Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 13

Editor: trucxinh0505

Thân hình Lê Uyển cứng ngắt, chần chừ bước vào thư phòng, Toàn An vừa thấy nàng, lập tức đem quần áo trong tay gác ở ghế dựa tử đàn hoa văn hoa sen, thối lui người đến một bên.

Tần Mục Ẩn đứng trước mặt nàng, đem cởi quần áo treo trên giá áo, chỉ mặc một cái trung y màu trắng ngà, sau sửa sang lại cổ áo, duỗi thẳng cánh tay.

Lê Uyển tự nhiên cầm lấy quần áo, vuốt phẳng góc áo, mặc vào cho hắn.

Tần Mục Ẩn cảm giác cánh tay Toàn An bám vào cánh tay hắn hoàn toàn bất đồng, hé mắt, thấy là Lê Uyển, thu hồi ánh mắt, cố ý vô tình quét mắt qua Toàn An.

Vẻ mặt Toàn An hậm hực, bước nhỏ chạy ra ngoài cửa.

Trong phòng còn có hai người, Lê Uyển cúi đầu, toàn tâm giúp hắn mặc quần áo, Tần Mục Ẩn rũ mắt, tầm mắt dừng ở lông mi thon dài của nàng, trên mũi tinh xảo, khi nàng chuyên chú, vẻ mặt dịu ngoan, biểu tình dịu dàng, dường như tiên tử từ họa đi ra, nàng trước ngực thỉnh thoảng cọ lò sưởi vào da thịt hắn, một mảnh nóng rực xẹt qua thân mình.

Hắn đè tay nàng lại, Lê Uyển khó hiểu ngẩng đầu.

“Ta tự làm!”

Thấy đáy mắt nàng cô đơn, tim Tần Mục Ẩn thắt lại, bổ sung nói, “Cửa sổ không đóng!”

Mở cửa sổ ra, những người bê chậu cảnh bên ngoài đều có thể nhìn thấy động tác hai người họ, sắc mặt Lê Uyển đỏ bừng thối lui qua một bên, trộm ngắm ngoài cửa sổ, còn may, không có ai để ý bên này, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Động tác Tần Mục Ẩn mau, chỉ chốc lát liền mặc xong, tự vắt khăn lau mặt, Lê Uyển đánh giá bài trí thư phòng, bên kệ sách có thêm một cái ngăn tủ cùng giá áo, đặt ở đó nhìn không hợp, nàng nhớ rõ gian bên cạnh là chỗ ở, tủ quần áo cùng giá áo nên đặt ở gian đó mới đúng.

Nghĩ tới, nàng liền hỏi.

Tần Mục Ẩn vừa lau mặt vừa trả lời, “Cách vách kêu Toàn An hủy đi, đả thông tường, thông mở rộng thư phòng ra!”

Lê Uyển không nghĩ nhiều, cũng không hỏi lại, khi Toàn An vào nhà đem chậu nước đổ, Tần Mục Ẩn phân phó hắn, “Đợi lát nữa gọi người sửa sang lại giá quần áo đi!”

Trên mặt Toàn An vui vẻ, thanh âm vang dội, “Vâng!”

Lê Uyển phản ứng chậm nửa nhịp, ý tứ Tần Mục Ẩn, về sau đều dọn về Họa Nhàn Viện sao? Đáy lòng xuất hiện vô số vui sướng, trên mặt thật sự chất phác, Tần Mục Ẩn đi tới cửa, nàng còn lưu tại chỗ.

Tần Mục Ẩn không nóng không lạnh hỏi, “Muốn ở lại?”

Lê Uyển lắc đầu, chạy chậm hai bước đuổi theo hắn.

Tần Mục Ẩn đi ở phía bên phải, Lê Uyển dựa vào hành lang vách tường, cúi đầu, nhìn mặt giày, giày là Lý mụ mụ suốt đêm làm ra, nói là nhận lỗi cùng nàng, ngày đó không nên chống đối nàng.

Lý mụ mụ may vá tốt, giày mang trên chân nhẹ nhàng thoải mái, ấm áp, ngày ấy nàng sai, Lý mụ mụ ôm nhận lỗi là không nghĩ để người hầu trong phủ hoài nghi nàng, Lý mụ mụ tốt, nàng nhớ kỹ.

