Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 117

Editor: trucxinh0505

Thời điểm Bàng Chỉ Doanh vào nhà mặt lộ vẻ khó xử, trên mặt Lê Uyển không hiển lộ nửa phần, đáy lòng ẩn ẩn có suy đoán, khách khí mà chỉ vào ghế bên cạnh, “Tam phu nhân tới? Mau mời ngồi, Tử Lan, phụng trà!”

Bàng Chỉ Doanh gượng ép mà kéo kéo khóe miệng, cười đến khó coi, đồng thời ngồi xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một chồng ngân phiếu, Lê Uyển coi như không nhìn thấy, tự ngồi uống trà, nghe nàng không tình nguyện nói lên, “Tần phu nhân, chuyện của ngươi ta giúp ngươi hỏi qua lão gia nhà ta, năm nay sợ là không có khả năng.”

Trong đó đã xảy ra chuyện gì, chính Bàng Chỉ Doanh cũng không rõ ràng lắm, Ngô Tông Nghị trực tiếp cự tuyệt, Bàng Chỉ Doanh một bên hỏi thăm qua chuyện cô em chồng đưa lễ năm, Ngô Tông Nghị nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, nếu không phải Lê Uyển chỉ nàng không thể tự loạn đầu trận tuyến chỉ sợ nàng sẽ lộ ra sơ hở.

“A, có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Bàng Chỉ Doanh đem ngân phiếu gác ở trên bàn, Lê Uyển không nhận, cười nói, “Ngân phiếu vốn chính là nhờ ngài hỗ trợ làm việc, năm nay không có khả năng nói vậy sang năm sẽ có, Ngô phủ cũng phải đưa lễ năm cho Ngô tiểu thư đúng không? Hạ nhân Ngô phủ đi Huyện An Viễn thuận tiện hỗ trợ mang trở về cũng như nhau mà.”

Bàng Chỉ Doanh nhụt chí nói, “Ý tứ Lão gia năm nay hoặc là sang năm chỉ sợ cũng chưa cơ hội.” Nàng sao không có nghĩ tới, nhưng Ngô Tông Nghị thật sự kỳ quái, rất không nghĩ nói chuyện Huyện An Viễn, nàng cũng không thể đuổi sát không bỏ, đem ngân phiếu trả lại, vẻ mặt không tha, “Tần phu nhân vẫn là tìm người khác hỗ trợ đi, chuyện này, ta bất lực.”

Lê Uyển nhăn nhăn mày, dưới ánh mắt Bàng Chỉ Doanh trả ngân phiếu, theo sau, chậm rãi nhét trở lại trên tay nàng, “Nào có đạo lý đưa bạc thu hồi lại, không biết Nhị lão gia nói như thế nào cùng ngươi?”

Bàng Chỉ Doanh không có nghi ngờ hắn, chần chờ mà nắm ngân phiếu, đem một phen lời Ngô Tông Nghị nói cho Lê Uyển nghe, “Ý tứ lão gia năm nay An gia gặp chút phiền toái không thể đem lễ vật tới, ta kêu hắn có thể hỗ trợ một chút, lão gia không nói lời nào…”

Tiễn Bàng Chỉ Doanh đi, Lê Uyển trở lại chính phòng, Tần Mục Ẩn ôm Duy Nhất ngồi ở bên cửa sổ, trong tay cầm quyển sách mỗi ngày nàng viết về con, mũi anh đĩnh, ngũ quan tinh xảo, Lê Uyển từ từ đi đến, ôm qua hài tử trong lòng ngực hắn, “Hầu gia, người đoán Ngô gia làm sao không?”

Tần Mục Ẩn lật sách trong tay đọc mới kinh ngạc phát hiện Duy Nhất biến hóa lớn như vậy, thời điểm hắn không có cảm giác gì bé đã lớn lên, Tần Mục Ẩn ghé mắt, “Tam phu nhân nói cái gì?”

Lê Uyển nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ Duy Nhất, thấy nàng nhíu nhíu mày, buông tay ra, chậm rãi nói, “Ba vị lão gia Ngô gia chỉ sợ là cảm kích, Tam phu nhân nói An gia gặp chút chuyện, vài thập niên chưa từng có chuyện không đem lễ năm năm, bất quá thật sự có phải hay không còn chờ thương thảo, hầu gia, ngài chuẩn bị làm như thế nào?”

An gia ở Huyện An Viễn căn cơ thâm hậu, làm như thế nào còn muốn hỏi qua ý tứ Hoàng Thượng, chậm rì rì đem quyển sách khép lại, đứng dậy, vuốt phẳng nếp uốn góc áo, “Cụ thể còn muốn thương nghị cùng Hoàng Thượng, giữa trưa không cần chờ ta dùng bữa, ta tiến cung một chuyến.”

An gia xa hoàng đế, trong đó định là còn có chút cái gì Tần Mục Ẩn không rõ ràng lắm, Cẩm thái phi sợ là không hiểu rõ, Ngô gia không nịnh bợ Thừa Vương mà lựa chọn Ngô Giáp Nghi cách xa nhau vạn dặm, tất là cho rằng chuyện Ngô Giáp Nghi cùng An gia mưu hoa nhất định có thể thành công.

Lê Uyển thu cất quyển sách, hỏi Tử Lan hôm nay ngày mấy.

“Ngày mười tháng tư, có chuyện gì ạ?”

Ngày mười tháng tư, Lê Uyển nhíu nhíu mày, ngày mai là thơ hội Phương gia, vài lần yến hội phía trước nàng nói cùng Lưu thị là bởi vì Duy Nhất nên chưa đi, ngày mai, lại không đi, sợ Lưu thị sẽ tức giận. Lưu thị phải nói việc hôn nhân cho Lê Thành, nàng đáp ứng rồi không thể không đi, Tử Lan chọn ba thân quần áo từ tủ quần áo cho Lê Uyển nhìn một phen, lựa chọn một thân màu sắc mộc mạc, “Chọn cho tiểu thư màu sắc vui mừng, chọn hai bộ đi.”

“Vâng.” Quần áo Duy Nhất nhiều, phần lớn thiên màu đỏ, Tử Lan chọn hai thân màu đỏ, một thân màu vàng cùng màu lam cho vào rổ, lúc sau, lại thả mấy cái tã vào.

