Chủ tịch Cung dặn dò nàng mấy câu rồi để nàng đi tập. Lúc nàng tập, Ngô Địch cũng ở đó. Trông Ngô Địch rất lễ phép, Trình Cẩm Chi vừa đến, hắn đến hỏi thăm Trình Cẩm Chi ngay: "Cô Trình, cô đến rồi."
Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Ngô Địch, khi nàng ở dưới sân khấu xem, đã biết vấn đề mấu chốt ở đâu. Ngô Địch là Ảnh đế, Dung Tự cũng là Ảnh hậu, tại sao trước mặt Dung Tự nàng vẫn khá, trước mặt Ngô Địch thì không được. Vì Dung Tự là diễn viên theo kiểu dẫn dắt, trông Dung Tự lạnh như băng, nhưng thật ra chỉ cần bạn diễn với em ấy là em ấy có thể kéo bạn, kéo này là đắp nặn nhân vật của bạn. Còn Ngô Địch kéo, thuộc kiểu bạn ở đây để xây dựng đắp nặn cho nhân vật của hắn, trông thì lời thoại không khác, khi khán giả xem cũng không chú ý đến những chi tiết vụn vặt trong đó, khán giả cũng không nói nên lời cảm giác này, nghĩa là kĩ năng diễn của Ngô Địch tốt, người diễn với hắn đều ít cảm thấy như vậy. Ngô Địch trông như nhiệt tình rộng rãi, nhưng thật là ra là kiểu diễn viên áp chế.
Có lẽ Ngô Địch còn trẻ, hắn giấu đặc trưng cũng không kĩ lắm. Vậy nên đã bị chủ tịch Cung dưới sân khấu thấy. Chủ tịch Cung gọi nàng xuống, bảo nàng đọc kịch bản, không phải để nàng đọc kịch bản thật, mà là xem tình huống trên sân khấu. Chủ tịch Cung không nói rõ, làm hại Trình Cẩm Chi nhìn kịch bản một lúc lâu.
"Ừ."
"Vậy tôi diễn với cô?"
Thực sự Ngô Địch trông như rất cung kính, chắc là ngoài lúc diễn nhiều người sẽ phớt lờ. Trình Cẩm Chi đột nhiên nghĩ đến Dung Tự, lúc Ngô Địch và Dung Tự bắt tay, Dung Tự cười cười, đâu phải là nhập vai, rõ ràng là chiếm võ đài. Trình Cẩm Chi nhớ lại lúc diễn vừa nãy, chỉ có ở trước mặt Dung Tự Ngô Địch mới hơi có vẻ "thành thật", hắn biết Dung Tự tương đối giỏi, không cần thiết cứng đấu cứng, dần dần từng bước, ngược lại cảm nhận càng thêm rõ rệt.
Lúc trước chẳng qua bản thân gặp may, trọng sinh đến nay, người bạn diễn đầu tiên là diễn viên Dung Tự trăm năm khó gặp được. Nàng quá sơ suất, quên mất kĩ năng giang hồ, người thắng làm vua.
"Ừ."
Họ tập cảnh này là Ngô Địch đóng vai thư đồng, hỏi Trình Cẩm Chi tình hình đêm động phòng hoa chúc. Thư đồng lo lắng cả đêm, rất sợ công chúa phát hiện thân phận nữ nhi của tiểu thư nhà hắn.
"Tất cả mọi người lui xuống hết, ngươi còn đứng ngẩn ra ở đây làm gì?" Tay Trình Cẩm Chi chạm mặt bàn, thu lại áo choàng ngồi xuống.
Rõ ràng Ngô Địch sửng sốt, Trình Cẩm Chi hiện giờ hoàn toàn khác với mấy tiếng trước. Động tác vẫn là động tác như vậy, những chỗ giữa chân mày thay đổi rất nhiều. Kì lạ.
"Tiểu..." Thư đồng thấy xung quanh không có ai, mở miệng không chú ý xưng hô, chuẩn bị gọi tiểu thư.
"Tiểu gì?" Trình Cẩm Chi bưng chén trà trên bàn, nhìn Ngô Địch.
"Tiểu nhân... tiểu nhân định..."
Trình Cẩm Chi nhìn Ngô Địch, diễn xuất của Ngô Địch thực sự tốt, các tình tiết của nhân vật phụ nhỏ bé cũng nắm bắt thích hợp. Xem ra thật đúng là Ngô Địch có khả năng nhập vào vai diễn trời sinh: "Hiện giờ tình huống trong phủ có rất nhiều khác biệt, nếu ngươi giống như vừa rồi nữa..."
