Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 126

Editor: trucxinh0505

Trên mặt đại phu nhân không nhịn được, liếc mắt nghê cảnh cáo bên tứ tiểu thư làm một cái, trên mặt cố cười vui, nói, “Ngươi nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, cũng thường đi theo ta ở trước mặt ngươi, chuyện không lớn không nhỏ, đợi lát nữa Tần phu nhân trở lại ta xin lỗi cùng nàng, Ngọc Đình không hiểu thu liễm, không thể để Tần phu nhân nghĩ sai, thanh danh bên nhà trăm năm, thứ nữ phía dưới cần được gả tốt, bên nhà sẽ không cho phép người vào cửa làm thiếp…”

Bên nhà ở kinh thành căn cơ trăm năm, con cháu làm quan ở triều cũng nhiều, bên tứ tiểu thư có cái tâm tư kia nên bóp chết.

Biểu tình Bàng thị hơi tốt chút, phu nhân Bắc Duyên Hầu phủ tân quý, thời điểm tiên hoàng tại vị Bắc Duyên Hầu phủ coi như được sủng ái, hiện đương kim Thánh Thượng đối với Tần Hầu gia càng như huynh đệ, trong người không có vương tước, địa vị không thua An Vương, thêm nữa Tiết Nga gả vào Tần gia, tất nhiên Tiết phu nhân muốn che chở Lê Uyển, đặc biệt còn ở Hưng Nhạc Hầu phủ. Nhìn Ngọc Đình nói lời thấm thía, “Tuổi ngươi không nhỏ, tính tình khi còn nhỏ cũng cần sửa lại, nữ mười tám khác nhiều, nếu ngươi vẫn luôn làm theo ý mình, tương lai sẽ có thời điểm ngươi hối hận.”

Trong mắt Ngọc Đình lộ ra bất mãn, cũng rõ ràng không phải thời điểm cự cãi, rũ đầu, không tình nguyện đáp, “Ta nhớ kỹ.”

Lúc này sắc mặt Bàng thị mới đẹp một chút, hỏi tình huống bên nhà, đại phu nhân đem chuyện gần đây phát sinh một năm một mười nói ra, Bàng thị nghe được cao hứng. Thời điểm Lê Uyển trở về nghe bên trong tiếng cười đùa vui, nghe ra được tâm tình Tiết phu nhân rất tốt.

Lê Uyển dừng bước chân lại, do dự nên vào nhà đánh gãy mấy người đang nói hay không, nha hoàn ở cửa đi theo bên người Tiết phu nhân nhiều năm, minh bạch Tiết phu nhân coi trọng Lê Uyển, lập tức, xoay người vào phòng, ngay sau đó, Tiết phu nhân đi ra, “Nhìn chằm chằm canh giờ phỏng chừng ngươi trở lại, mau vào phòng, Ngọc Đình mới vừa còn nói muốn ra cửa đón ngươi, không nghĩ ngươi liền đã trở lại rồi.”

Lê Uyển ngẩn ra, trước khi đi lên, một vị tiểu thư đứng bên cạnh Tiết phu nhân, áo ngoài màu hồng chói sáng, một thân váy dài đồ án phượng hoàng lửa, dáng người quyến rũ, Lê Uyển nhận ra là bên tứ tiểu thư, cười xem như chào hỏi qua.

Đáy lòng Ngọc Đình hừ một tiếng, trên mặt lại không dám biểu lộ ra, mặt ngoài nhìn Lê Uyển dễ ở chung, bộ dáng cười hì hì đối với tất cả mọi người, không chừng sau lưng hại người như thế nào, Ngọc Đình không thích hậu trạch tranh đấu muôn hình muôn vẻ, không thích tính tình Lê Uyển mặt ấm tâm lạnh, nhưng nhớ kỹ phía trước Tiết phu nhân dặn dò, hạ xuống một bậc thang, đưa tay kéo cánh tay Lê Uyển, thân mình thẳng đến cứng còng, “Tần phu nhân, phía trước là Ngọc Đình mạo muội, còn xin đừng chấp nhặt cùng Ngọc Đình.”

Lê Uyển cười cười, hiền hoà nói, “Chuyện phía trước đã qua, thời điểm ta giống ngươi tâm cũng tràn lan tò mò lớn như vậy, cái gì đều muốn biết.” Lê Uyển vỗ vỗ cánh tay của nàng, trước nay đều là nàng ôm Duy Nhất hoặc kéo Tần Mục Ẩn, tình huống bị người kéo làm đáy lòng nàng có hơi chút xấu hổ.

Mi sắc Tiết phu nhân giãn ra, trên mặt cười thành một đóa hoa, “Đừng đứng ở bên này nói chuyện, mau vào phòng đi, các nàng đang chơi bài lá cây, Tần phu nhân cũng tới thử xem?” Bàng thị đi ở phía trước, cấp ánh mắt cho nha hoàn bên cạnh, người sau chạy chậm tiến lên một bước, vén rèm lên, Bàng thị đi vào một bước, cười nói, “Tần phu nhân tới, người nhiều náo nhiệt, chúng ta cũng không chơi lớn, tùy ý tống cổ thời gian mà thôi.”

Lê Uyển không chơi bài lá cây, không chịu nổi Bàng thị mời, mơ hồ mà ngồi xuống, liên tiếp mấy bàn nàng đều thua, bên Ngọc Đình thắng bạc, trên mặt đều đầy ý cười, lôi kéo giọng quát lớn, “Tới, tiếp theo tới, hôm nay vận may tốt, nói không chừng có thể thắng một cây trâm ngọc đâu!”

Bàng thị ở bên cạnh Lê Uyển, thỉnh thoảng ám chỉ nàng hai câu, Lê Uyển không hiểu quy tắc, vẫn bị thua.

Không biết thua nhiều ít, Lê Uyển đỏ mặt, càng chơi càng hăng hái, hứng thú bừng bừng muốn nghiện, có nha hoàn vào cửa cũng không lưu ý.