Chiêu Dương Điện, Tần Mục Ẩn đúng sự thật nói cùng Hoàng Thượng, Nhân Sùng Đế khiếp sợ, “Ngươi đi về trước đi, khu thủy tai, ngày mai lâm triều trẫm sẽ phái Thư Nham đi trước, mà Huyện An Viễn, Mục Ẩn, chỉ sợ muốn ngươi đi một chuyến.” Phóng nhãn triều đình, trừ bỏ Tần Mục Ẩn, thật đúng Nhân Sùng Đế tìm không thấy người thích hợp chọn.

“Hoàng Thượng, Huyện An Viễn ba năm khô hạn triều đình chẳng quan tâm dân oán sớm đã sôi trào, vi thần tiến đến lại có không ổn, giang sơn là giang sơn Hình gia, chỉ có người hoàng gia mới có thể trấn an dân tâm.” Tần Mục Ẩn không phải vì tư tâm riêng, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, bá tánh đối với triều đình phần lớn oán hận nhằm vào thượng vị giả.

Nhân Sùng Đế tưởng tượng ngược lại liền minh bạch, “Là trẫm suy nghĩ không chu toàn, người tới, triệu An Vương tiến đến yết kiến.” An Vương thân là Vương gia, hắn đi nói đại biểu thân phận chính là toàn bộ hoàng gia, đích xác so thích hợp Tần Mục Ẩn hơn.

Tần Mục Ẩn đi rồi Nhân Sùng Đế lại đi trong cung Cẩm thái phi, còn may, chuyện Ngô gia cùng An gia Cẩm thái phi không biết gì.

Sáng sớm, chân trời nhảy ra bụng cá trắng, ánh nến trong phòng ẩn ẩn muốn tắt đi, cảm giác người bên người giật giật, Tần Mục Ẩn còn buồn ngủ mà mở mắt ra, mắt xem xét sắc trời ngồi dậy cùng Lê Uyển, hắn hoang mang, “Sao dậy sớm như vậy?” Trong phòng đốt địa long, ấm áp dễ chịu, Tần Mục Ẩn duỗi tay bắt lấy quần áo Lê Uyển, tiếng nói mang theo khàn khàn mới tỉnh, “Ngủ tiếp một lát đi, hôm nay Hoàng Thượng triệu đại thần nghị sự, ta ở trong phủ bồi các nàng.”

Lê Uyển lưu loát xoay người xuống giường, Duy Nhất đã tỉnh, cẳng chân đá chăn trên người, tay lộ ở bên ngoài, bắt loạn nơi nơi, Lê Uyển bế hài tử lên, liếc mắt Tần Mục Ẩn trên giường lười biếng nhàn tản, “Hầu gia quên ta đáp ứng mẫu thân rồi muốn đi tham gia thơ hội sao?”

Phía trước, lão phu nhân nói hài tử quá nhỏ, ra cửa bị kinh sợ, Lê Uyển nhớ tới chuyện tắm ba ngày lòng còn sợ hãi, cho nên chối từ tới hiện tại, hôm nay nếu lại không đi, Lưu thị bên kia khó mà nói chuyện.

Tần Mục Ẩn nhăn nhăn mày, “Thơ hội? Nàng chuẩn bị tốt thơ sao?”

Trước đây Lê Uyển thu thiệp người không đi, Tần Mục Ẩn bận trước bận sau cũng quên hỏi, không nghĩ hôm nay lại tâm huyết dâng trào, “Nàng đi nhà ai?”

“Phương gia, lão gia tử Phương gia là viện sĩ thư viện Kỳ sơn, tiên hoàng cũng từng thỉnh hắn nhập Hàn Lâm Viện bị hắn cự tuyệt, hầu gia có nhận thức sao?” Hỏi xong Lê Uyển liền cảm thấy không phải vừa hỏi sao? Người trong kinh làm sao Tần Mục Ẩn không biết, huống chi, thanh danh Phương gia tốt, mỗi năm, thư viện Kỳ sơn ra tiến sĩ đều là nhiều nhất, còn từng liên tục ba lần ra Trạng Nguyên Thám Hoa, Lê Thành Lê Uy phía trước cũng đọc sách ở thư viện Kỳ sơn.

“Nghe qua, thơ hội Phương gia người đi không ít, nàng ôm Duy Nhất không có tiện, sao gì ta không có việc gì, đợi lát nữa đưa nàng đi qua.” Tần Mục Ẩn xoay người, bắt lấy quần áo đi nhà kề, thuận tiện kêu Tử Lan vào nhà hầu hạ Lê Uyển rửa mặt chải đầu.

Lê Uyển một thân áo ngoài thiển sắc, váy dài hoa thạch lựu rơi xuống, áo khoác tường vân năm màu, mày thanh mi đen, da như ngưng chi, mặt phấn má đào, mắt hàm xuân thủy, theo bản năng xem xét áo choàng một thân màu xanh đen Tần Mục Ẩn, mím môi, kéo váy, đi đến bên cạnh người Tần Mục Ẩn, nhấc chân, sửa sửa cổ áo hắn, trước kia hắn mặc quần áo đều là nàng hầu hạ, khi nào đổi thành tự hắn làm rồi, Lê Uyển băn khoăn, “Hầu gia, phòng kim chỉ làm hai thân quần áo cho ngài, ngày mai thiếp thân có rảnh làm một thân cho ngài.”

Lê Uyển ý thức được nàng cùng duy nhất mặc giống mẹ con, quần áo Tần Mục Ẩn màu sắc quá mức dày nặng, sửa sang lại quần áo tốt, đem túi tiền bên hông hắn thay đổi cái thiển sắc hai người mới đi ra ngoài ăn cơm sáng.

Uống lên một chén canh, Tần Mục Ẩn đã không muốn ăn thêm, hiện giờ Lê Uyển ăn cơm cũng chậm rất nhiều, khiến cho Tần Mục Ẩn, dần dần, thời điểm ba người ra cửa, Tần Mục Ẩn một tay dẫn theo rổ, một tay nắm tay Lê Uyển, cũng may người hầu phủ đã quen, trừ bỏ cảm khái hầu gia phu nhân cảm tình còn không có nói bậy.

Lên xe ngựa, Tần Mục Ẩn đem Duy Nhất ôm ra, bé mở to mắt xem nơi nơi, thật sự mới lạ, xe ngựa đi vào đường cái, trên đường người nhiều, Duy Nhất nghe thanh âm tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, Lê Uyển cười chọc bé.

“Ta nói nàng đều nhớ kỹ sao? Thơ hội Phương gia mời người nhiều, nếu có người làm khó dễ nàng, nàng cũng có biện pháp ứng đối.” Tần Mục Ẩn dựa vào trên gối dựa, lười biếng nói.

