Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 295: Nguyên do


Edit: Nguyettran2628

Beta: Ly Ly

Nghe Liên Thủ Tín hỏi vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“…. Đến bây giờ, còn chưa gieo trồng xong à?” Trương thị có chút do dự nói.

“Mới vừa rồi, ta về nhà một chuyến.”
Liên Thủ Tín rũ mắt xuống, ủ rũ nói. “Phòng trên còn một nửa ruộng chưa
trồng, buổi sáng ra ruộng không làm được gì, lão gia tử nôn nóng phát
hỏa rồi, nói là sau buổi trưa phải đi xem lại lần nữa.”

Ai cũng biết, Liên lão gia tử là một người tính tình nóng nảy.

“Ruộng nhà chúng ta trồng cũng sắp xong, chỉ còn lại khoai lang, phải đợi hai ngày nữa mới có thể gieo giống. Ta còn có cái cày, hai ngày này, ta tính qua giúp lão gia tử trồng trọt.”
Liên Thủ Tín từ từ ngẩng đầu lên nói. “Thứ nhất, ta ở nhà nghỉ ngơi, còn lão gia tử ra ruộng làm việc, ta nhìn cũng không đành lòng. Thứ hai, có ta giúp đỡ, trồng trọt sẽ nhanh hơn một chút, tránh cho lão gia tử nổi
nóng mà mang bệnh.”

Không chỉ mình muốn đi, còn muốn mang
theo nghé con và cái cày, hơn nữa hình như còn muốn cả nhà cùng đi giúp. Đưa ra nhiều lí do như vậy, tóm lại cũng chỉ vì Liên lão gia tử.

“Ruộng gieo nhanh một chút, tránh cho
phòng trên dây dưa vô ích. Hai ngày nay, tại mọi người không nhìn thấy
vẻ mặt của bọn họ, trên mặt bà nội của các con không có một nụ cười.”
Liên Thủ Tín nói.

“Ruộng có gieo mầm xong hay không, cũng chưa từng thấy bà nội cười a.” Liên Mạn Nhi nhịn không được nói một câu.

Không phải là Chu thị không biết cười,
chẳng qua cho tới bây giờ, nụ cười đó chưa bao giờ dành cho nhà nàng. Có lẽ, khi còn bé, Liên Thủ Tín đã từng nhìn thấy, Liên Mạn Nhi liếc Liên
Thủ Tín.

“Bà nội con không phải….. cha đang nói chuyện nghiêm chỉnh.” Liên Thủ Tín nói.

Lúc này, Liên Thủ Tín muốn thương lượng với cả nhà về chuyện giúp chính phòng trồng trọt.

Trương thị và mấy đứa trẻ trao đổi ánh mắt với nhau.

“Cha, cha không mệt mỏi sao?” Liên Mạn
Nhi mở miệng đầu tiên. “Mấy ngày qua, chuyện trong cửa hàng, chuyện
ngoài ruộng, đến một giấc ngủ ngon, cha cũng không có. Cha đi giúp đỡ
ông nội làm ruộng, ông nội nhất định sẽ rất cao hứng. Nhưng nếu người vì thế mà bị ốm, bị bệnh, ông nội sẽ rất lo lắng cho cha.”



“Còn không phải sao, chàng phải cố gắng
mà nghỉ ngơi cho tốt, chàng tưởng chàng là mình đồng da sắt à?” Trương
thị vừa nói chuyện, vừa chọn một miếng thịt to, để vào trong bát của
Liên Thủ Tín.

Mấy ngày qua, đâu phải chỉ có một mình
Liên Thủ Tín, ngay cả Trương thị, và mấy người Liên Mạn Nhi cũng cảm
thấy rất mệt mỏi. Vì vậy, mặc dù đã gieo trồng xong, nhưng thức ăn vẫn
giữ theo tiêu chuẩn như khi đi làm ruộng.

Liên Thủ Tín ra sức và một ngụm cơm, kể
cả miếng thịt Trương thị gắp cho, đều nuốt hết vào. Lời của Liên Mạn Nhi và Trương thị đã nhắc nhở hắn, hắn là chủ của gia đình, hắn mệt, nhưng
Trương thị và mấy đứa nhỏ còn mệt hơn so với hắn.

