Trọng Sinh Chi Nguyên Phối Vợ Cả

Chương 15

Editor: trucxinh0505

Lê Uyển tùy ý chọn hộp màu tím cùng màu lam đưa cho Lâm thị, Lâm thị không nhận, Lưu thị khuyên bà, “Nương, Uyển Nhi cho ngài nhận đi, hầu phủ không thiếu những thứ này!”

Khóe miệng Lê Uyển vừa kéo, lại cầm hai cái cái hộp nhỏ đưa cho Phương thị, “Mợ, đây là của ngài!”

Đem lễ phân phát cho mọi người, Lâm thị cùng Phương thị cao hứng không thôi, Lê Uyển lại cười không nổi, nàng dường như vẫn chiếm tiện nghi Tần Mục Ẩn cùng hầu phủ.

Mà thư phòng, Lê Trung Khanh há mồm nghĩ nói Lưu Tấn Nguyên, thấy một đôi ánh mắt âm lãnh đạm mạc Tần Mục Ẩn liền nghẹn trở về, nghẹn tới nghẹn đi, Lê Trung Khanh mở miệng nói chuyện Lê Uyển khi còn nhỏ.

Lưu Tấn Nguyên ở bên thỉnh thoảng nói thêm vài câu, quan hệ hắn cùng Lê Uyển tốt, thêm dung mạo hắn ôn hòa, chuyện gì Lê Uyển đều nghe hắn nói. Nhớ lại khi còn nhỏ, khóe miệng Lưu Tấn Nguyên mỉm cười, thanh âm cũng mềm xuống, dư quang lại chú ý Tần Mục Ẩn một bên.

Thân hình Tần Mục Ẩn cao lớn, hình dáng rõ ràng, dưới mày kiếm một đôi mắt lạnh lẽo, dường như cái gì đều không nhập được hắn mắt, hắn không thích Lê Uyển, đây là phản ứng đầu tiên của Lưu Tấn Nguyên.

Ba người nói chuyện, trên đường, Lê Trung Khanh cảm thấy lạnh, phân phó Minh Cúc đốt lò sưởi lên.

Tần Mục Ẩn không khỏi nghĩ tới Lê Uyển, nàng rất sợ lạnh, trong phòng đốt địa long, nàng lên giường tay chân cũng lạnh lẽo, hắn nhìn ra được nàng không nghĩ ra cửa, hôm nay tới Lê phủ hắn có một phen suy tính, ngày mai thẩm vấn ngục phạm, Hình Bộ người nào liên lụy trong đó còn không rõ ràng lắm, hắn muốn thăm dò Lê Trung Khanh chút.

Không quan hệ cùng Lê Trung Khanh, Tần Mục Ẩn yên tâm xuống.

Lê phủ lạnh như vậy còn không đốt than, năm rồi, Lê Uyển ở nhà chẳng phải vẫn luôn chịu đông lạnh sao? Khóe mắt Tần Mục Ẩn nhíu lại, nếu Toàn An ở bên, liền biết, hầu gia đang sinh khí.

Minh Cúc khó xử đi xuống, trong phủ có than, phu nhân dặn dò tiểu thư hồi phủ liền thu hồi, nàng hiểu ý tứ phu nhân, muốn cho tiểu thư rõ cuộc sống phủ không tốt cần giúp đỡ một phen, lão gia lên tiếng lại không thể không đi, Minh Cúc lưỡng lự, đi hậu viện hỏi Lưu thị.

Minh Cúc trở về, Lưu thị cho rằng thư phòng có phân phó gì, nghe nàng nói Lê Trung Khanh muốn đốt lò sưởi, bà xấu hổ xua tay, “Đi thôi, trời lạnh như vậy, đừng để hầu gia đông lạnh!”

Mi sắc Lê Uyển âm lãnh, nói như là hầu gia chiếm tiện nghi.

“Nương, bà ngoại cũng lạnh, đốt địa long trong phòng đi!” Ly trà trong tay lạnh, tay Lê Uyển cũng lạnh lên, tay cắm vào lò sưởi, nhìn Lưu thị.

Nàng đã mở miệng, một đôi mắt Lưu thị cười ý nhị, “Được, nghe Uyển Nhi!”

