Trong sơn cốc, hai đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái đang tìm kiếm Dương Bất Hối. Trương Vô Kỵ ôm Dương Bất Hối nấp trong bụi cỏ rậm, thở mạnh cũng không dám, vừa rồi tình hình khiến hắn bị đả kích quá mạnh, nghĩ đến Lục sư thúc vốn rất yêu thương mình và Kỷ cô cô tốt bụng bị mụ ni cô kia đuổi giết, thiếu niên vốn trong sáng thiện lương đáy lòng nổi lên nỗi oán hận với Diệt Tuyệt sư thái.
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ muốn nặng tay giết Kỷ Hiểu Phù, trong lòng vừa vui sướng vừa sợ hãi, lại thấy Ân Lục hiệp dù đã biết rõ mọi chuyện vẫn xả thân cứu giúp, lòng không nhịn được mà hâm mộ. Đinh Mẫn Quân hiện tại cũng đã hai tám hai chín tuổi, là một cô nhi được sư phụ từ nhỏ nuôi lớn, không có gia thế hiển hách, hiện tại những gì đang có đều là sư phụ ban cho.
Nếu rời khỏi Nga Mi thì chẳng còn gì, cho nên phải tranh thủ tất cả sự quan tâm của sư phụ, phải kế thừa y bát của sư phụ, học sư phụ tàn nhẫn tuyệt tình, ra tay không lưu tình khiến sư phụ cũng có phần yêu thích. Nhưng sau khi Tam sư muội lên núi, sư phụ không còn quan tâm mình như trước nữa, võ nghệ kiếm pháp đều truyền thụ hết cho nàng ta, cho nên luôn luôn đố kị, ghen tị với Tam sư muội.
Có được gia thế tốt, dung nhan xinh đẹp, có được sự sủng ái của sư phụ, có được vị hôn phu người người đều hâm mộ, không gì không có, còn mình thì sao? Sư phụ coi mình như không có, không ai quan tâm mình, yêu quý bảo vệ mình, khi đã mười bảy mười tám tuổi cũng không có người nào đến hỏi hôn sự, có lẽ tương lai mình cũng giống như Đại sư tỷ, xuất gia làm ni cô mà thôi!
Chỉ có thể hâm mộ sư muội, lại ghen tỵ nàng được người ngưỡng mộ cũng không quý trọng. Quá mức đố kỵ khiến cho hận càng thêm hận, cho nên đối sư muội không chút lưu tình, chỉ tiếc cho Ân Lục hiệp, người tốt như vậy mà khiến cho hắn thương tâm, lại vẫn xả thân cứu. Tam sư muội không hiểu lương tâm thế nào, nếu chính mình có được phu quân như vậy, chưởng môn vị còn muốn làm chi, đáng tiếc là chính mình không có.
Đinh Mẫn Quân nghe được sư phụ phân phó, vội mượn trường kiếm của sư muội Bối Cẩm Nghi đi tìm Dương Bất Hối, vừa đi vừa nghĩ. Bối Cẩm Nghi bên cạnh tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi, khi Kỷ Hiểu Phù xuống núi lén sinh con nàng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ban nãy vừa ở trong nhà nghe Nhị sư tỷ hỏi toạc mọi chuyện ra mới biết chuyện. Nàng bái nhập sư môn sau, nhiều lần được Kỷ Hiểu Phù chiếu cố, chỉ bảo võ công, Đinh Mẫn Quân thường hay ngang ngược bức hiếp người, không quản lễ nghĩa, môn nhân đệ tử thường bị ả ta mắng chửi, nên giao tình với Kỷ Hiểu Phù rất tốt.
Nghe lời giải thích, tuy là bị người ép buộc mới lén sinh con, chính mình cũng hiểu sư tỷ đối với người nọ động tâm, xem cá tính sư tỷ thì dù bị người vũ nhục cũng sẽ tự sát, càng không nói đến sinh hạ ra một đứa con, không trở về sư môn, trong lòng không rõ Tam sư tỷ sao lại vì một người tuổi đã bốn mươi mà lâm vào tình cảnh như thế, đáng giá hay sao?
