Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 388: Khuyên học


Vương chưởng quầy liền gẩy đẩy hạt châu trên bàn tính báo cáo.

Nhà Liên Mạn Nhi tổng cộng đưa tới ba xe trái tầm bóp, mỗi một xe đều là mười bao tải.

“… Hai ngàn hai trăm mười ba cân, vẫn là giá năm trước, mỗi một cân
năm văn tiền, tổng cộng là… Một vạn một ngàn lẻ sáu mươi lăm văn tiền.”

Nghe Vương chưởng quầy báo ra số lượng này, Liên Thủ Tín liền sửng sốt.

Hơn một vạn một ngàn văn tiền, cũng chính là mười một điếu tiền, đối
với Liên Thủ Tín xem tiền lời quán cửa hàng Liên ký mỗi ngày mà nói,
không coi là khoản lớn. Nhưng mà lấy ánh mắt hộ nông dân người ta bình
thường nhìn, đây cũng là một số tiền lớn, đủ chi tiêu cho cả nhà trong
một năm, còn có thể dư lại một ít.

Liên Thủ Tín sở dĩ có chút sững sờ, là vì hắn thật không ngờ, tùy
tiện khai hoang trồng trái tầm bóp là có thể lập tức bán được như vậy.
Tuy rằng lúc trước trồng, Liên Mạn Nhi nói qua đến lúc thu có hiệu thuốc bắc thu, khẳng định có thể kiếm tiền. Liên Thủ Tín cũng tin tưởng,
nhưng cái thời điểm này, trong lòng hắn tính ra, hơn ba mẫu kia, nhiều
nhất có thể kiếm một điếu tiền, đã là tốt nhất.

Hiện tại, mới thu trái tầm bóp đợt đầu, đã có mười một điếu tiền thu
vào, làm cho Liên Thủ Tín như thế nào có thể không mừng rỡ kia chứ.

“Thiếu gia chúng ta biết Liên tứ gia trồng trái tầm bóp, nên năm nay
cũng không tính thu người khác.” Vương chưởng quầy lúc này liền cười
nói, “Hiện tại xem ra, quyết định của thiếu chủ nhà chúng ta là đúng.”

Vương chưởng quầy lời này tựa hồ là nhẹ nhàng nói tới, nhưng mà Liên
Mạn Nhi lập tức liền hiểu được, Vương Ấu Hằng vẫn này chiếu cố các nàng.

“Mạn Nhi, tiền này, muội muốn lấy bạc. Hay là đồng tiền?” Vương Ấu Hằng liền hỏi Liên Mạn Nhi.

“Ấu Hằng ca, nếu tiện, liền cho chúng ta bạc đi.” Liên Mạn Nhi nói,
cửa hàng nhà nàng mỗi ngày thu vào đều là tiền đồng. Cho nên có thể,
nàng càng thích thu bạc.

Vương Ấu Hằng liền phất phất tay với Vương chưởng quầy, bảo hắn đi lấy bạc.

“Ấu Hằng ca. Một lát đến nhà muội ăn cơm đi.” Liên Mạn Nhi nói, “Lỗ


tiên sinh buổi sáng hôm nay còn nhắc tới, ca có vài ngày không đến rồi.”

“Đúng vậy, Vương tiểu Thái y, buổi tối đến nhà của ta ăn cơm đi. Buổi trưa Gia Hưng tặng cho chúng ta hai con cá, buổi tối chúng ta sẽ nấu.
Cũng không chuẩn bị gì nhiều, chính là đồ ăn chúng ta thường ăn thôi.”
Liên Thủ Tín cũng lập tức nói.

“Tốt lắm. Ta cũng đang có đề mục muốn thỉnh giáo Lỗ tiên sinh.” Vương Ấu Hằng cũng không khách khí, liền đáp ứng.

Một lúc sau, Vương chưởng quầy mang mười một lượng bạc lại đây. Vương Ấu Hằng lại bảo phòng bếp chuẩn bị hai loại điểm tâm, lúc này mới đi
theo Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi từ Tể Sinh đường đi ra.