Đốt địa long, trong phòng dần dần có ấm áp, các nàng cởi giày ngồi trên giường đất, vây quanh bàn trà nhỏ nói chuyện phiếm.

Lâm thị nói chính là thú sự trấn trên, Lê Uyển nhìn ra, Lưu thị hứng thú không cao, nghĩ đến duyên cớ đè nặng trong lòng này.

Nàng đoán không sai, người nhà họ Lưu trước khi vào kinh, Lưu thị cũng không biết nội tình, năm trước thành thân nàng cầm đi hơn phân nửa bạc, Lưu thị lại mua tòa nhà, người một nhà chi tiêu không nhỏ, lại đến người nhà họ Lưu, Lưu Tấn Nguyên không có sai sự, phỏng chừng muốn tìm Lưu thị lấy bạc, sợ Lưu thị sầu là cái này đi.

Lưu thị mặt ủ mày chau, Lâm thị cùng Phương thị nói hạp ý, cũng không đem bà để trong lòng.

Khi dùng bữa ngồi hai bàn, ở giữa dùng bình phong chống đỡ, trên đường, Lưu thị liên tiếp làm mặt quỷ với Lê Trung Khanh, Lê Uyển xem như không nhìn thấy.

Lê Trung Khanh ho khan hai tiếng, gác chiếc đũa xuống, hỏi Lưu Tấn Nguyên, “Chuyện của ngươi sao rồi?”

Lưu Tấn Nguyên lắc đầu, chưa có tin tức phê nhị giáp tiến sĩ, hắn tìm người hỏi qua, đều nói không rõ.

Lê Trung Khanh thở dài, giống như vô tình liếc trên người Tần Mục Ẩn, dò hỏi “Hầu gia có nghe được tiếng gió gì không?”

Không đợi Tần Mục Ẩn mở miệng, Lê Uyển đã đoạt nói trước, “Có thể nghe được tiếng gió gì, hầu gia không có chức quan, tin tức so với cha còn kém hơn!”

Lưu thị trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, Lê Uyển làm như không biết. Lê Trung Khanh thuận tay vuốt chòm râu dưới cằm, chòm râu là mấy năm nay lưu mới có, diện mạo Lê Trung Khanh nho nhã, mấy năm trước con đường làm quan không thuận, hắn cảm thấy là hắn quá mức thanh tú không được người tín nhiệm, vào kinh, liền để lại chòm râu, lúc đầu Lê Uyển nhìn không quen, lâu rồi quanh thân khí chất Lê Trung Khanh đều thay đổi, gặp chuyện khéo đưa đẩy, gợn sóng bất kinh, nàng cũng tập thành thói quen.

“Cha ngươi hỏi chính là hầu gia, ngươi xen mồm vào làm gì?” Lưu thị gắp cho nàng một khối thịt gà, “Chuyện biểu ca ngươi luôn kéo dài không có biện pháp, hơn nữa, bà ngoại tới, muốn xuống tay thu xếp việc hôn nhân biểu ca ngươi, không thể nhìn biểu ca ngươi đi bên ngoài làm quan đi?”

Lời nói là nói với Lê Uyển, ánh mắt lại dừng ở trên người Tần Mục Ẩn bên ngoài bình phong.

Tần Mục Ẩn uống một ngụm canh, gà vịt nuôi thả ở trấn trên hầm ra hương vị tươi ngon, hắn lại nhấp một ngụm, âm thanh trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh nói, “Cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, ngày mai vào cung hỏi Hoàng Thượng một chút, hẳn ngài ấy sớm có tính toán!”

Lê Uyển sợ hắn ôm việc vào, nghe hắn nói xong, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó không khỏi cười khổ, Tần Mục Ẩn là người nào, như thế nào dễ dàng đáp ứng chuyện người khác.

Được đáp lại, Lê Trung Khanh liền đem chuyện gác xuống, Lưu thị muốn Tần Mục Ẩn giúp đỡ chức vị trong kinh, chức quan đều là Hoàng Thượng định đoạt, hầu gia nghĩ giúp cũng bất đắc dĩ, lưu loát giơ lên chén rượu, cười nói “Tới, uống một chén!” Ghé mắt khuyên Lưu Tấn Nguyên, “Tấn Nguyên, ngươi đừng quá lo lắng, Hoàng Thượng sớm có tính toán!”

