mát, hài tử của mình, làm sao hại bọn chúng chứ, lúc ấy tình huống khẩn cấp, bên người lại không có người thương lượng, nên nghĩ đến cái biện pháp bất tài này?

Lê Uyển đi theo thở dài, tính tình Lưu thị dường như chưa từng đứng ở góc độ các tỷ đệ nàng xem qua vấn đề, bất quá, một đống tuổi, Lê Uyển cũng không trông cậy nàng có thể sửa nhiều ít, “Lòng con hiểu rõ, nương, ngày thường người ít nhắc đến nhị đệ tam đệ, nhị đệ tuổi không nhỏ, chờ con ra ở cữ sẽ hỗ trợ xem việc hôn nhân, người với người có cùng nhau hay không còn xem duyên phận, hợp tâm ý nhị đệ mới là quan trọng nhất.”

Đời trước lệ gia tiểu thư vào cửa sau, cùng Lê Thành chưa từng có quá một ngày sống yên ổn nhật tử, đối Lưu thị cũng là ngoài sáng một bộ ngầm một bộ, làm cho Lê phủ chướng khí mù mịt, tới rồi phía sau, Lê Thành nói lên Lê phủ khi, đầy mặt thống khổ, như vậy Lê Thành, không phải Lê Uyển muốn nhìn đến.

“Ta hiểu rồi, con đi qua viện nó đi, thấy ta, sợ là nó lại không cao hứng.” Kỳ thật, Lê Thành không thích Lưu thị, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Lê Uyển, chân tướng thân mình Lê Uyển bị hao tổn Lê Thành Lê Uy đã biết, Lê Thành ít nói, cái gì đều để ở trong lòng, Lê Uy trực tiếp chạy đến trong phòng nàng náo loạn một hồi, trong lòng Lưu thị cũng khó chịu, đối với Lê Uy chất vấn nàng tìm không ra lời cãi lại, tình huống ngay lúc đó, phát hiện hành vi Lưu Tấn Nguyên quái dị, nàng cũng sẽ không hoài nghi hắn, trong mắt Lưu thị, Lưu Tấn Nguyên trước nay đều là hài tử ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, sẽ không có tâm địa ác độc hại người.

Quả thật quá sai, Lưu thị nhìn Lê Uyển, nàng còn có cơ hội đền bù sao.

Lê Thành ngồi ở trong viện, trong tay cầm quyển sách, động tác Lê Uyển đi thật nhẹ, tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, “Nhị đệ, đang xem sách gì đó?”

Lê Thành xoay người, trên mặt bình tĩnh vô lan xẹt qua một tia cao hứng, thực mau, bao phủ ở giữa mày, thần sắc chợt tắt, ổn trọng nói, “Đại tỷ, tỷ đã đến rồi?” Thân mình Lê Uyển quả thực như Lưu thị nói, trừ bỏ bụng to, không có nhiều thịt.

Lê Uyển ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn một vòng quanh sân, “Ta nhớ rõ trước đệ không thích sân cách cục, không phải nương thỉnh người nối lại một lần sao? Sao đệ lại không nối lại sân.” Lê Thành khác Lê Uy, Lê Thành học đòi văn vẻ, thích thơ từ ca phú, nói chuyện vụng về, trong xương cốt vẫn là người văn nhã, cảnh sắc chỗ sân này ít, dựa vào tính tình Lê Thành, chỗ ngoặt hành lang sẽ trồng vài cọng tịch mai mới đúng.

Lê Thành ngẩn ra, hắn không nói qua cùng bất luận kẻ nào không thích sân cách cục, đó là Lê Uy, hắn chưa từng đề qua, vì sao Lê Uyển liếc mắt một cái liền đã nhìn ra?

Thấy hắn kinh ngạc, nháy mắt Lê Uyển biết nói lỡ miệng, cười cười, che giấu cảm xúc đáy lòng, nói, “Ta thấy biểu tình đệ bình đạm, nếu không phải chán ghét sân, chẳng lẽ là thấy ta đệ không cao hứng sao?”

“Không có, ta thấy đại tỷ đến, đáy lòng tự nhiên rất cao hứng.” Lê Thành vội vàng giải thích, tầm mắt dừng ở trên bụng Lê Uyển, hơi hơi đỏ mắt, Lê Uyển giống khi còn nhỏ vỗ bả vai hắn, “Nương đều nói với ta, tính tình nhị đệ ta hiểu, hiện tại đệ là cữu cữu, quá khứ qua liền qua đi, đứa nhỏ sinh hạ biết có một vị cữu cữu là Thám Hoa, khẳng định sẽ thực vui vẻ, nhị đệ, có muốn sờ sờ bé một chút hay không?” Lê Uyển ưỡn bụng, ngồi ở trên ghế, nghẹn hài tử, một chút cũng không thoải mái.

