Qua mấy ngày, Tống Thanh Thư vẫn không mang Lôi Tuyết trả về, ta có chút lo lắng. Vừa lúc cao xương chó sói cũng đã chế xong, mang tặng Du Tam hiệp được rồi, ta bèn chuẩn bị đi Võ Đang đem khỉ con trở về. Nói khi nó còn ở trước mắt sẽ không cảm thấy gì, còn nghĩ nó nghịch ngợm, nhưng khi không có nó bên người thì lại rất nhớ. Khi vắng nó nhà chỉ có hai cha con, rất tịch mịch.
Ta hiện tại có tú hoa châm phòng thân, hơn nữa chạy cũng rất nhanh, đã không cần dùng đến Bi Tô Thanh Phong nữa bèn đưa nó cho cha phòng thân, cẩn thận dặn dò cha chú ý an toàn rồi mới rời nhà. Tuy gần đây bầy sói không đến quấy rối nữa nhưng vẫn phải cẩn thận, an toàn là trên hết.
Bằng vào khinh công mới luyện được, ta rất nhanh vượt qua Lôi Thần động tới bên ngoài Võ Đang, cách đó không xa thì dừng lại, nói với hai đạo đồng trông cửa một tiếng rồi đi vào. Ta và cha ở Võ Đang hơn một tháng, ra vào nhiều lần cho nên mọi người đều quen biết, biết ta đến thăm Du Tam hiệp cũng không cần thông báo, trực tiếp để ta vào.
Ta không thông y thuật sẽ không trực tiếp đến gặp Du Tam hiệp, Tống Đại hiệp đức cao vọng trọng, hiện tại ta chỉ là một đứa trẻ cũng không thích hợp quấy rầy, càng đừng nói Du Nhị hiệp nghiêm trang, Trương Tứ hiệp khôn ngoan, mỗi lần trông thấy bọn họ ta đều tự động tránh xa. Ân Lục hiệp, Mạc Thất hiệp trừ bỏ dạy dỗ ba đại đệ tử, hành tẩu ngoài giang hồ cũng không để ý đến việc linh tinh. Xem ra ta chỉ có thể đến tìm Tống Thanh Thư mà thôi.
Ta ôm chặt cái túi bên trong có đựng hộp cao sói, từng bước từng bước hướng Thanh Tùng viện nơi Tống Thanh Thư ở đi đến. Xa xa chợt nghe đến một loạt những tiếng gió vun vút xẹt trong không khí, trong viện rất yên lặng, ngoài thanh âm này thì không còn tạp âm nào khác. Là Tống Thanh Thư đang luyện võ sao? Phân vân có nên lặng lẽ bước đến lén nhìn xem võ công đích thực là cái dạng gì hay không, nhưng rồi ta nghĩ rốt cuộc vẫn là quên đi, vạn nhất bị hiểu lầm thì phiền toái.
Nghĩ vậy, ta cố gắng bước nhanh hơn vào sân, không nghĩ đến thanh âm kia căn bản là không ngừng lại, ngược lại có vẻ càng nhanh hơn, thậm chí trong không khí truyền đến âm thanh mạnh mẽ như cơn lốc. Ta nhìn thời tiết, bầu trời nắng nhạt, căn bản không có gió, võ công thật lợi hại như vậy sao? Phát ra âm thanh bén nhọn thật khí thế.
Một thân áo trắng tóc đen dài, gương mặt thanh nhã như bạch ngọc, mày kiếm như ẩn như hiện, mắt sáng tinh anh, vạt áo phất phơ. Một tầng lá bay phiêu tán trong không gian dưới sức mạnh của kiếm khí, bóng kiếm tiêu sái, khi cứng như kim cương khi mềm mại như nước, thân ảnh lóe ra, lăng không tung hoành, uyển chuyển như tiên. Ta nhìn đến ngây người, đây không phải là kỹ xảo trên phim ảnh, đây là thật sự đang hiện ra ngay trước mắt, ta không biết rằng tập võ lại như thế này, hào quang vạn trượng,trước đây ta vốn chỉ nghĩ hắn là một nhân vật phụ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, ngỡ rằng võ công hẳn chỉ tầm thường, không biết rằng Mạc Thanh Cốc lại có phong thái như vậy.
