Ta cẩn thận lắng nghe, là chín con, trời ạ! Khu vực này toàn là sói sao? Công phu ám khí của ta còn chưa có luyện thành, chưa bao giờ phải đối mặt một lúc với nhiều sói như vậy, ta tay chân luống cuống mở nút lọ chứa Bi Tô Thanh Phong, may mắn mê dược này không màu không mùi có thể nhiều lần sử dụng, bằng không đã bị bọn chúng áp đảo rồi.
Không ngờ ta vừa mới mở lọ thuốc ra, lũ sói chỉ cách ta có bảy tám thước liền tản ra, ta nhìn ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, bất quá ta lần này cũng nhìn thấy rõ bộ dáng thật của chúng, cơ thể so với ta đều rất to lớn, trong đó có hai con sói trắng, sói trắng toàn thân có màu trắng như tuyết, lông dài hơn so với sói thường, sinh tồn ở nơi đỉnh núi cao lạnh lẽo, tại sao lại chạy đến đây ở xen lẫn với sói thường thế này?
Bất quá trong nháy mắt nhìn thấy sói trắng, nước miếng ta liền chảy ra, ta muốn a! Thật muốn bộ da của nó, khẳng định vừa ấm áp lại vừa xinh đẹp, có thể làm khăn choàng, làm mũ lông, làm áo lông.. nhưng có hai bộ da sợ rằng không đủ, xinh đẹp như vậy, thật sự là hấp dẫn nha! Ta vốn rất ưa thích quần áo, đồ hiệu, đến cổ đại này còn chưa bao giờ được mặc qua một bộ đồ đẹp, hằng ngày mặc đều là vải thô, nói thời hiện đại tuy vải bông bình dân hơn tơ lụa nhưng nơi trồng bông cũng rất ít.
Nguyên khi ta ở cạnh sông Hán Thủy cũng không nghe nói ở đâu có trồng bông, bình dân hầu hết đều mặc không đủ ấm, điều kiện tốt hơn thì mặc áo da thú, vải bông cùng tơ lụa được bán cùng nhau đều là hàng hóa cao cấp, tuy không xa hoa như tơ lụa nhưng lại mềm mại, giữ ấm tốt, bình thường dùng làm chăn. Ta cũng chỉ ở mấy năm trước được cha mua cho hai bộ đồ bằng vải bông, nhưng hiện tại đã cũ và không còn mặc vừa nữa.
Trên đường đến Võ Đang cuối cùng ta cũng thấy được một nơi trồng bông, tuy không nhiều nhưng biết nơi đây có trồng bông đích thực ta rất vui vẻ, nói cha mua một ít hạt giống, tuy là giống cũ nhưng ta tin tưởng mình có thể trồng được. Mười mẫu ruộng khai hoang, ta dự tính trồng sáu mẫu lương thực, hai mẫu trồng rau, hai mẫu còn lại trồng bông.
Cha chưa từng trồng loại cây này bao giờ, bất quá nghe ta nói có thể làm ra quần áo, chăn đệm rất hữu ích cũng nhiệt tình giúp ta. Bông bình thường gieo trồng mùa xuân, bắt đầu cho thu hoạch vào mùa thu, mùa đông là thu hoạch hết toàn bộ. Ta gieo hạt đã được một tháng, trồng vào mùa hạ so với bình thường chậm mất hai tháng.
May mắn trước đây ta đã từng đọc một cuốn sách nói về phương pháp trồng bông, có các phương pháp chống lạnh, rút ngắn thời gian sinh trưởng, nếu không hiện tại sợ rằng có trồng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Hiện tại ta đã nhìn thấy bộ lông sói trắng như tuyết, xinh đẹp như vậy làm sao có thể bỏ qua được? Tuy thế loài vật xảo quyệt này chẳng lẽ đã thành tinh cả rồi hay sao? Lại biết ta phóng mê dược. Căn bản ta không nghĩ tới cái mũi của loài khuyển dù sói hay chó nhà đều cực kỳ nhạy, lúc trước tấn công ta có mấy con bị đánh mê, những con khác đứng ngoài cảnh giới đã biết, chúng tinh khôn như vậy hiện giờ sao có thể mắc mưu lần nữa.