Khi trở về, Lưu thị lôi kéo nàng vạn phần không muốn, cảm xúc Lê Uyển cũng hạ xuống, Lưu thị đối với nàng tốt, nghĩ thu xếp gả nàng cho Lưu Tấn Nguyên, cũng không nghĩ nàng ở Giang Nam chịu khổ, kéo cánh tay Lưu thị, Lê Uyển hít hít mũi lên men, “Nương, ta đi rồi, ngài cùng cha nhớ bảo trọng!”

Lưu thị gật đầu, lại dặn dò nàng một phen, gả chồng, bụng muốn tranh khẩu khí, hầu phủ chỉ có một hầu gia, chỉ cần nàng hạ sinh nam hài, về sau, hết thảy hầu phủ chính là của hai mẫu tử nàng.

Còn may, Tần Mục Ẩn đi ở phía trước không nghe được, nếu bị hắn nghe, không biết chê cười khinh thường mình như thế nào.

Gia sản hầu phủ là lão hầu gia lưu lại, Tần Mục Ẩn xử lý, không có quan hệ cùng nàng, Lưu thị muốn tốt cho nàng, nàng không nghĩ ngỗ nghịch bà, liên tiếp gật đầu.

Trở lại hầu phủ, hầu hạ Tần Mục Ẩn thay đổi quần áo, khi cỡi áo ngoài nàng hỏi hắn, “Hầu gia chuẩn bị lễ ta đều không rõ ràng lắm thiếu chút nữa lộ tẩy, nương còn nghĩ là ta không hiếu thuận bà!”

Là lời nói thật, nàng về nhà mẹ đẻ không nghĩ mang theo lễ, nàng ở trong kinh không có bằng hữu, tham gia yến hội rất nhiều lần, người khác khinh thường nàng không muốn lui tới cùng nàng, nói nàng cầm bạc hầu phủ cho không nhà mẹ đẻ.

Đời trước nàng có thể không sợ gì cả đánh trả, “Mệnh ta tốt gả vào hầu phủ, hầu phủ gia nghiệp lớn, ta trợ cấp nhà mẹ đẻ là ta phúc khí tốt, các ngươi đỏ mắt đi!”

Một đời này, nàng không không nghĩ trong lòng cách xa cách Tần Mục Ẩn một mảng lớn.

“Vấn an nhạc phụ nhạc mẫu, chuẩn bị chút lễ biểu đạt tâm ý thôi, cái này gọi là nhân tình lui tới!” Tần Mục Ẩn chế nhạo nàng, ánh mắt hàm khinh thường.

Lê Uyển buồn đầu, không lên tiếng.

Tần Mục Ẩn nhìn ra cảm xúc nàng không tốt, lơ đãng hỏi  “Quan hệ ngươi cùng biểu ca không tốt?”

Thân mình Lê Uyển run lên, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen không thấy đáy, thanh âm cứng đờ, “Sao lại nói như vậy?”

Sáng nay khi ra cửa phân phó đem màu đỏ rực trong phòng thay toàn bộ hết, lúc này, gia cụ giản dị hiện ra càng ấm áp.

Hắn nằm ở ghế trên, tay gối lên sau đầu, thể xác và tinh thần thả lỏng.

Buổi chiều, nàng cố ý như vô tình tránh Lưu Tấn Nguyên, nàng thật sự phản cảm với Lưu Tấn Nguyên sự, nên đối với người nhà họ Lưu cũng không quá thân cận, cùng ngày thường đạm mạc rất lớn, hai người thành thân không lâu, ngày thường thế nào, Tần Mục Ẩn không thể nói tới. Bất quá, trong mắt nàng nhìn Lưu Tấn Nguyên, mang theo nồng đậm oán hận, nàng giấu cực hảo, hắn vẫn nhìn ra được.

Thay đổi quần áo hắn, Lê Uyển bắt đầu thu thập chính mình, trước mặt Tần Mục Ẩn, nàng thẹn thùng quay lưng lại, bên trong còn mặc trung y nàng vẫn đỏ bừng mặt.

