Tay Dung Tự đặt trên vai Trình Cẩm Chi, cổ tay cô run lên, lập tức ôm Trình Cẩm Chi thật chặt.
Không có cách.
Được Dung Tự đáp lại, đôi gò má của Trình Cẩm Chi cũng vùi vào cổ Dung Tự. Trình Cẩm Chi vẫn chưa rõ tình hình, nhưng nàng biết nàng khát khao cái ôm của người trước mặt này. Người này, cũng cho nàng điều đáp lại tốt nhất. Trình Cẩm Chi luôn luôn suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng giờ phút này, nàng không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì.
Trình Cẩm Chi cảm thấy hình tượng của mình sắp sụp đổ, nàng vẫn cho rằng mình là "không thịt không vui". Nhưng giờ, Dung Tự ôm nàng, hay là kéo tay nàng, nàng cũng thấy nhịp tim của mình không ổn. Nhảy thình thịch, sắp nhảy đến cổ họng. Từ phòng tắm đi ra, bước trên cái thảm lông, ngủ trên cái giường lớn mềm mại, Trình Cẩm Chi đều thấy có phần hư ảo. Trình Cẩm Chi kéo tay Dung Tự, Dung Tự cũng dứt khoát theo nàng lên giường.
"Ừm... em mở tay..." Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự bên cạnh mình, hơi lúng túng mở miệng.
Dung Tự giơ tay lên, Trình Cẩm Chi từ từ di chuyển vào lòng Dung Tự: "Chị đã nói với em, em không được bế không chị."
"Không bế không." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi trong lòng.
"Ôi, chị cũng không biết em có hiểu ý của chị không." Trình Cẩm Chi rất muốn biểu đạt ý kiến của mình.
Dung Tự vuốt gáy Trình Cẩm Chi, dừng lại một chút trước khi nói: "Có lẽ chị không thích tính của em."
"Cũng không, em chỉ bình tĩnh hơn người bình thường..." Quả thật có khi Trình Cẩm Chi không thích tính cách của Dung Tự, nhưng giờ chắc chắn không thể nói, không thể để Dung Tự bỏ cuộc giữa chừng.
Cằm Dung Tự chống trên trán Trình Cẩm Chi, hình như biết Trình Cẩm Chi "nghĩ một đằng nói một nẻo": "Em cũng không thích tính của mình."
"Không biết từ khi nào, em bắt đầu không biểu đạt cảm xúc của mình. Em nghĩ rằng mình đã quen, đến khi..." Dung Tự nói: "Ngay cả khi em muốn biểu đạt nhất, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu."
Em không biết làm sao để nói cho chị biết.
Cô nên biểu đạt thế nào, sao cô không muốn như những người khác, chọc ghẹo cho Trình Cẩm Chi vui, đùa ầm ĩ với Trình Cẩm Chi chứ. Thấy son môi trên áo choàng tắm của Trình Cẩm Chi, cảm xúc của cô lại trỗi dậy. Tự dặn lòng phải kiềm chế, nhưng cơ bản không bình tĩnh được. Đầu óc tràn ngập âm thanh của Trình Cẩm Chi. Kiềm nén tình cảm càng lâu, thì càng bùng nổ không thể cứu vãn.
Ngược lại Trình Cẩm Chi nở nụ cười, nhướng mắt nhìn Dung Tự, mặt mày rất hớn hở: "Ừ... không cho em bế không."
"Nợ này coi như là trả xong, mình tính món nợ vừa rồi chứ?" Trình Cẩm Chi nói: "Vừa rồi em cưỡng hôn chị trong phòng tắm, tính thế nào?"
"Chị muốn thế nào..."
Trình Cẩm Chi đỡ vai Dung Tự, nặng nề cắn môi Dung Tự. Vốn định giỡn dai, lại bị Dung Tự ôm gáy. Dung Tự ôm gáy nàng, lưỡi nhẹ nhàng quét vào đôi môi Trình Cẩm Chi. So với cưỡng hôn kịch liệt lúc nãy, giờ hôn có phần mềm nhẹ hơn. Trình Cẩm Chi chống vai Dung Tự, Dung Tự xoay người đặt Trình Cẩm Chi dưới thân, bắt đầu hôn.