Nàng không nói lời nào, Tần Mục Ẩn cũng không mở miệng, Tử Lan đi phía sau có chút nóng nảy, thật vất vả đơn độc ở chung, chủ tử cần phải nói chuyện nhiều một chút mới đúng.

Ước chừng ánh mắt của nàng quá mức nóng rực, Lê Uyển ra tiếng đánh vỡ trầm mặc, “Hầu gia, ngày mai có thời gian không?”

Lưu thị kêu nàng hồi Lê phủ, vừa lúc Lê Uyển có việc muốn nói cùng bà, hồi một chuyến cũng tốt, hỏi Tần Mục Ẩn, thứ nhất là Lưu thị có tâm tư kêu hắn cùng đi, thứ hai, nàng không nói, Tần Mục Ẩn cũng có thể từ chỗ khác nghe được, cân nhắc lại, nàng chủ động nói ra chút, đỡ khiến cho ngăn cách không cần thiết.

Người nhà họ Lưu đều vào kinh, Lê Uyển không nghĩ thấy những người đó, Tần Mục Ẩn đi Lê phủ, không thể tránh gặp Lưu Tấn Nguyên, ngày mai Tần Mục Ẩn nghỉ tắm gội, ngày sau hắn phải đi làm, đi không được, càng tốt.

“Ngươi có việc?” Tần Mục Ẩn hỏi ngược lại. Ngày mai, Hình Bộ muốn thẩm vấn ngục phạm đào tẩu, Hoàng Thượng lệnh hắn ở bên lắng nghe, việc này kinh động Hoàng Thượng, trừ bỏ những kẻ trốn ngục, còn có quan hệ mấy người chỗ dựa sau lưng.

Ngục phạm là trong kinh ăn chơi trác táng, ỷ vào có tiền làm xằng làm bậy, bức lương vì xướng, vài người chơi một nữ tử là chuyện thường tình, thanh danh nữ tử huỷ hoại không dám tìm tới cửa, quan phủ cũng mặc kệ. Lần này, bị nữ tử hủy tự sát, người trong nhà cáo trạng huyện nha, không ngờ cách ngày, toàn nhà người cáo trạng đã chết.

Kinh Triệu Doãn nghĩ tranh công, đem sự tình nháo đến làm dư luận xôn xao, người chú ý cũng ngày càng nhiều, khi Kinh Triệu Doãn điều tra xong bắt người mới phát hiện liên lụy đến một người, hắn sợ, bắt những người khác nghĩ được việc, ai ngờ mấy người ở trong lao còn cắn chết người, kinh động bên trên, có người giúp đỡ chạy thoát.

Hoàng Thượng tức giận, muốn tra rõ việc này. Hình Bộ xảy ra nhiễu loạn, Hoàng Thượng đem việc điều tra này đẩy cho hắn, hôm sau hắn không phải đi.

“Cũng không phải chuyện lớn, nương ta nhớ ngài, hầu gia có việc cũng không sao!” Chưa nói Lưu thị muốn cảm tạ hắn, Lưu thị nói là cảm tạ, kỳ thật còn có việc muốn nhờ, Lê Uyển không nghĩ để hắn liên lụy vào.

Tần Mục Ẩn lặng im, con ngươi đen nhánh càng thêm thâm thúy, Lê Uyển nhìn đường không chú ý hắn vẫn luôn đánh giá nàng.

Sáng sớm hôm sau, khi nàng rời giường rửa mặt, nghe Toàn An ở bên ngoài nói chuyện, nói xe ngựa chuẩn bị tốt.

Tuyết rơi lớn, một đêm, đất trời một màu trắng xóa, Lê Uyển sợ lạnh, một bước không nghĩ ra cửa, nàng cũng tính toán như vậy.

Tần Mục Ẩn đẩy mành đi ra, Lê Uyển nghe được tiếng bước chân, không có quay đầu lại, vén ống tay áo hạ tay để Tử Lan rửa, ra dấu ý bảo nàng mau chút.

“Ngày sau có việc không thể bồi ngươi, hôm nay nghỉ tắm gội ở nhà nhạc phụ, đi qua cũng có thể náo nhiệt một phen!” Tần Mục Ẩn nói.

Tử Lan đang vẽ mi cho Lê Uyển, chú ý khóe miệng nàng nhấp, tựa như không quá cao hứng, trong lòng nàng khó hiểu, hầu gia bồi tiểu thư hồi Lê phủ là biểu lộ đối với tiểu thư tốt, sao tiểu thư lại không vui.

