Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 218: Con dâu mất tích


“Hả?” Liên Thủ Tín há to miệng, hắn cũng đoán được tiền công của hắn
không còn lại bao nhiêu, nhưng không nghĩ tới hắn lại còn thiếu tiền.
“Đã tiêu nhiều như vậy sao, cha còn ứng trước nữa?”

“Cha, con không lừa cha. Không tin, con tính lại cho cha xem.” Liên
Mạn Nhi không đợi Liên Thủ Tín nói cái gì đã kêu tiểu Thất cầm bàn tính.

Trên giường gạch xếp cái bàn nhỏ, người một nhà ngồi một vòng vây
quanh bàn. Liên Mạn Nhi cầm sổ sách đối chiếu với Liên Thủ Tín, tiểu
Thất lạch cạch gẩy hạt bàn tính.

Kết quả cuối cùng đương nhiên giống như Liên Mạn Nhi vừa mới nói.

Liên Thủ Tín sờ đầu mình. Liên Mạn Nhi đương nhiên không lừa gạt hắn, đằng sau mỗi một số trong sổ sách đều có vòng hắn vẽ. Bất tri bất giác
hắn thật đúng là đã lĩnh hết một năm tiền công tới sang năm. Cẩn thận
ngẫm lại cũng không kỳ quái, bình thường tiểu Thất muốn mua chút gì đó
đều hoan hỉ hướng hắn đòi tiền, hắn làm cha sao có thể không đáp ứng.
Liên Mạn Nhi nói trong nhà thiếu đồ cũng tìm hắn đòi tiền. Mấy hài tử
thèm ăn, muốn mua cá mua thịt làm bữa ăn ngon, lại không nỡ dùng tiền
công trung, nói là tiền công trung cần chi tiêu nhiều lắm, hắn cũng vô
cùng cao hứng nói dùng tiền công của hắn. Còn có lễ mừng năm mới lần
này, mua đồ cho Trương thị cùng bốn đứa bé, cũng là lấy ra một phần từ
tiền công của hắn. Đúng rồi, cây trâm kia cho Trương thị số tiền nặng
nhất.

Một năm tiền công cứ như vậy toàn bộ dự chi hết sạch.

Trương thị cùng bọn nhỏ nhất định không chịu lại để cho hắn dự chi
tiền công, càng không có khả năng đáp ứng dùng tiền công trung mua kim
đinh hương cho Liên Tú Nhi. Tựa như vừa rồi ở bên ngoài Liên Mạn Nhi đã
nói, đồ trang sức xiêm y của Liên Tú Nhi so với hai tỷ muội Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi đều nhiều hơn, kim Đinh Hương cũng không hẳn bắt buộc
phải có.

Hắn biết lúc ấy không nên đáp ứng, nhưng chịu không nổi Chu thị mắng chửi, trách cứ, nên vẫn phải đồng ý.

Hiện tại phải làm sao bây giờ?

“Mặc kệ chứ sao.” Liên Mạn Nhi bộp~ một tiếng khép lại sổ sách.
“Cha. Bà nội hướng cha muốn kim đinh hương, ông nội mà biết khẳng định
không đồng ý.”



“Đúng. Đợi lão gia tử trở về, nói với lão gia tử đi. Chúng ta nên
hiếu kính cũng đã hiếu kính rồi. Quá đáng hơn ta cũng không đủ sức. Tú
Nhi cũng đã trưởng thành rồi, cứ càn quấy như vậy cũng không ra cái dạng gì.” Trương thị khó được thái độ cường ngạnh lên.

“Mẹ nói không sai.” Liên Mạn Nhi lập tức nói. “Cha, con biết rõ cha
sợ bà nội mắng, cha cũng không dám giảng đạo lý với bà. Nếu không cứ như vậy đi, về sau lại có chuyện như vậy thì trước mặt cha cứ đáp ứng bà,
tránh khỏi bà mắng. Sau đó nếu thấy yêu cầu hợp lý chúng ta sẽ làm.
Còn không hợp lý chúng ta sẽ không làm.”

“Như vậy được không vậy?” Liên Thủ Tín cười khổ.