Đi ngang qua Trần ký, Liên Mạn Nhi sờ sờ bạc trong lòng. Không khỏi
nhớ tới năm trước, ước chừng cũng là thời gian này. Khi đó, nàng vừa mới đến nơi đây không bao lâu, cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất, Liên Chi Nhi ba
cái cõng đồ của Liên gia, kéo nguyên xe trái tầm bóp đến trấn trên bán.

Ngày đó, nàng kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời này. Sau đó,
ngay tại Trần ký này, lần đầu tiên ăn được bánh bao trắng nhân thịt từ
lúc nàng tới đây.

Hôm nay, nàng còn nhớ rõ rành mạch. Lúc ấy Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và
Tiểu Thất ở bên ngoài Trần ký, lúc thương lượng có nên đi vào ăn bánh
bao hay không, với vẻ mặt vui sướng thấp thỏm. Nàng cũng còn tinh tường
nhớ rõ, khi vài đứa nhỏ lâu không thấy thức ăn mặn ngồi ở trong cửa hàng Trần Ký, ăn bánh bao thịt và thịt băm, trên mặt dào dạt thỏa mãn cùng
vui sướng.

Vài cái bánh bao thịt. Một chén Tương thịt, khiến cho mấy đứa nhỏ vui giống như qua năm mới như vậy, Liên Chi Nhi còn cảm khái, nói thật
không ngờ, nàng còn có thể tiến vào tiệm ăn bữa cơm.

Khi đó, Liên Mạn Nhi nghĩ là, về sau nàng khẳng định có thể kiếm càng nhiều tiền, đến lúc đó mang theo mọi người đến đại tửu lâu đối diện ăn
cơm.

Hiện tại, đại tửu lâu đối diện các nàng đã sớm không còn, nàng cũng
kiếm được càng nhiều tiền, trong nhà mình cũng mở cửa hàng, bán bánh bao so với Trần Ký còn ngon hơn.

Nàng còn có nhiều đất, nhà ở mới cũng sắp xây xong.

“Mạn Nhi, suy nghĩ cái gì?” Vương Ấu Hằng ngồi ở đối diện Liên Mạn
Nhi, thấy Liên Mạn Nhi xuất thần, liền cười hỏi. Liên Thủ Tín vội vàng
đi đến xe ngựa trước, Vương Ấu Hằng thì đi từng bước, mang theo Liên Mạn Nhi ngin trong xe ngựa của nhà hắn hướng Tam Thập Lý doanh tử đi.


Nghe thấy Vương Ấu Hằng nói chuyện, Liên Mạn Nhi mới hồi phục tinh thần lại.

“Cũng không nghĩ gì…, chính là nghĩ đến năm trước, tiền lời trái tầm bóp lần đầu tiên…” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

“Năm trước lúc này a…” Vương Ấu Hằng ánh mắt dừng ở trên mái tóc đen
lúng liếng của Liên Mạn Nhi, sau đó lại dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn
trong trắng lộ hồng của nàng.

Năm trước, vết thương trên đầu Liên Mạn Nhi còn chưa hoàn toàn tốt,
tóc vẫn là khô vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gầy teo, chỉ có đôi mắt là
đặt biệt lớn.

Tính tình dịu ngoan, thiện lương, cực ít nói chuyện, cũng rất thích
cười, cười rộ lên rất dễ thương, là một tiểu cô nương đáng yêu cũng đáng thương.

Sau trận biến cố kia, làm cho trên người tiểu cô nương này đã xảy ra biến hóa thật lớn.

Vẫn thiện lương, đối đãi người thân cận dịu ngoan như trước. Mà đối
đãi một ít người khác, cũng không dịu ngoan nữa, thậm chí so với cô gái
hộ nông dân bình thường người ta càng mạnh mẽ, lợi hại hơn.

