Ân Lê Đình lòng nặng tâm sự rời đi, hai vợ chồng Hồ Thanh Ngưu bụng đầy áy náy thu thập hành trang, cải trang xong lại yên lặng li khai. Trên đường bướm vui cảnh đẹp vẫn còn đó nhưng Ân Lê Đình chẳng còn lòng dạ nào mà nhìn ngắm nữa, trở lại đi theo một đường khác, lần này thì đúng là đường đi vào trong cốc. Ân Lê Đình vừa đi vừa chú ý, quá một lát phía xa xa một ngôi nhà gỗ xuất hiện trước mắt.
Biết đây chính là nơi Hồ Thanh Ngưu ẩn cư, Vô Kỵ hiện giờ một mình ở lại, nhớ thằng bé mới chỉ hơn mười tuổi, lại bệnh tật dày vò, hiện giờ một tia hy vọng chữa khỏi cũng không có, Ân Lê Đình lại đau lòng không thôi. Ngay khi hắn vừa định tiến đến gần ngôi nhà gỗ lại nghe thấy bốn phía có tiếng người nói chuyện, trong lòng kỳ quái tại sao nơi này còn có người nữa? Khi ngẩng đầu lên hướng nơi thanh âm nhìn liền thấy có người mặc trang phục của phái Nga My.
Hơn nữa, người này mình cũng biết, chính là nhị đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái Đinh Mẫn Quân, Ân Lê Đình không ngờ lại nhìn thấy ở đây, biểu hiện lại rất lạ lùng, răng nghiến chặt gương mặt lộ ra vẻ hung dữ thù hận, nhưng lại đứng có một mình. Bỗng nhiên, ánh mắt bỗng biến thành kinh ngạc vô cùng, Ân Lê Đình nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy một cảnh khiến cho hắn kinh ngạc đến tột cùng.
Ở bên trái ngôi nhà là một khoảng sườn núi trống trải, Diệt Tuyệt sư thái đứng thẳng, bàn tay giơ cao toàn lực đánh xuống đỉnh đầu một người đang quỳ gối trước mặt. Người kia tuy mặc y phục màu xanh rất tầm thường, mái tóc dài lộ ra nửa khuôn mặt, chính là Kỷ Hiểu Phù cô nương, người đã đính hôn với mình hơn mười năm nay, tuy sau khi đính hôn chỉ gặp qua vài lần nhưng Ân Lê Đình tuyệt đối không quên.
Nhìn vị hôn thê đang nguy cấp, bất chấp người ra tay là chưởng môn phái Nga My, là sư phụ Kỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình lập tức vận khinh công Võ Đang Thê Vân Túng, xuất ra một chưởng hướng Diệt Tuyệt sư thái đánh tới, miệng lớn tiếng: “Sư thái lưu tình, có gì hiểu lầm xin hãy nói rõ ràng, đừng xuống tay quá nặng!” Vừa nói vừa nhảy xuống trước mặt hai người kịp thời tiếp được sát chưởng của Diệt Tuyệt sư thái.
Ân Lê Đình từ xa phóng tới, lại ra tay vội vàng không tập trung được toàn bộ nội lực, bị chưởng của Diệt Tuyệt sư thái chấn lui về phía sau hai bước, khóe miệng chảy máu, nội tạng đã bị tổn thương, cố nén đau đớn đứng chắn trước mặt Kỷ Hiểu Phù ngăn trở Diệt Tuyệt sư thái. Kỷ Hiểu Phù đang đứng phía sau nguyên bản đang nhắm mắt chờ chết, không ngờ lại nghe thấy tiếng Ân Lục hiệp, lại còn cứu chính mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, vừa xấu hổ vừa quẫn bách.
Nguyên là khi Kim Hoa bà bà rời đi rồi, Diệt Tuyệt sư thái và Nhị sư tỷ trách tội mình bảo vệ cho Bành hòa thượng, đắc tội với sư tỉ, dối trá sư phụ, lén nuôi con tư sinh, còn khiến cho Bành hòa thượng giết mất mấy cao tăng Thiếu Lâm và người của chính phái.
Nguyên bản mình nói có nỗi khổ, là bị người ép buộc, lấy yêu thương của sư phụ với mình trên mặt đã hiện ra vẻ thương tiếc thông cảm, nhưng khi đang vui mừng có lẽ được sư phụ tha thứ, tránh được một kiếp, không ngờ sau khi nói ra thân phận cha Bất Hối, sư phụ lại đột nhiên giận dữ, không chịu lưu tình, nghe sư phụ nói thì ra chàng chính là kẻ đã làm Đại sư bá Cô Hồng Tử tức giận mà chết.