Không biết có phải giữa những chiêu kiếm phóng ra, Mạc Thanh Cốc đã biết ta đến hay không, mấy chiêu thức sau liền thu kiếm, không để ý đến Tống Thanh Thư, Chu Thừa Chí cùng một thiếu niên khác mặc đạo bào đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía ta đang đứng ngoài cửa, thấy ta đang cầm hộp đứng nguyên đấy, thần sắc kính mộ, ngây ngốc nhìn hắn, mới thu hồi sắc mặt nghiêm lại, cười ấm áp: “Ta còn tưởng ai đến nữa, thì ra là Chỉ Nhược! Mau vào đi!”
“Mạc Thất thúc, người múa kiếm thật đẹp, mới rồi cháu nhìn đến ngây người. Thúc thế mà có thể bay cao như vậy, thật giống thần tiên.” Ta thấy Mạc Thanh Cốc vừa rồi biểu lộ ra thần sắc nghiêm nghị, biết cổ đại môn hộ rất chặt chẽ, chưa được phép của chủ nhân mà đã nhìn người khác luyện võ chính là tối kỵ trong võ lâm, nhẹ thì trách phạt răn đe, nặng thì giết hoặc phế bỏ võ công. Ta không có võ công, nhưng mạng nhỏ cũng không phải không biết tiếc, vội vờ làm tiểu hài tử ngây thơ nói.
Mạc Thanh Cốc tuy thế không như ta sợ hãi mà trách phạt, ngược lại mỉm cười đem ta tiến vào thư phòng trong Thanh Tùng viện. Thanh Tùng viện sân nhỏ, hơn nữa chủ nhân là Thanh Thư tuổi còn nhỏ nên không có phòng khách, người đến chơi đều vào thư phòng, hiện tại ngay cả Thừa Chí đều ở lại trong viện này. Mạc Thanh Cốc mang theo Tống Thanh Thư, Chu Thừa Chí, thiếu niên mặc đạo bào cùng ta vào thư phòng, cho mọi người ngồi xuống, hòa ái nói: “Chỉ Nhược sao lại đến đây vào lúc này? Hai ngày này giữa hè, không sợ nắng nóng sao?”
“Cháu đến mang Lôi Tuyết trở về. Mấy ngày không có nó bên cạnh thực rất nhớ. Còn có mấy hôm trước, cha ở trong rừng hạ bẫy rập bắt được hai sói trắng, đây là cao xương sói dùng xương sói nấu thành, cha nghe nói cao sói trắng có thể tư âm bổ dương, đối với thương ở xương cốt có kỳ hiệu (hiệu quả kỳ diệu), cường cân tráng cốt, mỗi ngày dùng một thìa nhỏ rất tốt. Biết Du Tam thúc chính là cần nên sai cháu mau mang đến tặng.” Ta thấy Mạc Thất hiệp thần sắc như thường, yên tâm trở lại.
Mạc Thanh Cốc cười nhìn ta một cái, nói với ta và thiếu niên mặc đạo bào: “Chỉ Nhược, ta thay mặt Tam sư huynh cám ơn cháu và Chu lão, trở về phải thay Tam sư huynh đạo tạ lệnh tôn nhé! Cốc Hư Tử còn không thay sư phụ ngươi đạo tạ, Chỉ Nhược chính là đến tặng thuốc cho sư phụ ngươi đó.”
“Cám ơn Chỉ Nhược cô nương, vất vả ngươi cùng Chu bá bá quan tâm, tiểu đạo thay sư phụ cám ơn ngươi.” Thiếu niên chắp tay hướng ta hành một lễ.
Ta nghe tên Cốc Hư Tử này, suy nghĩ, hắn là ai vậy? Lại ở cùng một nơi với Tống Thanh Thư, vẫn là đồ đệ của Du Tam hiệp, mới ít tuổi đã xuất gia làm đạo sĩ. Bỗng nhiên ta nghĩ đến một tình tiết trong truyện, Trương Vô kỵ cả đêm chạy đến giải cứu Võ Đang, sau khi đến nơi, ẩn thân tại một bên, lại nghe được Không Tướng đến cầu kiến Võ Đang, khi ấy người chủ trì mọi việc trong Võ Đang chính là Cốc Hư Tử, là đồ đệ của Du Tam hiệp.
Thiếu niên này thật không đơn giản, mấy năm sau còn không đến ba mươi tuổi đi. Ở Võ Đang, đại đệ tử đời thứ ba là Tống Thanh Thư xuống núi chinh phạt Minh Giáo, hắn ở lại Võ Đang chủ trì mọi việc ổn thỏa, tuy rằng không phân biệt được thật giả tiếp đón phải kẻ giả mạo, nhưng Du Tam hiệp vẫn là được hắn chăm sóc tốt.