Trình Cẩm Chi đặt chén trà lên bàn, nhẹ thở dài một hơi, lo lắng nói rằng: "Ta chỉ có thể chuẩn bị cho ngươi chút lộ phí thôi."
"Tiểu nhân sai rồi..." Thư đồng còn chưa quỳ xuống, Trình Cẩm Chi đã đỡ tay hắn: "Vừa rồi ngữ khí của ta hơi nặng, cũng là nghĩ cho tính mạng của gia đình ta và ngươi, ngươi hiểu chứ?"
"Tiểu nhân hiểu, Phò mã gia." Ngô Địch nói, lúc rời khỏi sân khấu cũng luôn cúi đầu.
Đoạn này, chủ yếu chuẩn bị mai hạ phục bút* cho thư đồng "cẩu thả". Chủ tịch Cung nhìn Trình Cẩm Chi, cuối cùng cũng thoáng lộ ra vẻ hài lòng. Tuy rằng cảnh này là mai hạ phục bút, Trình Cẩm Chi diễn vùng lên, đắp nặn nhân vật cho đối phương, cũng cho nhân vật của mình thêm khoản xử lý công việc tinh tế cẩn thận.
*Mai hạ phục bút: Đoạn văn làm nền cho đoạn văn sau. Ý chỉ sẽ có biến cố xảy ra liên quan đến vấn đề trong đoạn văn làm nền.
Vì Nguyên Tiêu sẽ lên sân khấu, diễn tập cũng khá căng thẳng, cả ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ít nhất có hai mươi tiếng trên sân khấu. Diễn viên xuống sân khấu, đều nắm chặt thời gian để ngủ. Để lớp trang điểm nghỉ ngơi, cực kì không tốt với da, trên trán của Trình Cẩm Chi nhanh chóng nổi mụn. Một ngày vô cùng lạnh lẽo như vậy, cơ thể của nàng lại nóng dữ dội. Tối hôm đó, Trình Cẩm Chi xuống sân khấu, vừa ngồi, phát hiện cà phê mình mới mua biến mất. Chắc là bị ai uống hết, nàng không để ý nhiều, bảo DC ra ngoài mua cho nàng thêm một ly.
Không kịp chờ DC về, Trình Cẩm Chi đã tựa lưng vào ghế ngủ, ngủ cũng không ngon, áp lực đè lên cổ quá lớn, vô cùng đau đớn. Lúc này, một cái tay mềm mại hạ xuống cổ của nàng, nâng nàng lên. Bây giờ Trình Cẩm Chi mới dễ chịu, nàng lim dim mở mắt, ngửi thấy mùi nước hoa của Dung Tự, có lẽ là mùi nước hoa của Dung Tự rất thanh nhã, làm Trình Cẩm Chi rất thoải mái. Nếu đổi lại là người khác, đã đụng trúng tật xấu ngây ngủ của nàng từ lâu.
"Cổ của chị hơi cứng, chắc là do căng cơ." Dung Tự nói, xoa cổ nàng: "Em nhóm bếp ở hậu trường, nấu trà cho chị. Uống vài hớp, giảm mệt mỏi, còn có thể thanh nhiệt."
Ở hậu trường uống trà còn có chủ tịch Cung, chủ tịch Cung vừa thấy Trình Cẩm Chi thì vẫy tay với Trình Cẩm Chi: "Giờ là, chúng ta dính ánh quang của em, mới có lộc ăn."
"Trà của Dung Tự, pha khá." Sau khi uống xong, phó chủ tịch còn khẩy khẩy cái ly, khẩy lá trà vào miệng, hắn nhổ cọng trà ra, nhai nhấm lá trà: "Trà này non thật, cô Dung mua trà này ở đâu?"
"Nếu thầy thích, ngày mai em có thể đem cho thầy một túi."
"Sao không biết xấu hổ như thế." Phó chủ tịch mặt mày rạng rỡ.
"Tôi thấy ông là không biết xấu hổ, thầy chìa tay xin đồ học sinh." Chủ tịch Cung nói: "Dung Tự, em đừng cho ông ấy, em mang cho ông ấy thật, ngày mai còn hỏi em, nấu trà pha trà thế nào, mong em nấu cho ổng một bình khác."