“Tần phu nhân, Tần Hầu gia tới, nói là tiểu thư khóc nháo không ngừng, liền ôm người lại đây, quản gia mời ngài vào phủ, ngài nói không cần…” Tin tức là người nhị môn bên kia đi lên thông bẩm, nha hoàn trước đem chuyện này nói cùng Bàng thị, Bàng thị kêu nàng trực tiếp thông bẩm cho Lê Uyển.

Trong tay Lê Uyển còn bốn lá bài, nghe vậy, thân hình chinh lăng một hồi lâu mới phản ứng lại, còn chưa đến buổi trưa, Duy Nhất ăn no rất ít khóc loạn, ngày mùa đông, Lê Uyển lo lắng thân mình Duy Nhất không thoải mái, đem bài đưa cho Bát tiểu thư bên cạnh, “Bát tiểu thư giúp ta chơi một phen, ta ra phủ nhìn xem.”

Bàng thị cũng rõ ràng hài tử khóc nháo lên rất khó dỗ, đem bài đưa cho con dâu bên cạnh, “Các ngươi cứ chơi, ta bồi Tần phu nhân đi ra ngoài nhìn một cái.”

Đáy lòng Lê Uyển băn khoăn, “Tiết phu nhân, ngài ngồi là được, Duy Nhất khóc nháo lên không dứt, ta liền về trước.” Lê Uyển vốn chỉ nghĩ đi ra xem một cái, lại lo lắng Tần Mục Ẩn vào phủ thêm phiền cho Tiết phu nhân, mới nghĩ trực tiếp trở về.

“Được rồi, người tới, ta đi sân chiết hai cành hoa mai đưa Tần phu nhân cầm đi.” Lê Uyển tới Bàng thị còn chưa có dẫn nàng đi sân thưởng mai, Bàng thị yêu hoa mai nhất, trong viện trồng nhiều, đưa Lê Uyển hai cành mới không làm thất vọng hai chữ thưởng mai trên thiệp mời.

Lòng Lê Uyển đều là Duy Nhất, cảm kích gật gật đầu, dời bước sen đi ra sân, nện bước đột nhiên nhanh hơn, Tử Lan cùng Tử Thự bên cạnh liếc mắt nhiều một cái, hai người chạy chậm đuổi kịp.

Bên cửa lớn Hưng Nhạc Hầu phủ, một chiếc xe ngựa huy hoàng tráng lệ dừng ở đó, Toàn An ngồi ở trên, trong tay cầm roi, bên cạnh gác hai mâm điểm tâm, quản gia Hưng Nhạc Hầu phủ đứng ở một bên, nói chuyện cùng hắn. Lê Uyển liếc mắt Tử Lan, thấy nàng nhấp môi gắt gao, rũ lông mi xuống hiện lên một tia ngượng ngùng, Lê Uyển nhăn nhăn mày.

“Ra mắt phu nhân.” Đôi mắt Toàn An hơi nhíu, không đợi Lê Uyển đến gần, người đã nhảy xuống xe ngựa khom mình hành lễ, trên xe ngựa, Tần Mục Ẩn nửa mộng nửa tỉnh mở mắt, trong ánh mắt nhập nhèm hiện lên khinh thường, trình độ Toàn An nịnh bợ lấy lòng Lê Uyển mọi người đều biết, Toàn An không thèm để ý, trở về gặp được thứ hiếm lạ đều đưa cho Tử Lan, hiện giờ, biến đổi biện pháp khiến Lê Uyển vui, giống như lúc này, vừa nói xong những lời này, câu tiếp theo Toàn An liền nói, “Phu nhân rời đi không đến nửa canh giờ tiểu thư liền khóc nháo lên, ngài luôn mang tiểu thư, ngài không ở, nàng đều không cho Toàn Trúc Toàn Tuyết ôm.”

Rõ ràng ám chỉ Lê Uyển là mẫu thân Duy Nhất, Duy Nhất thích mẫu thân nhất.

Tần Mục Ẩn khịt mũi, Lê Uyển chướng mắt hắn, sao không nịnh bợ hắn nhiều chút, nói đến cùng, người làm chủ hầu phủ vẫn là hắn, thời điểm Tần Mục Ẩn khinh thường, mành bị nhấc lên một góc, Lê Uyển đi đến, hắn đem ngón trỏ đặt ở bên miệng làm ra dấu im lặng, ánh mắt nhìn nhìn Duy Nhất.

Lê Uyển không khỏi phóng nhẹ bước chân, thong dong ngồi xuống bên cạnh Tần Mục Ẩn, khi tiếp nhận Duy Nhất, nới lỏng quần áo bé, khuôn mặt nhỏ Duy Nhất đỏ bừng, nhắm hai mắt, ngủ ngon lành, nàng nghi hoặc, “Duy Nhất khóc náo loạn sao?”

Không phải Duy nhất không có khóc lên, mỗi một lần nước mắt đảo quanh hốc mắt, một đôi mắt sưng đỏ đến lợi hại, lúc này, Lê Uyển xem xét lòng bàn tay bé, chỉ sợ là bị nóng.

Sau khi Tần Mục Ẩn buông Duy Nhất ra, một bàn tay nhéo tay nhỏ Duy Nhất, một bàn tay luồng để dưới đầu, không chút để ý nói, “Khóc trong chốc lát, lúc Toàn An ở cửa nói sợ là Duy Nhất nhớ nương, ta không có kinh nghiệm gì, hỏi Toàn Tuyết, Toàn Tuyết cũng nói như thế, ta liền ôm con tới, có phải quấy rầy mọi người hay không?”

Trong miệng Tần Mục Ẩn mọi người bao gồm Lê Uyển cùng Tiết phu nhân.

Hồi tưởng trận bạc thua, Lê Uyển há miệng thở dốc, vận khí nàng tốt có thể thắng trở về, vận khí không tốt còn sẽ tiếp tục thua, loại quấy rầy này không biết có phải giúp nàng vội hay không, thành thật nói, “Không có gì, Tiết phu nhân mời người bên nhà tới, chúng ta vây một chỗ nói chuyện phiếm mà thôi, thời điểm Duy Nhất tới ăn qua chưa?”