“Nương đều nói cùng tỷ rồi?” Lê Thành thật cẩn thận nhìn Lê Uyển, “Đệ cũng không phải giận gì nương, chỉ là giận chính mình, trong nhà chỉ có tỷ là nữ tử, theo lý thuyết đệ cùng tam đệ là chỗ dựa che chở, không nghĩ tới…” Lê Thành nghĩ Lê Uyển chịu ủy khuất, đột nhiên hỏi, “Tỷ, gả cho hầu gia, có thể rất mệt hay không?”

Lúc này, mới vừa tiến sân bước chân khựng lại, mặt Tần Mục Ẩn ấm áp cứng đờ, tức thì mây đen giăng đầy, trong miệng hắn lặp lại nhấm nuốt ý tứ trong lời nói Lê Thành, gả cho hắn, mệt sao? Thật cẩn thận mà hầu hạ lão phu nhân, còn muốn xem sắc mặt hạ nhân bên người, lúc sau, nàng chịu càng nhiều ủy khuất không đếm xuể.

Lê Uyển nhẹ giọng nói gì đó, rốt cuộc Tần Mục Ẩn không đi vào, xoay người, chậm rì rì đi đến bên ngoài, mà hai người trong viện, vẫn chưa phát hiện có người đã tới.

Toàn An đi theo phía sau Tần Mục Ẩn, Lê Uyển nói một chữ hắn đều không nghe được, phu nhân gả vào hầu phủ, người chờ xem diễn chiếm đa số, trên dưới hầu phủ đều chờ xem phu nhân chê cười, từ xưa chú ý môn đăng hộ đối, Lê Uyển cùng Tần Mục Ẩn thân thế bối cảnh kém quá nhiều, mới vừa vào phủ, phu nhân xử sự làm người liền nhìn ra được, còn may, phía sau, phu nhân chậm rãi đổi tính.

Lê Uyển bồi Lê Thành nói chuyện, lúc sau đi tìm Lê Uy, Lê Uy đang làm ná, đã mười mấy tuổi, trên mặt dơ hề hề, muốn tiến lên ôm Lê Uyển, bị Lê Thành chặn, “Hiện tại tỷ hoài hài tử, động tác đệ nhẹ chút.”

Lúc này Lê Uy mới chú ý trên người chật vật, lôi kéo miệng cười nói, “Tỷ, sớm biết hôm nay tỷ trở về, tối hôm qua đệ thức đêm làm ra, nương nói trong bụng tỷ khẳng định là một tiểu tử mập mạp, đệ làm ná cho cháu, về sau dẫn nó ra ngoài bắt chim.”

Lê Uyển nhăn nhăn mày, “Hôm nay đệ không cần đi học đường sao? Hiện tại nhị đệ có chức vị, đệ ở nhà ăn không uống không thực không tốt.” Năm nay Lê Uy mười bốn tuổi rồi, thời điểm Lê Thành mười bốn tuổi, Lưu thị đã chuẩn bị cho làm mai hắn.

Lê Uy bị Lê Uyển răn dạy đến sửng sốt, lập tức xua tay dậm dậm chân, làm bộ ủy khuất, “Nhị ca, tỷ khi dễ ta.”

“Đã bao lớn, còn có quy củ hay không, đứng thẳng, tỷ nói rất đúng, ngày mai liền đi học đường đọc sách, khi nào khảo đậu mới trở về.” Lê Thành có thành tựu hôm nay không phải Lưu thị trông chặt chẽ, là bản thân hắn thích đọc sách, biết được Lê Uyển gả vào hầu phủ, không ít người học đường nói mát, Lê Thành không nghĩ người khác cho rằng Lê Uyển vẫn luôn trợ cấp nhà mẹ đẻ, chẳng sợ Lưu thị cảm thấy cái chuyện này là quang vinh vô thượng, Lê Thành không làm được.

Lê Uy không nói, rũ đầu, một bộ rầu rĩ không vui, Lê Uyển không biết nên khóc hay cười, “Đã bao lớn rồi, sao giống như chưa lớn vậy, không đi học đường, cũng nên tìm chút chuyện mà làm, năm nay đệ mười bốn tuổi, cũng không thể tới bốn mươi tuổi còn ở trong nhà chẳng làm nên trò trống gì đi?”

Lê Uy bất mãn bĩu bĩu môi, phản bác Lê Uyển, “Sao chẳng làm nên trò trống gì, thời điểm đệ bốn mươi tuổi con cháu đề huề, hừ…”

Lê Uyển cùng Lê Thành liếc nhau, dở khóc dở cười.