Hơn nữa sói là loài vật giỏi ẩn náu, khi chúng bất động tai ta dù thính cũng không nghe thấy gì. Cho nên hiện giờ chúng thấy ta cầm bình thuốc sẽ chạy là tình huống ta không nghĩ đến nhưng cũng không đuổi theo, chỉ có thể nhìn bộ lông xinh đẹp chạy trốn bất đắc dĩ thu hồi bình thuốc trở về.
Ta đang tưởng niệm bộ lông trắng, định quay trở vào nhà nấu cơm bỗng nhiên nghe tiếng bầy sói, vốn đã tản ra nhưng hiện lại tụ lại, lặng lẽ áp sát ta. Thật sự ngu ngốc, nếu như bất động ta sẽ không nghe thấy, nhưng chỉ cần di chuyển tiếng động sẽ không thoát khỏi tai ta, nói cho cùng động vật cũng không thông minh như người.
Ta một bên đắc ý cười thầm, một bên bí mật lấy bình thuốc trong tay áo ra, chỉ chờ chúng nó tiến vào khoảng cách thuốc có thể bay đến là mở ra. Hai mươi bảy thước, hai mươi sáu thước,.. gần thêm nữa đi..lòng ta cổ động, đến khi cách chừng mười thước, ta lén trong tay áo mở ra Bi Tô Thanh Phong, không đợi cho ta đắc ý thu được hai bộ da, chín con sói thế nhưng lại tản ra chạy trốn. Ta muốn khóc.
Đã là ngày thứ mấy rồi, cha từ lần trước bị hoảng sợ nằm nghỉ ngơi hai ngày, trải qua bao nhiêu lần khuyên nhủ gian khổ của ta mới đồng ý đi ra sân sau làm đồ ăn. Ngay cả một chút tự do đều không có, lũ sói đáng ghét cứ nhằm vào cha con ta mà vây lấy. Lôi Thần động gần như vậy có rất nhiều khách hành hương lui tới, chúng nó tại sao lại cứ nhằm vào cha con ta mà đánh chứ.
Hiện giờ Bi Tô Thanh Phong cũng không linh nghiệm rồi, xem ra phải tăng thời gian luyện ám khí, hiện giờ tay và mắt ta đã khá ăn ý với nhau, việc nhắm đích không gây khó cho ta nữa, chỉ một lần phóng ra liền trúng, bất quá lực tay còn kém, lại không có nội lực như trong truyền thuyết, không thể phóng xuyên qua da con mồi được.
Nghĩ đến đây ta lấy ra trong túi đeo bên hông mấy kim thêu tú hoa châm, dùng ngón giữa cùng ngón trỏ giữ lấy, ngón cái cùng ngón giữa dùng sức bắn ra, hướng thân cây phía kia bắn tới, vô thanh vô tức. Ta nhìn tú hoa châm, không khỏi có cảm giác thất bại, lực đạo vẫn không đủ, yếu như vậy ngay cả da sói cũng không xuyên qua được, hơn nữa da thú lại co dãn được, giảm đi lực sát thương, một châm này bắn ra cùng lắm chỉ khiến con mồi bị đau chút ít.
Làm sao bây giờ? Ta nhớ lại tất cả phim tiểu thuyết kiếm hiệp các loại đã từng xem cũng không tìm được chi tiết nào nói đến việc luyện ám khí, chỉ nhớ mông lung một ít tỷ như dùng ám khí độc phải dùng bao tay hay thứ gì linh tinh đó thôi, nhớ được nhiều nhất là chi tiết Thiên Sơn Đồng lão dạy Hư Trúc sử dụng nội lực dùng trái thông ném chết mấy người.