Nàng nhìn thấy sư tỷ quỳ gối lắc đầu cự tuyệt sư phụ, sư phụ giận dữ muốn giết, liên lụy đến Ân Lục hiệp bị trọng thương, lại còn nhận lệnh tìm giết đứa bé, không đành lòng, cũng không thật sự tìm kiếm, chỉ vờ lục lọi mấy bụi cỏ. Khéo làm sao lại thực sự tìm thấy. Nhìn hai đứa trẻ mắt đầy sợ hãi, lớn nhỏ bất quá chỉ trên dưới mười tuổi, chính mình làm sao có thể xuống tay. Vội giúp bọn chúng che lại bụi cỏ, hướng bên cạnh đi mấy bước mới cao giọng nói: “Nhị sư tỷ, đứa nhỏ hình như ban nãy vừa chạy ra ngoài thung lũng rồi.”
Đinh Mẫn Quân hung hăng trừng mắt nhìn Bối Cẩm Nghi, bất quá hôm nay chính mắt nhìn thấy sư phụ hạ thủ ngoan tuyệt với đệ tử sủng ái nhất, trong lòng khủng hoảng, nếu không hoàn thành việc sư phụ giao phó, nghĩ đến hậu quả kia lòng không khỏi run rẩy, liền bất chấp hung hăng nói: “Sao không nói sớm, mau đi tìm!” Trước khi ra khỏi sơn cốc, Bối Cẩm Nghi quay đầu lại nhìn bụi cỏ không thấy gì, mới vội đuổi theo sau.
Trương Vô Kỵ nghe thanh âm, lại thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa mới buông Bất Hối ra, kéo tay nó chạy về phía ngôi nhà gỗ. Nguyên là vừa rồi Diệt Tuyệt mang theo Kỷ Hiểu Phù vào nhà, Trương Vô Kỵ ở bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng sau khi Diệt Tuyệt sư thái kéo Kỷ Hiểu Phù nói riêng thì không nghe được gì nữa.
Chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái thế nhưng lại dùng chưởng lực mạnh đánh xuống đỉnh đầu Kỷ cô cô, Trương Vô Kỵ học y hai năm, tự nhiên là biết đỉnh huyệt nếu bị đòn nặng ắt phải chết không nghi ngờ, là bà ta muốn giết Kỷ cô cô. Thấy ni cô kia hung ác như vậy, ngày trước cũng bắt hắn nói ra tung tích nghĩa phụ giống như bọn người xấu, trong lòng sợ hãi, ngay lúc đó lại gặp Dương Bất Hối tìm hắn chơi đùa, dọa hắn hoảng sợ vội kéo nó nằm xuống nấp vào bụi cỏ, bịt miệng không cho nói.
Sau lại thấy Lục thúc đến mới thở một hơi nhẹ nhõm, biết là Lục thúc đến thăm mình mới đụng phải chuyện như vậy. Lục thúc đến, tiếng ba người nói lại có thể nghe thấy rất rõ ràng, mới biết được Kỷ cô cô thì ra có lỗi rất nhiều với Lục sư thúc, Lục sư thúc vẫn xả thân cứu, trong lòng đối với Lục sư thúc càng thêm kính nể.
Ni cô tàn nhẫn kia đuổi giết Lục thúc mà rời khỏi, thế nhưng còn muốn giết Bất Hối muội muội, hai đứa vội nấp yên lại nơi đó không dám thở mạnh, nhưng vẫn bị tìm được. May mắn người kia tuy là đệ tử của ni cô độc ác nhưng lại là người tốt, tha cho Bất Hối muội muội, còn vội giúp che giấu, dẫn đi mụ hung ác đã hãm hại Kỷ cô cô.
Hắn thấy Dương Bất Hối còn chưa biết chuyện gì, chỉ biết là mẹ bị người mang đi, lão ni cô kia đã đánh mẹ, trong lòng sợ hãi. Trương Vô Kỵ không chần chừ, trước rời đi là quan trọng nhất, nếu không chờ ba người kia về, Bất Hối sẽ không còn đường sống, chỉ có thể ở trên đường nghĩ lại sự tình chân tướng.
