Editor: Rabbit dễ thương
Beta: Tiểu Tuyền
Liên Mạn Nhi cũng nhìn rõ, hai người kia xác thực là Liên Thủ Nhân
cùng Liên thủ Nghĩa. Bọn hắn không phải đến trấn trên trả tiền hay sao,
như thế nào đến tửu lâu uống say khướt vậy. Tại sao không thấy Liên Thủ
Tín đi cùng bọn họ, miếu hậu phố kia ở đâu?
Liên Mạn Nhi có một bụng nghi vấn, mà ba hài tử khác cũng có suy nghĩ giống nàng.
“Phụ thân đâu? Sao phụ thân không cùng đại bá và Nhị bá đi chung vậy?” Tiểu Thất nhỏ giọng hỏi.
“Ta đang suy nghĩ, có lẽ chúng ta nên tìm người hỏi thăm một chút.” Liên Mạn Nhi nói.
Tiểu nhị đưa Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đi ra khỏi tửu lâu
xong vẫn còn đứng ở bên ngoài, Liên Mạn Nhi cùng với Ngũ Lang đi lên
phía trước.
“Đại ca, hai vị kia ở tửu lâu của ngươi uống rượu hay sao?” Liên Ngũ Lang chỉ vào cổ kiệu đi xa hỏi.
“Đúng vậy a, như thế nào, các ngươi nhận ra bọn họ?” Tiểu nhị vốn là
một người thích nói nhiều, thấy người tới hỏi chính là một thiếu niên
cùng tiểu cô nương, đều lớn lên trắng tinh, ăn mặc cũng gọn gàng, nên
liền trả lời.
“Từ phía sau nhìn rất quen mắt, hai người kia rất giống người sáng nay tới tìm phụ thân ta.” Liên Mạn Nhi lên đường.
“Hai vị khách nhân này là tự mình đến đấy, cũng không có những người
khác.” Tiểu nhị đáp, “Chắc không phải là người các ngươi muốn tìm rồi.”
“Nhưng mà ta nhìn được chính là bọn họ, có lẽ bọn hắn mới cùng phụ
thân ta tách ra, uống rượu xong, lại đi tìm phụ thân ta nói chuyện.”
Liên Mạn Nhi nói.
“Đúng vậy a, đại ca ngươi cũng biết bọn họ đi chỗ nào không?” Ngũ Lang liền hỏi.
“Là phố Miếu Tiền.” Biểu tình trên mặt Tiểu nhị trở nên có chút kỳ quái.
“Phố Miếu Tiền?”
“Tiểu hài tử các ngươi đừng nghe ngóng nữa, ta nói với các ngươi, lời hai vị khách nhân này vừa nói, ta có nghe thấy được, bọn hắn đi Phố
Miếu Tiền tìm người, nhưng cũng không phải tìm phụ thân của các ngươi.”
Tiểu nhị nói chuyện xong , liền đi vào bên trong. Đúng lúc một tiểu nhị khác đi ra, nghe thấy được câu chuyện.
“Hai vị khách nhân kia không phải là nói đi tìm tỷ muội Phan Thiến
sao? Xem bọn hắn ăn mặc cũng bình thường, không biết ở đâu có số tiền
kia, tỷ muội Phan gia, là cái động tiêu tiền.”
Liên Ngũ Lang suy nghĩ một chốc sắc mặt liền đỏ lên, vội vàng kéo Liên Mạn Nhi đi về, đẩy xe đi.
“Nghe được cái gì không, phụ thân ở đâu?” Liên Chi Nhi hỏi.
Liên Ngũ Lang trong lòng buồn bực đẩy xe, không nói lời nào.
Liên Mạn Nhi nhìn bộ dạng Liên Ngũ Lang, đoán ra hắn đang nghi ngờ Liên Thủ Tín cũng đi nơi bướm hoa.
“Phụ thân không có cùng đại bá, Nhị bá ở chung một chỗ. Phụ thân nhất định là có việc khác. Đại bá cùng Nhị bá uống rượu đều không mang theo
phụ thân, đi chỗ khác tiêu tiền, càng sẽ không mang theo phụ thân rồi.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.