Bất quá một đầu thơ, trong lòng Lê Uyển mặc niệm hai lần, gật gật đầu, Tần Mục Ẩn lo lắng quá mức, nàng cũng không làm thơ, người khác làm khó dễ nàng thế nào?

Tòa nhà Phương gia ở ngoài kinh, mau tới rồi, Lê Uyển bế Duy Nhất lên, bé nhắm hai mắt, ngủ ngon lành, Lê Uyển nhéo nhéo nách bé, kêu Tần Mục Ẩn quay đầu đi, lúc này uy hài tử, tới Phương trạch rồi có thể kiên trì lâu chút sẽ không nháo ra cái gì chê cười.

Lê Uyển cởi bỏ quần áo, tầm mắt Tần Mục Ẩn theo tay nàng di động mà di động, Lê Uyển trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, không có kết quả, chỉ phải nghiêng người, nâng cánh tay lên chống đỡ ánh mắt hắn, Duy nhất ngủ ngon lành, sữa bên miệng cũng không liếm mút, Lê Uyển nóng nảy, bên kia nàng trướng đến lợi hại, xoa nách Duy Nhất, muốn đem người đánh thức, nàng niết một chút, Duy Nhất động một chút, theo sau liếm mút hai cái, “Hầu gia, đem khăn đưa cho ta một chút.”

Ra cửa chỉ cầm theo quần áo Duy Nhất, nếu quần áo Lê Uyển ướt, hôm nay chỉ phải đi trở về, cởi bỏ quần áo bên kia, Tần Mục Ẩn bao phủ đi lên, Lê Uyển không bắt bẻ, cảm giác có cái gì chảy ra rào rạt, thế nhưng Tần Mục Ẩn ngậm hút, nàng xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, đẩy đẩy Tần Mục Ẩn, người sau càng thêm mạnh mẽ, lại xem Duy Nhất, cái miệng nhỏ vẫn đang ngậm sữa, Lê Uyển buồn bực, đá đá Tần Mục Ẩn, người sau ngẩng đầu, khóe miệng lan tràn sữa màu trắng.

“Sắp tới rồi, Duy Nhất uống ít, làm dơ quần áo ta liền một chuyến tay không.” Tần Mục Ẩn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, xong rồi, lại vùi đầu đi xuống, Lê Uyển cũng đành phải vậy, uy một lớn một nhỏ ăn sữa, đem hài tử đưa cho Tần Mục Ẩn, thật cẩn thận sửa sang lại quần áo, còn may, không có dính ra.

Vừa mới sửa sang xong, xe ngựa liền ngừng lại, Lê Uyển lấy gương đồng ra, tinh tế xem xét một phen, tiếp theo, vén rèm lên, Tử Lan đi tới đã đứng bên xe ngựa, “Phu nhân, tới rồi.”

Lê Uyển ôm hài tử, Tần Mục Ẩn dẫn theo rổ, nhảy xuống xe ngựa trước, duỗi tay đỡ Lê Uyển từng bước một hạ ghế, Phương lão phu nhân đứng ở cửa, ý cười doanh doanh, thời điểm nàng đưa thiếp mời vẫn là con dâu cả phía dưới nhắc tới Lê Uyển mới tặng thiệp đến Bắc Duyên Hầu phủ.

Lão phu nhân Bắc Duyên Hầu phủ có tiếng không tham gia yến hội, Phương lão phu nhân không nghĩ Lê Uyển thật sự tới, “Lão thân cấp hầu gia phu nhân…” Lê Uyển đã tiến lên một bước đưa ra một bàn tay đỡ Phương lão phu nhân, “Lão phu nhân đừng khách khí, hôm nay chúng ta tới bất quá tham gia náo nhiệt, lão phu nhân như vậy, chúng ta thật ngượng ngùng.”

“Uyển Nhi, các ngươi tới rồi?” Lúc này, Lưu thị từ phía sau đi lên, nàng hấp tấp nhìn Phương lão phu nhân cười cười, đã duỗi tay ôm qua hài tử, “Lại nặng không ít, Duy Nhất, mở mắt ra nhìn nhìn, là bà ngoại đâu.”

Lê Thành Lê Uy cũng tới, hai người kêu một tiếng tỷ tỷ tỷ phu, lại cấp chào hỏi Phương lão phu nhân, Lê Uyển chú ý Lê Thành hơi hơi không được tự nhiên, bộ dáng Lê Uy vẫn là vui tươi hớn hở.

Cùng Phương lão phu nhân hàn huyên vài câu, Tần Mục Ẩn đem rổ đưa cho Tử Lan cầm, trong rổ đựng chính là quần áo cùng tã Duy Nhất, gian ngoài treo tầng rèm vải màu sắc rực rỡ, đẹp tinh xảo, Tần Mục Ẩn theo gã sai vặt Phương gia đi rồi, Phương đại phu nhân bồi Lưu thị cùng Lê Uyển, Lê Uyển nghi hoặc, dư quang liếc đến Lưu thị cười cong mặt mày, trong lòng có suy đoán, Lê Uyển ôm hài tử, Phương đại phu nhân lo lắng có người va chạm các nàng, cho nên mời các nàng đi sân phương đại tiểu thư nghỉ ngơi, Lưu thị ôm hài tử không nghe thấy, lòng Lê Uyển có suy đoán, lại cũng không mở miệng hỏi.

Phương đại tiểu thư năm nay mười bốn tuổi, một đôi đơn phượng nhãn, mày liễu nhỏ dài, thân hình không mập không gầy, bộ dáng mặt phấn hàm xuân rất làm cho người ta thích.

“Thỉnh an Lê phu nhân cùng hầu phu nhân.” Người Phương gia thanh quý, con cháu Phương gia không có làm quan ở triều, dù cho như thế, Phương gia bằng vào thư viện Kỳ sơn thanh danh ở kinh thành không thể bỏ qua, mặt mày Lưu thị mang cười nói, “Mau đứng lên đi, cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt cần gì khách khí như thế?”

Vừa nghe lời này, Phương đại tiểu thư đỏ bừng mặt, quả thực trong đó có chuyện nàng không biết, bố cục sân Phương đại tiểu thư ngắn gọn, hoa cỏ không thể nói quý báu nhưng được chăm sóc cực tốt, nhà chính, đúng là sạch sẽ ngăn nắp hào phóng, trên kệ sách bày biện rất nhiều sách, nàng xem đến cẩn thận. Phương đại tiểu thư một bên lo sợ bất an, mẫu thân cùng Lê phu nhân thương lượng chuyện nàng rõ ràng, vị trước mắt này chính là trưởng nữ Lê phủ, được đệ đệ phía dưới kính trọng.