Tuy hai người đóng rất nhiều cảnh hôn, cũng từng đóng cảnh giường chiếu. Nhưng chưa một lần giống thế này, rung động như thế này. Trình Cẩm Chi có thể cảm nhận được mạch máu của mình, thậm chí nàng có thể cảm nhận được dòng máu của mình đang lưu thông. Dung Tự hôn môi nàng, lưỡi nhẹ nhàng trượt vào, khi lưỡi của Trình Cẩm Chi đụng phải lưỡi Dung Tự, nàng cảm thấy tai mình cũng có phần nóng lên: "Dung Tự..."
Dung Tự cắn môi nàng, mút lưỡi của nàng. Môi lưỡi quấn quít, hơi thở cực nóng gần trong gang tấc.
Nụ hôn này, khiến lượng máu cung cấp cho não Trình Cẩm Chi không đủ. Dung Tự thở phì phò, hai tay chống hai bên đầu nàng, từng chút từng chút hôn lên đôi má Trình Cẩm Chi, môi Trình Cẩm Chi. Lòng đầy vui vẻ, làm sao đè nén được.
Trình Cẩm Chi ôm eo Dung Tự, Dung Tự nằm cạnh Trình Cẩm Chi. Nhẹ nhàng vuốt đôi môi Trình Cẩm Chi, môi Trình Cẩm Chi hơi đỏ lên. Dung Tự lại nhẹ nhàng hôn. Trình Cẩm Chi thở hồng hộc, lại đuổi theo, cắn môi Dung Tự, có vẻ như không chịu thua. Nàng chính là kiện tướng bơi lội, sao có thể nhịn thở thua Dung Tự được. Hai người hôn nhau, từ đầu giường lăn đến cuối giường, lại từ cuối giường đuổi theo hôn đến đầu giường.
"Chị thắng rồi." Thấy sắc mặt Trình Cẩm Chi đỏ bừng, vẫn không cam lòng tỏ ra yếu thế. Dung Tự giơ tay lên.
Quả nhiên Trình Cẩm Chi đắc ý, chống lên tay Dung Tự, nhảy qua ngồi trên bụng Dung Tự: "Chị đã thắng."
Thấy vẻ đắc ý của Trình Cẩm Chi, Dung Tự khẽ cười. Trẻ con. Nhưng vẫn rất rung động.
"Em cười thật là đẹp." Trình Cẩm Chi nhéo nhéo đôi má Dung Tự: "Sau này phải hay cười với chị, không được xụ mặt."
"Ừ."
"Ngoan ghê, em có thể hôn chị." Trình Cẩm Chi nhích lại gần.
Dung Tự hôn môi Trình Cẩm Chi một chút, đưa Trình Cẩm Chi từ trên người xuống, ôm vào lòng: "Ngày mai chị còn có lịch trình, phải nghỉ ngơi."
"Ừ... phải nghỉ ngơi." Trình Cẩm Chi vùi ngay vào lòng Dung Tự.
Thức dậy, là bị Dung Tự đánh thức. Một tay Dung Tự chống trên đầu giường, tay còn lại xoa tai của nàng: "Dậy ăn một chút gì đó."
Mặc dù ngồi trên ghế, Trình Cẩm Chi vẫn cứ thấy nó hư ảo. Nàng chống mặt, nhìn Dung Tự đang ngồi. Hai người như vậy, là xác định quan hệ sao?
Vậy nên, Dung Tự là bạn gái nàng?
Dung Tự là bạn gái của nàng? Dung Tự thực sự là bạn gái của nàng? Chức bạn gái này, đặt vào Dung Tự, cảm giác thật kì dị: "Dung Tự, sau này chị phải gọi em thế nào?"
"Sao cũng được hết."
"Tự Nhi?"
"Ừ."
"Tiểu Tự Tự?"
"Ừ."
Thấy Dung Tự như vậy, Trình Cẩm Chi hơi gan lên: "Người yêu bé nhỏ?"
"Ừ."
"Bảo bối honey." Trình Cẩm Chi càng thêm "càn rỡ", cực kì làm bộ làm tịch kéo giọng nói.
Lúc này, trên mặt Dung Tự mới có phần thả lỏng.
"Honey, không vui à?" Trình Cẩm Chi thẳng thắn ngồi bên cạnh Dung Tự, đong đưa cánh tay Dung Tự.