Trương Vô Kỵ nghĩ, mình trúng hàn độc sống không được thêm mấy năm nữa, không thể chiếu cố cho Bất Hối muội muội, vừa rồi nghe được Kỷ cô cô nói cha Bất Hối tên là Dương Tiêu, giống Thường đại ca và Hồ lang trung là người trong Minh giáo, là cái gì Quang Minh Tả sứ, ở tại Tọa Vong Phong núi Côn Lôn, không bằng đưa Bất Hối đến đó cho cha nó chiếu cố, như vậy Bất Hối muội muội cũng có thể bình an lớn lên.
Chờ đưa Bất Hối đến đó xong thì quay trở lại Võ Đang, tìm được Kỷ cô cô nói rõ sự tình cho cô cô khỏi lo lắng, nếu muốn tìm thì còn biết. Hắn lại không biết núi Côn Lôn ở phía Tây cách nơi đây mấy vạn dặm, hắn và Dương Bất Hối hai đứa trẻ con làm sao mà tới được. Thu thập xong hành lý Trương Vô Kỵ liền dắt theo Dương Bất Hối đang mê mang khó hiểu rời khỏi cốc.
Ra cửa sơn cốc, nhìn đến bụi cỏ dính máu tươi, Trương Vô Kỵ nghĩ đến Ân Lục thúc đang trọng thương, máu này hẳn là của Lục thúc rơi xuống. Lục thúc hiện giờ thế nào, thương rất nặng có sao không? Sư phụ của Kỷ cô cô kia có phải đã hại Lục sư thúc, lần thứ hai hắn lo lắng thống hận mình bạc nhược vô lực không thể bảo vệ người thân.
Nhớ đến cha mẹ chết thảm, Trương Vô Kỵ không khỏi hai mắt rưng rưng, lòng thề nhất định phải vì cha mẹ báo thù, nếu hôm nay Lục sư thúc có gì không hay, chính mình tuyệt đối sẽ không tha cho lão ni cô kia. Kỳ thật Diệt Tuyệt sư thái lúc này bất quá tầm bốn mươi tuổi, không đến nỗi là già nhưng Trương Vô Kỵ trong lúc giận dữ nói ác ngôn cũng là lẽ thường.
Lại nói đến người Trương Vô Kỵ đang lo lắng, Ân Lê Đình hiện sắc mặt thảm đạm nằm yên lặng trong bụi cây, nếu không có kỳ tích tất yếu sẽ mất mạng. Có lẽ đây chính là nguyên do tại sao việc thay đổi số mệnh lại là đại kỵ, nếu Chu Chỉ Nhược biết được sự tình đang nguy hiểm như thế này, không biết còn có thể muốn thay đổi vận mệnh của Ân Lục hiệp nữa hay không?
Bối Cẩm Nghi cùng Nhị sư tỷ chia nhau tìm kiếm, dù đã biết đứa bé sư phụ muốn giết đang ở trong cốc cũng không quay lại, lại đi theo hướng sư phụ vừa truy đuổi, muốn xem có thể giúp Kỷ sư tỷ được gì hay không, cũng không biết xung quanh tại sao lại có rất nhiều Thát tử độc ác hung bạo điều tra tìm kiếm cái gì, biết rằng chính mình hiện nay một thân một mình gặp phải bọn chúng khẳng định sẽ bị nhục nhã, không muốn chạm mặt quan binh liền tránh vào khu rừng bên cạnh.
Vừa nhìn phương hướng xung quanh, thấy phía trước lại có một bụi cây, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thảo dược rất nhẹ, ở trên núi Nga Mi nàng cùng từng học y thuật, hái thảo dược trên núi chữa bệnh miễn phí cho dân chúng quanh chân núi, vừa ngửi đã biết ngay đây là dược thảo lâu năm cực kỳ trân quý, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nghĩ đến rừng này còn có mọc dược thảo quý như vậy.
Vội nén tâm tình vui sướng hướng mùi hương tìm đến, nhưng đi một lát liền nhìn thấy, là Ân Lê Đình một thân áo trắng sắc mặt vàng vọt nằm ngã trên đất, hành lý rơi vãi bên cạnh cùng một hộp gỗ nắp đã bị bung ra phân nửa, dược hương đúng là truyền ra từ trong hộp này. Bối Cẩm Nghi thấy Ân Lục hiệp bị thương không nhẹ, trông như sắp mất mạng vội xem mạch cho hắn.