Tử Lan cẩn thận vẽ xong mi, mi Lê Uyển đen đặc dễ nhìn, vẽ thêm chút liền cực đẹp, Lê Uyển yêu đẹp, mỗi một chỗ đều yêu cầu tinh xảo, khi Tử Lan vẽ mi nàng ngồi bất động, Lê Uyển xem sẽ khen nàng vẽ tốt.

Lần này, Lê Uyển xem gương cũng chưa nói một câu.

Trong lòng Lê Uyển bực bội không thôi, Lê Trung Khanh ở nhà, Lưu Tấn Nguyên tất nhiên cũng có mặt, Lưu thị mua cho hắn tòa nhà, hắn không được đi qua đó, là vì muốn mượn thế Lê phủ kết giao càng nhiều công tử gia hơn, Tần Mục Ẩn đi, có thể nghĩ Lưu Tấn Nguyên sẽ nịnh bợ hắn.

Tử Lan che hơn phân nửa thân mình nàng, Tần Mục Ẩn nhìn không thấy biểu tình đó của nàng, không thấy đáp lại, động tác Tần Mục Ẩn lưu loát tiêu sái đi ra ngoài, Tử Lan tránh ra, Lê Uyển nhìn Tần Mục Ẩn từ gương đồng đi ra ngoài đến khi không còn bóng dáng, hỏi Tử Lan, “Hầu gia giận sao?”

“Không, hôm nay hầu gia thức dậy sớm, khi người rời giường, ngài ấy ở trong viện đánh một bộ quyền, hiện tại phỏng chừng là đi tây gian rửa mặt!”

Tần Mục Ẩn đánh quyền y phục mặc ít, bị Tử Tình thấy, vẫn không nhúc nhích đứng tại nơi đó, người khác không biết nàng đánh cái chủ ý gì, Tử Lan rõ ràng, nàng nghĩ thừa dịp phu nhân không có đây, được hầu gia xem vào mắt, đề làm di nương.

Phi, Tử Lan nhổ một ngụm, Tử Tình chính là bạch nhãn lang gây chia rẽ nội bộ.

“Chủ tử, hôm nay hỏi phu nhân muốn khế bán mình của Tử Tình, tâm thuật nàng bất chính, không thể lưu lại!”

Lê Uyển gật đầu, suy nghĩ cực loạn, suy đoán lúc đánh quyền Tần Mục Ẩn đã xảy ra chuyện gì, Tử Tình thật là không ăn một hố không nhớ lâu, Lê Uyển lấy một cây trâm ngọc bích trong hộp trang điểm đưa cho Tử Lan, “Hôm nay dùng cái này, đúng rồi, đợi lát nữa ta để Tử Thự đi theo, ngươi lại bắt Tử Tình một phen, nhớ kỹ, đừng để cho người thấy chê cười!”

Tử Lan vui vô cùng, nàng sớm muốn thu thập Tử Tình, ước lượng ý tứ trong lời nói Lê Uyển, trịnh trọng gật đầu.

Vừa ra khỏi cửa, hứng một đợt gió lạnh rào rạt rót trong cổ, Lê Uyển rụt cổ, quấn chặt áo choàng vào người, chân đạp lên trên nền tuyết, vang rập rập, Tần Mục Ẩn bung dù, ngón tay thực mau đỏ bừng.

Lê Uyển không đành lòng, há miệng thở dốc, “Hầu gia, để ta bung dù đi!”

Tần Mục Ẩn lắc đầu, đi đến nhị môn mới mở miệng, “Ta không nghĩ bị dù chọc trúng!”

Ý ngoài lời ngại nàng lùn, Lê Uyển không lùn, ở trước mặt Tần Mục Ẩn vẫn là thấp hơn nhiều, nghĩ đến mấy lần trước nàng bung dù chọc đầu tóc Tần Mục Ẩn bù xù, nhịn không được câu môi cười, hắn nói không phải không có lý.

Lên xe ngựa, Lê Uyển lấy lò sưởi trong lòng ngực đưa cho Tần Mục Ẩn, “Hầu gia, ngài cầm đi!”

Tần Mục Ẩn ngồi trên cái nệm, phía sau nhích lại gần cái gối, hé mắt nhìn chăm chú lò sưởi trên tay nàng, lò sưởi hình trứng trên vẽ hoa nhỏ,màu sắc là nàng thích, tay nàng nhỏ, cầm vừa vặn, nhưng hắn lại không thích hợp, lắc đầu, “Đốt huân lò, ngươi cầm đi!”

