Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 1020: Phiên ngoại 5

“Lời này nói không sai” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Cửu nói xong liền cười đáp: “Ta và Lục ca của các đệ ở nhà đã bàn bạc, cũng định nói với bọn đệ những lời này… Sang năm hai đứa phải lên kinh thành thi hội, lần này trở về đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy ra bên ngoài nữa nhé! Thư phòng phía trước đã dọn dẹp xong, các đệ tập trung tinh thần, ngoan ngoãn ở nhà đọc sách để sang năm kim bảng đề danh.”
“Lúc các đệ đi đã hứa những gì, chắc vẫn còn nhớ chứ? Nghỉ hai ngày đi, sau đó lập tức đi ôn bài!” Trầm Lục gật đầu theo, nghiêm mặt nói.
Tiểu Thất nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trầm Cửu. Hai người vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm cẩn đáp lời “Vâng”.
Mặc dù tình cảm giữa người trong nhà rất tốt, nhưng quy củ cần có vẫn phải tuân theo. Dù là Tiểu Thất hay Trầm Cửu, đều rất nghe lời Trầm Lục và Liên Mạn Nhi, lại rất tôn trọng hai người.
Liên Mạn Nhi biết, Tiểu Thất và Trầm Cửu đều là những đứa trẻ biết nặng nhẹ, thấy bọn họ nghiêm túc trả lời như vậy rất yên lòng, liền cười bảo hai người mau ngồi xuống.
“Tỷ, tỷ phu, lần này đệ nhất định sẽ chuyên tâm đọc sách.” Chờ ngồi xuống lần nữa, Tiểu Thất liền cười nói: “Những lời đệ đã hứa chắc chắn sẽ làm được. Nhưng mà, tỷ, tỷ có thể hứa với đệ, không để cho những chuyện khác làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của đệ không?”
“Cả đệ nữa.” Trầm Cửu vội liếc trộm Trầm Lục, cũng vội nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhìn vẻ mặt hai người liền đoán được ý muốn nói gì. Nàng đưa mắt nhìn Trầm Lục. Trầm Lục hiển nhiên cũng hiểu, thầm nghĩ chốc lát rồi khẽ gật đầu với Liên Mạn Nhi.
Hai vợ chồng ngầm nhất trí, Liên Mạn Nhi mới quay sang Tiểu Thất và Trầm Cửu mở lời.
“Hai tên nhóc tinh quái này, lại còn bày trò nữa! Chưa thấy có bản lĩnh gì, chỉ giỏi tính kế với ta!” Liên Mạn Nhi trước cười mắng một câu, sau đó mới nói: “Được rồi, chỉ cần các đệ chăm chỉ đọc sách, ta hứa với các đệ, từ giờ cho đến sang năm vào kinh, chắc chắn sẽ không để cho “việc” gì làm trở ngại đến các đệ!”
Tiểu Thất và Trầm Cửu nghe vậy đều hớn hở ra mặt, vội vàng nói cám ơn Liên Mạn Nhi.
“Đừng cám ơn ta vội. Ta đảm bảo cho hai đứa, hai đứa cũng phải cố gắng tranh tài cho ta với Lục ca. Nếu không, sau này ta rất khó xử!” Liên Mạn Nhi cố ý nghiêm mặt nói.
Tiểu Thất vội cười bảo đảm với Liên Mạn Nhi, Trầm Cửu cũng cười phụ họa.
Nhìn hai thiếu niên tuấn lãng trước mặt như được đại xá, bộ dạng lại có chút ỷ lại, Liên Mạn Nhi không khỏi thấy hơi buồn cười. Nàng lại nghĩ tới vừa rồi Tiểu Thất đã lấp lửng tiết lộ chuyện Trầm Cửu giả bộ bị bệnh ở trước mặt Trầm Đại lão gia và Đại phu nhân Thạch thị. Có thể bức Trầm Cửu đến mức đó, rõ ràng không chỉ đơn giản là chuyện muốn hắn ở lại. Nhất định còn có chuyện khác, mới khiến cho Trầm Cửu phải nhanh chóng chạy trốn thế kia.