Lời thoại của Thiên Sơn Đồng lão khi ấy ta còn nhớ: “Ngươi vận chân khí từ trong đan điền vào huyệt Cự Cốt trên vai, đưa xuống huyệt Thiên Tỉnh nơi khuỷu tay, rồi đẩy vào huyệt Dương Trì nơi cổ tay, vận chuyển ba vòng các huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì, sau đó vận vào huyệt Quan Xung nơi ngón tay vô danh.” Một mặt nói, một mặt đưa tay chỉ vào những huyệt đạo trên người Hư Trúc. Bà ta biết Hư Trúc không am tường các huyệt đạo trên người, nói tên huyệt thể nào hắn cũng hoang mang, không đưa tay chỉ cụ thể thì không xong.
Ta học y, với các huyệt vị như vậy vô cùng quen thuộc, thậm chí muốn ta vẽ ra cả một bản đồ kinh mạch cũng không vấn đề gì, nhưng hiện đại không bao gồm các kiến thức phong kiến, còn có công pháp này nọ, ta một chút võ thuật cổ cũng không biết dĩ nhiên không thể lý giải nội lực sinh ra như thế nào, cũng chẳng thể tưởng tượng một cái là ra ngay được.
Đan điền là ở đâu? Y học giải thích đan điền là huyệt vị trọng yếu, nằm thẳng trên đường chính trung (đường ở giữa bụng đó) dưới rốn chừng 1,5 thốn (khoảng 3 cm). Nhưng nội lực tạo ra như thế nào? Đưa đến đan điền như thế nào? Ta không rõ lắm, cũng chẳng thể tham khảo ở đâu cái này được. Ta không có nội lực, nhưng khi niệm phương pháp hô hấp Bất Lão Trường Xuân công cùng với luyện Yoga, có một vài nơi trên cơ thể bỗng nhiên rung động. Điều này ta mới phát hiện ra khi ngón tay đã khỏi hẳn, nếu như ta trước điều chỉnh niệm hô hấp pháp Bất Lão Trường Xuân công làm cho huyệt đan điền có phản ứng, rung động, sau đó làm cho huyệt Cự Cốt ở đầu vai cũng rung động theo, sau nữa là huyệt Thiên Tỉnh ở khuỷu tay, Dương Trì huyệt ở cổ tay. Ta không có khả năng dùng nội lực ở ba huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì vận vào ngón tay vô danh, nhưng vẫn có thể đem huyệt Đan Điền, Cự Cốt, Thiên Tỉnh ba huyệt cùng nhau rung động nối tiếp, thử một chút xem sao. Nghĩ vậy ta bắt đầu điều chỉnh hô hấp, trước làm cho đan điền rung động như khi luyện tập Yoga, tiếp đến là Cự Cốt huyệt ở đầu vai, Thiên Tỉnh huyệt ở khuỷu tay, sau đó là ba huyệt ở cổ tay, cuối cùng là huyệt ở ngón tay vô danh, dùng sức phóng ra.
“Phác, phác, phác.” Ba tiếng vang nhỏ phát ra, ba kim thêu tú hoa châm nho nhỏ đã cắm xuyên sâu vào trong lớp vỏ dày của ba cây củi đặt phía trước, cây kim thứ tư không thấy đâu cả. Ta vội chạy lại cẩn thận tìm kiếm, thì ra cây kim thêu đã cắm sâu toàn bộ vào trong thân cây rồi.
Ta vui vẻ thiếu chút nữa thì nhảy lên. Thật sự là tốt quá, quả nhiên hữu hiệu, ta thật sự là thiên tài, cho dù không có ai dạy luyện tập nội lực thế nào cũng có thể sáng tạo ra một thủ pháp ám khí. A! Nếu như huyệt đạo vận công hữu dụng, có phải hay không trừ ngón tay vô danh các ngón khác đều có thể vận dụng, dù sao mười ngón tay của ta cũng đều có tập luyện mà.