Dư quang liếc đến Phương đại tiểu thư có chút co quắp, Lê Uyển kinh giác nàng vượt rào rồi, “Nhà ở Đại tiểu thư lịch sự tao nhã, quả thật là thư hương thế gia…”

“Đều nhận thức nào dùng gọi là đại tiểu thư gì, xưng hô một tiếng muội muội liền tốt.” Lưu thị không cảm thấy trong đó cái gì không tốt, nàng cùng lão gia thương lượng qua, Phương gia trong ngoài đều là tốt, việc hôn nhân Lê Thành này nếu có thể nói thành, nói lên phúc khí Lê phủ, kêu Lê Uyển tới là nhìn nhìn tính tình Phương Thục, là người tốt, liền nói chuyện cùng Phương đại phu nhân, tìm cái ngày lành tới cửa cầu hôn.

Sắc mặt Phương Thục đỏ bừng, Lê Uyển buồn cười, kêu một tiếng muội muội, Phương đại phu nhân còn muốn đi phía trước tiếp đón người, đi trước, Lê Uyển ngồi xuống ở bên cửa sổ, nghe Phương Thục nói cùng Tử Lan, “Đây là đồ vật tiểu thư đi, có thể đặt lên bàn, hôm nay vội, người tới nhiều cũng sẽ không tới bên này.”

Mỗi năm Phương gia đều có thơ hội, nữ một phương, nam một phương, nam nhiều là năm sau sẽ tham gia khoa cử, được thơ hội thứ nhất thanh danh liền đi ra ngoài, thi không tốt, nếu có quan viên trong triều tiến cử, cũng có thể vào Hàn Lâm Viện, lúc ấy, Tần Mục Trang cùng Tần Mục Cánh cũng là đi Hàn Lâm Viện sau mới tham gia khoa cử.

Tử Lan ngắm mắt Lê Uyển, được gật đầu mới dám đem rổ gác xuống, Phương Thục ngâm một ly trà cho Lê Uyển, Tử Lan nhăn nhăn mày, phu nhân không uống trà, ngày xưa ngâm trà không phải trà! Mà là Trương đại phu sai người tìm lá cây từ trong núi trở về mài nhỏ, nói là có thể bài độc kéo dài tuổi thọ, lão phu nhân yêu trà tha thiết cũng sửa lại thói quen uống trà.

Ôm hài tử trong chốc lát, tay Lưu thị mỏi, ngồi xuống ở trước bàn, “Duy nhất càng thêm trầm, ta coi nàng lớn lên giống con, về sau, khẳng định là đứa Hữu Phúc khí.” Mấy ngày nay nàng tham gia yến hội nhiều, thấy nàng, không ít người nói lên vẻ mặt Lê Uyển đều là cực kỳ hâm mộ, nữ nhi nàng mệnh tốt, đương nhiên Lưu thị có chung vinh dự.

Phương Thục xoa xoa tay, thấp thỏm mà nhìn Lê Uyển, “Phu nhân, ta có thể ôm nàng một cái sao?”

Làn da Duy Nhất bóng loáng tinh tế, mi hắc môi hồng, đẹp cực kỳ, Phương trạch cũng có tiểu hài tử, bất quá đều là nam hài, Phương Thục vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu hài tử mắt thật là đẹp! Yêu thích không buông tay, không đợi Lê Uyển trả lời, Lưu thị đã đem hài tử đưa qua, Phương Thục thật cẩn thận ôm hài tử, cùng suy nghĩ nàng không sai biệt lắm, mềm mại, không nặng như Lưu thị nói.

Thấy Duy Nhất mở mắt ra, Phương Thục không chớp mắt, sợ hài tử nhận người khóc lên, Lê Uyển không biết nên khóc hay cười nói, “Ngươi không cần sợ hãi, nàng không nhận người, đừng dùng mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm nàng! Nàng sẽ không khóc.”

Có hai ngày, Toàn Tuyết ôm Duy Nhất, Duy Nhất khóc lên, mặc kệ ai ôm Duy Nhất đều không khóc, Trương mụ mụ ở hậu trạch nhiều năm, lo lắng có người động tay động chân ở trên người Toàn Tuyết, đem Toàn Tuyết kiểm tra một phen trong ngoài rồi, cái gì cũng chưa phát hiện, phía sau, Toàn Tuyết tự nghĩ tới một sự kiện, thời điểm nàng ôm Duy Nhất thích nhìn chằm chằm nàng, chỉ chốc lát sau Duy Nhất liền sẽ khóc, Lê Uyển không tin, kêu Toàn Tuyết ôm hài tử ở bên cạnh nàng nhìn mới phát hiện vấn đề, Toàn Tuyết mặt vô biểu tình, tròng mắt vẫn không nhúc nhích, đổi là nàng nhìn cũng bị thấm, huống chi là tiểu hài tử, sau cùng Toàn Tuyết nói ra vấn đề mới lại tốt lên, Toàn Trúc cùng Tử Lan còn ngầm chê cười Toàn Tuyết lớn lên quá khủng bố, tiểu hài tử thấy đều khóc.

Phương Thục kéo khóe miệng ra cười, Duy Nhất cũng há to miệng, ánh mắt Phương Thục cong thành trăng non, “Hầu phu nhân, ngài xem, tiểu thư cười.”

Duy Nhất đặc biệt thích cười, thời điểm chơi một mình thường xuyên đều là cười, Lưu thị nói nàng khi còn nhỏ không có cười nhiều như vậy, lão phu nhân nói Tần Mục Ẩn từ nhỏ chỉ một khuôn mặt, rất ít cười, Lê Uyển cùng Tần Mục Ẩn nói, người sau không cho là đúng, “Thời điểm hai ta cười ít, tự nhiên hài tử liền cười nhiều, chẳng lẽ muốn nàng cả ngày chỉ một khuôn mặt?”

Phương Thục ôm hài tử một lát, phát hiện Lê Uyển chỉ là nhấp một lần trà, như suy tư gì, chỉ chốc lát sau, nha hoàn vào nhà đổi trà, đổi cái ly Lê Uyển thành nước lọc, Lưu thị nhìn Lê Uyển làm mặt quỷ, Lê Uyển nào không rõ ý tứ nàng, cười mà không nói.