Ba tỷ đệ nói chuyện vô cùng náo nhiệt, ở thư phòng, Tần Mục Ẩn ngồi một mình, Lê Trung Khanh lâm triều còn chưa có trở về, Tần Mục Ẩn tùy ý lật hai trang quyển sách, đều là sách trong miệng Lê Uyển nói tổ tiên truyền xuống, quả giá trị thực liên thành, từng trang lật qua, thư phòng chỉ còn lại tiếng lật sách sàn sạt, biểu tình Tần Mục Ẩn chuyên chú, Lê Trung Khanh đã trở lại khi nào, hắn cũng chưa lưu ý.

“Hầu gia tới rồi?” Lê Trung Khanh trở lại trong phủ, chuyện Hạ phủ trên triều đình Hoàng Thượng có quyết đoán, toàn bộ đoàn người bị xét nhà miễn chức quan, lưu đày ra kinh, trừ Hạ Văn Bang, Hoàng Thượng nói tuổi tác Hạ Văn Bang đã cao, ba cái hài tử phía dưới là nhân tài đáng bồi dưỡng, cho nên, chỉ miễn chức quan Hạ Văn Bang, không lưu đày khổ sai.

“Nhạc phụ.” Tần Mục Ẩn gác sách trong tay thư đứng dậy hành lễ cùng Lê Trung Khanh, thái độ kính cẩn nghe theo, biểu tình đạm nhiên.

Lê Trung Khanh đối với con rể này vô cùng vừa lòng, người khác nói Lê phủ trèo cao hầu phủ, chính là, thái độ Tần Mục Ẩn đối với Lê phủ trước nay đều khiêm tốn có lễ, chưa từng khinh thường bọn họ, lần này, Lê Thành trúng Thám Hoa, hắn thăng chức quan, chênh lệch cùng Bắc Duyên Hầu phủ cũng nhỏ lại.

“Sao không bồi cùng Uyển Nhi?” Lê Trung Khanh nghĩ nghĩ, Uyển Nhi đi tìm Lê Thành Lê Uy nói chuyện, không khí Lê phủ không thật vậy mà đã nửa năm, cũng không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, chuyện này, Lưu thị làm không đúng, chính là, hắn càng coi trọng thái độ Lê Thành gặp chuyện, dù cho trong lòng không thích Lưu thị, ngầm lạnh như băng, trước mặt người vẫn chừa mặt mũi cho Lưu thị, có Lê Thành đè nặng, hành vi Lưu thị điệu thấp, đây là Lê Trung Khanh nghe ngóng được thực vui,

Tần Mục Trang là Trạng Nguyên, tuổi Tần Mục Trang lớn, được Trạng Nguyên cũng chưa đắc chí, Lê Thành chỉ là một Thám Hoa, gác trước mắt người, căn bản không để trong lòng, Lưu thị sống yên ổn thì tốt rồi, không cần lo lắng gặp rắc rối nơi nơi.

“Ta thấy tỷ đệ các nàng cửu biệt gặp lại có rất nhiều điều muốn nói, đúng rồi, ngài nói có việc nói với ta, triều đình còn có tình huống gì khác sao?” Tính tình Lê Trung Khanh không phải dựa tin đồn vô căn cứ, tất là phát hiện có cái gì.

Lê Trung Khanh ngồi xuống, Tần Mục Ẩn đổ một ly trà cho hắn, đưa tới, Lê Trung Khanh tiếp nhận, trà còn ấm, Lê Trung Khanh nhấp một ngụm.

“Chuyện Hạ phủ xảy ra, hầu gia, chuyện này, ta cảm thấy có chỗ không thích hợp, cữu cữu ngài làm người ngày thường nhiều ít ngài cũng rõ ràng chút, nói hắn cùng mấy quan viên đi lại gần ta tin tưởng, chính là tội danh kết bè kết cánh tham ô nhận hối lộ, sợ là trong đó có ẩn tình khác, Hoàng Thượng không có phái người tra tiền tài Hạ phủ, ta cảm thấy trong tay cữu cữu ngài cũng không có bạc.”

Ánh mắt Tần Mục Ẩn trầm xuống, ý tứ Lê Trung Khanh là sau lưng Hạ Văn Bang còn có người, thần sắc chợt tắt, Tần Mục Ẩn tinh tế hồi tưởng một phen ngày thường cùng người Hạ phủ đi lại gần, trong đó không có người khả nghi nào, “Nhạc phụ, ngày thường ở kinh thành, người có từng chú ý người xuất nhập Hạ phủ có không giống người trong kinh hay không?”

Phía trước, Tần Mục Ẩn vẫn luôn hoài nghi một sự kiện, sau Lê Uyển bị thương hắn cũng quên mất.