Mạch đập mỏng manh, lúc có lúc không, là triệu chứng trọng thương lâm tử, cũng bất chấp thương là do sư phụ đánh, hay lễ nghi không hợp, vội nâng Ân Lục hiệp dậy, cởi bỏ áo hắn, cẩn thận đặt tay phía sau lưng truyền nội lực cho hắn. Bối Cẩm Nghi sư phụ là Diệt Tuyệt sư thái, chữa trị thương thế do võ công Nga Mi gây ra rất thành thạo, ứng phó tự nhiên.
Đợi cho Ân Lục hiệp sắc mặt vàng vọt chuyển sang tái nhợt, biết mạng đã bảo trụ nàng mới thở nhẹ, nội lực hao gần hết, đầu đổ đầy mồ hôi. Tay rời ra mới chợt nhớ mình đã làm gì, không khỏi đỏ mặt, tuy nàng đã hơn hai mươi tuổi, ở thời này hẳn đã là tuổi có chồng có con, nhưng hằng năm vẫn ở trên núi Nga Mi, không gặp mối nhân duyên nào, cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân cận với người khác giới.
Cho dù Nga Mi cũng có đồng môn là sư huynh đệ, nhưng chỗ ở cách xa, bình thường người ngoài không được tiến vào, hiện tại vì cứu người mà cởi áo người ta, còn tại trên người người ta đụng chạm, vừa thẹn lại vừa tò mò nhìn lén người hắn, mặc lại áo cho hắn.
Xong xuôi nàng mới chú ý đến, hiện giờ trời đã tối đen, từ phía xa truyền đến tiếng Mông Cổ quát tháo, biết là bọn Thát tử đang tìm kiếm gì đó, nghĩ chính mình nội lực đã hao hết, Ân Lục hiệp lại trọng thương bất tỉnh, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn chúng, huống chi lại nhiều quan binh như vậy, không bằng quay trở lại Hồ Điệp cốc tạm tránh né mấy ngày, chữa cho Âm Lục hiệp tỉnh lại, khôi phụ nội lực rồi hãy rời đi vậy!
Quyết định xong, Bối Cẩm Nghi nhặt lại hành lý của Ân Lê Đình cùng dược thảo rơi vãi buộc lại trên người hắn, cố hết sức cõng hắn lên từng bước hướng Hồ Điệp cốc đi đến. Lúc này nội lực hao hết, khí lực hoàn toàn giống như người bình thường, chỉ trông vào chân lực tập võ luyện kiếm nhiều năm mà chống đỡ, kiên nhẫn gắng đỡ khối trọng lượng nặng nề trên lưng cùng kìm nỗi sợ lê bước trong khu rừng tối om.
Một lúc sau trăng lên, trong rừng yên lặng, Bối Cẩm Nghi cảm giác thân thể trên lưng nóng tựa lửa dán sát vào thân mình, hơi thở ấm áp bên tai, trên người mệt mỏi bỗng nhiên biến mất, trong lòng không biết tại sao lại thêm khí lực, cũng không sợ sư phụ vì mình cứu Ân Lục hiệp mà trừng phạt.
Nhưng trong lòng lại nghi hoặc, rõ ràng trước khi ra khỏi Hồ Điệp cốc Ân Lục hiệp thương thế chưa nặng như hiện tại, vì sao liền thành như vậy? Sư phụ sư tỷ không thấy bóng ai, ngược lại lại là người vô tội thiếu chút nữa phải chết, nghĩ đến nếu chính mình không qua nơi này, Ân Lục hiệp hẳn là chết cũng không ai biết, bỏ xác trong núi, không khỏi một trận đau lòng. Ân Lục hiệp là người tốt, Kỷ sư tỷ hẳn là không nên như vậy, người kia lớn hơn nhiều tuổi so với hắn tốt hơn sao? Nếu là mình tuyệt đối sẽ không bỏ hắn, nghĩ đến đây Bối Cẩm Nghi không khỏi đỏ mặt, cảm giác thân thể người kia trên lưng cũng biến thành lửa nóng, tim không khỏi đập mạnh, mà sâu trong lòng lại vì Ân Lê Đình xả thân cứu sư tỷ mà cảm thấy ê ẩm, trống rỗng.