Phương Thục thật là cái thông minh, xem bài trí trong phòng, cùng Lê Thành là xứng đôi, bất quá, dù sao cũng là đại sự cả đời Lê Thành, nàng còn muốn hỏi qua ý tứ Lê Thành, chỉ chốc lát sau, Phương đại phu nhân tới, “Người bên ngoài tới không sai biệt lắm, nghe nói ngươi đến rồi, la hét mời ngươi đi ra ngoài bình phán ba danh đầu bảng đâu.”

Trong lòng Lưu thị vui mừng, Lê Uyển lại có chút chột dạ, lại nghe Phương đại phu nhân tiếp tục nói, “Ngươi không cần phải sợ hãi, Hưng Nhạc Hầu phủ, Xương nhạc hầu phủ… Vài người nhà hầu phủ đều tới, bất quá, muốn ngươi viết đầu thơ trước, đây là quy củ.”

Lê Uyển trên đường tới nghe Tần Mục Ẩn nói qua, Lưu thị vội kêu Phương Thục lấy giấy bút, Lê Uyển có thể làm thơ hay không Lưu thị không rõ ràng lắm, hiện tại thân phận Lê Uyển tôn quý đó là bên miệng lộng người khác cũng không dám nói cái gì. Lưu thị không rõ ràng lắm mục đích thơ hội, Lê Uyển lại hiểu biết rõ ràng.

Phương đại phu nhân đem giấy bút lấy ra, Lê Uyển cúi đầu, ba người cho rằng nàng đang trầm tư, kỳ thật, Lê Uyển là ngượng ngùng, Tần Mục Ẩn nói phương diện làm thơ nàng không có thiên phú, sáng nay nghe nói là Phương gia, kêu nàng lấy một đầu thơ hắn làm, chậm rì rì nâng bút lên.

Phương Thục từ nhỏ mưa dầm thấm đất, chữ Lê Uyển thanh tú có linh khí không nói, nội dung thơ sai người tìm không thấy, nếu không phải người trải qua nhiều sự tình nào sẽ có tâm cảnh như thế, Phương đại phu nhân đem thơ Lê Uyển viết xong từ nhấc lên làm khô, sau đó cuốn thành cuốn, ý cười doanh doanh đi rồi, đi phía trước nhớ tới cái gì, nói, “Người nhị phòng Vĩnh Bình Hầu phủ cũng tới, quan hệ ngươi cùng Kiều phu nhân tốt có nghĩ đến nhìn một cái không, ta lo lắng xảy ra sự cố…”

Nhị phòng dọn ra khỏi Vĩnh Bình Hầu phủ, tuy Vĩnh Bình Hầu phủ tước vị còn, bất quá, nay đã khác xưa, thêm nữa, Phương gia cố ý kết thân cùng Lê phủ, không có khả năng lãnh Chu Thấm tới bên này.

“Không có việc gì, quan hệ ta cùng chu phu nhân tốt, đợi lát nữa thời điểm an bài chỗ ngồi còn nhờ đại phu nhân xếp một chỗ chung cho chúng ta.” Chu Thấm sẽ không vì điểm này mà tức giận, cũng có chút thời gian không gặp nàng, việc hôn nhân Kiều Song Song sợ là đã định ra, đáy lòng thiệt tình cao hứng cho hai mẹ con nàng.

Phương đại phu nhân đi rồi, Lê Uyển đi nội gian cho hài tử uống sữa mới ôm ra bên ngoài, thơ hội ở một chỗ trước gác mái, mười người một bàn, đại khái có khoảng mười bàn, hơn nữa, phần lớn là nữ tử chưa xuất các, Chu Thấm phất phất tay, Lê Uyển ôm hài tử đi qua.

“Lâu rồi không gặp, ngươi càng thêm đẹp, đại tiểu thư lớn lên giống ngươi.” Chu Thấm đỡ Lê Uyển ngồi xuống, cười nói. Kiều Song Song bên cạnh nàng cũng thò người ra tiến lên, thanh thúy kêu một tiếng, “Lê tỷ tỷ.”

Kiều Song Song trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, khả năng thân hình mở ra, dáng người yểu điệu, dặm nhẹ chút phấn đã là một đại mỹ nhân, “Song Song làm mai rồi?”

Kiều Song Song không ngờ câu đầu tiên Lê Uyển nói là lời này, mặt lập tức đỏ bừng, Chu Thấm có thâm ý khác nói, “Đã là mẫu thân, nói chuyện lá gan cũng lớn, đã làm mai, nói tốt lại chờ hai năm.” Trong lòng Chu Thấm cảm kích Lê Uyển, nếu không phải nhận thức nàng, khả năng cả đời Chu Thấm đều sẽ không tồn tâm tư phân gia, rốt cuộc, người ở bên ngoài rõ ràng hơn, nếu không phải hồi Chu gia gả Kiều Song Song, Chu Thấm đều lo lắng nàng gả không ra.

Bất quá, có cái gì quan trọng hơn so với giữ được một cái mệnh? Vĩnh Bình Hầu phủ mưu hoa những chuyện đó nhị phòng các nàng không hề có tham dự, mưu phản tội lớn, lão hầu gia đã vào nội các còn không biết đủ, cuối cùng Tĩnh Khang Vương ngồi trên cái vị trí kia, Vĩnh Bình Hầu phủ còn có thể phong vương không thành sao?

Lê Uyển cười cười, Lưu thị bên cạnh nhận thức Chu Thấm, cười trêu ghẹo, “Có cái gì không thể nói, là chuyện tốt mà, chờ việc hôn nhân Lê Thành, ta hận không thể thông báo toàn kinh thành đâu.” Ngữ khí Lưu thị khoa trương làm Phương Thục đi tới phía sau ngượng ngùng dừng nện bước một chút, nàng là tới mời Lê Uyển lên ghế trên.

Chu Thấm nhìn Phương Thục, “Là nha đầu Phương gia sao?”

Lưu thị xoay người, cười đến càng vui vẻ, ngữ thanh lập tức thay đổi, ôn hòa nói “Thục nha đầu, có chuyện gì sao?”

Chu Thấm nhướng mày, hồ nghi mà nhìn Lê Uyển, Lê Uyển chớp chớp mắt, Chu Thấm hiểu ý, Phương Thục tri thư đạt lý, vào đại môn Lê phủ cũng tốt, Chu Thấm là lo lắng tính tình Lưu thị, nói gió chính là mưa, không quá chú trọng quy củ, Phương gia dòng dõi đại thư hương, cũng không biết hợp cùng Phương Thục không.