Đoạn thời gian kia, nếu Vương Ấu Hằng có rảnh rỗi, sẽ nhớ tiểu cô
nương này. Mặc dù biết, nàng đã mạnh mẽ lợi hại hơn rất nhiều. Nhưng mà, hắn cũng thấy được, trên mặt tiểu cô nương thích cười trước kia, đã
thiếu đi tươi cười.

Hắn muốn giúp nàng, xuất phát từ một chút áy náy, càng còn nhiều thương tiếc với tiểu cô nương thân cận mình.

Thời gian một năm, tiểu cô nương vóc dáng cao hơn, tóc đen hơn, trên
mặt có chút huyết sắc, một đôi mắt to so với trước kia càng thêm linh
động, còn khôi phục tính tình vốn thích cười như trước.

Kỳ thật cũng không thể nói là khôi phục, ở trong lòng Vương Ấu Hằng
cẩn thận hồi tưởng. Liên Mạn Nhi hiện tại lúc cười rộ lên, không giống
trước kia. Trước đây Liên Mạn Nhi cười rộ lên luôn luôn có chút ngại
ngùng cùng thẹn thùng, hiện tại Liên Mạn Nhi cười rộ lên càng thêm sáng
sủa, hào phóng. Chẳng qua, gương mặt vẫn đẹp như trước đây, hoặc là phải nói, càng đẹp mắt hơn.


“Hôm nay, hẳn là nên chúc mừng chúc mừng.” Liên Mạn Nhi có chút tự nhủ nói.

“… hẳn phải chúc mừng.” Vương Ấu Hằng nở nụ cười, ánh mắt ấm hoà thuận vui vẻ bao vây lấy Liên Mạn Nhi.

Trở lại cửa hàng, Ngô Ngọc Quý, Vương thị mang theo Ngô Gia Hưng cùng Ngô Gia Ngọc đã đến, tối hôm nay, Liên gia cũng mời người một nhà Ngô
gia lại đây ăn cơm. Tất nhiên cũng có Lỗ tiên sinh. Liên Thủ Lễ từ trên
núi tan tầm trở về, cũng bị mời đến, một nhà ba người bọn họ, tối hôm
nay đã ở Nhà Liên Mạn Nhi ăn.

Vương Ấu Hằng đã vào nhà cùng đám người Lỗ tiên sinh, Ngô Ngọc Quý,
Ngô Gia Hưng nói chuyện, Liên Mạn Nhi thì vào phòng bếp, nàng phải giúp
Trương thị chuẩn bị đồ ăn.

Trương thị, Liên Chi Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi, Vương thị, Ngô
Gia Ngọc đều ở đây, Trương thị thấy Liên Mạn Nhi tiến vào, thì bảo nàng
theo Vương thị và Ngô Gia Ngọc đến ngồi trong phòng.

“Ta biết, ngươi không cần hai mẹ con bọn ta giúp, ta ở đây, để ngươi
khỏi cô đơn, ta nói chuyện thân hương.” Vương thị không chịu, cười nói
với Trương thị.

Nấu cơm cũng không dùng nhiều người như vậy, chẳng qua để Vương thị ở bên cạnh, mọi người một bên nấu cơm, một bên nói chuyện nhàn, Trương
thị cũng thích.

Đồ ăn chính tối hôm nay, là hai con cá kia, mỗi một con đều khoảng
bốn cân, là hai cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng đi đến chỗ của
một người khách ở thôn Kim Sa Đường hoà giải mua bán, được chủ nhân đưa
tặng.

Kim Sa Đường là lò nấu rượu bên cạnh nhà mẹ đẻ Trương thị, nơi đó có
một đập chứa nước thiên nhiên lớn, gọi là Kim sa đường, bởi vậy thôn đó
cũng được gọi là Kim Sa.

Hai con cá này, Trương thị dùng phương pháp hầm mà hộ nông dân người
ta thường dùng nhất, bình thường nhất ở Tam Thập Lý doanh tử. Chính là
xử lý cá sạch sẽ, sau đó cát thành miếng lớn, bỏ vào trong nồi, thêm
nước vào nấu, ở giữa lại bỏ thêm đậu hủ non, cuối cùng thêm gia vị vào.

