Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 101: Thu hoạch rau cỏ


Edit: Py Siêu Nhân
Beta: Sakura
(Nguyên văn là 收菜 : trong đó từ 收 : (Động) Gặt hái (mùa màng) 菜 : Rau, rau cỏ ăn được)

Liên Thủ Tín lấy từ trong giỏ xách ra, trong đó có nhiều đậu giác, quả cà còn tươi, còn có cả hai quả dưa chuột xanh biếc.

“Cha, mấy quả này hái ở đâu vậy? Sao đậu giác cùng quả cà vẫn còn non như vậy?” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín hỏi.

Tiền viện cùng hậu viện của Liên gia rau xanh phần lớn cũng đã quá vụ ( quá thời gian gieo trồng ), hiện tại cũng chỉ có cải trắng đang lớn, còn lớn hơn chút thì rau cải xôi, có có củ cải trắng cùng bí đỏ là có thể ăn.

“Cái này phải hỏi mẹ của các con rồi.” Liên Thủ Tín cười nhẹ nói.

“Mẹ đang ở bên ngoài thôn cùng thím Xuân Trụ đang làm một vườn rau,
tỷ nghĩ là chúng ta quên đi.” Liên Chi Nhi đã đáp thay Trương thị.

Đây là chuyện xảy ra trước khi Liên Mạn nhi đến thế giới này. Trương
thị là người không chịu ngồi yên, nàng sợ thức ăn trồng ở sân sau người
trong nhà không đủ ăn, liền nghĩ lấy một ít hạt rau xanh quá vụ mà gieo
trồng một ít. Nàng cũng bàn bạc với Chu thị nhưng Chu thị không chịu,
nói rằng thời tiết sắp đến màu lạnh, không thể lãng phí hạt giống. Chu
thị là người định đoạt trong nhà, Trương thị cũng không có biện pháp.

Vừa lúc bên ngoài thôn có bãi đất trống bên cạnh bờ sông, Trương thị
cùng với vợ Xuân Trụ cùng nhau làm, đem mảnh đất kia khai phá, làm màn
che xung quanh, ở bên trong trồng ít quả cà, đậu giác và vài thứ nữa.
Mảnh đất kia ở gần bờ sông, việc tưới nước rất thuận tiện. Trương thị
nghĩ tốn thêm một chút sức lực, trồng nhiều loại hạt giống một chút, đến lúc không có gì thu hoạch thì cũng không có gì tổn thất. Nếu có thể thu hoạch được, vào cuối thu ở trong nhà cũng nhiều món ăn mới lạ lại còn
có rau xanh tươi để ăn, tính toán thế nào cũng thấy rất có lợi.



Từ sau khi hạt giống được gieo trồng, Trương thị cùng Tiểu Nguyệt và cả mọi người nữa hình như cũng đã quên mất mảnh đất kia.

“Nhờ có thím Xuân Trụ giúp ta thoát được nước đọng. Buổi sáng nay ta
đi nhìn thử xem, mảnh đất kia có thể thu hoạch được rồi. Đủ cho chúng ta ăn.” Trương thị vừa đi vừa nói.

“Mọi người chọn được khu đất rất tốt.” Liên Thủ Tín cũng vừa đi vừa nói, “Mảnh đất kia rất màu mỡ.”

Cơm đã chín rồi, mọi người đều rửa mặt cùng tay chân sạch sẽ rồi mới
tiến đến ngồi vào bàn ăn cơm. Liên Mạn Nhi thích ăn nhất là quả cà cùng
dưa chuột tươi kèm thêm một chén nước tương. Dưa chuột cùng quả cà rửa
sạch sẽ rồi chấm với nước tương ăn.

“Mạn Nhi. Đừng chỉ ăn mỗi mấy thứ đó, con nên ăn nhiều thịt một chút.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi gật đầu. Lần này cố ý mua nhiều xương hơn một chút, hầm
cách thủy cùng rong biển và đậu nành mùi thơm xông thẳng vào mũi. Nàng
sở dĩ lần nào cũng đều mua xương, cũng không hoàn toàn bởi vì xương
ngon, mà là vì cho người trong nhà tăng thêm canxi, nhất là Liên Chi
Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất, đương nhiên tính cả nàng vào đó nữa. Tất cả
đều đang ở trong thời điểm phát triển, uống nhiều canh xương hầm, có thể giúp tất cả bọn hắn cao lớn và thêm rắn chắc.

“Khoan hãy nói, rong biển hầm cách thủy với xương, vẫn còn nóng nên ăn nhanh.” Liên Thủ Tín nói trước.

Người một nhà vui vẻ ăn xong bữa cơm trưa. Trương thị cũng không để
cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi làm, tự mình đem bát đũa đi rửa sạch
rồi.


“Mấy loại rau đang trồng kia, chúng ta ăn cũng không hết trong mùa
thu này. Ta nghĩ nhân lúc hai ngày tới có nắng, sẽ nhặt một ít quả non
rồi phơi nắng thành đồ khô, giữ đến mùa đông ăn.” Trương thị sau khi đã
xong việc, cùng với mọi người trong gia đình thương lượng.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi là người đầu tiên đồng ý.

Người một nhà nhanh chóng chuẩn bị, hướng đi ra ngoài thôn.

