Trọng Sinh Lý Mạc Sầu

Chương 2: Gặp gỡ huynh muội Vệ gia

Ra khỏi Lục phủ mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm, vốn tôi chỉ muốn tạo chút dư luận, làm cho người giang hồ biết Lục Triển Nguyên phụ tâm bạc tình, vô tín vô nghĩa. Không ngờ bởi vì Lục Triển Nguyên buộc miệng nói năng thiếu suy nghĩ cùng sự xuất hiện Vũ Tam Thông mà giành được hiệu quả còn tốt hơn.

 

Tốt lắm, những gì Lý Mạc Sầu xứng đáng nhận được đã hoàn thành. Sau này, đây sẽ là cuộc sống của tôi.

 

Chỉ là Mạc Sầu đã báo thù xong. Trở về phòng trọ, nghĩ đến cuộc sống của chính mình tôi lại nhất thời giật mình.

 

Cách đây vài ngày cảm xúc của Lý Mạc Sầu tràn ngập trái tim tôi. Vì vậy mọi sự chú ý đều hướng đến chuyện trả thù. Hiện giờ chuyện của nàng ấy đã sáng tỏ, tôi biết đi đâu bây giờ?

 

Quay về Cổ Mộ sao?

 

Có lẽ không phải không có cơ hội cầu xin sư phụ tha thứ, dù sao tôi cũng không như Mạc Sầu đại khai sát giới trên giang hồ làm tổn hại thanh danh. Nhưng ngay cả khi tôi có thể quay trở lại cũng chỉ là ở trong Cổ Mộ u thâm đó sống đến suốt đời mà thôi.

 

Mặc dù tôi không có gì lý tưởng gì cũng không cảm thấy cuộc sống như vậy có cái gì tốt để lựa chọn.

 

Thế nhưng Mạc Sầu trước giờ không quen bạn bè, biết đi đâu đây?

 

Mặc dù có võ công thế nhưng võ công không thể làm ra cơm ăn, một cô gái như tôi biết sinh tồn như thế nào? Không lẽ cứ đi ăn trộm mãi?

 

Hơn nữa võ công của tôi ở trên giang hồ chỉ có thể xem như hạng hai. Mười năm sau dựa vào độc thuật của Mạc Sầu mới có thể tạm tính là hạng nhất, hiện giờ còn kém rất xa. Nếu đụng phải nhân vật lợi hại ngay cả tự bảo vệ mình cũng là vấn đề.

 

Nói về nội công, Ngọc Nữ Tâm Kinh được xem như là thượng thừa hơn nữa thích hợp cho con gái tu tập. Chỉ là Sư phụ còn chưa truyền thụ, Mạc Sầu đã phá giới xuống núi Chung Nam. Huống hồ Ngọc Nữ Tâm Kinh chú trọng tâm lặng như nước, thực sự rất phiền phức.

 

Đám người Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công công phu hiển nhiên rất cao, nếu có thể đi theo bọn họ thì quá tốt. Chỉ là loại chuyện này có thể gặp mà không thể cầu, tỷ lệ thấp hơn một phần vạn. Tôi không nghĩ mình có vận mệnh tốt như Trình Anh hay Dương Quá đâu.

 

Quách Tĩnh và Hoàng Dung thời gian này không biết đã thành hôn chưa. Võ công bọn họ cũng khá, tuổi tác không chênh lệch tôi bao nhiêu, cũng như lý do trên họ không có khả năng dạy võ công cho ta.

 

Chỉ còn có thể cân nhắc Thiếu Lâm Tự hay Toàn Chân giáo thôi. Thiếu Lâm Tự nổi tiếng Cửu Dương thần công nghĩ một biên pháp có lẽ có thể đến được, nhưng tên gọi theo tôi đánh giá là không thích hợp cho con gái tu tập cho nên không hứng thú lắm.

 

Nội công tâm pháp Toàn Chân giáo nghe nói rất thích hợp làm nền tảng nhưng hiện giờ nội công căn bản tôi đã gần đạt được, luyện chi vô ích, huống hồ tâm pháp kia tốt vậy sao?