“Con trai ngoan, đi hỏi chú út của con một chút, xem khi ở Nam Quận đã gặp được mấy vị thiên kim rồi…” Liên Mạn Nhi ôm con trai nhỏ vào lòng, cầm cánh tay nhỏ xíu của bé trỏ vào Trầm Cửu, cười hỏi.
Liên Mạn Nhi còn chưa nói hết câu, mặt Trầm Cửu đã đỏ lên, không ngừng ho khan. Tiểu Thất ở bên cạnh không nhịn được phì cười, nhìn Trầm Cửu bằng ánh mắt rất hả hê.
“Xem ra, nhất định đã gặp không ít rồi!” Liên Mạn Nhi lập tức nói.
Liên Mạn Nhi rõ ràng đã có lòng muốn bát quái. Trầm Lục cũng hứng thú nhìn về phía Trầm Cửu, dường như cũng muốn nghe hắn kể chuyện ở Nam Quận bị Đại phu nhân xếp đặt chuyện xem mắt.
Mặt Trầm Cửu lại càng đỏ hơn, vội vàng quay sang Tiểu Thất tìm viện trợ. Tiểu Thất lại giả vờ như không nhìn thấy, bế Tiểu Kỳ Lân Nhi lên cùng chơi đùa. Bằng hữu không có nghĩa khí như vậy, Trầm Cửu bị bức đến mức không còn cách nào, nói quanh co một hồi liền kiếm cớ chạy trốn mất dạng, khiến mọi người trong phòng không nhịn được cười ầm lên.
Dựa theo tập tục của niên đại này, Trầm Cửu và Tiểu Thất đều đã đến độ tuổi có thể làm mai. Tiểu Thất thì không sao, còn nhỏ tuổi hơn Trầm Cửu. Hơn nữa, có tấm gương đi trước của Ngũ Lang, hắn đã thương lượng trước với cả nhà, để sau khi thi hội xong mới lại bàn đến chuyện hôn sự. Mà Trầm Cửu, lại không được “may mắn” như Tiểu Thất.
Không nói người khác, chỉ riêng bên phía Đại phu nhân Thạch thị, mấy năm qua đã thu xếp chuyện này khá nhiều. Liên Mạn Nhi và Trầm Lục đã nói riêng với nhau, cả hai đều hiểu. Đại phu nhân quyết ý muốn làm chủ chuyện hôn sự của Trầm Cửu, muốn tìm cho Trầm Cửu một nàng dâu mà bà vừa ý. Bởi vì quan hệ với con trai đã xa cách như vậy nên Đại phu nhân muốn thông qua con dâu, cải thiện tình trạng này.
Thế nhưng, Trầm Cửu lại không hề cảm kích.
Trầm Cửu chạy trốn rồi, Tiểu Thất còn ngồi cười trộm rất lâu, hồi sau mới bế Tiểu Kỳ Lân Nhi đi mở mấy chiếc rương mang về cho cháu trai xem đặc sản từ các nơi. Đây là lúc mà Tiểu Kỳ Lân Nhi thích nhất, đến cả Liên Mạn Nhi, nhìn những món đồ đủ các thể loại, mang đậm hương vị của các vùng miền cũng không khỏi thích thú.
Về phần bánh bao nhỏ Bàn Bàn, bé còn chưa đủ lớn để biết những thứ này, chỉ biết quơ đồ mà cậu út cho, cười đến miệng chảy nước dãi, chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu.
Một hồi, Trầm Cửu có lẽ nghe ngóng được mọi người không còn nhắc đến chuyện kia nữa mới lại lò dò đi vào. Trong mấy rương đồ này của Tiểu Thất có không ít thứ hắn chọn mua cho mấy người Liên Mạn Nhi, đều để vào chung với nhau hết.