“Cha, cha muốn thuyết phục bà nội phân rõ phải trái là không thể.”
Liên Mạn Nhi nói. Đây cũng vì không còn biện pháp nào khác. Liên Mạn
Nhi đã gặp một số người láu cá, bọn hắn không bao giờ cự tuyệt người
khác. Nhưng những việc bọn hắn đáp ứng, ngươi cũng đừng trông cậy vào
bọn hắn thật sự sẽ hoàn thành, bọn hắn chỉ cầu một cái hài lòng trước
mặt. Liên Mạn Nhi cũng không phải đồng ý cách làm này, nhưng Liên Thủ
Tín đối phó với Chu thị, có lẽ có thể tham khảo biện pháp này một chút.

Liên Thủ Tín thở dài không nói cái gì nữa.

Lúc chạng vạng tối, Liên lão gia tử trở về, Liên Thủ Tín được bọn nhỏ cổ vũ, xem thấy có chỗ trống, liền lén lút đem sự tình nói với Liên lão gia tử.

“Phụ thân, chúng con bây giờ là kiếm được chút tiền, nhưng tiêu dùng
cũng không ít. Hai đôi kim đinh hương kia của Chi Nhi và Mạn Nhi vẫn là
dùng tiền công làm việc trong cửa hàng của hai hài tử mua lấy. Tú Nhi
nếu muốn, chờ con chậm rãi rồi sẽ mua cho nàng.”

“Mua cho nó cái gì?” Liên lão gia tử lập tức tức giận, “Xiêm y đồ
trang sức của nó đều có, cả nhà có ai hơn nó. Nó còn có mặt mũi gì mà
tranh giành cùng Chi Nhi với Mạn Nhi. Việc này con cứ mặc kệ đi, cha sẽ
nói với mẹ con.”

” Phụ thân nếu muốn nói với mẹ, tốt nhất là từ từ nói. Giờ là năm
mới, ầm ĩ cũng không tốt.” Liên Thủ Tín không hi vọng Liên lão gia tử
cãi nhau với Chu thị.

“Được, ta biết làm thế nào.” Liên lão gia tử hít sâu vài khẩu khí đáp ứng Liên Thủ Tín.


Về sau quả nhiên gió êm sóng lặng, cũng không biết Liên lão gia tử nói như thế nào cùng Chu thị.

Đảo mắt là đến mùng ba, hôm nay Liên gia mời khách, ý định bày ba bàn cỗ, bàn tiệc đều do người trong nhà lo liệu chuẩn bị. Liên Thủ Tín mang Ngũ Lang đi theo Liên lão gia tử chiêu đãi khách nhân, Trương thị thì
dẫn tỷ muội Liên Mạn Nhi hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn.

“Vợ Nhị Lang con dâu sao còn chưa tới?” Chu thị tới tới lui lui đi
vài chuyến, còn hướng ra cửa quan sát, có chút không kiên nhẫn hỏi thăm.

Bình tĩnh xem xét thì Triệu Tú Nga làm đồ ăn không thể so với Trương
thị, nhưng do Triệu Tú Nga không tiếc dùng gia vị, biết một chút mánh
lới nấu nướng trong tửu lâu nên so với Trương thị chú trọng lợi ích thực tế hơn, thì hương vị thấy hơn một chút, nhất là lúc đãi khách. Liên gia mời khách, Chu thị ý định tốt nhất là để cho Triệu Tú Nga làm vài món
ăn cho Liên gia thêm thể diện.

Không có người trả lời, bởi vì những ngày này Triệu Tú Nga với Nhị
Lang một mực đều ở trên thị trấn, hôm nay không thấy bóng người.

“Vợ lão nhị.” Chu thị liền gọi Hà thị tới, “Chuyện quan trọng thế này mà Nhị Lang với vợ nó thế nào còn chưa tới, ngươi làm mẹ chồng cái kiểu gì đấy, ngày qua ngày chỉ biết có ăn không đói bụng thôi hả, ngươi còn
có thể làm chút chuyện đứng đắn không?”