“Cha, con thấy trong vườn có rất nhiều
cỏ dại, nên dọn cỏ.” Liên Mạn Nhi lại nói. Bởi vì mới khai hoang, đất
còn phì nhiêu, rau củ đều sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng cũng chính vì
mới khai hoang nên mọc rất nhiều cỏ dại. “Hai ngày nay, đại ca và Tiểu
Thất đều phải làm việc, với lại cũng không còn mấy ngày nghỉ, nên bớt
chút thời gian để đọc sách.”

“Còn rất nhiều đồ ở sân sau của cửa hàng mới, nên tranh thủ chút thời gian để dọn dẹp mới được.” Trương thị liền nói.

Lời Liên Mạn Nhi và Trương thị nói ra đều là sự thật, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.

“Buổi trưa sẽ qua xem, nếu ruộng có thể đi, trước tiên ta sẽ dọn hết cỏ trong vườn rau.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút rồi nói.

Những hộ nhà nông thường có một câu tục
ngữ, rau củ là nửa năm lương thực. Những ngày qua mưa nhiều, nếu như tùy ý để cỏ dại sinh trưởng, thêm một ngày thì rau củ thu hoạch được sẽ ít
đi một chút, tức là khẩu phần lương thực của cả nhà sẽ phải giảm đi
không ít.

Hai ngày nay, các nàng đã ăn rau hẹ hai
lần, một lần là mượn của nhà Xuân trụ hàng xóm, một lần là Mạn Nhi đi
lên chợ mua. Trong vườn ở hậu viện phòng trên có rất nhiều rau hẹ, Liên
lão gia tử nói muốn ăn thì cứ cắt, lúc ấy Liên Thủ Tín cũng đáp ứng,
nhưng chưa bao giờ cắt qua. Còn nguyên nhân, thì hắn chưa bao giờ suy
nghĩ cẩn thận. Nhưng có một đạo lý, hắn hiểu rất rõ ràng, khẩu phần
lương thực của cả nhà, hắn không thể dựa vào người khác. Muốn giúp phòng trên làm ruộng, nguyên nhân là vì ruộng nhà hắn đã gieo trồng gần xong.

“Mình ta làm là được, mẹ con mấy nàng

nghỉ ngơi một ngày đi.” Liên Thủ Tín tiếp tục nói “Chờ dọn cỏ xong, ta
xem tình hình còn đi giúp ông nội một tay.”

“Cha, cha có từng tính qua hay không, nhà ông nội ra đồng làm việc nuôi bao nhiêu miệng ăn?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Hiện tại, một nhà Liên lão gia tử đều ra đồng làm việc, chỉ có hai người ở nhà nấu cơm là Chu thị và Liên Tú
Nhi, còn có Triệu Tú Nga, bởi vì mang thai nên không đi làm. Mỗi ngày
các phòng thay phiên nhau nấu cơm, nên có hai người không ra đồng làm
việc. Nói cách khác, mỗi ngày, bọn họ có mười bốn người ra đồng làm
việc, trong đó có ít nhất tám lao động trưởng thành.

Mà nhà Liên Mạn Nhi, cả nhà phải ra đồng, sáu người, chỉ có Liên Thủ Tín và Trương thị, là hai lao động trưởng thành.

Ruộng đất hai nhà cũng không hơn kém
nhiều lắm, nếu không phải cha con Ngô Gia Hưng dẫn theo người đến giúp
đỡ, nhà Liên Mạn Nhi sợ rằng còn làm chậm hơn nhà Liên lão gia tử nữa.

Cho nên, tình huống thực tế là phòng
trên không thiếu người trồng trọt. Nếu so sánh hai nhà với nhau, mặc dù
có trâu và cày, nhưng nhà Liên Mạn Nhi vẫn yếu thế hơn.

Trương thị, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều gật đầu, Liên Mạn Nhi nói không sai.