Dung Tự rót một ly trà cho Trình Cẩm Chi, cô nhìn mụn trên trán Trình Cẩm Chi: "Ngày mai, còn phải nấu một bình."
"Ngon." Trình Cẩm Chi liên tục uống vài hớp, chỉ cần nàng lên miếu, bà nội sẽ pha một bình trà ngon cho nàng. Uống chút trà, ngắm tre, cuộc sống của bà lúc tuổi già cũng khá hài lòng. Lo lắng duy nhất của bà, chính là nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng gặp không ít rắc rối.
"Cô Trình đâu có ai uống như cô." Phó chủ tịch thấy cái cách "bò uống nước" của Trình Cẩm Chi, vô cùng đau đớn: "Phải nhấp, nhấp từ từ."
Biết trước vậy sẽ không ra hậu trường, uống trà, cũng có người dạy: "Ngày mốt là bà nội tôi sẽ đến sao?"
"Đúng vậy, đến trước một ngày." Một nhân viên nói: "Bà ấy nói, muốn xem tình hình luyện tập của cô Trình."
Mấy ngày nay, bà nội nàng còn gọi điện thoại cho nàng: "Không còn bao nhiêu ngày nữa sẽ lên sân khấu, giờ giả bộ bệnh còn kịp."
Bà nội nàng rất sợ nàng làm trò cười cho thiên hạ trên sân khấu.
"Nội đợi màn biểu diễn xuất sắc của con đi."
"Con vừa nói, tim nội càng hoảng sợ đến mức không ổn. Được rồi, con không giả bệnh, nội giả bộ bệnh."
Bà nội rất sợ thấy cháu nội của mình "diễn lỗi", ban đầu nghe nói sắp xếp tết của Nguyên Tiêu, bà còn tưởng học sinh chủ tịch của bà muốn bà vui.
Hôm đó tập, mụn trên trán của Trình Cẩm Chi ổn định hơn, trang điểm lên cũng không thấy rõ lắm. Cả trích đoạn không dài lắm, dù sao còn có những tiết mục khác. Sau khi Trình Cẩm Chi xuống sân khấu, vội vã đến hậu trường thay quần áo, cũng không tẩy trang đã chạy đến ghế dưới sân khấu. Bà nội nàng ngồi ở hàng đầu.
"Đây là cháu gái của ngài sao? Là diễn Phò mã gia? Thiệt không tệ thiệt không tệ." Vị giám khảo khác cũng khen không dứt.
Trước khi bà nội đến, còn hơi chột dạ, nói với Trình Cẩm Chi mình có chuẩn bị thuốc trợ tim, bảo Trình Cẩm Chi cứ việc diễn không cần phải để ý bệnh tình của bà. Giờ bà nội tự hào, đã thể hiện trong lời nói rồi: "Đâu có đâu có."
"Thật là có phong thái năm xưa của ngài, không hổ danh là cháu gái ruột." Những giám khảo này vẫn hết sức tôn sùng bà nội của Trình Cẩm Chi.
Với chuyện của mình bà nội vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng nói đến Trình Cẩm Chi, mặt mày bà rạng rỡ ngay. Những giám khảo này cũng hốt thuốc đúng bệnh*, trích đoạn này, sắp thổi Trình Cẩm Chi đến tận trời cao.
*Hốt thuốc đúng bệnh: Chỉ xem xét tình huống thực tế để áp dụng biện pháp xử lý tương ứng, giải quyết vấn đề ổn thỏa.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chúng ta xem kịch." Đến phần sau, bà nội nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi, rất sợ bản thân Trình Cẩm Chi phơi phới, cắt đứt những lời khen ngợi của những vị giám khảo này.
Hôm tết Nguyên Tiêu đó, về cơ bản là nhà hát đông nghịt, ở cửa cũng chồng chất không ít người. Các diễn viên vào từ cửa sau còn tốn gần nửa tiếng đồng hồ, trong cửa ngoài cửa có không ít fan đến cổ vũ.
"Thời đại đúng là khác nhau, nhảm nhiều." Chủ tịch Cung cười, vẹt bảng đèn trước mặt ra: "Đây là ý gì? Công chủ* ở trên?"
*Chủ công: Là công. Ở đây tác giả đảo ngược lại thành "công chủ" để chỉ công chúa là công.
"Ý là chỉ Dung Tự à?" Chủ tịch Cung nhìn Trình Cẩm Chi bên cạnh một cái: "Còn có cái gì, Phò mã xuống biển*."