Tỷ như nói ngón cái tay phải có Hổ Kim Tấc huyệt, ngón trỏ có Thương Dương huyệt, ngón giữa có Trung Hướng huyệt, ngón vô danh có Quan Hướng huyệt, ngón út có Tiểu Hướng huyệt, tay trái ngón cái có Tiểu Thương huyệt, ngón trỏ có Đại Tràng huyệt, ngón giữa có Tâm huyệt, ngón vô danh có Phế huyệt, ngón út có Thận huyệt. (mấy cái huyệt này ta theo bản convert nên ko dám bảo đảm có chính xác trăm phần trăm nha, mọi người thông cảm).
Nghĩ vậy, ta bắt đầu thử nghiệm, quả nhiên đều có thể làm được, có điều không khống chế tốt được lực đạo mạnh hay yếu. Trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không tìm ra được biện pháp khống chế, tuy vậy tâm tình phấn khởi, ta cũng không dừng sự chú ý lại ở mấy cái này nữa, tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện tập.
Lần này, khi ta rời khỏi nhà lên núi, chín con sói đều tập hợp lại bám theo, thế nhưng ta đã có ám khí là phi châm, đừng hòng khiến ta sợ hãi được. Ta giả vờ như không biết gì, trong tay thủ sẵn mười cây tú hoa châm, chờ chúng áp sát.
Ta biết rõ nhược điểm của mình, không hiểu quyền cước công phu, không có khinh công, nếu đánh không lại sẽ không nhảy lên cây tránh được, chờ chúng lặng lẽ tiến đến cách xa chừng ba mươi thước liền phóng châm. Hai con sói trắng kia là trọng điểm, mỗi con đều được lĩnh ba châm, rốt cuộc khổ luyện của ta không uổng phí, tất cả số kim châm đều trúng mục tiêu cắm sâu vào đầu sói.
Kim thêu tú hoa châm, vô thanh vô thức, bầy sói không chút phát giác ra ta tấn công như thế nào, chờ chúng tiến đến gần thêm cách ta chừng hơn mười thước ta liền phóng tiếp giết hết số còn lại. Nhìn về phía bụi cỏ, ta nghĩ thầm ám khí này quả nhiên uy lực không nhỏ, rốt cuộc ta có thể tự bảo vệ được mình, không cần sợ đông sợ tây nữa. Nếu Thát tử đáng chết còn dám đến gây khó dễ cho cha con ta nữa, hừ, sẽ có tú hoa châm hầu hạ các ngươi!
Không ngờ ta vừa mới mở lọ thuốc ra, lũ sói chỉ cách ta có bảy tám thước liền tản ra, ta nhìn ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, bất quá ta lần này cũng nhìn thấy rõ bộ dáng thật của chúng, cơ thể so với ta đều rất to lớn, trong đó có hai con sói trắng, sói trắng toàn thân có màu trắng như tuyết, lông dài hơn so với sói thường, sinh tồn ở nơi đỉnh núi cao lạnh lẽo, tại sao lại chạy đến đây ở xen lẫn với sói thường thế này?
Bất quá trong nháy mắt nhìn thấy sói trắng, nước miếng ta liền chảy ra, ta muốn a! Thật muốn bộ da của nó, khẳng định vừa ấm áp lại vừa xinh đẹp, có thể làm khăn choàng, làm mũ lông, làm áo lông.. nhưng có hai bộ da sợ rằng không đủ, xinh đẹp như vậy, thật sự là hấp dẫn nha! Ta vốn rất ưa thích quần áo, đồ hiệu, đến cổ đại này còn chưa bao giờ được mặc qua một bộ đồ đẹp, hằng ngày mặc đều là vải thô, nói thời hiện đại tuy vải bông bình dân hơn tơ lụa nhưng nơi trồng bông cũng rất ít.
Nguyên khi ta ở cạnh sông Hán Thủy cũng không nghe nói ở đâu có trồng bông, bình dân hầu hết đều mặc không đủ ấm, điều kiện tốt hơn thì mặc áo da thú, vải bông cùng tơ lụa được bán cùng nhau đều là hàng hóa cao cấp, tuy không xa hoa như tơ lụa nhưng lại mềm mại, giữ ấm tốt, bình thường dùng làm chăn. Ta cũng chỉ ở mấy năm trước được cha mua cho hai bộ đồ bằng vải bông, nhưng hiện tại đã cũ và không còn mặc vừa nữa.