Tần Mục Ẩn gật đầu, nhắm hai mắt, dưới lông mi che đậy ý cười đáy mắt, “Ăn rồi, không biết tới bên này sẽ chờ bao lâu, trên xe ngựa phía sau, Toàn Tuyết còn dùng nước sôi hâm cháo bột cho ăn.”

Lê Uyển cởi một kiện quần áo Duy Nhất, có chút oán trách, “Trên xe ngựa đốt than lò, Duy Nhất nóng đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sao ngài không cởi bớt một kiện quần áo cho con?”

Tâm tình Tần Mục Ẩn tốt, hoàn toàn không cảm thấy bị Lê Uyển coi khinh, “Con ngủ rồi, ta lo lắng cởi bớt quần áo sẽ tỉnh, lại khóc nháo lên, ai đều không có cách với con bé.” Tần Mục Ẩn thu hồi tay, khóe miệng hơi giương lên, “Có phải còn chưa có dùng bữa hay không, canh giờ không còn sớm, chúng ta đi Tụ phong dùng bữa đi.”

Tụ phong là tửu lầu dưới danh nghĩa Thừa Vương, Thừa Vương sau khi là Thái Tử đem tửu lầu đưa cho Tần Mục Ẩn, các phủ đều có phương pháp phát tài, Tần gia đọc qua quản gia, chỉ sợ có một ít Lê Uyển đều không rõ ràng lắm, mà Lê phủ cũng có phương pháp phát tài, phía trước, Lưu thị nghĩ mua cửa hàng thiếu chút nữa bị Lưu Tấn Nguyên tính kế, sau đó, gia quyến đồng liêu Lê Trung Khanh cũng muốn kết phường cùng Lưu thị, bất quá, Lưu thị cự tuyệt, đem toàn bạc Lê phủ mua thôn trang cùng đồng ruộng, Lưu thị nghĩ, mua thôn trang cùng đồng ruộng còn có tiền thu, làm buôn bán, làm không tốt sẽ bị lỗ vốn.

Lê Uyển ở một bên nghe không mặt mũi đề nghị Lưu thị mua cửa hàng cho người khác thuê, bản thân ở trong phủ thu tiền thuê là được, người Lưu thị kết giao không quá tín nhiệm, Lê Uyển nghĩ chờ Phương Thục vào cửa rồi lại nói, hiện giờ Lê phủ không thiếu tiền, chỉ cần dùng đúng chỗ, cả đời không lo ăn mặc.

Nghĩ xa, Lê Uyển đột nhiên nhớ tới phía trước Tần Mục Ẩn có đề qua Tụ phong mới tới hai vị đầu bếp, không khỏi hỏi, “Hầu gia, sinh ý tửu lầu tốt sao?”

Tần Mục Ẩn mở mắt ra, ánh mắt thâm trầm không thấy đế làm Lê Uyển run sợ, bỗng cảm thấy nàng hỏi một cái vấn đề buồn cười, danh nghĩa Tần Mục Ẩn sợ có thâm hụt tiền mua bán sao.

“Còn được.” Hai chữ, lời ít mà ý nhiều, trong lòng Lê Uyển nghi hoặc, nàng cho rằng Tần Mục Ẩn sẽ không trả lời trực tiếp mà cho một cái tươi cười vân đạm phong khinh hoặc là hỏi nàng lại một câu “Nàng nói đi?”

Thời điểm Hoàng Thượng đem tửu lầu tặng Tần Mục Ẩn cùng nói tên tửu lâu là tìm cao nhân viết, một ngày kia Tần Mục Ẩn muốn dỡ chiêu bài tửu lầu xuống cần phải đem bảng hiệu đưa cho hắn. Qua một lát, Duy Nhất trong lòng ngực Lê Uyển, tay xoa xoa đôi mắt, nhấp miệng, muốn khóc, Lê Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ nói, “Duy nhất nghe lời, mẫu thân ôm, không khóc nha.”

“A, a…” Giữa mày Duy Nhất đỏ bừng, miệng nhỏ mở rộng khóc lên, Lê Uyển chậm rãi đung đưa tay, thanh âm mềm nhẹ giống như nỉ non, Duy Nhất an tĩnh lại, sau đó, mở to mắt, mê mang nhìn Lê Uyển, đầu củng củng trước ngực nàng.

Lê Uyển minh bạch ý tứ bé, không dấu vết mà ngắm Tần Mục Ẩn bên cạnh, tầm mắt hắn hết sức chăm chú dừng ở trên mặt Duy Nhất, Lê Uyển muốn cho con ăn sữa, thời điểm Duy Nhất ngậm sẽ hấp dẫn Tần Mục Ẩn chú ý, Lê Uyển nghiêng thân mình đi, vòng khăn vây quanh cổ Duy Nhất, vén quần áo lên, lộ ra viên phấn nho nhỏ đưa đến trong miệng Duy Nhất, Duy Nhất duỗi tay lôi kéo quần áo Lê Uyển, bá bá bá dùng sức hút.

Lực đạo Duy Nhất không nhỏ, thân mình Lê Uyển đau, nới lỏng, nhẹ giọng nói, “Chậm một chút, đừng sặc…”

Ăn đến một nửa Duy Nhất lại ngủ quên, Lê Uyển đem hài tử đưa cho Tần Mục Ẩn, xoay người nàng sửa sang lại quần áo, bên kia Duy Nhất uống sữa chưa xong, dùng khăn bọc lại, nâng tay hơi dùng sức nặn, trên khăn nhanh chóng bị nhiễm ướt át, xong rồi, Lê Uyển đem khăn ném vào trong rổ bên cạnh, lúc sau, Tử Lan sẽ đến thu thập.

Lại qua một khắc, xe ngựa dừng lại, bất đồng với lần trước tới ầm ĩ, trên đường lặng yên, trong lòng Lê Uyển hoang mang, mặc thêm áo choàng cho Duy Nhất, rồi đem mũ đội lên đầu, “Hầu gia, thời điểm xuống xe ngựa, ngài để Duy Nhất dán ở trước ngực ngài, gió lớn, nhiễm lạnh dễ bị cảm lạnh.”