Lúc ấy bản thân vừa sợ hãi lại vừa mơ hồ cảm thấy một chút kiêu ngạo, Đại sư bá Cô Hồng Tử năm xưa cũng là cao thủ danh chấn thiên hạ, lại cư nhiên bị chàng khiến cho tức mà chết, chàng có bản lĩnh như vậy, lại nghĩ đến tình cảnh trước mắt của chính mình, nghĩ đến con gái còn đang chơi đùa ngoài kia, Kỷ Hiểu Phù lại thấy bối rối trong lòng, muốn đứng dậy.
Nghĩ đến thân phận mình là Tam đệ tử, lại được sự sủng ái của sư phụ còn hơn cả Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ, được coi như người thừa kế chức chưởng môn phái Nga My không phải là không có nguyên nhân, trừ kiếm pháp tàn nhẫn giống sư phụ thì còn có tính tình tinh tế mẫn cảm có thể hiểu được tình cảm của sư phụ.
Ở trong Nga My, người hiểu sư phụ nhất cũng là mình, sư phụ tuy bảo vệ đồ đệ trước người ngoài, đối với đệ tử Nga My ngoài mặt với mọi người đều như nhau, nhưng trong lòng thật ra chẳng yêu mến gì, nguyên nhân tuy không rõ ràng lắm, trong phái Nga My cũng chỉ có mấy người là đệ tử chân chính, còn lại thì đều là ký danh đệ tử tầm thường, sư phụ tuyệt đối không có cảm tình gì.
Nhưng vừa rồi, sư phụ nghe thấy tên chàng, gương mặt vô tình mười mấy năm đều lạnh như băng thế nhưng lại thoắt biến giận dữ, trong ánh mắt sắc bén đều là thù hận, cho nên mình mới bạo gan hỏi sư phụ chàng có phải kẻ thù của phái Nga My hay không, thật ra là muốn hỏi sư phụ với chàng có hận thù gì, không nghĩ rằng thì ra chính là Đại sư bá Cô Hồng Tử năm xưa danh chấn thiên hạ, nhân tài xuất chúng, với sư phụ có giao tình không đơn giản bị chàng khiến cho tức chết, nghe nói năm đó sư phụ vì Đại sư bá chết mới xuất gia, danh hào Diệt Tuyệt, thủ tự thượng diệt hạ tuyệt, ý là thề muốn giết hết người Minh giáo.
Không ngờ lại là như vậy, hôm nay mình như vậy là đã không còn đường sống, tính sư phụ lạnh lùng vô tình, ra tay với mình tuyệt đối không mềm lòng, còn có con gái trong mình mang dòng máu của chàng, sư phụ cũng sẽ tuyệt đối không buông tha. Quả nhiên sư phụ đưa mình cách xa sư tỷ, lại nói chính mình phải lấy sắc dụ Dương Tiêu, giết được chàng mới tha tội, còn lấy chức chưởng môn Nga My cùng võ lâm chí bảo Ỷ Thiên kiếm ra dụ dỗ.
Là sư phụ của mình đây sao? Vì tình yêu, vì tư thù, phái Nga My và kiếm Ỷ Thiên tất cả đều thành vật trao đổi để báo thù, đã đem phái Nga My thành cái gì? Chính mình đã phải trốn tránh để bảo toàn danh dự cho môn phái, thế nhưng sư phụ lại như vậy, thật sự khiến mình thương tâm, nên quả quyết cự tuyệt.
Sư phụ tức giận, muốn tự tay giết mình, rồi lại dừng tay, mình nguyên còn tưởng sư phụ còn nhớ đến thầy trò tình thâm, không ngờ sư phụ vẫn còn muốn dụ dỗ, dùng mạng Bât Hối uy hiếp, nhưng mình yêu chàng, làm sao có thể giết chàng được, Hối Nhi, mẹ xin lỗi, tha thứ cho mẹ.
Chính mình không nói gì, chỉ quỳ xuống lắc đầu, cầu xin sư phụ tha mạng cho Bất Hối, biết sư phụ hiểu ý, nhưng lại dùng ánh mắt đầy hận ý đáp lại, tay toàn lực đánh xuống, mình không dám phản kháng, mà dù có muốn cũng phản kháng không nổi, võ công đều do sư phụ dạy, mình làm sao có thể chống lại, chỉ mong khi mình thuận theo có thể đổi được mạng của Bất Hối.