Lê Trung Khanh lắc đầu, hiện tại hắn là Hình Bộ thượng thư, chỉ phụ trách bắt người tra án, đối với Hạ phủ, cũng không có chú ý quá nhiều, bất quá là từ ngôn hành cử chỉ Hạ Văn Bang thấy ra được sơ hở, Hạ phủ ở kinh thành căn cơ cùng Lê phủ ở trong kinh thành giống nhau, nhưng mà, năm nay Hạ Văn Bang ăn mặc thật sự mộc mạc, rõ ràng là quần áo năm rồi, sự tình hậu trạch hắn không hiểu biết rõ ràng, nhưng tính tình Lưu thị thích tích cóp bạc đều sẽ không quên mỗi một quý cấp người trong phủ thêm mấy bộ quần áo mới, huống chi Triệu thị so Lưu thị càng chú trọng phương diện quy củ này.

“Ta hiểu được, đúng rồi, Cẩm thái phi nương nương cùng Hoàng Hậu nương nương trước có hiểu lầm cái gì không?” Hôm qua tiến cung, Cẩm thái phi ám chỉ bản thân phúc khí không tốt, tính tình Tần Tử Vận, Tần Mục Ẩn xem ở trong mắt, sẽ không bạc đãi Cẩm thái phi, huống chi, Cẩm thái phi là thân mẫu Hoàng Thượng.

“Hoàng Hậu nương nương chưởng quản hậu cung, mọi việc gọi người chọn không làm lỗi gì, đối với Thái Hậu nương nương hiếu thuận, mà Hoàng Thượng từ trong bụng nàng sinh ra, phỏng chừng Cẩm thái phi nương nương cảm thấy nàng nên cao hơn Thái Hậu một đoạn mới đúng.” Lê Trung Khanh đem tiệc sự gần nhất trong cung mở nói ra, Cẩm thái phi nương nương trước kia cùng thế nhân vô tranh, nếu không có Thái Hậu, thân phận nàng tôn quý nhất trong hậu cung, mà Thái Hậu vẫn tồn tại thật tốt! Trong lòng Cẩm thái phi liền không thoải mái.

Cùng Tần Mục Ẩn lường trước không sai biệt lắm, Cẩm thái phi bởi vì Hoàng Hậu nương nương thái độ đối với Thái Hậu giống nhau trong lòng bất mãn, Tần Mục Ẩn cảm thấy Cẩm thái phi suy nghĩ nhiều, thân phận Thái Hậu nương nương ở đó, Hoàng Hậu nương nương nặng bên này nhẹ bên kia, người khác nói nhàn thoại truyền ra không tốt.

“Hoàng Thượng biết không?”

“Sợ là Hoàng Thượng cảm giác được, bất quá, chuyện hậu cung, Hoàng Thượng không hỏi đến, ta xem, Hoàng Hậu nương nương bị kẹp ở bên trong cũng không thoải mái.” Hoàng Hậu nương nương không có nhà mẹ đẻ hiển hách giúp đỡ, đệ đệ còn chưa có lớn, một cái tỷ tỷ nói chuyện xử sự không tồi, chung quy địa vị thấp, mà một vị kia, cả ngày không đem rắc rối cho Hoàng Hậu nương nương chính là tốt rồi.

Lê Trung Khanh dừng một chút, nói tiếp, “Ta lo lắng Thái Phi nương nương giận chó đánh mèo đến trên người Uyển Nhi, đặc biệt hiện tại nàng hoài hài tử, lúc sau thời điểm ngài mang nàng tiến cung, nhớ rõ tránh Thái Phi nương nương chút.” Trong cung nước sâu, Lê Trung Khanh không nghĩ Lê Uyển liên lụy trong đó.

“Tiểu tế minh bạch.”

Hai người nói chuyện hồi lâu, Tần Mục Ẩn hỏi rất nhiều chuyện Lê Uyển khi còn nhỏ, cùng với thức ăn Lê Uyển thích, lòng Tần Mục Ẩn khó chịu, trên bàn cơm thường là thái sắc hắn cùng lão phu nhân thích ăn, thậm chí hắn không hỏi qua Lê Uyển thích ăn cái gì, thấy nàng mọi thứ đều ăn, không nghĩ nàng kén ăn đến nông nỗi như thế.

Gã sai vặt bên ngoài nói tới ăn cơm, Lê Trung Khanh mới ngừng đối thoại cùng Tần Mục Ẩn “Tính tình Uyển Nhi có rất nhiều không phải, hầu gia ngài nhẫn nại chút.”

Tần Mục Ẩn thu cảm xúc, trịnh trọng nói, “Nhạc phụ, đừng xa cách tiểu tế, về sau gọi ta Mục Ẩn là được, tính tình Uyển Nhi tốt, từ trên xuống dưới hầu phủ đều thật sự kính trọng nàng, ngài cùng nhạc mẫu yên tâm đi.” Tần Mục Ẩn suy nghĩ một phen, không nói tỉ mỉ chuyện Lê Uyển bị thương, bất quá, Lê Trung Khanh biết Lê Uyển hoài hài tử cũng có thể minh bạch nàng gian khổ ngay lúc đó.