“Khi còn nhỏ biểu ca hay đoạt đồ chơi của ta, còn làm kẻ xấu cáo trạng, diện mạo hắn văn nhã, dung mạo thanh tú, cữu cữu gia chỉ có một mình hắn, nương cùng cha trước đều mắng ta, hắn khẳng định không phải người tốt, từ nhỏ ta liền không thích hắn!” Lê Uyển nghĩ nghĩ, tìm lấy cớ này.

Kỳ thật, quan hệ nàng cùng Lưu Tấn Nguyên khi còn nhỏ thực hảo, trong phủ không có huynh trưởng, Lưu Tấn Nguyên đối với ai đều cười hì hì, thái độ thân thiết, khi chơi cùng hắn, sẽ chiếu cảm xúc cố nàng, có đoạn thời gian, nàng nghe Lưu thị cùng Phương thị thương lượng việc hôn nhân nàng cùng Lưu Tấn Nguyên, Phương thị không đồng ý, lúc ấy Lưu Tấn Nguyên đi đọc sách, phu tử học đường khen hắn là có tài.

Phương thị sợ nàng trì hoãn tiền đồ Lưu Tấn Nguyên, nàng đối với Lưu Tấn Nguyên căn bản không tâm tư kia, chỉ xem hắn là ca ca mà thôi.

Ngón tay Tần Mục Ẩn gõ trên mặt bàn, ánh mắt lạnh xuống, nàng nói dối.

Lê Uyển chuyên tâm xử lý quần áo, không chú ý hắn thay đổi sắc mặt.

Sau đó, hai người đi Họa Nhàn Viện thỉnh an lão phu nhân, trong phòng còn một người ngồi, hôm sau ngày thành thân Lê Uyển có gặp qua, chị em dâu lão phu nhân, Nguyên thị.

“Đã trễ rồi sao các ngươi lại đây?” Lão phu nhân cười hướng nàng vẫy tay, Lê Uyển tiến lên lôi kéo cánh tay bà, cười kêu một tiếng Nguyên thị, “Nhị thúc mẫu tới!”

Nguyên thị chính là nhạc mẫu Thừa Vương, mẫu thân thân sinh Thừa Vương phi, trong trí nhớ Lê Uyển, quan hệ bà cùng Thừa Vương phi không tốt, Thừa Vương cùng Thừa Vương phi thành thân, Nguyên thị nghĩ đem Thừa Vương phi gả cho một hầu thế tử phủ, chính là yến hội trong cung, Hoàng Thượng làm mai cho vài vị hoàng tử, một đạo vũ mới lạ của Thừa Vương phi Tần Tử Vận, Hoàng Thượng lập tức chỉ hôn cho Thừa Vương.

Bàn tính trong lòng Nguyên thị thất bại, thương lượng cùng Tần Tử Vận, muốn nàng để bào muội gả đi Thừa Vương phủ nàng gả đi hầu phủ, Tần Tử Vận chết sống không chịu, từ trong nhà chạy ra, đại hôn cùng Thừa Vương cũng là xuất giá từ hầu phủ.

Sau lại mấy năm, Thừa Vương ở triều đình một bước thăng thiên, tay cầm quyền thế, trong lòng Nguyên thị hối hận đã không còn kịp rồi, Tần Tử Vận cùng Thừa Vương nói ngọn nguồn năm đó, Thừa Vương không thích Tần phủ cũng không thích người Tần gia.

Tần gia Nhị lão gia nhậm chức Lại Bộ thượng thư, chức vị quan trọng, gần hai năm Lại Bộ đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn ở trước mặt Hoàng Thượng ngày càng không được vui, trong đó hẳn là có Thừa Vương đứng bên quạt gió thêm củi.

Lê Uyển cân nhắc trời sắp tối, Nguyên thị còn không đi, phỏng chừng có việc cầu đến trước mặt lão phu nhân.

Đời trước, nàng cùng Nguyên thị giao tiếp không nhiều lắm, Tĩnh An Viện nàng đều không tới, thấy mặt Nguyên thị cũng ít.

Nói chút hội thoại, Nguyên thị ngồi không thể nào ra tiếng, Lê Uyển đẩy đẩy Tần Mục Ẩn, nhỏ giọng nói cùng hắn, “Hầu gia, nhị thúc mẫu cùng lão phu nhân có cần lời nói riêng, chúng ta ngày mai lại đến!”

 

 

back top