Liên Ngũ Lang nghe Liên Mạn Nhi nói những lời này xong, trên mặt lại lần nữa sáng sủa lên.
Liên Mạn Nhi đem sắc mặt biến hóa của Ngũ Lang nhìn vào trong mắt,
thầm nghĩ, quả nhiên là lo lắng sẽ bị loạn, liền không có nói thêm gì
nữa.
Chỉ mới vài bước đường, là đến cửa vào Trần Ký.
“Mua mấy cái bánh bao xong, chúng ta ở bên ngoài ăn.” Liên Chi Nhi nói.
Liên Mạn Nhi không đồng ý, đây cũng chỉ là một tiệm bánh bao nhà bình thường thôi, trong tay bọn họ có tiền, đã xài rồi thì phải ăn ở bên
trong chứ.
“Chúng ta còn không có vào tiệm ăn lần nào.” Liên Chi Nhi nói.
” Lần trước Gia mua hai cái bánh bao, cũng là ở bên ngoài ăn.” Tiểu
Thất nói, nếu như là phiên chợ, khách nhân so với bây giờ nhiều hơn mấy
lần, trước cửa hàng Trần Ký đã đặt thêm mấy cái bàn để chiêu đãi khách
nhân.
Tiểu nhị ở bên trong Trần Ký trông thấy mấy hài tử đứng tại cửa ra
vào, đều ăn mặc xiêm y vải thô, nhưng lại sạch sẽ, tất cả đều nghiêm
chỉnh, nên liền hỏi một câu.
“Mấy vị muốn ăn bánh bao mời vào bên trong, bánh bao Trần Ký ta thì
mười dặm tám thôn đều rất nổi tiếng đấy …. Xe này đặt ở bên cạnh, có
người ở bên trong trông chừng cho các ngươi, không mất được đâu.”
“Đi.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Liên Ngũ Lang liền đem xe ba gác đặt ở bên cạnh, mấy hài tử cùng tiến vào trong tiệm, ở tại một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, vừa vặn có
thể trông thấy xe ba gác của bọn họ ngoài cửa sổ, thì càng thêm an tâm.
Ở bên trong cửa hàng rải rác vài khách nhân đang ngồi, Liên Mạn Nhi
thấy không chỉ có bánh bao, còn có màn thầu nhào bột mì, liền hỏi tiểu
nhị, trong tiệm bọn họ có cái gì ăn.
“Có bánh mì trắng tử vừa mới ra lò, bánh bao chay, mì sợi…” Tiểu nhị giới thiệu món ăn.
“Nhân bánh bao có cái gì?”
“Nhân bánh có thịt cùng cải trắng, còn có loại bánh toàn thịt. Bánh
cải trắng, là một văn tiền một cái, viên thịt, là hai văn tiền một cái.”
“Cho sáu cái bánh bao thịt, hai bánh bao cải trắng thịt, một chén
tương thịt, một dĩa dưa muối.” Liên Mạn Nhi nói xong, lại hỏi, “Tiểu
nhị, có súp không?”
“Tương thịt là mười lăm văn một chén, súp không có, nước mì được hay không, cái này thì miễn phí.” Tiểu nhị nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu nhẹ, “Được, chúng ta trước gọi nhiêu đây thôi, không đủ sẽ gọi thêm.”
Tiểu nhị vội vàng đáp ứng một tiếng rồi lui xuống, chỉ trong chốc lát, liền bưng lên hai khay bánh bao, cùng bốn bát nước mì.
“Mấy vị khách nhân thong thả dùng, cần gì xin cứ gọi.” Tiểu nhị nhìn
Liên Mạn Nhi tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng là một khách hàng không tệ,
thái độ liền tốt hơn chút ít.
Liên Chi Nhi đem bánh bao thịt đặt trước mặt Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất, còn nàng thì lấy một cái bánh bao nhân cải trắng.
“Tỷ, tỷ ăn bánh bao thịt đi.” Liên Mạn Nhi vội vàng ngăn cản, là mình gọi bánh bao nhân cải trắng trước, không phải nàng tiếc tiền, mà chỉ
muốn thưởng thức hết các hương vị của Trần Ký.