Tần Mục Ẩn gói duy nhất kỹ lưỡng trong áo choàng, không có một tia hở, lúc này Lê Uyển mới vén rèm lên, đạp lên trên ghế nhỏ Tử Lan hư đỡ, phía trước, ba chữ cái to Tụ Phong Lâu vẫn giống trước kia, bất quá, tiểu nhị ở cửa ít hơn rất nhiều, mà, khách nhân cũng ít.

Lê Uyển xem như minh bạch hàm nghĩa hai chữ còn được trong miệng Tần Mục Ẩn, bộ dáng này, chỉ sợ sinh ý miễn cưỡng trôi qua.

Cổng lớn an trí một đại bình phong hoa mẫu đơn, quẹo vào phía sau, không gian lớn trống trải, không giống phía trước, bàn ghế an trí rậm rạp ngay ngắn, không gian lớn này, từng ô cửa sổ, cách ra cách gian lớn nhỏ giống nhau, độ cao lan can độ các phòng khống chế xảo diệu, hiện tại vị trí Lê Uyển đi qua xem, chỉ thấy được đỉnh đầu khách khứa bên trong, bả vai trở lên bị chậu hoa trên lan can che lại.

“Hầu gia, ngài đã tới?” Chưởng quầy dẫn Tần Mục Ẩn đi lên trên lầu, Lê Uyển mới chú ý bố cục trên lầu cũng biến hóa rất nhiều, đi qua nhã gian, loáng thoáng nghe bên trong có người nói chuyện, nói gì thì không rõ ràng lắm.

Chưởng quầy đi đến trước một cửa dừng lại, ở cửa đặt hai bình hoa, bên trong cắm hoa mai đang nở rộ, chóp mũi quanh quẩn thanh hương nhàn nhạt, tâm tình Lê Uyển không khỏi cao hứng lên, đẩy cửa ra, bên trong bố trí làm cho Lê Uyển kinh ngạc, gỡ áo choàng xuống đưa cho Tử Lan, tiếp nhận Duy Nhất trong lòng ngực Tần Mục Ẩn, trong phòng đốt địa long, Lê Uyển đặt Duy Nhất trên giường gỗ cạnh bàn, ánh mắt mang theo sùng bái, “Hầu gia, ngài nghĩ như thế nào làm ra cái biện pháp này?”

Trước kia là nhã gian bình thường, nay bố cục bên trong không khác gian khuê các người bình thường, không có vẻ quá mức hoa lệ, bài trí đều làm người cảm thấy quen thuộc lại xa lạ, trong lòng còn dâng lên một loại ấm áp.

Tần Mục Ẩn quay đầu đưa cái ánh mắt, Tử Lan Toàn An thức thời đi đóng cửa lại.

“Tửu lầu tìm gã sai vặt đầu óc linh hoạt, lúc ấy khi ta chuẩn bị sửa chữa tửu lầu hắn đánh bạo đưa ý kiến, Toàn Khang nói không tồi liền đồng ý, thời điểm ta tới đã là như thế này.” Tần Mục Ẩn nói là lời thật, tửu lầu cải tạo đều là một mình Toàn Khang quyết định, mà tửu lầu này trước kia là của ai, hiện tại người trong kinh đều rõ ràng, sinh ý sẽ không kém, chiêu bài ở cửa là Hoàng Thượng ngự bút ban cho, quan phủ cũng không dám tùy ý tiến vào, càng đừng nói bá tánh tầm thường.

Cửa bị đẩy ra, chưởng quầy lãnh người bưng đồ ăn vào nhà, rau củ tầm thường như mới mẻ, trong đó có vài đạo món ăn cần nấu trực tiếp trên bếp, phía dưới bếp thêm than, hơi chút khói, bất quá, đồ ăn bên trong thực nóng hổi.

Tần Mục Ẩn cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối đậu hủ, “Nàng nếm thử, là đầu bếp mới tới làm ra, trước dùng dầu chiên, lúc sau bỏ vào nấu…”

Lê Uyển liếc mắt nhìn đậu hủ kim hoàng trong chén, ăn một cái miệng nhỏ, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, tiếp theo lại nếm những đồ ăn khác, trên mặt không che giấu được vui vẻ cùng ảo não, Tần Mục Ẩn minh bạch suy nghĩ trong lòng nàng, cười nói, “Ăn đi, nàng gầy rất nhiều.”

Hắn cầm một quyển sách lên giới thiệu biện pháp bên trên cho Lê Uyển, từ đó, mỗi ngày Lê Uyển đều phải làm một vòng động tác, thời điểm ăn cơm cũng tiết chế rất nhiều, Tần Mục Ẩn lo lắng Lê Uyển cứ như vậy Duy Nhất không có sữa uống, còn may, dựa vào phương thuốc Trương đại phu cấp cùng canh hầm phòng bếp, sữa Lê Uyển sung túc, rất nhiều thời điểm còn thừa.

Lê Uyển xem như minh bạch ý tứ hai chữ Tần Mục Ẩn còn được, tửu lầu có đồ ăn chiêu bài, lại có Tần Mục Ẩn ở phía sau chống lưng, người tới tửu lầu tất nhiên sẽ không thiếu, giá cả chỉ sợ cũng không tiện nghi, tửu lầu lớn nhỏ chỉ có như vậy, bên ngoài không có khách khứa ầm ĩ xếp hàng chỉ sợ là Tần Mục Ẩn suy nghĩ cái biện pháp gì.

“Hầu gia, tửu lầu có phải hạn chế số lượng khách khứa hay không?”

Trong miệng Tần Mục Ẩn đang ngậm đồ ăn, liếc mắt Lê Uyển một cái, không hé răng, nhai kỹ nuốt chậm đem đồ ăn nuốt vào, uống một ngụm trà mới trả lời Lê Uyển, “Tửu lầu tốt khách khứa ngồi đầy, tình hình Tụ phong lâu bất đồng, mỗi ngày chỉ mở hai mươi bàn là tốt.”