Nhưng không ngờ mạng mình chung quy vẫn còn, chưởng kia hạ xuống nhưng lại khiến cho người mình vĩnh viễn không muốn gặp ra tay cứu giúp, cứu mình thoát chết, cũng không muốn đối mặt với hắn, nhìn thấy hắn sẽ nhớ đến thân phận là vợ chưa cưới của hắn.
Sinh Hối Nhi là do mình tự nguyện, Hối Nhi đã chín tuổi, còn mình thì bắt hắn chờ mười năm, không thư tín, không giải thích, chính mình khiến hắn mất hết mặt mũi, chính mình nợ hắn cho dù kiếp sau làm trâu làm ngựa trả lại cũng chưa đủ. Nhưng mình thật sự yêu Dương Tiêu, Dương Tiêu so với hắn hoàn toàn bất đồng, Dương Tiêu võ công cao hơn hắn, nói chuyện dỗ dành vui vẻ hơn hắn, Dương Tiêu vĩnh viễn như vậy, kiêu ngạo và mạnh mẽ.
Sẽ không giống như Ân Lục hiệp yếu đuối như vậy, nhìn người khác chịu khổ hắn đã đỏ hoe mắt, chính mình không thể yêu hắn, nhưng hôn sự do phụ thân và sư phụ làm chủ, nếu mình lui hôn, giang hồ sẽ nhìn Kim Tiên Kỷ gia cùng phái Nga My như thế nào? Con cái trong nhà không chịu học võ công, đại ca chỉ chuyên tâm ruộng đất cũng đã đủ, nếu mình còn gây chuyện phụ thân nhất định không đồng ý.
Dương Tiêu vĩnh viễn phong lưu tiêu sái như vậy, cử chỉ hành động tràn ngập phong thái, khi mới gặp mình coi chàng là yêu nhân Ma giáo, coi chàng là người xấu, đối với chàng thật hung dữ chàng cũng không giận, còn đối xử với mình thật tốt, khiến cho mình động tâm theo chàng, không nói cho chàng biết mình là vị hôn thê của Ân Lục hiệp, cho đến khi mình ngẫu nhiên nghe được người đến tìm chàng nói chuyện, Ân Dã vương, mới biết được một mặt khác của chàng: phong lưu tự phụ.
Chính mình và chàng thì ra lại có khác biệt nhiều như vậy, mình là đệ tử Nga My, vĩnh viễn không có khả năng gả cho chàng, chàng còn có thể thích mình được bao lâu? Hiện giờ chàng muốn cưới mình, nhưng sau này thì sao? Chàng còn có thể yêu mình mãi sao? Bản thân mình đột nhiên không muốn ở bên cạnh càng nữa, sợ nhìn thấy chàng động tâm với người khác, cho nên trực tiếp nói cho chàng biết mình có hôn ước, phải trở về cùng Ân Lục hiệp thành thân.
Còn nhớ rõ trong mắt chàng lúc ấy có bao nhiêu kinh ngạc, không biết có phải hối hận hay không? Sau đó chàng mới chua xót bảo mình ở lại, phải cùng chàng thành thân, nhưng mình yêu chàng, chàng là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện cướp vợ người khác được? Chàng dù giữ mình lại, việc này cũng sẽ trở thành nỗi ô nhục.
Nghĩ đến chàng đau đớn, chàng hối hận, cho nên mình lắc đầu, kiên quyết rời đi, tuy chính mình là người yêu cầu rời khỏi, thế nhưng chàng lại đem Thiết Diễm lệnh bài của Minh giáo tặng cho mình, còn nói sẽ vĩnh viễn ở Tọa Vong Phong chờ mình. Nhưng mình không thể lưu lại, có nhiều lý do không nói ra được. Hôm nay hai người mình sợ phải đối mặt nhất đều tìm đến, mình phải đối mặt như thế nào? Là người mình không muốn nhìn thấy nhất!
—————
“Hiểu lầm, Ân Lục hiệp đừng nhúng tay vào, biết so với chết còn đau hơn, làm chuyện tốt, hừ!” Diệt Tuyệt sư thái cũng giật mình khi Ân Lê Đình đột ngột xuất hiện, nhưng Nga My và Võ Đang vốn thân cận, hơn nữa luận theo bối phận thì Ân Lê Đình ngang hàng với sư phụ, nên chỉ có thể kiềm chế tức giận.