Trên đường đến Võ Đang cuối cùng ta cũng thấy được một nơi trồng bông, tuy không nhiều nhưng biết nơi đây có trồng bông đích thực ta rất vui vẻ, nói cha mua một ít hạt giống, tuy là giống cũ nhưng ta tin tưởng mình có thể trồng được. Mười mẫu ruộng khai hoang, ta dự tính trồng sáu mẫu lương thực, hai mẫu trồng rau, hai mẫu còn lại trồng bông.
Cha chưa từng trồng loại cây này bao giờ, bất quá nghe ta nói có thể làm ra quần áo, chăn đệm rất hữu ích cũng nhiệt tình giúp ta. Bông bình thường gieo trồng mùa xuân, bắt đầu cho thu hoạch vào mùa thu, mùa đông là thu hoạch hết toàn bộ. Ta gieo hạt đã được một tháng, trồng vào mùa hạ so với bình thường chậm mất hai tháng.
May mắn trước đây ta đã từng đọc một cuốn sách nói về phương pháp trồng bông, có các phương pháp chống lạnh, rút ngắn thời gian sinh trưởng, nếu không hiện tại sợ rằng có trồng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Hiện tại ta đã nhìn thấy bộ lông sói trắng như tuyết, xinh đẹp như vậy làm sao có thể bỏ qua được? Tuy thế loài vật xảo quyệt này chẳng lẽ đã thành tinh cả rồi hay sao? Lại biết ta phóng mê dược. Căn bản ta không nghĩ tới cái mũi của loài khuyển dù sói hay chó nhà đều cực kỳ nhạy, lúc trước tấn công ta có mấy con bị đánh mê, những con khác đứng ngoài cảnh giới đã biết, chúng tinh khôn như vậy hiện giờ sao có thể mắc mưu lần nữa.
Hơn nữa sói là loài vật giỏi ẩn náu, khi chúng bất động tai ta dù thính cũng không nghe thấy gì. Cho nên hiện giờ chúng thấy ta cầm bình thuốc sẽ chạy là tình huống ta không nghĩ đến nhưng cũng không đuổi theo, chỉ có thể nhìn bộ lông xinh đẹp chạy trốn bất đắc dĩ thu hồi bình thuốc trở về.
Ta đang tưởng niệm bộ lông trắng, định quay trở vào nhà nấu cơm bỗng nhiên nghe tiếng bầy sói, vốn đã tản ra nhưng hiện lại tụ lại, lặng lẽ áp sát ta. Thật sự ngu ngốc, nếu như bất động ta sẽ không nghe thấy, nhưng chỉ cần di chuyển tiếng động sẽ không thoát khỏi tai ta, nói cho cùng động vật cũng không thông minh như người.
Ta một bên đắc ý cười thầm, một bên bí mật lấy bình thuốc trong tay áo ra, chỉ chờ chúng nó tiến vào khoảng cách thuốc có thể bay đến là mở ra. Hai mươi bảy thước, hai mươi sáu thước,.. gần thêm nữa đi..lòng ta cổ động, đến khi cách chừng mười thước, ta lén trong tay áo mở ra Bi Tô Thanh Phong, không đợi cho ta đắc ý thu được hai bộ da, chín con sói thế nhưng lại tản ra chạy trốn. Ta muốn khóc.
Đã là ngày thứ mấy rồi, cha từ lần trước bị hoảng sợ nằm nghỉ ngơi hai ngày, trải qua bao nhiêu lần khuyên nhủ gian khổ của ta mới đồng ý đi ra sân sau làm đồ ăn. Ngay cả một chút tự do đều không có, lũ sói đáng ghét cứ nhằm vào cha con ta mà vây lấy. Lôi Thần động gần như vậy có rất nhiều khách hành hương lui tới, chúng nó tại sao lại cứ nhằm vào cha con ta mà đánh chứ.