*Xuống biển: Trở thành diễn viên chuyên nghiệp.
"..." Trình Cẩm Chi không biết phải nói gì.
Hiện giờ toàn dân hướng về phía hủ*, sao nữ không gay gay, cũng không dám nói mình đang nổi.
*Hủ: Chỉ những người thích những cặp đôi nữ nữ, nam nam.
Vở diễn này, dưới khán đài đều là khán giả trẻ tuổi. Đến "Đêm động phòng hoa chúc" của "Nữ Phò mã", từng người bắt đầu xôn xao. Kịch nói "Nữ Phò mã" lại dao động một đợt nhỏ trên bảng xếp hạng tìm kiếm, DC thấy cái này cũng khá, nhanh chóng mua bài, tối hôm đó đăng. "Xin chào, người yêu", cũng lợi dụng đợt nóng này, vội vàng tung hậu trường ghi hình ra.
"Xin chào, người yêu" đăng hậu trường cũng không có gì, cũng không bắt được điểm hứng thú của cư dân mạng. Chỉ có tài khoản thương mại* chuyên lấy cảnh trong video làm ra ảnh động, ảnh động đó là mọi người đang chơi trò chơi ở phía trước, phía sau là Trình Cẩm Chi đang chơi tay của Dung Tự.
Dung Tự mặc đồng phục đội đỏ, Trình Cẩm Chi mặc đồng phục đội xanh. Đầu tiên là tay Trình Cẩm Chi vô ý đụng trúng tay Dung Tự, giống như phát hiện được "lục địa mới", nàng cào lòng bàn tay của Dung Tự, lại bóp ngón tay Dung Tự. Vẻ mặt của Dung Tự không có gì, đến khi Trình Cẩm Chi bóp ngón tay cô, cô cúi đầu xuống, mười ngón tay lập tức đan xen với Trình Cẩm Chi. Lúc đó Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, nói một câu: "Đừng gây rối."
Kết quả bị bình luận nhiều like nhất phiên dịch thành:
"Đêm nay muốn chị. Chắc chắn là câu này, trước đây tôi từng học đọc khẩu hình miệng, like cho tôi!"
"Không hổ là chương trình thực tế yêu đương, phía trước xé nhau long trời lở đất phía sau không quên phát thức ăn cẩu*, xin lỗi, tôi không ăn cái chậu này, lấy cho tôi cái lu."
*Thức ăn cẩu: Người độc thân được gọi là cẩu độc thân. Cẩu độc thân thấy những người yêu đương thể hiện tình yêu được gọi là phát thức ăn cẩu.
Hạ Tây còn chia sẻ theo, chia sẻ lại còn kèm theo biểu tượng "sinh vô khả luyến": "Lúc đó biểu cảm của tôi là vậy."
Hạ Tây chia sẻ, Cố A cũng chia sẻ, đồng thời còn đăng thêm tấm hình, trong hình cô và Hạ Tây ngồi chồm hổm, ngỡ ngàng nhìn Dung Tự đút Trình Cẩm Chi uống nước: "Không biết chúng tôi đã làm sai điều gì."
***
Kim Heo: Ta không mập, ta không chịu Kim Heo, thật là ghê QAQ.
Ngao Tạng ôm lấy Kim Heo: Không mập, đẹp, không thích thì mình đổi tên khác.
Kim Heo (tại sao vẫn là Kim Heo!): Đổi tên gì?
Ngao Tạng: Mèo Chiêu Tài?
Mèo Chiêu Tài: Hả?
Ngao Tạng: Em là Tài.
*Tài khoản thương mại hay tài khoản weibo thương mại: Là tài khoản weibo của cá nhân, tổ chức hoặc doanh nghiệp chuyên tạo ra hoặc sao chép những sự việc/sự kiện làm đại chúng hứng thú, sau khi thu hút được sự chú ý và trở nên nổi tiếng thì đăng bài quảng cáo để kiếm lợi nhuận. Nói đơn giản là giống như các fan page bên Facebook, chủ yếu là các page cộng đồng, giải trí (ít thấy các page thương mại hoạt động theo kiểu này) sẽ đăng các mẩu chuyện hài, châm biếm bằng tranh ngắn, hay các video về thú cưng, chuyện sốc, chuyện về nghệ sĩ... sau khi đạt lượt like cao, trở nên nổi tiếng sẽ nhận đăng bài để quảng cáo cho các thương hiệu đồ ăn, thức uống, thời trang, hay quảng cáo phim sắp chiếu,... để thu lợi nhuận.
Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Ngô Địch, khi nàng ở dưới sân khấu xem, đã biết vấn đề mấu chốt ở đâu. Ngô Địch là Ảnh đế, Dung Tự cũng là Ảnh hậu, tại sao trước mặt Dung Tự nàng vẫn khá, trước mặt Ngô Địch thì không được. Vì Dung Tự là diễn viên theo kiểu dẫn dắt, trông Dung Tự lạnh như băng, nhưng thật ra chỉ cần bạn diễn với em ấy là em ấy có thể kéo bạn, kéo này là đắp nặn nhân vật của bạn. Còn Ngô Địch kéo, thuộc kiểu bạn ở đây để xây dựng đắp nặn cho nhân vật của hắn, trông thì lời thoại không khác, khi khán giả xem cũng không chú ý đến những chi tiết vụn vặt trong đó, khán giả cũng không nói nên lời cảm giác này, nghĩa là kĩ năng diễn của Ngô Địch tốt, người diễn với hắn đều ít cảm thấy như vậy. Ngô Địch trông như nhiệt tình rộng rãi, nhưng thật là ra là kiểu diễn viên áp chế.
Có lẽ Ngô Địch còn trẻ, hắn giấu đặc trưng cũng không kĩ lắm. Vậy nên đã bị chủ tịch Cung dưới sân khấu thấy. Chủ tịch Cung gọi nàng xuống, bảo nàng đọc kịch bản, không phải để nàng đọc kịch bản thật, mà là xem tình huống trên sân khấu. Chủ tịch Cung không nói rõ, làm hại Trình Cẩm Chi nhìn kịch bản một lúc lâu.
"Ừ."
"Vậy tôi diễn với cô?"
Thực sự Ngô Địch trông như rất cung kính, chắc là ngoài lúc diễn nhiều người sẽ phớt lờ. Trình Cẩm Chi đột nhiên nghĩ đến Dung Tự, lúc Ngô Địch và Dung Tự bắt tay, Dung Tự cười cười, đâu phải là nhập vai, rõ ràng là chiếm võ đài. Trình Cẩm Chi nhớ lại lúc diễn vừa nãy, chỉ có ở trước mặt Dung Tự Ngô Địch mới hơi có vẻ "thành thật", hắn biết Dung Tự tương đối giỏi, không cần thiết cứng đấu cứng, dần dần từng bước, ngược lại cảm nhận càng thêm rõ rệt.
Lúc trước chẳng qua bản thân gặp may, trọng sinh đến nay, người bạn diễn đầu tiên là diễn viên Dung Tự trăm năm khó gặp được. Nàng quá sơ suất, quên mất kĩ năng giang hồ, người thắng làm vua.
"Ừ."
Họ tập cảnh này là Ngô Địch đóng vai thư đồng, hỏi Trình Cẩm Chi tình hình đêm động phòng hoa chúc. Thư đồng lo lắng cả đêm, rất sợ công chúa phát hiện thân phận nữ nhi của tiểu thư nhà hắn.
"Tất cả mọi người lui xuống hết, ngươi còn đứng ngẩn ra ở đây làm gì?" Tay Trình Cẩm Chi chạm mặt bàn, thu lại áo choàng ngồi xuống.
Rõ ràng Ngô Địch sửng sốt, Trình Cẩm Chi hiện giờ hoàn toàn khác với mấy tiếng trước. Động tác vẫn là động tác như vậy, những chỗ giữa chân mày thay đổi rất nhiều. Kì lạ.
"Tiểu..." Thư đồng thấy xung quanh không có ai, mở miệng không chú ý xưng hô, chuẩn bị gọi tiểu thư.
"Tiểu gì?" Trình Cẩm Chi bưng chén trà trên bàn, nhìn Ngô Địch.
"Tiểu nhân... tiểu nhân định..."
Trình Cẩm Chi nhìn Ngô Địch, diễn xuất của Ngô Địch thực sự tốt, các tình tiết của nhân vật phụ nhỏ bé cũng nắm bắt thích hợp. Xem ra thật đúng là Ngô Địch có khả năng nhập vào vai diễn trời sinh: "Hiện giờ tình huống trong phủ có rất nhiều khác biệt, nếu ngươi giống như vừa rồi nữa..."