Ăn cơm trưa, Tần Mục Ẩn nắm tay Lê Uyển về phòng nàng nghỉ ngơi, phòng Lê Uyển bố trí thực diễm lệ, Tần Mục Ẩn đều không biết nàng thích nhan sắc diễm lệ như thế, chính là Lê Uyển vào phòng cũng xa lạ không thôi, cau mày, mà Lưu thị còn đang thật sự cao hứng, “Khăn trải giường ngày thường con dùng ta đều giữ cho con, nhìn một cái cái này…”

Lưu thị từ tủ quần áo lấy ra một cái khăn trải giường đủ mọi màu sắc đưa cho Lê Uyển thay, khăn trải giường là dùng các loại màu sắc và hoa văn ghép nối mà thành, Lê Uyển có đoạn thời gian thích đem màu sắc và hoa văn khâu ở bên nhau, vì cái khăn trải giường này, Lưu thị còn tìm nàng nháo quá, nói vải vóc tốt đều bị nàng cắt dư lại không nhiều không ít, lúc ấy Lê Uyển liền trả lời lại, “Như vậy vừa lúc, con làm một kiện quần áo hoa.”

Lưu thị không đợi Lê Uyển phản ứng lại, đã đem khăn trải giường trải lên trên giường, lại xoay người gọi người đem chiếu trải lên, một khắc thấy chiếu kia, Lê Uyển không thể không nói, Lưu thị đối với chuyện của nàng vẫn thực để bụng, ít nhất, có thể đem một vòng đường viền hoa thêu chiếu đều còn giữ lại, có thể nói Lưu thị đối với nàng không tốt sao.

Tần Mục Ẩn kéo kéo khóe miệng, cố nén ý cười, Lưu thị an bài xong mới lãnh nha hoàn đi rồi, Lê Uyển thật muốn tìm chỗ chui vào, thật quá mất mặt mũi.

“Trước kia nàng thích những thứ này sao?” Tần Mục Ẩn tiến lên, tay sờ sờ đường viền hoa chiếu, đường viền hoa màu hồng phấn, cùng màu sắc và hoa văn khăn trải giường, Tần Mục Ẩn lôi kéo nàng, cởi giày, bò lên trên giường, thành thật nói, “Nếu thích nói, trở về làm Tử Lan làm một bộ chiếu trong phòng chúng ta đi, nàng vui là được.”

Trong lòng Tần Mục Ẩn không thích quá hoa hòe lộng lẫy, ở phòng ngủ, Tần Mục Ẩn có thể nhịn một chút, bất quá, màu sắc và hoa văn khăn trải giường, Tần Mục Ẩn nhéo nhéo gương mặt non mềm nàng, “Cái khăn trải giường chúng ta hiện tại còn rất tốt, quá hoa lệ, ban đêm ngủ không được, người một ngủ không được cũng chỉ muốn làm chuyện khác.”

Sắc mặt Lê Uyển đỏ bừng, nghé liếc mắt hắn một cái, ý tứ Tần Mục Ẩn nàng ngầm hiểu, nằm ở khuỷu tay hắn, Lê Uyển từ từ mở miệng, “Nương vô cùng giữ kỹ, Lê phủ không giàu có, vì màu sắc và hoa văn khăn trải giường, nương quở trách ta hồi lâu, phải cha lên tiếng nương mới bỏ qua.”

Tần Mục Ẩn có thể tưởng tượng tình cảnh ngay lúc đó, nhẹ nhàng mổ một ngụm gương mặt nàng, “Nhạc phụ xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, ta thấy hắn đối với Lê Thành Lê Uy đều không bằng nàng.”

Đại Hộ Nhân gia đều muốn đứa con trai, thậm chí còn có bởi vì sinh không được nhi tử bị hưu về nhà, nhân gia nghèo hèn càng nhìn phẩm chất người, trong kinh thành, Đại Hộ Nhân gia thích nữ nhi không phải không có, có thể đem nữ nhân so nhi tử quan trọng hơn thì rất ít, Lê Trung Khanh cưng nữ nhi, bên người không có oanh oanh yến yến, ở kinh thành đều nổi danh.

“Khả năng cha cảm thấy dung mạo ta tốt, về sau là đứa Hữu Phúc khí đi, nhìn ta hiện tại còn không phải là như vậy sao?” Vẻ mặt Lê Uyển thỏa mãn, nghĩ nói không chỉ Lê Trung Khanh, lão phu nhân, hắn, đối với nàng đã đủ tốt.

Tâm Tần Mục Ẩn bị nắm đến đau, so với nàng, hắn làm được không đủ, Tần Mục Ẩn che đôi mắt nàng lại, ngay sau đó, rơi xuống rậm rạp hôn, sườn mặt Lê Uyển mắt liếc ở cửa, giãy giụa hai cái, nếu như bị người ngoài thấy liền mất mặt.

“Hầu gia!”