Lê Uyển mắt nhìn hướng bàn kia Phương Thục nói, lòng có khiếp đảm, bàn kia người đều là lão tổ tông quyền quý trong kinh, nàng bối phận thấp, nghĩ nghĩ, nhìn Phương Thục nói, “Ta bên này ôm hài tử, nếu bà bà ta tới hướng bên kia ngồi còn thích hợp, ta ngồi bên kia không quá hợp, ngươi nói một tiếng cùng Phương lão phu nhân, ta không đi.” Huống hồ, nàng còn ôm hài tử, đợi lát nữa nếu Duy Nhất khóc nháo lên, nghe vào lỗ tai bọn họ chỉ sợ không may mắn.

Phương Thục thực mau quay trở lại, “Tổ mẫu nói là người suy nghĩ không chu toàn, ngài ngồi ở bên này là được.” Nói, Phương Thục ngồi xuống ở bên cạnh Lưu thị, tiếp theo, một nhóm người nữa lại tới, Lê Uyển phát hiện là đại phu nhân Vấn định hầu phủ cùng các vị tiểu thư Trần gia, nhớ tới ở lễ tắm ba ngày Tần Hạt Hoàng nháo ra chuyện, Lê Uyển cười cười xem như chào hỏi qua.

Thơ hội còn chưa có bắt đầu, dần dần, có nha hoàn bắt đầu đem điểm tâm lên, Duy Nhất còn không dậy thẳng nổi eo, chỉ có thể nằm ở trong lòng ngực Lê Uyển, cười nói giỡn cùng bé, một bên nghe Chu Thấm nhỏ giọng nói chuyện Vấn định hầu phủ, “Vấn định hầu phủ đem nhị phòng phân ra, lại nói tiếp, lần trước Vấn định hầu phủ nháo hưu thê vẫn là Tần Hầu gia ra mặt giải quyết, kết quả trong lễ tắm ba ngày Duy Nhất Tần Hạt Hoàng náo loạn lên, đương nhiên, Trần lão hầu gia nổi trận lôi đình đem người đuổi ra ngoài, còn răn dạy nhị phòng một hồi, đều truyền khắp ở trong kinh.”

Chuyện này Lê Uyển là rõ ràng, Tử Lan hận không thể làm Tần Hạt Hoàng thành trò cười, thời điểm nói lên chuyện này không thiếu vui vẻ khi người gặp họa.

Chu Thấm lại nói lên chuyện ngày gần đây, “Gần nhất, Tần Hạt Hoàng nhiều năm không hoài hài tử đột nhiên có thai, Trần nhị phu nhân là người bệnh đa nghi nặng, hoài nghi hài tử không phải Trần gia, không nghĩ tới thật bị nàng đoán trúng, hài tử trong bụng Tần Hạt Hoàng không biết là của ai, Trần gia thiếu gia bị Tần Hạt Hoàng đeo nón xanh, lại bị Tần Hạt Hoàng làm cho tức giận nhiều năm, dưới sự giận dữ, đá Tần Hạt Hoàng đem hài tử trong bụng không còn, Trần gia muốn đem sự tình giấu đi, trộm đem Tần Hạt Hoàng đưa đi chùa miếu, thấy xa phu Trần gia uống say rượu, mới nói chuyện này ra, thì ra, Tần Hạt Hoàng dưỡng người bên ngoài, còn không chỉ một cái, Trần nhị phu nhân tức giận đến không nhẹ ngất qua, thời điểm tỉnh lại miệng uốn éo lời nói đều nói không rõ, đại phu nói sợ là bị trúng gió…”

Chuyện này kinh thành còn chưa có truyền ra, Chu Thấm cũng là nghe tẩu tẩu Chu gia nói, bất quá, từ trước đến nay lời đồn đãi trong kinh truyền đi rất nhanh, chờ thời điểm bọn họ hồi kinh, chuyện này sợ là nháo đến toàn thành đều biết, nàng đánh giá Trần đại phu nhân đối diện, không biết nàng cảm kích không, rốt cuộc đều là người Trần gia, làm sao không chịu liên lụy?

Lê Uyển không biết có việc này, ngẩn ra, Chu Thấm tiến đến bên lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói, “Có người nói là Tần Hầu gia làm, là cho Tần Hạt Hoàng một cái giáo huấn, ngươi nói có phải hay không?”

Lê Uyển nghẹn một cái, thật đúng là giống chuyện Tần Mục Ẩn làm được, lại nghe Chu Thấm nói, “Lão gia nhà ta nếu có một nửa quyết đoán Tần Hầu gia, ta cùng Song Song ở Vĩnh Bình Hầu phủ cũng sẽ không chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, Vĩnh Bình Hầu phủ không còn, ngày lễ ngày tết nàng vẫn sẽ hoá vàng mã, chính là, đối với những người đó lại không có nhiều cảm tình, nhiều năm chịu ủy khuất thiếu chút nữa không có mệnh, muốn nàng khóc lóc thảm thiết là lời nói dối.”

Lê Uyển mắt lé nhìn Chu Thấm, người sau không để bụng, Lê Uyển rũ xuống mắt, lông mi nồng đậm rũ xuống một bóng râm ở trên mặt, “Hầu gia làm đều là vì ta cùng Duy Nhất, mặc kệ có phải chàng làm hay không, tâm ta đều cảm kích.”

Chu Thấm gật đầu, đổi là nàng còn muốn mang ơn đội nghĩa, nhịn không được cảm khái, “Thời điểm không gặp được ngươi ta không rõ mệnh nữ tử tốt sẽ như thế, gả vào hầu phủ, bởi vì không hoài hài tử, ta có thể tận lực nhẫn nhịn, sau lại có Song Song, mọi việc ta cũng tận lực không so đo, so sánh cùng với ngươi, ta nhịn không được có chút ghen ghét.”

Nay cơn mưa qua trời lại sáng, chức quan lão gia ở triều đình thấp, chính là, Song Song nói thân, Kiều Nghiêm cũng mau thành thân, nàng không có gì cần tranh nữa.

Lê Uyển nhếch miệng cười cười, giương mắt vừa nhìn bốn phía, Phương gia tổ chức thơ hội chưa từng hạ thiệp qua Lê phủ, hiện tại mới biết người trong kinh hơi có danh vọng đều tới.

“Không có gì cần ghen ghét, người hầu phủ đơn giản, lão phu nhân lại là người dễ ở chung, ai gả đến hầu phủ đều là người Hữu Phúc khí, vận khí ta tốt thôi.”