Ân Lê Đình kinh nghi nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, thấy Kỷ Hiểu Phù sắc mặt tái nhợt, trong mắt vừa hổ thẹn lại vừa quẫn bách không dám nhìn mình, hắn biết Diệt Tuyệt sư thái tuy lạnh lùng vô tình nhưng tuyệt đối không phải người bỗng dưng làm chuyện vô lý, hơn nữa Hiểu Phù cũng có dáng vẻ làm sai chuyện, nhưng chính mình là tướng công sau này của nàng, có sai cũng nên chính mình gánh vác: “Sư thái, Kỷ cô nương là vị hôn thê của tại hạ, tuy không biết sai ở đâu nhưng cũng xin ngài đừng quá giận, nếu phạm sai lầm tại hạ nguyện gánh vác, thỉnh sư thái thứ lỗi cho Kỷ cô nương.”
“Kỷ cô nương, vẫn còn là cô nương sao? Không phải là muốn Võ Đang mất mặt, nhưng con riêng của người ta đều đã tám chín tuổi, còn muốn gánh vác sao?” Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng chỉ vào Kỷ Hiểu Phù mặt đỏ bừng nói.
Câu nói của Diệt Tuyệt sư thái giống như một đạo thiên lôi đem Ân Lê Đình đánh ngốc, hắn không dám tin nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, hy vọng nàng có thể nói cho mình rằng không phải. Nhưng Kỷ Hiểu Phù không nói gì, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lại hiện lên kiên định: “Ân Lục gia, sư phụ nói không sai, là Hiểu Phù có lỗi, hôm nay Hiểu Phù cầu được chết.” Nói xong liền dập đầu một cái trước Ân Lục hiệp.
Ân Lê Đình bị lời Kỷ Hiểu Phù đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng, không thể thừa nhận, thân mình lay động, cảm xúc đau thương kịch liệt kích thích thân thể lúc trước đã bị Diệt Tuyệt sư thái đả thương khiến thương thế càng nặng, ứ huyết phun ra, kéo Kỷ Hiểu Phù đang quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt thống khổ hỏi: “Không phải sự thât, nói cho ta đó không phải sự thật, có phải là bị tặc nhân ép buộc, nói cho ta đó là bị tặc nhân ép buộc, sẽ không sao, ta sẽ coi đứa nhỏ như con mình.”
Biết đây chính là nơi Hồ Thanh Ngưu ẩn cư, Vô Kỵ hiện giờ một mình ở lại, nhớ thằng bé mới chỉ hơn mười tuổi, lại bệnh tật dày vò, hiện giờ một tia hy vọng chữa khỏi cũng không có, Ân Lê Đình lại đau lòng không thôi. Ngay khi hắn vừa định tiến đến gần ngôi nhà gỗ lại nghe thấy bốn phía có tiếng người nói chuyện, trong lòng kỳ quái tại sao nơi này còn có người nữa? Khi ngẩng đầu lên hướng nơi thanh âm nhìn liền thấy có người mặc trang phục của phái Nga My.
Hơn nữa, người này mình cũng biết, chính là nhị đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái Đinh Mẫn Quân, Ân Lê Đình không ngờ lại nhìn thấy ở đây, biểu hiện lại rất lạ lùng, răng nghiến chặt gương mặt lộ ra vẻ hung dữ thù hận, nhưng lại đứng có một mình. Bỗng nhiên, ánh mắt bỗng biến thành kinh ngạc vô cùng, Ân Lê Đình nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy một cảnh khiến cho hắn kinh ngạc đến tột cùng.
Ở bên trái ngôi nhà là một khoảng sườn núi trống trải, Diệt Tuyệt sư thái đứng thẳng, bàn tay giơ cao toàn lực đánh xuống đỉnh đầu một người đang quỳ gối trước mặt. Người kia tuy mặc y phục màu xanh rất tầm thường, mái tóc dài lộ ra nửa khuôn mặt, chính là Kỷ Hiểu Phù cô nương, người đã đính hôn với mình hơn mười năm nay, tuy sau khi đính hôn chỉ gặp qua vài lần nhưng Ân Lê Đình tuyệt đối không quên.
