La Tố không để ý tới tin nhắn này, trực tiếp xóa bỏ, Ngải Địch tỏ thái độ này đối với cậu có thể nói là tin tốt mà cũng là tin xấu, tin tốt là Ngải Địch không đứng về phía Ngải Lộ, anh chỉ đứng về phía người đúng, bất quá quả thực theo tính cách của nam nhân này thì có thể hành động như vậy, tin xấu là có thể Ngải Địch không thuyết phục được Ngải Lộ, nói cách khác….. Ngải Địch cho rằng Ngải Lộ sẽ tiếp tục tìm cậu gây phiền toái mới gửi tin nhắn này.
Tuy không tiếp thu đứa nhỏ bốc đồng Ngải Lộ kia có thể gây ra phiền toái cho mình, bất quá gần nhất vẫn nên chú ý một chút, tóm lại chỉ cần không phá hư cuộc sống bình ổn của cậu và nhóm khế ước thú, bất luận Ngải Lộ làm ra chuyện gì, cậu cũng không quản.
La Tố trải chăn cho Tiểu Hoàng, bé con lập tức nhảy vào trong, móng vuốt bé xíu nắm chặt góc chăn, hạnh phúc nhắm hai mắt lại, La Tố xoa xoa đầu Tiểu Hoàng, cũng nằm lên giường, tên vô tư Hải Nhân Tư đã sớm lăn ra ngủ vù vù.
Mãi tới khi tất cả mọi người đã chìm vào mộng đẹp, La Tố mới chậm rãi nhắm mắt lại, đây đã là lần thứ 3 cậu mang Tiểu Hoàng về kí túc xá, nếu bị phát hiện có lẽ sẽ rất phiền thoái, có lẽ cậu nên thử xin phép nuôi dưỡng khế ước thú?
Buổi tối, La Tố nằm mộng, trong mộng cậu đang kịch chiến với tang thi, nhóm sinh hóa thú quây xung quanh cậu, mà đứng đầu chính là lang khuyển đã làm bạn cùng cậu suốt 5 năm, cuối cùng hình ảnh dần dần mơ hồ, lang khuyển biến thành cự lang lúc ban ngày gặp được, nó cứ vậy chăm chú nhìn cậu, mãi tới khi La Tố bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đôi ngươi xám tro của cự lang vẫn bám chặt vào đầu không thể nào xóa bỏ.
Tiểu Hoàng lúc này cũng tỉnh lại, nó mơ hồ xoa xoa đôi mắt nhỏ, sau đó phát ra tiếng kêu ‘thu thu~’, thần trí La Tố cũng thanh tỉnh một ít, cậu vào phòng tắm rửa mặt cho Tiểu Hoàng trước, sau đó mới bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Trước lúc đi học, La Tố mở màn hình internet xin phép ‘dưỡng khế ước thú’, sau đó mới tạm biệt bọn Hải Nhân Tư, mang theo Tiểu Hoàng tới phòng thí nghiệm.
Hôm nay La Tố vẫn tới rất sớm, bởi vì cậu không muốn người khác phát hiện mình mang Tiểu Hoàng về kí túc xá, nhất là Uy Nặc, cậu ở phòng thí nghiệm chờ khoảng nửa giờ những học trò khác mới lục tục tới.
Trải qua vài lần khảo hạch, cả hệ dưỡng khế ước thú chỉ còn 5 người, vì thế phòng thí nghiệm tương đối quạnh quẽ, nhóm học trò hôm qua bị La Tố bỏ lơ dần dần cũng không trao đổi với cậu, mà tụ tập nhóm 2 nhóm 3 nhỏ giọng bàn tán những chuyện xảy ra gần đây.
La Tố thực vui vẻ có được yên tĩnh, cậu thuần thục điều phối bữa sáng cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nhìn viên bùn đất ‘thơm ngào ngạt’ trước mắt, hưng phấn nhảy lên vai La Tố, bẹp bẹp hôn cậu vài cái, sau đó mới nâng bữa sáng của mình lên, cứ như sợ người ta cướp đi mà há mồm vội vã gặm cắn, vừa gặp vừa vui sướng lắc lắc cái đuôi tia chớp.
“Mọi người tới sớm nhỉ.” Uy Nặc là người cuối cùng tới phòng thí nghiệm, anh là lão sư, chỉ cần tới đúng giờ là được rồi, không cần xuất hiện quá sớm.
“Này Nặc lão sư, buổi sáng tốt lành.” Nhóm học trò khác kêu lên, chỉ có mình La Tố bảo trì trầm mặc, bất quá căn bản cũng không có ai để ý vì La Tố vốn luôn có bộ dạng như vậy.
Chương trình học hôm nay vẫn như cũ, buổi sáng điều phối thức ăn, buổi chiều tới rừng rậm nhân tạo uy thực cho nhóm khế ước thú, La Tố theo thường lệ một mình tới khu 10, trong lòng cậu có chút chờ mong, không biết có thể gặp con cự lang kia không.