Dung Tự gắp đồ ăn cho Trình Cẩm Chi, vỗ vỗ mu bàn tay Trình Cẩm Chi: "Ăn cơm đi, đừng để lỡ chuyến bay."
Trình Cẩm Chi mếu máo, này với trước có khác gì đâu. Còn tưởng Dung Tự sẽ trở nên khác biệt sau khi yêu. Trình Cẩm Chi ôm chén ăn cơm, im lặng ăn đồ ăn.
"Cẩm Chi." Dung Tự lên tiếng, cô gắp thịt cho Trình Cẩm Chi: "Ăn từ từ."
Trình Cẩm Chi nghẹn một tí, Dung Tự chưa từng gọi nàng như vậy. Dung Tự gọi như vậy một cái, Trình Cẩm Chi thấy tên của mình cũng không dở lắm. Đối với tên của mình, nàng luôn thấy tên không hợp với khí chất của mình. Không biết lúc mẹ nàng mang thai nàng, có phải xem chuyện ngôn tình con gái rượu gì không.
"Ừ... em có phải chạy về quảng bá không?" Trình Cẩm Chi nhớ "Người về" sắp lên sóng. Công ty đầu tư "Người về", "Người về" quay quảng bá coi như trót lọt. Suy nghĩ, Trình Cẩm Chi lại nghĩ đến "Người về" tham gia triển lãm. Dung Tự lên đỉnh cao cuộc đời, cũng trong khoảng thời gian này.
Trình Cẩm Chi lại tự nghi ngờ mình, có phải nàng thấy Dung Tự sắp lên như diều gặp gió, vội vã ôm "đùi" Dung Tự?
"Thời gian này sẽ hơi bận, có rảnh em sẽ đến đoàn phim." Dung Tự nói.
"Ừ được." Được rồi, lại khôi phục trạng thái sống chung như lúc trước.
Dung Tự và Trình Cẩm Chi ngồi lên xe, ông Hà lái xe, DC còn buồn ngủ ngồi ở vị trí kế tài xế. Mặc dù sắp đến tết, nhưng đối với những người theo nghề giải trí mà nói, không có nghỉ đông gì. Đến sân bay, DC xuống xe, đến giúp Trình Cẩm Chi mở cửa xe. Chỉ là vừa mở, hắn lập tức đóng "ầm" lại. Thực sự là chói mù mắt hắn, không ngờ sếp và cô Dung hôn nhau ở trong. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, cũng có thể thấy hai người "khó phân thắng bại".
"Chị phải đi." Trình Cẩm Chi chu cái mỏ đỏ rực, cằm tựa trên người Dung Tự.
"Nếu không, em đưa chị đến đoàn phim nhé?"
"Không phải em còn phải chạy về quảng bá sao?"
Dung Tự hôn trán Trình Cẩm Chi một cái, vừa hôn môi xong, trong đôi mắt nàng còn có ánh nước: "Em chạy quảng bá xong, thì tới thăm chị."
"Ừ được, em làm việc xong, phải bay tới thăm chị."
"Ừ."
Sắp đến tết, đoàn phim đang tranh thủ kế hoạch quay. Sau khi Trình Cẩm Chi hạ cánh, nhanh chóng vào đoàn phim. Quay phim đến chiều, cũng kết thúc công việc. Lúc Trình Cẩm Chi tẩy trang sau hậu trường, chợt hiện lên một bóng dáng ở cửa. Vốn Trình Cẩm Chi đang nhắm mắt lại, đợi thợ trang điểm tẩy trang mắt, nghe thấy có tiếng nói chuyện nhỏ với nhau mới mở mắt. Nàng nghiêng đầu, thấy Cao Y bên cạnh thợ trang điểm. Hình như Cao Y muốn thợ trang điểm ra ngoài "nghỉ ngơi" một lúc. Năm ngoái công bố xếp hạng "tứ tiểu hoa đán", Cao Y cũng bị đẩy xuống dưới, độ hot của Cao Y đang tiếp tục giảm xuống.
Hai ngày nay, DC cũng có nói với nàng, Cao Y vẫn luôn liên lạc với nàng.
Thợ trang điểm A Hoa tỏ vẻ "khó xử", trong ngành giải trí người biết biểu cảm nhất là quản lý. Hắn không muốn đắc tội với Cao Y, nhưng càng không muốn đắc tội với Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi quay mặt đi: "Không có gì để nói, A Hoa cô tiếp tục đi."