Trình Cẩm Chi đặt chén trà lên bàn, nhẹ thở dài một hơi, lo lắng nói rằng: "Ta chỉ có thể chuẩn bị cho ngươi chút lộ phí thôi."
"Tiểu nhân sai rồi..." Thư đồng còn chưa quỳ xuống, Trình Cẩm Chi đã đỡ tay hắn: "Vừa rồi ngữ khí của ta hơi nặng, cũng là nghĩ cho tính mạng của gia đình ta và ngươi, ngươi hiểu chứ?"
"Tiểu nhân hiểu, Phò mã gia." Ngô Địch nói, lúc rời khỏi sân khấu cũng luôn cúi đầu.
Đoạn này, chủ yếu chuẩn bị mai hạ phục bút* cho thư đồng "cẩu thả". Chủ tịch Cung nhìn Trình Cẩm Chi, cuối cùng cũng thoáng lộ ra vẻ hài lòng. Tuy rằng cảnh này là mai hạ phục bút, Trình Cẩm Chi diễn vùng lên, đắp nặn nhân vật cho đối phương, cũng cho nhân vật của mình thêm khoản xử lý công việc tinh tế cẩn thận.
*Mai hạ phục bút: Đoạn văn làm nền cho đoạn văn sau. Ý chỉ sẽ có biến cố xảy ra liên quan đến vấn đề trong đoạn văn làm nền.
Vì Nguyên Tiêu sẽ lên sân khấu, diễn tập cũng khá căng thẳng, cả ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ít nhất có hai mươi tiếng trên sân khấu. Diễn viên xuống sân khấu, đều nắm chặt thời gian để ngủ. Để lớp trang điểm nghỉ ngơi, cực kì không tốt với da, trên trán của Trình Cẩm Chi nhanh chóng nổi mụn. Một ngày vô cùng lạnh lẽo như vậy, cơ thể của nàng lại nóng dữ dội. Tối hôm đó, Trình Cẩm Chi xuống sân khấu, vừa ngồi, phát hiện cà phê mình mới mua biến mất. Chắc là bị ai uống hết, nàng không để ý nhiều, bảo DC ra ngoài mua cho nàng thêm một ly.
Không kịp chờ DC về, Trình Cẩm Chi đã tựa lưng vào ghế ngủ, ngủ cũng không ngon, áp lực đè lên cổ quá lớn, vô cùng đau đớn. Lúc này, một cái tay mềm mại hạ xuống cổ của nàng, nâng nàng lên. Bây giờ Trình Cẩm Chi mới dễ chịu, nàng lim dim mở mắt, ngửi thấy mùi nước hoa của Dung Tự, có lẽ là mùi nước hoa của Dung Tự rất thanh nhã, làm Trình Cẩm Chi rất thoải mái. Nếu đổi lại là người khác, đã đụng trúng tật xấu ngây ngủ của nàng từ lâu.
"Cổ của chị hơi cứng, chắc là do căng cơ." Dung Tự nói, xoa cổ nàng: "Em nhóm bếp ở hậu trường, nấu trà cho chị. Uống vài hớp, giảm mệt mỏi, còn có thể thanh nhiệt."
Ở hậu trường uống trà còn có chủ tịch Cung, chủ tịch Cung vừa thấy Trình Cẩm Chi thì vẫy tay với Trình Cẩm Chi: "Giờ là, chúng ta dính ánh quang của em, mới có lộc ăn."
"Trà của Dung Tự, pha khá." Sau khi uống xong, phó chủ tịch còn khẩy khẩy cái ly, khẩy lá trà vào miệng, hắn nhổ cọng trà ra, nhai nhấm lá trà: "Trà này non thật, cô Dung mua trà này ở đâu?"
"Nếu thầy thích, ngày mai em có thể đem cho thầy một túi."
"Sao không biết xấu hổ như thế." Phó chủ tịch mặt mày rạng rỡ.
"Tôi thấy ông là không biết xấu hổ, thầy chìa tay xin đồ học sinh." Chủ tịch Cung nói: "Dung Tự, em đừng cho ông ấy, em mang cho ông ấy thật, ngày mai còn hỏi em, nấu trà pha trà thế nào, mong em nấu cho ổng một bình khác."
Dung Tự rót một ly trà cho Trình Cẩm Chi, cô nhìn mụn trên trán Trình Cẩm Chi: "Ngày mai, còn phải nấu một bình."