Cả nhà vui cười trò chuyện đến tận tối, họ quây quần ăn bữa cơm với nhau rồi mới giải tán. Trầm Cửu quay lại viện của hắn. Liên Mạn Nhi vốn muốn giữ Tiểu Thất ở lại, Tiểu Thất không đồng ý, Liên Mạn Nhi đành phải sắp xếp người đưa Tiểu Thất về nhà ở ngõ Tùng Thụ.
Đêm thu, trong gió đã có chút se se lạnh. Liên Mạn Nhi đến phòng của hai con trai trước, nhìn hai con đều ngủ yên, lại dặn dò các bà vú mấy câu, lúc này mới trở về phòng mình.
Trầm Lục đang ngồi trên giường lật xem mấy tờ công văn. Sự vụ của hắn rất bận rộn, rồi lại muốn có thêm thời gian ở bên vợ con, buổi tối không tránh được phải mang thêm công văn về xử lý. Thời gian này là lúc yên tĩnh nhất ở trong viện. Mỗi khi vào lúc này, Liên Mạn Nhi sẽ theo bên cạnh Trầm Lục. Hai vợ chồng cùng ngồi trên giường, cách một cái bàn nhỏ, Trầm Lục phê duyệt công văn, Liên Mạn Nhi hoặc là may vá, hoặc là đọc mấy trang sách, viết mấy chữ.

Bình thường hai người đều không nói chuyện. Thỉnh thoảng lại không hẹn mà cùng ngẩng đầu liếc nhìn nhau, trong phòng tràn ngập không khí dịu dàng đầm ấm. Hai người đều rất hưởng thụ khoảng thời gian như vậy.
Hôm nay cũng giống như vậy. Liên Mạn Nhi vào phòng, Trầm Lục vẫn không ngẩng đầu. Liên Mạn Nhi theo thói quen nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc ngoại bào ở trên chiếc ghế bên cạnh, đi tới khoác lên vai cho Trầm Lục.
Trên người Trầm Lục chỉ mặc một chiếc áo đơn. Mặc dù thân thể hắn cường tráng, Liên Mạn Nhi vẫn sợ hắn bị cảm lạnh. Y phục vừa phủ lên người, Trầm Lục nghiêng đầu sang một bên, mỉm cười nhìn Liên Mạn Nhi, đưa tay bắt lấy tay nàng.
“Sao lại bỏ áo khoác ra?” Liên Mạn Nhi không rút tay về, hỏi với vẻ trách cứ: “Không sợ bị cảm lạnh sao.”
“Cũng không lạnh lắm, vừa uống mấy chén rượu, thấy hơi bức bối.” Trầm Lục nói, rồi bất ngờ hôn lên má Liên Mạn Nhi.
Từ lúc Liên Mạn Nhi tiến vào, nha đầu hầu hạ trong phòng đã biết ý lui ra. Những lúc chỉ có hai vợ chồng, Trầm Lục sẽ bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị. Đối với việc này, Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Bởi vì sau khi thành thân nàng mới phát hiện, thì ra Trầm Lục cũng rất hay cười. Tất nhiên, việc này chỉ thường diễn ra vào lúc chỉ có hai người với nhau. Đối với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục không chỉ biết cười, mà còn có thể thường xuyên có những hành động mờ ám thân mật như vậy.
Những lúc như vậy, Liên Mạn Nhi đều không kìm được phải đỏ bừng mặt.
“Đã là vợ chồng già cả rồi!” Liên Mạn Nhi liền quở trách Trầm Lục vài lời, rồi giãy khỏi tay Trầm Lục, bước hai bước sang bên cạnh. Nàng gỡ cây trâm trên đầu xuống, khều khều bấc đèn lên để cho ánh đèn sáng một chút.