“Mấy mẹ con chúng ta đều đồng ý với Mạn Nhi.” Trương thị gật đầu nói với Liên Thủ Tín.

“Mạn Nhi nói không sai, nhưng bây giờ,
không phải nhà chúng ta đã làm xong trước à?” Liên Thủ Tín suy nghĩ một
chút, nói. “Như vậy đi, ta sẽ hỏi lão gia tử, có muốn ta giúp đỡ hay
không…. Theo ý ta, mặc dù chúng ta ở riêng rồi, giúp đỡ làm ruộng một
ngày cũng không sao, lại khiến ông bà nội vui lòng. Người ngoài nhìn vào cũng thấy cả đại gia đình ta hòa thuận.”

“Chờ làm xong, khấu trừ vào tiền công
của cha, mua ít thịt, làm bánh chẻo nhân thịt viên, Chi Nhi, Mạn Nhi,
Ngũ Lang, Tiểu Thất muốn mua gì không, chờ lên trấn trên mua, trừ vào
tiền công của cha là được.”

Biết phải ra đồng làm việc rất vất vả, Liên Thủ Tín vội vàng đưa ra phần thưởng vật chất dụ dỗ lũ trẻ.

Trong cuộc sống cộng đồng, thường sẽ chú ý đến cách nhìn của mọi người xung quanh. Người nhà nông lại đặc biệt
coi trọng chữ Hiếu, Liên Thủ Tín đã nhượng bộ như vậy, cuối cùng mọi

người cũng đồng ý.

“Muốn cho người ta nhìn thấy gia đình mình hòa thuận, vậy đến lúc ăn cơm, sẽ ăn ở đấy hay về nhà ăn?” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Mạn Nhi băn khoăn rất đúng.” Trương thị gật đầu.

Chân mày Liên Thủ Tín khẽ nhíu lại. Bọn
họ đi giúp đỡ làm ruộng, sau đó đại gia đình cùng nhau ăn cơm, một màn
tốt đẹp thế này sẽ không có gì để nghi ngờ, ai nhìn vào cũng sẽ khen
ngợi. Nhưng nếu bọn họ ở lại ăn cơm thật, thì Trương thị và bọn nhỏ sẽ
bị coi thường. Nhưng nếu làm xong, lại trở về nhà ăn cơm, chuyện này sẽ
khiến Liên lão gia tử mất mặt.

Liên Thủ Tín có chút xoắn xuýt rồi.

Ăn cơm trưa xong, mặc dù trong lòng Liên Thủ Tín vẫn băn khoăn, nhưng vẫn chịu khó chạy ra vườn rau dọn cỏ. Ngũ
Lang và Tiểu Thất đến chỗ Lỗ tiên sinh trong miếu đọc sách, chỉ còn lại
ba mẹ con Trương thi, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi trông cửa hàng.

Liên Mạn Nhi bày bàn ra, mở sổ sách tính toán khoản thu chi hôm nay. Trương thị và Liên Chi Nhi lấy châm tuyến,
ngồi ở đối diện làm việc.

“Mẹ, hôm nay con và tỷ tỷ ở bên nhà cũ,
đại tẩu và chị dâu Tú Nga đi qua tán gẫu với chúng con.” Liên Mạn Nhi
rất nhanh đã tính toán xong, liền lấy chút táo và đậu phộng, bày ra cho
Trương thị và Liên Chi Nhi cùng ăn.

“Nói chuyện gì?” Trương thị hỏi.

“Nói về hôn sự của tỷ tỷ.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Trương thị nhanh chóng liếc Liên Chi Nhi một cái, Liên Chi Nhi chỉ cuối đầu khâu vá, không nói gì.

“Hai nàng nói những gì?” Trương thị thấy Liên Chi Nhi không có phản ứng gì, quay sang tiếp tục hỏi Mạn Nhi.

“Đại tẩu vừa mới nói đến, đã bị cô gọi
đi.” Liên Mạn Nhi kể. Mới đầu Tưởng thị dường như muốn nói gì, nhưng sau đó vì bị Liên Tú Nhi cắt đứt, nên không nói tiếp. “ Chị dâu Tú Nga nói
nhà Lão Kim không tốt.”