Liên Mạn Nhi mở bánh bao ra, da bánh bao có chút dày, mặt cũng không
phải rất trắng, tất nhiên là do bột mì mài không đủ mịn, nhân cải trắng
bên trong băm vô cùng nhỏ vụn, lại không có dính chặt cùng với thịt.
Nhân bánh thật thất bại, mỡ nhiều thịt ít, bất quá rất thơm. Liên Mạn
Nhi tách ra một miếng cho vào miệng, tinh tế nhấm nuốt, hương vị coi như tạm được, hơn hẳn mùi vị bánh ống của Liên gia, nhưng mà vẫn cần phải
cải tiến hơn.
Liên Chi Nhi cũng tách ra một cái bánh bao nhân thịt, lần lượt đưa
một nửa cho Liên Mạn Nhi, lại lấy một nửa bánh nhân cải trắng trong tay
Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lại nhìn cục thịt trong bánh bao, bên trong ngoại trừ
hành thái, chính là thịt, nhưng vẫn là mỡ nhiều thịt ít như cũ, từng
khối thịt mỡ rất là rõ ràng, cắn một ngụm trong miệng, béo ngậy. Hơi có
chút ngán, bất quá nhìn tướng ăn của khách nhân trong tiệm, biết rõ đây
cũng là mỹ vị rồi. Liên Mạn Nhi lại nếm thịt tương cùng dưa muối,
trong lòng đối với mỹ vị nơi này đã có chút ít hiểu biết, rồi che mặt
bưng súp lên uống.
“Không thể tưởng được chúng ta cũng ăn cơm ở quán.” Liên Chi Nhi đối với Liên Mạn Nhi nhỏ giọng cười nói.
Liên Mạn Nhi cũng cười cười, không nói gì. Đây bất quá là một gian
quà vặt, cái tửu lâu góc đối diện, một ngày nào đó nàng sẽ mang bọn họ
cùng đi ăn.
“Mạn Nhi, đem hai cái bánh bao thịt này về cho phụ thân cùng nương
đi.” Liên Chi Nhi cầm lấy bánh bao thịt, lại không ăn, nhỏ giọng cùng
Liên Mạn Nhi thương lượng.
Liên Mạn Nhi có chút khó xử , nàng cũng không phải tiếc tiền, không
chịu mua cho Trương thị cùng Liên Thủ Tín, mà sợ khó có thể giải thích
lai lịch của tiền này.
Liên Chi Nhi thấy Liên Mạn Nhi không đáp ứng, nhìn bánh bao trong
tay, tựa hồ có chút thương tâm, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng đều dừng
lại, ngẩng đầu, đôi mắt trông mong mà nhìn Liên Mạn Nhi, ý tứ hình như
là Liên Mạn Nhi không đáp ứng, bọn hắn sẽ không ăn.
Liên Mạn Nhi xoa trán.
“Phụ thân cùng nương hỏi tiền này ở đâu có, chúng ta nói như thế nào? Nếu phụ thân cùng nương muốn đem tiền này giao cho nội, thì làm sao bây giờ? Chuyện này nếu nói ra, tiếp theo tiền của chúng ta có thể thuận
lợi mà kiếm nữa sao?”
Mấy người Liên Chi Nhi không chịu ăn một mình, tính tình Liên Mạn Nhi cũng không phải muốn ăn một mình, nhưng lo lắng của nàng cũng không
phải là không có duyên cớ.
“Bằng không, liền nói ta lấy được trứng chim, đi đến trấn trên lại có người mua. Được mấy văn tiền.” Liên Ngũ Lang nói.
“Nói là Ấu Hằng ca cho.” Tiểu Thất nói.
“Vẫn là nói lấy được trứng chim a.” Liên Mạn Nhi vuốt vuốt mi
tâm.”Nhưng chuyện này phải nói trước, mọi người phải cam đoan, không cho nương đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.” Liên Mạn Nhi chỉ đành phải nói.