"Tôi ở đây nói?"
Trình Cẩm Chi không vui trong bụng, nàng nhìn thoáng qua Cao Y.
"A Hoa cô đi gọi DC đến."
"Tôi biết, em vẫn còn nhớ tôi." Chờ A Hoa đi, Cao Y đến gần hơn: "Tôi đến đây, là để nhắc em cẩn thận với Dung Tự."
"Tôi nghĩ giờ tôi phải cẩn thận với cô hơn."
"Chị em Dung gia, kẻ xướng người họa, tôi không muốn em chịu thiệt." Vẻ mặt Cao Y trông rất chân thành: "Chuyện lúc trước là tôi sai, nhưng cũng không đến mức em khiến tôi..."
"Vẫn chưa tới ba câu, đã giấu đầu lòi đuôi rồi?" Trình Cẩm Chi nói: "Tôi không có thời gian để ngáng chân cô, đừng nghĩ rằng tôi cao thượng, tôi chỉ không muốn dây dưa với cô nữa thôi. Giơ tay đánh cô, tôi còn ngại tốn sức."
Ngược lại, Cao Y thâm tình chân thành nhìn Trình Cẩm Chi chăm chú. Đối với sự châm chọc khiêu khích của Trình Cẩm Chi, sững sờ không nghe vào một câu, nói rằng: "Cẩm Chi, biểu hiện của em ở liên hoan phim rất tốt, thấy em được công nhận, trong lòng tôi cũng vui vẻ."
"Có lẽ ngay từ đầu, tôi không nên từ chối em, từ chối bộ phim em đã giành cho tôi." Cao Y biểu đạt cảm xúc mất mát rất khá.
Có thể không mất mát à? Giờ "Cô gái Vi Thành" nổi như vậy: "Tôi và cô đã là quá khứ rồi, cô cũng đừng nghĩ rằng có thể nhận được bất cứ lợi ích gì từ tôi nữa."
***
Ngao Tạng hôn Kim Heo: Chị còn như vậy, thì em không nhịn được nữa.
Kim Heo xấu hổ: Ai kêu em nhịn.
Ngao Tạng nhìn tác giả, tác giả nhìn bầu trời: Hay tôi phát ít phúc lợi ở weibo?
Không có cách.
Được Dung Tự đáp lại, đôi gò má của Trình Cẩm Chi cũng vùi vào cổ Dung Tự. Trình Cẩm Chi vẫn chưa rõ tình hình, nhưng nàng biết nàng khát khao cái ôm của người trước mặt này. Người này, cũng cho nàng điều đáp lại tốt nhất. Trình Cẩm Chi luôn luôn suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng giờ phút này, nàng không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì.
Trình Cẩm Chi cảm thấy hình tượng của mình sắp sụp đổ, nàng vẫn cho rằng mình là "không thịt không vui". Nhưng giờ, Dung Tự ôm nàng, hay là kéo tay nàng, nàng cũng thấy nhịp tim của mình không ổn. Nhảy thình thịch, sắp nhảy đến cổ họng. Từ phòng tắm đi ra, bước trên cái thảm lông, ngủ trên cái giường lớn mềm mại, Trình Cẩm Chi đều thấy có phần hư ảo. Trình Cẩm Chi kéo tay Dung Tự, Dung Tự cũng dứt khoát theo nàng lên giường.
"Ừm... em mở tay..." Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự bên cạnh mình, hơi lúng túng mở miệng.
Dung Tự giơ tay lên, Trình Cẩm Chi từ từ di chuyển vào lòng Dung Tự: "Chị đã nói với em, em không được bế không chị."
"Không bế không." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi trong lòng.
"Ôi, chị cũng không biết em có hiểu ý của chị không." Trình Cẩm Chi rất muốn biểu đạt ý kiến của mình.
Dung Tự vuốt gáy Trình Cẩm Chi, dừng lại một chút trước khi nói: "Có lẽ chị không thích tính của em."
"Cũng không, em chỉ bình tĩnh hơn người bình thường..." Quả thật có khi Trình Cẩm Chi không thích tính cách của Dung Tự, nhưng giờ chắc chắn không thể nói, không thể để Dung Tự bỏ cuộc giữa chừng.
Cằm Dung Tự chống trên trán Trình Cẩm Chi, hình như biết Trình Cẩm Chi "nghĩ một đằng nói một nẻo": "Em cũng không thích tính của mình."