Chỉ chốc lát, thân mình liền nóng, Tần Mục Ẩn cởi áo khoác trên người ra, nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Lê Uyển cúi đầu, nghĩ chuyện của mình.

Ước chừng hai nén hương, xe ngựa ngừng lại, Lê Uyển hoàn hồn, đẩy mành ra một chút, ngoài cửa Lê phủ có gã sai vặt tiến lên vấn an, quay đầu lại, Tần Mục Ẩn giống như ngủ rồi, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Hầu gia, tới rồi!”

Con ngươi nhập nhèm ngược ảnh gương mặt nàng, Lê Uyển ngẩn ra.

Đôi mắt Tần Mục Ẩn khôi phục thanh minh, mặc áo khoác vào, đứng dậy, vén rèm lên, nhảy xuống, Lê Uyển có chuyện há mồm chưa kịp nói cùng Tần Mục Ẩn người liền đi rồi, nàng vén rèm lên, Tần Mục Ẩn đứng ở phía dưới, thân mình thẳng tắp, duỗi tay đỡ nàng.

Lê Uyển thụ sủng nhược kinh mắt nhìn bốn phía, vươn tay đỏ bừng, gác ở lòng bàn tay hắn rắn chắc, tay hắn thực ấm, thực thoải mái bao lấy tay nàng.

Xuống xe ngựa, gã sai vặt đã vào cửa thông bẩm, thủ vệ bên cạnh gã sai vặt quỳ hành lễ.

Lê Uyển dựa gần hắn, kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói, “Nương ta nếu là nói cái gì, ngươi nghe thôi là được rồi!”

Lưu thị thích lải nhải, Lưu Tấn Nguyên khoe mẽ, Lưu thị không giúp được hắn, hắn không cam lòng, nàng không nghĩ Tần Mục Ẩn cùng Lưu Tấn Nguyên có liên quan.

Vào phủ, Lê Uyển đánh giá mấy năm tòa nhà mới xây, núi giả đình đài, hành lang gấp khúc, hình ảnh cây khô đập vào mắt, một mảnh tiêu điều thanh lãnh, không giống hầu phủ dạt dào sắc xanh, sức sống bừng bừng.

Ai cao ai thấp, lập tức thấy rõ, hầu phủ trăm năm, Lê phủ không thể so được.

Đời trước, đáy lòng nàng không cân bằng, người khác nói nàng trèo cao, trong lòng nàng chột dạ, xử sự ương ngạnh che lấp nội tâm tự ti. Gả đến hầu phủ, nàng thích nhất trở về nhà, bọn họ sẽ không khinh miệt khinh thường hắn, có chỉ là hâm mộ cùng thổi phồng.

Khi cách một đời, bừng tỉnh như mộng.

Tần Mục Ẩn thấy nàng dừng bước chân lại, trước mắt thê lương, hắn như suy tư gì, bước chân ngừng lại theo.

Đáy lòng Lê Uyển một mảnh bi thương, nghĩ tới rất nhiều chuyện, đầu óc nhất thời không chuyển động, khi gã sai vặt đi phía trước xoay người nhìn nàng, nàng run run một cái, nhớ tới cạnh cửa hai gã sai vặt quỳ bái, buột miệng hỏi, “Hôm nay trong phủ có khách nhân tới?”

Khi vào cửa thất thần không lưu ý, hạ nhân Lê phủ không nhiều, hôm nay ở đại môn, gã sai vặt nhiều hơn, ngày thường chưa từng có vậy, nàng âm thầm nghĩ, không cần người nhà họ Lưu vào kinh thì tốt.

Đáng sợ cái gì thì cái đó tới, gã sai vặt nhẹ nhàng nói, “Cả nhà lão phu nhân tới, phu nhân đang ngồi bồi chuyện, tiểu thư trở về thật trùng hợp, lão phu nhân còn nói tiếc nuối thiếu một nhà tiểu thư, không phải, ngài cũng đã trở lại sao?”

Lê Uyển gượng ép kéo kéo khóe miệng, mạnh mẽ lôi kéo cánh tay Tần Mục Ẩn, thương lượng nói, “Hầu gia, cả nhà tổ mẫu tới, không bằng ngày khác chúng ta mang theo lễ trở lại tạ tội cùng bà ngoại được không?”

 

 

back top