 

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mật thất Cổ Mộ mà Trọng Dương để lại là có thể dùng một chút. Chính là trong trí nhớ của Mạc Sầu cũng không có mật thất kia, thầy trò các nàng vẫn không biết bí mật đó.

 

Tôi không thể từ trong Cổ Mộ lẻn vào trong mật đạo được, chưa nói có thể tìm được mật đạo hay không cho dù tìm được rồi cũng phải nín thở lặn xuống mới có thể đến bên trong chỉ riêng điểm này tôi đã làm không được.

 

Lòng tôi không khỏi thở dài, thôi thì trước tiên không thèm nghĩ đến công phu nữa tìm kế mưu sinh đã.

 

Trước kia đại học tôi học y học cổ truyền Trung Quốc. Bởi vì chuyên ngành này yêu cầu rất cao nên ngoài việc phải học Trung Y còn phải học Chu dịch (1), trà đạo,…để tĩnh tâm

 

Cũng may là lúc đó tôi chọn học đàn tranh, nếu không hôm nay đã lúng túng lấy gì mà áp chế bọn người trong giang hồ chứ?

 

Y học Trung Quốc cũng được coi là có giá trị ở thời đại này, chỉ là nơi này có nữ thầy thuốc sao? Nhiều nhất chắc phải có nữ hộ sinh chứ?

 

Rắc rối…rắc rối a… Tôi không nghĩ ra kết quả đành đi ngủ. Buổi sáng thức dậy, kêu người đưa nước nóng đến rửa mặt chải đầu, rồi ra ngoài. Ngẫu nhiên đi dạo trong thành Gia Hưng thấy cái quán mới cảm thấy bụng thật là đói, tùy tiện đến quán phía trước tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một bát mì và thịt bò hầm vừa ăn vừa ngắm đường phố bên ngoài.

 

Lúc một vị phu nhân ôm một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi đi qua, tôi có liếc nhìn cũng không để ý lắm. Đến lần thứ hai nàng ấy vội vã đi ngang ta có nhìn nàng một cái. Lần thứ ba nàng ôm đứa trẻ chạy đến, khuôn mặt ửng hồng ta mới vén màn đi ra.

 

Thấy tôi đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt nàng hoang mang lo sợ làm tôi nhớ tới hiện giờ tôi ở trên đời cũng là bèo tấm không nơi nương tựa, không khỏi nảy sinh đồng cảm với nàng.

 

Dù chưa bao giờ xen vào chuyện người khác nhưng tôi vẫn đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Vị đại tẩu này, ta thấy tẩu đi qua nơi này ba lượt là có chuyện gì khó khăn sao?”

 

Nàng ngạc nhiên, thần sắc đề phòng ngẩng đầu nhìn tôi. Chắc thấy tôi chỉ là một tiểu cô nương mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Con ta bệnh đã mấy ngày nay, uống thuốc cũng không thấy bớt, đã nhiều ngày ta vì chăm sóc nó mà chưa đi làm nay muốn đổi đại phu xem bệnh nhưng nhất thời không đủ ngân lượng.”

 

Vừa rồi chỉ tình cờ nhìn lướt, giờ nhìn kỹ sắc mặt đứa trẻ này thực sự không khỏe. Nhưng hai mắt nó cực kỳ linh động thậm chí có khó chịu trong người cũng quật cường chịu đựng, không để mẹ lo lắng. Mới ba bốn tuổi mà nhìn thật thông minh a.

 

Tôi nhẹ giọng nói: “Ta cũng biết một chút y thuật, nếu đại tẩu tin tưởng ta giúp đại tẩu xem bệnh cho đứa trẻ này được không?”

 

Nàng ngập ngừng rồi lập tức gật đầu dẫn tôi đến một bóng cây. Tôi nhìn, nghe, hỏi, xem mạch (2) đứa trẻ, trong lòng đã có chẩn đoán quay sang nàng hỏi: “Đại tẩu lấy đơn thuốc cũ đưa ta nhìn một chút.”

 

Nàng lấy đơn thuốc trong lòng ngực ra. Tôi xem cẩn thận rồi cân nhắc trong chốc lát, đem một vị thuốc giảm đi nửa tiền và thêm một vị thuốc khác vào.