Hà thị không khỏi bị khiển trách một chầu mà mắt trợn trắng.

“Lúc ăn sáng đã không thấy hai đứa bọn nó về ăn. Ai biết thế nào. Chẳng lẽ thân thể Tú Nga lại không thoải mái nha?”

“Ngươi nhìn xem các ngươi chọn con dâu kiểu gì, mới vào cửa có mấy
ngày, hôm nay không thoải mái, ngày mai không thoải mái, so với lão già
bảy tám mươi tuổi như chúng ta còn không được việc.” Chu thị răn dạy
Triệu Tú Nga, nhưng Hà thị vẫn rất tự nhiên không thèm để ý. “Nàng không thoải mái, làm Nhị Lang cũng không thoải mái đi theo à, sao cũng không
trở lại.”

“Ai biết được đâu, ta làm mẹ chồng nhưng không được con dâu hầu hạ
một ngày nào, ta cũng ủy khuất đây?” Hà thị buông lời bất mãn.

“Ngươi không lập quy củ với nàng, ngươi còn có thể trách ai?” Chu thị chướng mắt Hà thị như vậy, “Tam Lang, Tứ Lang mau đi nhìn một chút, Nhị Lang cùng vợ hắn có chuyện gì quan trọng? Vẫn chờ nàng về làm hai món
ăn, nàng thì tốt lắm…”

Tam Lang nghe lời, muốn đi thị trấn tìm người, mới vừa đi tới cửa lớn đã nhìn thấy Nhị Lang thở hồng hộc đi đến trước mặt. Hai người lập tức
đến phòng trên gặp Chu thị.


“Vợ ngươi đâu?” Chu thị đứng trước mặt hỏi Nhị Lang.

“Nàng sáng sớm liền không thoải mái, vội vàng thỉnh lang trung cho
nàng, nói tốt nhất nghỉ ngơi một chút, cháu đây trở về trước.” Không
biết có phải do đi quá gấp hay không, Nhị Lang nói lắp ba lắp bắp.

“Vợ ngươi là đã có?” Chu thị lập tức hỏi.

“Gì? Đã có cái gì?” Nhị Lang sững sờ.

Trên mặt Chu thị có chút sắc mặt vui mừng lập tức tan thành mây khói.

“Vợ ngươi có cái tật xấu gì, lang trung có nói không? Thế nào ba ngày hai bữa cứ như vậy?” Chu thị hỏi.

“Cháu, cháu cũng không biết. Không, không phải, cháu không hiểu nhiều lắm. Đúng rồi, là bệnh nữ nhân cái gì đấy.” Cái trán Nhị Lang đổ đầy mồ hôi.

“Việc này ngươi không hỏi?” Chu thị quay đầu hỏi Hà thị.

“Con có hỏi, Tú Nga nói cái gì mà…” Hà thị nghĩ nửa ngày, “Con quên
mất rồi, hẳn không phải là đại sự, trước kia lúc ở nhà cũng không nghe
nói thế nào, chậm rãi có thể tốt.”

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy lộn xộn.

Chu thị rất tức giận, đối với Hà thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ta đây là tạo cái gì nghiệt mà ông trời kiên quyết bức ta, phải quan tâm các ngươi đến ngày nào a, nguyên một đám đều không cho ta bớt lo.”
Chu thị oán hận nói, lại hướng về phía Nhị Lang, “Ngươi trở về rồi, vậy để vợ ngươi một mình?”

“Vâng.” Nhị Lang gật đầu, sau lại lắc đầu, “Không phải, mẹ nàng ở cùng nàng.”

“Nha.” Chu thị có chút hồ nghi mà a một tiếng, để cho Nhị Lang vào
nhà gặp Liên lão gia tử, “Cho ông nội ngươi thấy ngươi tới thăm, để ông khỏi nhớ thương.”

Nhị Lang hướng đông phòng đi, Tưởng thị ôm Nữu Nữu đứng trước liền
hướng bên cạnh trừ lối đi, đột nhiên Nữu Nữu quơ quơ, nở nụ cười.

Chu thị nhìn sang Tưởng thị.