Ý nghĩ trong đầu ta xoay chuyển, trên mặt lại cười tươi nhẹ nhàng, không nhanh không chậm trả lại hắn một lễ rồi đem cao sói trao cho hắn, cười: “Vị tiểu đạo trưởng này không cần khách khí! Lão đạo trưởng đối với cha con ta tốt như vậy, các vị thúc thúc bá bá cũng rất chiếu cố cha con ta. Cha con ta đã chẳng hồi báo được gì, điều nhỏ như thế này không cần nói đến.”
“Cốc Hư Tử ngươi sao có thể khéo miệng như Chỉ Nhược được, mau đem cao dược đi cho sư phụ ngươi đi! Trở về suy nghĩ một chút Chỉ Nhu kiếm pháp vừa rồi, đem khẩu quyết cẩn thận nhớ lấy, Chỉ Nhu kiếm pháp cần lấy nội lực thuần dương hùng hậu bức ra mũi kiếm, trường kiếm lại giống như nhuyễn mang, mềm nhẹ khúc chiết, mơ hồ không ngừng, kiếm chiêu vô thường.” Mạc Thanh Cốc chỉ điểm nói, thế nhưng lại không có chút úy kỵ ngoại nhân như ta đứng bên cạnh.
Ta biết đây là Nhiễu Chỉ Nhu kiếm pháp do Trương Tam Phong sáng tạo, luyện tốt nhất là Mạc Thanh Cốc, sau lại ở đỉnh Quang Minh dùng kiếm pháp này đấu với Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính. Lại không biết Nhiễu Chỉ Nhu kiếm pháp này phải dùng nội lực thuần dương mới có thể xuất ra uy lực, dù có nhớ kiếm chiêu không thôi cũng vô dụng, người ta dĩ nhiên là yên tâm ta không thể lén luyện rồi.
Cốc Hư Tử cẩn thận nghe xong mới cầm cao dược rời đi. Ta lúc này mới nhìn đến phong thái Mạc Thất hiệp, Tống Thanh Thư bình thường nghịch ngợm bát nháo thế nhưng bây giờ cùng Tiểu Thừa Chí bình thường ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mắt không dám đùa nhìn Mạc Thanh Cốc, hoàn toàn không có chút bộ dạng như thường ngày, xem ra uy nghiêm của Mạc Thất hiệp cũng không nhỏ đâu.
Ta thấy Cốc Hư Tử đi rồi, biết chính mình không nên ngồi lâu, liền nhẹ nhàng nói: “Mạc Thất thúc, cháu đi tìm Tử Oánh tỷ tỷ và Lôi Tuyết đây, không quấy rầy mọi người nữa.”
“Không vội, không vội. Thanh Thư cháu đến chỗ Tử Oánh đem khỉ con đến cho Chỉ Nhược. Thừa Chí đem bài tập ngày hôm qua làm. Chỉ Nhược cháu cứ ở đây, kể cho ta tháng này chuyển đến nhà mới thế nào, có hợp không? Xung quanh không hàng xóm Chu đại ca có cảm thấy tịch mịch không?” Mạc Thanh Cốc một bên giơ tay đuổi Thanh Thư ra ngoài, một bên cẩn thận hỏi.
Ta kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Cốc, không nghĩ đến hắn thế nhưng lại quan tâm cha con ta như vậy, mắt đảo qua nhìn Chu Thừa Chí thấy hắn còn đang ôm một cuốn sách còn to hơn cả đầu, một tay còn mài mực, lại cảm thấy buồn cười, lại có chút hâm mộ, khẽ cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Cha con cháu ở đó rất tốt, đã khai hoang được hơn mười mẫu ruộng, nhiều quá sợ không làm được nên cũng chỉ vậy thôi không làm thêm nữa. Hơn nữa còn thường xuyên có thức hoang dã, cha cuộc sống đích thực rất vui vẻ.”
“Vậy thì tốt, ta cũng yên tâm, nếu có cái gì khó xử cứ đến đây tìm ta, không cần ngại ngùng, dù sao chúng ta cũng tính là hàng xóm, ngàn vạn lần đừng khách khí.” Mạc Thanh Cốc khẽ cười, nói.