Hiện giờ Bi Tô Thanh Phong cũng không linh nghiệm rồi, xem ra phải tăng thời gian luyện ám khí, hiện giờ tay và mắt ta đã khá ăn ý với nhau, việc nhắm đích không gây khó cho ta nữa, chỉ một lần phóng ra liền trúng, bất quá lực tay còn kém, lại không có nội lực như trong truyền thuyết, không thể phóng xuyên qua da con mồi được.
Nghĩ đến đây ta lấy ra trong túi đeo bên hông mấy kim thêu tú hoa châm, dùng ngón giữa cùng ngón trỏ giữ lấy, ngón cái cùng ngón giữa dùng sức bắn ra, hướng thân cây phía kia bắn tới, vô thanh vô tức. Ta nhìn tú hoa châm, không khỏi có cảm giác thất bại, lực đạo vẫn không đủ, yếu như vậy ngay cả da sói cũng không xuyên qua được, hơn nữa da thú lại co dãn được, giảm đi lực sát thương, một châm này bắn ra cùng lắm chỉ khiến con mồi bị đau chút ít.
Làm sao bây giờ? Ta nhớ lại tất cả phim tiểu thuyết kiếm hiệp các loại đã từng xem cũng không tìm được chi tiết nào nói đến việc luyện ám khí, chỉ nhớ mông lung một ít tỷ như dùng ám khí độc phải dùng bao tay hay thứ gì linh tinh đó thôi, nhớ được nhiều nhất là chi tiết Thiên Sơn Đồng lão dạy Hư Trúc sử dụng nội lực dùng trái thông ném chết mấy người.
Lời thoại của Thiên Sơn Đồng lão khi ấy ta còn nhớ: “Ngươi vận chân khí từ trong đan điền vào huyệt Cự Cốt trên vai, đưa xuống huyệt Thiên Tỉnh nơi khuỷu tay, rồi đẩy vào huyệt Dương Trì nơi cổ tay, vận chuyển ba vòng các huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì, sau đó vận vào huyệt Quan Xung nơi ngón tay vô danh.” Một mặt nói, một mặt đưa tay chỉ vào những huyệt đạo trên người Hư Trúc. Bà ta biết Hư Trúc không am tường các huyệt đạo trên người, nói tên huyệt thể nào hắn cũng hoang mang, không đưa tay chỉ cụ thể thì không xong.
Ta học y, với các huyệt vị như vậy vô cùng quen thuộc, thậm chí muốn ta vẽ ra cả một bản đồ kinh mạch cũng không vấn đề gì, nhưng hiện đại không bao gồm các kiến thức phong kiến, còn có công pháp này nọ, ta một chút võ thuật cổ cũng không biết dĩ nhiên không thể lý giải nội lực sinh ra như thế nào, cũng chẳng thể tưởng tượng một cái là ra ngay được.
Đan điền là ở đâu? Y học giải thích đan điền là huyệt vị trọng yếu, nằm thẳng trên đường chính trung (đường ở giữa bụng đó) dưới rốn chừng 1,5 thốn (khoảng 3 cm). Nhưng nội lực tạo ra như thế nào? Đưa đến đan điền như thế nào? Ta không rõ lắm, cũng chẳng thể tham khảo ở đâu cái này được. Ta không có nội lực, nhưng khi niệm phương pháp hô hấp Bất Lão Trường Xuân công cùng với luyện Yoga, có một vài nơi trên cơ thể bỗng nhiên rung động. Điều này ta mới phát hiện ra khi ngón tay đã khỏi hẳn, nếu như ta trước điều chỉnh niệm hô hấp pháp Bất Lão Trường Xuân công làm cho huyệt đan điền có phản ứng, rung động, sau đó làm cho huyệt Cự Cốt ở đầu vai cũng rung động theo, sau nữa là huyệt Thiên Tỉnh ở khuỷu tay, Dương Trì huyệt ở cổ tay. Ta không có khả năng dùng nội lực ở ba huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì vận vào ngón tay vô danh, nhưng vẫn có thể đem huyệt Đan Điền, Cự Cốt, Thiên Tỉnh ba huyệt cùng nhau rung động nối tiếp, thử một chút xem sao. Nghĩ vậy ta bắt đầu điều chỉnh hô hấp, trước làm cho đan điền rung động như khi luyện tập Yoga, tiếp đến là Cự Cốt huyệt ở đầu vai, Thiên Tỉnh huyệt ở khuỷu tay, sau đó là ba huyệt ở cổ tay, cuối cùng là huyệt ở ngón tay vô danh, dùng sức phóng ra.