“Nữu Nữu nói trên người Nhị thúc có vị thịt rán.” Tưởng thị liền cười giải thích.

Nhị Lang mặt đỏ lên.

Tiểu thân thể của Nữu Nữu từ trong ngực Tưởng thị thò ra, bắt được xiêm y Nhị Lang, Nhị Lang phải dừng chân lại.

“Nữu Nữu có phải thèm thịt viên hay không, cái mũi con sao lại linh


như vậy. Con xem, nội con ở đây sao không ngửi thấy mùi thịt viên trên
người Nhị thúc con?” Tưởng thị cười trêu chọc Nữu Nữu.

Liên Tú Nhi đứng ngay bên cạnh Tưởng thị, nghe xong lời này liền hướng mũi sát trước mặt Nhị Lang.

“Ai ôi!!! Nhị Lang ngươi đây là đi ăn cỗ ở đâu về à?” Liên Tú Nhi nói xong, còn dùng tay phẩy phẩy trước mũi, tựa hồ là muốn thổi đi mùi rượu trên người Nhị Lang.

Nhị Lang mặt từ hồng biến tím, vội vàng hấp tấp giãy giụa gỡ bàn tay nhỏ bé của Nữu Nữu đi vào nhà.

Chu thị sắc mặt đen lại.

“Bà nội, Tú Nga nhất định là thân thể thật sự không thoải mái, không
thể ra khỏi giường nên mới không tới.” Tưởng thị nhìn thấy Chu thị mất
hứng, lập tức đem Nữu Nữu giao cho Liên Tú Nhi, “Không phải còn có chúng con đây sao, muốn làm đồ ăn gì, bà nội dạy cho chúng con. Con cũng có
thể động động cái xẻng, còn có mấy thím, mấy muội muội cũng đều có khả
năng giúp đỡ. Bà nội an bài cho chúng con đi.”

Chu thị trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười, hướng về phía Tưởng thị nhẹ gật đầu.



Hôm nay mùng sáu, vợ Ngô Ngọc Quý Vương thị dẫn nhi tử Ngô Gia Hưng
cùng khuê nữ Ngô Gia Ngọc đến chơi nhà Liên Mạn Nhi. Cùng một chỗ ngồi
một hồi, đại gia hỏa liền chia làm mấy nhóm người. Trương thị cùng Vương thị hai người trò chuyện chuyện nhà, Ngũ Lang cùng tiểu Thất mang Ngô
Gia Hưng đi cửa hàng xem việc học của Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Liên Chi
Nhi thì cùng Ngô Gia Ngọc ngồi một chỗ vừa ăn đậu phộng hạt dưa, vừa nhỏ giọng nói chuyện.

“Gia Ngọc, Ngô Tam thúc có thấy khá hơn chút nào không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi. Ngày mùng bốn, Liên Thủ Tín đi uống rượu ở nhà Trương đồ tể,
Ngô Ngọc Quý cũng được mời. Ngô Ngọc Quý là người môi giới nổi danh,
tháng giêng ngày nào cũng đều đi dự tiệc rượu không ngừng, ngày đó lại
uống nhiều quá nên để cho người ta đánh xe ngựa đưa về nhà. Trên đường
đi bị trúng gió cho nên Liên Mạn Nhi mới hỏi như vậy.

“Qua hết tháng giêng mới có thể tốt một chút.” Ngô Gia Ngọc cười cười. “Ngày đó còn may mà có Tứ bá thay cha muội uống rượu.”

“Gia Ngọc, mấy ngày nay muội cũng đi ăn cỗ không ít a?” Liên Mạn Nhi
lại hỏi. Có nhà người ta mời khách là mời cả mẹ con Vương thị cùng đi.

“Xung quanh cũng có mấy nhà.”

“Cha tỷ nói, mùng 10 nhà muội đều đi ăn cỗ nhà lão Triệu phải không?” Liên Mạn Nhi liền cười.

“Dạ, cha muội nói với Tứ bá à?” Ngô Gia Ngọc gật đầu.

“Tú Nga tẩu nhà tỷ làm tiệc rượu thế nào?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.





back top