 

Nàng nhìn phương thuốc nghi ngờ, tôi thản nhiên cười nói: “Đại tẩu nếu không tin ta, cứ tìm đại phu nhờ xem thử”, nói xong lấy ra một thỏi bạc cho nàng. Thấy vẻ mặt nàng có chút tự tôn quật cường, ấm áp nói: “Bạc là ta cho đại tẩu mượn, ta ở khách điếm Duyệt Lai phòng chữ thiên số một, ta họ Lý. Khi nào tẩu có tiền thì đến đó trả ta. Hiện giờ cho đứa nhỏ xem bệnh quan trọng hơn.”

 

Nàng cắn môi một cái nhận lấy bạc, gật đầu cảm ơn tôi: “Chồng ta họ Dương, ngày khác sẽ tới nhà cô nương cảm tạ.”

 

Tôi gật đầu một cái: “Dương tẩu, tẩu mau đi đi. Xem bệnh cho đứa trẻ quan trọng hơn.”

 

Nàng gật gật đầu, ôm đứa trẻ rời đi. Tôi nhìn phía nàng rời đi mắt nheo lại. Mới vừa rồi không chú ý vị phu nhân này đúng là có võ công, tuy không phải võ công tinh diệu nhưng cũng không phải thô thông quyền cước.

 

Có lẽ mỗi người đều chuyện riêng tôi bèn xoay người rời đi.

 

Bởi vì không có chỗ để đi, tôi cũng không có tâm trạng nhìn ngắm. Nơi này đối với tôi chỗ nào cũng là dấu vết xưa, tất cả mọi người là người xưa có gì mới mẻ đâu?

 

Tôi cứ đi bừa vô tình đến cái hồ có một vài ông lão câu cá bên bờ. Tôi tiện tay bẻ nhánh cây, lấy kim chỉ trên người Mạc Sầu làm thành cần câu thô sơ, nhặt vài hòn sỏi bắn mấy con ve làm mồi câu rồi tìm một chỗ thanh tĩnh bắt đầu câu cá.

 

Câu cá cũng không là mục đích mà đây là thói quen tự suy xét vấn đề. Tôi nghĩ rằng một tâm trí có thể làm được hai việc một lúc (3). Trước kia cũng như thế, vừa xemTV vừa làm bài tập, hoặc là vừa lên mạng vừa lên kế hoạch ngày hôm sau, vừa nghe âm nhạc vừa suy nghĩ vấn đề khác.

 

Hiện giờ phương tiện giải trí đều không có, làm tôi không phân tâm được suy nghĩ đau cả đầu. Vừa tùy tiện ngồi xuống câu cá vừa tiếp tục tự hỏi cuộc sống của mình sau này – chính xác nên làm thế nào để tồn tại?

 

Cuộc sống là như vậy, nếu tôi đặc biệt vì muốn bắt cá mà đi câu chưa chắc câu được. Chỉ dùng cần câu thô sơ nhưng tôi còn chưa bắt đầu suy nghĩ đã cảm thấy dây câu chìm xuống. Tôi không để ý cứ tùy tay lôi kéo, câu được một con cá lớn màu vàng, nhìn kỹ đúng là cá chép vàng hiếm thấy.

 

Cùng lúc phía sau lưng tôi truyền đến một tiếng thét thất thanh, tôi giật mình đứng lên xoay người quát: “Ai đó?”

 

Cố tình chọn một nơi hẻo lánh, xung quanh hẳn phải không có người mới đúng.

 

Một đôi nam nữ xuất hiện ra hình như vừa rồi họ nấp sau cây. Hay là họ hẹn hò bị tôi làm hỏng chuyện tốt? Nghĩ vậy tôi dở khóc dở cười không biết mở miệng như thế nào.

 

Người thanh niên kia y phục chỉnh tề, chắp tay nói với tôi: “Xin hỏi cô là Mạc Sầu cô nương phải không?”

 

Tôi ngưng cười thầm, bên trong sợ hãi nhưng ngoài mặt cứ ung dung, trong trí nhớ của Mạc Sầu cũng không có hai người kia, thản nhiên mở miệng nói: “Đúng là ta, nhưng ta không quen hai người”. Tôi cẩn thận đắn đo nhìn cô gái trẻ.