“Uyển Nhi, cảm ơn nàng bồi ta.” Tần Mục Ẩn chôn ở cổ nàng, rầu rĩ nói.

Hắn bất quá bởi vì nàng có một chút không giống người thường cưới nàng về nhà, được nàng yêu không cần trả giá, hắn có thể cho nàng cái gì, so với nàng, hắn hổ thẹn không bằng.

Lê Uyển theo tóc của hắn, yên lặng nói: Cảm ơn chàng bồi ta, không có chàng, tồn tại đối với ta đều là dày vò vô tận.

Hai người ở trên giường náo loạn một hồi mới ngủ, thời điểm tỉnh lại đã là chạng vạng, ngủ thực lâu, đầu Lê Uyển hôn đến trầm trầm, mặt cũng sưng lên, Tần Mục Ẩn mang giày xong, khom lưng hầu hạ nàng mang giày, bị Lê Uyển đá văng ra.

“Hiện tại nàng có mang, kêu Tử Lan phiền toái, về sau loại việc nhỏ này ta làm là được.” Khóe môi Tần Mục Ẩn treo lên nụ cười thoải mái, ngồi xổm xuống, cầm giày Lê Uyển lên mang vào chân nàng, cẳng chân phía trước có chút sưng lên, nhăn nhăn mày, nghĩ trở về hỏi Trương đại phu một chút.

Tần Mục Ẩn cùng Lê Uyển sửa lại kế hoạch, lưu tại Lê phủ ăn cơm chiều mới trở về, Toàn Phó nói người tam phòng tới, thời điểm chạng vạng mới rời đi, trong lòng Lê Uyển băn khoăn, Tần Mục Ẩn cảm thấy không sao cả, “Sợ là Đại Đường tẩu cùng tam thẩm đi qua Tĩnh An Viện, lão phu nhân biết nói như thế nào, tam thẩm sẽ không có nghĩ cái gì, hôm nay không đi Tĩnh An Viện thỉnh an lão phu nhân, đi thôi, trở về ngẫm lại nhũ danh hài tử.”

Lê Uyển bật cười, nhũ danh, không khỏi nhớ tới Tử Lan cùng Tử Thự thảo luận với nhau, “Thời điểm Tiểu chủ tử sinh ra hoa quế trong viện thơm nức, phu nhân, ngàn vạn không thể gọi là Quế Hương hay là Hoa Quế, đó là tên nha hoàn …”

Tử Lan đem mấy cái tên không thể dùng đều nói với Lê Uyển một hồi, nhiều đến nỗi Lê Uyển không nhớ được, nghe Tần Mục Ẩn nói lên, không khỏi cười ra tiếng, Tử Lan đi phía sau cũng ngượng ngùng lên, cũng là ý tứ Trương mụ mụ cùng Lý mụ mụ, có chút nhân gia thời điểm lấy nhũ danh thật sự tùy ý, kết quả, tên không khác nha hoàn nô tài trong phủ, không phải là chà đạp thân phận sao?

Mấy người Tử Lan cùng Tử Thự cũng là chịu người phía dưới gửi gắm, chính là đại quản gia cung cấp vài cái tên không thể dùng, nói là khi còn nhỏ ở trong tay mẹ mìn nghe được qua những cái tên này, tiểu chủ tử hầu phủ không giống người thường.

Lê Uyển không biết ý tưởng người phía dưới, hỏi Tần Mục Ẩn, “Hầu gia cảm thấy gọi là gì thích hợp?”

“Đại danh đã có, nhũ danh cần châm chước một chút, khi còn nhỏ nhũ danh nàng gọi là gì?” Tần Mục Ẩn không khỏi tò mò lên, hài tử khi còn nhỏ đều có tiểu danh tự, hắn cũng có.

Nhũ danh Lê Uyển nghe không tốt lắm, thời điểm nàng còn chưa có ý thức được, Lưu thị đã không gọi rồi, tới kinh thành, tên tiểu thư Đại Hộ Nhân gia một người so một người càng thâm ý, một người so một người càng dễ nghe, Lưu thị cảm thấy nhũ danh Lê Uyển không lên mặt bàn, lúc sau, vẫn luôn kêu nàng là Uyển Nhi, bất quá, khi cảm xúc Lưu thị bất ổn, cao hứng hoặc phẫn nộ, cũng có thể nghe ra từ cuối cùng.

Lê Uyển không có trả lời, hỏi lại Tần Mục Ẩn, “Hầu gia nhũ danh gọi là gì?”

Tần Mục Ẩn lắc lắc đầu, “Vào nhà sau ta nói cho nàng nghe.”

Lão phu nhân tài đức vẹn toàn, Lê Uyển khẳng định nhũ danh Tần Mục Ẩn dễ nghe, chờ Tần Mục Ẩn thật nói ra, Lê Uyển trừng lớn mắt, “Lão phu nhân nghĩ thế nào chọn cái tên này, thật là bớt việc?”