Lòng ta hơi kinh hoảng, Mạc Thất hiệp này có phải biết điều gì không? Hắn biết chuyện bầy sói sao? Chẳng lẽ ta lộ ra cái gì khiến hắn chú ý? Bằng không tại sao biết cha con ta từng gặp phiền toái, giọng ta không khỏi dè dặt: “Mạc Thất thúc khách khí rồi, nếu có gì khó khăn cha con cháu nhất định sẽ tìm thúc hỗ trợ, không có gì ngượng ngùng cả.”
“Phải không? Chính là ta xem Chỉ Nhược hình như có hứng thú với sách này thì phải, sao không nói với Thất thúc?” Bỗng nhiên Mạc Thanh Cốc nhướn mày hỏi, trong mắt mang theo ý cười.
Hắc tuyến trên đầu ta ngày càng đen, sắc mặt cũng đỏ bừng, ta vừa rồi không phải biểu hiện thái độ chỉ là rất thoáng qua thôi sao? Hắn tại sao lại nhìn ra được? Thì ra vừa rồi hắn nói khó xử là như vậy, ta nghiêm mặt đáp: “Cháu rất muốn học chữ, nhưng tiên sinh thì lại không nhận nữ hài tử, cha cũng nói con gái không cần biết nhiều chữ, chỉ cần những chữ thường dùng hằng ngày biết là được rồi, cho nên tuy có chút hâm mộ nhưng không coi là khó xử.”
“Bé ngoan, thật nghe lời. Như vậy đi, ta mỗi ngày buổi chiều đều dạy học cho Thanh Thư, Thừa Chí mấy đứa nhỏ. Nếu cháu muốn và Chu đại ca không phản đối thì cứ đến đây cùng học!” Mạc Thanh Cốc vỗ vỗ đầu ta, cười nói xong phất ống tay áo trắng muốt phiêu nhiên rời đi, để lại ta vừa cao hứng lại vừa tức giận. Ta ngày mai được học cùng Thừa Chí, thật cao hứng vì có cơ hội được học tập cổ văn, nhưng cái từ bé ngoan kia là sao? Nói cái gì vậy chứ! Ta hai kiếp sống tuổi gộp lại so với ngươi còn lớn hơn mấy tuổi. Kiêu căng! Đáng tiếc dung mạo đẹp như vậy. Trong lòng ta hiện ra hình ảnh vừa rồi khi hắn biểu diễn Nhiễu Chỉ Nhu kiếm pháp, thật sự là một bộ dáng tiên nhân.
Ta hiện tại có tú hoa châm phòng thân, hơn nữa chạy cũng rất nhanh, đã không cần dùng đến Bi Tô Thanh Phong nữa bèn đưa nó cho cha phòng thân, cẩn thận dặn dò cha chú ý an toàn rồi mới rời nhà. Tuy gần đây bầy sói không đến quấy rối nữa nhưng vẫn phải cẩn thận, an toàn là trên hết.
Bằng vào khinh công mới luyện được, ta rất nhanh vượt qua Lôi Thần động tới bên ngoài Võ Đang, cách đó không xa thì dừng lại, nói với hai đạo đồng trông cửa một tiếng rồi đi vào. Ta và cha ở Võ Đang hơn một tháng, ra vào nhiều lần cho nên mọi người đều quen biết, biết ta đến thăm Du Tam hiệp cũng không cần thông báo, trực tiếp để ta vào.
Ta không thông y thuật sẽ không trực tiếp đến gặp Du Tam hiệp, Tống Đại hiệp đức cao vọng trọng, hiện tại ta chỉ là một đứa trẻ cũng không thích hợp quấy rầy, càng đừng nói Du Nhị hiệp nghiêm trang, Trương Tứ hiệp khôn ngoan, mỗi lần trông thấy bọn họ ta đều tự động tránh xa. Ân Lục hiệp, Mạc Thất hiệp trừ bỏ dạy dỗ ba đại đệ tử, hành tẩu ngoài giang hồ cũng không để ý đến việc linh tinh. Xem ra ta chỉ có thể đến tìm Tống Thanh Thư mà thôi.