Mỗi ngày chỉ mở hai mươi bàn, nhã gian thì khác, như vậy, đầu bếp cùng gã sai vặt tửu lầu cũng có thời điểm nghỉ ngơi, có khi mở giữa trưa, có khi buổi tối, sinh ý không bằng tửu lầu khác, nhưng, kiếm bạc lại không ít, hiện tại, muốn tới tửu lầu dùng bữa phải đặt bàn chờ tới tháng hai năm sau.

Quả thực giống như nàng nghĩ, Lê Uyển không thể không bội phục bản lĩnh Tần Mục Ẩn, loại này người ở bên ngoài nghĩ không kiếm được bạc, không nghĩ tới, Tần Mục Ẩn sớm kiếm được đầy bồn.

Tần Mục Ẩn nhớ tới một sự kiện muốn nói cùng Lê Uyển, “Nhị đệ thành thân chúng ta đưa cái gì thì tốt?”

Ruộng đất trong tay Tần Mục Ẩn không ít, hắn không thể tự mình đưa cho Lê Thành, qua tay Lê Uyển chỉ sợ sẽ chọc đến nhàn thoại, Tần Mục Ẩn nói Toàn Phó chú ý cửa hàng kinh thành, lấy danh nghĩa Lê Uyển mua ba cái cửa hàng gần nhau, còn mua hai tòa nhà trong kinh, trong tay Tần Mục Ẩn có không ít đồ chơi mới lạ, cửa hàng thôn trang, vàng bạc ngọc sức đều không thể thiếu.

Nghe Tần Mục Ẩn hỏi Lê Uyển mới nhớ tới đích xác còn không có nghiêm túc tự hỏi qua chuyện tặng lễ, thời điểm Lê Thành tới cửa cầu hôn nàng chọn một rương đồ vật từ cửa hàng, nhưng loại đồ vật này làm lễ vật thành thân liền nhẹ, nàng có hai đệ đệ, nên muốn thận trọng.

“Hầu gia có ý kiến gì không?” Tiền bạc trong tay Lê Uyển sung túc, nàng nghĩ trực tiếp lấy ra một vạn lượng ngân phiếu, lại mua hai cái cửa hàng, Lưu thị hồ đồ, đầu óc Lê Thành thanh tỉnh, qua hai năm Lê Uy thành thân, Lê Trung Khanh liền sẽ đưa ra phân gia, Lê Thành cùng Lê Uy không hiểu, Lê Uyển cần suy xét vì bọn họ.

Lê Thành nói về sau ở cùng Lê Trung Khanh Lưu thị, nàng tặng cửa hàng cùng ngân phiếu, đến thời điểm Lê Uy thành thân nàng chọn một tòa nhà lớn chút, trong lòng có so đo, Lê Uyển giương mắt, ánh mắt thanh triệt trong sáng, Tần Mục Ẩn gác chiếc đũa xuống, xoa xoa khóe miệng, chậm rãi đem ý nghĩ của chính mình nói ra.

Lê Uyển cảm thấy Tần Mục Ẩn nói có lý, ai ngờ, Tần Mục Ẩn nói câu tiếp theo đó là, “Lễ ta đã bị rồi, đến lúc đó trực tiếp đưa qua là được.”

Lê Uyển trợn to mắt, Tần Mục Ẩn nhìn Duy Nhất chơi chân trên giường gỗ chơi đến vô cùng vui vẻ nói, “Quan hệ nhị đệ tam đệ cùng nàng tốt, cũng chỉ có hai cái đệ đệ, lễ vật này đều hẳn nên có.”

Đáy lòng Lê Uyển cảm động, nỗ lực đè nặng chua xót đáy lòng nảy lên, đời trước, hai người ầm ĩ mười năm đổi lấy hắn bị trục xuất kinh thành, rơi vào tan hoàn cảnh cửa nát nhà, mà nàng, đêm tân hôn bị Toàn Hỉ giết chết, hai người âm dương tương cách, một đời này, người bên người nàng đều rất tốt, tốt đến làm cho Lê Uyển sợ hãi, sợ hãi một ngày tỉnh lại bất quá chỉ là một giấc mộng.

Tần Mục Ẩn giơ tay, xoa xoa nước mắt hơi hàm chứa cho nàng, “Làm sao vậy?”

Lê Uyển lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn nói, “Không có việc gì, cảm thấy nhị đệ tam đệ có tỷ phu như ngài thật là hạnh phúc.”

Tần Mục Ẩn nhăn nhăn mày, “Không có nàng, ta cũng không phải là tỷ phu bọn họ, bất quá một ít vật ngoài thân, nhìn nàng cảm động đến rối tinh rối mù! Giống như ta ủy khuất nàng vậy.” Đột nhiên, con ngươi đẹp Tần Mục Ẩn mị lên, Lê Uyển phát hiện không thích hợp, thân mình cứng đờ, lời nói đều nói không rõ, “Sao… Làm sao vậy?”

Khóe miệng Tần Mục Ẩn gợi lên ý cười không rõ, “Không có gì, liền nghĩ đến một chuyện buồn cười, ăn cơm đi, đợi lát nữa nàng uống một chút canh rùa đen…”

Lê Uyển cảm thấy Tần Mục Ẩn nói không giống như mặt ngoài, nhưng cụ thể là cái gì lại không thể nói tới, thời điểm trở về Lê Uyển còn đang suy nghĩ chuyện này, Tần Mục Ẩn không nói, ai đều không có biện pháp với hắn.

Đơn giản, ngày 29 tháng chạp, trong cung ban thưởng tới, vải vóc, lăng la tơ lụa tốt nhất, trong đó, còn có một rương nhỏ đồ chơi cho tiểu hài tử, cái rương có chút cũ, đồ vật bên trong đều đã dùng qua, Lê Uyển quỳ trên mặt đất, trong lòng nghi hoặc.