 

Cô gái cười nói: “Quả nhiên là tỷ, tỷ chưa từng gặp qua chúng tôi nhưng ngày hôm qua ở hôn lễ Lục Triển Nguyên chúng tôi đã gặp qua tỷ a”, nói xong mới nhớ tới điều gì, “A” một tiếng rồi che miệng nhìn tôi có chút xấu hổ.

 

Người thanh niên bên cạnh nhìn cô ấy bằng ánh mắt trách cứ muốn mở miệng nói cái gì.

 

Tôi không đủ kiên nhẫn nghe tiếp bèn nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Hôm qua ta dùng khăn che mặt, hai vị làm thế nào nhận ra ta?”

 

Cô gái thấy tôi không có trách cứ nàng, vui mừng nói: “Ban nãy chúng ta cùng ăn chung quán. Ta cảm thấy quần áo và thân hình của tỷ rất giống Mạc Sầu. Sau đó nghe tỷ ở ven đường nói chuyện với người khác ta biết đúng là tỷ. Lòng dạ Mạc Sầu tỷ tỷ thật tốt cho cả bạc cho người không quen biết xem bệnh.”

 

Tôi thản nhiên nói, “Không có gì, hai vị theo ta tới chỗ này là có việc gì sao không?”

 

Cô gái còn muốn nói thêm bị người con trai trẻ tuổi kia ngăn lại, “Tại hạ là Vệ Hoành, đây là xá muội Vệ Uyển. Chúng ta rất khâm phục Mạc Sầu cô nương, không tự chủ được tự tiện đi theo, xin cô nương chớ trách.”

 

Tôi lắc lắc đầu, trách gì chứ, nơi này lại không phải địa bàn của tơi, tôi có thể đuổi bọn họ đi sao?

 

Cô gái lại ngắt lời nói: “Mạc Sầu tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại mới đó đã câu được cá chép vàng.”

 

“Ừ”, tôi gật gật đầu. Tôi không mang giỏ cá cũng không định mang về làm thức ăn, định thả con cá xuống nước.

 

“Mạc Sầu cô nương làm gì vậy?”, Vệ Hoành kinh ngạc nói, “Cô nương nếu không cần con cá kia, Vệ Hoành nguyện ý mua lại con cá giá cao, cha ta thích ăn nhất là cá chép vàng chỉ tiếc rất ít thấy.”

 

Giá cao? Được nha, tiền càng nhiều càng tốt vậy tôi không thả con cá nữa.

 

“Cô nương xem bao nhiêu tiền là thích hợp?”

 

Tôi nào biết chứ? Bất quá nhìn lời nói cử chỉ và cách ăn mặc của hai người kia, hẳn là sẽ không bạc đãi tôi, cứ đơn giản cho bọn họ ra giá “Tùy tiện đi, ngươi định là được rồi.”

 

Vệ Hoành ngẩn ngơ còn Vệ Uyển lại vui vẻ, mở miệng nói: “Mạc Sầu tỷ tỷ thật sự là người không tính toán, không giống ca ca của ta cả ngày chỉ biết làm bạn với mùi tiền.”

 

Cả người tôi run lên, cảm giác trên người nổi không ít da gà. Cô nàng này làm như có chút sùng bái tôi a. Nói cái gì mùi tiền, người kia một thân y phục rực rỡ đính trân châu, đầu cài trâm, mùi tiền ở đâu ra?

 

Bất quá tôi đã gặp qua nhiều dạng người, lập tức cũng không mở miệng chỉ trầm mặc ngồi xuống tiếp tục gỡ dây câu.

 

“Năm đồng vàng (4) cô nương thấy sao?”, Vệ Hoành dùng giọng điệu thương lượng hỏi.

 

Năm đồng vàng? Một con cá chép? Cho dù là cá chép vàng cũng nhiều vậy sao? Tôi muốn kiếm một chút tiền nhưng không muốn nợ tình nghĩa với bọn họ.

 

Tôi lắc đầu: “Nhiều quá” lấy nhiều tiền quá mắc công phiền toái “Tặng cho hai người, ta không lấy tiền nữa”, dù sao con cá kia với tôi không có giá trị.