"Không biết từ khi nào, em bắt đầu không biểu đạt cảm xúc của mình. Em nghĩ rằng mình đã quen, đến khi..." Dung Tự nói: "Ngay cả khi em muốn biểu đạt nhất, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu."
Em không biết làm sao để nói cho chị biết.
Cô nên biểu đạt thế nào, sao cô không muốn như những người khác, chọc ghẹo cho Trình Cẩm Chi vui, đùa ầm ĩ với Trình Cẩm Chi chứ. Thấy son môi trên áo choàng tắm của Trình Cẩm Chi, cảm xúc của cô lại trỗi dậy. Tự dặn lòng phải kiềm chế, nhưng cơ bản không bình tĩnh được. Đầu óc tràn ngập âm thanh của Trình Cẩm Chi. Kiềm nén tình cảm càng lâu, thì càng bùng nổ không thể cứu vãn.
Ngược lại Trình Cẩm Chi nở nụ cười, nhướng mắt nhìn Dung Tự, mặt mày rất hớn hở: "Ừ... không cho em bế không."
"Nợ này coi như là trả xong, mình tính món nợ vừa rồi chứ?" Trình Cẩm Chi nói: "Vừa rồi em cưỡng hôn chị trong phòng tắm, tính thế nào?"
"Chị muốn thế nào..."
Trình Cẩm Chi đỡ vai Dung Tự, nặng nề cắn môi Dung Tự. Vốn định giỡn dai, lại bị Dung Tự ôm gáy. Dung Tự ôm gáy nàng, lưỡi nhẹ nhàng quét vào đôi môi Trình Cẩm Chi. So với cưỡng hôn kịch liệt lúc nãy, giờ hôn có phần mềm nhẹ hơn. Trình Cẩm Chi chống vai Dung Tự, Dung Tự xoay người đặt Trình Cẩm Chi dưới thân, bắt đầu hôn.
Tuy hai người đóng rất nhiều cảnh hôn, cũng từng đóng cảnh giường chiếu. Nhưng chưa một lần giống thế này, rung động như thế này. Trình Cẩm Chi có thể cảm nhận được mạch máu của mình, thậm chí nàng có thể cảm nhận được dòng máu của mình đang lưu thông. Dung Tự hôn môi nàng, lưỡi nhẹ nhàng trượt vào, khi lưỡi của Trình Cẩm Chi đụng phải lưỡi Dung Tự, nàng cảm thấy tai mình cũng có phần nóng lên: "Dung Tự..."
Dung Tự cắn môi nàng, mút lưỡi của nàng. Môi lưỡi quấn quít, hơi thở cực nóng gần trong gang tấc.
Nụ hôn này, khiến lượng máu cung cấp cho não Trình Cẩm Chi không đủ. Dung Tự thở phì phò, hai tay chống hai bên đầu nàng, từng chút từng chút hôn lên đôi má Trình Cẩm Chi, môi Trình Cẩm Chi. Lòng đầy vui vẻ, làm sao đè nén được.
Trình Cẩm Chi ôm eo Dung Tự, Dung Tự nằm cạnh Trình Cẩm Chi. Nhẹ nhàng vuốt đôi môi Trình Cẩm Chi, môi Trình Cẩm Chi hơi đỏ lên. Dung Tự lại nhẹ nhàng hôn. Trình Cẩm Chi thở hồng hộc, lại đuổi theo, cắn môi Dung Tự, có vẻ như không chịu thua. Nàng chính là kiện tướng bơi lội, sao có thể nhịn thở thua Dung Tự được. Hai người hôn nhau, từ đầu giường lăn đến cuối giường, lại từ cuối giường đuổi theo hôn đến đầu giường.
"Chị thắng rồi." Thấy sắc mặt Trình Cẩm Chi đỏ bừng, vẫn không cam lòng tỏ ra yếu thế. Dung Tự giơ tay lên.
Quả nhiên Trình Cẩm Chi đắc ý, chống lên tay Dung Tự, nhảy qua ngồi trên bụng Dung Tự: "Chị đã thắng."
Thấy vẻ đắc ý của Trình Cẩm Chi, Dung Tự khẽ cười. Trẻ con. Nhưng vẫn rất rung động.