Ta ôm chặt cái túi bên trong có đựng hộp cao sói, từng bước từng bước hướng Thanh Tùng viện nơi Tống Thanh Thư ở đi đến. Xa xa chợt nghe đến một loạt những tiếng gió vun vút xẹt trong không khí, trong viện rất yên lặng, ngoài thanh âm này thì không còn tạp âm nào khác. Là Tống Thanh Thư đang luyện võ sao? Phân vân có nên lặng lẽ bước đến lén nhìn xem võ công đích thực là cái dạng gì hay không, nhưng rồi ta nghĩ rốt cuộc vẫn là quên đi, vạn nhất bị hiểu lầm thì phiền toái.
Nghĩ vậy, ta cố gắng bước nhanh hơn vào sân, không nghĩ đến thanh âm kia căn bản là không ngừng lại, ngược lại có vẻ càng nhanh hơn, thậm chí trong không khí truyền đến âm thanh mạnh mẽ như cơn lốc. Ta nhìn thời tiết, bầu trời nắng nhạt, căn bản không có gió, võ công thật lợi hại như vậy sao? Phát ra âm thanh bén nhọn thật khí thế.
Một thân áo trắng tóc đen dài, gương mặt thanh nhã như bạch ngọc, mày kiếm như ẩn như hiện, mắt sáng tinh anh, vạt áo phất phơ. Một tầng lá bay phiêu tán trong không gian dưới sức mạnh của kiếm khí, bóng kiếm tiêu sái, khi cứng như kim cương khi mềm mại như nước, thân ảnh lóe ra, lăng không tung hoành, uyển chuyển như tiên. Ta nhìn đến ngây người, đây không phải là kỹ xảo trên phim ảnh, đây là thật sự đang hiện ra ngay trước mắt, ta không biết rằng tập võ lại như thế này, hào quang vạn trượng,trước đây ta vốn chỉ nghĩ hắn là một nhân vật phụ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, ngỡ rằng võ công hẳn chỉ tầm thường, không biết rằng Mạc Thanh Cốc lại có phong thái như vậy.
Không biết có phải giữa những chiêu kiếm phóng ra, Mạc Thanh Cốc đã biết ta đến hay không, mấy chiêu thức sau liền thu kiếm, không để ý đến Tống Thanh Thư, Chu Thừa Chí cùng một thiếu niên khác mặc đạo bào đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía ta đang đứng ngoài cửa, thấy ta đang cầm hộp đứng nguyên đấy, thần sắc kính mộ, ngây ngốc nhìn hắn, mới thu hồi sắc mặt nghiêm lại, cười ấm áp: “Ta còn tưởng ai đến nữa, thì ra là Chỉ Nhược! Mau vào đi!”
“Mạc Thất thúc, người múa kiếm thật đẹp, mới rồi cháu nhìn đến ngây người. Thúc thế mà có thể bay cao như vậy, thật giống thần tiên.” Ta thấy Mạc Thanh Cốc vừa rồi biểu lộ ra thần sắc nghiêm nghị, biết cổ đại môn hộ rất chặt chẽ, chưa được phép của chủ nhân mà đã nhìn người khác luyện võ chính là tối kỵ trong võ lâm, nhẹ thì trách phạt răn đe, nặng thì giết hoặc phế bỏ võ công. Ta không có võ công, nhưng mạng nhỏ cũng không phải không biết tiếc, vội vờ làm tiểu hài tử ngây thơ nói.
Mạc Thanh Cốc tuy thế không như ta sợ hãi mà trách phạt, ngược lại mỉm cười đem ta tiến vào thư phòng trong Thanh Tùng viện. Thanh Tùng viện sân nhỏ, hơn nữa chủ nhân là Thanh Thư tuổi còn nhỏ nên không có phòng khách, người đến chơi đều vào thư phòng, hiện tại ngay cả Thừa Chí đều ở lại trong viện này. Mạc Thanh Cốc mang theo Tống Thanh Thư, Chu Thừa Chí, thiếu niên mặc đạo bào cùng ta vào thư phòng, cho mọi người ngồi xuống, hòa ái nói: “Chỉ Nhược sao lại đến đây vào lúc này? Hai ngày này giữa hè, không sợ nắng nóng sao?”
“Cháu đến mang Lôi Tuyết trở về. Mấy ngày không có nó bên cạnh thực rất nhớ. Còn có mấy hôm trước, cha ở trong rừng hạ bẫy rập bắt được hai sói trắng, đây là cao xương sói dùng xương sói nấu thành, cha nghe nói cao sói trắng có thể tư âm bổ dương, đối với thương ở xương cốt có kỳ hiệu (hiệu quả kỳ diệu), cường cân tráng cốt, mỗi ngày dùng một thìa nhỏ rất tốt. Biết Du Tam thúc chính là cần nên sai cháu mau mang đến tặng.” Ta thấy Mạc Thất hiệp thần sắc như thường, yên tâm trở lại.