Tần Mục Ẩn nhấp nhấp khóe miệng, sau sinh hạ hắn, cơ bản là Lý mụ mụ chiếu cố hắn, lão hầu gia đã chết, lão phu nhân mới ôm hắn về bên người, người phía dưới kêu hắn thiếu gia, lão phu nhân nghĩ nghĩ, kêu hắn là A Tần, khi đã hiểu chuyện, lão phu nhân kêu hắn là Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn suy đoán, lão phu nhân kêu hắn A Tần, hơn phân nửa là nhớ thương lão hầu gia, hắn cùng lão hầu gia đều họ Tần.

Lê Uyển cũng phản ứng lại, sờ sờ bụng, dời đề tài, “Hầu gia cảm thấy con gọi là gì?”

Tần Mục Ẩn cười cười, “Nàng còn chưa nói ngươi nhũ danh, nhũ danh nàng là nhạc mẫu chọn hay là nhạc phụ chọn?” Lê Trung Khanh viết văn Tần Mục Ẩn có kiến thức qua, mà nếu là Lưu thị, Tần Mục Ẩn cười không nói.

Lê Uyển có thể tưởng tượng, nghe nói, thời điểm sinh nàng Lưu thị đặc biệt muốn ăn rau cần xào thịt, Lê Trung Khanh đi ra ngoài mua đồ ăn, bụng Lưu thị liền nổi lên phản ứng, thời điểm Lê Trung Khanh trở về, Lưu thị liền ôm nàng hoảng, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Rau cần rau cần…”

Huyện thành nghèo, nhũ danh giống nhau, so với Cẩu Đản Cẩu Thặng, Lê Uyển cảm thấy rau cần dễ nghe hơn, sau lại tới trong kinh, Lưu thị không gọi rau cần nàng còn cảm thấy nghi hoặc, sau mới biết được nguyên nhân. Lê Uyển đỏ mặt, viết hai chữ ở lòng bàn tay hắn, Tần Mục Ẩn đọc lên.

“So với ta tưởng tượng dễ nghe, nhạc mẫu không có bạc đãi nàng.”

“Đúng vậy, so với nhị đệ tam đệ, ta xem như dễ nghe, hầu gia, chàng nói bảo bảo chúng ta gọi là gì?” Nhũ danh muốn trầm trồ khen ngợi mấy năm, không thể hàm hồ, “Bằng không hỏi ý tứ lão phu nhân một chút đi, kiến thức lão phu nhân rộng rãi, biết nên kiêng dè cái gì…”

“Không cần, lão phu nhân đã nói qua với ta, đại danh ta định, nhũ danh nói nàng nghĩ.” Hài tử là của hắn cùng Lê Uyển, lão phu nhân nói không nhúng tay, Tần Mục Ẩn cùng lão phu nhân nhất trí ý tưởng, đứa bé đầu tiên của bọn họ, cái gì đều nghĩ tự tay làm lấy.

Trong khoảng thời gian ngắn Lê Uyển không có chú chủ ý, nàng không nghĩ tới lão phu nhân đều đã nói rõ ràng, “Hầu gia, qua đoạn thời gian rồi nói sau, còn có mấy tháng, ta lật sách xem, tìm xem có thích hợp hay không.”

Tần Mục Ẩn từ trên kệ sách tìm ra quyển sách tới, đưa cho Lê Uyển, “Ta lại giúp nàng nhìn xem.”

Tần Mục Ẩn ngồi ở án thư, Lê Uyển ngồi ở trên đùi hắn, một tay hắn đỡ nàng, một tay đỡ sách, tên bên trên đích xác có rất nhiều từ dễ nghe, chung quy Tần Mục Ẩn cảm thấy kém cái gì, nhìn hơn nửa canh giờ cũng không thấy được cái tên tốt, Tần Mục Ẩn cất sách, “Tính, ngày mai lại xem đi, hôm nay Đại Đường tẩu tới không gặp nàng, ngày mai sợ còn sẽ đến, ngày đường ca thành thân cùng nàng sinh sản không chênh lệch lắm, có đi được hay không còn khó mà nói, chúng ta cũng không giúp được gì.”

Tần Mục Cánh nhị hôn, Tiết Nga là đích nữ Hưng Nhạc Hầu phủ, trường hợp không thể nhỏ, hắn không thể phân thân, lão phu nhân cùng Lê Uyển cũng có chuyện riêng của mình, “Rảnh rỗi ta đi qua nhìn xem, kêu Toàn Phó đi theo đi, sợ bên người tam thẩm cùng Đại Đường tẩu thiếu chân chạy.”