"Ngon." Trình Cẩm Chi liên tục uống vài hớp, chỉ cần nàng lên miếu, bà nội sẽ pha một bình trà ngon cho nàng. Uống chút trà, ngắm tre, cuộc sống của bà lúc tuổi già cũng khá hài lòng. Lo lắng duy nhất của bà, chính là nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng gặp không ít rắc rối.
"Cô Trình đâu có ai uống như cô." Phó chủ tịch thấy cái cách "bò uống nước" của Trình Cẩm Chi, vô cùng đau đớn: "Phải nhấp, nhấp từ từ."
Biết trước vậy sẽ không ra hậu trường, uống trà, cũng có người dạy: "Ngày mốt là bà nội tôi sẽ đến sao?"
"Đúng vậy, đến trước một ngày." Một nhân viên nói: "Bà ấy nói, muốn xem tình hình luyện tập của cô Trình."
Mấy ngày nay, bà nội nàng còn gọi điện thoại cho nàng: "Không còn bao nhiêu ngày nữa sẽ lên sân khấu, giờ giả bộ bệnh còn kịp."
Bà nội nàng rất sợ nàng làm trò cười cho thiên hạ trên sân khấu.
"Nội đợi màn biểu diễn xuất sắc của con đi."
"Con vừa nói, tim nội càng hoảng sợ đến mức không ổn. Được rồi, con không giả bệnh, nội giả bộ bệnh."
Bà nội rất sợ thấy cháu nội của mình "diễn lỗi", ban đầu nghe nói sắp xếp tết của Nguyên Tiêu, bà còn tưởng học sinh chủ tịch của bà muốn bà vui.
Hôm đó tập, mụn trên trán của Trình Cẩm Chi ổn định hơn, trang điểm lên cũng không thấy rõ lắm. Cả trích đoạn không dài lắm, dù sao còn có những tiết mục khác. Sau khi Trình Cẩm Chi xuống sân khấu, vội vã đến hậu trường thay quần áo, cũng không tẩy trang đã chạy đến ghế dưới sân khấu. Bà nội nàng ngồi ở hàng đầu.
"Đây là cháu gái của ngài sao? Là diễn Phò mã gia? Thiệt không tệ thiệt không tệ." Vị giám khảo khác cũng khen không dứt.
Trước khi bà nội đến, còn hơi chột dạ, nói với Trình Cẩm Chi mình có chuẩn bị thuốc trợ tim, bảo Trình Cẩm Chi cứ việc diễn không cần phải để ý bệnh tình của bà. Giờ bà nội tự hào, đã thể hiện trong lời nói rồi: "Đâu có đâu có."
"Thật là có phong thái năm xưa của ngài, không hổ danh là cháu gái ruột." Những giám khảo này vẫn hết sức tôn sùng bà nội của Trình Cẩm Chi.
Với chuyện của mình bà nội vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng nói đến Trình Cẩm Chi, mặt mày bà rạng rỡ ngay. Những giám khảo này cũng hốt thuốc đúng bệnh*, trích đoạn này, sắp thổi Trình Cẩm Chi đến tận trời cao.
*Hốt thuốc đúng bệnh: Chỉ xem xét tình huống thực tế để áp dụng biện pháp xử lý tương ứng, giải quyết vấn đề ổn thỏa.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chúng ta xem kịch." Đến phần sau, bà nội nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi, rất sợ bản thân Trình Cẩm Chi phơi phới, cắt đứt những lời khen ngợi của những vị giám khảo này.
Hôm tết Nguyên Tiêu đó, về cơ bản là nhà hát đông nghịt, ở cửa cũng chồng chất không ít người. Các diễn viên vào từ cửa sau còn tốn gần nửa tiếng đồng hồ, trong cửa ngoài cửa có không ít fan đến cổ vũ.
"Thời đại đúng là khác nhau, nhảm nhiều." Chủ tịch Cung cười, vẹt bảng đèn trước mặt ra: "Đây là ý gì? Công chủ* ở trên?"
*Chủ công: Là công. Ở đây tác giả đảo ngược lại thành "công chủ" để chỉ công chúa là công.
"Ý là chỉ Dung Tự à?" Chủ tịch Cung nhìn Trình Cẩm Chi bên cạnh một cái: "Còn có cái gì, Phò mã xuống biển*."
*Xuống biển: Trở thành diễn viên chuyên nghiệp.
"..." Trình Cẩm Chi không biết phải nói gì.