"Em cười thật là đẹp." Trình Cẩm Chi nhéo nhéo đôi má Dung Tự: "Sau này phải hay cười với chị, không được xụ mặt."
"Ừ."
"Ngoan ghê, em có thể hôn chị." Trình Cẩm Chi nhích lại gần.
Dung Tự hôn môi Trình Cẩm Chi một chút, đưa Trình Cẩm Chi từ trên người xuống, ôm vào lòng: "Ngày mai chị còn có lịch trình, phải nghỉ ngơi."
"Ừ... phải nghỉ ngơi." Trình Cẩm Chi vùi ngay vào lòng Dung Tự.
Thức dậy, là bị Dung Tự đánh thức. Một tay Dung Tự chống trên đầu giường, tay còn lại xoa tai của nàng: "Dậy ăn một chút gì đó."
Mặc dù ngồi trên ghế, Trình Cẩm Chi vẫn cứ thấy nó hư ảo. Nàng chống mặt, nhìn Dung Tự đang ngồi. Hai người như vậy, là xác định quan hệ sao?
Vậy nên, Dung Tự là bạn gái nàng?
Dung Tự là bạn gái của nàng? Dung Tự thực sự là bạn gái của nàng? Chức bạn gái này, đặt vào Dung Tự, cảm giác thật kì dị: "Dung Tự, sau này chị phải gọi em thế nào?"
"Sao cũng được hết."
"Tự Nhi?"
"Ừ."
"Tiểu Tự Tự?"
"Ừ."
Thấy Dung Tự như vậy, Trình Cẩm Chi hơi gan lên: "Người yêu bé nhỏ?"
"Ừ."
"Bảo bối honey." Trình Cẩm Chi càng thêm "càn rỡ", cực kì làm bộ làm tịch kéo giọng nói.
Lúc này, trên mặt Dung Tự mới có phần thả lỏng.
"Honey, không vui à?" Trình Cẩm Chi thẳng thắn ngồi bên cạnh Dung Tự, đong đưa cánh tay Dung Tự.
Dung Tự gắp đồ ăn cho Trình Cẩm Chi, vỗ vỗ mu bàn tay Trình Cẩm Chi: "Ăn cơm đi, đừng để lỡ chuyến bay."
Trình Cẩm Chi mếu máo, này với trước có khác gì đâu. Còn tưởng Dung Tự sẽ trở nên khác biệt sau khi yêu. Trình Cẩm Chi ôm chén ăn cơm, im lặng ăn đồ ăn.
"Cẩm Chi." Dung Tự lên tiếng, cô gắp thịt cho Trình Cẩm Chi: "Ăn từ từ."
Trình Cẩm Chi nghẹn một tí, Dung Tự chưa từng gọi nàng như vậy. Dung Tự gọi như vậy một cái, Trình Cẩm Chi thấy tên của mình cũng không dở lắm. Đối với tên của mình, nàng luôn thấy tên không hợp với khí chất của mình. Không biết lúc mẹ nàng mang thai nàng, có phải xem chuyện ngôn tình con gái rượu gì không.
"Ừ... em có phải chạy về quảng bá không?" Trình Cẩm Chi nhớ "Người về" sắp lên sóng. Công ty đầu tư "Người về", "Người về" quay quảng bá coi như trót lọt. Suy nghĩ, Trình Cẩm Chi lại nghĩ đến "Người về" tham gia triển lãm. Dung Tự lên đỉnh cao cuộc đời, cũng trong khoảng thời gian này.
Trình Cẩm Chi lại tự nghi ngờ mình, có phải nàng thấy Dung Tự sắp lên như diều gặp gió, vội vã ôm "đùi" Dung Tự?
"Thời gian này sẽ hơi bận, có rảnh em sẽ đến đoàn phim." Dung Tự nói.
"Ừ được." Được rồi, lại khôi phục trạng thái sống chung như lúc trước.
Dung Tự và Trình Cẩm Chi ngồi lên xe, ông Hà lái xe, DC còn buồn ngủ ngồi ở vị trí kế tài xế. Mặc dù sắp đến tết, nhưng đối với những người theo nghề giải trí mà nói, không có nghỉ đông gì. Đến sân bay, DC xuống xe, đến giúp Trình Cẩm Chi mở cửa xe. Chỉ là vừa mở, hắn lập tức đóng "ầm" lại. Thực sự là chói mù mắt hắn, không ngờ sếp và cô Dung hôn nhau ở trong. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, cũng có thể thấy hai người "khó phân thắng bại".