Mạc Thanh Cốc cười nhìn ta một cái, nói với ta và thiếu niên mặc đạo bào: “Chỉ Nhược, ta thay mặt Tam sư huynh cám ơn cháu và Chu lão, trở về phải thay Tam sư huynh đạo tạ lệnh tôn nhé! Cốc Hư Tử còn không thay sư phụ ngươi đạo tạ, Chỉ Nhược chính là đến tặng thuốc cho sư phụ ngươi đó.”
“Cám ơn Chỉ Nhược cô nương, vất vả ngươi cùng Chu bá bá quan tâm, tiểu đạo thay sư phụ cám ơn ngươi.” Thiếu niên chắp tay hướng ta hành một lễ.
Ta nghe tên Cốc Hư Tử này, suy nghĩ, hắn là ai vậy? Lại ở cùng một nơi với Tống Thanh Thư, vẫn là đồ đệ của Du Tam hiệp, mới ít tuổi đã xuất gia làm đạo sĩ. Bỗng nhiên ta nghĩ đến một tình tiết trong truyện, Trương Vô kỵ cả đêm chạy đến giải cứu Võ Đang, sau khi đến nơi, ẩn thân tại một bên, lại nghe được Không Tướng đến cầu kiến Võ Đang, khi ấy người chủ trì mọi việc trong Võ Đang chính là Cốc Hư Tử, là đồ đệ của Du Tam hiệp.
Thiếu niên này thật không đơn giản, mấy năm sau còn không đến ba mươi tuổi đi. Ở Võ Đang, đại đệ tử đời thứ ba là Tống Thanh Thư xuống núi chinh phạt Minh Giáo, hắn ở lại Võ Đang chủ trì mọi việc ổn thỏa, tuy rằng không phân biệt được thật giả tiếp đón phải kẻ giả mạo, nhưng Du Tam hiệp vẫn là được hắn chăm sóc tốt.
Ý nghĩ trong đầu ta xoay chuyển, trên mặt lại cười tươi nhẹ nhàng, không nhanh không chậm trả lại hắn một lễ rồi đem cao sói trao cho hắn, cười: “Vị tiểu đạo trưởng này không cần khách khí! Lão đạo trưởng đối với cha con ta tốt như vậy, các vị thúc thúc bá bá cũng rất chiếu cố cha con ta. Cha con ta đã chẳng hồi báo được gì, điều nhỏ như thế này không cần nói đến.”
“Cốc Hư Tử ngươi sao có thể khéo miệng như Chỉ Nhược được, mau đem cao dược đi cho sư phụ ngươi đi! Trở về suy nghĩ một chút Chỉ Nhu kiếm pháp vừa rồi, đem khẩu quyết cẩn thận nhớ lấy, Chỉ Nhu kiếm pháp cần lấy nội lực thuần dương hùng hậu bức ra mũi kiếm, trường kiếm lại giống như nhuyễn mang, mềm nhẹ khúc chiết, mơ hồ không ngừng, kiếm chiêu vô thường.” Mạc Thanh Cốc chỉ điểm nói, thế nhưng lại không có chút úy kỵ ngoại nhân như ta đứng bên cạnh.
Ta biết đây là Nhiễu Chỉ Nhu kiếm pháp do Trương Tam Phong sáng tạo, luyện tốt nhất là Mạc Thanh Cốc, sau lại ở đỉnh Quang Minh dùng kiếm pháp này đấu với Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính. Lại không biết Nhiễu Chỉ Nhu kiếm pháp này phải dùng nội lực thuần dương mới có thể xuất ra uy lực, dù có nhớ kiếm chiêu không thôi cũng vô dụng, người ta dĩ nhiên là yên tâm ta không thể lén luyện rồi.
Cốc Hư Tử cẩn thận nghe xong mới cầm cao dược rời đi. Ta lúc này mới nhìn đến phong thái Mạc Thất hiệp, Tống Thanh Thư bình thường nghịch ngợm bát nháo thế nhưng bây giờ cùng Tiểu Thừa Chí bình thường ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mắt không dám đùa nhìn Mạc Thanh Cốc, hoàn toàn không có chút bộ dạng như thường ngày, xem ra uy nghiêm của Mạc Thất hiệp cũng không nhỏ đâu.