 

Vệ Hoành ngẩn ra lập tức cười nói: “Năm đồng vàng nhìn có vẻ nhiều thật ra không nhiều lắm, đêm nay cha ta phải mở yến tiệc đãi khách quý nếu đàm phán thành công năm đồng vàng kia có đáng là bao.”

 

Vệ Uyển cũng cười nói: “Đúng vậy, Mạc Sầu tỷ tỷ, tỷ nhận đi nếu không chúng tôi sao dám lấy con cá của tỷ? Ca ca rất nhiều bạc, căn bản không để ý chút tiền ít ỏi này đâu.”

 

Cô gái này thật sự rất ngây thơ và chân chất, nói năng dễ làm tổn thương người khác cũng may tôi không phải người có lòng tự tôn quá cao. So với những kẻ gian trá, tôi càng thích người vụng về như vậy hơn.

 

Tôi thản nhiên nói “Tùy hai người vậy” tốt nhất là nhanh nhanh một chút, ồn ào thế này tôi không chịu được.

 

Vệ Hoành quả nhiên xuất ra một thỏi vàng đưa Vệ Uyển giao cho tôi nhưng bọn họ hình như không có ý rời đi. Mong là nhà bọn họ gần đây để tôi tống khứ con cá nhanh nhanh còn chia tay bọn họ. Tôi thầm thở dài, mới vừa nhận tiền của người ta lại càng không tiện mở miệng đuổi người.

 

“Mạc Sầu tỷ tỷ, hôm qua tỷ nói đây là lần đầu tiên tỷ xuống núi là thật sao?”

 

“Đúng vậy”. Nhớ lại lúc Mạc Sầu xuống núi vừa buồn cười lại vừa đáng thương, tôi thản nhiên nói: “Trước kia ta chưa bao giờ gặp người ngoài sư môn”, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Trừ Lục Triển Nguyên”, chậm rãi nói: “Cho nên lúc xuống núi cũng không biết chuyện ăn cơm là phải trả bạc, trên người không có bạc gây náo loạn không ít chuyện hài hước.”

 

“A?”, Vệ Uyển kinh hô một tiếng, “Rồi Mạc Sầu tỷ tỷ làm sao?”

 

Vệ Hoành cũng chăm chú lắng nghe

 

Làm sao ư? Tôi nhớ lại hồi ức của Mạc Sầu “Lần đó ta không biết ăn cơm là phải trả bạc, lúc đói tiện ở bên đường lấy bánh bao ăn sau đó phải đem hoa tai gán cho người bán bánh bao”. Mạc Sầu cũng quá thật thà, rõ ràng có khinh công lại không biết chạy đi. “Sau đó ta biết, ăn cơm cần bạc nên không tùy tiện lấy thức ăn ở ven đường ăn nữa.”

 

“Tiếp theo thế nào?”

 

“Trên đường bỗng có một người đến nói với ta, có thể dẫn ta đến nơi có thể kiếm tiền, có thể ăn cơm.”

 

“Người kia nhất định không phải người tốt, vậy tỷ có cùng đi với hắn không?”

 

Tôi gật đầu: “Ta khi đó không biết hắn có phải người tốt hay không. Tuy Sư phụ từng nói với ta thế gian bên ngoài đều là người xấu nhưng ta lúc đó không nhớ tới lời Sư phụ. Đến nơi ta phát hiện trong nhà có rất nhiều cô nương, rất nhiều người đang khóc, đoán nơi đó không phải nơi tốt lành gì, ta đánh bọn hắn bị thương rồi bỏ chạy.”

 

“Nhưng tỷ vẫn không có bạc a, tỷ làm sao nữa?”

 

“Ta nhớ tới lời Sư phụ nhắc nhở người bên ngoài đều gian trá giảo hoạt nên không dám đi trong thành trấn nữa, chỉ đi đường núi. Dùng đá đánh lửa nướng thú rừng ăn. Ta còn bị lạc hai lần trong núi.”

 

Vệ Uyển nước mắt lưng tròng nhìn tôi “Tỷ kể tiếp đi?”