Có lẽ vận khí La Tố không tồi, lúc cậu mang theo Tiểu Hoàng tới đại bản doanh la mật khâu, cự lang đã đúng giờ nằm cách nhóm la mật khâu khoảng mấy chục thước, như bàn thạch cắm rễ ở đó, trầm ổn uy vũ nằm dưới ánh mặt trời. Đối diện nó là nhóm la mật khâu ôm nhau thành một đoàn, biển la mật khâu vàng chóe không ngừng phập phồng cao thấp, đương nhiên đây là run, bất quá so với mức độ run như cái sàng hôm qua thì hôm nay đã đỡ sợ đồng chí đại hôi lang hơn một chút, bởi vì đồng chí đại hôi lang hôm qua không có ăn bọn nó!~ không thể không nói, có đôi khi nhóm động vật thực sự đơn thuần tới đáng sợ.
“Thu thu~~ thu thu~~” Nhóm la mật khâu nhìn thấy La Tố, tựa như thấy vị cứu tinh mà đồng loạt ào tới sau lưng cậu, tình cảnh này đập vào mắt cự lang thực sự khá đồ sộ, bởi vì nhóm la mật khâu di động từ xa xa hệt như một hải dương màu vàng, mà hiện tại hải dương nhỏ này toàn bộ núp sau lưng La Tố.
La Tố cười khanh khách, cậu xoa xoa đầu nhóm la mật khâu sau lưng mình, ở cùng nhóm khế ước thú này, vẻ mặt của cậu luôn ôn hòa hơn rất nhiều, ngay cả cười cũng nhiều hơn, La Tố mang số bùn đất chuẩn bị từ trước phân cho nhóm la mật khâu, hôm nay nhóm la mật khâu bắt được thức ăn không vui vẻ gặm cắn mà dùng tiểu trảo chỉ chỉ về phía đối diện, một đám phát ra tiếng ‘thu thu’ cao thấp bất đồng, theo vẻ mặt thì cực kì giống học trò đang cáo trạng với lão sư.
“Phốc ——” La Tố nhất thời có chút buồn cười, ngay cả độ cung khóe môi nhếch lên cũng cao hơn bình thường vài phân, cự lang đối diện thấy một màn như vậy, đôi bụi mâu có chút thâm sâu, bất quá nó vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chăm chú La Tố, tựa như cảnh vệ đang trong ca, thân hình độ sộ bất động, có loại cương nghị lẫm liệt. Nếu có một cô gái địa cầu ái quốc ở đây, đảm bảo sẽ hô to ‘cảnh sát thúc thúc suất nhất! Cảnh khuyển manh nhất!’.
La Tố theo biểu tình ‘kịch liệt’ trên gương mặt nhỏ nhắn của nhóm la mật khâu liền hiểu đươc chúng nó khiếu nại cái gì, cậu không nghĩ lang huynh đối diện có ác ý, nếu không hôm qua nó cũng không làm ra hành động lùi về sau như thế.
La Tố đi về phía cự lang đồ sộ bất động, tuy cậu biết cự lang trước mắt không phải lang khuyển từng làm bạn 5 năm với mình, nhưng có lẽ vì tướng mạo nên La Tố luôn có vài phần thân cận.
Đối mặt với đại hình khuyển, không, hẳn là sinh vật hình thể lớn như vầy, đầu tiên phải biểu đạt thiện ý, loại động vật thể hình lớn cảnh giới rất nghiêm, vì thế La Tố mở hai tay, để cự lang xác nhận trong tay mình không có dị vật, tiếp đó cậu đưa tay tới mũi cự lang, lang có thói quen ngửi mùi, một khi nhận ra một người có mùi hương quen thuộc sẽ thả lỏng cảnh giác một chút.
Nhưng La Tố tính sai, bởi vì trước mặt cậu không phải là một con ‘lang’ chân chính, vì thế tay cậu vươn thật lâu, con lang đối diện vẫn không có động tác, chỉ dùng đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn La Tố.
“……..” La Tố lúc này cũng nhận ra có thể mình phạm sai lầm, nếu con lang này thật là khế ước thú cấp S mà Uy Nặc nói, như vậy nhất định đã có một trình độ trí tuệ, hành vi của cậu có thể nói là lẫn lộn đầu đuôi, bệnh nghề nghiệp quá nặng quả nhiên không phải chuyện tốt.
“Có thể làm bằng hữu không?” Đã có trí tuệ, hẳn là có thể hiểu được lời cậu nói, La Tố hỏi xong, phát hiện cự lang vẫn như trước bất động quan sát cậu, bởi vì khoảng cách rất gần, La Tố cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phun ra từ mũi đối phương.