Công công tuyên đọc xong thánh chỉ, nhìn ánh mắt Lê Uyển dừng ở trên cái rương, ý cười dịu dàng nói, “Tần phu nhân, cái rương này là Đại hoàng tử nhờ lão nô đưa tới, bên trong đều là đồ ngài ấy chơi qua, nói muốn tặng cho Tần quận chúa, Hoàng Hậu nương nương không lay chuyển được, dặn dò lão nô giải thích cùng ngài.”

Thông thường, thời điểm ăn tết tặng lễ đều sẽ đưa đồ mới có ý vui mừng, từ cũ đón mới đó là cái cách nói như vậy, tính tình Đại hoàng tử bướng bỉnh, Hoàng Hậu nương nương bị buộc đến không có biện pháp, Hoàng Thượng ở bên cạnh cũng cảm thấy không có gì, cho nên, công công mới đưa cái rương này cũng chuyển đến.

“Không đáng ngại, tâm địa Đại hoàng tử thiện lương, còn thỉnh công công thay ta cảm ơn Đại hoàng tử mới được.”

Tần Mục Ẩn tiến lên đưa cho công công một cái túi, bên trong là chuẩn bị ngày thường ban thưởng cho hạ nhân, từ trong tay Tần Mục Ẩn bạc sẽ không ít, công công cầm ở trong tay hưng phấn không thôi, trên mặt cười càng thêm xán lạn, Bắc Duyên Hầu phủ tùy tiện lấy ra cục đá, là cục đá tính chất giống phía nam tiến cống, Tần Mục Ẩn ra tay trước nay đều không keo kiệt, trong lòng công công cao hứng, thời điểm xoay người rời đi, còn sờ sờ bọc trong túi Tần Mục Ẩn đưa.

Lê Uyển không rõ nguyên do mà nhìn Tần Mục Ẩn, người sau trả lại một cái cười cao thâm khó đoán, phân phó Toàn An đem đồ vật ban thưởng đưa đi nhà kho, ôm Duy Nhất đi rồi. trong tay Duy Nhất cầm dây thừng Tần Mục Ẩn lấy ra từ trong rương, trên dây thừng cột viên trân châu, Duy Nhất a a khoa tay múa chân với Tần Mục Ẩn…

Năm nay là năm thứ nhất hồi kinh, có thêm Duy Nhất, Lê Uyển ban thưởng cho hạ nhân hầu phủ so năm rồi nhiều hơn, cũng chú ý sẽ không quá mức, nàng cũng chuẩn bị lễ vật cho Duy Nhất, một viên đá quý nho nhỏ màu xanh lục, là nàng đi cửa hàng trang sức khác mua, cửa hàng nàng có cái gì Tần Mục Ẩn rõ ràng, Lê Uyển nghĩ đưa chút không giống nhau.

Sáng sớm, thời điểm Lê Uyển tỉnh lại, Duy Nhất Tần Mục Ẩn còn đang ngủ, Lê Uyển nhỏ giọng xuống giường, vẫn là kinh động Tần Mục Ẩn bên trong, Tần Mục Ẩn giật giật thân mình, Duy Nhất bên cạnh hắn đi theo giật giật, Lê Uyển lo lắng, còn sớm, Duy Nhất tỉnh sớm, ban ngày tinh thần liền không đủ, Tần Mục Ẩn vẫn không nhúc nhích còn nằm, chỉ chốc lát sau, vỗ vỗ Duy Nhất vài cái lại lần nữa nặng nề ngủ.

Lê Uyển đẩy cửa sổ ra, sắc trời bên ngoài còn tối, đèn lồng trên hành lang theo gió lay động, ánh nến bên trong trong chốc lát hướng đông trong chốc lát hướng tây, gió lạnh rót trong cổ Lê Uyển, cả người đều thanh tỉnh không ít, đi đến mép giường nói chuyện cùng Tần Mục Ẩn, đè thấp thanh âm, “Hầu gia, ngài bồi Duy Nhất, ta đi Tĩnh An Viện thỉnh an cho lão phu nhân.”

Duy nhất đến trên đời ở năm thứ nhất, ý tứ lão phu nhân muốn đốt pháo ở cổng lớn, xem như tế bái thần linh phù hộ Duy Nhất, chuyện tốt cho Duy Nhất, Lê Uyển đều sẽ không phản đối, pháo đã sớm mua về, Lê Uyển đánh giá canh giờ, lúc này đi Tĩnh An Viện nói, đốt pháo sợ còn quá sớm.

Lo lắng ồn Duy Nhất, Lê Uyển cầm quần áo đi nhà kề, thu thập xong đi ra, đem ánh nến trong phòng thổi tắt, ngoài cửa gió lớn, Lê Uyển đông lạnh đến rụt rụt cổ! Tới cửa thư phòng rồi, lão phu nhân đã ở, ở xa xa thấy không rõ màu sắc quần áo, chỉ có thể từ thân hình phán đoán là lão phu nhân, đến gần, mới thấy rõ lão phu nhân ăn mặc áo khoác màu đỏ sậm, bên trong cũng là quần áo màu đỏ, phú quý vui mừng, trên mặt lão phu nhân trang điểm nhàn nhạt, bảo dưỡng rất tốt, nhìn không ra đã bốn mươi mấy, càng giống khoảng ba mươi hơn.

“Tới rồi? Giang mụ mụ đã đi trước cổng lớn bày biện pháo, Duy Nhất tỉnh chưa?” Lão phu nhân lôi kéo tay Lê Uyển, Lê Uyển chú ý tay bà lạnh lẽo, “Lão phu nhân, sao ngài không mang theo lò sưởi tay ra, bị đông lạnh làm sao bây giờ?”

Nói xong nhớ tới là Tết nhất, nói những lời này không may mắn, âm thầm phi hai câu, lão phu nhân nắm tay Lê Uyển, “Thời điểm đi Giang mụ mụ nhắc nhở ta, đã nhiều ngày than hỏa trong phòng đủ, nóng nực, liền nghĩ đón chút gió lạnh…”

Lê Uyển không tin lão phu nhân lấy cớ, tâm tư lão phu nhân tỉ mỉ, thật muốn thổi gió lạnh cần gì chờ thời điểm sáng tinh mơ.