Liên Mạn Nhi kể lại cho Trương thị nghe về những lời Triệu Tú Nga nói về nhà lão Kim như thế nào….

“Đừng nghe nàng, cho dù nhà chúng ta
không kết thân với nhà lão Kim, thì cũng không nên nói xấu người ta như
vậy. Nói cho đúng, ngoài việc đã từng làm thổ phỉ, với cho vay cắt cổ
ra, thì nhà bọn họ cũng không gây ra chuyện gì xấu xa.” Trương thị phất phất tay, giống như đang đuổi ruồi nói. “Các con không biết chứ, hai
ngày nay, mẹ mới nghe nói,… chị dâu Tú Nga của các con, trước kia từng
được làm mối cho con trai thứ tư nhà lão Kim.”

Mắt Mạn Nhi mở thật to, mong chờ Trương thị nói tiếp. Liên Chi Nhi cũng tò mò, ngẩng đầu nhìn Trương thị.



“….Lão Triệu kia nịnh hót người nhà lão
Kim, ham muốn cuộc sống tốt đẹp nhà người ta. Tứ gia nhà lão Kim kia lớn lên cũng rất tốt, là một nhân vật nổi tiếng. Là nhà lão Kim không nhìn
trúng nàng. Lão Triệu sai người đến thuyết phục, nhưng nhà Lão Kim không có phản ứng gì. Về sau mới làm mối đến Lưu gia thôn, nhưng vì chuyện
sính lễ bị thất bại, lúc này mới đến phần Nhị lang.”

“À.” Liên Mạn Nhi à dài một tiếng, thì
ra Triệu Tú Nga mắng nhà lão Kim là vì đã từng bị cự tuyệt, cho nên vừa
hâm mộ, ghen tỵ lại vừa hận a.

“Trách không được, khi nghe tỷ tỷ nói,
nhà lão Kim dù là dạng người gì cũng không có quan hệ đến nhà chúng ta,
chị dâu Tú Nga lại vui vẻ như vậy.” Liên Mạn Nhi nói.

Trương thị lại nhìn thoáng qua Liên Chi Nhi.

“Mẹ, con không nói sai chứ?” Liên Chi Nhi biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

“Không sai, không sai.” Trương thị cười nói.

“Mẹ, con thấy chị dâu Tú Nga lớn lên cũng xinh đẹp, tại sao nhà lão Kim lại không thích nàng?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Cái này….” Trương thị do dự một chút
nói. “Mẹ cũng không rõ lắm. Hình như là…. Chuyện ngày trước, chị dâu Tú
Nga con ở trên huyện…”

Trương thị nói đến đây thì không chịu
nói thêm gì nữa. Sở dĩ nhà lão Kim không thích Triệu Tú Nga, là vì lúc
trước Triệu Tú Nga ở huyện thành có rất nhiều tai tiếng. Những tin tức
này, gần hai ngày nay nàng mới biết được, những lời này, nàng không thể
nói trước mặt hai khuê nữ của mình.

Liên Mạn Nhi nhìn thần sắc Trương thị,
thì biết ngay cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Mặc dù trong lòng rất
muốn biết, nhưng nàng hiểu, Trương thị tuyệt đối sẽ không nói chuyện này trước mặt hai chị em nàng, vì vậy đành bỏ qua ý nghĩ muốn hỏi tiếp
trong đầu.

“Chuyện này chúng ta chỉ nói ở đây, khi về nhà, nhất định không được kể ra.” Trương thị dặn dò hai khuê nữ.

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Chờ qua mấy ngày bận bịu này, chúng ta
dành chút thời gian, lên nhà Ngô tam thúc các con, thăm Ngô tam thẩm và
Gia Ngọc. Người ta giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta cũng phải đến
cửa cảm tạ.” Trương thị lại nói. “Hai chị em con cùng đi với mẹ.”

“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

Trương thị liền quay sang nhìn Liên Chi Nhi.






back top