Nàng nói khiêm tốn, Chu Thấm cũng rõ ràng nàng không dễ dàng, cuộc sống trong phủ hầu phủ trôi qua tốt, bên ngoài không ít người như hổ rình mồi, đơn giản, hết thảy đều đi qua, “Về sau, cuộc sống ngày càng tốt hơn, ngươi còn không có gặp qua mợ Song Song đi, nào ngày ngươi rảnh rỗi, ta dẫn tiến gặp ngươi…”

Lê Uyển nhớ tới nàng nói chính là bà bà tương lai Song Song, cười cười, “Được, tính tình Song Song tốt, bà bà tương lai khẳng định dễ ở chung.”

“Quả thực làm mẫu thân nói chuyện lá gan lớn…” Chu Thấm chế nhạo nàng hai câu.

Hai người hòa hợp nói chuyện, Trần đại phu nhân bên cạnh không thoải mái, chuyện nhị phòng đã nghe người ta nói, rõ ràng Chu Thấm đang nói bậy cùng Lê Uyển, bên người Trần đại phu nhân cùng mấy cái thứ nữ phía dưới bắt đầu làm mai, không khỏi, đem ánh mắt dừng ở trên người Lưu thị bên cạnh, “Gần đây Lê phu nhân tham gia yến hội không ít, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều bắt đầu làm mai sao?”

Mắt Trần đại phu nhân ngắm Phương Thục, cười đến thân thiết, “Phương gia đại tiểu thư tri thư đạt lý, ôn nhu hiền huệ, Lê phu nhân, ngươi nhặt được bảo…”

Lưu thị nhếch miệng cười, đang muốn khiêm tốn hai câu, tay áo bị Lê Uyển kéo kéo, Lưu thị không rõ nguyên do, Lê Uyển hơi hơi trầm khuôn mặt, Lưu thị không vội đáp lời, cúi đầu, suy tư một lát cũng không rõ ý tứ Lê Uyển, lại cũng rõ ràng loại này thời điểm này Lê Uyển sẽ không hại nàng.

Chu Thấm bên cạnh hỗ trợ tách ra đề tài, “Các vị tiểu thư bên người Trần đại phu nhân mỗi người thủy linh linh, ngươi nha, cũng là người Hữu Phúc khí.”

Trần đại phu nhân tuy khen Phương Thục tú tuệ, cùng Lê Thành duyên trời tác hợp, nhưng, hai người còn chưa nói thân, nếu Lưu thị thừa nhận đó là hỏng thanh danh Phương Thục rồi, Lưu thị không minh bạch, nàng cùng Lê Uyển lại rõ ràng, thu được Phương Thục cảm kích cười, Chu Thấm lắc lắc đầu, Lê Uyển giúp nàng rất nhiều, điểm việc nhỏ này không đáng nhắc đến.

Lưu thị đang ngây người, Phương Thục đứng dậy đi rồi, Lưu thị phản ứng lại nghĩ mở miệng giữ lại, Lê Uyển lại kéo kéo tay áo nàng, Trần đại phu nhân cảm thấy không thú vị, giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua! Phương Thục đem chuyện này nói cùng Phương đại phu nhân, Phương đại phu nhân buồn bực không thôi, “Quả thật là không giáo dưỡng, người nhị phòng ở lễ tắm ba ngày người khác nháo, đại phòng tới bên này nháo, con trước đừng đi bên kia, chờ việc hôn nhân con cùng Lê gia nhị thiếu gia định rồi lại nói.”

Phương Thục thẹn thùng mà dậm dậm chân.

Phương đại phu nhân thở dài, thật là con gái lớn khó giữ, Lê gia người đơn giản, tính tình Lê Trung Khanh trung hậu, làm người lương thiện, không ở bên ngoài xằng bậy, dạy dỗ ra hài tử cũng tốt, hiện giờ, chỉ xem, cái nhìn vị phu nhân Bắc Duyên Hầu kia đối với Phương Thục, Lê Thành là đại thiếu gia Lê phủ, nhưng, Phương đại phu nhân nghe hạ nhân Lê phủ xưng hô hắn nhị thiếu gia, vị trí đại tiểu thư đó là để lại cho Lê Uyển, chuyện Lê Uyển ở kinh thành không khó hỏi thăm, về điểm lão phu nhân Bắc Duyên Hầu phủ sủng nàng, sinh nữ nhi còn có thể có khí phái như vậy, Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh làm yến trăm ngày ở trong cung vẫn là một chuyến đầu, đại tiểu thư Bắc Duyên Hầu phủ, cũng là người Hữu Phúc khí.

Trong lòng Phương đại phu nhân oán trách đối với Vấn định hầu phủ, lập tức ẩn nhẫn không phát.

Ăn đến không sai biệt lắm, nữ tử tham gia thơ hội toàn bộ đi phía trước, Lê Uyển chú ý tới trên mặt đất phía trước an trí mấy cái bàn thật dài, hai tiểu thư bên người Trần đại phu nhân cũng đi, Duy Nhất ngủ rồi, tay đáp ở trước ngực Lê Uyển, Lê Uyển đem tay bé đặt quy củ lại, Duy Nhất củng củng thân mình, tay lại nâng lên đáp ở trên quần áo Lê Uyển, Lê Uyển dở khóc dở cười, lại cũng theo ý bé, lúc này, Phương đại phu nhân đã đi tới, trong lòng Lê Uyển biết Phương Thục mới vừa đem sự tình nói cùng nàng.

“Tần phu nhân, ngươi đi phía trước xem đi, lần bình phán phu tử này có ngươi, đầu thơ kia của ngươi vài vị lão phu nhân xem qua đều nói tốt, ngươi làm bình phán phu tử, các nàng cũng không hai lời.”

Lê Uyển ngượng ngùng, Chu Thấm vội tiếp nhận Duy Nhất, “Ta ôm giúp ngươi, sao con bé cũng ngủ rồi, ngươi đi xem một vòng, ngươi nói ra người ba người đứng đầu liền tốt.”

Lê Uyển gật đầu, đi qua từng hàng cái bàn, mỗi người có mỗi phong cách, chủ đề thơ hội năm nay là trái cây, Lê Uyển đi theo phía sau vài vị lão phu nhân, đi một vòng xuống, trong lòng có quyết đoán, nàng không giống vài vị phu nhân khác, thấy đẹp sẽ không tự chủ gật gật đầu, toàn bộ nàng đều nhẹ nhàng xem qua qua, luận tư lịch, nàng tuổi nhỏ nhất, đi ở cuối cùng, cho nên, người phía trước nhìn không tới biểu tình nàng, nhưng thật ra làm thơ trong lòng nữ tử có hoài nghi, cho rằng Lê Uyển không kinh nghiệm, không nên làm phu tử.