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ muốn nặng tay giết Kỷ Hiểu Phù, trong lòng vừa vui sướng vừa sợ hãi, lại thấy Ân Lục hiệp dù đã biết rõ mọi chuyện vẫn xả thân cứu giúp, lòng không nhịn được mà hâm mộ. Đinh Mẫn Quân hiện tại cũng đã hai tám hai chín tuổi, là một cô nhi được sư phụ từ nhỏ nuôi lớn, không có gia thế hiển hách, hiện tại những gì đang có đều là sư phụ ban cho.
Nếu rời khỏi Nga Mi thì chẳng còn gì, cho nên phải tranh thủ tất cả sự quan tâm của sư phụ, phải kế thừa y bát của sư phụ, học sư phụ tàn nhẫn tuyệt tình, ra tay không lưu tình khiến sư phụ cũng có phần yêu thích. Nhưng sau khi Tam sư muội lên núi, sư phụ không còn quan tâm mình như trước nữa, võ nghệ kiếm pháp đều truyền thụ hết cho nàng ta, cho nên luôn luôn đố kị, ghen tị với Tam sư muội.
Có được gia thế tốt, dung nhan xinh đẹp, có được sự sủng ái của sư phụ, có được vị hôn phu người người đều hâm mộ, không gì không có, còn mình thì sao? Sư phụ coi mình như không có, không ai quan tâm mình, yêu quý bảo vệ mình, khi đã mười bảy mười tám tuổi cũng không có người nào đến hỏi hôn sự, có lẽ tương lai mình cũng giống như Đại sư tỷ, xuất gia làm ni cô mà thôi!
Chỉ có thể hâm mộ sư muội, lại ghen tỵ nàng được người ngưỡng mộ cũng không quý trọng. Quá mức đố kỵ khiến cho hận càng thêm hận, cho nên đối sư muội không chút lưu tình, chỉ tiếc cho Ân Lục hiệp, người tốt như vậy mà khiến cho hắn thương tâm, lại vẫn xả thân cứu. Tam sư muội không hiểu lương tâm thế nào, nếu chính mình có được phu quân như vậy, chưởng môn vị còn muốn làm chi, đáng tiếc là chính mình không có.
Đinh Mẫn Quân nghe được sư phụ phân phó, vội mượn trường kiếm của sư muội Bối Cẩm Nghi đi tìm Dương Bất Hối, vừa đi vừa nghĩ. Bối Cẩm Nghi bên cạnh tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi, khi Kỷ Hiểu Phù xuống núi lén sinh con nàng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ban nãy vừa ở trong nhà nghe Nhị sư tỷ hỏi toạc mọi chuyện ra mới biết chuyện. Nàng bái nhập sư môn sau, nhiều lần được Kỷ Hiểu Phù chiếu cố, chỉ bảo võ công, Đinh Mẫn Quân thường hay ngang ngược bức hiếp người, không quản lễ nghĩa, môn nhân đệ tử thường bị ả ta mắng chửi, nên giao tình với Kỷ Hiểu Phù rất tốt.
Nghe lời giải thích, tuy là bị người ép buộc mới lén sinh con, chính mình cũng hiểu sư tỷ đối với người nọ động tâm, xem cá tính sư tỷ thì dù bị người vũ nhục cũng sẽ tự sát, càng không nói đến sinh hạ ra một đứa con, không trở về sư môn, trong lòng không rõ Tam sư tỷ sao lại vì một người tuổi đã bốn mươi mà lâm vào tình cảnh như thế, đáng giá hay sao?