Ba hài tử ngay ngắn gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, mấy hài tử tốt này đều hiếu
thuận, nhưng như thế này, chuyện nàng kiếm tiền, cũng sẽ bị Trương thị
biết được. Được rồi, coi như các nàng giấu diếm được Chu thị cùng những
người khác trong Liên gia, nhưng không giấu diếm qua Trương thị. Dứt
khoát liền để cho bà biết rõ, mấy người các nàng đồng lòng, nhất định có thể thuyết phục Trương thị thay các nàng giấu diếm, về sau làm việc
cũng thuận tiện.
Mấy hài tử ăn bánh bao xong, đem tương thịt, dưa muối cùng nước mì cũng ăn sạch sẽ, Liên Mạn Nhi hỏi bọn họ đã ăn no chưa.
“Ăn no rồi.” Tất cả mọi người đáp.
Bánh bao Trần Ký, mỗi cái chừng hơn hai lượng, mỗi người ăn hai cái
bánh bao, còn uống một chén lớn nước mì, còn có tương thịt cùng dưa
muối, tự nhiên đều đã ăn no.
“Cho thêm bốn cái bánh bao nhân thịt, chúng ta mang đi về.” Liên Mạn Nhi gọi tiểu nhị đến nói.
Tiểu nhị vội vàng lại đi lấy bốn cái bánh bao, dùng giấy dầu gói lại
cực kỳ chặt chẽ rồi đưa tới. Liên Mạn Nhi để cho Liên Chi Nhi nhận lấy,
nàng cầm một xâu tiền cùng tiểu nhị trả tiền, mười cái bánh bao thịt,
mỗi cái hai văn, chính là hai mươi văn tiền, hai cái bánh bao nhân cải
trắng, hai văn tiền, hơn nữa tương thịt mười lăm văn, tổng cộng là 37
văn tiền.
Liên Mạn Nhi đếm ba mươi bảy văn tiền đưa cho tiểu nhị, rồi mới từ tiệm bánh bao đi ra.
Trời vẫn còn sớm, bọn họ chậm rãi đi trên đường cái. Liên Mạn Nhi đi
ngang qua cửa hàng, sạp hàng, đều muốn dừng lại, hỏi một câu giá cả của
đồ đạc. Đi qua sạp hàng bán kẹo đường, lại mua kẹo đường tốn hết mấy văn tiền. Thời gian dần trôi qua Liên Mạn Nhi cũng hiểu được giá hàng ở
trấn trên, cùng thời đại của nàng có chút khác biệt, tại đây, tiền rất
là có giá. Một văn tiền, có thể mua mười cây kẹo mạch nha, hoặc là năm viên kẹo hạt thông, hạch đào cùng hạt vừng. (TT: ở hiện tại của chúng ta, tiền bị lạm phát mất giá thê thảm >_
Liên Mạn Nhi dùng năm văn tiền, mua hai chục cây kẹo mạch nha, lại mua mười lăm cây kẹo hạt thông hạt vừng, đều cho tiểu Thất.
Tiểu Thất đem bao kẹo đường cẩn thận cất vào, “Ta ăn kẹo đường là tốt rồi, kẹo hạt thông để lại cho Nhị tỷ vào lúc uống thuốc sẽ ăn.”
Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi có cái gì muốn mua không.
Liên Ngũ Lang đẩy xe ba gác, lắc đầu. Hắn lớn rồi, không ăn kẹo, những vật khác… , cũng không muốn mua.
Liên Chi Nhi đứng trước cửa hàng bán Son Phấn bột nước cùng nước hoa, có chút do dự.
“Tỷ, muốn mua gì, ta liền mua.” Liên Mạn Nhi nói, nàng cho rằng Liên Chi Nhi muốn mua nước hoa.
“Mạn Nhi, nếu được ta muốn mua một cục xà bông thơm a.” Liên Chi Nhi
cùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Cái giống như lão cô cùng Hoa Nhi tỷ tỷ dùng ấy, … Không cần loại đắt tiền, rẻ một chút là được.”
Liên gia không có ở riêng, tất cả chi phí, đều là Chu thị phân phát.