Cá hầm như vậy, mùi cá ngào ngạt, có thể giữ được hương vị vốn có nhiều nhất.

Trừ bỏ hai con cá này, Liên Thủ Tín vừa rồi còn từ trấn trên mua hai
con gà quay Thái Ký trở về, sau đó chính là một bồn chân giò hầm lớn,
còn lại chính là xào rau, thịt xào tỏi, rau hẹ xào tỏi, xào đậu cô-ve,
còn có một khay lớn rau ngâm, bên trong bỏ thêm Tương thịt băm cùng đậu


hủ.

Liên Mạn Nhi lại lấy một bồn nhỏ rau cải sợi ngày hôm qua vừa phơi nắng tốt.

“Vừa phơi nắng tốt, Tiểu Thất buổi trưa nhìn thấy, nói với con muốn hiện tại ăn.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trương thị.

“Thật sự là mèo tham ăn.” Trương thị cũng nhỏ giọng cười nói.

Rau cải sợi ăn dầu, Liên Mạn Nhi cắt chút thịt băm, trước xào sơ đến
lúc thịt đổi màu, sau đó đổ thịt ra, đổ sạch dầu đậu nành trong nồi, lại cầm một cái bình, đem mỡ gà bên trong lại bỏ trong nồi một ít, dầu
nóng, bỏ rau cải vào, thời điểm sắp chín lại đem thịt băm đổ vào, cuối
cùng cho gia vị vào rồi mang ra bàn.

Bỏ thêm mỡ gà xào rau cải, hương vị khi ăn cực giống gà xé sợi, không chỉ có Tiểu Thất thích ăn, Liên Mạn Nhi cũng thích ăn.

Đồ ăn làm xong, một đám bưng lên bàn, trừ bỏ đồ ăn nóng, còn có rau
trộn rong biển, rau trộn sứa, đậu phộng rang, rau trộn, điểm tâm Vương
Ấu Hằng mang đến cũng mang lên bàn.

Bởi vì nhiều người, nên chia hai bàn, các nam nhân một bàn, các nữ nhân một bàn.

Hôm nay món chính có cơm tẻ, lại thêm Liên Mạn Nhi cố ý yêu cầu, gia tăng chiêu bài của Liên Ký –bánh bao súp Liên Ký.

Một bàn của nam nhân liền mở một vò rượu. Bởi vì biết Vương thị cũng
có thể uống rượu, nên Trương thị mượn một cái bầu rượu nhỏ, đổ một bầu
lại đây, lấy hai cái chung rượu nhỏ, cùng Vương thị uống mấy chung.

Thẳng đến một vòng trăng rằm treo lên trời, mọi người mới tận hứng mà giải tán.

Thời điểm chỉ còn lại có người trong nhà, không thiếu chuyện nói đến tiền thu vào của trái tầm bóp bán hôm nay.

“Chỉ có hơn ba mẫu này, cho dù nó tự mọc thêm nhiều ra, cũng chỉ bốn
mẫu là cùng, lần này liền kiếm mười một điếu tiền. Vẫn còn một vụ nữa,
cho dù ít hơn so với lần này, tám chín điếu tiền thì khẳng định có a.”
Trương thị tính ngay, “Xong lần này, đã đủ cho hai năm tiêu dùng của
ta.”

“Cũng không phải, hôm nay gặp phải người trong thôn, còn nói chúng ta mở ra một cái cửa hàng lớn như vậy, còn cần chút tiền bán trái tầm bóp
này?” Liên Thủ Tín gật đầu nói, “Đây cũng không phải là chút tiền, thật
sự là tiền lớn, ta xuất lực nhiều mới có thể có, tất nhiên là phải có
khoản tiền này.”

“… Cố bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý; bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải. (không cất nửa bước thì không thể đi được ngàn dặm, không tích từng dòng nước nhỏ, không thể thành biển lớn) ” Liên Mạn Nhi ở bên cười nói…

Trích trong Tuân Tử khuyên học.





back top