Cửa, Toàn Phó lãnh mấy người Toàn An đứng hai bên, Giang mụ mụ đem pháo đặt tốt, lão phu nhân móc ra mồi lửa, đưa cho Lê Uyển, “Con là mẫu thân Duy Nhất, lửa này con đốt đi.” Lão phu nhân đứng ở cửa, khóe miệng mang cười.

Sáng sớm trời còn mù tối, ngõ nhỏ cuối mơ màng thấy không rõ, Lê Uyển cầm mồi lửa, điểm tuyến pháo xong vội vàng thối lui đến bên người lão phu nhân, pháo vang lên bùm bùm, chiếu sáng cửa Bắc Duyên Hầu phủ.

Rất nhanh, chung quanh quanh quẩn khói nhẹ, Lê Uyển cũng hít vào không ít, lại không bị gay mũi, ngược lại có một chút hoài niệm.

Chỉ chốc lát sau, bên tai truyền đến tiếng pháo lục tục vang, Lê Uyển kéo tay lão phu nhân, “Lão phu nhân, đi Họa Nhàn Viện đi, Duy Nhất cùng hầu gia còn ngủ, con kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Lão phu nhân cười cười, “Hai ngày không thấy Duy Nhất, cũng không biết con bé nhớ rõ ta không.” Nói, lão phu nhân đem tình hình Duy Nhất ở Tĩnh An Viện khóc nháo không ngừng nói cùng Lê Uyển, Lê Uyển ngẩn ra, cười nói, “Ban đêm Duy Nhất nhận người, hầu gia ôm mà bé còn nhăn mày nữa.”

Nàng đi nhà kề tắm gội, một lúc sau, phòng trong truyền đến tiếng khóc Duy Nhất vang dội, kỳ quái chính là nàng đi ra ngoài, Duy Nhất nghe thanh âm nàng thì tốt rồi, ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp tục nức nở một chút.

Họa Nhàn Viện, ánh nến sáng trong, nhà chính, Tần Mục Ẩn ôm Duy Nhất, hai người mặt đối mặt không biết nói cái gì, Duy Nhất túm cổ áo Tần Mục Ẩn gắt gao, đứng ở trên đùi Tần Mục Ẩn, nhảy đến hăng hái, lão phu nhân cười đến vui vẻ, “Duy Nhất, nhìn nhìn ai tới?”

Duy nhất ngửa đầu, duỗi dài cổ, Tần Mục Ẩn lo lắng bé nghẹo eo, vội chuyển thân mình bé ngồi ở trên đùi hắn, Duy Nhất mặc chính là quần áo màu đỏ rực lão phu nhân đưa, lão phu nhân cũng một thân màu đỏ sậm, Duy Nhất nhìn chằm chằm sửng sốt trong chốc lát, cúi đầu, lại xem quần áo của mình, ngay sau đó, nhìn lão phu nhân a a nói chuyện.

Lão phu nhân tiếp nhận hộp nhỏ trong tay Giang mụ mụ, nhấp môi giải thích giúp Duy Nhất, “Nhất định con bé nói ta mặc áo có giống nhau.” Nói, lão phu nhân đem hộp trong tay đưa cho Duy Nhất, Duy Nhất mở rộng miệng, tay cầm hộp, nước miếng chảy nhỏ trên hộp, lão phu nhân vỗ vỗ tay, “Tới, Duy Nhất, tổ mẫu ôm.”

Một bàn tay Duy Nhất bắt lấy hộp, thân mình hướng sà vào người lão phu nhân, khóe miệng lão phu nhân lại cười lớn thêm một phân, ôm Duy Nhất vào trong ngực, thỏa mãn thở dài, “Tiểu tôn tử tổ mẫu thật hiểu chuyện.” Tay giúp Duy Nhất sửa sửa quần áo, lôi kéo cổ áo nàng hướng lên trên.

Duy Nhất nghe không hiểu, chuyên tâm chơi hộp nhỏ trong tay.

Năm nay ăn tết có Duy Nhất, trong phòng náo nhiệt rất nhiều, ba người vây quanh ở bên bàn, Duy Nhất chơi chân trên giường, hôm nay ăn mặc hơi chút dày, Duy Nhất không cong được chân, lặp lại thử rất nhiều lần, tay đều không sờ tới chân, xoay người nhìn Lê Uyển a a hai câu, Lê Uyển làm bộ không nghe thấy, nàng lại nhìn Tần Mục Ẩn a a vài tiếng, Tần Mục Ẩn ngồi không nhúc nhích, ngoác miệng, một bộ muốn khóc ra, ngửa đầu, nỗ lực nhìn lão phu nhân, cặp con ngươi a a hiện lên đầy đáng thương.

Lão phu nhân vừa nghe liền mềm lòng, ôm Duy Nhất lại đây, cởi bớt quần bên ngoài cho nàng, duy nhất giật giật hai chân, có thể hoạt động, Duy Nhất ngưỡng thân mình muốn trở lại trên giường, lão phu nhân ra vẻ sinh khí, “Thật là đứa qua cầu rút ván, xong rồi, liền không phản ứng tổ mẫu.”

Duy Nhất không phản ứng người, tay chân sử dụng đá lão phu nhân, Lê Uyển căm tức liếc nhìn nàng một cái, “Đá tổ mẫu, mẫu thân cùng cha liền không yêu con.”

Duy Nhất nghe như là hiểu lời nói, a a trở về một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng ngực lão phu nhân, duỗi tay bắt kẹo trên bàn…

Có thêm một hài tử, tân niên không có nặng nề.

Chạng vạng, Tần Mục Ẩn an trí rất nhiều pháo hoa ở trong sân, Lê Uyển lo lắng Duy Nhất bị làm sợ, che lỗ tai nàng lại gắt gao, mới vừa vang lên thanh âm thứ nhất, cả người Duy Nhất đều cứng lại rồi, ở không trung điểm điểm tinh hoa, chiếu sáng như ban ngày, sáng ngời đến Lê Uyển có thể thấy rõ ràng khóe môi Tần Mục Ẩn gợi lên ý cười.