Ta thấy Cốc Hư Tử đi rồi, biết chính mình không nên ngồi lâu, liền nhẹ nhàng nói: “Mạc Thất thúc, cháu đi tìm Tử Oánh tỷ tỷ và Lôi Tuyết đây, không quấy rầy mọi người nữa.”
“Không vội, không vội. Thanh Thư cháu đến chỗ Tử Oánh đem khỉ con đến cho Chỉ Nhược. Thừa Chí đem bài tập ngày hôm qua làm. Chỉ Nhược cháu cứ ở đây, kể cho ta tháng này chuyển đến nhà mới thế nào, có hợp không? Xung quanh không hàng xóm Chu đại ca có cảm thấy tịch mịch không?” Mạc Thanh Cốc một bên giơ tay đuổi Thanh Thư ra ngoài, một bên cẩn thận hỏi.
Ta kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Cốc, không nghĩ đến hắn thế nhưng lại quan tâm cha con ta như vậy, mắt đảo qua nhìn Chu Thừa Chí thấy hắn còn đang ôm một cuốn sách còn to hơn cả đầu, một tay còn mài mực, lại cảm thấy buồn cười, lại có chút hâm mộ, khẽ cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Cha con cháu ở đó rất tốt, đã khai hoang được hơn mười mẫu ruộng, nhiều quá sợ không làm được nên cũng chỉ vậy thôi không làm thêm nữa. Hơn nữa còn thường xuyên có thức hoang dã, cha cuộc sống đích thực rất vui vẻ.”
“Vậy thì tốt, ta cũng yên tâm, nếu có cái gì khó xử cứ đến đây tìm ta, không cần ngại ngùng, dù sao chúng ta cũng tính là hàng xóm, ngàn vạn lần đừng khách khí.” Mạc Thanh Cốc khẽ cười, nói.
Lòng ta hơi kinh hoảng, Mạc Thất hiệp này có phải biết điều gì không? Hắn biết chuyện bầy sói sao? Chẳng lẽ ta lộ ra cái gì khiến hắn chú ý? Bằng không tại sao biết cha con ta từng gặp phiền toái, giọng ta không khỏi dè dặt: “Mạc Thất thúc khách khí rồi, nếu có gì khó khăn cha con cháu nhất định sẽ tìm thúc hỗ trợ, không có gì ngượng ngùng cả.”
“Phải không? Chính là ta xem Chỉ Nhược hình như có hứng thú với sách này thì phải, sao không nói với Thất thúc?” Bỗng nhiên Mạc Thanh Cốc nhướn mày hỏi, trong mắt mang theo ý cười.
Hắc tuyến trên đầu ta ngày càng đen, sắc mặt cũng đỏ bừng, ta vừa rồi không phải biểu hiện thái độ chỉ là rất thoáng qua thôi sao? Hắn tại sao lại nhìn ra được? Thì ra vừa rồi hắn nói khó xử là như vậy, ta nghiêm mặt đáp: “Cháu rất muốn học chữ, nhưng tiên sinh thì lại không nhận nữ hài tử, cha cũng nói con gái không cần biết nhiều chữ, chỉ cần những chữ thường dùng hằng ngày biết là được rồi, cho nên tuy có chút hâm mộ nhưng không coi là khó xử.”
“Bé ngoan, thật nghe lời. Như vậy đi, ta mỗi ngày buổi chiều đều dạy học cho Thanh Thư, Thừa Chí mấy đứa nhỏ. Nếu cháu muốn và Chu đại ca không phản đối thì cứ đến đây cùng học!” Mạc Thanh Cốc vỗ vỗ đầu ta, cười nói xong phất ống tay áo trắng muốt phiêu nhiên rời đi, để lại ta vừa cao hứng lại vừa tức giận. Ta ngày mai được học cùng Thừa Chí, thật cao hứng vì có cơ hội được học tập cổ văn, nhưng cái từ bé ngoan kia là sao? Nói cái gì vậy chứ! Ta hai kiếp sống tuổi gộp lại so với ngươi còn lớn hơn mấy tuổi. Kiêu căng! Đáng tiếc dung mạo đẹp như vậy. Trong lòng ta hiện ra hình ảnh vừa rồi khi hắn biểu diễn Nhiễu Chỉ Nhu kiếm pháp, thật sự là một bộ dáng tiên nhân.