Nhìn vị hôn thê đang nguy cấp, bất chấp người ra tay là chưởng môn phái Nga My, là sư phụ Kỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình lập tức vận khinh công Võ Đang Thê Vân Túng, xuất ra một chưởng hướng Diệt Tuyệt sư thái đánh tới, miệng lớn tiếng: “Sư thái lưu tình, có gì hiểu lầm xin hãy nói rõ ràng, đừng xuống tay quá nặng!” Vừa nói vừa nhảy xuống trước mặt hai người kịp thời tiếp được sát chưởng của Diệt Tuyệt sư thái.
Ân Lê Đình từ xa phóng tới, lại ra tay vội vàng không tập trung được toàn bộ nội lực, bị chưởng của Diệt Tuyệt sư thái chấn lui về phía sau hai bước, khóe miệng chảy máu, nội tạng đã bị tổn thương, cố nén đau đớn đứng chắn trước mặt Kỷ Hiểu Phù ngăn trở Diệt Tuyệt sư thái. Kỷ Hiểu Phù đang đứng phía sau nguyên bản đang nhắm mắt chờ chết, không ngờ lại nghe thấy tiếng Ân Lục hiệp, lại còn cứu chính mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, vừa xấu hổ vừa quẫn bách.
Nguyên là khi Kim Hoa bà bà rời đi rồi, Diệt Tuyệt sư thái và Nhị sư tỷ trách tội mình bảo vệ cho Bành hòa thượng, đắc tội với sư tỉ, dối trá sư phụ, lén nuôi con tư sinh, còn khiến cho Bành hòa thượng giết mất mấy cao tăng Thiếu Lâm và người của chính phái.
Nguyên bản mình nói có nỗi khổ, là bị người ép buộc, lấy yêu thương của sư phụ với mình trên mặt đã hiện ra vẻ thương tiếc thông cảm, nhưng khi đang vui mừng có lẽ được sư phụ tha thứ, tránh được một kiếp, không ngờ sau khi nói ra thân phận cha Bất Hối, sư phụ lại đột nhiên giận dữ, không chịu lưu tình, nghe sư phụ nói thì ra chàng chính là kẻ đã làm Đại sư bá Cô Hồng Tử tức giận mà chết.
Lúc ấy bản thân vừa sợ hãi lại vừa mơ hồ cảm thấy một chút kiêu ngạo, Đại sư bá Cô Hồng Tử năm xưa cũng là cao thủ danh chấn thiên hạ, lại cư nhiên bị chàng khiến cho tức mà chết, chàng có bản lĩnh như vậy, lại nghĩ đến tình cảnh trước mắt của chính mình, nghĩ đến con gái còn đang chơi đùa ngoài kia, Kỷ Hiểu Phù lại thấy bối rối trong lòng, muốn đứng dậy.
Nghĩ đến thân phận mình là Tam đệ tử, lại được sự sủng ái của sư phụ còn hơn cả Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ, được coi như người thừa kế chức chưởng môn phái Nga My không phải là không có nguyên nhân, trừ kiếm pháp tàn nhẫn giống sư phụ thì còn có tính tình tinh tế mẫn cảm có thể hiểu được tình cảm của sư phụ.
Ở trong Nga My, người hiểu sư phụ nhất cũng là mình, sư phụ tuy bảo vệ đồ đệ trước người ngoài, đối với đệ tử Nga My ngoài mặt với mọi người đều như nhau, nhưng trong lòng thật ra chẳng yêu mến gì, nguyên nhân tuy không rõ ràng lắm, trong phái Nga My cũng chỉ có mấy người là đệ tử chân chính, còn lại thì đều là ký danh đệ tử tầm thường, sư phụ tuyệt đối không có cảm tình gì.
Nhưng vừa rồi, sư phụ nghe thấy tên chàng, gương mặt vô tình mười mấy năm đều lạnh như băng thế nhưng lại thoắt biến giận dữ, trong ánh mắt sắc bén đều là thù hận, cho nên mình mới bạo gan hỏi sư phụ chàng có phải kẻ thù của phái Nga My hay không, thật ra là muốn hỏi sư phụ với chàng có hận thù gì, không nghĩ rằng thì ra chính là Đại sư bá Cô Hồng Tử năm xưa danh chấn thiên hạ, nhân tài xuất chúng, với sư phụ có giao tình không đơn giản bị chàng khiến cho tức chết, nghe nói năm đó sư phụ vì Đại sư bá chết mới xuất gia, danh hào Diệt Tuyệt, thủ tự thượng diệt hạ tuyệt, ý là thề muốn giết hết người Minh giáo.