“Uống thêm một chén canh giải rượu đi.” Liên Mạn Nhi khều bấc đèn xong, lại quay đầu nhìn Trầm Lục nói.
Sắc mặt Trầm Lục vẫn bình thường, gương mặt ở dưới ánh đèn lại càng lộ ra vẻ tuấn dật phi phàm, không có vẻ gì là uống quá chén. Thành thân đã mấy năm, với hiểu biết của Liên Mạn Nhi đối với tửu lượng của Trầm Lục, tối hôm nay hắn không hề say. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng rượu không say, người tự say. Dù sao, Trầm Cửu và Tiểu Thất trở về, Trầm Lục vui mừng là phải.
“Không sao, vừa rồi đã uống một bát, giờ không muốn uống nữa.” Trầm Lục liền nói.
“Vậy… Hôm nay đi ngủ sớm một chút đi.” Liên Mạn Nhi liền nói. Dù sao cũng là uống rượu, hôm nay Trầm Lục đã bận rộn đủ rồi, nên đi nghỉ sớm một chút thì hơn.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng Trầm Lục đã hiểu sai ý nàng. Ánh mắt Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi trở nên sâu hơn, nụ cười trên khóe môi cũng mang theo ý vị khác.
Sắc mặt vừa mới khôi phục lại bình thường của Liên Mạn Nhi không kìm được lại đỏ bừng lên. Nàng không biết bản thân tại sao lại như vậy, như chính nàng cũng đã nói, nàng với Trầm Lục đã là vợ chồng rồi, đã có hai mặt con, nhưng ở trước mặt Trầm Lục, nàng vẫn thường xuyên mặt đỏ, tim đập nhanh.
Liên Mạn Nhi đã từng cẩn thận nghĩ về chuyện này, cuối cùng đưa ra kết luận là do vấn đề thể chất. Ít nhất, nàng tự thấy bản thân mình như vậy.
“Nghĩ cái gì vậy?” Vì che giấu sự xấu hổ, Liên Mạn Nhi cố ý trừng hai mắt, hung hăng nhìn Trầm Lục: “Vẻ mặt… Không có ý tốt!”
Dáng vẻ này của nàng rơi vào mắt Trầm Lục lại chẳng có chút lực uy hiếp nào. Dưới ánh đèn mềm mại, gương mặt Liên Mạn Nhi trong trắng lộ hồng, có thể nói là đẹp như hoa đào, một đôi mắt phủ đầy hơi nước, tựa như giận mà tựa như cười, khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Trầm Lục thích nhất nhìn Liên Mạn Nhi đỏ mặt, phải nói là yêu dáng vẻ hiện tại của nàng đến tận xương tủy.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy vẻ biến hóa trên khuôn mặt Trầm Lục, thầm kêu một tiếng hỏng bét, bộ dáng này của Trầm Lục rõ ràng là nói một đằng nghĩ một nẻo. Còn không chờ nàng mở miệng nói chuyện, Trầm Lục đã bỏ công văn trong tay lên trên bàn.
“Hiền thê đã có lệnh, vi phu tất nhiên tuân theo, cam nguyện dốc sức!” Trầm Lục cười đứng dậy, bắt được cánh tay đang che trước người của Liên Mạn Nhi.
“Lục gia, công văn của chàng…” Liên Mạn Nhi giãy dụa nói.
“Không phải chuyện gấp, sáng mai dậy sớm một chút là được.” Trầm Lục nói.
“Thời gian vẫn còn sớm…” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Không còn sớm.” Trầm Lục nói, khom lưng muốn ôm Liên Mạn Nhi.
“Chúng ta đã có hai con trai” Liên Mạn Nhi lại vội nói: “Bàn Bàn mới một tuổi…”
“Chúng ta còn chưa có con gái, chẳng phải nàng vẫn nói với ta, nàng muốn có con gái…” Trầm Lục không nói gì nữa, ôm lấy Liên Mạn Nhi…

back top