Nàng nhìn thấy sư tỷ quỳ gối lắc đầu cự tuyệt sư phụ, sư phụ giận dữ muốn giết, liên lụy đến Ân Lục hiệp bị trọng thương, lại còn nhận lệnh tìm giết đứa bé, không đành lòng, cũng không thật sự tìm kiếm, chỉ vờ lục lọi mấy bụi cỏ. Khéo làm sao lại thực sự tìm thấy. Nhìn hai đứa trẻ mắt đầy sợ hãi, lớn nhỏ bất quá chỉ trên dưới mười tuổi, chính mình làm sao có thể xuống tay. Vội giúp bọn chúng che lại bụi cỏ, hướng bên cạnh đi mấy bước mới cao giọng nói: “Nhị sư tỷ, đứa nhỏ hình như ban nãy vừa chạy ra ngoài thung lũng rồi.”
Đinh Mẫn Quân hung hăng trừng mắt nhìn Bối Cẩm Nghi, bất quá hôm nay chính mắt nhìn thấy sư phụ hạ thủ ngoan tuyệt với đệ tử sủng ái nhất, trong lòng khủng hoảng, nếu không hoàn thành việc sư phụ giao phó, nghĩ đến hậu quả kia lòng không khỏi run rẩy, liền bất chấp hung hăng nói: “Sao không nói sớm, mau đi tìm!” Trước khi ra khỏi sơn cốc, Bối Cẩm Nghi quay đầu lại nhìn bụi cỏ không thấy gì, mới vội đuổi theo sau.
Trương Vô Kỵ nghe thanh âm, lại thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa mới buông Bất Hối ra, kéo tay nó chạy về phía ngôi nhà gỗ. Nguyên là vừa rồi Diệt Tuyệt mang theo Kỷ Hiểu Phù vào nhà, Trương Vô Kỵ ở bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng sau khi Diệt Tuyệt sư thái kéo Kỷ Hiểu Phù nói riêng thì không nghe được gì nữa.
Chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái thế nhưng lại dùng chưởng lực mạnh đánh xuống đỉnh đầu Kỷ cô cô, Trương Vô Kỵ học y hai năm, tự nhiên là biết đỉnh huyệt nếu bị đòn nặng ắt phải chết không nghi ngờ, là bà ta muốn giết Kỷ cô cô. Thấy ni cô kia hung ác như vậy, ngày trước cũng bắt hắn nói ra tung tích nghĩa phụ giống như bọn người xấu, trong lòng sợ hãi, ngay lúc đó lại gặp Dương Bất Hối tìm hắn chơi đùa, dọa hắn hoảng sợ vội kéo nó nằm xuống nấp vào bụi cỏ, bịt miệng không cho nói.
Sau lại thấy Lục thúc đến mới thở một hơi nhẹ nhõm, biết là Lục thúc đến thăm mình mới đụng phải chuyện như vậy. Lục thúc đến, tiếng ba người nói lại có thể nghe thấy rất rõ ràng, mới biết được Kỷ cô cô thì ra có lỗi rất nhiều với Lục sư thúc, Lục sư thúc vẫn xả thân cứu, trong lòng đối với Lục sư thúc càng thêm kính nể.
Ni cô tàn nhẫn kia đuổi giết Lục thúc mà rời khỏi, thế nhưng còn muốn giết Bất Hối muội muội, hai đứa vội nấp yên lại nơi đó không dám thở mạnh, nhưng vẫn bị tìm được. May mắn người kia tuy là đệ tử của ni cô độc ác nhưng lại là người tốt, tha cho Bất Hối muội muội, còn vội giúp che giấu, dẫn đi mụ hung ác đã hãm hại Kỷ cô cô.
Hắn thấy Dương Bất Hối còn chưa biết chuyện gì, chỉ biết là mẹ bị người mang đi, lão ni cô kia đã đánh mẹ, trong lòng sợ hãi. Trương Vô Kỵ không chần chừ, trước rời đi là quan trọng nhất, nếu không chờ ba người kia về, Bất Hối sẽ không còn đường sống, chỉ có thể ở trên đường nghĩ lại sự tình chân tướng.
Trương Vô Kỵ nghĩ, mình trúng hàn độc sống không được thêm mấy năm nữa, không thể chiếu cố cho Bất Hối muội muội, vừa rồi nghe được Kỷ cô cô nói cha Bất Hối tên là Dương Tiêu, giống Thường đại ca và Hồ lang trung là người trong Minh giáo, là cái gì Quang Minh Tả sứ, ở tại Tọa Vong Phong núi Côn Lôn, không bằng đưa Bất Hối đến đó cho cha nó chiếu cố, như vậy Bất Hối muội muội cũng có thể bình an lớn lên.