Hiện giờ toàn dân hướng về phía hủ*, sao nữ không gay gay, cũng không dám nói mình đang nổi.
*Hủ: Chỉ những người thích những cặp đôi nữ nữ, nam nam.
Vở diễn này, dưới khán đài đều là khán giả trẻ tuổi. Đến "Đêm động phòng hoa chúc" của "Nữ Phò mã", từng người bắt đầu xôn xao. Kịch nói "Nữ Phò mã" lại dao động một đợt nhỏ trên bảng xếp hạng tìm kiếm, DC thấy cái này cũng khá, nhanh chóng mua bài, tối hôm đó đăng. "Xin chào, người yêu", cũng lợi dụng đợt nóng này, vội vàng tung hậu trường ghi hình ra.
"Xin chào, người yêu" đăng hậu trường cũng không có gì, cũng không bắt được điểm hứng thú của cư dân mạng. Chỉ có tài khoản thương mại* chuyên lấy cảnh trong video làm ra ảnh động, ảnh động đó là mọi người đang chơi trò chơi ở phía trước, phía sau là Trình Cẩm Chi đang chơi tay của Dung Tự.
Dung Tự mặc đồng phục đội đỏ, Trình Cẩm Chi mặc đồng phục đội xanh. Đầu tiên là tay Trình Cẩm Chi vô ý đụng trúng tay Dung Tự, giống như phát hiện được "lục địa mới", nàng cào lòng bàn tay của Dung Tự, lại bóp ngón tay Dung Tự. Vẻ mặt của Dung Tự không có gì, đến khi Trình Cẩm Chi bóp ngón tay cô, cô cúi đầu xuống, mười ngón tay lập tức đan xen với Trình Cẩm Chi. Lúc đó Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, nói một câu: "Đừng gây rối."
Kết quả bị bình luận nhiều like nhất phiên dịch thành:
"Đêm nay muốn chị. Chắc chắn là câu này, trước đây tôi từng học đọc khẩu hình miệng, like cho tôi!"
"Không hổ là chương trình thực tế yêu đương, phía trước xé nhau long trời lở đất phía sau không quên phát thức ăn cẩu*, xin lỗi, tôi không ăn cái chậu này, lấy cho tôi cái lu."
*Thức ăn cẩu: Người độc thân được gọi là cẩu độc thân. Cẩu độc thân thấy những người yêu đương thể hiện tình yêu được gọi là phát thức ăn cẩu.
Hạ Tây còn chia sẻ theo, chia sẻ lại còn kèm theo biểu tượng "sinh vô khả luyến": "Lúc đó biểu cảm của tôi là vậy."
Hạ Tây chia sẻ, Cố A cũng chia sẻ, đồng thời còn đăng thêm tấm hình, trong hình cô và Hạ Tây ngồi chồm hổm, ngỡ ngàng nhìn Dung Tự đút Trình Cẩm Chi uống nước: "Không biết chúng tôi đã làm sai điều gì."
***
Kim Heo: Ta không mập, ta không chịu Kim Heo, thật là ghê QAQ.
Ngao Tạng ôm lấy Kim Heo: Không mập, đẹp, không thích thì mình đổi tên khác.
Kim Heo (tại sao vẫn là Kim Heo!): Đổi tên gì?
Ngao Tạng: Mèo Chiêu Tài?
Mèo Chiêu Tài: Hả?
Ngao Tạng: Em là Tài.
*Tài khoản thương mại hay tài khoản weibo thương mại: Là tài khoản weibo của cá nhân, tổ chức hoặc doanh nghiệp chuyên tạo ra hoặc sao chép những sự việc/sự kiện làm đại chúng hứng thú, sau khi thu hút được sự chú ý và trở nên nổi tiếng thì đăng bài quảng cáo để kiếm lợi nhuận. Nói đơn giản là giống như các fan page bên Facebook, chủ yếu là các page cộng đồng, giải trí (ít thấy các page thương mại hoạt động theo kiểu này) sẽ đăng các mẩu chuyện hài, châm biếm bằng tranh ngắn, hay các video về thú cưng, chuyện sốc, chuyện về nghệ sĩ... sau khi đạt lượt like cao, trở nên nổi tiếng sẽ nhận đăng bài để quảng cáo cho các thương hiệu đồ ăn, thức uống, thời trang, hay quảng cáo phim sắp chiếu,... để thu lợi nhuận.