Lần đầu tiên xem đốt pháo hoa, Duy Nhất không hề nhúc nhích, biểu tình trên mặt ngơ ngác, Lê Uyển cho rằng nàng dọa choáng váng, còn chưa có ra tiếng liền nghe tiếng cười thanh thúy vang lên trong bóng đêm, cùng với, thanh âm a a, thích ứng tình hình tối tăm trước mắt, Lê Uyển thấy Duy Nhất cười so với pháo hoa bầu trời đêm còn xán lạn hơn, duỗi tay muốn Tần Mục Ẩn ôm.

Trong tay Tần Mục Ẩn cầm mồi lửa sao có thể ôm nàng, Lê Uyển nhỏ giọng nói, “Cha đang cầm lửa, tổ mẫu ôm con nha, nghe lời.”

Duy Nhất không sợ hãi, trong lòng Lê Uyển không có lo lắng, kêu Tử Lan dọn ghế dựa tới, “Lão phu nhân, ngài đi ngồi bên cạnh đi…” Thân mình Duy nhất rắn chắc, ôm lâu rồi cánh tay nhức mỏi không ngừng.

Mỗi năm Hoàng Thượng đều sẽ ban thưởng pháo hoa pháo trúc, năm rồi, hầu phủ vẫn luôn yên lặng, năm nay Duy Nhất thích, Tần Mục Ẩn liền phân phó người đem toàn bộ pháo hoa nhà kho chuyển đến, Lê Uyển tiến lên ngăn lại, “Duy Nhất thích có thể chờ rõ ràng, con bé không sợ hãi nhưng cũng là một đứa nhỏ, ban đêm ngủ bóng đè làm sao bây giờ?”

Tần Mục Ẩn cúi đầu nhìn nàng, pháo hoa vừa qua khỏi, cảm giác chung quanh một mảnh tối thui, Tần Mục Ẩn lại cảm thấy biểu tình rõ ôn hòa thỏa mãn trên mặt nàng, lôi kéo tay nàng hỏi, “Nghe nói sáng nay nàng bậc lửa đốt pháo?” Tính tình Lê Uyển mềm nhưng không yếu vía, chuyện đốt pháo này, mười người tiểu thư khuê trong kinh có mười người đều sẽ sợ hãi.

“Vâng, lúc ấy sợ tới mức không nhẹ.” Tay Lê Uyển nhiễm lạnh, lò sưởi tay cũng vô dụng, lòng tay Tần Mục Ẩn càng ấm áp hơn.

Tần Mục Ẩn lôi kéo tay nàng, đem mồi lửa đặt trong lòng bàn tay nàng, tay hắn đặt trên mu bàn tay nanyf, “Chúng ta cùng nhau châm pháo hoa đi.” Cảm giác tay Lê Uyển trốn ra sau, Tần Mục Ẩn buồn cười, “Nàng nghĩ để cho mình nàng đi đốt pháo sao.”

Đứng ở phía sau Lê Uyển, ngón tay dẫn tay nàng, khom lưng, nhẹ nhàng đụng vào kíp nổ, nghe hư thanh, Tần Mục Ẩn túm Lê Uyển lui ra phía sau một bước, xoay người, đem nàng hộ ở trong ngực, thanh âm bang, pháo hoa nhằm phía chân trời bay lên, Tần Mục Ẩn ngẩng đầu lên, tiến đến bên tai Lê Uyển nhẹ nhàng nói bốn chữ, Lê Uyển sợ hãi đến nhắm hai mắt gắt gao, hiện tại tay còn đang phát run.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như kíp nổ mở ra, thời điểm điểm pháo nàng dứt khoát kiên quyết, trấn định tự nhiên, thời điểm điểm pháo hoa, đốt vào nàng đều phát run, ngẩng đầu, bầu trời pháo hoa đã không có, chỉ dư lại chút khói nhẹ.

Sau lưng là lồng ngực rắn chắc, Lê Uyển ghé mắt, con ngươi Tần Mục Ẩn đầy tinh lượng chuyên chú nhìn nàng, nàng nghĩ, có lẽ, có hắn bên người, nàng mới có thể cảm thấy sợ hãi đi, không có hắn, nàng có thể mở một mảnh trời, có hắn, hắn là trời của nàng, cho nên, ở trước mặt hắn, nàng mới có thể nhát gan, sợ hãi.

Thả pháo hoa gần ba mươi phút, đón Duy Nhất từ trong lòng ngực lão phu nhân, khuôn mặt nhỏ nàng còn hưng phấn, lão phu nhân cũng cao hứng, “Nhiều năm rồi hầu phủ không náo nhiệt qua, sang năm ta cũng trôi qua như vậy.”

“Sang năm Duy Nhất liền thêm một tuổi, có thể tự mình ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.” Lê Uyển nhịn không được cảm khái, lập tức, chuyện vừa chuyển, “Sang năm, lão phu nhân còn muốn ôm Duy Nhất sao.”

Cười trên mặt lão phu nhân càng thêm thâm thúy, “Được, sang năm ta cũng ôm Duy Nhất, được rồi, ta cũng trở về, con mang theo Duy Nhất về phòng ngủ đi.” Không ôm Duy Nhất trong lòng ngực, lòng ngực lão phu nhân trống rỗng, thấy lạnh.

“Con cùng hầu gia đưa ngài trở về, canh giờ còn quá sớm.”

Mùa đông, sắc trời mau tối, dựa vào canh giờ, ngày thường các nàng còn chưa ngủ. Tần Mục Ẩn ôm Duy Nhất, Lê Uyển kéo lão phu nhân đi ở phía trước, bốn người, thân hình kéo dài ở trên tường, Lê Uyển thỉnh thoảng ghé mắt nhìn về phía vách tường, cười đến thỏa mãn…

back top