 

“Sau lại đụng phải một nhóm người hung hãn nói đường nơi đó là bọn hắn mở, cây nơi đó là bọn hắn trồng, ta phải để lại bạc mới có thể đi qua. Còn có một người nói giữ ta làm phu nhân gì đó.”

 

“Tỷ gặp phải sơn tặc”, Vệ Uyển che miệng kinh hô.

 

“Sơn tặc? Bọn hắn không nói bọn hắn là ai. Ta chỉ nói ta không có bạc hơn nữa đã có hôn ước không thể ở lại làm phu nhân gì đó.”

 

Vệ Uyển rõ ràng mắt ướt lại nhịn không được cười, “Chắc chắn bọn hắn không đồng ý.”

 

Tôi gật đầu, “Bọn hắn không đồng ý sau đó chúng ta bắt đầu đánh nhau. Bọn hắn tuy nhiều người lại đánh không lại một mình ta. Cuối cùng bọn hắn đem hết bạc trên người giao ta, thả ta đi. Thế là ta cũng có bạc ăn cơm.”

 

Chỉ là bạc rất nhanh xài hết, làm lúc tôi tỉnh lại không thể không đi ăn trộm.

 

Vệ Uyển lau nước mắt cười nói: “Mạc Sầu tỷ tỷ thật là lợi hại.”

 

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, một chút sự tình là có thể làm cho nàng ấy xúc động đến rơi nước mắt.

 

Thật ra còn một chuyện tôi chưa kể. Đó là lúc sau Mạc Sầu gặp một quái nhân xin Mạc Sầu bạc, Mạc Sầu chia cho hắn một nửa lại bị hắn giáo huấn thông suốt. Dạy nàng về sau gặp người lạ thì cảnh giác, không có bạc thì đi ăn trộm, còn cho nàng ”Ngũ độc bí truyền”. Chính là Mạc Sầu còn chưa xem. Hiện giờ nó đang trên người tôi.

 

Muốn học hay không tôi còn đang do dự. Dù sao thứ này cũng nhiều âm độc nếu công phu thật sự luyện được không tinh cũng đành phải dựa vào thứ này tự bảo vệ.

 

Có điều quái nhân kia làm cho tôi có chút hứng thú không biết rốt cuộc là ai.

 

Chú ý tới một ánh mắt nóng rực bên cạnh, tôi nghiêng đầu nhìn. Thấy đúng là Vệ Hoành. Nét mặt ngoại trừ thương xót còn cả tình ý.

 

Tôi đã từng được thổ lộ nhiệt tình, chỉ là “rau chân vịt mùa thu” (5) có gì tốt. Tôi bình tĩnh dời mắt đi vờ như không thấy gì hết.

 

Sau đó Vệ Hoành nói với giọng chân thành: “Mạc Sầu cô nương không biết thế sự, trên đời này quả thật người xấu rất nhiều, về sau gặp người xa lạ phải phòng bị nhiều hơn. Không thể giống hôm nay chúng ta hỏi cái gì cô cũng trả lời hết.”

 

Tôi gật đầu: “Đa tạ ngươi, trên đường cũng có người nói với ta như vậy. Nhưng ngươi không phải mới vừa nói ngày hôm qua chúng ta đã gặp qua sao? Ta cảm thấy hai người không giống phải là người xấu như Sư phụ nói.”

 

Vệ Hoành cùng Vệ Uyển nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt cùng hiện ra biểu tình khó nói. Sau đó Vệ Hoành tiếp tục nói: “Cũng không thể tùy tiện tin tưởng người khác như vậy, nhìn qua không phải người xấu nhưng có thể là người xấu.”

 

Bọn họ...thật sự rất dài dòng...

 

Tôi nghĩ lòng hiếu kỳ của Vệ Uyển đối với tôi đã thỏa mãn bọn họ sẽ rời đi. Thật sự là tính nhầm rồi.

 

“Hai người ý muốn nói với ta kỳ thật các ngươi là người xấu?”, tôi giương mắt nhìn bọn họ.

 

Vệ Uyển ai thán một tiếng, Vệ Hoành thì dở khóc dở cười nói: “Đương nhiên không phải, quên đi, về sau sẽ từ từ chỉ cô nương vậy?”