Chờ đưa Bất Hối đến đó xong thì quay trở lại Võ Đang, tìm được Kỷ cô cô nói rõ sự tình cho cô cô khỏi lo lắng, nếu muốn tìm thì còn biết. Hắn lại không biết núi Côn Lôn ở phía Tây cách nơi đây mấy vạn dặm, hắn và Dương Bất Hối hai đứa trẻ con làm sao mà tới được. Thu thập xong hành lý Trương Vô Kỵ liền dắt theo Dương Bất Hối đang mê mang khó hiểu rời khỏi cốc.
Ra cửa sơn cốc, nhìn đến bụi cỏ dính máu tươi, Trương Vô Kỵ nghĩ đến Ân Lục thúc đang trọng thương, máu này hẳn là của Lục thúc rơi xuống. Lục thúc hiện giờ thế nào, thương rất nặng có sao không? Sư phụ của Kỷ cô cô kia có phải đã hại Lục sư thúc, lần thứ hai hắn lo lắng thống hận mình bạc nhược vô lực không thể bảo vệ người thân.
Nhớ đến cha mẹ chết thảm, Trương Vô Kỵ không khỏi hai mắt rưng rưng, lòng thề nhất định phải vì cha mẹ báo thù, nếu hôm nay Lục sư thúc có gì không hay, chính mình tuyệt đối sẽ không tha cho lão ni cô kia. Kỳ thật Diệt Tuyệt sư thái lúc này bất quá tầm bốn mươi tuổi, không đến nỗi là già nhưng Trương Vô Kỵ trong lúc giận dữ nói ác ngôn cũng là lẽ thường.
Lại nói đến người Trương Vô Kỵ đang lo lắng, Ân Lê Đình hiện sắc mặt thảm đạm nằm yên lặng trong bụi cây, nếu không có kỳ tích tất yếu sẽ mất mạng. Có lẽ đây chính là nguyên do tại sao việc thay đổi số mệnh lại là đại kỵ, nếu Chu Chỉ Nhược biết được sự tình đang nguy hiểm như thế này, không biết còn có thể muốn thay đổi vận mệnh của Ân Lục hiệp nữa hay không?
Bối Cẩm Nghi cùng Nhị sư tỷ chia nhau tìm kiếm, dù đã biết đứa bé sư phụ muốn giết đang ở trong cốc cũng không quay lại, lại đi theo hướng sư phụ vừa truy đuổi, muốn xem có thể giúp Kỷ sư tỷ được gì hay không, cũng không biết xung quanh tại sao lại có rất nhiều Thát tử độc ác hung bạo điều tra tìm kiếm cái gì, biết rằng chính mình hiện nay một thân một mình gặp phải bọn chúng khẳng định sẽ bị nhục nhã, không muốn chạm mặt quan binh liền tránh vào khu rừng bên cạnh.
Vừa nhìn phương hướng xung quanh, thấy phía trước lại có một bụi cây, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thảo dược rất nhẹ, ở trên núi Nga Mi nàng cùng từng học y thuật, hái thảo dược trên núi chữa bệnh miễn phí cho dân chúng quanh chân núi, vừa ngửi đã biết ngay đây là dược thảo lâu năm cực kỳ trân quý, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nghĩ đến rừng này còn có mọc dược thảo quý như vậy.
Vội nén tâm tình vui sướng hướng mùi hương tìm đến, nhưng đi một lát liền nhìn thấy, là Ân Lê Đình một thân áo trắng sắc mặt vàng vọt nằm ngã trên đất, hành lý rơi vãi bên cạnh cùng một hộp gỗ nắp đã bị bung ra phân nửa, dược hương đúng là truyền ra từ trong hộp này. Bối Cẩm Nghi thấy Ân Lục hiệp bị thương không nhẹ, trông như sắp mất mạng vội xem mạch cho hắn.