Ra khỏi thôn, đến một dòng suối nhỏ, nước suối rất trong mát, không
có cầu qua đó, mà chỉ là có một tảng đá, mọi người đều phải giẫm lên
tảng đá mới đi qua được dòng suối, qua dòng suối là đến vườn rau của
Trương thị.

Liên Mạn Nhi quan sát, trên mặt đất này có mấy khoảng năm sáu loại
rau, nào thì là dưa chuột, đậu, quả cà, phía bên trên hàng rào còn có
mấy cây vừng, hạt vừng có chút màu vàng, có nghĩa là hạt bên trong đã
chín.

“Mạn Nhi, Tiểu Thất, hai con đi thu hoạch hạt vừng đi.” Trương thị
trông thấy Liên Mạn Nhi đang nhìn những hạt vừng kia, liền cười rồi an
bài. Thu hoạch hạt vừng là công việc nhẹ nhàng nhất, đương nhiên là để
dành cho Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đều sảng khoái đồng ý. Hạt vừng
là đồ tốt, vừa có thể giã nhỏ làm muối vừng, dầu vừng, đây chính là món
ngon đấy.


Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất bắt đầu hái hạt vừng, Trương Thị cùng
Liên Thủ Tín cũng dẫn Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đi vào bên trong vườn
rau, bắt đầu thu hoạch, chọn đậu cùng quả cà đã đủ lớn để thu hoạch.
Sau khi hái về, mang đến dòng suối nhỏ để rửa sạch tro bụi cùng cáu bẩn, trong đầu Trương thị đã có tính toán về mấy món đồ khô, đậu cắt thành
sợi mỏng, quả cà thì cắt miếng, phơi dưới ánh mặt trời. Chỉ cần phơi
nắng một hai ngày để rau quả khô hết hơi nước, sau đó đem đồ ăn đựng ở
bên trong túi vải, đặt ở nơi khô ráo, có thể giữ được đến mùa hè sang
năm.

Ở nơi này không có kỹ thật làm đồ khô . Nhưng cũng không phải là nhà
nào cũng làm. Nếu muốn biết thì phải nhìn xem nữ chủ nhân của nhà đó là
dạng người gì rồi, là chịu khó hay lười biếng, là làm hay là sẽ không
làm.

Nói ví dụ như ở Liên gia, trước kia cũng không có làm thức ăn khô.
Đây cũng không phải là bởi vì Chu thị lười biếng, nếu nàng muốn làm đồ
ăn khô, chỉ cần an bài nhóm con trai cùng con dâu, bảo bọn họ đi làm là
đươc, cũng không cần nàng động tay vào.

“Bà nội con trước kia là người thành thị, hưởng thụ cuộc sống tốt
quen rồi, thấy những thứ này chướng mắt.” Đây là lời giải thích của
Trương thị. Nói ví dụ như bây giờ mỗi lần Liên Mạn Nhi đi chợ đều mua
xương, Chu thị sẽ không chịu mua. Mà theo lời Chu thị thì trên xương kia có được chút thịt, chẳng đủ ăn, có tiền thì mua thịt ăn. Cho nên Liên
Mạn Nhi nếu có hầm xương cũng không mang lên cho phòng trên.

Bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, thân thể của nàng cũng đã hoàn toàn hồi
phục, bọn họ có thể sống theo ý riêng của mình, thật sự là thoải mái
quá. Trương thị cũng nghĩ như vậy, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực,
con dao phay trong tay cũng thấy nhẹ đi bớt.

Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị thái rau, giống như nhà ảo thuật, đậu


giác cùng cà đều được thái đều một cách nhanh chóng, không khỏi ngạc
nhiên đến ngây người.

“Mạn Nhi, nhìn cái gì vây?” Liên Chi Nhi khẽ cười nói. “Đợi mùa đông
đến thời điểm ăn dưa chua muội sẽ biết toàn bộ trong thôn dường như
không có ai có thể cắt nhanh hơn mẹ của chúng ta.”

“Mẹ, kỹ thuật thái rau của mẹ tốt như vậy, có bí quyết gì không vậy?” Liên Mạn Nhi cảm thấy khát nước, cũng không quay về uống nước, hái một
quả dưa chuột trong vườn rau đem xuống dưới lấy nước suối rửa sạch, ngồi bên cạnh Trương thị, vừa ăn vừa nhìn Trương thị thái rau.

“Làm gì có gì gọi là bí quyết, luyện nhiều là được.” Trương thi cười nói.

Cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất
cũng thu hoạch được hai rổ hạt vừng, mọi người cũng đem những đồ ăn đã
phơi nắng thu lại, rồi để đồ ăn vào đôn, dao phay và vải màn cũng đều
được để vào trong giỏ xách, lúc này mới đi về nhà.

Trên đường đi, gặp người trong thôn đều cùng Trương thị chào hỏi.

“Đúng là người tốt được đền đáp, nhìn thân thể của ngươi tốt như vậy, hẳn là không có việc gì rồi.” Đã có người đánh giá Trương thị.

“Ta được như lúc này cũng là nhờ mấy đứa con của ta.” Trương thị đáp lại.

Mọi người cũng bắt đầu khen Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.

Trên đoạn đường đi về nhà, cho đến khi vào tận cửa, trên mặt Trương thị vẫn còn giữ nụ cười.

“Vậy thì tối nay….”

Đẩy cửa ra, chỉ nghe tới bên trong phòng trên truyền tới âm thanh ồn ào.

“Là Đại bá cùng Nhị bá của các con đang đánh nhau?”





back top