 

Vệ Uyển hỏi: “Mạc Sầu tỷ tỷ, tỷ về sau định làm gì? Thật sự không thể hồi sư môn sao?”

 

Tôi run sợ một chút, đây là phiền não hiện nay của tôi, tôi lắc đầu: “Ta không biết về sau làm sao bây giờ. Ta đã phá lời thề, không thể quay trở về.”

 

“Hừ, đều tại cái tên Lục Triển Nguyên kia hại.Tối hôm qua lão nhân kia ở hôn lễ náo loạn một hồi, thực đáng tiếc bị một hòa thượng không chế, làm ta mất hứng.”

 

Tôi bỗng nghi hoặc, “Các ngươi cùng Lục gia có thù oán sao?”

 

Vệ Hoành lắc đầu, “Đại muội muội ta gả cho đệ đệ Lục Lập Đỉnh của Lục Triển Nguyên, hai nhà chúng ta là thông gia, chỉ là không ngờ Lục Triển Nguyên là người như thế.”

 

Vợ Lục Lập Đỉnh? Theo sách là cũng chết trong tay Mạc Sầu. Tốt lắm, hiện tại đổi thành tôi, nàng có thể tiếp tục sống.

 

Tôi không muốn nghe bình luận về thái độ làm người của Lục Triển Nguyên như thế nào nữa vì lòng tôi đã có kết luận. Chỉ có điều nghe thấy hắn xúi quẩy, tôi vẫn thấy phấn chấn.

 

“Mạc Sầu tỷ tỷ, tỷ lúc ấy cứu hắn như thế nào?”

 

Tôi hồi tưởng lại trí nhớ, chậm rãi nói: “Hắn bị nội thương rất nghiêm trọng, không biết làm thế nào thế mà xông vào núi Chung Nam được. Phái ta đều là nữ tử, nam tử không được tiến vào. Chính lúc hắn sắp chết ta lén đem giấu hắn. Mỗi ngày giữ lại cơm nước của mình, buổi tối mọi người ngủ hết mới dám lén cho hắn. Cũng may chúng ta có một loại thuốc trị nội thương rất có hiệu quả, ta trộm cho hắn dùng, dưỡng mấy tháng, hắn cũng từ từ hồi phục.” Mạc Sầu khi đó thật sự rất đơn thuần, lòng dạ cũng tốt.

 

“Khi đó tỷ liền thích hắn sao?”, vẫn là Vệ Uyển nhanh mồm nhanh miệng.

 

“Uyển Nhi”, Vệ Hoành nhíu mày ngăn cản nàng ấy, nhưng giọng điệu cũng không quá mãnh liệt, chắc là cũng muốn biết.

 

Thiệt tình, tò mò chuyện riêng tư của người khác hình như cũng là bản chất của con người rồi.

 

Về mối tình kia, bọn họ là người bên cạnh Lục gia, biết sự thật càng nhiều càng tốt hơn nữa Vệ Uyển lại là cô gái ruột để ngoài da.

 

Tuy tính toán đối với Lục Triển Nguyên đã chấm dứt nhưng tôi cũng không ngăn thể ngăn người khác thay tôi dẫm hắn hai phát.

 

Tôi lắc đầu, “Không có, khi đó ta cũng chưa hiểu tình yêu nam nữ. Mỗi ngày ta lo lắng hắn bị Sư phụ phát hiện, còn trông mong hắn mau chóng khỏe lại rồi sớm xuống núi một chút.”

 

Vệ Hoành thở dài, nhìn ta trìu mến vô cùng làm cho ta không khỏi nổi hết da gà.

 

Vệ Uyển nóng lòng muốn biết kết quả, “Sau đó thế nào?”

 

“Hắn thường xuyên khen ta đẹp, ta nghĩ hắn gạt ta bởi vì Sư phụ và bà bà chưa từng nói qua, ta cũng không biết như thế nào mới gọi là đẹp.”

 

“Mạc Sầu tỷ tỷ thật sự rất đẹp”, Vệ Uyển gật đầu, “Điểm ấy hắn không nói dối. Kế tiếp thế nào?”