Không ngờ lại là như vậy, hôm nay mình như vậy là đã không còn đường sống, tính sư phụ lạnh lùng vô tình, ra tay với mình tuyệt đối không mềm lòng, còn có con gái trong mình mang dòng máu của chàng, sư phụ cũng sẽ tuyệt đối không buông tha. Quả nhiên sư phụ đưa mình cách xa sư tỷ, lại nói chính mình phải lấy sắc dụ Dương Tiêu, giết được chàng mới tha tội, còn lấy chức chưởng môn Nga My cùng võ lâm chí bảo Ỷ Thiên kiếm ra dụ dỗ.
Là sư phụ của mình đây sao? Vì tình yêu, vì tư thù, phái Nga My và kiếm Ỷ Thiên tất cả đều thành vật trao đổi để báo thù, đã đem phái Nga My thành cái gì? Chính mình đã phải trốn tránh để bảo toàn danh dự cho môn phái, thế nhưng sư phụ lại như vậy, thật sự khiến mình thương tâm, nên quả quyết cự tuyệt.
Sư phụ tức giận, muốn tự tay giết mình, rồi lại dừng tay, mình nguyên còn tưởng sư phụ còn nhớ đến thầy trò tình thâm, không ngờ sư phụ vẫn còn muốn dụ dỗ, dùng mạng Bât Hối uy hiếp, nhưng mình yêu chàng, làm sao có thể giết chàng được, Hối Nhi, mẹ xin lỗi, tha thứ cho mẹ.
Chính mình không nói gì, chỉ quỳ xuống lắc đầu, cầu xin sư phụ tha mạng cho Bất Hối, biết sư phụ hiểu ý, nhưng lại dùng ánh mắt đầy hận ý đáp lại, tay toàn lực đánh xuống, mình không dám phản kháng, mà dù có muốn cũng phản kháng không nổi, võ công đều do sư phụ dạy, mình làm sao có thể chống lại, chỉ mong khi mình thuận theo có thể đổi được mạng của Bất Hối.
Nhưng không ngờ mạng mình chung quy vẫn còn, chưởng kia hạ xuống nhưng lại khiến cho người mình vĩnh viễn không muốn gặp ra tay cứu giúp, cứu mình thoát chết, cũng không muốn đối mặt với hắn, nhìn thấy hắn sẽ nhớ đến thân phận là vợ chưa cưới của hắn.
Sinh Hối Nhi là do mình tự nguyện, Hối Nhi đã chín tuổi, còn mình thì bắt hắn chờ mười năm, không thư tín, không giải thích, chính mình khiến hắn mất hết mặt mũi, chính mình nợ hắn cho dù kiếp sau làm trâu làm ngựa trả lại cũng chưa đủ. Nhưng mình thật sự yêu Dương Tiêu, Dương Tiêu so với hắn hoàn toàn bất đồng, Dương Tiêu võ công cao hơn hắn, nói chuyện dỗ dành vui vẻ hơn hắn, Dương Tiêu vĩnh viễn như vậy, kiêu ngạo và mạnh mẽ.
Sẽ không giống như Ân Lục hiệp yếu đuối như vậy, nhìn người khác chịu khổ hắn đã đỏ hoe mắt, chính mình không thể yêu hắn, nhưng hôn sự do phụ thân và sư phụ làm chủ, nếu mình lui hôn, giang hồ sẽ nhìn Kim Tiên Kỷ gia cùng phái Nga My như thế nào? Con cái trong nhà không chịu học võ công, đại ca chỉ chuyên tâm ruộng đất cũng đã đủ, nếu mình còn gây chuyện phụ thân nhất định không đồng ý.
Dương Tiêu vĩnh viễn phong lưu tiêu sái như vậy, cử chỉ hành động tràn ngập phong thái, khi mới gặp mình coi chàng là yêu nhân Ma giáo, coi chàng là người xấu, đối với chàng thật hung dữ chàng cũng không giận, còn đối xử với mình thật tốt, khiến cho mình động tâm theo chàng, không nói cho chàng biết mình là vị hôn thê của Ân Lục hiệp, cho đến khi mình ngẫu nhiên nghe được người đến tìm chàng nói chuyện, Ân Dã vương, mới biết được một mặt khác của chàng: phong lưu tự phụ.