Nếu không cự tuyệt, hẳn là ngầm đồng ý? La Tố vươn tay, chậm rãi đặt lên đầu cự lang, thấy nó không có phản ứng, La Tố mới làm như kiếp trước thường cổ vũ mà xoa xoa đầu cự lang, sau đó lại gãi gãi cằm đối phương. Cảm xúc da lông làm La Tố yêu thích không muốn buông tay, làm bác sĩ thú y, La Tố có thể cảm nhận được cự lang này vô cùng khỏe mạnh, mỗi sợi tông mao đều tràn ngập sinh lực.
Đối mặt với La Tố giở trò, cự lang vẫn đồ sộ bất động, trừ bỏ đôi lang mâu xẹt qua một tia tình tự không rõ, gương mặt hung hãn không có gì biến hóa.
Có lẽ thấy La Tố thân cận cự lang mà không bị tập kích gì, nhóm la mật khâu gặm xong thức ăn, bắt đầu tò mò dựng thẳng lỗ tai dài dài, hải dương màu vàng đồng loạt tiến về phía La Tố cùng cự lang.
Tiểu Hoàng nhảy ra khỏi túi áo La Tố, tiểu tổ tông này chuyện khác không học được, nhưng chiêu cáo mượn oai hùm lại học hỏi vô cùng thành thục, Tiểu Hoàng thấy cự lang không phản kháng chủ nhân nhà mình, vì thế lá gan của nó phình to nhảy lên lưng cự lang, lúc tiểu trảo cùng mông nó cảm nhận lớp da lông mềm mại, con khế ước thú có lỗ tai thật dài thoải mái nheo mắt lại, ngô~ chíp bông này mềm mại quá, thật thoải mái nga~≧0≦
La Tố trầm mặc, cậu vốn đang lo lắng cự lang sẽ sinh khí, bất quá cậu phát hiện mình lo nghĩ quá nhiều, bởi vì cự lang diện mạo hung ác này chẳng những không tức giận, còn đứng dậy, chậm rì rì mang theo Tiểu Hoàng đi vài vòng trên mặt cỏ.
“Thu thu~~ thu thu~~” Vì không thể nhảy xuống, Tiểu Hoàng theo bản năng vươn tiểu trảo, bấu vào lớp lông mao ở cổ cự lang, tầm nhìn lúc ngồi trên cao làm Tiểu Hoàng hưng phấn không ngừng kêu lên.
“Phốc——” La Tố nhìn hình ảnh trước mặt, nhịn không được cười rộ lên, nếu không phải Tiểu Hoàng chỉ biết phát ra tiếng ‘thu thu’, cậu nghĩ tiếng kêu khí phách hiên ngang của Tiểu Hoàng khi nãy nhất định là ‘giá giá’.
Nhóm la mật khâu nhìn Tiểu Hoàng, đôi mắt đen láy tràn ngập hâm mộ, vài bé la mật khâu lớn gan cũng nhảy lên lưng cự lát, chỉ chốc lát sau, cự lang đã bị đàn la mật khâu vàng ươm bao phủ, bấu lên đùi, túm lông mao nó, cũng may cự lang đủ lớn nên không ít la mật khâu không leo lên người nó được.
“Không được gây phiền toái cho người ta như vậy, biết không?” La Tố thấy cự lang đã không còn động đậy, toàn thân chỉ còn đôi mắt xám lộ ra ngoài, hơn nữa còn sáng ngời nhìn cậu, La Tố có chút buồn cười kéo nhóm la mật khâu xuống.
Chỉ tiếc kế hoạch của La Tố không thành công, nhóm la mật khâu cứ như tìm được một món đồ chơi cộng đồng, bé này bị La Tố ôm đi, bé khác sẽ lập tức leo lên, làm La Tố cũng không có biện pháp.
Cuối cùng cự lang kéo theo một bầy la mật khâu, một lần nữa trở về chỗ nó nằm phơi nắng, tiếp tục đồ sộ bất động, bảo trì phong cách cương nghị lẫm liệt ban đầu, hoàn toàn thực hiện phương châm ‘địch bất động, ta bất động, địch động, ta vẫn bất động’.
La Tố không thể ở rừng nhân tạo lâu thêm nữa, bởi vì có quy định thời gian tập trung, trước lúc đi, La Tố ôm Tiểu Hoàng quyến luyến không muốn rời cự lang, sau đó xoa xoa đầu cự lang rồi mới rời đi.
Cự lang dùng đôi mắt xám tro chăm chăm nhìn bóng dáng La Tố, hai lỗ tai dựng đứng vô thức run vài cái, tựa như một con trung khuyển nhìn bóng dáng chủ nhân rời đi, điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ đám la mật khâu bám trên người nó.
Lang huynh dùng thân mình nói cho chúng ta một điều, chỉ cần có một trái tim lương thiện, cho dù diện mạo hung ác….. cũng có thể phá vỡ rào cản chủng tộc!