 

Tôi lắc đầu, đó là khoảng thời gian ngọt ngào nhất cũng là nỗi đau sâu sắc trong hồi ức của Mạc Sầu. Những điều ấy tôi sẽ thay Mạc Sầu giữ lại. Lòng tôi có chút ảm đạm, nàng ấy từng có linh hồn thuần khiết nhất chính là dần dần bị người ta nhuộm thành màu đen.

 

Không sao, dù sao nàng cũng đã giải thoát mà tôi vốn chính là màu đen kia căn bản không cần ai đến nhuộm nữa.

 

Có lẽ sắc mặt của tôi có chút u buồn, anh em Vệ gia cũng không hỏi nữa, vội vàng nói qua chuyện khác

 

Tôi vừa cầm cần câu vừa trả lời bọn họ vài câu, tiếp tục tính toán cuộc sống sau này. Lúc này thật sự cũng không cảm thấy bọn họ ồn ào lắm bởi những chuyện bọn họ nói có trả lời cũng như không. Tôi đành xem bọn họ như âm nền thay cho những lúc yên tĩnh trước đây.

 

Có lẽ bởi vì Vệ Uyển nói chuyện không ngừng, tôi không thể câu được con cá nào nữa, trong bụng cũng thấy hơi đói, tôi đứng dậy tiện tay vứt cần câu thô sơ tôi làm, nói với bọn họ: “Ta phải đi rồi.”

 

Vẻ mặt Vệ Uyển có chút luyến tiếc, Vệ Hoành gật đầu bình tĩnh hỏi: “Huynh muội chúng ta ngày khác sẽ đến thăm cô nương, không biết có tiện cho cô nương hay không?”

 

Bọn họ biết tôi nghỉ ngơi ở đâu sao? Đúng rồi, bọn họ có nghe tôi nói chuyện với vị phu nhân kia.

 

Nói như vậy, tô thực sự là thiếu thận trọng may mà bọn họ không phải người xấu đối với tôi cũng không có gì ác ý. Hơn nữa, ngoại trừ Mạc Sầu có khuôn mặt đẹp tươi sáng, tôi bây giờ cũng không có gì đáng giá để người khác thèm muốn.

 

Tôi gật gật đầu, bình thản đáp: “Có thể.”

 

Vệ Hoành nhặt cái cần câu bị tôi ném đi, mỉm cười nói: “Cô nương cần câu cá này rất thú vị có thể tặng lại tại hạ không?”

 

Tôi có chút kinh ngạc, “Tùy ngươi, dù sao là ta không cần nữa.”

 

Hắn thật cao hứng cầm lấy, không phải coi như tín vật đính ước chứ?

 

Tôi từ biệt bọn họ và tùy tiện ăn chút gì đó. Tôi dự tính quay về quán trọ lúc đi ngang qua tiệm bán đàn thì nghĩ nghĩ rồi đi vào trong. Vẫn là chọn mua một cái đàn tranh bình thường nhưng âm sắc rất tốt mang về quán trọ

 

———————

 

(1) Chu dịch: 周易 là tên bộ sách cổ của Trung Hoa, do Phục Hi 伏羲 chế ra các quẻ, Chu Văn Vương 周文王 soạn Hệ Từ 繫辭, Khổng Tử 孔子 viết phần Thập Dực 十翼. Nội dung khảo sát sự biến hóa tự nhiên, thiên văn khí tượng. Các bậc đế vương thời cổ dùng trong việc chính trị, bói toán. Tới Khổng Tử trở thành sách triết học cơ bản của nhà Nho. Sách này còn có tên là Dịch kinh 易經 hay Hi kinh 羲經.

 

(2) Nhìn, nghe, hỏi, xem mạch: 望闻问切 (vọng văn vấn thiết). Đây là 4 phương pháp để khám bệnh còn gọi là tứ chẩn

 

(3): 一心二用 (nhất tâm nhị dụng)

 

(4) Năm đồng vàng: 五金 (ngũ kim) mình thấy không có đơn vị nên tự ý thêm chữ “đồng”.

 

(5) “rau chân vịt mùa thu”: 秋天的菠菜 là một hình ảnh ẩn dụ hiện đại thể hiện cảm xúc của nam nữ bằng ánh mắt. Nói cách khác là “liếc mắt đưa tình”

back top