Mạch đập mỏng manh, lúc có lúc không, là triệu chứng trọng thương lâm tử, cũng bất chấp thương là do sư phụ đánh, hay lễ nghi không hợp, vội nâng Ân Lục hiệp dậy, cởi bỏ áo hắn, cẩn thận đặt tay phía sau lưng truyền nội lực cho hắn. Bối Cẩm Nghi sư phụ là Diệt Tuyệt sư thái, chữa trị thương thế do võ công Nga Mi gây ra rất thành thạo, ứng phó tự nhiên.
Đợi cho Ân Lục hiệp sắc mặt vàng vọt chuyển sang tái nhợt, biết mạng đã bảo trụ nàng mới thở nhẹ, nội lực hao gần hết, đầu đổ đầy mồ hôi. Tay rời ra mới chợt nhớ mình đã làm gì, không khỏi đỏ mặt, tuy nàng đã hơn hai mươi tuổi, ở thời này hẳn đã là tuổi có chồng có con, nhưng hằng năm vẫn ở trên núi Nga Mi, không gặp mối nhân duyên nào, cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân cận với người khác giới.
Cho dù Nga Mi cũng có đồng môn là sư huynh đệ, nhưng chỗ ở cách xa, bình thường người ngoài không được tiến vào, hiện tại vì cứu người mà cởi áo người ta, còn tại trên người người ta đụng chạm, vừa thẹn lại vừa tò mò nhìn lén người hắn, mặc lại áo cho hắn.
Xong xuôi nàng mới chú ý đến, hiện giờ trời đã tối đen, từ phía xa truyền đến tiếng Mông Cổ quát tháo, biết là bọn Thát tử đang tìm kiếm gì đó, nghĩ chính mình nội lực đã hao hết, Ân Lục hiệp lại trọng thương bất tỉnh, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn chúng, huống chi lại nhiều quan binh như vậy, không bằng quay trở lại Hồ Điệp cốc tạm tránh né mấy ngày, chữa cho Âm Lục hiệp tỉnh lại, khôi phụ nội lực rồi hãy rời đi vậy!
Quyết định xong, Bối Cẩm Nghi nhặt lại hành lý của Ân Lê Đình cùng dược thảo rơi vãi buộc lại trên người hắn, cố hết sức cõng hắn lên từng bước hướng Hồ Điệp cốc đi đến. Lúc này nội lực hao hết, khí lực hoàn toàn giống như người bình thường, chỉ trông vào chân lực tập võ luyện kiếm nhiều năm mà chống đỡ, kiên nhẫn gắng đỡ khối trọng lượng nặng nề trên lưng cùng kìm nỗi sợ lê bước trong khu rừng tối om.
Một lúc sau trăng lên, trong rừng yên lặng, Bối Cẩm Nghi cảm giác thân thể trên lưng nóng tựa lửa dán sát vào thân mình, hơi thở ấm áp bên tai, trên người mệt mỏi bỗng nhiên biến mất, trong lòng không biết tại sao lại thêm khí lực, cũng không sợ sư phụ vì mình cứu Ân Lục hiệp mà trừng phạt.
Nhưng trong lòng lại nghi hoặc, rõ ràng trước khi ra khỏi Hồ Điệp cốc Ân Lục hiệp thương thế chưa nặng như hiện tại, vì sao liền thành như vậy? Sư phụ sư tỷ không thấy bóng ai, ngược lại lại là người vô tội thiếu chút nữa phải chết, nghĩ đến nếu chính mình không qua nơi này, Ân Lục hiệp hẳn là chết cũng không ai biết, bỏ xác trong núi, không khỏi một trận đau lòng. Ân Lục hiệp là người tốt, Kỷ sư tỷ hẳn là không nên như vậy, người kia lớn hơn nhiều tuổi so với hắn tốt hơn sao? Nếu là mình tuyệt đối sẽ không bỏ hắn, nghĩ đến đây Bối Cẩm Nghi không khỏi đỏ mặt, cảm giác thân thể người kia trên lưng cũng biến thành lửa nóng, tim không khỏi đập mạnh, mà sâu trong lòng lại vì Ân Lê Đình xả thân cứu sư tỷ mà cảm thấy ê ẩm, trống rỗng.