Chính mình và chàng thì ra lại có khác biệt nhiều như vậy, mình là đệ tử Nga My, vĩnh viễn không có khả năng gả cho chàng, chàng còn có thể thích mình được bao lâu? Hiện giờ chàng muốn cưới mình, nhưng sau này thì sao? Chàng còn có thể yêu mình mãi sao? Bản thân mình đột nhiên không muốn ở bên cạnh càng nữa, sợ nhìn thấy chàng động tâm với người khác, cho nên trực tiếp nói cho chàng biết mình có hôn ước, phải trở về cùng Ân Lục hiệp thành thân.
Còn nhớ rõ trong mắt chàng lúc ấy có bao nhiêu kinh ngạc, không biết có phải hối hận hay không? Sau đó chàng mới chua xót bảo mình ở lại, phải cùng chàng thành thân, nhưng mình yêu chàng, chàng là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện cướp vợ người khác được? Chàng dù giữ mình lại, việc này cũng sẽ trở thành nỗi ô nhục.
Nghĩ đến chàng đau đớn, chàng hối hận, cho nên mình lắc đầu, kiên quyết rời đi, tuy chính mình là người yêu cầu rời khỏi, thế nhưng chàng lại đem Thiết Diễm lệnh bài của Minh giáo tặng cho mình, còn nói sẽ vĩnh viễn ở Tọa Vong Phong chờ mình. Nhưng mình không thể lưu lại, có nhiều lý do không nói ra được. Hôm nay hai người mình sợ phải đối mặt nhất đều tìm đến, mình phải đối mặt như thế nào? Là người mình không muốn nhìn thấy nhất!
—————
“Hiểu lầm, Ân Lục hiệp đừng nhúng tay vào, biết so với chết còn đau hơn, làm chuyện tốt, hừ!” Diệt Tuyệt sư thái cũng giật mình khi Ân Lê Đình đột ngột xuất hiện, nhưng Nga My và Võ Đang vốn thân cận, hơn nữa luận theo bối phận thì Ân Lê Đình ngang hàng với sư phụ, nên chỉ có thể kiềm chế tức giận.
Ân Lê Đình kinh nghi nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, thấy Kỷ Hiểu Phù sắc mặt tái nhợt, trong mắt vừa hổ thẹn lại vừa quẫn bách không dám nhìn mình, hắn biết Diệt Tuyệt sư thái tuy lạnh lùng vô tình nhưng tuyệt đối không phải người bỗng dưng làm chuyện vô lý, hơn nữa Hiểu Phù cũng có dáng vẻ làm sai chuyện, nhưng chính mình là tướng công sau này của nàng, có sai cũng nên chính mình gánh vác: “Sư thái, Kỷ cô nương là vị hôn thê của tại hạ, tuy không biết sai ở đâu nhưng cũng xin ngài đừng quá giận, nếu phạm sai lầm tại hạ nguyện gánh vác, thỉnh sư thái thứ lỗi cho Kỷ cô nương.”
“Kỷ cô nương, vẫn còn là cô nương sao? Không phải là muốn Võ Đang mất mặt, nhưng con riêng của người ta đều đã tám chín tuổi, còn muốn gánh vác sao?” Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng chỉ vào Kỷ Hiểu Phù mặt đỏ bừng nói.
Câu nói của Diệt Tuyệt sư thái giống như một đạo thiên lôi đem Ân Lê Đình đánh ngốc, hắn không dám tin nhìn lại Kỷ Hiểu Phù, hy vọng nàng có thể nói cho mình rằng không phải. Nhưng Kỷ Hiểu Phù không nói gì, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lại hiện lên kiên định: “Ân Lục gia, sư phụ nói không sai, là Hiểu Phù có lỗi, hôm nay Hiểu Phù cầu được chết.” Nói xong liền dập đầu một cái trước Ân Lục hiệp.
Ân Lê Đình bị lời Kỷ Hiểu Phù đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng, không thể thừa nhận, thân mình lay động, cảm xúc đau thương kịch liệt kích thích thân thể lúc trước đã bị Diệt Tuyệt sư thái đả thương khiến thương thế càng nặng, ứ huyết phun ra, kéo Kỷ Hiểu Phù đang quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt thống khổ hỏi: “Không phải sự thât, nói cho ta đó không phải sự thật, có phải là bị tặc nhân ép buộc, nói cho ta đó là bị tặc nhân ép buộc, sẽ không sao, ta sẽ coi đứa nhỏ như con mình.”