Khả năng buổi chiều ngủ nhiều, nằm ở trên giường, Lê Uyển không hề buồn ngủ, nhớ tới sự tình hỏi Tần Mục Ẩn trong cung, “Hôm qua chàng trở về trễ, có phải trong cung xảy ra chuyện gì hay không?” Sau mang thai, đầu óc Lê Uyển cồng kềnh rất nhiều, có một số việc hồi lâu mới phản ứng lại, truyền thuyết dân gian truyền lưu mang thai ngốc ba năm, khi đó, thời điểm Lưu thị mắng các nàng không biết cố gắng không quên lấy chuyện này khóc lóc kể lể, Lê Uyển vẫn luôn không để bụng, thật đến trên đầu nàng, không thể không thừa nhận là sự thật.

“Không có việc gì, Hoàng Hậu nương nương cùng Cẩm thái phi náo loạn chút hiểu lầm, nhắc nhở nàng đề phòng Cẩm thái phi cũng là phòng vạn nhất.” Trong lòng Tần Mục Ẩn lo lắng, dựa vào tính tình Cẩm thái phi, thật muốn tính kế người, chỉ sợ tránh không khỏi, hơn nữa, tình huống Lê Uyển hiện tại nhịn không được nửa phần.

“Ta nói cùng Hoàng Thượng, trước chưa sinh hài tử, nàng liền không đi trong cung, ra ở cữ, lại đi thỉnh an cho Thái Hậu nương nương cùng các nương nương.” Tay Tần Mục Ẩn theo tóc nàng, hiện tại, tâm hắn càng thêm nhát gan, ngẫm nàng khả năng sẽ lọt vào tính kế, lòng Tần Mục Ẩn liền treo lên, lòng có cố kỵ, do đó trở nên thật cẩn thận lên.

Hắn so Lê Uyển chậm mấy năm mới hiểu được đạo lý này.

“Có thể không tốt lắm hay không?” Thái Hậu nương nương hoặc Hoàng Hậu đối với Lê Uyển không tồi, hiện tại đã trở lại không đi trong cung bái kiến, giống như không thể nào nói nổi.

Tần Mục Ẩn lôi kéo tay Lê Uyển, cảm giác tinh thần nàng không tồi, sau đó, chậm rãi đi xuống, thời điểm Lê Uyển phản ứng lại cả mặt đỏ thẫm, vội vàng tránh thoát, Tần Mục Ẩn giữ nàng cực vững, không để Lê Uyển nửa phần lùi bước, Trương đại phu nói sau ba tháng là được, hiện tại đều hơn sáu tháng, phía trước cũng không nháo ra chuyện gì cả.

“Uyển Nhi, một lần, hài tử đã ngủ, chúng ta nhẹ chút.” Từ ở Lê phủ nghe xong một phen lời nói Lê Uyển, hắn liền tưởng yêu thương nàng thật tốt, nghĩ đến toàn thân đau lòng nàng.

Lê Uyển vẫn còn quay đầu, lúc này, Lê Uyển cảm giác bụng đột nhiên đau từng cơn, Lê Uyển mạnh mẽ rút tay về, oán trách nói, “Hài tử còn ở đó, vừa rồi động.” Cái loại chuyện mắc cỡ này làm trò trước mặt hài tử, hơn nữa, nếu động tác Tần Mục Ẩn lớn, nàng sẽ bị thương, Lê Uyển hơi hơi hướng bên trong dịch hai phân.

Tần Mục Ẩn cười khổ, cúi người tiến lên, trấn an Lê Uyển, “Được rồi, nghe nàng, chúng ta không tới, chờ hài tử ngủ lại nói.”

Lê Uyển thấy Tần Mục Ẩn mồ hôi đầy đầu, liên tưởng xúc cảm vừa rồi, “Có phải khó chịu hay không?”

Nàng biết, thê tử sau mang thai đều phải phân phòng ngủ cùng trượng phu, lúc này, đúng là thời điểm sủng hạnh di nương thông phòng, Lê Uyển không đành lòng, khóe môi Tần Mục Ẩn câu lên, chậm rãi, đem trên người nóng rực áp xuống, “Không có việc gì…”

Tần Mục Ẩn nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, hết thảy * toàn nhân nàng dựng lên, nàng không muốn, hắn liền không có *.

“Thiệt tình yêu một người, sẽ quên thống khổ cùng ủy khuất của bản thân, có đôi khi, chẳng sợ không thể ở bên nhau, chỉ muốn, người ấy sinh hoạt thật tốt, còn tồn tại, tình yêu ta vẫn không thay…” Đây là Lê Uyển trả lời Lê Thành.

Tần Mục Ẩn chưa bao giờ biết, yêu một người, có thể hèn mọn đến nông nỗi như thế, ôm lấy Lê Uyển, Tần Mục Ẩn châm chước thật lâu sau, cũng không biết Lê Uyển ngủ hay chưa, “Uyển Nhi, ta và nàng giống nhau…”

back top