“Phác, phác, phác.” Ba tiếng vang nhỏ phát ra, ba kim thêu tú hoa châm nho nhỏ đã cắm xuyên sâu vào trong lớp vỏ dày của ba cây củi đặt phía trước, cây kim thứ tư không thấy đâu cả. Ta vội chạy lại cẩn thận tìm kiếm, thì ra cây kim thêu đã cắm sâu toàn bộ vào trong thân cây rồi.
Ta vui vẻ thiếu chút nữa thì nhảy lên. Thật sự là tốt quá, quả nhiên hữu hiệu, ta thật sự là thiên tài, cho dù không có ai dạy luyện tập nội lực thế nào cũng có thể sáng tạo ra một thủ pháp ám khí. A! Nếu như huyệt đạo vận công hữu dụng, có phải hay không trừ ngón tay vô danh các ngón khác đều có thể vận dụng, dù sao mười ngón tay của ta cũng đều có tập luyện mà.
Tỷ như nói ngón cái tay phải có Hổ Kim Tấc huyệt, ngón trỏ có Thương Dương huyệt, ngón giữa có Trung Hướng huyệt, ngón vô danh có Quan Hướng huyệt, ngón út có Tiểu Hướng huyệt, tay trái ngón cái có Tiểu Thương huyệt, ngón trỏ có Đại Tràng huyệt, ngón giữa có Tâm huyệt, ngón vô danh có Phế huyệt, ngón út có Thận huyệt. (mấy cái huyệt này ta theo bản convert nên ko dám bảo đảm có chính xác trăm phần trăm nha, mọi người thông cảm).
Nghĩ vậy, ta bắt đầu thử nghiệm, quả nhiên đều có thể làm được, có điều không khống chế tốt được lực đạo mạnh hay yếu. Trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không tìm ra được biện pháp khống chế, tuy vậy tâm tình phấn khởi, ta cũng không dừng sự chú ý lại ở mấy cái này nữa, tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện tập.
Lần này, khi ta rời khỏi nhà lên núi, chín con sói đều tập hợp lại bám theo, thế nhưng ta đã có ám khí là phi châm, đừng hòng khiến ta sợ hãi được. Ta giả vờ như không biết gì, trong tay thủ sẵn mười cây tú hoa châm, chờ chúng áp sát.
Ta biết rõ nhược điểm của mình, không hiểu quyền cước công phu, không có khinh công, nếu đánh không lại sẽ không nhảy lên cây tránh được, chờ chúng lặng lẽ tiến đến cách xa chừng ba mươi thước liền phóng châm. Hai con sói trắng kia là trọng điểm, mỗi con đều được lĩnh ba châm, rốt cuộc khổ luyện của ta không uổng phí, tất cả số kim châm đều trúng mục tiêu cắm sâu vào đầu sói.
Kim thêu tú hoa châm, vô thanh vô thức, bầy sói không chút phát giác ra ta tấn công như thế nào, chờ chúng tiến đến gần thêm cách ta chừng hơn mười thước ta liền phóng tiếp giết hết số còn lại. Nhìn về phía bụi cỏ, ta nghĩ thầm ám khí này quả nhiên uy lực không nhỏ, rốt cuộc ta có thể tự bảo vệ được mình, không cần sợ đông sợ tây nữa. Nếu Thát tử đáng chết còn dám đến gây khó dễ cho cha con ta nữa, hừ, sẽ có tú hoa châm hầu hạ các ngươi!