Bất quá, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra, Bắc Duyên Hầu ở kinh thành là cái dạng nhân vật gì mọi người đều kiến thức qua, cũng không dám đắc tội phu nhân Bắc Duyên Hầu.

Kế tiếp chính là thảo luận ba vị trí đầu, Lê Uyển liếc mắt hướng Chu Thấm, Tử Lan ôm bé cúi đầu dỗ dành, vào phòng, nha hoàn dâng trà lên, Hưng Nhạc Hầu phủ Tiết lão phu nhân ấm áp nhìn Lê Uyển, “Tần phu nhân có ý kiến gì không?”

Việc hôn nhân Tiết Nga cùng Tần Mục Cánh là Lê Uyển khởi đầu, Tần gia cùng Tiết gia xem như thông gia, Tiết lão phu nhân không chút nào kiêng dè cái điểm này, Lê Uyển đem ý nghĩ của mình nói, cô chỉ xem thơ không xem người, thơ làm tốt nhất là được, nàng không phải suy xét gia thế.

Lê Uyển kiến giải độc đáo, mấy người khác cũng gật đầu, bất quá, đối với đệ nhất danh cùng đệ nhị danh còn có tranh luận, Lê Uyển nghe các nàng thảo luận, tận lực hạ thấp tồn tại bản thân, Phương đại phu nhân đi vào, tiến đến bên người Lê Uyển nhỏ giọng nói hai câu, Lê Uyển nhìn Tiết lão phu nhân gật gật đầu, ra nhà ở.

“Đại phu nhân, cảm ơn ngươi.”

“Cái này có gì cảm tạ, tiểu hài tử vốn mau đói, bất quá ta đi gọi thôi, tiểu Nhã, đưa Tần phu nhân đi sân đại tiểu thư.”

“Vâng.”

Vừa đến sân Phương Thục liền nghe được một tiếng kêu khóc lớn bên trong, ở đây không người, Lê Uyển chạy đi vào, Tử Lan nhẹ nhàng thở ra, “Phu nhân, đã đổi sạch sẽ, sợ là đói bụng, thay đổi tã đại tiểu thư vẫn luôn khóc nháo không ngừng.”

Lê Uyển tiếp nhận hài tử, nghe hương vị, Duy Nhất an tĩnh lại, khóe mắt treo nước mắt, cái mũi híc híc, Phương Thục không khỏi cười, “Tới trong lòng ngực ngươi rồi sao đều không khóc nữa.”

Lê Uyển cũng buồn cười, vào nội thất, vén quần áo lên cho con ăn sữa xong, ra ngoài đã là nửa canh giờ sau, cũng không biết tính tình Duy Nhất thế nào, thời điểm uống sữa vẫn luôn a a nói, như là oán trách Lê Uyển vì sao để bé đói bụng lâu như vậy, Lê Uyển vừa yêu vừa tức, đi ra ngoài, Phương Thục nói ra ba vị trí đầu, cùng Lê Uyển nói không sai biệt lắm.

“Tần phu nhân, hiện tại ngài chính là nổi danh, tổ phụ nhìn ngài làm thơ nói không giống từ nữ tử làm, tình cảm trong đó không thua nam nhi…” Mỗi năm bình phán thơ phu tử đều sẽ triển lãm ra, năm nay bắt mắt nhất đó là Lê Uyển.

Người nhàn hồng quả diễm,

Tóc đen nhiễm sương bi,

Chỉ phát thiếu niên điên,

Đế lạc người uổng công.

Phương Thục lặp lại đầu thơ này, tổ phụ nói trong kinh ngoài Lê Uyển ra ông không tin, Lê Uyển cáo ngự trạng không phải bí mật, lại liên hệ Bắc Duyên Hầu phủ cùng Vĩnh Bình Hầu phủ, Tĩnh Khang cùng đương kim Thánh Thượng, đầu thơ này quá thích hợp.

Lê Uyển hơi hơi cúi đầu, Phương lão gia tử tuệ nhãn, buổi sáng Tần Mục Ẩn cùng nàng nghĩ thầm không cần, không nghĩ vẫn dùng tới, không được tự nhiên dời đề tài đi.

Buổi chiều, Lưu thị lôi kéo nàng đến góc hỏi ý tứ nàng, Lê Uyển gật gật đầu, “Phương đại tiểu thư tri thư đạt lý, thông tuệ hơn người, hỏi qua ý tứ nhị đệ liền có thể chọn một ngày tới cửa cầu hôn.” Thái độ hôm nay, Phương gia cũng là tưởng thúc đẩy việc hôn nhân này.

Lưu thị không khép miệng được, “Nhị đệ con nói nếu con cảm thấy tính tình tốt hắn liền không phản đối, trở về ta nói cùng cha con, nhìn xem ngày lành nào gần, nhị đệ con thành thân, tâm ta có thể buông một nửa…”

Lê Thành cùng Phương Thục có thể nhiều đề tài nói chuyện, Phương Thục lại người thức thời, bất quá, Lê Uyển lo lắng sau khi Phương Thục vào cửa, “Nương, nhị đệ thành thân rồi, chuyện trong nhà đều giao cho đệ muội quản đi…” Đích xác Lưu thị không phải nói chuyện đương gia!

Thân mình Lưu thị cứng đờ, hung hăng liếc mắt trừng nhìn Lê Uyển một cái, tức giận nói, “Một đám toàn khinh thường ta, ta không đương gia ai dưỡng các ngươi lớn như vậy?”

Lê Uyển nghe ngữ khí nàng xem ra Lê Trung Khanh đã nói qua chuyện này cùng nàng, tính tình Lê Uyển mềm lại, đem ý tứ trong lời nói Trần đại phu nhân trước đó nói cùng nàng nghe, Lưu thị tức giận đến dậm chân, con dâu nàng còn chưa có vào cửa liền có người nghĩ hư thanh danh nàng, “Không được, ta đi tìm nàng, nàng cũng mang nữ nhi lại ghen ghét nói vậy có lý sao?”

Lê Uyển đỡ trán, “Nương, đợi lát nữa chúng ta liền trở về, nháo lên, không mặt mũi vẫn là Phương gia.”

Lưu thị xem như đem ghi hận trên người Vấn định hầu phủ.

back top