Hai ngày này, Liên Mạn Nhi cũng chú ý tới, buổi sáng bọn họ rửa mặt, đều dùng nước vo gạo, đôi khi tay Trương thị bị dơ, liền dùng tro ở trong
lò chà xát, lại dùng nước trong rửa lại. Nhưng trên phòng Liên Tú Nhi
còn có Liên Hoa Nhi thì lại dùng một cục xà phòng thơm lớn cỡ bàn tay
của tiểu hài tử, ngay cả Hà thị cũng có một cục, chỉ có các nàng cùng
Triệu thị, là không có.
“Đi, chúng ta cũng mua một cục.” Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi tiến vào bên trong cửa hàng.
“Hai vị cô nương mua cái gì?” Tiểu nhị bước lên phía trước đến tiếp
đón, “Xà bông thơm là lấy từ phía nam về, giặt rửa vừa sạch sẽ, lại
thơm, chỉ hai mươi văn tiền.”
Hai người Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi chọn cả buổi, cuối cùng chọn lấy một khối xà bông thơm hương hoa lài, còn mua một khối xà phòng giặt quần áo, xà bông thơm mất hai mươi lăm văn, xà phòng mười lăm văn, tiểu nhị còn đưa một hộp xà bông cây trúc.
“Hai vị cô nương, nơi này có phấn son Tô Hàng tốt nhất , một hộp chỉ
cần bốn mươi văn tiền.” Tiểu nhị chào hàng son phấn cho hai người.
Liên Chi Nhi cảm thấy đã tiêu tiền nhiều lắm, vội vàng lôi kéo Liên
Mạn Nhi đi ra. Liên Mạn Nhi cũng không nói gì, tuổi các nàng cũng còn
nhỏ, không nên dùng son phấn quá sớm.
Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất thấy mua xà bông thơm cùng xà phòng, cũng thật cao hứng.
“Xà phòng này rất tốt, giặt rửa sạch sẽ, còn có mùi thơm.” Liên Chi Nhi nói.
Tính một cái, trước trước sau đã dùng tám mươi hai văn tiền, một xâu
chín mươi ba văn tiền, chỉ còn lại có mười một văn. Liên Mạn Nhi đang
nghĩ ngợi lại muốn mua chút gì đó, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền đau lòng, cái gì cũng không chịu mua. Liên Mạn Nhi ngẫm lại vậy
thì thôi, lần sau đi ra mua cũng được.
Trên đường trở về, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đẩy xe, để cho tiểu
Thất cùng Liên Mạn Nhi ngồi ở trên xe ba gác, bốn cái bánh bao, cùng xà
bông thơm, đều đặt ở trong một cái giỏ xách, Liên Chi Nhi nhổ một ít cỏ
non ven đường chất ở phía trên, rồi để cho Liên Mạn Nhi ôm.
Mấy hài tử cười cười nói nói, thời điểm gần đây càng vui vẻ hơn rồi.
Liên Mạn Nhi ngồi trên xe, cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ.
Nàng đã nghĩ kỹ, muốn nàng đem tiền mình vất vả cực khổ kiếm được đưa vào trong tay Chu thị, khẳng định là không có cửa đâu. Nhưng các nàng
mua nhiều đồ đạc như vậy, trở về lại không thể giấu diếm Trương thị. Bất luận như thế nào, nhất định phải tìm cách thuyết phục Trương thị cùng
Liên Thủ Tín, để cho bọn hắn đứng về phía các nàng.
Mặt khác, chính mình vất vả cần cù lao động kiếm tiền, lại không thể
thoải mái xài, thật sự là khó chịu. Nếu như ở riêng, cũng không cần như
vậy. Đúng vậy a, Liên gia cũng nên đến lúc ở riêng rồi, không nói người ở mấy phòng trong Liên gia giàu nghèo không đồng đều, hiện tại dù là
nhân khẩu của Liên gia, cũng nên phân ra mới tốt một chút.
Liên Mạn Nhi nghĩ tới ở riêng, nhưng còn không nghĩ tới làm sao mới
có thể phân ra. Nàng bây giờ vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, không lâu về sau, Liên gia thật sự sẽ ở riêng, hơn nữa là một loại
phương thức thảm thiết vô cùng.