"Chị phải đi." Trình Cẩm Chi chu cái mỏ đỏ rực, cằm tựa trên người Dung Tự.
"Nếu không, em đưa chị đến đoàn phim nhé?"
"Không phải em còn phải chạy về quảng bá sao?"
Dung Tự hôn trán Trình Cẩm Chi một cái, vừa hôn môi xong, trong đôi mắt nàng còn có ánh nước: "Em chạy quảng bá xong, thì tới thăm chị."
"Ừ được, em làm việc xong, phải bay tới thăm chị."
"Ừ."
Sắp đến tết, đoàn phim đang tranh thủ kế hoạch quay. Sau khi Trình Cẩm Chi hạ cánh, nhanh chóng vào đoàn phim. Quay phim đến chiều, cũng kết thúc công việc. Lúc Trình Cẩm Chi tẩy trang sau hậu trường, chợt hiện lên một bóng dáng ở cửa. Vốn Trình Cẩm Chi đang nhắm mắt lại, đợi thợ trang điểm tẩy trang mắt, nghe thấy có tiếng nói chuyện nhỏ với nhau mới mở mắt. Nàng nghiêng đầu, thấy Cao Y bên cạnh thợ trang điểm. Hình như Cao Y muốn thợ trang điểm ra ngoài "nghỉ ngơi" một lúc. Năm ngoái công bố xếp hạng "tứ tiểu hoa đán", Cao Y cũng bị đẩy xuống dưới, độ hot của Cao Y đang tiếp tục giảm xuống.
Hai ngày nay, DC cũng có nói với nàng, Cao Y vẫn luôn liên lạc với nàng.
Thợ trang điểm A Hoa tỏ vẻ "khó xử", trong ngành giải trí người biết biểu cảm nhất là quản lý. Hắn không muốn đắc tội với Cao Y, nhưng càng không muốn đắc tội với Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi quay mặt đi: "Không có gì để nói, A Hoa cô tiếp tục đi."
"Tôi ở đây nói?"
Trình Cẩm Chi không vui trong bụng, nàng nhìn thoáng qua Cao Y.
"A Hoa cô đi gọi DC đến."
"Tôi biết, em vẫn còn nhớ tôi." Chờ A Hoa đi, Cao Y đến gần hơn: "Tôi đến đây, là để nhắc em cẩn thận với Dung Tự."
"Tôi nghĩ giờ tôi phải cẩn thận với cô hơn."
"Chị em Dung gia, kẻ xướng người họa, tôi không muốn em chịu thiệt." Vẻ mặt Cao Y trông rất chân thành: "Chuyện lúc trước là tôi sai, nhưng cũng không đến mức em khiến tôi..."
"Vẫn chưa tới ba câu, đã giấu đầu lòi đuôi rồi?" Trình Cẩm Chi nói: "Tôi không có thời gian để ngáng chân cô, đừng nghĩ rằng tôi cao thượng, tôi chỉ không muốn dây dưa với cô nữa thôi. Giơ tay đánh cô, tôi còn ngại tốn sức."
Ngược lại, Cao Y thâm tình chân thành nhìn Trình Cẩm Chi chăm chú. Đối với sự châm chọc khiêu khích của Trình Cẩm Chi, sững sờ không nghe vào một câu, nói rằng: "Cẩm Chi, biểu hiện của em ở liên hoan phim rất tốt, thấy em được công nhận, trong lòng tôi cũng vui vẻ."
"Có lẽ ngay từ đầu, tôi không nên từ chối em, từ chối bộ phim em đã giành cho tôi." Cao Y biểu đạt cảm xúc mất mát rất khá.
Có thể không mất mát à? Giờ "Cô gái Vi Thành" nổi như vậy: "Tôi và cô đã là quá khứ rồi, cô cũng đừng nghĩ rằng có thể nhận được bất cứ lợi ích gì từ tôi nữa."
***
Ngao Tạng hôn Kim Heo: Chị còn như vậy, thì em không nhịn được nữa.
Kim Heo xấu hổ: Ai kêu em nhịn.
Ngao Tạng nhìn tác giả, tác giả nhìn bầu trời: Hay tôi phát ít phúc lợi ở weibo?